Thời gian đi trong hành lang dài này cũng giúp Tô Tinh hiểu được không ít bí văn cổ tịch về Đấu Tinh từ miệng Lâm Anh Mi, mà cái Đấu Tinh này cũng không đơn giản như lời đồn, sau khi ký khế ước, vì để trở thành Tinh thiếu nữ cuối cùng trên thánh địa Nữ Lương Sơn, nhóm Tinh thiếu nữ sẽ dùng hết khả năng để tăng cường thực lực của họ, các nàng giấu tài, che dấu năng lực, chỉ sợ còn khó nhận biết hơn so với tưởng tượng nhiều.
Đương nhiên không chỉ có các Tinh thiếu nữ mới như vậy, đám Tinh giả cũng tương tự, đều là địch nhân của hắn.
Ánh sáng xuất hiện ở cuối con đường.
Tô Tinh và Lâm Anh Mi đã nói chuyện xong. Sau khi đi ra khỏi hành lang, ánh sáng có chút chói mắt, Tô Tinh chưa kịp thích ứng bèn dụi mắt vài cái.
Trước mắt là một sơn cốc bốn mặt đều là núi bao bọc, trăm hoa đua nở, xanh tươi mơn mởn, trông rất diễm lệ, hương hoa thoang thoảng trong gió khiến lòng người say mê.
- Anh Mi muội muội, sao ra trễ vậy, có phải phát hiện cái gì thú vị không?
Một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe từ trên một ngọn cây liễu truyền tới.
Tô Tinh ngẩng đầu lên nhìn, trừ Tiểu Nhi ra thì còn ai vào đây nữa.
Tiểu Nhi ung dung nằm trên nhành cây, thân thể còn mềm mại thướt tha hơn lá liễu.
- Đây là khung cảnh bên trong cổ tích sao?
Tô Tinh hỏi.
- Cổ tích?
Tiểu Nhi phì cười:
- Ngươi thực là hài hước, đây là mặt bên kia của ngọn núi này a~~
Cái gì?
Tô Tinh và Lâm Anh Mi đều giật mình.
Mặt bên kia của ngọn núi? Hai người xoay ngang xoay dọc liền thấy những ngọn núi tầng tầng như cự nhân đứng sừng sững trước mắt.
- Chúng ta cứ đi ra như vậy sao?
Tô Tinh thực chẳng biết nói gì, Côn Ngô cổ tích này không khỏi quá đơn giản đi, nhưng mà ngẫm lại, Lâm Anh Mi đã từng nói ở cuối Côn Ngô cổ tích ẩn dấu bí mật, nếu dựa theo lời của hai nàng thì đại điện xem như chính là điểm cuối rồi.
- Ngươi tốn công như vậy chẳng lẽ là để ngắm cái này sao?
Lâm Anh Mi hỏi.
Tiểu Nhi khoa trương cười đáp:
- Trời ạ, Anh Mi muội muội, cái ngọn núi này là nắm trong ngũ đại sơn mạch của Lương Sơn đại lục, chiều cao vạn trượng, cho dù ngự khí phi hành cũng không bay nổi, hà huống chi ta chỉ dùng chân. Người ta đương nhiên bị lạc rồi...
- ... Nhưng mà đương nhiên cũng có chút thu hoạch này...
Tiểu nhi lấy ra một cái bình trong suốt, trong bình chứa đến một nửa là cát màu xám đỏ.
Lâm Anh Mi trầm mặt xuống, đây đúng là Côn Ngô sa mà nàng muốn tìm.
- Ngươi tìm được ở đâu?
Tô Tinh cất tiếng hỏi.
Tiểu Nhi chỉ vào cửa động, ở bên ngoài cửa động quả nhiên có một chút dấu vết bị đào bới.
- Côn Ngô cổ tích trừ bỏ một cái truyền thuyết hư vô mờ mịt không tồn tại mang tên Trầm Tinh Bích ra thì đặc điểm lớn nhất chính là xung quanh cổ tích sẽ sinh ra Côn Ngô sa.
Tuy muốn tranh đoạt một phen nhưng nhìn đối phương đã nhanh chân đến trước, Lâm Anh Mi cũng chỉ có thể bỏ cuộc, có điều nghe nàng ta nói đến truyền thuyết Trầm Tinh Bích thì lại cảm thấy có chút kiêu ngạo.
