Bốn gã tu sĩ này cũng quá keo kiệt đi, trên người ngay cả một cái túi Tinh giới cũng không nhìn thấy, điều này làm cho Tô Tinh có chút thất vọng. Đúng là cái đám thượng vàng hạ cám (ý là cái gì cũng lấy), pháp khí cũng toàn mấy thứ tào lao, còn đồ trang sức thì Tô Tinh chảng có hứng thú gì, cuối cùng vẫn là Tầm Thiên đạo trưởng có tiền đồ nhất.
Một kiện Tinh Vân pháp khí "Phược Long trần", mấy khỏa huyết thạch xa xỉ, một lọ "Bổ khí thủy", một lọ "Ngũ cốc hoa sắc hoàn", hai tấm "Thanh phong phù" không biết dùng để làm gì, trừ những thứ đó ra còn có một la bàn, một quyển sách giới thiệu các cổ di tích cùng một bản đồ cổ.
Mở bản đồ ra liền thấy đều là một ít dữ liệu liên quan đến các cổ tích di tích. Có một số được khoanh đỏ như là đánh dấu đã đi qua. Hắn có cảm giác như chính bảo đồ này tự tới tìm mình a.
- Thiếu chủ tuy rằng không tham phá được Sơn Thủy mê cục, nhưng cũng không uổng công đến đây một chuyến, đạo sĩ này thật đúng là tri kỷ!
Lâm Anh Mi nhìn thi thể tên đạo sĩ chết không nhắm mắt cười lạnh không thôi, bởi vì Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương trong tay bị Thiên Ti Vạn Lũ Triền Ti thuật hấp thụ linh khí nên bây giờ ảm đạm vô sắc. Chỉ sợ đây chính là nguyên nhân khiến Thiên Hùng tinh tức giận.
- Sơn Thủy mê cục cũng không phải là khó như thế đâu.
Tô Tinh cười thần bí khiến hai thiếu nữ ngẩn người.
- Chẳng lẽ thiếu chủ hiểu thấu đáo châm ngôn rồi sao?
Lâm Anh Mi không quá tin tưởng hỏi.
Tống Lộ cũng giật mình:
- Công tử, người đang nói đùa sao? Chính công tử cũng nói người khác mấy trăm năm không giải được, công tử mới qua mấy tuần trà nhỏ mà thật sự có thể giải được sao?
- Đoán mò thôi.
Tô Tinh lập tức đi ra ngoài di tích:
- Ta cũng không dám khẳng định, bên trong rất nặng nề, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi!
.......
Sơn Thủy cốc có phong cảnh thanh tú, vui vẻ thoải mái, trái ngược hẳn với vẻ trầm tịch đầy áp lực bên trong di tích.
Tô Tinh bước chậm trong cốc, thần sắc rất nhàn nhã.
Hai thiếu nữ đi theo phía sau hắn, không hiểu ra sao, nếu dựa theo lời Tô Tinh nói thực sự giải được mê cục, hắn hẳn là phải lập tức đi lấy quển tâm pháp đỉnh cấp trong truyền thuyết kia mới đúng chứ, sao lại bỏ công đi tản bộ nhàn nhã như vậy.
Vòng vo mấy vòng quanh Sơn Thủy cốc, cuối cùng Tô Tinh đi tới chỗ sơn cốc có thác nước, uống một ngụm nước trong, tùy tiện ngồi trên một tảng đá thưởng thức tiếng nước rơi thẳng từ trên xuống.
- Công tử, huynh rút cuộc ở đây làm gì?
Tống Lộ trừng mắt nhìn.
- Nhìn cảnh sơn thanh thủy tú này hả?
Tô Tinh không đáp mà hỏi lại:
- Tống Lộ, ta nghĩ muốn hỏi nàng một vấn đề?
- Công tử muốn hỏi gì?
Tống Lộ dùng ánh mắt câu hồn nhìn chằm chằm Tô Tinh.
