Song Tử mở to mắt nhưng lại chỉ thấy mơ hồ, lỗ tai trở nên vô dụng, không biết loáng thoáng mình đã nghe được gì.
Nhân Mã vừa nói cái gì? Thiên Long,anh trai tôi? Cưỡng bức...?
Không thể nào!
Tuyệt đối là nói láo!
Song Tử mờ mờ ảo ảo nhìn Nhân Mã đang cúi gằm trước mắt mình, anh không biết phải đối diện với cái sự thật láo toét kinh tởm này như thế nào, không biết phải làm gì, chỉ biết rằng bây giờ cả tay lẫn chân đều trở nên cực kì thừa thãi.
Bạch Dương cảm thấy lửa bốc trong lòng mình đã đạt đến đỉnh điểm, cô cũng không thể tin được Nhân Mã lại nói ra, cái quá khứ mà cô đã phải mất bao nhiêu công sức để giấu giếm. Năm đó, vì sao Bạch Dương lại biết câu chuyện này? Bởi vì chính tai cô trong lần vào viện thăm Nhân Mã đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Bùi gia và Nguyễn gia, họ biết Nhân Mã vừa trải qua điều gì, nhưng họ đã vì sự ích kỷ của bản thân mà bỏ qua, cô vẫn còn bất ngờ vì sao họ lại còn cố tạo ra hôn ước cho Song Tử và Nhân Mã.
Bạch Dương nặng nhọc đưa tay mình cầm lấy cánh tay Nhân Mã, nước mắt chả hiểu sao mà rơi xuống, một người như Nhân Mã sao lại phải gặp những chuyện khủng khiếp như thế?
- Nhân Mã.. - Bạch Dương thì thào.
Nhân Mã vẫn còn đang cúi đầu, lấy tay gạt nước mắt một cách dứt khoát, ngước lên nhìn Song Tử
- Cậu đã biết rồi đấy, làm ơn ra khỏi đây giùm tôi, còn nếu cậu muốn giết tôi, cứ việc!
Song Tử như chợt tỉnh giấc, đầu vẫn còn be bét máu làm bộ dạng anh càng thảm thương hơn, anh không biết mình có quyền hận hay không, cũng không chắc chắn rằng đây là sự thật. Căm ghét? Anh đúng là căm ghét Nhân Mã, nhưng trái tim lại chảy máu, trái tim lại đau, bỗng dưng lại khó chịu khi biết Thiên Long đã chạm vào Nhân Mã.
Sao anh lại chạm vào Nhân Mã?
Bạch Dương không hề suy nghĩ như Nhân Mã, cô nhanh chân đi đến bên Song Tử và lôi anh ra ngoài, gọi một gia nhân băng bó vết thương rồi mau mau tống anh ra khỏi đây. Song Tử cũng mặc cho Bạch Dương muốn làm gì thì làm, đầu óc anh đã bay đến tận đâu rồi.
- Nhân Mã.. đây là..- Bạch Dương cầm mảnh giấy rơi xuống đất rồi ngước mắt lên nhìn Nhân Mã.
Nhân Mã không nói gì hết, trở về giường ngồi xuống.
Bạch Dương cũng im lặng đi theo, cùng lúc cầm khẩu súng đang nằm trên đất.
- Tên này cũng thật là.. đây là súng thật chứ có phải đồ chơi đâu - Bạch Dương ngồi xuống cạnh Nhân Mã.
- Tớ..
- Hả?
- Tớ có lẽ đang hối hận.
- Hối hận? Về chuyện gì? - Bạch Dương không tin vào tai mình.
- Tớ.. đã từng yêu Thiên Long..
- Cậu nói cái quái gì vậy Nhân Mã?
- Cậu không biết lòng tớ đau thế nào khi anh ta chết đâu, căn bản là anh ta đồi bại với tớ, nhưng tớ.. tớ không biết nữa..tớ chỉ là sợ... nhưng mà lại đau..lại nhớ..
Bạch Dương cau mày chăm chú nghe Nhân Mã nói, con ngốc Nhân Mã này!
- Tớ sợ ánh mắt của Song Tử, tớ đã rất sợ Song Tử giết tớ, nhưng khi Song Tử đưa mảnh giấy đó, tớ lại không biết làm thế nào... tớ chỉ thấy đau đến mức cầu mong Song Tử bắn tớ cho rồi để tớ xuống dưới xin lỗi Thiên Long..gì chứ?.. Xin lỗi? Tớ mắc gì phải xin lỗi anh ta chứ? Một tên biến thái như vậy, tớ.. tớ cần gì.. phải đau đớn thế này...tớ.. - Giọng nói của Nhân Mã bị đứt quãng bởi những tiếng nấc nghẹn ở cổ.
Bạch Dương nghiêng người kéo đầu Nhân Mã ôm vào lòng, vỗ về chiếc lưng đang giật giật kia.
- Tớ biết, tớ biết... - Bạch Dương thở dài, chuyện tình yêu thật khó đoán.
Ngày hôm sau, Nhân Mã nghỉ học.
- CÁI GÌ? RÌA LÝ?? - Thiên Bình đập bàn hét to.
- Ừ - Song Ngư trả lời.
Lớp học lúc này rất vắng vẻ, vì giờ lên lớp còn chưa đến. Chỉ có Thiên Bình, Xử Nữ, Song Ngư, Thiên Yết, Ma Kết là đi sớm.
- Cái chuyện này không đùa được đâu, cậu ta giết dòng máu.. a quên thủ lĩnh của bang luôn đó! - Thiên Bình vẫn không giấu được sự sửng sốt.
- Nói nhỏ nhỏ thôi má, biết nó sai mà cứ la rần rần lên không à, tớ cho cậu ăn đập bây giờ.
Xử Nữ vốn là nghe lén từ nãy tới giờ ở bên dưới, không phải không biết, vụ này thật sự dưới bang nhà cô cũng đang ầm ầm lên, Nhân Mã giết Thiên Long, đêm qua Song Tử lại đột nhập nhà Nhân Mã, mọi người trong bang nhà cô không liên quan thì không vấn đề, chứ cô chắc chắn rằng bang TKIE sẽ đệ đơn lên bang lớn rồi thể nào cũng to chuyện cho cả Nhân Mã và Song Tử. Một người giết, một người mưu đồ giết, cả hai đều sẽ phải tự giải quyết việc này một cách ổn thỏa nhất, mà trước giờ chưa từng ai dám đụng đến dòng máu của bang, mà đây đặc biệt là thủ lĩnh, không biết cách thức trừng phạt sẽ như thế nào. Bảng Tội Lỗi Dị Biệt chưa bao giờ đề cập đến hình phạt bởi vì họ luôn một mực tin rằng sẽ không một ai có thể phá luật.