- Đúng rồi, người ta cũng không phải là đến để nói mấy thứ này, Thiên Dị tinh Lưu Đường vừa tìm các ngươi, nhưng ta đã nói dối là các ngươi đi về phía tây rồi, các ngươi cẩn thận một chút nha, nàng nhất định muốn tìm các ngươi đấy, mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tiểu nhi cười lớn, chỉ thấy nhành liễu đu đưa, thân ảnh nàng liền biến mất. Dùng thần niệm cũng không tìm thấy hơi thở của nàng, hiển nhiên đã đi xa rồi.
- Hoá ra Tinh Tướng cũng có lòng nhiệt tình như vậy!
Tô Tinh cảm thấy thật bất ngờ, vốn hắn đoán Tiểu Nhi lợi hại như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải chém giết nhau trên Nữ Lương Sơn, còn tưởng rằng nàng sẽ nhân cơ hội này mà giết bọn hắn, có điều xem qua thì nàng cũng không có ý nghĩ này.
- Chẳng lẽ tất cả những Tinh thiếu nữ không ký khế ước đều thành thực hành động có nguyên tắc quy củ như vậy?
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi nhưng có cùng mối nghi hoặc như Tô Tinh.
- Quên đi, chúng ta cũng đi thôi!
Tô Tinh nhìn tình cảnh hai người thật sự là không ổn, trong cổ tích gần như bị Thôn Tinh Giao vắt kiệt sức, hiện tại có thể nói là thời điểm yếu ớt nhất của hai người, cho dù có một kiện Tinh bảo Trầm Tinh Bích nhưng muốn chống lại Thiên Dị tinh chỉ sợ cũng khó có thể lạc quan được.
Nghĩ một lát, Tô Tinh liền cùng Lâm Anh Mi đi sang hướng khác.
Màn đêm buông xuống, một vùng rừng núi yên tĩnh.
Tô Tinh lật tới lật lui khối Tinh bảo Trầm Tinh Bích trong truyền thuyết này cũng không nhìn ra cái gì, thử đưa vào một ít tinh lực cũng đều như trâu đất xuống biển, không hề hiệu quả.
Tô Tinh nằm ở trên cỏ, nhìn Lâm Anh Mi đang luyện tập thương pháp trên gò đất xa xa, ánh trăng rọi xuống Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương tạo thành một vệt sáng lấp loáng lạnh lẽo, mỗi một lần mũi thương múa lên đều phát ra một luồng gió lạnh, đối mắt xinh đẹp mà kiên định dưới ánh trăng kia khiến Tô Tinh thập phần tán thưởng.
Lát sau Lâm Anh Mi dừng luyện tập, nhìn Tô Tinh nói:
- Thiếu chủ, người cũng muốn tập sao?
- Ta không biết mấy thứ này.
Tô Tinh lắc đầu.
Lâm Anh Mi lại nói thêm:
- Không sao đâu, ta đã ký khế ước với thiếu chủ, như vậy một phần kinh nghiệm của ta cũng sẽ ghi trên người thiếu chủ, chỉ cần rèn luyện chút ít là có thể phát ra được.
- Thật à? nói như vậy ta cũng có thể làm được giống như ngươi sao?
Lâm Anh Mi gật đầu khẳng định.
Tô Tinh đang muốn hỏi làm như thế nào để kích phát ra, nhìn thấy Lâm Anh Mi bày ra tư thế chiến đấu lập tức liền hiểu —— cách tốt nhất để kích phát tiềm năng chiến đấu của một người hiển nhiên chính là chiến đấu.
- Vậy nàng cẩn thận một chút nhá!
Tô Tinh rút súng ra, biến nó thành hình dạng Ngân Kiếm.
- Cứ đánh hết sức đi!
Giọng Lâm Anh Mi vẫn lạnh như băng.
Nói chưa dứt câu, một vệt sáng lạnh lẽo giống như tia chớp sáng ngời xẹt qua.
Tô Tinh muốn dùng thế đôi công tiến tới.
Lâm Anh Mi rung trường thương lên, hàn quang văng khắp nơi, như tia chớp bắn về phía hắn.
Cho dù Tô Tinh thêm tinh lực vào lưỡi kiếm để đón đỡ cũng không thể trong nháy mắt mà phản kích lại được, đây căn bản là không cho hắn có thời gian thở dốc.
Đây chính là thương pháp của Lâm Xung?!
Keng keng keng!!!
Tô Tinh không chút do dự, lưỡi kiếm nhẹ nhàng và sắc bén bắn ra, giống như là một tên sát thủ chuyên nghiệp vậy. Tiếng đao thương va vào nhau vang lên, đợt giao tranh đầu tiên Lâm Anh Mi đã dùng thực lực chân chính của Thiên Hùng tinh.
