- Cảm giác rất không tệ phải không?!
Tiếng cười lạnh khinh thường vang lên khiến Câu Chỉ tỉnh mộng, không biết từ khi nào, một người khoác áo choàng đã xuất hiện.
Trên mặt Câu hoàng tử âm hiểm bất định, lộ ra nụ cười lấy lòng:
- Ít nhiều cũng được các hạ tương trợ, nếu không sao có thể dễ dàng thành công như vậy, nhưng mà không thể tưởng được Lâm Xung đã muốn ký Đấu Tinh khế ước....
- Không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi giải trừ khế ước.
Đối phương thản nhiên nói.
- Giải trừ như nào?
Câu Chỉ sửng sốt.
- Khi Lâm Xung suy yếu đến cực điểm, nếu thiếu chủ của nàng không xuất hiện, khế ước Đấu Tinh liền tự động giải trừ.
Câu Chỉ giật mình, đã từng nghe qua, song phương đã ký khế ước so với gông xiềng còn tốt hơn, đồng cam cộng khổ, khi Tinh Tướng thực hiện khế ước sẽ đem một phần tinh lực chia sẻ cho Hàng Tinh giả, đồng thời Hàng Tinh giả cũng phải thực hiện một phần nghĩa vụ, nếu bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bỏ mặc Tinh Tướng gặp nguy hiểm, như vậy khế ước liền tự giải trừ.
Đương nhiên phán đoán này dựa trên chủ động phản bội hay là sai lầm khách quan thì không ai biết, bởi vì chín đời Đấu Tinh trước cho tới nay, giải trừ khế ước vô cùng hiếm có, ghi lại cũng rất mơ hồ.
- Tóm lại ngươi không thể để Hàng Tinh giả của nàng tiếp cận, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
- Hừ hừ, Tu vi Hàng Tinh giả của Lâm Xung có vẻ không được tốt lắm, hai đại trưởng lão đã canh giữ xung quanh, chỉ cần hắn dám tiếp cận, chắc chắn sẽ chết không toàn thây, hắc hắc, nghe nói giết Hàng Tinh giả cũng có thể giải trừ khế ước, không biết là thật là giả.
Câu Chỉ cười lạnh.
- Ít làm chuyện vô nghĩa đi.
Đối phương không vui không giận nói:
- Ta có thể cho ngươi ký khế ước với Lâm Xung thì tuỳ thời cũng có thể hủy diệt ngươi, hẳn là ngươi hiểu được điểm ấy.
Câu Chỉ liên tục gật đầu, liền lấy ra một tấm lệnh bài, mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng mà nhìn qua người thần bí trước mắt này cũng cũng không tốt đẹp gì, có thể dễ dàng khiến Lâm Xung rơi vào bẫy như thế, cho dù gã ăn gan báo cũng không dám trêu chọc.
Đối phương vung tay lên, lệnh bài lập tức biến mất.
- Lâm Xung muội muội, thực xin lỗi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt cho công tử.
Một câu truyền âm nhập vào đầu Lâm Anh Mi.
Dù đang bị Thiên Hồi Bắc Đẩu trận cuồn cuộn không ngừng rút đi tinh lực, ý thức mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể nghe ra manh mối trong lời nói kia, Báo Tử Đầu lộ ra ánh mắt khó có thể tin nổi.
- Là ngươi?!!
- Chủ nhân của các Tinh Tướng, rút cuộc ta đã tìm được một thiếu chủ hoàn mỹ rồi, chỉ xin muội muội lượng thứ. Chỉ tiếc Hàng Tinh giả không thể ký người thứ hai, nếu không, ta cũng nguyện ý cùng muội muội hầu hạ thiếu chủ... Tại hạ cam đoan đến lúc đó sẽ trả lại cho ngươi một thân tự do, chỉ là hiện tại phải đắc tội rồi.
Thanh âm trong đầu nhu hòa mà bất đắc dĩ thở dài.
Biểu tình vốn lạnh lùng của Lâm Anh Mi nhất thời tựa như nước lặng, hoàn toàn trầm mặc.
- Bảo vệ thiếu chủ cho tốt!!
- Ưm!
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Câu Chỉ không hiểu ra sao.
Thân ảnh trong áo choàng hừ lạnh một tiếng, xoay người độn quang rời đi. Phía sau chỉ có tiếng thở dài thật sâu.
