- Không nhanh chân chạy trốn, chạy tới đây tìm chết còn vọng tưởng muốn cứu người sao? Buồn cười!
Tu trưởng lão cười một tiếng khinh thường, ánh mắt nhướng lên, so sánh với Thiên Hùng tinh, Hàng Tinh giả có thể sống sót dưới "Thiên Lôi thuật" này khiến lão càng cảm thấy hứng thú.
Lão nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bích có lưu quang trong suốt, bên trong là tinh lực dồi dào mà Tô Tinh đang cầm trên tay trái.
- Tinh bảo? Khó trách có thể ký khế ước cùng Lâm Xung, không thể tưởng được ngươi lại có loại bảo vật này!!!
Tu trưởng lão lộ ra bộ mặt tham lam, Tinh bảo cực kỳ hiếm thấy trên Lương Sơn đại lục, bình thường cũng nghe nói chỉ có tu sĩ Tinh Không kỳ có tu vi biến thái mới dám cầm nó rêu rao khắp nơi, nếu không có thể dẫn tới họa sát thân dễ dàng.
Tu luyện nhiều năm như vậy, cả đời Tu trưởng lão cùng lắm cũng chỉ thấy Tinh bảo hai lần, lần đầu tiên là một kiện Tinh bảo tên là "Hoàn tinh nguyệt khấu", thiếu chút nữa bị một gã tu sĩ Tinh Hải kỳ biến thành một miếng giẻ lau, lần thứ hai chính là khối Tinh bảo này của Tô Tinh.
- Lúc này đến phiên ngươi.
Tu trưởng lão kích động kêu to, pháp lực đưa vào mộc kiếm, kiếm hóa thành lôi quang đỏ bừng, giống như giao long xuất động, giương nanh múa vuốt, phẫn nộ rít gào, đúng là nguyên hình của "Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm".
Chỉ một thoáng, lửa cháy ở khắp Hùng Quan thành hoà cùng hoả lôi do thanh kiếm tạo ra, khiến trời đêm nhuộm sắc đỏ.
Hoàng tử phủ.
Thị vệ bên cạnh Câu Chỉ đã bị đấu pháp của Tinh giả doạ cho nơm nớp lo sợ, vẻ mặt e ngại, chính bản thân Câu Chỉ cũng lộ ra sự sợ hãi và bất an, đây vẫn là lần đầu tiên gã bị một tu sĩ cấp thấp đe doạ.
Tu vi của trưởng lão đã tới Tinh Vân trung kỳ, căn bản là có thể giết được tu sĩ Tinh Trần kỳ, kể cả hắn ta là chủ nhân của Thiên Hùng tinh, huống chi Tu trưởng lão còn có sát chiêu khủng bố "Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm", cho dù là Lâm Xung cũng không thể may mắn thoát được.
Câu Chỉ tự an ủi mình rồi đưa mắt nhìn thiếu nữ trong trận pháp.
Bỗng nhiên lúc này có một thiếu nữ khác mặc váy ngắn màu xanh thẫm, tóc buộc đuôi ngựa đi về phía phủ đệ.
Toàn thân nàng được bao phủ trong màn lam quang hoa lệ, thực sự rất đẹp.
- Đứng lại!
Thị vệ quát lớn, tay giơ trường thương.
Thiếu nữ không thèm để ý, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Lâm Anh Mi trong trận, vừa hâm mộ vừa có chút bất đắc dĩ.
Đám thị vệ trợn mắt, đâm trường thương tới nàng.
Một ổ khoá bằng đồng được thi triển linh hoạt gạt tất cả trường thương của thị vệ ra chỗ khác.
- Tuy rằng tiểu nữ tử không có võ thuật cũng không có pháp thuật, nhưng cũng không để cho các ngươi có thể hô to gọi nhỏ nga ~~
Thiếu nữ khẽ cười, sợi xích quấn ở cổ tay nàng như là có linh tính, mũi xích hình thoi phá tan giáp sắt, quả là chém sắt như chém bùn.