Công kích chẳng những vô cùng mau lẹ mà hơn nữa phòng ngự cũng không lộ ra sơ hở gì.
Đường kiếm bị cản lại bởi một tấm lưới ước chừng rộng khoảng ba trượng, lạnh lẽo khủng bố do thương phong tạo ra trong không gian.
Dưới loại bức bách này, tiềm năng của Tô Tinh bắt đầu dần được phát ra, như một tia chớp lượn lách trong màn thương, cho dù ngẫu nhiên bị bức bách đến góc chết của thương võng cũng nhanh chóng phán đoán chính xác né tránh giải vây, chỉ trong nháy mắt, thân ảnh màu đen đã phóng đến trước Lâm Anh Mi, nắm đấm kèm theo hơi thở lạnh lẽo mạnh mẽ đánh xuống, trong mắt Lâm Anh Mi hiện lên một mảng quang mang màu lam.
Lâm Anh Mi mặt không chút đổi sắc, bước chân nhẹ như gió, nghiêng người né một kích này, vệt sáng màu lam hình cung kia đụng xuống mặt đata đột nhiên thay đổi phương hướng, từ bổ thẳng biến thành quét ngang, lúc này tốc độ và lực công kích đã mạnh thêm, mà Lâm Anh Mi cũng sớm có chuẩn bị, ngăn chặn thành coing một quyền quét ngang của Tô Tinh.
Mũi thương lạnh lẽo vung lên khiến Tô Tinh không thể không lui lại.
Sau đó Lâm Anh Mi trong nháy mắt đổi khách thành chủ.
Cho dù nàng cố ý nhẹ tay nhưng công kích vẫn bá đạo như cũ không thể khinh thường, áp lực cường đại khiến Tô Tinh nhất thời bị đẩy văng ra mấy thước, nhưng chỉ nháy mắt hắn đã lấy lại thăng bằng.
Một tiếng hừ nhẹ. Cò súng chuyển động.
Mấy tia lửa đục ngầu xé toạc không khí, tựa như đầu độc xà vậy.
Cơ hồ trong nháy mắt khi Lâm Anh Mi chuẩn bị phản kích, những viên đạn xoay tròn đã lần lượt phóng tới.
Lâm Anh Mi không dám chậm trễ, khẽ kêu một tiếng trong trẻo, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém vào những viên đạn.
- Thiếu chủ, người làm tốt lắm!
Loại công kích kỳ dị này của Tô Tinh cũng giành được sự tán thưởng của Lâm Anh Mi.
Tinh phù trên trán Tô Tinh bắt đầu lóe ra, một cỗ lực lượng thoải mái lưu thông đến từng mạch máu trên cơ thể.
Đương nhiên không chỉ có các Tinh thiếu nữ mới như vậy, đám Tinh giả cũng tương tự, đều là địch nhân của hắn.
Ánh sáng xuất hiện ở cuối con đường.
Tô Tinh và Lâm Anh Mi đã nói chuyện xong. Sau khi đi ra khỏi hành lang, ánh sáng có chút chói mắt, Tô Tinh chưa kịp thích ứng bèn dụi mắt vài cái.
Trước mắt là một sơn cốc bốn mặt đều là núi bao bọc, trăm hoa đua nở, xanh tươi mơn mởn, trông rất diễm lệ, hương hoa thoang thoảng trong gió khiến lòng người say mê.
- Anh Mi muội muội, sao ra trễ vậy, có phải phát hiện cái gì thú vị không?
Một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe từ trên một ngọn cây liễu truyền tới.
Tô Tinh ngẩng đầu lên nhìn, trừ Tiểu Nhi ra thì còn ai vào đây nữa.
Tiểu Nhi ung dung nằm trên nhành cây, thân thể còn mềm mại thướt tha hơn lá liễu.
- Đây là khung cảnh bên trong cổ tích sao?
Tô Tinh hỏi.
- Cổ tích?
Tiểu Nhi phì cười:
- Ngươi thực là hài hước, đây là mặt bên kia của ngọn núi này a~~
Cái gì?
Tô Tinh và Lâm Anh Mi đều giật mình.
Mặt bên kia của ngọn núi? Hai người xoay ngang xoay dọc liền thấy những ngọn núi tầng tầng như cự nhân đứng sừng sững trước mắt.
- Chúng ta cứ đi ra như vậy sao?
Tô Tinh thực chẳng biết nói gì, Côn Ngô cổ tích này không khỏi quá đơn giản đi, nhưng mà ngẫm lại, Lâm Anh Mi đã từng nói ở cuối Côn Ngô cổ tích ẩn dấu bí mật, nếu dựa theo lời của hai nàng thì đại điện xem như chính là điểm cuối rồi.
