“Mẹ! Nói bao nhiêu lần, là con... KHÔNG MUỐN HỌC CÁI TRƯỜNG ĐÓ!” Một cô gái có mái tóc vàng đồng đứng hét từ ngoài sảnh vào nhà, bên cạnh là hai vệ sĩ giữ chặt cánh tay cô.
Trong một lâu đài rộng lớn, một người phụ nữ trạc tầm bốn mươi đứng chống nạnh hét lại cũng to không kém:
“Mấy người làm gì thì làm, mau lôi xác con nhỏ đến trường ngay CHO TÔI!”
Cô gái tức giận vật hai người đàn ông xuống bằng thế võ Judo của mình, lập tức có khoảng mười mấy vệ sĩ chạy lại toan ngăn cản.
“Dám làm trò đó trước mặt ta à!” Người phụ nữ gằn giọng.
“MẸẸẸẸẸẸ!” Cô gái vội quay lại nũng nịu “Làm ơn đi mà! Oaaaaaaaa“.
“Không ơn phước gì hết, nếu còn cãi nữa là khỏi mẹ con gì nữa!“.
“Nhưng mà trường kia toàn bạn bè cũ của con, con muốn học chung với tụi nó, con không muốn học trường này đâu, không muốnnn“.
Người phụ nữ đột ngột thay đổi âm sắc trong giọng nói: “Thẻ tín dụng hay bạn bè?“.
Lập tức có kết quả, cô gái liền trả lời nhanh gọn: “Thẻ tín dụng ạ!“.
Căn bản đứa con gái của bà không có thuốc chữa, không ai hiểu con bằng mẹ, nếu nói cô gái nhỏ có sức công phá lớn thì mẹ của cô phải nói là có sức hủy diệt kinh hoàng, bà vui vẻ tươi cười: “Ngoan lắm, Cự Giải à!“.
Cự Giải trong lòng kì thực rất bất mãn nhưng đây không phải là vấn đề có thể mang ra đùa giỡn, là thẻ tín dụng đó! Không có nó thì sao cô có thể tồn tại trên cõi đời này được, Cự Giải mặt nhăn mày nhó lẽo đẽo theo chân vệ sĩ hướng tới chiếc limousine đậu ngoài sân rộng lớn.
-----------------------------------------
“Thế quái nào mà tôi phải học cái trường đó, tại sao? Tại sao? Ông nói đi! Tại saooooooo?” Bên này lại một cô nàng bất mãn về cái nơi mình sắp đến, cô nàng đang nắm và lắc lắc cổ áo của một người đàn ông trông đã quá tuổi tứ tuần mặc đồ tuxedo màu đen.
Không có sức phản kháng, hoàn toàn không thể phản kháng, người đàn ông có gương mặt đỏ gay cố gắng nói: “Tiểu thư, là lệ... nh... a... lệnh.. của... ô.. n.. g.. ch.. ủ... ạ.. aaa” Bị cô nàng làm cho kinh hãi.
Cô gái này chính bản thân tưởng mình khổ sở nhưng thật ra lại đang làm khổ người khác, tính cách ngang ngược, cầm cổ áo kéo mạnh hơn: “Tôi.không.cam.tâm“.
“Trườn..g này.. là... tr... ường... cao... cấp... nhất... Anh... Quố... c... rồ... i.. tiểu... thư”
“Cao cấp? Cao cấp thì đã sao? Tôi không quan tâm!!!“.
“Nhân Mã” Một cô gái khác từ đâu bước tới nói bằng một giọng trầm tĩnh nhưng nội lực phát ra vô cùng lớn.
“Ôi...” Nhân Mã vội bỏ tay ra khỏi ông quản gia “Bạch Dương!”
Ông quản gia giữ cổ mình vội ho khụ khụ. Bạch Dương nhẹ nhàng đưa khăn tay của mình cho ông
“Nguyễn tiểu thư, cám ơn cô!” Ông cầm lấy nở nụ cười nhẹ nhàng, tiểu thư này lúc nào cũng vậy, rất biết suy nghĩ.
Bạch Dương quay qua Nhân Mã với vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Đi học!“.
“Tớ...“.
Bạch Dương hơi nhướn mày: “Sao? Có vấn đề gì à?“.
Nhân Mã vội lắc đầu sau đó đau khổ mà tiến tới phía trước, nhanh chóng theo kịp bước chân Bạch Dương.
“Sao đây?” Bạch Dương đột ngột lên tiếng sau khi cả hai đã ngồi an vị trên xe.
“Xin lỗi” Nhân Mã lí nhí.
“Việc đó không phải là việc xin lỗi tớ!” Bạch Dương không nhìn vào Nhân Mã nhưng giọng nói có đôi chút thất vọng.
“Biết rồi, con gái, là phải, biết, ý tứ, ngoan ngoãn, dịu dàng, đối xử, đàng hoàng, với, tất cả, mọi người!” Nhân Mã cúi mặt kể lể hối lỗi.