Xử Nữ - Nhà Tạ Hoàng - Bang NECES
--------------------------
- Hôm nay trường có giáo sư mới chuyển về dạy Văn, và được phân dạy các em - Cô Thiên Cầm thông báo.
- Ủa, cô không dạy bọn em nữa à? - Song Ngư phát biểu.
- TRỜI ƠIII - Cô Thiên Cầm như không thể tin được xoa xoa trán rồi nói tiếp - Tôi dạy Toán, các cô các cậu học bao nhiêu rồi mà còn giả ngu như vậy hả??
- Có mỗi con Song Ngư nó hỏi mà sao cô đổ hết cho bọn em vậy? - Sư Tử cất giọng chua lét.
Bị Song Ngư quay xuống ném nguyên quyển sách vào mặt.
- Yên cái coi, giáo sư vào thì cẩn thận, đừng có làm mất mặt tôi, tôi đã bị mất mặt với các giáo sư khác trong trường rồi nhưng tuyệt đối tôi không thể mất mặt với giáo sư này được, các em nên nhớ, ngoan ngoãn cho tôi - Cô Thiên Cầm giơ tay cảnh cáo.
- Tại sao nhất định không thể mất mặt với giáo sư này? - Sư Tử tiếp tục.
Cô Thiên Cầm sùng máu, ném cái túi xách của mình vào thẳng mặt Sư Tử.
- Nói chung là các em phải tuyệt đối nghiêm túc, tôi đi - Cô Thiên Cầm giựt lại túi xách từ tay Kim Ngưu, không quên trừng cả lớp một phát.
Cuối cùng giờ chuyển tiết đã đến, tiết tiếp theo là Văn.
Giáo sư mới bước vào, gương mặt ôn nhu và đôi môi nở một nụ cười hiền hòa với cả lớp. Thầy có làn da sáng sủa, khuôn mặt đẹp và điều đặc biệt là thầy còn rất trẻ.
- Chào mấy em, thầy là giáo sư kiêm dạy Văn của các em, mong các em giúp đỡ, tên thầy là Linh Miêu.
Mua..a..ha ha ha...
Một lũ hư đốn ngồi dưới ôm bụng cười như khỉ, cái gì chứ? Linh Miêu sao? Thật là mắc cười mà!
- Khụ khụ.. có gì không hiểu các em cứ hỏi lại thầy - Vốn là thầy đã quen rồi!
Thầy Linh Miêu a, thầy thật là sai lầm, hiểu hay không hiểu tụi nó cũng không quan tâm đâu, thế là nguyên tiết Văn không dạy được một chữ nào hết, ngoài việc phải trả lời các câu hỏi riêng tư cá nhân của chính mình.Thầy Linh Miêu phải ở trong tình trạng nước mắt tuôn trào, muốn trốn cũng không được.
- Cự Giải? - Bạch Dương đến ngồi cạnh Cự Giải trong giờ chuyển tiết.
- Sao? - Cự Giải vô tâm trả lời, không nhìn Bạch Dương.
- Chuyện của Nhân Mã..
- Tôi biết.
- Tớ định hỏi là bên TKIE có hành động gì chưa?
Cự Giải gập quyển truyện lại, chống cằm nhìn Bạch Dương.
- Không có.
- À, vậy thôi - Bạch Dương ráng nở nụ cười, đứng lên.
- Tôi là Bắc Nhi - Cự Giải bình thản nói với cái lưng của Bạch Dương.
- Ừ - Bạch Dương hơi chột dạ, không hề quay đầu.
- Biết thì tốt - Cự Giải lại mở quyển truyện ra, cắm cúi đọc.
Bạch Dương đương nhiên biết chứ? Chỉ là vẫn không biết phải làm thế nào cho đúng đắn thôi.
- Cự Giải? - Ma Kết nhìn theo bóng dáng vừa rời đi của Bạch Dương vừa gọi.
- Sao nữa? - Đọc có một quyển truyện mà bị phá rối hoài à.
- Cậu không quan tâm Nhân Mã? - Ma Kết hỏi thẳng.
Cự Giải một lần nữa đặt quyển truyện xuống, quay sang nhìn vào mắt Ma Kết.
- Tôi?
Ma Kết không trả lời, chỉ đáp lại bằng một ánh mắt thờ ơ.
- Nên nhớ, tôi không phải con ngốc Cự Giải, không có lí gì mà tôi lại phải quan tâm cả - Cự Giải cũng thờ ơ trả lời.
- Ngốc Cự Giải? - Ma Kết có chút buồn cười, đấy chả phải là cô luôn sao?
- Dù sao đi chăng nữa, tệ hại vẫn là tệ hại, tôi sống không phải vì người khác, đến lúc bị đá một phát, người đau cũng chỉ có người thật lòng mà thôi - Cự Giải lại một lần nữa quay lên, cầm lại quyển truyện.
Ma Kết nhìn chằm chằm theo Cự Giải, anh không hề nghĩ Bắc Nhi lại là người có suy nghĩ sống tiêu cực như vậy.
- Còn nữa - Cự Giải vẵn đăm đăm vào quyển sách mà nói - Cự Giải không giống những gì cậu nghĩ đâu.
Hồn nhiên, thơ ngây sao? Trong tư tưởng hiểu biết của tôi, thì trên cõi nhân gian này không còn một ai thật sự như thế nữa.
-----------------------------------
Sáng hôm sau, Nhân Mã và Song Tử vẫn tiếp tục vắng.
Tiết đầu tiên là tiết Văn.
- Hôm nay tôi có việc muốn báo với các em thay cô Thiên Cầm - Thầy Linh Miêu vui vẻ nói.
- Tin? - Song Ngư có chút tò mò, lầm bầm tự hỏi.
- Lớp chúng ta có học sinh mới - Thầy Linh Miêu tiếp tục.