Nàng, Báo Tử Đầu Lâm Xung nguyên lai cũng có khi phải tiếc nuối.
- Hừ, Lâm Xung, ngươi hãy ngoan ngoãn trở thành Tinh Tướng của ta đi, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi đâu!
Rầm!!!
Một tiếng rít gào giận giữ chấn động khắp nơi.
Lâm Anh Mi cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương đánh tới, một kích này thiếu chút nữa đâm xuyên qua trận, Câu Chỉ sợ tới mức suýt nữa mất cả hồn vía.
- Tại hạ Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung, kiếp này chỉ có một thiếu chủ!!!
........
Mấy đạo hàn quang liên tục phóng tới, cản trở đường đi của Tô Tinh.
Sau khi né tránh, hắn dừng lại cách đó hơn năm mét, tên trưởng lão tên là Văn Hoà kia chậm rãi ngăn cản lối đi của hắn. Gã đánh giá Tô Tinh, nhìn cái trán lóe ra tinh phù kia, chậc chậc vài câu:
- Ngươi chính là thiếu chủ của Lâm Xung? Cũng không có gì hơn người cả, Lâm Xung thật sự là mù mắt rồi, cư nhiên lại cùng người như ngươi ký khế ước, thật sự là khiến người ta tức giận a.
Gã tùy tay phất một chiêu. Một quả cầu sắt trong tay gã dần tiêu thất trong hư không rồi đột nhiên xuất hiện trước Tô Tinh.
Oanh một tiếng, mặt đất bị nổ tung tạo thành một cái hố lớn.
- Thật đúng là phế vật, có thể giết chết dễ dàng!
Văn Hòa khinh thường cười cười.
Tiếng xé gió gào thét bên tai lập tức khiến đồng tử gã co rút lại, xoay người nhanh như chớp, Lôi Minh kiếm che trước ngực. Chỉ nghe đanh gọn vài tiếng, lực lượng cường đại thiếu chút nữa đẩy lui gã, ngay cả khi gã đỡ được, bàn tay vẫn run rẩy mãnh liệt.
- Sao có thể như thế?!
Văn Hòa nhìn cái hố trống rỗng sâu hoắm kia, không thể tin rằng Tô Tinh cư nhiên có thể đào thoát khỏi "Phá diệt châu" của gã.
Tô Tinh lui một bước, Tinh Vân tu sĩ quả nhiên không cùng cấp bậc với đám Tinh giả tạp nham gặp lúc trước, thêm vào viên đạn luồng tinh lực lớn nhất mà căn bản cũng không có hiệu quả gì.
Nhưng mà hắn cũng không muốn dây dưa cùng tên này, tâm tư của hắn đều đặt hết trên người Lâm Anh Mi, dự cảm không rõ ràng càng phát ra mãnh liệt, thấy viên đạn không thể tạo thành trở ngại, hắn lại sử dụng Lạn Vĩ Độn.
- Đây là độn pháp gì?
Văn Hòa ngạc nhiên, lập tức cảm thấy bị sỉ nhục, cười giận:
- Một tên Tinh giả tu vi Tinh Trần trung kỳ lại vọng tưởng múa rìu trước mặt ta sao?
Thân hình Văn Hòa biến mất nhanh như tên rời khỏi cung, nháy mắt cũng đã sắp đuổi kịp hắn.
Lạn Vĩ Độn của hắn tuy rằng cao minh, nhưng có di chứng, sử dụng liên tục sẽ tăng thêm thương tích. Qua vài lần sử dụng, Tô Tinh liền cảm thấy đau tận xương cốt.
- Lôi Minh kiếm, đi!
Văn Hoà quát lạnh một tiếng.
Một đạo quang hoa lạnh lẽo nhất thời vọt tới, tốc độ cực nhanh, Lạn Vĩ Độn mới tu luyện xong giai đoạn thứ nhất căn bản không phải là đối thủ, kiếm phong ngăn cản phía trước, lôi phù đột nhiên hiện lên, chỉ thấy mây đen khắp trời, thiểm điện sáng cả một vùng.
Thiểm điện phát ra từ mũi kiếm lập tức khiến Tô Tinh nửa bước cũng khó đi.