Tô Tinh mặt không đổi sắc:
- Nàng nói Sơn Thủy cốc có tên như vậy là do di tích kia, ta muốn hỏi nàng, đó có phải là do tăng nhân kia đặt hay không?
- Tiểu nữ tử cũng không rõ lắm đâu, nhưng mà nghe nói sau khi hoàn thành di tích, cả Tống gia thôn chợt nghe thấy thanh âm trống chiều chuông sớm vang vọng trong óc, nói là cốc này từ nay về sau tên là Sơn Thủy. Vì thế nên có tên này.
Tống Lộ nghĩ ngợi một chít, lập tức kỳ quái hỏi:
- Công tử làm sao mà biết được?
- Ra là như vậy à, xem ra có chút hy vọng.
Tô Tinh cười hắc hắc, cởi áo khoác, chỉ để lại một cái quần lót.
- Thiếu chủ, cẩn thận vết thương ở chân!
Lâm Anh Mi tuy rằng có biểu hiện không hề bận tâm, nhưng mà nhìn Tô Tinh gần như trần truồng, theo bản năng vội dời tầm mắt.
Tống Lộ ngược lại lộ ra nụ cười ái muội:
- Công tử, là muốn cùng chúng ta làm một màn tắm uyên ương sao? ~~
- Các nàng chờ ở đây.
Tô Tinh nói xong nhảy vào trong hồ.
Chỉ chốc lát, Tống Lộ đã nhìn thấy thân ảnh hắn xuất hiện phía sau thác nước, còn chưa nghĩ kỹ, Tô Tinh lại đột nhiên nhảy lên không, bám lên những tảng đá nhô ra cạnh thác nước, sau đó lại chậm rãi bám vào những cành cây vươn xa chung quanh mà leo lên.
Lâm Anh Mi đều nhịn không nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua.
- Công tử đang làm gì vậy?
Tống Lộ khó hiểu hỏi.
- Thiếu chủ tự nhiên có tính toán của hắn.
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi đáp.
- A, chẳng lẽ công tử thật sự phá giải được câu đố kia sao?
Ngữ khí của Tống Lộ vẫn có phần không tin tưởng.
Khoé miệng Lâm Anh Mi gợi lên nét lơ đãng, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Tô Tinh.
Tống Lộ bán tín bán nghi.
Qua hồi lâu, Tô Tinh từ trên cây nhảy xuống nước, có vẻ tìm kiếm gì đó ở dưới nước. Hơn mười phút sau, chợt nghe thanh âm đầy hưng phấn của hắn.
- Tìm được rồi!
Tô Tinh một lần nữa đi lên bờ, lấy quần áo mặc vào, vừa rồi sờ soạng nửa ngày dưới nước, nguyên lai chính là đang tìm một khối đá có hình dạng kỳ quái.
- Cái đó và mê cục có liên quan sao???
Tống Lộ trừng mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn Tô Tinh.
- Đi theo ta!
Tô Tinh đi dọc theo bờ đến thác nước, Lâm Anh Mi và Tống Lộ cũng đi phía sau.
Mặt sau của thác nước là một vách tường nham nhở, nhìn không ra có cái gì kỳ quái.
- Đây là...
Lâm Anh Mi kỳ quái kêu một tiếng.
Ánh mắt Thiên Hùng tinh khá tinh, liếc qua một cái liền thấy trên vách có một vết lõm xuống kỳ lạ, nếu chỉ là nhìn qua thì cũng không có nhiều đặc biệt, dù sao cũng bị nước bào mòn nhiều năm. Nhưng lạ ở chỗ hình dạng vết lõm xuống kia hoàn toàn khớp với viên đá mà Tô Tinh mò thấy.
Tô Tinh lấy viên đá đặt lên. Hoàn toàn trùng khớp. Đúng lúc này, chỉ nghe đến một tiếng ầm ầm trầm đục, cánh cửa lơn rồi đột nhiên mở ra trên vách núi, khiến ba người trợn mắt há mồm.