Bảo Bình và Kim Ngưu lập tức nhăn mặt.
- Chả phải bảo lớp này chỉ có mười hai học sinh thôi sao? - Bạch Dương lên giọng.
- À, không, đúng là lớp chỉ có mười hai học sinh, nhưng bạn học sinh này là... - Thầy Linh Miêu ngập ngừng.
- Là gì? - Bạch Dương hỏi tới.
- À, thật có lỗi, là em trai thầy, ngại quá, nếu đúng thì chắc chỉ là đặc cách thôi - Thầy Linh Miêu gãi gãi đầu - Nhưng mấy em yên tâm, chưa chắc thằng bé sẽ học hết ba năm đâu.
- Thầy không cần phải giải thích nhiều như thế - Xử Nữ khoang tay, chậm rãi nói, chả phải tất cả mười hai học sinh trong đây đều do đặc cách cả à, nói chung có tiền thì muốn gì mà chả được.
- Ừm.. vậy thì.. - Thầy Linh Miêu vẫn bối rối nhưng đã quay sang phía cửa - Em vào đi!
Từ trong góc khuất, một nam sinh bước ra, ngoại hình của người này khiến cho tụi nữ sinh không khỏi há hốc mồm, thân hình cao ráo, gương mặt góc cạnh quyến rũ, đường nét thanh tú, đôi mắt màu vàng hổ phách kết hợp với mái tóc đen láy càng tạo nên bộn phần hấp dẫn, đồng phục của trường được người nam sinh phá cách không thua gì các nam sinh khác trong lớp, thậm chí có phần phong lưu hơn. Chỉ có một điều, đó là một gương mặt không cảm xúc, có chút ngạo mạn, hoàn toàn, hoàn toàn khác với thầy Linh Miêu. Rõ ràng một người đẹp đến sinh động như vậy xuất hiện lại khiến cho mọi người cảm thấy hơi rợn da gà, ánh mắt của người nam sinh quét khắp lớp một lượt, bước tới bên cạnh thầy Linh Miêu, vì nam sinh cao hơn thầy Linh Miêu cả một cái đầu nên khí chất của thầy Linh Miêu ngay lập tức bị nhạt nhòa.
Mặt Thiên Yết, Ma Kết, Sư Tử thì vẫn điềm nhiên như thường ngày, không một chút xúc động. Trái ngược với họ là Bảo Bình và Kim Ngưu, bỗng chốc gương mặt của cả hai đã đanh lại, đen thui.
Khi bạn vô tình lướt ngang qua ai đó, bạn sẽ không hề biết rằng đó có thể là người bạn tri kỷ suốt đời của bạn.
Cự Giải thì vẫn chăm chú đọc truyện, không màng thế sự. Bạch Dương thì vẫn thản nhiên, chỉ có Song Ngư, Thiên Bình, Xử Nữ là ngạc nhiên đến đớ người ra.
- Em ấy là Trường Xà.
Trường Xà?
Trường Xà?
Trường Xà là ai?
Trường Xà?
Mẹ kiếp, Cự Giải lúc này mới ngước lên nhìn, tròn mắt đứng phắt dậy, bắt gặp khóe miệng cong cong của Trường Xà, ngay lập tức...
Bắc Nhi!
Này, Bắc Nhi!
Cậu ở đâu?
Cự Giải rùng mình một cái, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cự Giải, Cự Giải cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, đôi mắt long lanh như chực trào ra. Này, Bắc Nhi sao cậu lại trốn thế? Bỗng nhiên để tôi ra thế này? Đáng lẽ cậu phải bảo vệ tôi chứ?
Cự Giải đã trở lại.
- Em xin phép - Cự Giải không đợi sự đồng ý của thầy Linh Miêu đã chạy thẳng ra ngoài.
Cả lớp như bị một trận kinh thiên động địa, không hiểu vấn đề gì đang xảy ra. Ma Kết biết người này, định chạy theo thì bị một bờ vai rắn chắc đẩy ra.
- Thiên Yết, em đi đâu? - Thầy Linh Miêu gọi vói theo.
Ma Kết bàng hoàng, không hiểu sao thấy bứt rứt trong người, lại ngồi trở lại.
- Em muốn ngồi đâu? - Thầy Linh Miêu đành mặc kệ Thiên Yết và Cự Giải, ôn nhu hỏi Trường Xà.
Trường Xà nhìn về phía đằng sau bàn của Ma Kết: “ Ngồi đó “.
- Không được!! - Bảo Bình và Kim Ngưu cùng lên tiếng.
Trường Xà cũng khá ngạc nhiên về thái độ dứt khoát này, nhưng tính tình ngang ngược lại khiến đôi chân anh tiến về phía bàn đó.
- Tôi nói không được - Bảo Bình đứng lên chặn lại.
Thầy Linh Miêu ngớ một hồi lâu cũng không thể suy đoán chuyện gì đang diễn ra.
- À, thầy nói em nghe Bảo Bình, việc chỗ ngồi đó cũng không có vấn đề gì mà, còn Trường Xà, nếu bạn ấy không thích thì em cũng có thể ngồi chỗ khác mà.
- Tôi muốn ngồi đó - Trường Xà bỏ hai tay vào túi quần, thản nhiên nói.
- Không đ..
- Này, Bảo Bình, cậu bị gì vậy? - Bạch Dương không thể khoanh tay nhìn tình cảnh này thêm nữa, trực tiếp lên tiếng.
Bị Bạch Dương gọi giật lại, Bảo Bình lại cảm thấy có chút áy náy, nhưng mà..
- Trường Xà, cậu cứ ngồi chỗ cậu muốn - Bạch Dương đứng lên, ra lệnh, đúng vậy, là thái độ ra lệnh.
- “ Lớp trưởng mà yếu thế hơn lớp phó “- Sư Tử tạch lưỡi nghĩ thầm.
Trường Xà bước qua, đưa đôi mắt màu hổ phách của mình nhìn thẳng Bảo Bình khẽ cười.
Ngạo mạn! Khốn!
- Thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu tiết học - Thầy Linh Miêu lau mồ hôi trên trán, lật sách ra.
Ở một góc khác tại nhà vệ sinh nữ, Cự Giải mở vòi nước, đưa tay ra rồi liên tục đập lên mặt một cách mạnh bạo.