Văn Hoà vung chỉ quyết, tinh lực thúc giục, một đạo lôi quang lập tức xuyên thấu qua bả vai hắn, toàn thân đau rát như bị lửa thiêu, cước bộ của hắn cũng chậm dần.
Văn Hòa thừa dịp này lập tức khống chế Lôi minh kiếm, muốn ra đòn quyết định.
Bỗng nhiên một bóng đen từ bên cạnh tiến vào trong phạm vi của Lôi Minh kiếm, Tô Tinh còn chưa thấy rõ ràng thì đã bị giữ chặt, sau đó người kia ném ra một lá bùa, bình một tiếng, mặt đất rạn nứt, nháy mắt hai người hoàn toàn biến mất.
Văn Hòa giật mình, vận thần niệm tìm tòi, phát hiện người đã sớm không thấy đâu, hắn bèn thu hồi Lôi Minh kiếm, cầm lấy lá bùa kia xem xét.
- Độn Địa thần phù!!! Hừ, con chuột nhắt chết tiệt.
Văn Hòa mắng một tiếng, xé lá bùa thành từng mảnh nhỏ.
. . .
Tô Tinh cảm giác như đang chui dưới đất, ý nghĩ hắn hỗn loạn, đợi tới khi khôi phục ánh sáng, đã rời khỏi Hùng Quan thành mà xuất hiện ở thảo nguyên rộng lớn.
Hắn đưa mắt nhìn người mặc áo choàng đang ôm, gắng sức muốn thấy rõ khuôn mặt người này, có điều do bả vai đau đớn cùng việc liên tục sử dụng Lạn Vĩ Độn để lại di chứng, khiến hắn cảm thấy linh hồn như là bị rút từ trong cơ thể ra, thống khổ không chịu nổi, ý thức lập tức rơi vào hôn mê, cuối cùng mơ hồ thấy khuôn mặt một thiếu nữ xinh đẹp buộc tóc đuôi gà, thân mặc váy ngắn màu xanh thẳm đang lo lắng nhìn mình.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi mở to mắt.
Toàn thân cảm thấy thoải mái ấm áp, một thân hình mềm mại động lòng người đang dán trên người hắn. Hắn chấn động, vừa lúc nhìn thấy thân thể thiếu nữ trần như nhộng mềm mại cọ vào hắn, thân thể nàng truyền đến cảm xúc no đủ làm toàn thân hắn nóng rực.
Thiếu nữ không phải ai khác, chính là Tống Lộ!
Trong mắt hắn hiện lên một ánh sáng lạnh, đẩy nàng ra.
- Công tử, huynh định đi lên sao?
Tống Lộ mở mắt, mơ mơ màng màng, hồn nhiên không để ý cảnh xuân quang lồ lộ.
Hắn nhìn trời, là hoàng hôn rồi, đã qua mấy canh giờ, cũng không biết Lâm Anh Mi giờ thế nào, nghĩ vậy, Tô Tinh liền mặc quần áo muốn đi.
- Công tử!!! Không được đi!!!
Tống Lộ sốt ruột giơ tay bắt lấy hắn.
Tô Tinh hất tay nàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm.
- Ngươi diễn đủ rồi đó?!
Tống Lộ sửng sốt:
- Công tử, làm sao vậy?
- Tống Lộ, ngươi cho là ngươi bày kế rất cao minh sao?
Ánh mắt Tô Tinh chưa bao giờ lãnh khốc như thế. Ngón tay đặt vào cò súng của Ngân Kiếm:
- Anh Mi vừa lúc gặp chuyện không may, ngươi cũng vừa lúc xuất hiện cứu ta, ngươi muốn nói hết thảy những việc này đều là trùng hợp sao? Thực xin lỗi, ta không tin đó là trùng hợp.
Khi lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã hoài nghi thân phận thực sự của Tống Lộ. Chẳng qua bởi vì biểu hiện sau đó của nàng quả thật rất có thành ý, cho nên hắn không còn quá để ý, dù sao cũng nghe Lâm Anh Mi nói qua Tinh thiếu nữ có lực lượng cường đại thì đều giấu tài, có lẽ Tống Lộ chính là người như thế.
