Lúc Tô Tinh đi đến khu trung tâm đứng trước bức bích họa, Thôn Tinh Giao lao đến có vẻ càng lúc càng hung mãnh hơn. Lâm Anh Mi ở sát phía sau cật lực bảo vệ cho Tô Tinh. Nàng ta hiện đang cực kỳ thắc mắc bức họa này có gì hay mà Tô Tinh cứ đứng đó ngắm mãi không chịu đi tiếp.
Tô Tinh ghé mặt sát vào bức bích họa, quan sát càng gần càng thấy bức bích họa này được điêu khắc thật là quá sống động. Hình Thanh Long trong đó cứ như muốn từ bức họa mà lao ra. Trong miệng Thanh Long ngậm một hạt châu, trên hạt châu này lại thấy có 7 ngôi sao nhỏ nhấp nháy. Trong đầu Tô Tinh như có gì đó lóe lên, không chút do dự, hắn hướng về một ngôi sao trong đó ấn nhẹ xuống một cái. Chỉ thấy ngay khi ngón tay tiếp xúc, ngôi sao kỳ dị này phát ra một luồng bạch quang mỏng manh.
Tô Tinh thấy vậy, liền đem bảy ngôi sao, cùng lúc toàn bộ ấn xuống, trong lòng tràn đầy chờ mong sẽ có dị biến phát sinh. Không giống như Tô Tinh chờ mong, cả bảy ngôi sao kia chỉ là cùng lóe lên một cái, sau đó cái gì cũng không có tiếp tục biến hóa.
"Thiếu chủ, Thôn Tinh Giao từ Tinh Giới Bảo Thạch bay ra càng lúc càng nhiều, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây!". Lâm Anh Mi thanh âm thập phần kích động vang lên, nàng ta là cực kỳ không muốn bị biến thành bữa ăn cho mấy cái thứ Thôn Tinh Giao này, mùi vị đó chắc là sẽ không thú vị chút nào.
Tô Tinh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bảy cái cột đá trong đại điện, lại nhìn các ngôi sao trong hạt châu, cách sắp xếp của hai thứ hoàn toàn tương đồng.
"Tiếp tục kiên trì một chút". Tô Tinh tâm tư xoay chuyển như chớp, lại nhằm vào bảy ngôi sao nhấn xuống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Trên hạt châu bảy ngôi sao nhỏ lại lóe lên, một âm thanh trầm đục vang lên. Hạt châu đột nhiên tụt xuống, sau đó tảng đá bên cạnh di động sang một bên, lộ ra một cái thông đạo. Lâm Anh Mi và Tô Tinh nhìn thấy cùng đều ngây người ra.
Tô Tinh cũng không cần nhìn kỹ thêm rốt cuộc thông đạo sâu nông thế nào, vung tay lên quát một tiếng: "Đi!". Lâm Anh Mi vận sức quét ngang Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, sau đó theo sát sau Tô Tinh lẻn vào thông đạo.
Sau khi lẻn vào trong thông đạo bốn bên lập tức tối đen như mực. Ánh sáng của các minh thạch bên ngoài không có một chút có thể lọt vào trong này. Có điều, chuyện này cũng có điểm tốt là các Thôn Tinh Giao bên ngoài cũng không vào theo. Bởi vì các Thôn Tinh Giao chỉ công kích được mục tiêu nhờ ánh sáng của các minh thạch đó mà.
Châm một cây đuốc lên. Lâm Anh Mi mặt mũi rạng ngời hỏi: "Vừa rồi thiếu chủ ngươi đã làm gì mà mở ra cơ quan được vậy?".
Tô Tinh không có trả lời, trực tiếp từ túi tiền lôi ra mấy vật phẩm, một khối ngọc và một tảng phỉ thúy.
"Đây là?". Lâm Xung phóng thần niệm qua các vật phẩm một cái, nét mặt đột nhiên kinh ngạc: "Trầm Tinh Bích!!".