- Tại sao? Tại sao lại như thế? Cậu đáng lẽ phải giúp tôi chứ Bắc Nhi - Cự Giải ngước gương mặt ướt đẫm nhìn vào gương tự hỏi chính mình.
- Tôi không giúp được, tôi không làm được - Bắc Nhi phía bên trong gương đáp lại, gương mặt không được tự nhiên cho lắm.
Cự Giải: Đáng lẽ người không làm được phải là tôi mới đúng.
Bắc Nhi: Im đi
Cự Giải: Làm ơn
Bắc Nhi: Trừ khi cô tự chiến thắng bản thân, còn không..
Cự Giải: Cô biết tôi không thể!! Không thể mà!
Bắc Nhi:..
Cự Giải: Cô, Bắc Nhi biết sợ sao? - Cự Giải bỗng tỉnh ngộ.
Bắc Nhi: Câm ngay
Cự Giải: Tôi phải làm thế nào đây, tôi đã mất ba năm..
Bắc Nhi:...
Cự Giải: Chết tôi thật rồi!
Bắc Nhi:...
Cự Giải bước ra khỏi nhà vệ sinh, trong đầu lập ra hàng loạt câu hỏi cần đáp án thì bỗng bị một cách tay lớn kéo ngược trở lại. Cự Giải hoảng hốt, theo bản năng liền cầm tay lẫn vai định vật ra, nhưng lại bị đối phương đỡ được.
- Là cậu hả Thiên Yết, cậu làm tớ hết hồn - Cự Giải sửng sốt.
- Không phải tôi thì là ai - Thiên Yết trả lời, mặt vẫn nhăn như khỉ đít đỏ.
Cự Giải ậm ừ rồi liền nhận ra, chỉ tay vào Thiên Yết
- Cậu biến thái à, đứng trước nhà vệ sinh nữ làm gì vậy?
- Cự Giải? - Thiên Yết đẩy ngón trỏ của Cự Giải ra khỏi mặt mình.
- Cậu đúng thật tệ nếu không nhận ra tớ - Cự Giải cong môi chê trách.
- Trường Xà? - Thiên Yết vẫn tiếp tục trò chơi mang tên “kiệm lời“.
- Cậu..
- Không nói được? - Thiên Yết nhướn mày, bỏ tay vào túi quần nói tiếp - Tốt thôi tôi đi.
Cũng không phải là không kể được mà là... Cự Giải bỗng mở to mắt rực rỡ, cô vừa phát hiện ra một điều gì đó.
- Cậu vì tớ sao? Vì tớ mà chạy đến đây sao? - Cự Giải toe toét hớn hở hỏi liên tục.
Thiên Yết đẩy bản mặt Cự Giải ra khỏi mình nói: “ Tránh ra “.
Cự Giải mặt dày, vẫn tiếp tục vui vẻ hỏi, bị cốp một phát rõ đau vào trán. Cự Giải mặt chảy ra, hậm hực nhìn Thiên Yết.
- Cậu không sao là tốt rồi! - Thiên Yết nhẹ nhàng nói, rất nhỏ.
Thoảng qua tai của Cự Giải rồi chảy vào trong trái tim đang rỉ máu, lấp đầy mọi thứ trống trải. Cự Giải cười hiền hòa, cảm giác như thời gian đang ngưng đọng lại.
- Về lớp! - Thiên Yết vô tâm nói rồi bỏ đi trước.
- Tớ.. - Cự Giải thì thào, không bước theo.
Thiên Yết nghe thấy, quay đầu lại nhìn:
- Không về?
- Trường Xà...
Thiên Yết biết Cự Giải đang định nói về việc gì, lặng yên đứng nghe cô nói tiếp.
- Là mối tình đầu của tớ..
-------------------------------------
Sơ đồ lớp học: ( ghi lại vì sợ m.n quên) bàn có ba dãy, mỗi bàn hai người
Bảo Bình - Song Tử Song Ngư - Kim Ngưu Nhân Mã - Bạch Dương
Ma Kết - Cự Giải Thiên Yềt - Sư Tử Xử Nữ - Thiên Bình
Trường Xà
Cái này nhìn bằng máy tính hoặc lap mới đúng, nhìn bằng điện thoại sẽ hơi bị loạn =))
Xử Nữ về nhà, tâm trạng cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhớ đến gương mặt của Thiên Bình khi nãy làm cô khá tò mò, có vẻ do cô quá đa nghi. Cũng phải, từ lần cãi nhau với Thiên Bình cách đây vài tháng đã khiến cô không thể nào thoải mái hoàn toàn khi tiếp xúc với Thiên Bình. Sau vụ Song Ngư, mọi người trong lớp đều có vẻ thân thiết hơn, tuy là đã nói chuyện lại với Thiên Bình nhưng nhiều lúc cô lại cảm thấy khó xử, lại có cảm giác không thể tin tưởng Thiên Bình, luôn luôn phải đề phòng.
- Đêm hôm mới về? - Một người đàn bà xinh đẹp ngồi trên ghế salon ở phòng Xử Nữ cất tiếng.
- Hôm nay tụi con cũng tiệc tùng quá - Xử Nữ gãi đầu cười.
- Tiệc tùng gì cũng phải lo mà về cho sớm - Người đàn bà nhắc nhở.
- Rồi con biết rồi, ba đâu hả mẹ? - Xử Nữ biết khôn liền lảng qua chuyện khác.
- Ổng ngủ rồi, ổng mà biết cô nương về trễ là thể nào cũng ầm nhà - Người đàn bà hằn học mắng nhẹ.
- Dạ,thôi,con biết rồi,lần sau không vậy nữa - Xử Nữ giơ tay tuyên thề.
Người đàn bà đứng dậy, cười mỉm xoa đầu Xử Nữ rồi bước ra khỏi phòng.
- Nhớ ngủ cho sớm mai đi học đó!
- Rồi con biết rồi mà - Xử Nữ tươi cười trả lời một cách uể oải, nhắc hoài à!
---------------------------
Song Ngư lúc này đang vui vẻ ngồi trong phòng xem phim kinh dị, con này có hơi bất bình thường.
- Alo, gì vậy? - Song Ngư nhấc điện thoại, hận cái đứa bên kia phá đám bà coi phim.