Sau lại gặp được sự kiện Câu Chỉ hoàng tử lại khiến hắn sinh ra nghi vấn với nàng, chỉ là nghi vấn này không tồn tại lâu, Lâm Anh Mi đã bị Côn Ngô sa hấp dẫn sự chú ý.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ Côn Ngô thạch chính là một âm mưu, một âm mưu để thu hút sự chú ý của Lâm Anh Mi. Nếu không, vô luận như thế nào bằng thực lực của nàng, hai gã tu sĩ Tinh Vân kỳ cũng không đủ để khiến nàng hoàn toàn cắt đứt liên hệ với hắn. Chỉ có thể nói hoàng tử phủ có cạm bẫy chuyên môn nhằm vào Lâm Anh Mi, thế cho nên Thiên Hùng tinh mới trở tay không kịp.
Dùng một vật khác dời đi tiêu điểm chú ý, đây không phải cũng giống Sơn Thủy mê cục sao?!
- Ngươi còn muốn chối?
Tống Lộ sửng sốt một lát, dần dần khôi phục bình tĩnh, nàng lộ ra cười yếu ớt, trừng mắt nhìn:
- Công tử quả nhiên lợi hại, tiểu nữ tử còn tưởng rằng kế này không hề sơ hở, cũng không lưu lại chứng cớ gì, không hổ là vị thiếu chủ mà tiểu nữ tử muốn hầu hạ cả đời!
- Lợi dụng sự tín nhiệm của người khác đối với ngươi rồi phản bội, kế này cũng không cần phải quá giỏi mới làm được.
Tô Tinh lạnh lùng nhìn Tống Lộ:
- Nếu Lâm Anh Mi có chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Tô Tinh vừa muốn xoay người, Tống Lộ liền cao giọng nói:
- Công tử, nếu muốn cứu Anh Mi muội muội, tiểu nữ tử có biện pháp rất tốt!
- Ngươi nói cái gì?
- Chỉ cần công tử nguyện ý giải trừ khế ước với Lâm Xung rồi lại ký Tân khế ước Đấu Tinh với tiểu nữ tử, Thiên Hồi Bắc Đẩu trận nho nhỏ kia sao có thể vây được Thiên Hùng tinh!!!
Tống Lộ thắt chặt đai lưng, hai chân thon dài khép chặt lại.
Tô Tinh lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng không để ý đến.
Tống Lộ kêu lên:
- Công tử, nếu huynh muốn biết rõ, Hùng Quan thành có hơn một vạn binh mã trấn thủ, hai gã tu sĩ Tinh Vân kỳ tọa trấn, công tử, huynh đi chỉ có thể chịu chết, ký khế ước với tiểu nữ tử chẳng lẽ không phải lựa chọn sáng suốt hơn sao? Tiểu nữ tử có thể đảm bảo, chỉ cần công tử biết thân phận tại hạ, liền sẽ hiểu nếu ký khế ước với tại hạ sẽ có tiền đồ hơn so với Lâm Xung!!!
- Đây cũng là trong mưu kế của ngươi sao?
Tô Tinh xoay người, ngữ khí trầm ổn:
- Dùng các loại tuyệt cảnh bức mục tiêu đến tuyệt lộ, sau đó cho hắn một cái hy vọng hoàn mỹ để đạt thành nguyện vọng của ngươi —— hoặc có thể nói là dã tâm, ngươi thật sự khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa a!
Nói xong lời cuối cùng, đã có một chút lạnh thấu xương.
- Xem ra cái gì cũng không dấu được công tử, cũng khiến tại hạ càng thêm hưng phấn muốn kết hợp với người.
Chỉ thấy Tống Lộ mỉm cười, thân thể của nàng dần hiện ra một mảnh quang hoa màu lam mông lung, trong đêm tối tựa như ảo mộng, đây đúng là hình dạng Tinh Tướng của nàng.
Một chiếc quạt lông xuất hiện trong tay, một bộ dáng chỉ ra toàn bộ cục diện của thiên hạ.
Bố trí tinh xảo, trí tuệ tuyệt luân, âm mưu lòng người đều nắm trong lòng bàn tay, không cần Tống Lộ giới thiệu, hắn cũng đoán được thân phận của nàng.
Ở Lương Sơn, người như thế này chỉ có một.
Tinh Tướng được xếp ở vị trí thứ ba.
Thiên Cơ tinh.