Nàng chính là Thiên Cơ tinh Ngô Tâm Giải.
Thần sắc Câu Chỉ biến đổi, Tinh Tướng?
Trước kia muốn nhìn Tinh Tướng cũng còn khó, hôm nay sao lại có hai người đến liên tục vậy, hơn nữa nhìn qua còn là mãnh tinh.
Sợi xích của Thiên Cơ tinh nhoáng lên một cái, mũi xích nhọn liền đâm liên tục vào Thiên Hồi Bắc Đẩu trận, quang mang trong đại trận dần ảm đạm, Câu Chỉ nhìn thấy nàng sắp phá hỏng trận pháp, vội vàng kêu lên:
- Nhanh lên, giết ả cho ta!!!
Vài tên Tinh giả ném ra pháp khí công kích.
Trước mặt Ngô Tâm Giải hiện ra một tấm chắn năng lượng màu lam nhạt ngăn cản tất cả đống pháp khí này, tiếp theo nàng nhẹ nhàng nhảy lên, dây xích mang theo khí thế quét sạch mọi thứ đảo qua một vòng, vài tên Tinh giả còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức bị cắt đứt yết hầu.
Ngô Tâm Giải thuận thế ném ra một đống bùa chú, phù chú rơi xuống mặt đất gây ra địa chấn mãnh liệt, mặt đất nứt toạc, Thiên Hồi Bắc Đẩu trận hoàn toàn vỡ tan, ánh sáng của những ngôi sao dần tắt ngóm.
Câu Chỉ vừa thấy Thiên Hồi Bắc Đẩu trận bị phá, đau đớn tưởng như đứt ruột đứt gan, chỉ thiếu chút nữa thôi là gã có thể mặc sức khống chế Thiên Hùng tinh. Khi nhìn thấy đôi mắt sắc như dao cau của Lâm Anh Mi, lông tóc toàn thân gã dựng ngược lên, thầm kêu bản cung thảm rồi, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Tính ra gã cũng gặp may mắn, không bị Lâm Anh Mi đuổi giết. Không phải nàng không muốn, chỉ là vừa mới thoát khỏi đại trận, Thiên Hồi Bắc Đẩu trận vốn được tạo ra để Hàng Tinh giả thu phục Tinh Tướng, mấu chốt của đại trận này chính là rút dần tinh lực của Tinh Tướng, bây giờ tinh lực toàn thân nàng bị rút đến bảy tám phần, căn bản không thể làm gì được.
Phải dựa vào Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, Lâm Anh Mi mới có thể đứng vững.
- Lâm Xung, ngươi còn có thể chiến đấu không?
Ngô Tâm Giải hỏi.
- Là thiếu chủ bảo ngươi làm vậy?
Lâm Anh Mi lãnh đạm liếc nhìn Ngô Tâm Giải một cái, tinh phù của nàng vẫn còn, nói cách khác Tô Tinh vẫn chưa vứt bỏ nàng.
Ngô Tâm Giải lắc đầu, cười nói:
- Tâm Giải đột nhiên cảm thấy ngươi thật sự là quá may mắn, có người thiếu chủ nào biết chắc sẽ chết mà vẫn xông tới cứu ngươi đâu? Người này không phải quá ngu xuẩn sao?
Nàng đưa mắt nhìn một nơi trong thành.
Lôi điện đỏ bừng giống như ác ma đang nhe hàm răng đáng sợ trong đêm tối, lôi hoả khủng bố như mưa giăng gió giật cơ hồ đốt sạch một khu của thành, mỗi khi có một đạo lôi điện lóe ra đều khiến cho đáy lòng người ta ớn lạnh.
- Thiếu chủ!!!
Lâm Anh Mi lòng đau như cắt, cắn môi đến bật máu, tay nắm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương muốn lao tới giúp đỡ.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Tâm Giải nhìn thấy Thiên Hùng tinh hoảng sợ thế này.