- À, Song Ngư.. - Thiên Bình khó mở lời - Nhà tớ đóng cửa rồi!
- Hả? - Song Ngư bật dậy - Thường thì đêm vẫn có vệ sĩ canh cổng mà!
- Tớ nghĩ là họ làm như vậy...
- Khốn kiếp - Song Ngư chửi thề.
- Tớ qua nhà cậu nhé!
- Rồi nàng qua đi - Song Ngư thất thần nói.
Song Ngư cũng lại không yên tâm lắm, lại lấy chiếc áo ấm khoác vào người rồi chạy ra cổng đứng đợi. Gió đêm đương nhiên lạnh, cũng không thoải mái gì, nhưng vì bản thân hay lo nghĩ thành ra đành phải cố gắng lết thân ra ngoài.
- Tiểu thư, cô nên vào trong nghỉ, khuya lắm rồi - Một người mặc áo vest đen, đứng ngoài cổng lo lắng khi thấy Song Ngư bước đến.
- Mặc kệ tôi, lo chuyện mấy người đi - Song Ngư bực mình.
- Nhưng..
- Lên cấp nào rồi mà muốn tôi làm gì là tôi phải làm theo? - Song Ngư khinh thường nhếch mép.
Song Ngư là loại người, nếu như bạn không có mối quan hệ đặc biệt với Song Ngư và không có địa vị thì đừng hòng nói chuyện với cô. Song Ngư vô cùng khinh bỉ loại người này, không phải cô xấu tính mà là do bản chất cô là như vậy, đúng vậy, kiêu ngạo là bản chất và sự thật đã chứng minh, Song Ngư có quyền như vậy. Đợi tầm mười lăm phút, Thiên Bình cũng chưa đến mà trời thì gió ngày càng quất mạnh hơn, cái lạnh thẩm thấu vào da thịt khiến Song Ngư không khỏi rùng mình một cái.
- Con này làm gì mà lâu thế nhỉ? - Song Ngư nói.
Khoảng tầm mười phút sau Song Ngư đã thấy Thiên Bình từ đằng xa, Song Ngư uất ức chạy đến định bụng phải chửi cô nàng này một trận. Nhưng khi đến nơi cô liền khựng lại, gương mặt Thiên Bình tái mét lại hơi chút xanh xao. Song Ngư vội đưa tay lên trán Thiên Bình.
- Này, cậu sốt nhẹ rồi - Song Ngư gần như thét lên.
Thiên Bình cũng chỉ cười trừ.
- Sao giờ cậu mới đến?
- Xin lỗi, tớ đi bộ mà
- Whatttt??? Cậu không kêu người đến rước sao?
- Bang và cả nhà tớ không ai nhấc máy.
- Còn taxi?
- Không bắt được chiếc nào, khuya quá rồi mà.
- Chó chết
- Vào nhà đi, tớ lạnh lắm rồi
Song Ngư căm phẫn nhìn Thiên Bình rồi nhanh chóng dịu lại, đưa Thiên Bình vào trong.
Song Ngư tận tình đưa đồ của mình cho Thiên Bình thay rồi đi lấy thuốc bắt Thiên Bình uống cho bằng được. Lúc cả hai đặt lưng xuống giường Thiên Bình mới mở miệng:
- Thật sự là buồn.
- Đừng quan tâm.
- Tớ đang nghĩ về vấn đề này...
- Tớ cấm cậu nghĩ đến,ngủ đi!
Song Ngư dứt khoát quay qua bên khác, không muốn trò chuyện cùng Thiên Bình nữa.
Sáng hôm sau, mọi việc trong lớp cũng không khá khẩm hơn gì. Bạch Dương thì hằm hằm sát khí nhìn Song Tử, Nhân Mã thì ngồi im thin thít, Cự Giải thì vẫn trong tình trạng là Bắc Nhi, Ma Kết thì đang suy nghĩ vu vơ, Bảo Bình và Kim Ngưu vẫn giữ nét mặt căng thẳng như tối hôm qua,Thiên Bình thì nằm ngủ, Song Ngư thì chốc chốc lại muốn nói với Thiên Yết điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Cô Thiên Cầm thì vốn đã ngán tụi này rồi nên cũng chả thèm quan tâm nữa, dạy xong là chạy bay chạy biến.
Thiên Bình đang trong tình trạng nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
- Dạ,con xin lỗi, tối qua con ở nhà bạn.
- Dạ không phải như vậy đâu, con về mà không thấy ai nên con..
- Đừng bắt bẻ con như thế được không?
- Sao không hề nghe con nói vậy, con đã nói là do..
Mọi người đều tập trung về hướng Thiên Bình, Thiên Bình quên mất là mình vẫn đang ở trong lớp.
- Xin lỗi đừng ra lệnh cho con như vậy.
Song Ngư chịu không nổi đứng dậy đập bàn làm cho Kim Ngưu giật cả mình
- Tắt máy đi Thiên Bình!
- Nè! - Xử Nữ lúc này lên tiếng, cau có nhìn Song Ngư.
- Nghe ra có vẻ Thiên Bình đang nói chuyện với người nhà, sao cậu có thể bảo cậu ta hỗn láo như vậy? - Xử Nữ nói tiếp.
- Cậu im đi, Thiên Bình tớ bảo cậu tắt máy - Song Ngư quát Xử Nữ rồi ra lệnh cho Thiên Bình.
- Mấy cậu ồn quá - Thiên Bình quát lại rồi tiếp tục nói với cái điện thoại - Về rồi nói chuyện, đừng có gọi điện nữa - Rồi cúp máy luôn.
Xử Nữ tròn mắt nhìn Thiên Bình: “ Thiên Bình!! “.
- Không có gì đâu,hai cậu làm ơn đừng nói nữa hộ tớ - Thiên Bình mệt mỏi đáp.
- Cậu đang có thái độ với gia đình cậu - Xử Nữ nhắc nhở.
- Không-Phải-Gia-Đình-Tôi!! - Thiên Bình tức giận nhấn mạnh từng chữ.
- Cậu nói cái quái gì vậy?
- Liên quan gì đến cậu? Cậu lắm chuyện quá rồi đấy!
- Tôi cũng không phải quan tâm gì cậu, mà là tôi cực ghét loại người không tôn trọng người trong nhà.