"Không thể nào, ngươi gọi mảnh ngọc này là Tinh Bảo Trầm Tinh Bích?". Tô Tinh sửng sốt, cẩn thận đánh giá lại khối ngọc trên tay, xem qua từ trên khối ngọc cũng không có chút pháp lực gì dao động, nhưng nếu Lâm Anh Mi đã nói cái này là Trầm tinh bích, chắc là sẽ không sai.
Tô Tinh lại đánh giá khối phỉ thúy bên cạnh. Đây chỉ là một khối phỉ thúy bình thường không hơn không kém.
"Vận khí tốt thật, nhanh như vậy đã nhặt được Tinh Bảo". Tô Tinh cười cười.
Lâm Anh Mi nhìn Tô Tinh nheo nheo mắt, nàng ta hoàn toàn không tin cái gọi là vận khí mà Tô Tinh nói. Nghĩ đến hành động cuối cùng của Tô Tinh. Chắc chắn hắn hoàn toàn nắm rõ bí mật của Côn Ngô cổ tích này. "Thiếu chủ, rốt cuộc là như thế nào mà ngươi phát hiện ra bí mật vậy?". Lâm Anh Mi cảm thấy không thể lý giải.
Tô Tinh nói lại chuyện hắn phát hiện ra sự tương đồng giữa bảy cột đá và các ngôi sao. Lúc đó hắn cũng không liên tưởng nhiều lắm, chỉ là lúc đó Lâm Anh Mi ở phía sau cứ liên tục giục hắn đi khiến hắn nghĩ đến một khả năng. Khả năng nói ra chỉ sợ là Thiên Hùng tinh Báo Tử đầu cũng sẽ không tin tưởng. Lúc đó Tô Tinh cảm thấy đại điện đó bày trí bảy cây cột Tinh giới bảo thạch, trong đó lại nuôi dưỡng nhiều thượng cổ kỳ thú Thôn Tinh giao như vậy, chủ nhân của cô tích này chắc là sẽ không có rảnh hơi như vậy, mà là sẽ có hàm ý khác.
Bởi vì quá rõ ràng là, các Thôn Tinh giao kia thoạt nhìn thì rất lợi hại, nhưng mà muốn thực sực nguy hiểm thì phải cần một thời gian mới có thể tạo ra. Tô Tinh lúc đó liên tưởng đến khả năng là chủ nhân cổ tích nuôi dưỡng Thôn Tinh Giao kỳ thật không phải để đối phó với những người xâm nhập cổ tích, mà chỉ dùng để làm cho những người đó sợ hãi, mà nhanh rời khỏi đại điện, làm như vậy nguyên nhân chỉ có một: Bí mật của Côn Ngô cổ tích nằm ở trong đại điện.
Nghe Tô Tinh phân tích, Lâm Anh Mi liền cảm thấy choáng váng. "Thiếu chủ, như ngươi nói, vậy cơ quan kia làm sao mà mở ra được? Dù sao trước nay cũng đã có rất nhiều người xâm nhập cổ tích."
"Ta nghĩ là vì do Thôn Tinh giao quấy nhiễu, làm cho bọ họ kích động, đều tự rời khỏi đại điện mà không để ý đến mật mã".
"Mật mã?". Lâm Anh Mi nhíu mày, bởi chưa bao giờ nghe đến danh từ xa lạ này.
"Mật mã chính là thứ dùng để mở cơ quan, còn nhớ rõ bảy cây cột đá không? Ta chiếu theo thứ tự sáng lên của các cột đá mà ấn hạ cơ quan, không nghĩ tới là thật sự có thể mở ra thông đạo". Tô Tinh nói đến đây bật cười: "Kẻ lập ra cơ quan này cũng thật là dụng tâm".
Lâm Anh Mi thở dài một tiếng, từ trong lòng dâng lên một cổ thán phục. Nếu nói lúc trước còn có điểm khinh thị Tô Tinh, trải qua việc này Lâm Anh Mi đã hoàn toàn bị thuyết phục. "Thiếu chủ tâm tư thật lợi hại, có thể trong nháy mắt mà liên tưởng đến nhiều việc như vậy? Ta nghĩ trước nay đã có rất nhiều tinh giả và Tinh Tướng tiến vào, có điều đều vì bị Thôn Tinh giao quấy nhiễu mà không để ý đến cơ quan."