- Ngươi tốn công như vậy chẳng lẽ là để ngắm cái này sao?
Lâm Anh Mi hỏi.
Tiểu Nhi khoa trương cười đáp:
- Trời ạ, Anh Mi muội muội, cái ngọn núi này là nắm trong ngũ đại sơn mạch của Lương Sơn đại lục, chiều cao vạn trượng, cho dù ngự khí phi hành cũng không bay nổi, hà huống chi ta chỉ dùng chân. Người ta đương nhiên bị lạc rồi...
- ... Nhưng mà đương nhiên cũng có chút thu hoạch này...
Tiểu nhi lấy ra một cái bình trong suốt, trong bình chứa đến một nửa là cát màu xám đỏ.
Lâm Anh Mi trầm mặt xuống, đây đúng là Côn Ngô sa mà nàng muốn tìm.
- Ngươi tìm được ở đâu?
Tô Tinh cất tiếng hỏi.
Tiểu Nhi chỉ vào cửa động, ở bên ngoài cửa động quả nhiên có một chút dấu vết bị đào bới.
- Côn Ngô cổ tích trừ bỏ một cái truyền thuyết hư vô mờ mịt không tồn tại mang tên Trầm Tinh Bích ra thì đặc điểm lớn nhất chính là xung quanh cổ tích sẽ sinh ra Côn Ngô sa.
Tuy muốn tranh đoạt một phen nhưng nhìn đối phương đã nhanh chân đến trước, Lâm Anh Mi cũng chỉ có thể bỏ cuộc, có điều nghe nàng ta nói đến truyền thuyết Trầm Tinh Bích thì lại cảm thấy có chút kiêu ngạo.
- Đúng rồi, người ta cũng không phải là đến để nói mấy thứ này, Thiên Dị tinh Lưu Đường vừa tìm các ngươi, nhưng ta đã nói dối là các ngươi đi về phía tây rồi, các ngươi cẩn thận một chút nha, nàng nhất định muốn tìm các ngươi đấy, mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tiểu nhi cười lớn, chỉ thấy nhành liễu đu đưa, thân ảnh nàng liền biến mất. Dùng thần niệm cũng không tìm thấy hơi thở của nàng, hiển nhiên đã đi xa rồi.
- Hoá ra Tinh Tướng cũng có lòng nhiệt tình như vậy!
Tô Tinh cảm thấy thật bất ngờ, vốn hắn đoán Tiểu Nhi lợi hại như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải chém giết nhau trên Nữ Lương Sơn, còn tưởng rằng nàng sẽ nhân cơ hội này mà giết bọn hắn, có điều xem qua thì nàng cũng không có ý nghĩ này.
- Chẳng lẽ tất cả những Tinh thiếu nữ không ký khế ước đều thành thực hành động có nguyên tắc quy củ như vậy?
Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi nhưng có cùng mối nghi hoặc như Tô Tinh.
- Quên đi, chúng ta cũng đi thôi!
Tô Tinh nhìn tình cảnh hai người thật sự là không ổn, trong cổ tích gần như bị Thôn Tinh Giao vắt kiệt sức, hiện tại có thể nói là thời điểm yếu ớt nhất của hai người, cho dù có một kiện Tinh bảo Trầm Tinh Bích nhưng muốn chống lại Thiên Dị tinh chỉ sợ cũng khó có thể lạc quan được.
Nghĩ một lát, Tô Tinh liền cùng Lâm Anh Mi đi sang hướng khác.
Màn đêm buông xuống, một vùng rừng núi yên tĩnh.
Tô Tinh lật tới lật lui khối Tinh bảo Trầm Tinh Bích trong truyền thuyết này cũng không nhìn ra cái gì, thử đưa vào một ít tinh lực cũng đều như trâu đất xuống biển, không hề hiệu quả.
Tô Tinh nằm ở trên cỏ, nhìn Lâm Anh Mi đang luyện tập thương pháp trên gò đất xa xa, ánh trăng rọi xuống Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương tạo thành một vệt sáng lấp loáng lạnh lẽo, mỗi một lần mũi thương múa lên đều phát ra một luồng gió lạnh, đối mắt xinh đẹp mà kiên định dưới ánh trăng kia khiến Tô Tinh thập phần tán thưởng.
Lát sau Lâm Anh Mi dừng luyện tập, nhìn Tô Tinh nói:
- Thiếu chủ, người cũng muốn tập sao?
- Ta không biết mấy thứ này.
Tô Tinh lắc đầu.