Nam nhân hạnh phúc cỡ nào a.
Ngô Tâm Giải thu lại vẻ tươi cười, đỡ Lâm Anh Mi ngồi xuống rồi nói:
- Vớ bộ dạng này của ngươi, nếu tới sẽ chỉ làm công tử phân tâm thôi!
- Tại hạ... Không thể... Khoanh tay đứng nhìn!
Lâm Anh Mi thở gấp, toàn thân run rẩy, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ lo lắng.
Ngô Tâm Giải nhìn thấy nàng khó khăn như vậy bè nói:
- Ngươi thật sự muốn giúp công tử sao? Cái này có lẽ có thể giúp ngươi...
Nàng lấy ra một viên đan dược, đan dược có hình rồng vàng, ở giữa có màu vàng kim.
- Toái Tinh Kim Đan! Có thể giúp ngươi khôi phục phục lại trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn, có điều đan dược này có tác dụng phụ, khi trạng thái của ngươi vượt quá sức, kinh mạch toàn thân sẽ đứt đoạn, từ nay về sau sẽ trở thành phế nhân, không bao giờ thay đổi được! Lâm Anh Mi, ngươi còn muốn dùng không?
Ngô Tâm Giải chậm rãi nói.
Thiên Hùng tinh quét ngang ngàn quân từ nay về sau tay không đủ sức trói gà, điều này có lẽ còn thống khổ hơn so với giết chết nàng.
Lâm Anh Mi quả nhiên ngây ngẩn cả người.
Ngô Tâm Giải cười cao thâm nói:
- Anh Mi muội muội, ngươi còn vài phút để suy nghĩ, tên kia là tu sĩ Tinh Vân trung kỳ, công tử không thể là đối thủ, hăn có thể kiên trì được đến bây giờ chỉ sợ là có pháp bảo gì đó trong người, nhưng mà cũng không chống đỡ được lâu nữa, nếu ngươi thật sự muốn cứu hắn thì đây là phương pháp đơn giản nhất, đương nhiên nói không chừng hắn còn dấu đòn sát thủ.
Khi một luồng sét mạnh mẽ đánh trên bầu trời, Lâm Anh Mi rõ ràng cảm nhận được Tô Tinh có chút không kiên trì được, nàng nhìn viên Toái Tinh Kim Đan kia, không cần nghĩ ngợi liền cầm lấy nuốt vào, một cỗ tinh lực mạnh mẽ nhất thời tràn ra từ trong kinh mạch.
Ngô Tâm Giải nói đúng, quả nhiên có tác dụng.
- Nếu tại hạ chết trận, sau này an nguy của thiếu chủ giao cho ngươi.
Lâm Anh Mi lạnh lùng để lại một câu, lập tức độn quang đi xa.
Ngô Tâm Giải cười khổ không thôi, nàng khẽ vung quạt lông, cảm khái:
- Thật sự là thất bại, thất bại rồi.
Nàng nói mấy thứ nguy hiểm rợn người về Toái Tinh Kim Đan chỉ để đến thử Lâm Anh Mi, không nghĩ tới nàng ta cũng chẳng thèm lo cho bản thân.
Tuy nói rằng Tinh Tướng và Hàng Tinh giả ký khế ước là để đồng cam cộng khổ, tương trợ lẫn nhau, có điều sự thực thì đều ôm một mục đích chính là trở thành người chiến thắng sau cùng, nếu trên đường gặp tình huống bất lợi, mấy sự tình như trở mặt, chạy trốn... cũng không phải là chưa từng có, còn như Tô Tinh và Lâm Anh Mi, một tên thì chẳng coi cái chết ra gì, một người thì dù biết sẽ biến thành phế nhân cũng thờ ơ.
Một ngàn năm trên Lương Sơn đại lục, một ngàn năm trong lịch sử yên diệt, lần đầu tiên và duy nhất trong một ngàn năm qua Thiên Hùng tinh rơi vào vòng tình ái.
