Tô Tinh đi đến đối diện bức bích hoạ kia, Thôn Tinh Giao cũng hung mãnh vồ tới. Lâm Anh Mi thúc dục tinh lực, cố gắng chống đỡ, hoàn toàn không rõ thiếu chủ mình đứng trước bức bích hoạ Thanh Long này để làm gì.
Tô Tinh lại gần quan sát bức vẽ, chỉ cảm thấy Thanh Long kia giống như muốn phá vách mà ra vậy, trông rất sống động, hơn nữa đôi mắt nó giống hệt hạt châu nó đang ngậm. Hạt châu này là một khối bạch ngọc, bề mặt khắc bảy ngôi sao. Ánh mắt Tô Tinh loé ra một tia quang mang sáng quắc, không chút do dự ấn xuống một ngôi sao, chỉ thấy tại nơi ngón tay hắn tiếp xúc, hạt châu kỳ dị này liền phát ra luồng bạch quang mỏng manh.
Tô Tinh thấy vậy, lập tức ấn xuống toàn bộ bảy ngôi sao, lòng tràn đầy chờ mong có huyền cơ xuất hiện. Có điều lần này lại khiến hắn thất vọng, bảy ngôi sao kia chỉ lóe ra một chút ánh sáng rồi lập tức tắt ngóm, căn bản là không nhìn thấy biến hoá gì.
- Thiếu chủ, Thôn Tinh Giao chui ra từ Tinh Giới bảo thạch càng ngày càng nhiều, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi?
Giọng nói của Lâm Anh Mi xuất hiện sự kích động hiếm thấy, nàng cũng không muốn bị một đám Thôn Tinh Giao ăn a, chết kiểu này thật sự rất vô nghĩa.
Tô Tinh quay đầu nhìn chằm chằm bảy cây cột đá trong đại điện, lại nhìn những ngôi sao sắp hàng trong hạt châu, hai thứ này tựa như có liên quan tới nhau a.
- Cố gắng kiên trì thêm một chút nữa!
Tâm tư Tô Tinh vội xoay chuyển, nhanh như tia chớp ấn xuống thêm một lần nữa.
Bảy ngôi sao trên hạt châu lại lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng "ầm ầm" trầm đục vang lên, bức hoạ Thanh Long ngậm hạt châu đột nhiên lõm vào, âm thanh tảng đá di chuyển rất chói tai. Đợi cho thang âm dừng hẳn, vị trí hạt châu trước kia liền được thay thế bằng một cái ngách bí mật. Một màn này khiến Lâm Anh Mi xe m đến ngây người.
Tô Tinh cũng chẳng thèm nhìn vật trong ngách đó là gì, trực tiếp thò tay vơ lấy rồi quát một tiếng:
- Đi mau!
Lâm Anh Mi vận sức phát động tấn công, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém ngang ra mấy đạo thương quang, nhân cơ hội đó cùng Tô Tinh lủi vào thông đạo bên phải.
Cửa vào là một sườn dốc, lúc này đã không còn được minh thạch chiếu sáng nữa, khung cảnh tối đen như mực. Cũng may Thôn Tinh Giao có một nhược điểm, đó là một khi mất đi nguồn sáng liền không thể xác định được mục tiêu. Sau khi thành công thoát khỏi Thôn Tinh Giao, Tô Tinh cũng thở phào một hơi.
Một cây đuốc được châm lên, chiếu rọi khuôn mặt anh khí bừng bừng đang cực kì phấn chấn của Lâm Anh Mi. Nàng hỏi:
- Vừa rồi thiếu chủ đã làm những gì vậy?
Tô Tinh không trả lời, trực tiếp lôi mấy vật phẩm từ trong túi ra, một khối ngọc bích, một khối đá phỉ thúy.
- Vừa rồi ta chợt nhớ tới cái bí mật mà nàng nói, sau đó thử ấn xuống một phát, xem ra cũng giống như trong suy nghĩ của ta.
- Đây là?
Lâm Anh Mi lập tức dùng thần niệm dò xét khối đẫ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Trầm Tinh Bích!!!