- A, phía sau thác nước còn có loại cơ quan này!
Tống Lộ che miệng, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Tô Tinh.
Nhưng điêu kinh ngạc còn không dừng lại ở đó, vừa đi vào liền thấy bên trong là một mật thất được nhân công điêu tạc, đập vào mắt người ta là một câu lập luận sắc sảo khắc trên vách tường.
Rõ ràng chính là câu châm ngôn "nhìn non là non" kia, chẳng qua phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ: "Chúc mừng thí chủ đã tham phá mê cục —— Minh Kính!"
Dưới câu châm ngôn còn bày ra một cái hộp.
- Chẳng lẽ là...
Lâm Anh Mi toàn thân run lên.
- Ừm, đây chính là huyền cơ mà vị kia cao tăng kia lưu lại.
Tô Tinh nhẹ nhàng thở một hơi.
- Sao có khả năng, không phải là ở bên trong di tích sao?
Tống Lộ khiếp sợ nói:
- Saoo lại lại ở chỗ này!
- Sai rồi!
Tô Tinh cười cười.
- Cái gì?
Tống Lộ không rõ là có ý tứ gì.
- Ý nghĩ đầu tiên của các nàng khi tham phá châm ngôn kia là gì?
Tô Tinh hỏi lại nàng.
- Đương nhiên là tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến non nước rồi.
Tống Lộ nghĩ rồi đáp, trên thực tế đây cũng đúng là chỗ đầu tiên mà tất cả đám tu sĩ muốn phá giải sơn thủy mê cục sẽ nghĩ đến để đột phá.
- Đây chính là sai lầm.
Tô Tinh giải thích:
- Các nàng sẽ bị đánh lừa với suy nghĩ này và tìm kiếm trong di tích, kỳ thật bí mật thực sự được giấu ở chỗ này!
- Nhưng mà công tử làm sao mà biết được?
Tống Lộ nhíu mày, toàn bộ Tinh giả tại Lương Sơn đại lục bị lừa mấy trăm năm nay, hắn lại chỉ dùng thời gian uống mấy chén trà là khám phá được.
Quá khoa trương đi.
- Đó là bởi vì "cố ý".
Tô Tinh cười nói, Sơn Thủy cổ tích có vẽ núi vẽ sông, phù điêu, văn tự thậm chí là một ít hòn non bộ, những thứ bên trong cổ tích mà có liên quan đến sơn thủy thì thật sự rất nhiều, Tống Lộ cũng nói qua ít nhất có hai mươi loại có thể liên tưởng đến châm ngôn.
Đám Tinh giả này muốn phá giải những mối liên hệ đó như nào đây, nhưng thứ đầu tiên Tô Tinh nghĩ đến là mấy thứ sơn thủy linh tinh gì đó dường như là cố ý an bài, giống như cố ý hấp dẫn người ta tìm kiếm bên trong di tích.
Nếu người thiết kế cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác thì chỉ có một nguyên nhân: hắn muốn dời đi tiêu điểm.
Cái này Tô Tinh cũng không xa lạ, binh pháp có ghi "dương đông kích tây", cho dù là hệ thống tác chiến hiện đại của không quân cũng tồn tại lý thuyết đó, khi nhìn thấy bên trong di tích này có nhiều thứ như vậy, lại nghe nói vô số tu sĩ từng đào sâu ba thước đất thì càng thêm xác định này cái gọi là di tích chính là vật để che mắt người. Cho nên khi đi dạo quanh Sơn Thủy di tích, Tô Tinh hoàn toàn mất đi hứng thú thăm dò.
- Thiếu chủ, nhưng mà người phát hiện địa phương này như thế nào?
Lâm Anh Mi cố gắng áp chế nội tâm đang kích động mãnh liệt, mật thất này được dấu rất tốt phía sau thác nước, có cấm chế cường đại để tránh các loại thần niệm tìm tòi, ngoại nhân hoàn toàn không thể phát hiện được.
- Đương nhiên là nhờ câu châm ngôn kia.