“Vậy nãy cậu đã làm gì?” Bạch Dương lúc này đã xoay mặt qua.
“Làm lố” Nhân Mã tỏ vẻ buồn hiu.
“Sao lại không muốn học trường này? Không phải nhờ vậy mà tụi mình mới lại được học chung với nhau à?” Bạch Dương hỏi nhẹ.
Nhân Mã vội giải thích: “A... không có gì đâu, chỉ là...chỉ là không thích học trường quá nổi thôi!“.
“Kì nha! Nhân Mã có ngày cũng không thích sự nổi tiếng” Bạch Dương cười tủm tỉm.
“Ờ....hahaha” Nhân Mã vội phụ họa.
------------------------------------------
HOROSCOPE, là học viện lớn nhất tại Anh Quốc, cái lịch sử của nó cũng không khiến ít người ngạc nhiên, thành lập từ năm , tức là hơn năm, chưa một ngôi trường nào có tuổi thọ cao như vậy, nhiều người cho rằng đó chỉ là tin đồn, cũng có người cho rằng nhà trường muốn gây nổi tiếng nên bịa đặt ra. Dù cho đó là bịa đặt, cũng không thể không thán phục rằng ngôi trường này là một ngôi trường danh giá, ai ai cũng muốn con mình được học. Hàng năm các cuộc thi vẫn diễn ra, nhưng nhà trường chưa bao giờ thống kê số lượng họ nhận. Nhưng nhiều người vẫn biết, không chỉ tài giỏi mà phải có quyền thế mới được đặt chân vào. Người ta thường gọi đường vào trường HOROSCOPE là con đường rải vàng trên đất, rải vương miện trên đầu, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Bây giờ, HOROSCOPE đang chào mừng các tân học sinh mới, dưới hội trường là nhiều tiếng nói cười xôn xao cũng như tiếng cãi vã ầm ĩ, tiếng ồn chỉ lắng xuống khi Hiệu Trưởng bước ra. Người này thật sự rất có khí chất, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng với chiếc quần tây đen đơn giản nhưng cực kì khiến người ta nể trọng. Người đàn ông cất tiếng trầm ấm vào micro vang ra khắp hội trường: “Chào mừng các em đã đến với HOROSCOPE, thầy rất lấy làm hãnh diện khi được tiếp đón những học sinh đầy tài năng, thầy biết có nói giông dài các em cũng không nghe mà thầy cũng rất mệt để học thuộc bài thuyết trình ngày hôm qua do cô Thiên Cầm” Mắt liếc qua bên một giáo sư mặc chiếc váy màu trắng dịu dàng khiến cô có vẻ bực bội “À đã soạn ra cho thầy, nên bây giờ thầy chỉ nói ngắn gọn như vầy thôi, trường ta có tổng cộng mười ba lớp, mười hai lớp thường và một lớp đặc biệt, mấy em học lớp nào thì thầy cũng đã để sẵn trong giấy báo nhập học, chỉ muốn nói rằng, các em ở lớp thường CẤM tuyệt đối lảng vảng gần lớp đặc biệt, lớp Zodiac”
Lúc này bên dưới đã vang lên nhiều tiếng xì xào khó chịu, thầy cũng làm lơ nói tiếp: “Thầy nói xong rồi, mong các sẽ ghi nhớ những điều này” Thầy hiệu trưởng nở một nụ cười vui vẻ với đám học sinh bên dưới.
Zodiac hiện giờ đã có sáu người.
“Thiên Yếttt, cậu có nghe tớ nói không vậy? Tối nay đi ăn đi!” Một cô nàng có mái tóc đỏ rực cứ mè nheo bên cạnh anh chàng Thiên Yết.
“Tối nay không rảnh!” Thiên Yết lấy tay chặn mặt cô nàng lại, ngăn cho cô cứ bám sát vào anh.
“Lúc nào cũng không rảnh, cậu ở nhà cũng có làm cái quái gì đâu, rảnh với chả rảnh, nhất quyết phải đi với tớ” Cô nàng vẫn cứng đầu không buông.
“Song Ngư, người ta đã không muốn thì thôi đi!” Một cô gái ở bàn đầu nhìn xuống bàn cuối, nơi Thiên Yết và Song Ngư đang ngồi.
Ngay cả cách nói chuyện cũng đáng ghét, Song Ngư bĩu môi nói: “Thiên Bình, cậu kì quá nha, Thiên Yết là người yêu tớ, tớ muốn nói gì thì nói!” Song Ngư nói lại một cách vui vẻ nhưng không kém phần cạnh khóe.
“Tớ chỉ là đang nhắc nhở tới cậu thôi” Thiên Bình khó chịu trả lời, rõ ràng là cô đang có ý tốt.