Tô Tinh cười nhẹ, thân là thiếu tá trẻ tuổi ưu tú của nước cộng, các tố chất như bình tĩnh, nhanh nhạy trong mọi hoàn cảnh vốn là nghề của chàng. Cơ quan trong cổ tích này tuy là bố trí khá xảo diệu, nhưng còn xa mới bằng những cơ quan mà Tô Tinh thường luyện tập. Còn nhớ có lần Tô Tinh từng thử khiêu chiến với bí mật của "Tổ long chi mộ", các cơ quan trong đó mới gọi là khiến cho người ta ớn lạnh.
"Thiết kế cơ quan trong cổ tích này như vậy làm gì, không biết là có phải do kẻ đó thừa thời gian không nữa". Tô Tinh bật cười.
"Thiếu chủ có điều không biết, Côn Ngô cổ tích là dùng để khảo nghiệm Tinh Giả!".
"Tô Tinh khó hiểu: "Khảo nghiệm Tinh Giả làm gì?".
"Mỗi đại Đấu Tinh lúc bắt đầu, sẽ đồng thời có rất nhiều cấm địa xuất hiện. Trong đó có nơi sẽ xuất hiện thượng cổ kỳ vật mà ai cũng mơ ước, cũng có cấm địa có kỳ vật ít quý báu hơn. Đặc biệt cũng có cấm địa bởi vì cơ quan trong đó thiết trí quá phức tạp, mà nhiều tinh giả vào rồi lại phải lui ra hoặc mất mạng mà không lấy được gì".
"Nếu các cổ tích này mang đến nhiều lợi ích như vậy cho Tinh Tướng và Hàng Tinh giả, ta trước sau gì cũng sẽ vào hết một lượt thử qua mới được". Tô Tinh nghe vậy cười nói.
Lúc Tô Tinh đi đến khu trung tâm đứng trước bức bích họa, Thôn Tinh Giao lao đến có vẻ càng lúc càng hung mãnh hơn. Lâm Anh Mi ở sát phía sau cật lực bảo vệ cho Tô Tinh. Nàng ta hiện đang cực kỳ thắc mắc bức họa này có gì hay mà Tô Tinh cứ đứng đó ngắm mãi không chịu đi tiếp.
Tô Tinh ghé mặt sát vào bức bích họa, quan sát càng gần càng thấy bức bích họa này được điêu khắc thật là quá sống động. Hình Thanh Long trong đó cứ như muốn từ bức họa mà lao ra. Trong miệng Thanh Long ngậm một hạt châu, trên hạt châu này lại thấy có ngôi sao nhỏ nhấp nháy. Trong đầu Tô Tinh như có gì đó lóe lên, không chút do dự, hắn hướng về một ngôi sao trong đó ấn nhẹ xuống một cái. Chỉ thấy ngay khi ngón tay tiếp xúc, ngôi sao kỳ dị này phát ra một luồng bạch quang mỏng manh.
Tô Tinh thấy vậy, liền đem bảy ngôi sao, cùng lúc toàn bộ ấn xuống, trong lòng tràn đầy chờ mong sẽ có dị biến phát sinh. Không giống như Tô Tinh chờ mong, cả bảy ngôi sao kia chỉ là cùng lóe lên một cái, sau đó cái gì cũng không có tiếp tục biến hóa.
"Thiếu chủ, Thôn Tinh Giao từ Tinh Giới Bảo Thạch bay ra càng lúc càng nhiều, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây!". Lâm Anh Mi thanh âm thập phần kích động vang lên, nàng ta là cực kỳ không muốn bị biến thành bữa ăn cho mấy cái thứ Thôn Tinh Giao này, mùi vị đó chắc là sẽ không thú vị chút nào.