Tô Tinh trả lời:
- Nhìn non là non, nhìn nước là nước, không phải chỉ Sơn Thủy cổ tích mà là chỉ Sơn Thủy cốc, cho nên "non chính là non, nước chính là nước".
- Vậy câu "nhìn non không phải nonn, nhìn nước cũng không phải nước" kia thì giải thích như thế nào?
- Ảo ảnh!
Tô Tinh cười.
Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ sửng sốt.
- Di tích ở gần thác nước, mà nhìn ảo ảnh trên mặt hồ, vậy mấu chốt là ở dưới nước. Có điều mấu chốt là cái chìa khoá kia cũng rất khó tìm đấy.
Tô Tinh nhẹ nhàng bâng quơ miêu tả giống như là một sự tình vô cùng đơn giản, có điều sau khi nghe xong, Lâm Anh Mi vốn tính tình cao ngạo lạnh lùng nên còn có thể khó khăn duy trì được bình tĩnh, còn Tống Lộ đã kinh ngạc muốn hét lên rồi.
- Công tử, huynh quá lợi hại, mấy trăm năm qua Lương Sơn đại lục cũng chưa có ai phá được, công tử chỉ cần dùng vài cái canh giờ đã hoàn toàn phá giải. Có phải không Anh Mi?
Tống Lộ kêu lên.
Lâm Anh Mi cũng gật đầu.
- Vị đại sư thiết kế mê cục này mới tính là lợi hại.
Tô Tinh cười cười, câu đố này hoàn toàn khác câu đố ở tiểu Côn Ngô, lần này Sơn Thủy cổ tích không có cấm chế cường đại, cũng không có cơ quan đáng sợ, chính là thao túng những tu sĩ từ cổ chí kim, đùa bỡn họ trong lòng bàn tay.
Không hổ là cao tăng đắc đạo.
- Công tử có muốn tiểu nữ tử lấy thân báo đáp không?
Tống Lộ ngượng ngùng.
Tô Tinh vội vàng phất tay, lau trộm mồ hôi:
- Vẫn là nên xem đại sư này để lại cái gì a, thiết kế cổ tích phức tạp như thế, trêu đùa tất cả các tu sĩ.
- Được.
Lâm Anh Mi cũng có chút khẩn cấp.
Mấy người tìm trong mật thất một lần, trừ cái hộp trên vách đá thì không còn gì nữa.
Tô Tinh hít một hơi thật sâu, quan sát cái hòm một lần.
Hòm không có cấm chế, cũng không có cơ quan, có thể mở ra rất dễ dàng.
Khi thấy rõ ràng bên trong, Lâm Anh Mi và Tống Lộ cũng trợn mắt há mồm.
Tô Tinh thầm mắng một câu "Đồ sư con lừa ngu ngốc chó má".
Bên trong hòm cư nhiên không có vật gì!!!
- Sao lại như vậy?
Lâm Anh Mi không tin cầm lấy cái hòm, thần niệm đảo qua rất nhanh.
Không cảm giác được gì khác thường.
- Không thể tưởng được mê cục chính là một âm mưu.
Thiên Hùng tinh tức giận nói, nàng chán ghét nhất chính là những kẻ lừa đảo.
Tô Tinh cẩn thận tìm bên trong động một lần nữa, cuối cùng không thu hoạch được gì đành lắc đầu hết hy vọng.
- Không phải có người nhanh chân đến trước thì cuối cùng cũng là may xiêm y cho người khác.
- Chẳng lẽ trừ thiếu chủ cũng có người phá được châm ngôn mê cục này sao?
Lâm Anh Mi lạnh lùng nói.
- Không có khả năng, nếu bị phá thì tại sao cái chìa khoá vẫn còn ở trong nước?
Tống Lộ chần chờ.
- Quên đi, nếu vô duyên thì cũng không thể cưỡng cầu, chúng ta đi thôi!