- Không thể nào, đây là Tinh bảo Trầm Tinh Bích mà nàng đã nhắc tới sao?
Tô Tinh sửng sốt, cẩn thận đánh giá khối ngọc bội lớn này, hình dáng nó giống như trăng non và vô số ngôi sao hợp thành, trên bề mặt của nó hắn cũng không cảm nhận được pháp lực dao động, nhưng nếu Lâm Anh Mi đã nói như vậy thì chắc là cũng không sai.
Tô Tinh lại đánh giá khối phỉ thúy. Ngoại trừ có một vết đen ra thì trông cũng rất bình thường.
- Vận khí không tồi a, không thể tưởng được lại có được Tinh bảo mà nàng nói nhanh như vậy.
Tô Tinh cười cười.
Lâm Anh Mi không tin cái gì gọi là vận khí, nhớ lại hành động cuối cùng của Tô Tinh, hiển nhiên hắn đã hiểu thấu đáo bí mật của Côn Ngô cổ tích.
- Thiếu chủ, rốt cuộc người phát hiện ra bí mật này như thế nào?
Lâm Anh Mi nghi hoặc hỏi.
Tô Tinh liền đem nghi vấn về vảy rồng của mình nói ngắn gọn lại một lần, vốn dĩ khi phát hiện di tích bị cố ý thiết kế thành hình một con rồng, Tô Tinh cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chính là lúc Lâm Anh Mi thúc giục hắn nhanh đi vào thông đạo thì mới đột nhiên ý thức được một loại khả năng. Khả năng này nói ra chỉ sợ cho dù là Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu cũng không thể tin được —— Tô Tinh cảm thấy ở một cái đại điện mà sắp đặt đến bảy khối Tinh Giới bảo thạch chỉ để nuôi dưỡng đám thượng cổ kỳ thú Thôn Tinh Giao, chủ nhân của cái cổ tích này hiển nhiên không phải là làm rồi để đấy cho có.
Bởi vì rõ ràng một điều rằng, đám Thôn Tinh Giao nhìn có vẻ rất lợi hại nhưng muốn dẫn đến phiền toái thực sự thì phải cần không ít thời gian mới được, Tô Tinh liền đoán rằng kỳ thật chủ nhân của cổ tích không dùng Thôn Tinh Giao để đối phó với những người xâm nhập, mục đích chính chỉ là muốn doạ đám người này sợ hãi, nhanh rời khỏi đại điện đi vào hai thông đạo mà hắn đã xếp đặt từ trước mà thôi. Tất cả những điều trên đều chỉ ra rằng —— bí mật của Côn Ngô cổ tích được giấu ở đại điện.
Nghe Tô Tinh phân tích mà Lâm Anh Mi choáng váng:
- Thiếu chủ, vậy cuối cùng làm sao mà mở được cơ quan kia? Nếu đúng như lời người nói, toàn bộ đám Tinh giả xâm nhập cổ tích từ trước đến nay cũng có thể thử qua, nhưng tại sao chưa từng có ai mở được?
- Ta nghĩ là vì Thôn Tinh Giao quấy nhiễu, làm cho bọn họ kích động, cho nên không chú ý tới mật mã.
- Mật mã?
Lâm Anh Mi nhíu nhíu mày, cảm thấy danh từ này rất xa lạ.
- À, hiểu đơn giản thì mật mã chính là cơ quan, nàng còn nhớ bảy cây cột đá trong đại điện không? Ta chiếu theo thứ tự những cột đá sáng lên mà ấn vào những ngôi sao, không nghĩ tới là thật sự mở được.
Tô Tinh nói đến đây, không nhịn được bật cười:
- Vị thiết kế giả kia thật là nhọc lòng a.
Lâm Anh Mi thở dài một tiếng, quả thực rất bội phục cái đầu của hắn, nếu nói lúc trước nàng còn có chút khinh thường Tô Tinh, nhưng trải qua một phen phân tích tưởng như vô cùng đơn giản của hắn, Lâm Anh Mi đã hoàn toàn bị thuyết phục.