Trí Đa Tinh Ngô Dụng!
Tiếng cười lạnh khinh thường vang lên khiến Câu Chỉ tỉnh mộng, không biết từ khi nào, một người khoác áo choàng đã xuất hiện.
Trên mặt Câu hoàng tử âm hiểm bất định, lộ ra nụ cười lấy lòng:
- Ít nhiều cũng được các hạ tương trợ, nếu không sao có thể dễ dàng thành công như vậy, nhưng mà không thể tưởng được Lâm Xung đã muốn ký Đấu Tinh khế ước....
- Không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi giải trừ khế ước.
Đối phương thản nhiên nói.
- Giải trừ như nào?
Câu Chỉ sửng sốt.
- Khi Lâm Xung suy yếu đến cực điểm, nếu thiếu chủ của nàng không xuất hiện, khế ước Đấu Tinh liền tự động giải trừ.
Câu Chỉ giật mình, đã từng nghe qua, song phương đã ký khế ước so với gông xiềng còn tốt hơn, đồng cam cộng khổ, khi Tinh Tướng thực hiện khế ước sẽ đem một phần tinh lực chia sẻ cho Hàng Tinh giả, đồng thời Hàng Tinh giả cũng phải thực hiện một phần nghĩa vụ, nếu bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bỏ mặc Tinh Tướng gặp nguy hiểm, như vậy khế ước liền tự giải trừ.
Đương nhiên phán đoán này dựa trên chủ động phản bội hay là sai lầm khách quan thì không ai biết, bởi vì chín đời Đấu Tinh trước cho tới nay, giải trừ khế ước vô cùng hiếm có, ghi lại cũng rất mơ hồ.
- Tóm lại ngươi không thể để Hàng Tinh giả của nàng tiếp cận, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
- Hừ hừ, Tu vi Hàng Tinh giả của Lâm Xung có vẻ không được tốt lắm, hai đại trưởng lão đã canh giữ xung quanh, chỉ cần hắn dám tiếp cận, chắc chắn sẽ chết không toàn thây, hắc hắc, nghe nói giết Hàng Tinh giả cũng có thể giải trừ khế ước, không biết là thật là giả.
Câu Chỉ cười lạnh.
- Ít làm chuyện vô nghĩa đi.
Đối phương không vui không giận nói:
- Ta có thể cho ngươi ký khế ước với Lâm Xung thì tuỳ thời cũng có thể hủy diệt ngươi, hẳn là ngươi hiểu được điểm ấy.
Câu Chỉ liên tục gật đầu, liền lấy ra một tấm lệnh bài, mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng mà nhìn qua người thần bí trước mắt này cũng cũng không tốt đẹp gì, có thể dễ dàng khiến Lâm Xung rơi vào bẫy như thế, cho dù gã ăn gan báo cũng không dám trêu chọc.
Đối phương vung tay lên, lệnh bài lập tức biến mất.
- Lâm Xung muội muội, thực xin lỗi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt cho công tử.
Một câu truyền âm nhập vào đầu Lâm Anh Mi.
Dù đang bị Thiên Hồi Bắc Đẩu trận cuồn cuộn không ngừng rút đi tinh lực, ý thức mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể nghe ra manh mối trong lời nói kia, Báo Tử Đầu lộ ra ánh mắt khó có thể tin nổi.
- Là ngươi?!!
- Chủ nhân của các Tinh Tướng, rút cuộc ta đã tìm được một thiếu chủ hoàn mỹ rồi, chỉ xin muội muội lượng thứ. Chỉ tiếc Hàng Tinh giả không thể ký người thứ hai, nếu không, ta cũng nguyện ý cùng muội muội hầu hạ thiếu chủ... Tại hạ cam đoan đến lúc đó sẽ trả lại cho ngươi một thân tự do, chỉ là hiện tại phải đắc tội rồi.
Thanh âm trong đầu nhu hòa mà bất đắc dĩ thở dài.
Biểu tình vốn lạnh lùng của Lâm Anh Mi nhất thời tựa như nước lặng, hoàn toàn trầm mặc.
- Bảo vệ thiếu chủ cho tốt!!
- Ưm!
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Câu Chỉ không hiểu ra sao.
Thân ảnh trong áo choàng hừ lạnh một tiếng, xoay người độn quang rời đi. Phía sau chỉ có tiếng thở dài thật sâu.