Tô Tinh bình tĩnh khôi phục lại vẻ mặt muốn đánh người trở về ban đầu, xoay người ly khai mật thất này.
Không hề tức giận, không hề quyến luyến, giống như chưa từng tới nơi này vậy. Sự ung ung của hắn khiến Lâm Anh Mi và Tống Lộ động dung.
Một kiện Tinh Vân pháp khí "Phược Long trần", mấy khỏa huyết thạch xa xỉ, một lọ "Bổ khí thủy", một lọ "Ngũ cốc hoa sắc hoàn", hai tấm "Thanh phong phù" không biết dùng để làm gì, trừ những thứ đó ra còn có một la bàn, một quyển sách giới thiệu các cổ di tích cùng một bản đồ cổ.
Mở bản đồ ra liền thấy đều là một ít dữ liệu liên quan đến các cổ tích di tích. Có một số được khoanh đỏ như là đánh dấu đã đi qua. Hắn có cảm giác như chính bảo đồ này tự tới tìm mình a.
- Thiếu chủ tuy rằng không tham phá được Sơn Thủy mê cục, nhưng cũng không uổng công đến đây một chuyến, đạo sĩ này thật đúng là tri kỷ!
Lâm Anh Mi nhìn thi thể tên đạo sĩ chết không nhắm mắt cười lạnh không thôi, bởi vì Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương trong tay bị Thiên Ti Vạn Lũ Triền Ti thuật hấp thụ linh khí nên bây giờ ảm đạm vô sắc. Chỉ sợ đây chính là nguyên nhân khiến Thiên Hùng tinh tức giận.
- Sơn Thủy mê cục cũng không phải là khó như thế đâu.
Tô Tinh cười thần bí khiến hai thiếu nữ ngẩn người.
- Chẳng lẽ thiếu chủ hiểu thấu đáo châm ngôn rồi sao?
Lâm Anh Mi không quá tin tưởng hỏi.
Tống Lộ cũng giật mình:
- Công tử, người đang nói đùa sao? Chính công tử cũng nói người khác mấy trăm năm không giải được, công tử mới qua mấy tuần trà nhỏ mà thật sự có thể giải được sao?
- Đoán mò thôi.
Tô Tinh lập tức đi ra ngoài di tích:
- Ta cũng không dám khẳng định, bên trong rất nặng nề, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi!
.......
Sơn Thủy cốc có phong cảnh thanh tú, vui vẻ thoải mái, trái ngược hẳn với vẻ trầm tịch đầy áp lực bên trong di tích.
Tô Tinh bước chậm trong cốc, thần sắc rất nhàn nhã.
Hai thiếu nữ đi theo phía sau hắn, không hiểu ra sao, nếu dựa theo lời Tô Tinh nói thực sự giải được mê cục, hắn hẳn là phải lập tức đi lấy quển tâm pháp đỉnh cấp trong truyền thuyết kia mới đúng chứ, sao lại bỏ công đi tản bộ nhàn nhã như vậy.
Vòng vo mấy vòng quanh Sơn Thủy cốc, cuối cùng Tô Tinh đi tới chỗ sơn cốc có thác nước, uống một ngụm nước trong, tùy tiện ngồi trên một tảng đá thưởng thức tiếng nước rơi thẳng từ trên xuống.
- Công tử, huynh rút cuộc ở đây làm gì?
Tống Lộ trừng mắt nhìn.
- Nhìn cảnh sơn thanh thủy tú này hả?
Tô Tinh không đáp mà hỏi lại:
- Tống Lộ, ta nghĩ muốn hỏi nàng một vấn đề?
- Công tử muốn hỏi gì?
Tống Lộ dùng ánh mắt câu hồn nhìn chằm chằm Tô Tinh.
Tô Tinh mặt không đổi sắc:
- Nàng nói Sơn Thủy cốc có tên như vậy là do di tích kia, ta muốn hỏi nàng, đó có phải là do tăng nhân kia đặt hay không?