Lúc này cả hai đã đứng lên, trực tiếp đối diện nhau.
- Cậu nhìn Nhân Mã, Song Ngư hay Cự Giải đi, họ dù có xích mích với người trong nhà nhưng họ có bao giờ hét lên với mọi người rằng “đó không phải là gia đình tôi” không? - Xử Nữ lại cái thói quen dạy dỗ người khác.
- Xử Nữ!! - Bạch Dương hét lên.
Đôi mắt của Cự Giải, Nhân Mã, Song Ngư nhìn Xử Nữ có chút khó chịu. Không phải, là cực kì khó chịu, nếu nói thẳng ra thì là ánh nhìn vô cùng căm phẫn. Xử Nữ cũng chả hề để tâm, tiếp tục nói lớn hơn:
- Trước đây tôi đã từng nói cậu ích kỷ và nhu nhược, không học được tài năng lẫn sự sâu xa của gia đình, lúc đó là trong lúc bộc phát nhưng cũng không ngờ là đúng.
- Xử Nữ! - Lúc này là tiếng phát ra đằng sau lưng Xử Nữ, chính là Sư Tử. Anh thật sự không hiểu cô nàng này đang nghĩ những gì.
- Làm to chuyện quá phải không? Chuyện này là của Thiên Bình, mắc gì cậu phải nói Thiên Bình như thế - Kim Ngưu nói bình thản một cách vu vơ, nhưng rất đánh trúng tâm lí.
- Tôi không cần cậu phải đánh giá tôi này kia, bản thân tôi biết tôi như thế nào - Thiên Bình hạ câu cuối rồi ngồi xuống, đây không phải lần đầu tiên cô bị người khác sỉ nhục như vậy.
- Thật đáng thương cho cha mẹ cậu - Xử Nữ cũng nhẹ giọng nhưng không phải vì thế mà câu nói này có ý nghĩa nhẹ nhàng.
- XỬ NỮ!!! - Tiếng hét Song Ngư vang lên chói tai.
Thiên Yết khẽ nheo mắt nhìn Xử Nữ.
Thiên Bình im lặng không nói tiếng nào, Không phải là im lặng, mà là cô không thể nào nói thêm một từ nào cả, chỉ cảm thấy người ta vừa bắt trúng thóp, quá nhanh và nguy hiểm khiến cô không thể nào phản ứng kịp, chỉ biết ngồi trơ ra như khúc gỗ.
Khúc gỗ này hoàn toàn không hoàn hảo, nó bị người ta chặt từ cây, do di chứng mà bị mục nát không thể nào sử dụng được, thành ra người ta vứt nó qua một bên, giẫm đạp lên nó và nó lại càng bị mục nát hơn nữa.
Song Ngư chạy đến bên cạnh Thiên Bình, mắt vẫn bắn hình tên lửa đến Xử Nữ. Bị Song Ngư lay, Thiên Bình hoàn hồn, rõ ràng là Song Ngư có gọi nhưng Thiên Bình không nghe thấy, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi lớp.
- Xử Nữ! Cậu đúng là đồ khốn kiếp - Song Ngư thét lên.
- Cậu đang dùng từ gì để nói về tôi thế hả? - Xử Nữ rõ ràng là hốt hoảng với phản ứng của Thiên Bình nhưng cũng không chịu nhịn Song Ngư.
- Con khốn là điều tôi muốn nói với cậu đấy - Song Ngư nào chịu thua.
Nữ nhân là loài động vật nguy hiểm nhất quả đất, một khi loài động vật này phơi bày cảm xúc thì cái thứ cảm xúc đó sẽ vô cùng mãnh liệt. Đáng sợ hơn tất cả động vật còn đang tồn tại, điển hình là nam nhân, mà nam nhân lại là loài động vật sợ nhìn thấy biểu cảm mãnh liệt của nữ nhân nhất. Và hiện loài động vật mang tên nữ nhân và nam nhân cũng đang hiện diện tại đây, tại cái lớp Zodiac này. Một khung cảnh cực kì xúc tích thật sự đã xảy ra, một khung cảnh mà không một nam nhân nào muốn chứng kiến. Hai con vật mang tên nữ nhân đang cào xé lẫn nhau, không hề khoan nhượng cũng không hề nể nang, như con sư tử trong chuồng lâu ngày bị bỏ đói.
- Hai đứa này bình tĩnh coi - Bạch Dương, Nhân Mã vội bay vào can, phải dùng từ bay thì mới diễn tả được tốc độ hiện giờ của Bạch Dương và Nhân Mã.
- Ù uôi, đánh nữa đi,yo yo - Cự Giải hứng chí chạy gần tới, giơ hai tay cao lên cổ vũ.
- Ngăn lại nhanh lên - Kim Ngưu từ xa hét vọng lại.
Đừng nghĩ tụi nó là nam nhân thật, bây giờ cả sáu thằng đều tránh xa hàng triệu cây số (phép nói quá). Ngay cả hai đứa ít biểu cảm nhất lớp là Thiên Yết và Ma Kết cũng theo đứng cạnh bốn đứa kia. Trong trí nhớ của Thiên Yết, Song Ngư đã học võ từ bé, đã vượt trên cả tam đẳng Taekwondo, từng đánh cho huấn luyện viên một trận tơi bời hoa lá, nhưng hình ảnh lúc này thật sự không hề giống múa lượn đẹp mắt mà lại là giống hai con trâu húc nhau, vô cùng mất mĩ quan,lại có phần bội phục Xử Nữ, không ngờ lại bất phân thắng bại với Song Ngư. Thiên Yết ngán ngẩm lắc đầu nhắm mắt lại, thật không muốn nhìn tình hình lúc này tí nào.
Ma Kết thì ngáp lên ngáp xuống phán một câu khiến trời xanh bao la: “ Đánh thì đánh nhanh dùm cái mà cản thì cản nhanh một cái “.
Thật thất cmn vọng về tụi này -_-
Do đồng phục của trường là áo sơ mi trắng bên trong và một áo len khoác bên ngoài nên khi cản ra thành công thì chỉ có áo len bị giãn, cavat bị giựt cả xuống đất, tóc tai bù xù, quần áo dơ bẩn và trên mặt trên người có khá nhiều vết xướt. Nhân Mã giữ tay Song Ngư đang thở hồng hộc và trường hợp Bạch Dương giữ Xử Nữ cũng như vậy.