- Tâm tư của thiếu chủ thật sự quá lợi hại, trong nháy mắt có thể liên tưởng đến nhiều sự việc như vậy sao? Ta nghĩ tất cả những Tinh giả, Tinh Tướng tiến vào Côn Ngô cổ tích từ trước tới nay, đều đã biết những cột đá kia là vật triệu hồi Thôn Tinh Giao, do đó rối loạn tinh thần, căn bản là không nghĩ đến đó chính là gợi ý để phá bỏ cơ quan.
Tô Tinh cười nhẹ, thân là thiếu tá trẻ nhất của nước Cộng hoà, chỉ dựa vào các mối quan hệ thì không thể làm được, chính trực giác, bình tĩnh cùng kiên nghị mới là tố chất của một phi công ưu tú nhất. Tuy cơ quan của cổ tích này được thiết kế xảo diệu, nhưng mà trước mặt hắn thì xem ra cũng không phải là thứ gì quá khó khăn. Hắn từng tự tay tìm tòi bí mật của "Hầm mộ Rồng", cơ quan ở nơi đó mới thực sự là khó quên.
- Người thiết kế cổ tích này cũng không biết có phải hết việc để làm rồi hay không, dùng loại thiết kế phức tạp như thế làm quái gì chứ???
- Thiếu chủ có điều không biết, người thiết kế Côn Ngô cổ tích thiết kế như này cũng không phải là không có việc gì để làm, mà là để khảo nghiệm Tinh giả!
Tô Tinh khó hiểu hỏi:
- Khảo nghiệm Tinh giả làm cái gì?
- Sau khi bắt đầu mỗi đời Đấu Tinh, đồng thời cũng xuất hiện rất nhiều cấm địa, bên trong những cấm địa này có rất nhiều thứ mà Tinh giả và Tinh Tướng rất muốn có, các đời Tinh giả trước vì muốn có được ưu thế trong cuộc chạm trán trên Nữ Lương Sơn mà không từ một thủ đoạn nào để tăng cường thực lực của mình. Nghe nói thượng cổ kỳ vật ở những cấm địa kia chính là lựa chọn số một của họ.
- Vậy những cấm địa đó trông thế nào?
Tô Tinh tò mò hỏi.
- Theo lịch sử ghi chép, quả thực đã có Tinh Tướng tìm được vật gì đó giúp tăng cường thực lực ở một số ít cấm địa, cũng có vài di tích cấm địa không thu hoạch được gì. Đương nhiên cũng có rất nhiều Tinh Tướng, Tinh giả nằm xuống ở đó, ngay cả cơ hội tới Nữ Lương Sơn cũng không có.
Lâm Anh Mi chậm rãi nói tiếp:
- Hơn nữa ta nghe nói một số cấm địa được lắp đặt cơ quan cực kỳ phức tạp, thậm chí nhiều Tinh giả cùng công phá cũng không thành công, cuối cùng chỉ đành tay không mà về.
- Mấy cái này có vẻ rất thú vị a.
Tô Tinh hứng thú thì thầm.
- Đáng tiếc có rất nhiều cấm địa vô cùng nguy hiểm, lấy thực lực hiện tại của thiếu chủ, thứ cho Anh Mi nói thẳng: bây giờ thực sự chưa phải lúc!
Lâm Anh Mi cũng không tưởng được là Tô Tinh vừa nghe nói đến một đống pháp bảo linh tinh liền thấy lợi tối mắt, muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Tô Tinh cũng không phải loại lỗ mãng như vậy, lập tức đưa ra nghi vấn:
- Nếu những cấm địa này có lợi cho Tinh Tướng và Hàng Tinh giả như vậy, sớm muộn gì cũng phải đến thăm một phen, nhưng mà ta cảm thấy có chút kỳ quái, những cấm địa này tựa như được tạo ra để phục vụ Đấu Tinh vậy, giống như là có người cố ý sắp đặt.
- Ta cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự muốn biết chỉ sợ chỉ có một cách....