- Tiểu nữ tử cũng không rõ lắm đâu, nhưng mà nghe nói sau khi hoàn thành di tích, cả Tống gia thôn chợt nghe thấy thanh âm trống chiều chuông sớm vang vọng trong óc, nói là cốc này từ nay về sau tên là Sơn Thủy. Vì thế nên có tên này.
Tống Lộ nghĩ ngợi một chít, lập tức kỳ quái hỏi:
- Công tử làm sao mà biết được?
- Ra là như vậy à, xem ra có chút hy vọng.
Tô Tinh cười hắc hắc, cởi áo khoác, chỉ để lại một cái quần lót.
- Thiếu chủ, cẩn thận vết thương ở chân!
Lâm Anh Mi tuy rằng có biểu hiện không hề bận tâm, nhưng mà nhìn Tô Tinh gần như trần truồng, theo bản năng vội dời tầm mắt.
Tống Lộ ngược lại lộ ra nụ cười ái muội:
- Công tử, là muốn cùng chúng ta làm một màn tắm uyên ương sao? ~~
- Các nàng chờ ở đây.
Tô Tinh nói xong nhảy vào trong hồ.
Chỉ chốc lát, Tống Lộ đã nhìn thấy thân ảnh hắn xuất hiện phía sau thác nước, còn chưa nghĩ kỹ, Tô Tinh lại đột nhiên nhảy lên không, bám lên những tảng đá nhô ra cạnh thác nước, sau đó lại chậm rãi bám vào những cành cây vươn xa chung quanh mà leo lên.
Lâm Anh Mi đều nhịn không nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua.
- Công tử đang làm gì vậy?
Tống Lộ khó hiểu hỏi.
- Thiếu chủ tự nhiên có tính toán của hắn.
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi đáp.
- A, chẳng lẽ công tử thật sự phá giải được câu đố kia sao?
Ngữ khí của Tống Lộ vẫn có phần không tin tưởng.
Khoé miệng Lâm Anh Mi gợi lên nét lơ đãng, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Tô Tinh.
Tống Lộ bán tín bán nghi.
Qua hồi lâu, Tô Tinh từ trên cây nhảy xuống nước, có vẻ tìm kiếm gì đó ở dưới nước. Hơn mười phút sau, chợt nghe thanh âm đầy hưng phấn của hắn.
- Tìm được rồi!
Tô Tinh một lần nữa đi lên bờ, lấy quần áo mặc vào, vừa rồi sờ soạng nửa ngày dưới nước, nguyên lai chính là đang tìm một khối đá có hình dạng kỳ quái.
- Cái đó và mê cục có liên quan sao???
Tống Lộ trừng mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn Tô Tinh.
- Đi theo ta!
Tô Tinh đi dọc theo bờ đến thác nước, Lâm Anh Mi và Tống Lộ cũng đi phía sau.
Mặt sau của thác nước là một vách tường nham nhở, nhìn không ra có cái gì kỳ quái.
- Đây là...
Lâm Anh Mi kỳ quái kêu một tiếng.
Ánh mắt Thiên Hùng tinh khá tinh, liếc qua một cái liền thấy trên vách có một vết lõm xuống kỳ lạ, nếu chỉ là nhìn qua thì cũng không có nhiều đặc biệt, dù sao cũng bị nước bào mòn nhiều năm. Nhưng lạ ở chỗ hình dạng vết lõm xuống kia hoàn toàn khớp với viên đá mà Tô Tinh mò thấy.
Tô Tinh lấy viên đá đặt lên. Hoàn toàn trùng khớp. Đúng lúc này, chỉ nghe đến một tiếng ầm ầm trầm đục, cánh cửa lơn rồi đột nhiên mở ra trên vách núi, khiến ba người trợn mắt há mồm.
- A, phía sau thác nước còn có loại cơ quan này!
Tống Lộ che miệng, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Tô Tinh.
Nhưng điêu kinh ngạc còn không dừng lại ở đó, vừa đi vào liền thấy bên trong là một mật thất được nhân công điêu tạc, đập vào mắt người ta là một câu lập luận sắc sảo khắc trên vách tường.