Nàng, Báo Tử Đầu Lâm Xung nguyên lai cũng có khi phải tiếc nuối.
- Hừ, Lâm Xung, ngươi hãy ngoan ngoãn trở thành Tinh Tướng của ta đi, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi đâu!
Rầm!!!
Một tiếng rít gào giận giữ chấn động khắp nơi.
Lâm Anh Mi cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương đánh tới, một kích này thiếu chút nữa đâm xuyên qua trận, Câu Chỉ sợ tới mức suýt nữa mất cả hồn vía.
- Tại hạ Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung, kiếp này chỉ có một thiếu chủ!!!
........
Mấy đạo hàn quang liên tục phóng tới, cản trở đường đi của Tô Tinh.
Sau khi né tránh, hắn dừng lại cách đó hơn năm mét, tên trưởng lão tên là Văn Hoà kia chậm rãi ngăn cản lối đi của hắn. Gã đánh giá Tô Tinh, nhìn cái trán lóe ra tinh phù kia, chậc chậc vài câu:
- Ngươi chính là thiếu chủ của Lâm Xung? Cũng không có gì hơn người cả, Lâm Xung thật sự là mù mắt rồi, cư nhiên lại cùng người như ngươi ký khế ước, thật sự là khiến người ta tức giận a.
Gã tùy tay phất một chiêu. Một quả cầu sắt trong tay gã dần tiêu thất trong hư không rồi đột nhiên xuất hiện trước Tô Tinh.
Oanh một tiếng, mặt đất bị nổ tung tạo thành một cái hố lớn.
- Thật đúng là phế vật, có thể giết chết dễ dàng!
Văn Hòa khinh thường cười cười.
Tiếng xé gió gào thét bên tai lập tức khiến đồng tử gã co rút lại, xoay người nhanh như chớp, Lôi Minh kiếm che trước ngực. Chỉ nghe đanh gọn vài tiếng, lực lượng cường đại thiếu chút nữa đẩy lui gã, ngay cả khi gã đỡ được, bàn tay vẫn run rẩy mãnh liệt.
- Sao có thể như thế?!
Văn Hòa nhìn cái hố trống rỗng sâu hoắm kia, không thể tin rằng Tô Tinh cư nhiên có thể đào thoát khỏi "Phá diệt châu" của gã.
Tô Tinh lui một bước, Tinh Vân tu sĩ quả nhiên không cùng cấp bậc với đám Tinh giả tạp nham gặp lúc trước, thêm vào viên đạn luồng tinh lực lớn nhất mà căn bản cũng không có hiệu quả gì.
Nhưng mà hắn cũng không muốn dây dưa cùng tên này, tâm tư của hắn đều đặt hết trên người Lâm Anh Mi, dự cảm không rõ ràng càng phát ra mãnh liệt, thấy viên đạn không thể tạo thành trở ngại, hắn lại sử dụng Lạn Vĩ Độn.
- Đây là độn pháp gì?
Văn Hòa ngạc nhiên, lập tức cảm thấy bị sỉ nhục, cười giận:
- Một tên Tinh giả tu vi Tinh Trần trung kỳ lại vọng tưởng múa rìu trước mặt ta sao?
Thân hình Văn Hòa biến mất nhanh như tên rời khỏi cung, nháy mắt cũng đã sắp đuổi kịp hắn.
Lạn Vĩ Độn của hắn tuy rằng cao minh, nhưng có di chứng, sử dụng liên tục sẽ tăng thêm thương tích. Qua vài lần sử dụng, Tô Tinh liền cảm thấy đau tận xương cốt.
- Lôi Minh kiếm, đi!
Văn Hoà quát lạnh một tiếng.
Một đạo quang hoa lạnh lẽo nhất thời vọt tới, tốc độ cực nhanh, Lạn Vĩ Độn mới tu luyện xong giai đoạn thứ nhất căn bản không phải là đối thủ, kiếm phong ngăn cản phía trước, lôi phù đột nhiên hiện lên, chỉ thấy mây đen khắp trời, thiểm điện sáng cả một vùng.
Thiểm điện phát ra từ mũi kiếm lập tức khiến Tô Tinh nửa bước cũng khó đi.