Lâm Anh Mi bình tĩnh nói thêm:
- Trở thành ngôi sao cuối cùng của Nữ Lương Sơn!!!
Tô Tinh lại gần quan sát bức vẽ, chỉ cảm thấy Thanh Long kia giống như muốn phá vách mà ra vậy, trông rất sống động, hơn nữa đôi mắt nó giống hệt hạt châu nó đang ngậm. Hạt châu này là một khối bạch ngọc, bề mặt khắc bảy ngôi sao. Ánh mắt Tô Tinh loé ra một tia quang mang sáng quắc, không chút do dự ấn xuống một ngôi sao, chỉ thấy tại nơi ngón tay hắn tiếp xúc, hạt châu kỳ dị này liền phát ra luồng bạch quang mỏng manh.
Tô Tinh thấy vậy, lập tức ấn xuống toàn bộ bảy ngôi sao, lòng tràn đầy chờ mong có huyền cơ xuất hiện. Có điều lần này lại khiến hắn thất vọng, bảy ngôi sao kia chỉ lóe ra một chút ánh sáng rồi lập tức tắt ngóm, căn bản là không nhìn thấy biến hoá gì.
- Thiếu chủ, Thôn Tinh Giao chui ra từ Tinh Giới bảo thạch càng ngày càng nhiều, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi?
Giọng nói của Lâm Anh Mi xuất hiện sự kích động hiếm thấy, nàng cũng không muốn bị một đám Thôn Tinh Giao ăn a, chết kiểu này thật sự rất vô nghĩa.
Tô Tinh quay đầu nhìn chằm chằm bảy cây cột đá trong đại điện, lại nhìn những ngôi sao sắp hàng trong hạt châu, hai thứ này tựa như có liên quan tới nhau a.
- Cố gắng kiên trì thêm một chút nữa!
Tâm tư Tô Tinh vội xoay chuyển, nhanh như tia chớp ấn xuống thêm một lần nữa.
Bảy ngôi sao trên hạt châu lại lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng "ầm ầm" trầm đục vang lên, bức hoạ Thanh Long ngậm hạt châu đột nhiên lõm vào, âm thanh tảng đá di chuyển rất chói tai. Đợi cho thang âm dừng hẳn, vị trí hạt châu trước kia liền được thay thế bằng một cái ngách bí mật. Một màn này khiến Lâm Anh Mi xe m đến ngây người.
Tô Tinh cũng chẳng thèm nhìn vật trong ngách đó là gì, trực tiếp thò tay vơ lấy rồi quát một tiếng:
- Đi mau!
Lâm Anh Mi vận sức phát động tấn công, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém ngang ra mấy đạo thương quang, nhân cơ hội đó cùng Tô Tinh lủi vào thông đạo bên phải.
Cửa vào là một sườn dốc, lúc này đã không còn được minh thạch chiếu sáng nữa, khung cảnh tối đen như mực. Cũng may Thôn Tinh Giao có một nhược điểm, đó là một khi mất đi nguồn sáng liền không thể xác định được mục tiêu. Sau khi thành công thoát khỏi Thôn Tinh Giao, Tô Tinh cũng thở phào một hơi.
Một cây đuốc được châm lên, chiếu rọi khuôn mặt anh khí bừng bừng đang cực kì phấn chấn của Lâm Anh Mi. Nàng hỏi:
- Vừa rồi thiếu chủ đã làm những gì vậy?
Tô Tinh không trả lời, trực tiếp lôi mấy vật phẩm từ trong túi ra, một khối ngọc bích, một khối đá phỉ thúy.
- Vừa rồi ta chợt nhớ tới cái bí mật mà nàng nói, sau đó thử ấn xuống một phát, xem ra cũng giống như trong suy nghĩ của ta.
- Đây là?
Lâm Anh Mi lập tức dùng thần niệm dò xét khối đẫ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Trầm Tinh Bích!!!
- Không thể nào, đây là Tinh bảo Trầm Tinh Bích mà nàng đã nhắc tới sao?