Rõ ràng chính là câu châm ngôn "nhìn non là non" kia, chẳng qua phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ: "Chúc mừng thí chủ đã tham phá mê cục —— Minh Kính!"
Dưới câu châm ngôn còn bày ra một cái hộp.
- Chẳng lẽ là...
Lâm Anh Mi toàn thân run lên.
- Ừm, đây chính là huyền cơ mà vị kia cao tăng kia lưu lại.
Tô Tinh nhẹ nhàng thở một hơi.
- Sao có khả năng, không phải là ở bên trong di tích sao?
Tống Lộ khiếp sợ nói:
- Saoo lại lại ở chỗ này!
- Sai rồi!
Tô Tinh cười cười.
- Cái gì?
Tống Lộ không rõ là có ý tứ gì.
- Ý nghĩ đầu tiên của các nàng khi tham phá châm ngôn kia là gì?
Tô Tinh hỏi lại nàng.
- Đương nhiên là tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến non nước rồi.
Tống Lộ nghĩ rồi đáp, trên thực tế đây cũng đúng là chỗ đầu tiên mà tất cả đám tu sĩ muốn phá giải sơn thủy mê cục sẽ nghĩ đến để đột phá.
- Đây chính là sai lầm.
Tô Tinh giải thích:
- Các nàng sẽ bị đánh lừa với suy nghĩ này và tìm kiếm trong di tích, kỳ thật bí mật thực sự được giấu ở chỗ này!
- Nhưng mà công tử làm sao mà biết được?
Tống Lộ nhíu mày, toàn bộ Tinh giả tại Lương Sơn đại lục bị lừa mấy trăm năm nay, hắn lại chỉ dùng thời gian uống mấy chén trà là khám phá được.
Quá khoa trương đi.
- Đó là bởi vì "cố ý".
Tô Tinh cười nói, Sơn Thủy cổ tích có vẽ núi vẽ sông, phù điêu, văn tự thậm chí là một ít hòn non bộ, những thứ bên trong cổ tích mà có liên quan đến sơn thủy thì thật sự rất nhiều, Tống Lộ cũng nói qua ít nhất có hai mươi loại có thể liên tưởng đến châm ngôn.
Đám Tinh giả này muốn phá giải những mối liên hệ đó như nào đây, nhưng thứ đầu tiên Tô Tinh nghĩ đến là mấy thứ sơn thủy linh tinh gì đó dường như là cố ý an bài, giống như cố ý hấp dẫn người ta tìm kiếm bên trong di tích.
Nếu người thiết kế cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác thì chỉ có một nguyên nhân: hắn muốn dời đi tiêu điểm.
Cái này Tô Tinh cũng không xa lạ, binh pháp có ghi "dương đông kích tây", cho dù là hệ thống tác chiến hiện đại của không quân cũng tồn tại lý thuyết đó, khi nhìn thấy bên trong di tích này có nhiều thứ như vậy, lại nghe nói vô số tu sĩ từng đào sâu ba thước đất thì càng thêm xác định này cái gọi là di tích chính là vật để che mắt người. Cho nên khi đi dạo quanh Sơn Thủy di tích, Tô Tinh hoàn toàn mất đi hứng thú thăm dò.
- Thiếu chủ, nhưng mà người phát hiện địa phương này như thế nào?
Lâm Anh Mi cố gắng áp chế nội tâm đang kích động mãnh liệt, mật thất này được dấu rất tốt phía sau thác nước, có cấm chế cường đại để tránh các loại thần niệm tìm tòi, ngoại nhân hoàn toàn không thể phát hiện được.
- Đương nhiên là nhờ câu châm ngôn kia.
Tô Tinh trả lời:
- Nhìn non là non, nhìn nước là nước, không phải chỉ Sơn Thủy cổ tích mà là chỉ Sơn Thủy cốc, cho nên "non chính là non, nước chính là nước".