Tu trưởng lão cười một tiếng khinh thường, ánh mắt nhướng lên, so sánh với Thiên Hùng tinh, Hàng Tinh giả có thể sống sót dưới "Thiên Lôi thuật" này khiến lão càng cảm thấy hứng thú.
Lão nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bích có lưu quang trong suốt, bên trong là tinh lực dồi dào mà Tô Tinh đang cầm trên tay trái.
- Tinh bảo? Khó trách có thể ký khế ước cùng Lâm Xung, không thể tưởng được ngươi lại có loại bảo vật này!!!
Tu trưởng lão lộ ra bộ mặt tham lam, Tinh bảo cực kỳ hiếm thấy trên Lương Sơn đại lục, bình thường cũng nghe nói chỉ có tu sĩ Tinh Không kỳ có tu vi biến thái mới dám cầm nó rêu rao khắp nơi, nếu không có thể dẫn tới họa sát thân dễ dàng.
Tu luyện nhiều năm như vậy, cả đời Tu trưởng lão cùng lắm cũng chỉ thấy Tinh bảo hai lần, lần đầu tiên là một kiện Tinh bảo tên là "Hoàn tinh nguyệt khấu", thiếu chút nữa bị một gã tu sĩ Tinh Hải kỳ biến thành một miếng giẻ lau, lần thứ hai chính là khối Tinh bảo này của Tô Tinh.
- Lúc này đến phiên ngươi.
Tu trưởng lão kích động kêu to, pháp lực đưa vào mộc kiếm, kiếm hóa thành lôi quang đỏ bừng, giống như giao long xuất động, giương nanh múa vuốt, phẫn nộ rít gào, đúng là nguyên hình của "Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm".
Chỉ một thoáng, lửa cháy ở khắp Hùng Quan thành hoà cùng hoả lôi do thanh kiếm tạo ra, khiến trời đêm nhuộm sắc đỏ.
Hoàng tử phủ.
Thị vệ bên cạnh Câu Chỉ đã bị đấu pháp của Tinh giả doạ cho nơm nớp lo sợ, vẻ mặt e ngại, chính bản thân Câu Chỉ cũng lộ ra sự sợ hãi và bất an, đây vẫn là lần đầu tiên gã bị một tu sĩ cấp thấp đe doạ.
Tu vi của trưởng lão đã tới Tinh Vân trung kỳ, căn bản là có thể giết được tu sĩ Tinh Trần kỳ, kể cả hắn ta là chủ nhân của Thiên Hùng tinh, huống chi Tu trưởng lão còn có sát chiêu khủng bố "Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm", cho dù là Lâm Xung cũng không thể may mắn thoát được.
Câu Chỉ tự an ủi mình rồi đưa mắt nhìn thiếu nữ trong trận pháp.
Bỗng nhiên lúc này có một thiếu nữ khác mặc váy ngắn màu xanh thẫm, tóc buộc đuôi ngựa đi về phía phủ đệ.
Toàn thân nàng được bao phủ trong màn lam quang hoa lệ, thực sự rất đẹp.
- Đứng lại!
Thị vệ quát lớn, tay giơ trường thương.
Thiếu nữ không thèm để ý, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Lâm Anh Mi trong trận, vừa hâm mộ vừa có chút bất đắc dĩ.
Đám thị vệ trợn mắt, đâm trường thương tới nàng.
Một ổ khoá bằng đồng được thi triển linh hoạt gạt tất cả trường thương của thị vệ ra chỗ khác.
- Tuy rằng tiểu nữ tử không có võ thuật cũng không có pháp thuật, nhưng cũng không để cho các ngươi có thể hô to gọi nhỏ nga ~~
Thiếu nữ khẽ cười, sợi xích quấn ở cổ tay nàng như là có linh tính, mũi xích hình thoi phá tan giáp sắt, quả là chém sắt như chém bùn.