Tô Tinh sửng sốt, cẩn thận đánh giá khối ngọc bội lớn này, hình dáng nó giống như trăng non và vô số ngôi sao hợp thành, trên bề mặt của nó hắn cũng không cảm nhận được pháp lực dao động, nhưng nếu Lâm Anh Mi đã nói như vậy thì chắc là cũng không sai.
Tô Tinh lại đánh giá khối phỉ thúy. Ngoại trừ có một vết đen ra thì trông cũng rất bình thường.
- Vận khí không tồi a, không thể tưởng được lại có được Tinh bảo mà nàng nói nhanh như vậy.
Tô Tinh cười cười.
Lâm Anh Mi không tin cái gì gọi là vận khí, nhớ lại hành động cuối cùng của Tô Tinh, hiển nhiên hắn đã hiểu thấu đáo bí mật của Côn Ngô cổ tích.
- Thiếu chủ, rốt cuộc người phát hiện ra bí mật này như thế nào?
Lâm Anh Mi nghi hoặc hỏi.
Tô Tinh liền đem nghi vấn về vảy rồng của mình nói ngắn gọn lại một lần, vốn dĩ khi phát hiện di tích bị cố ý thiết kế thành hình một con rồng, Tô Tinh cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chính là lúc Lâm Anh Mi thúc giục hắn nhanh đi vào thông đạo thì mới đột nhiên ý thức được một loại khả năng. Khả năng này nói ra chỉ sợ cho dù là Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu cũng không thể tin được —— Tô Tinh cảm thấy ở một cái đại điện mà sắp đặt đến bảy khối Tinh Giới bảo thạch chỉ để nuôi dưỡng đám thượng cổ kỳ thú Thôn Tinh Giao, chủ nhân của cái cổ tích này hiển nhiên không phải là làm rồi để đấy cho có.
Bởi vì rõ ràng một điều rằng, đám Thôn Tinh Giao nhìn có vẻ rất lợi hại nhưng muốn dẫn đến phiền toái thực sự thì phải cần không ít thời gian mới được, Tô Tinh liền đoán rằng kỳ thật chủ nhân của cổ tích không dùng Thôn Tinh Giao để đối phó với những người xâm nhập, mục đích chính chỉ là muốn doạ đám người này sợ hãi, nhanh rời khỏi đại điện đi vào hai thông đạo mà hắn đã xếp đặt từ trước mà thôi. Tất cả những điều trên đều chỉ ra rằng —— bí mật của Côn Ngô cổ tích được giấu ở đại điện.
Nghe Tô Tinh phân tích mà Lâm Anh Mi choáng váng:
- Thiếu chủ, vậy cuối cùng làm sao mà mở được cơ quan kia? Nếu đúng như lời người nói, toàn bộ đám Tinh giả xâm nhập cổ tích từ trước đến nay cũng có thể thử qua, nhưng tại sao chưa từng có ai mở được?
- Ta nghĩ là vì Thôn Tinh Giao quấy nhiễu, làm cho bọn họ kích động, cho nên không chú ý tới mật mã.
- Mật mã?
Lâm Anh Mi nhíu nhíu mày, cảm thấy danh từ này rất xa lạ.
- À, hiểu đơn giản thì mật mã chính là cơ quan, nàng còn nhớ bảy cây cột đá trong đại điện không? Ta chiếu theo thứ tự những cột đá sáng lên mà ấn vào những ngôi sao, không nghĩ tới là thật sự mở được.
Tô Tinh nói đến đây, không nhịn được bật cười:
- Vị thiết kế giả kia thật là nhọc lòng a.
Lâm Anh Mi thở dài một tiếng, quả thực rất bội phục cái đầu của hắn, nếu nói lúc trước nàng còn có chút khinh thường Tô Tinh, nhưng trải qua một phen phân tích tưởng như vô cùng đơn giản của hắn, Lâm Anh Mi đã hoàn toàn bị thuyết phục.