- Mẹ nó, mất cả thú vui - Cự Giải trề môi thất vọng.
Xử Nữ mặt mày cau có cộng thêm những vết xướt trên mặt cùng với bộ dạng thê thảm khiến trông cô chả còn xinh đẹp như lúc ban đầu nữa, cô hét lên:
- Đồ chó, cậu dám mắng tôi là con khốn - Xử Nữ vùng vằng khiến Bạch Dương phải siết mạnh hơn.
- Cậu chính là con khốn,con khốn,con khốn, dám đánh tôi như vậy - Song Ngư cũng không khá khẩm hơn.
Xấu đều!
- Thôi coi - Nhân Mã giữ chặt lại, có phần muốn siết chết Song Ngư.
Nhờ cú siết của Nhân Mã mà Song Ngư tỉnh táo hơn: “ Bỏ tớ ra “.
- KHÔNG!
Song Ngư bất lực, ngước nhìn Thiên Yết đằng xa: “ Làm ơn đi xem Thiên Bình hộ tớ “.
Thiên Yết không trả lời cũng không có ý định bước đi, không phải không quan tâm, chỉ là anh không muốn làm cái trò sến sấm hường lúa chạy theo gái như trong phim drama Hường Quắc.
Song Ngư đương nhiên biết tính Thiên Yết, đôi mắt van nài lại dời sang những đứa khác cạnh đó, biết vô vọng khi nhờ con Giải đang rảnh rang luôn rồi.
Với cái tính của Song Tử thì không thể chịu nổi cái ánh mắt đó của đàn bà, đành liều mạng đi về phía Thiên Bình chạy trước đó, trong lòng thầm nghĩ những nơi cô nàng có thể đến.
- Tao lên báo cáo giáo sư - Bảo Bình lên tiếng.
- Con điên kia!! - Tiếng hét vô cùng đồng đều của Bạch Dương Xử Nữ Nhân Mã và Song Ngư.
Bảo Bình a, cậu thích cái vai vị lớp trưởng quá nhờ?
Sau một hồi vật vã thì Song Ngư và Xử Nữ cũng chịu ngồi yên, mặt mày nhăn nhó vì cả đám đang bắt hai đứa ngồi cạnh nhau, chưa kể cái ánh mắt của những đứa còn lại ngồi trước mặt nhìn Song Ngư một cách hết sức chăm chú.
- Tại sao lại kêu Xử Nữ là con khốn? - Bạch Dương truy hỏi như thẩm phán.
- Vì cậu ta đúng là con khốn - Song Ngư gân cổ lên cãi.
Xử Nữ trừng mắt.
- Không được nói bạn mình là con khốn - Bạch Dương nói tiếp.
- Không có luật nào cấm và dù có cấm tớ vẫn sẽ nói như vậy - Song Ngư lúc này rất nghiêm túc.
- Rốt cuộc là cậu làm sao mà có thể nói nặng lời như vậy?
Song Ngư cắn răng, mắt chuyển xuống vạt áo của mình, không có nhã ý muốn trả lời.
- Song Ngư - Bạch Dương hơi thất vọng vì thái độ này.
- Xin lỗi, tớ không thể - Song Ngư khẽ nói, mắt vẫn chăm chú nhìn cái vạt áo.
- Thiên Yết, cậu biết gì không? - Bạch Dương thở dài, di chuyển sang Thiên Yết.
- Không!
- Các cậu không ai chịu nói thì làm sao người khác biết được? Đã vậy còn dùng từ ngữ không sạch để nói Xử Nữ - Bạch Dương thân với Xử Nữ mà.
- Tớ nói rồi, cậu ta chính xác là con khốn - Song Ngư ức chế nói.
- CẬU! - Xử Nữ chỉ hận là không xé xác Song Ngư ngay lúc này được.
Xử Nữ là con của một gia đình rất mẫu mực, cha là trụ cột nuôi gia đình, mẹ thì chăm sóc con cái. Từ khi còn nhỏ, cô đã được gia đình dạy dỗ hết sức ôn nhu, cha đúng là khó tính nhưng không bao giờ tuỳ tiện mắng chửi con cái. Cái tiềm thức về một gia đình hạnh phúc thì đó chính là gia đình Xử Nữ, một gia đình theo chủ nghĩa hoàn hảo cả bên ngoài lẫn bên trong.
- Cậu biết điều gì không? - Song Ngư đưa mắt sang Xử Nữ - Cậu và Thiên Bình hoàn toàn không giống nhau!
-------------------------------
Song Tử đi đến nhà vệ sinh nữ, biết chắc là Thiên Bình khả năng cao nhất là ở đây. Cũng may là gặp hai nữ nhân của lớp khác, dở bộ mặt hết sức đẹp trai ra nhờ hai nàng vào trong xem thử. Hai nàng gò má ửng hồng cười tủm tỉm gật đầu lia lịa bước vào nhà vệ sinh và bước ra với gương mặt không giống lúc trước
- Bạn a, bạn vào xem đi, bạn nữ đó không muốn ra, bây giờ cũng không có ai trong nhà vệ sinh đâu.
Song Tử cũng không cần câu nệ nữa, mặt dày mày dặn bước vào, đến một phòng cuối hành lang. Đập vào mặt Song Tử, là một cô gái bệt dưới đất, mặt úp vào đầu gối.
- Thiên Bình - Song Tử khẽ kêu tên cô.
Thiên Bình không ngước lên. Song Tử im lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều về câu nói của Xử Nữ đâu - Âm điệu trầm ấm, vô cùng nhẹ nhàng.
Thiên Bình không trả lời.Hai người ngồi như vậy rất lâu, cảm giác thời gian trôi đi chầm chậm, chuông đã reo vào tiết mới, cũng không có nữ nhân nào khác bước vào nhà vệ sinh.
- Cậu hạnh phúc không? - Thiên Bình lúc này vẫn vùi mặt vào đầu gối cất giọng ồm ồm.
Song Tử khẽ cười: “ Không “.
Thiên Bình giật mình, ngước lên quay sang Song Tử, đôi mắt đỏ hoe của Thiên Bình vẫn còn đọng một vài giọt nước.