Lâm Anh Mi lại nói thêm:
- Không sao đâu, ta đã ký khế ước với thiếu chủ, như vậy một phần kinh nghiệm của ta cũng sẽ ghi trên người thiếu chủ, chỉ cần rèn luyện chút ít là có thể phát ra được.
- Thật à? nói như vậy ta cũng có thể làm được giống như ngươi sao?
Lâm Anh Mi gật đầu khẳng định.
Tô Tinh đang muốn hỏi làm như thế nào để kích phát ra, nhìn thấy Lâm Anh Mi bày ra tư thế chiến đấu lập tức liền hiểu —— cách tốt nhất để kích phát tiềm năng chiến đấu của một người hiển nhiên chính là chiến đấu.
- Vậy nàng cẩn thận một chút nhá!
Tô Tinh rút súng ra, biến nó thành hình dạng Ngân Kiếm.
- Cứ đánh hết sức đi!
Giọng Lâm Anh Mi vẫn lạnh như băng.
Nói chưa dứt câu, một vệt sáng lạnh lẽo giống như tia chớp sáng ngời xẹt qua.
Tô Tinh muốn dùng thế đôi công tiến tới.
Lâm Anh Mi rung trường thương lên, hàn quang văng khắp nơi, như tia chớp bắn về phía hắn.
Cho dù Tô Tinh thêm tinh lực vào lưỡi kiếm để đón đỡ cũng không thể trong nháy mắt mà phản kích lại được, đây căn bản là không cho hắn có thời gian thở dốc.
Đây chính là thương pháp của Lâm Xung?!
Keng keng keng!!!
Tô Tinh không chút do dự, lưỡi kiếm nhẹ nhàng và sắc bén bắn ra, giống như là một tên sát thủ chuyên nghiệp vậy. Tiếng đao thương va vào nhau vang lên, đợt giao tranh đầu tiên Lâm Anh Mi đã dùng thực lực chân chính của Thiên Hùng tinh.
Công kích chẳng những vô cùng mau lẹ mà hơn nữa phòng ngự cũng không lộ ra sơ hở gì.
Đường kiếm bị cản lại bởi một tấm lưới ước chừng rộng khoảng ba trượng, lạnh lẽo khủng bố do thương phong tạo ra trong không gian.
Dưới loại bức bách này, tiềm năng của Tô Tinh bắt đầu dần được phát ra, như một tia chớp lượn lách trong màn thương, cho dù ngẫu nhiên bị bức bách đến góc chết của thương võng cũng nhanh chóng phán đoán chính xác né tránh giải vây, chỉ trong nháy mắt, thân ảnh màu đen đã phóng đến trước Lâm Anh Mi, nắm đấm kèm theo hơi thở lạnh lẽo mạnh mẽ đánh xuống, trong mắt Lâm Anh Mi hiện lên một mảng quang mang màu lam.
Lâm Anh Mi mặt không chút đổi sắc, bước chân nhẹ như gió, nghiêng người né một kích này, vệt sáng màu lam hình cung kia đụng xuống mặt đata đột nhiên thay đổi phương hướng, từ bổ thẳng biến thành quét ngang, lúc này tốc độ và lực công kích đã mạnh thêm, mà Lâm Anh Mi cũng sớm có chuẩn bị, ngăn chặn thành coing một quyền quét ngang của Tô Tinh.
Mũi thương lạnh lẽo vung lên khiến Tô Tinh không thể không lui lại.
Sau đó Lâm Anh Mi trong nháy mắt đổi khách thành chủ.
Cho dù nàng cố ý nhẹ tay nhưng công kích vẫn bá đạo như cũ không thể khinh thường, áp lực cường đại khiến Tô Tinh nhất thời bị đẩy văng ra mấy thước, nhưng chỉ nháy mắt hắn đã lấy lại thăng bằng.
Một tiếng hừ nhẹ. Cò súng chuyển động.
Mấy tia lửa đục ngầu xé toạc không khí, tựa như đầu độc xà vậy.
Cơ hồ trong nháy mắt khi Lâm Anh Mi chuẩn bị phản kích, những viên đạn xoay tròn đã lần lượt phóng tới.
Lâm Anh Mi không dám chậm trễ, khẽ kêu một tiếng trong trẻo, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém vào những viên đạn.
- Thiếu chủ, người làm tốt lắm!
Loại công kích kỳ dị này của Tô Tinh cũng giành được sự tán thưởng của Lâm Anh Mi.
Tinh phù trên trán Tô Tinh bắt đầu lóe ra, một cỗ lực lượng thoải mái lưu thông đến từng mạch máu trên cơ thể.