Nàng chính là Thiên Cơ tinh Ngô Tâm Giải.
Thần sắc Câu Chỉ biến đổi, Tinh Tướng?
Trước kia muốn nhìn Tinh Tướng cũng còn khó, hôm nay sao lại có hai người đến liên tục vậy, hơn nữa nhìn qua còn là mãnh tinh.
Sợi xích của Thiên Cơ tinh nhoáng lên một cái, mũi xích nhọn liền đâm liên tục vào Thiên Hồi Bắc Đẩu trận, quang mang trong đại trận dần ảm đạm, Câu Chỉ nhìn thấy nàng sắp phá hỏng trận pháp, vội vàng kêu lên:
- Nhanh lên, giết ả cho ta!!!
Vài tên Tinh giả ném ra pháp khí công kích.
Trước mặt Ngô Tâm Giải hiện ra một tấm chắn năng lượng màu lam nhạt ngăn cản tất cả đống pháp khí này, tiếp theo nàng nhẹ nhàng nhảy lên, dây xích mang theo khí thế quét sạch mọi thứ đảo qua một vòng, vài tên Tinh giả còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức bị cắt đứt yết hầu.
Ngô Tâm Giải thuận thế ném ra một đống bùa chú, phù chú rơi xuống mặt đất gây ra địa chấn mãnh liệt, mặt đất nứt toạc, Thiên Hồi Bắc Đẩu trận hoàn toàn vỡ tan, ánh sáng của những ngôi sao dần tắt ngóm.
Câu Chỉ vừa thấy Thiên Hồi Bắc Đẩu trận bị phá, đau đớn tưởng như đứt ruột đứt gan, chỉ thiếu chút nữa thôi là gã có thể mặc sức khống chế Thiên Hùng tinh. Khi nhìn thấy đôi mắt sắc như dao cau của Lâm Anh Mi, lông tóc toàn thân gã dựng ngược lên, thầm kêu bản cung thảm rồi, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Tính ra gã cũng gặp may mắn, không bị Lâm Anh Mi đuổi giết. Không phải nàng không muốn, chỉ là vừa mới thoát khỏi đại trận, Thiên Hồi Bắc Đẩu trận vốn được tạo ra để Hàng Tinh giả thu phục Tinh Tướng, mấu chốt của đại trận này chính là rút dần tinh lực của Tinh Tướng, bây giờ tinh lực toàn thân nàng bị rút đến bảy tám phần, căn bản không thể làm gì được.
Phải dựa vào Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, Lâm Anh Mi mới có thể đứng vững.
- Lâm Xung, ngươi còn có thể chiến đấu không?
Ngô Tâm Giải hỏi.
- Là thiếu chủ bảo ngươi làm vậy?
Lâm Anh Mi lãnh đạm liếc nhìn Ngô Tâm Giải một cái, tinh phù của nàng vẫn còn, nói cách khác Tô Tinh vẫn chưa vứt bỏ nàng.
Ngô Tâm Giải lắc đầu, cười nói:
- Tâm Giải đột nhiên cảm thấy ngươi thật sự là quá may mắn, có người thiếu chủ nào biết chắc sẽ chết mà vẫn xông tới cứu ngươi đâu? Người này không phải quá ngu xuẩn sao?
Nàng đưa mắt nhìn một nơi trong thành.
Lôi điện đỏ bừng giống như ác ma đang nhe hàm răng đáng sợ trong đêm tối, lôi hoả khủng bố như mưa giăng gió giật cơ hồ đốt sạch một khu của thành, mỗi khi có một đạo lôi điện lóe ra đều khiến cho đáy lòng người ta ớn lạnh.
- Thiếu chủ!!!
Lâm Anh Mi lòng đau như cắt, cắn môi đến bật máu, tay nắm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương muốn lao tới giúp đỡ.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Tâm Giải nhìn thấy Thiên Hùng tinh hoảng sợ thế này.