- Yên tâm đi,cậu không giống như những gì Xử Nữ nói đâu - Song Tử vẫn đeo gương mặt cười nhẹ nhàng, bàn tay di chuyển lên mái tóc Thiên Bình, xoa đầu cô nhẹ nhàng.
Thiên Bình bất chợt ngây thơ ra, trái tim như vừa bị ai đó vặn vẹo, chỗ Song Tử vừa chạm vào vẫn còn ấm nóng, đôi mắt không dứt được ra khỏi nụ cười của Song Tử.
“ Mày điên rồi Thiên Bình a “. Thiên Bình thầm nghĩ.
- Vào lớp thôi - Song Tử không chờ phản ứng của Thiên Bình, đứng dậy đưa tay thấp xuống dùng phản ứng mặt “nắm tay tớ và đứng lên nào”.
Thiên Bình sau vài giây cũng nắm chặt lấy bàn tay của Song Tử, ngạc nhiên rằng bản thân mình không hề muốn buông ra. Nhưng Song Tử đã buông ra, anh chỉ muốn đỡ cô đứng dậy, đối với ai khác thì anh không nghĩ gì nhiều đến vấn đề này nhưng với nữ nhân lớp Zodiac lại khác, anh không muốn dùng thái độ tán tỉnh với họ, họ hoàn toàn không giống những nữ nhân bình thường. Rất tiếc là anh đang không hiểu tâm trạng lúc này của Thiên Bình.
---------------------------------
Ngoài cô Thiên Cầm thì không ai có thể dạy nổi lớp Zodiac này, người nào người nấy cũng cúp tiết dạy của mình. Nhưng hiện giờ lớp lại im phăng phắc, nhìn vào như một lớp học gương mẫu.
- Cậu nói xem, rốt cuộc vấn đề gì với Thiên Bình? - Kim Ngưu ngồi cạnh Song Ngư nói.
Song Ngư giả vờ không nghe thấy.
- Thiên Bình! - Giọng Bạch Dương và Nhân Mã vang lên khiến cả lớp đều ngoái lại nhìn.
Song Tử trở lại bộ mặt cười đào hoa của mình, thảnh thơi bước về chỗ ngồi.
- Thiên Bình - Song Ngư đứng lên lập lại lần nữa.
Thiên Bình lạnh nhạt không nói gì, trở về bên cạnh Xử Nữ.
- Xử Nữ, tôi muốn nói chuyện với cậu - Giọng điệu vô cùng khẳng khái.
- Nói đi - Xử Nữ không thèm nhìn, bận rộn chống cằm nhìn lên bảng.
- Tôi không có ba mẹ
Hai phút im lặng
Im lặng
Và im lặng
Sau hai phút: Nữ nhân thì trố mắt ra nhìn, nam nhân thì nheo mắt lại.
Người duy nhất không thể trố mắt hay nheo mắt lại chính là Xử Nữ.
Tôi trở thành con người xấu xa như thế này từ bao giờ?
- THIÊN BÌNH!!! - Song Ngư hét lên, vô cùng có sức làm cho mọi người đều phải bịt tai.
Thiên Bình vẫn chăm chăm nhìn Xử Nữ nói:
- Tôi chỉ muốn thẳng thắn nói với cậu, tránh trường hợp cậu lại xúc phạm đến tôi một lần nữa, tôi không thích ai nhắc tới ba mẹ tôi, tôi cũng không thích ai đánh giá tôi, cậu đừng dùng hành động miệng nhanh hơn não, tôi mắc gì phải quan tâm đến cậu, đúng vậy, tôi không có gì mà cần phải quan tâm đến cậu, cuộc sống tôi đủ mệt mỏi rồi, nhưng tôi rất kì thị việc nhắc đến họ, tôi không giống cậu, nhà Tạ Hoàng nổi tiếng hạnh phúc mà ai cũng biết, tôi bây giờ không cần cậu thương hại tôi, chỉ cần từ giờ đến cuối năm, tôi còn ngồi cạnh cậu nên cậu đừng nhắc tới họ nữa.
- Tôi... - Xử Nữ đang lọc trong đầu mình từng câu từng chữ.
Thiên Bình không chờ đợi như vậy, nhanh chóng ngồi xuống.
--------------------------------
- Cậu giải thích đi Song Ngư - Nhân Mã quát thét lên với Song Ngư khi lôi cô xuống canteen.
- Giải thích gì? - Song Ngư vẫn còn chưa hết sốc về những điều mình vừa chứng kiến.
- Chuyện Thiên Bình là thế nào?
- Như cậu ấy nói thôi - Song Ngư nuốt khan nói.
- Không, tớ muốn biết thật sự nội tình thế nào?
Song Ngư thở dài, không trả lời ngay nhưng Nhân Mã cũng không thúc ép mà bình tĩnh chờ đợi.
- Chuyện là... - Song Ngư cất giọng, Thiên Bình đã tự nói ra thì cũng không cần giấu giếm làm gì nữa.
Cha mẹ Thiên Bình mất từ lúc cô mới ra đời được vài tháng, chỉ nghe từ mọi người là cha mẹ cô gặp tai nạn máy bay. Cha cô là trưởng tộc dĩ nhiên sẽ thừa kế nhà Hà Cung, nhưng vì tai nạn năm đó mà quyền thừa kế được chuyển sang người em trai, gia tộc đã ra luật là người em trai phải chăm sóc Thiên Bình, để sau này khi Thiên Bình lớn sẽ giao quyền thừa kế cho cô, con của con trai cả. Đúng như người ta nói, không phải con cái mình thì ai mà thật tâm chăm sóc nó, đã vậy còn chăm sóc nó để nó thành kẻ thừa kế. Tiền bạc và danh vọng là cục nam châm không ai mà không bị quyến rũ. Thiên Bình luôn sống trong sự ghẻ lạnh của gia đình người em, bề ngoài thì luôn tỏ vẻ hoà thuận, Thiên Bình lại là loại người vô thưởng vô phạt, cô không quan tâm đến thái độ của họ, luôn chờ một ngày được thừa kế, luôn cố gắng cam chịu, là một con người đáng sợ nhưng yếu đuối, là một con người đáng thương nhưng nham hiểm.
Làm ơn cho chúng tôi được hiểu định nghĩa của hạnh phúc đi!