- Tâm tư của thiếu chủ thật sự quá lợi hại, trong nháy mắt có thể liên tưởng đến nhiều sự việc như vậy sao? Ta nghĩ tất cả những Tinh giả, Tinh Tướng tiến vào Côn Ngô cổ tích từ trước tới nay, đều đã biết những cột đá kia là vật triệu hồi Thôn Tinh Giao, do đó rối loạn tinh thần, căn bản là không nghĩ đến đó chính là gợi ý để phá bỏ cơ quan.
Tô Tinh cười nhẹ, thân là thiếu tá trẻ nhất của nước Cộng hoà, chỉ dựa vào các mối quan hệ thì không thể làm được, chính trực giác, bình tĩnh cùng kiên nghị mới là tố chất của một phi công ưu tú nhất. Tuy cơ quan của cổ tích này được thiết kế xảo diệu, nhưng mà trước mặt hắn thì xem ra cũng không phải là thứ gì quá khó khăn. Hắn từng tự tay tìm tòi bí mật của "Hầm mộ Rồng", cơ quan ở nơi đó mới thực sự là khó quên.
- Người thiết kế cổ tích này cũng không biết có phải hết việc để làm rồi hay không, dùng loại thiết kế phức tạp như thế làm quái gì chứ???
- Thiếu chủ có điều không biết, người thiết kế Côn Ngô cổ tích thiết kế như này cũng không phải là không có việc gì để làm, mà là để khảo nghiệm Tinh giả!
Tô Tinh khó hiểu hỏi:
- Khảo nghiệm Tinh giả làm cái gì?
- Sau khi bắt đầu mỗi đời Đấu Tinh, đồng thời cũng xuất hiện rất nhiều cấm địa, bên trong những cấm địa này có rất nhiều thứ mà Tinh giả và Tinh Tướng rất muốn có, các đời Tinh giả trước vì muốn có được ưu thế trong cuộc chạm trán trên Nữ Lương Sơn mà không từ một thủ đoạn nào để tăng cường thực lực của mình. Nghe nói thượng cổ kỳ vật ở những cấm địa kia chính là lựa chọn số một của họ.
- Vậy những cấm địa đó trông thế nào?
Tô Tinh tò mò hỏi.
- Theo lịch sử ghi chép, quả thực đã có Tinh Tướng tìm được vật gì đó giúp tăng cường thực lực ở một số ít cấm địa, cũng có vài di tích cấm địa không thu hoạch được gì. Đương nhiên cũng có rất nhiều Tinh Tướng, Tinh giả nằm xuống ở đó, ngay cả cơ hội tới Nữ Lương Sơn cũng không có.
Lâm Anh Mi chậm rãi nói tiếp:
- Hơn nữa ta nghe nói một số cấm địa được lắp đặt cơ quan cực kỳ phức tạp, thậm chí nhiều Tinh giả cùng công phá cũng không thành công, cuối cùng chỉ đành tay không mà về.
- Mấy cái này có vẻ rất thú vị a.
Tô Tinh hứng thú thì thầm.
- Đáng tiếc có rất nhiều cấm địa vô cùng nguy hiểm, lấy thực lực hiện tại của thiếu chủ, thứ cho Anh Mi nói thẳng: bây giờ thực sự chưa phải lúc!
Lâm Anh Mi cũng không tưởng được là Tô Tinh vừa nghe nói đến một đống pháp bảo linh tinh liền thấy lợi tối mắt, muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Tô Tinh cũng không phải loại lỗ mãng như vậy, lập tức đưa ra nghi vấn:
- Nếu những cấm địa này có lợi cho Tinh Tướng và Hàng Tinh giả như vậy, sớm muộn gì cũng phải đến thăm một phen, nhưng mà ta cảm thấy có chút kỳ quái, những cấm địa này tựa như được tạo ra để phục vụ Đấu Tinh vậy, giống như là có người cố ý sắp đặt.
- Ta cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự muốn biết chỉ sợ chỉ có một cách....
Lâm Anh Mi bình tĩnh nói thêm:
- Trở thành ngôi sao cuối cùng của Nữ Lương Sơn!!!