Văn Hoà vung chỉ quyết, tinh lực thúc giục, một đạo lôi quang lập tức xuyên thấu qua bả vai hắn, toàn thân đau rát như bị lửa thiêu, cước bộ của hắn cũng chậm dần.
Văn Hòa thừa dịp này lập tức khống chế Lôi minh kiếm, muốn ra đòn quyết định.
Bỗng nhiên một bóng đen từ bên cạnh tiến vào trong phạm vi của Lôi Minh kiếm, Tô Tinh còn chưa thấy rõ ràng thì đã bị giữ chặt, sau đó người kia ném ra một lá bùa, bình một tiếng, mặt đất rạn nứt, nháy mắt hai người hoàn toàn biến mất.
Văn Hòa giật mình, vận thần niệm tìm tòi, phát hiện người đã sớm không thấy đâu, hắn bèn thu hồi Lôi Minh kiếm, cầm lấy lá bùa kia xem xét.
- Độn Địa thần phù!!! Hừ, con chuột nhắt chết tiệt.
Văn Hòa mắng một tiếng, xé lá bùa thành từng mảnh nhỏ.
. . .
Tô Tinh cảm giác như đang chui dưới đất, ý nghĩ hắn hỗn loạn, đợi tới khi khôi phục ánh sáng, đã rời khỏi Hùng Quan thành mà xuất hiện ở thảo nguyên rộng lớn.
Hắn đưa mắt nhìn người mặc áo choàng đang ôm, gắng sức muốn thấy rõ khuôn mặt người này, có điều do bả vai đau đớn cùng việc liên tục sử dụng Lạn Vĩ Độn để lại di chứng, khiến hắn cảm thấy linh hồn như là bị rút từ trong cơ thể ra, thống khổ không chịu nổi, ý thức lập tức rơi vào hôn mê, cuối cùng mơ hồ thấy khuôn mặt một thiếu nữ xinh đẹp buộc tóc đuôi gà, thân mặc váy ngắn màu xanh thẳm đang lo lắng nhìn mình.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi mở to mắt.
Toàn thân cảm thấy thoải mái ấm áp, một thân hình mềm mại động lòng người đang dán trên người hắn. Hắn chấn động, vừa lúc nhìn thấy thân thể thiếu nữ trần như nhộng mềm mại cọ vào hắn, thân thể nàng truyền đến cảm xúc no đủ làm toàn thân hắn nóng rực.
Thiếu nữ không phải ai khác, chính là Tống Lộ!
Trong mắt hắn hiện lên một ánh sáng lạnh, đẩy nàng ra.
- Công tử, huynh định đi lên sao?
Tống Lộ mở mắt, mơ mơ màng màng, hồn nhiên không để ý cảnh xuân quang lồ lộ.
Hắn nhìn trời, là hoàng hôn rồi, đã qua mấy canh giờ, cũng không biết Lâm Anh Mi giờ thế nào, nghĩ vậy, Tô Tinh liền mặc quần áo muốn đi.
- Công tử!!! Không được đi!!!
Tống Lộ sốt ruột giơ tay bắt lấy hắn.
Tô Tinh hất tay nàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm.
- Ngươi diễn đủ rồi đó?!
Tống Lộ sửng sốt:
- Công tử, làm sao vậy?
- Tống Lộ, ngươi cho là ngươi bày kế rất cao minh sao?
Ánh mắt Tô Tinh chưa bao giờ lãnh khốc như thế. Ngón tay đặt vào cò súng của Ngân Kiếm:
- Anh Mi vừa lúc gặp chuyện không may, ngươi cũng vừa lúc xuất hiện cứu ta, ngươi muốn nói hết thảy những việc này đều là trùng hợp sao? Thực xin lỗi, ta không tin đó là trùng hợp.
Khi lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã hoài nghi thân phận thực sự của Tống Lộ. Chẳng qua bởi vì biểu hiện sau đó của nàng quả thật rất có thành ý, cho nên hắn không còn quá để ý, dù sao cũng nghe Lâm Anh Mi nói qua Tinh thiếu nữ có lực lượng cường đại thì đều giấu tài, có lẽ Tống Lộ chính là người như thế.