- Vậy câu "nhìn non không phải nonn, nhìn nước cũng không phải nước" kia thì giải thích như thế nào?
- Ảo ảnh!
Tô Tinh cười.
Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ sửng sốt.
- Di tích ở gần thác nước, mà nhìn ảo ảnh trên mặt hồ, vậy mấu chốt là ở dưới nước. Có điều mấu chốt là cái chìa khoá kia cũng rất khó tìm đấy.
Tô Tinh nhẹ nhàng bâng quơ miêu tả giống như là một sự tình vô cùng đơn giản, có điều sau khi nghe xong, Lâm Anh Mi vốn tính tình cao ngạo lạnh lùng nên còn có thể khó khăn duy trì được bình tĩnh, còn Tống Lộ đã kinh ngạc muốn hét lên rồi.
- Công tử, huynh quá lợi hại, mấy trăm năm qua Lương Sơn đại lục cũng chưa có ai phá được, công tử chỉ cần dùng vài cái canh giờ đã hoàn toàn phá giải. Có phải không Anh Mi?
Tống Lộ kêu lên.
Lâm Anh Mi cũng gật đầu.
- Vị đại sư thiết kế mê cục này mới tính là lợi hại.
Tô Tinh cười cười, câu đố này hoàn toàn khác câu đố ở tiểu Côn Ngô, lần này Sơn Thủy cổ tích không có cấm chế cường đại, cũng không có cơ quan đáng sợ, chính là thao túng những tu sĩ từ cổ chí kim, đùa bỡn họ trong lòng bàn tay.
Không hổ là cao tăng đắc đạo.
- Công tử có muốn tiểu nữ tử lấy thân báo đáp không?
Tống Lộ ngượng ngùng.
Tô Tinh vội vàng phất tay, lau trộm mồ hôi:
- Vẫn là nên xem đại sư này để lại cái gì a, thiết kế cổ tích phức tạp như thế, trêu đùa tất cả các tu sĩ.
- Được.
Lâm Anh Mi cũng có chút khẩn cấp.
Mấy người tìm trong mật thất một lần, trừ cái hộp trên vách đá thì không còn gì nữa.
Tô Tinh hít một hơi thật sâu, quan sát cái hòm một lần.
Hòm không có cấm chế, cũng không có cơ quan, có thể mở ra rất dễ dàng.
Khi thấy rõ ràng bên trong, Lâm Anh Mi và Tống Lộ cũng trợn mắt há mồm.
Tô Tinh thầm mắng một câu "Đồ sư con lừa ngu ngốc chó má".
Bên trong hòm cư nhiên không có vật gì!!!
- Sao lại như vậy?
Lâm Anh Mi không tin cầm lấy cái hòm, thần niệm đảo qua rất nhanh.
Không cảm giác được gì khác thường.
- Không thể tưởng được mê cục chính là một âm mưu.
Thiên Hùng tinh tức giận nói, nàng chán ghét nhất chính là những kẻ lừa đảo.
Tô Tinh cẩn thận tìm bên trong động một lần nữa, cuối cùng không thu hoạch được gì đành lắc đầu hết hy vọng.
- Không phải có người nhanh chân đến trước thì cuối cùng cũng là may xiêm y cho người khác.
- Chẳng lẽ trừ thiếu chủ cũng có người phá được châm ngôn mê cục này sao?
Lâm Anh Mi lạnh lùng nói.
- Không có khả năng, nếu bị phá thì tại sao cái chìa khoá vẫn còn ở trong nước?
Tống Lộ chần chờ.
- Quên đi, nếu vô duyên thì cũng không thể cưỡng cầu, chúng ta đi thôi!
Tô Tinh bình tĩnh khôi phục lại vẻ mặt muốn đánh người trở về ban đầu, xoay người ly khai mật thất này.
Không hề tức giận, không hề quyến luyến, giống như chưa từng tới nơi này vậy. Sự ung ung của hắn khiến Lâm Anh Mi và Tống Lộ động dung.