Tô Tinh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bảy cái cột đá trong đại điện, lại nhìn các ngôi sao trong hạt châu, cách sắp xếp của hai thứ hoàn toàn tương đồng.
"Tiếp tục kiên trì một chút". Tô Tinh tâm tư xoay chuyển như chớp, lại nhằm vào bảy ngôi sao nhấn xuống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Trên hạt châu bảy ngôi sao nhỏ lại lóe lên, một âm thanh trầm đục vang lên. Hạt châu đột nhiên tụt xuống, sau đó tảng đá bên cạnh di động sang một bên, lộ ra một cái thông đạo. Lâm Anh Mi và Tô Tinh nhìn thấy cùng đều ngây người ra.
Tô Tinh cũng không cần nhìn kỹ thêm rốt cuộc thông đạo sâu nông thế nào, vung tay lên quát một tiếng: "Đi!". Lâm Anh Mi vận sức quét ngang Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, sau đó theo sát sau Tô Tinh lẻn vào thông đạo.
Sau khi lẻn vào trong thông đạo bốn bên lập tức tối đen như mực. Ánh sáng của các minh thạch bên ngoài không có một chút có thể lọt vào trong này. Có điều, chuyện này cũng có điểm tốt là các Thôn Tinh Giao bên ngoài cũng không vào theo. Bởi vì các Thôn Tinh Giao chỉ công kích được mục tiêu nhờ ánh sáng của các minh thạch đó mà.
Châm một cây đuốc lên. Lâm Anh Mi mặt mũi rạng ngời hỏi: "Vừa rồi thiếu chủ ngươi đã làm gì mà mở ra cơ quan được vậy?".
Tô Tinh không có trả lời, trực tiếp từ túi tiền lôi ra mấy vật phẩm, một khối ngọc và một tảng phỉ thúy.
"Đây là?". Lâm Xung phóng thần niệm qua các vật phẩm một cái, nét mặt đột nhiên kinh ngạc: "Trầm Tinh Bích!!".
"Không thể nào, ngươi gọi mảnh ngọc này là Tinh Bảo Trầm Tinh Bích?". Tô Tinh sửng sốt, cẩn thận đánh giá lại khối ngọc trên tay, xem qua từ trên khối ngọc cũng không có chút pháp lực gì dao động, nhưng nếu Lâm Anh Mi đã nói cái này là Trầm tinh bích, chắc là sẽ không sai.
Tô Tinh lại đánh giá khối phỉ thúy bên cạnh. Đây chỉ là một khối phỉ thúy bình thường không hơn không kém.
"Vận khí tốt thật, nhanh như vậy đã nhặt được Tinh Bảo". Tô Tinh cười cười.
Lâm Anh Mi nhìn Tô Tinh nheo nheo mắt, nàng ta hoàn toàn không tin cái gọi là vận khí mà Tô Tinh nói. Nghĩ đến hành động cuối cùng của Tô Tinh. Chắc chắn hắn hoàn toàn nắm rõ bí mật của Côn Ngô cổ tích này. "Thiếu chủ, rốt cuộc là như thế nào mà ngươi phát hiện ra bí mật vậy?". Lâm Anh Mi cảm thấy không thể lý giải.
Tô Tinh nói lại chuyện hắn phát hiện ra sự tương đồng giữa bảy cột đá và các ngôi sao. Lúc đó hắn cũng không liên tưởng nhiều lắm, chỉ là lúc đó Lâm Anh Mi ở phía sau cứ liên tục giục hắn đi khiến hắn nghĩ đến một khả năng. Khả năng nói ra chỉ sợ là Thiên Hùng tinh Báo Tử đầu cũng sẽ không tin tưởng. Lúc đó Tô Tinh cảm thấy đại điện đó bày trí bảy cây cột Tinh giới bảo thạch, trong đó lại nuôi dưỡng nhiều thượng cổ kỳ thú Thôn Tinh giao như vậy, chủ nhân của cô tích này chắc là sẽ không có rảnh hơi như vậy, mà là sẽ có hàm ý khác.