Nam nhân hạnh phúc cỡ nào a.
Ngô Tâm Giải thu lại vẻ tươi cười, đỡ Lâm Anh Mi ngồi xuống rồi nói:
- Vớ bộ dạng này của ngươi, nếu tới sẽ chỉ làm công tử phân tâm thôi!
- Tại hạ... Không thể... Khoanh tay đứng nhìn!
Lâm Anh Mi thở gấp, toàn thân run rẩy, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ lo lắng.
Ngô Tâm Giải nhìn thấy nàng khó khăn như vậy bè nói:
- Ngươi thật sự muốn giúp công tử sao? Cái này có lẽ có thể giúp ngươi...
Nàng lấy ra một viên đan dược, đan dược có hình rồng vàng, ở giữa có màu vàng kim.
- Toái Tinh Kim Đan! Có thể giúp ngươi khôi phục phục lại trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn, có điều đan dược này có tác dụng phụ, khi trạng thái của ngươi vượt quá sức, kinh mạch toàn thân sẽ đứt đoạn, từ nay về sau sẽ trở thành phế nhân, không bao giờ thay đổi được! Lâm Anh Mi, ngươi còn muốn dùng không?
Ngô Tâm Giải chậm rãi nói.
Thiên Hùng tinh quét ngang ngàn quân từ nay về sau tay không đủ sức trói gà, điều này có lẽ còn thống khổ hơn so với giết chết nàng.
Lâm Anh Mi quả nhiên ngây ngẩn cả người.
Ngô Tâm Giải cười cao thâm nói:
- Anh Mi muội muội, ngươi còn vài phút để suy nghĩ, tên kia là tu sĩ Tinh Vân trung kỳ, công tử không thể là đối thủ, hăn có thể kiên trì được đến bây giờ chỉ sợ là có pháp bảo gì đó trong người, nhưng mà cũng không chống đỡ được lâu nữa, nếu ngươi thật sự muốn cứu hắn thì đây là phương pháp đơn giản nhất, đương nhiên nói không chừng hắn còn dấu đòn sát thủ.
Khi một luồng sét mạnh mẽ đánh trên bầu trời, Lâm Anh Mi rõ ràng cảm nhận được Tô Tinh có chút không kiên trì được, nàng nhìn viên Toái Tinh Kim Đan kia, không cần nghĩ ngợi liền cầm lấy nuốt vào, một cỗ tinh lực mạnh mẽ nhất thời tràn ra từ trong kinh mạch.
Ngô Tâm Giải nói đúng, quả nhiên có tác dụng.
- Nếu tại hạ chết trận, sau này an nguy của thiếu chủ giao cho ngươi.
Lâm Anh Mi lạnh lùng để lại một câu, lập tức độn quang đi xa.
Ngô Tâm Giải cười khổ không thôi, nàng khẽ vung quạt lông, cảm khái:
- Thật sự là thất bại, thất bại rồi.
Nàng nói mấy thứ nguy hiểm rợn người về Toái Tinh Kim Đan chỉ để đến thử Lâm Anh Mi, không nghĩ tới nàng ta cũng chẳng thèm lo cho bản thân.
Tuy nói rằng Tinh Tướng và Hàng Tinh giả ký khế ước là để đồng cam cộng khổ, tương trợ lẫn nhau, có điều sự thực thì đều ôm một mục đích chính là trở thành người chiến thắng sau cùng, nếu trên đường gặp tình huống bất lợi, mấy sự tình như trở mặt, chạy trốn... cũng không phải là chưa từng có, còn như Tô Tinh và Lâm Anh Mi, một tên thì chẳng coi cái chết ra gì, một người thì dù biết sẽ biến thành phế nhân cũng thờ ơ.
Một ngàn năm trên Lương Sơn đại lục, một ngàn năm trong lịch sử yên diệt, lần đầu tiên và duy nhất trong một ngàn năm qua Thiên Hùng tinh rơi vào vòng tình ái.