Sau lại gặp được sự kiện Câu Chỉ hoàng tử lại khiến hắn sinh ra nghi vấn với nàng, chỉ là nghi vấn này không tồn tại lâu, Lâm Anh Mi đã bị Côn Ngô sa hấp dẫn sự chú ý.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ Côn Ngô thạch chính là một âm mưu, một âm mưu để thu hút sự chú ý của Lâm Anh Mi. Nếu không, vô luận như thế nào bằng thực lực của nàng, hai gã tu sĩ Tinh Vân kỳ cũng không đủ để khiến nàng hoàn toàn cắt đứt liên hệ với hắn. Chỉ có thể nói hoàng tử phủ có cạm bẫy chuyên môn nhằm vào Lâm Anh Mi, thế cho nên Thiên Hùng tinh mới trở tay không kịp.
Dùng một vật khác dời đi tiêu điểm chú ý, đây không phải cũng giống Sơn Thủy mê cục sao?!
- Ngươi còn muốn chối?
Tống Lộ sửng sốt một lát, dần dần khôi phục bình tĩnh, nàng lộ ra cười yếu ớt, trừng mắt nhìn:
- Công tử quả nhiên lợi hại, tiểu nữ tử còn tưởng rằng kế này không hề sơ hở, cũng không lưu lại chứng cớ gì, không hổ là vị thiếu chủ mà tiểu nữ tử muốn hầu hạ cả đời!
- Lợi dụng sự tín nhiệm của người khác đối với ngươi rồi phản bội, kế này cũng không cần phải quá giỏi mới làm được.
Tô Tinh lạnh lùng nhìn Tống Lộ:
- Nếu Lâm Anh Mi có chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Tô Tinh vừa muốn xoay người, Tống Lộ liền cao giọng nói:
- Công tử, nếu muốn cứu Anh Mi muội muội, tiểu nữ tử có biện pháp rất tốt!
- Ngươi nói cái gì?
- Chỉ cần công tử nguyện ý giải trừ khế ước với Lâm Xung rồi lại ký Tân khế ước Đấu Tinh với tiểu nữ tử, Thiên Hồi Bắc Đẩu trận nho nhỏ kia sao có thể vây được Thiên Hùng tinh!!!
Tống Lộ thắt chặt đai lưng, hai chân thon dài khép chặt lại.
Tô Tinh lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng không để ý đến.
Tống Lộ kêu lên:
- Công tử, nếu huynh muốn biết rõ, Hùng Quan thành có hơn một vạn binh mã trấn thủ, hai gã tu sĩ Tinh Vân kỳ tọa trấn, công tử, huynh đi chỉ có thể chịu chết, ký khế ước với tiểu nữ tử chẳng lẽ không phải lựa chọn sáng suốt hơn sao? Tiểu nữ tử có thể đảm bảo, chỉ cần công tử biết thân phận tại hạ, liền sẽ hiểu nếu ký khế ước với tại hạ sẽ có tiền đồ hơn so với Lâm Xung!!!
- Đây cũng là trong mưu kế của ngươi sao?
Tô Tinh xoay người, ngữ khí trầm ổn:
- Dùng các loại tuyệt cảnh bức mục tiêu đến tuyệt lộ, sau đó cho hắn một cái hy vọng hoàn mỹ để đạt thành nguyện vọng của ngươi —— hoặc có thể nói là dã tâm, ngươi thật sự khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa a!
Nói xong lời cuối cùng, đã có một chút lạnh thấu xương.
- Xem ra cái gì cũng không dấu được công tử, cũng khiến tại hạ càng thêm hưng phấn muốn kết hợp với người.
Chỉ thấy Tống Lộ mỉm cười, thân thể của nàng dần hiện ra một mảnh quang hoa màu lam mông lung, trong đêm tối tựa như ảo mộng, đây đúng là hình dạng Tinh Tướng của nàng.
Một chiếc quạt lông xuất hiện trong tay, một bộ dáng chỉ ra toàn bộ cục diện của thiên hạ.
Bố trí tinh xảo, trí tuệ tuyệt luân, âm mưu lòng người đều nắm trong lòng bàn tay, không cần Tống Lộ giới thiệu, hắn cũng đoán được thân phận của nàng.
Ở Lương Sơn, người như thế này chỉ có một.
Tinh Tướng được xếp ở vị trí thứ ba.
Thiên Cơ tinh.
Trí Đa Tinh Ngô Dụng!