Bởi vì quá rõ ràng là, các Thôn Tinh giao kia thoạt nhìn thì rất lợi hại, nhưng mà muốn thực sực nguy hiểm thì phải cần một thời gian mới có thể tạo ra. Tô Tinh lúc đó liên tưởng đến khả năng là chủ nhân cổ tích nuôi dưỡng Thôn Tinh Giao kỳ thật không phải để đối phó với những người xâm nhập cổ tích, mà chỉ dùng để làm cho những người đó sợ hãi, mà nhanh rời khỏi đại điện, làm như vậy nguyên nhân chỉ có một: Bí mật của Côn Ngô cổ tích nằm ở trong đại điện.
Nghe Tô Tinh phân tích, Lâm Anh Mi liền cảm thấy choáng váng. "Thiếu chủ, như ngươi nói, vậy cơ quan kia làm sao mà mở ra được? Dù sao trước nay cũng đã có rất nhiều người xâm nhập cổ tích."
"Ta nghĩ là vì do Thôn Tinh giao quấy nhiễu, làm cho bọ họ kích động, đều tự rời khỏi đại điện mà không để ý đến mật mã".
"Mật mã?". Lâm Anh Mi nhíu mày, bởi chưa bao giờ nghe đến danh từ xa lạ này.
"Mật mã chính là thứ dùng để mở cơ quan, còn nhớ rõ bảy cây cột đá không? Ta chiếu theo thứ tự sáng lên của các cột đá mà ấn hạ cơ quan, không nghĩ tới là thật sự có thể mở ra thông đạo". Tô Tinh nói đến đây bật cười: "Kẻ lập ra cơ quan này cũng thật là dụng tâm".
Lâm Anh Mi thở dài một tiếng, từ trong lòng dâng lên một cổ thán phục. Nếu nói lúc trước còn có điểm khinh thị Tô Tinh, trải qua việc này Lâm Anh Mi đã hoàn toàn bị thuyết phục. "Thiếu chủ tâm tư thật lợi hại, có thể trong nháy mắt mà liên tưởng đến nhiều việc như vậy? Ta nghĩ trước nay đã có rất nhiều tinh giả và Tinh Tướng tiến vào, có điều đều vì bị Thôn Tinh giao quấy nhiễu mà không để ý đến cơ quan."
Tô Tinh cười nhẹ, thân là thiếu tá trẻ tuổi ưu tú của nước cộng, các tố chất như bình tĩnh, nhanh nhạy trong mọi hoàn cảnh vốn là nghề của chàng. Cơ quan trong cổ tích này tuy là bố trí khá xảo diệu, nhưng còn xa mới bằng những cơ quan mà Tô Tinh thường luyện tập. Còn nhớ có lần Tô Tinh từng thử khiêu chiến với bí mật của "Tổ long chi mộ", các cơ quan trong đó mới gọi là khiến cho người ta ớn lạnh.
"Thiết kế cơ quan trong cổ tích này như vậy làm gì, không biết là có phải do kẻ đó thừa thời gian không nữa". Tô Tinh bật cười.
"Thiếu chủ có điều không biết, Côn Ngô cổ tích là dùng để khảo nghiệm Tinh Giả!".
"Tô Tinh khó hiểu: "Khảo nghiệm Tinh Giả làm gì?".
"Mỗi đại Đấu Tinh lúc bắt đầu, sẽ đồng thời có rất nhiều cấm địa xuất hiện. Trong đó có nơi sẽ xuất hiện thượng cổ kỳ vật mà ai cũng mơ ước, cũng có cấm địa có kỳ vật ít quý báu hơn. Đặc biệt cũng có cấm địa bởi vì cơ quan trong đó thiết trí quá phức tạp, mà nhiều tinh giả vào rồi lại phải lui ra hoặc mất mạng mà không lấy được gì".
"Nếu các cổ tích này mang đến nhiều lợi ích như vậy cho Tinh Tướng và Hàng Tinh giả, ta trước sau gì cũng sẽ vào hết một lượt thử qua mới được". Tô Tinh nghe vậy cười nói.