Song Ngư đanh mặt lại khoảng hai giây liền tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, Thiên Bình“.
Thiên Bình chả muốn quan tâm nữa mà bỏ quay đầu lên trên, cô quay đầu qua người bên cạnh, cất tiếng chào hỏi: “Tớ là Thiên Bình“.
Người bên cạnh hơi ngạc nhiên, tùy tiện nói chuyện một chút cũng được: “À..Tớ là Xử Nữ“.
Thiên Bình không phải loại người thích xét nét người khác khi lần đầu gặp mặt, cô thoải mái nói: “Chán quá ha?“.
Xử Nữ lại là một người luôn dè chừng các quan hệ giao tiếp xã hội, quan tâm lời nói và hành xử của người khác, có lẽ đây là một tính xấu nhưng cảnh giác vẫn là một trong những điều mà Xử Nữ đã được dạy từ cha mẹ, Xử Nữ lịch sự đáp lại: “Có bạn bè quen thân ở đây là tốt rồi!“.
Cái cảm giác này quả thật không thích hợp chút nào, Thiên Bình ráng bỏ qua cảm giác kì lạ của mình về người bạn mới này vui vẻ nói: “Thân gì mà thân, có một hai đứa bạn là người yêu của nhau thì sẽ bị cho ra rìa thôi“.
Xử Nữ đáp: “À, ra vậy!“.
Thật kì lạ!
Còn hai người còn lại im lặng nãy giờ, mỗi người một bàn là Ma Kết và Bảo Bình.
Khoảng mười phút sau, đã nghe thấy tiếng râm ran trò truyện gần ngoài cửa lớp.
“Đúng thật ha, hiệu trưởng nói không ai được lảng vảng, mà tụi mình lại học lớp Zodiac mới hay chứ” Tiếng này là của Nhân Mã chứ không ai khác.
“Không biết tại sao lại không được lảng vảng?” Bạch Dương đi bên cạnh nhưng cô giống đang nói chuyện với chính mình hơn.
“Tiểu Dương, lớp Zodiac nè!” Nhân Mã hét lên sau khi nhìn thấy lớp
“A... ừ vào thôi!” Bạch Dương giật mình vội hoàn hồn.
“Bạch Dương!” Tiếng Xử Nữ đột ngột la lên.
“Hả?” Bạch Dương thêm một lần giật mình nhìn vào hàng ghế đầu: “Xử Nữ!”
“Cậu cũng học ở đây sao?” Xử Nữ rất vui mừng khi tìm gặp được người quen.
“Tớ không ngờ luôn đó, sao có thể trùng hợp như vậy ha!” Bạch Dương cũng vui mừng không kém.
“Cậu quen sao?” Nhân Mã vội hỏi Bạch Dương.
“À.. Để mình giới thiệu, người này là Xử Nữ, bạn học chung cấp hai của tớ” Rồi quay sang Xử Nữ: “Còn Xử Nữ, đây là Nhân Mã, bạn từ nhỏ của tớ“.
“Chào cậu” Xử Nữ đưa tay ra
“Rất vui được gặp cậu” Nhân Mã đáp lại một cách nhiệt tình.
Thiên Bình ngớ ra vì cách ứng xử lúc này của Xử Nữ.
“A...Đây là Thiên Bình, người tớ mới quen” Xử Nữ vội giới thiệu cho Bạch Dương và Nhân Mã.
Thiên Bình mỉm cười: “Chào hai cậu“.
Tiếp theo đó là một người con trai có mái tóc đen láy, gương mặt khá trẻ con bước vào, cậu vừa vào lớp đã vội hét lên chạy lao vào một người đang ngồi nhìn ra ngoài trời: “Bảoo Bìnhhh!“.
“Gì vậy?” Bảo Bình vô cùng ngạc nhiên vội quay qua chỗ phát ra tiếng động, nhưng chưa kịp nhìn là ai thì mặt anh đã bị đập vào ngực một người nào đó.
Cái người nào đó này, cứ ôm chặt lấy Bảo Bình mồm liên tục gọi tên Bảo Bình, sung sướng đến rơi nước mắt, đến khi không chịu nổi nữa, Bảo Bình liền thẳng chân đá người nào đó té chổng vó xuống đất, người nào đó ngồi dậy mặt mày sưng sỉa: “Đối xử với bạn bè thế đó hả?“.
“Tên điên” Bảo Bình không quan tâm phán cho một câu hết sức nhẫn tâm.
“Tớ cứ lo không có bạn bè nên gặp được cậu mừng lắm đó, mà cậu lại đối xử với tớ như vậy” Người nào đó vẫn thút thít.
“Kim Ngưu, bớt điên giùm cái, nổi bật quá rồi đó!” Bảo Bình ráng gằn từng chữ vì lúc này cả đám kia đang há mồm rất to nhìn hai cậu.
Kim Ngưu này quả không biết điều, trời trăng có mắt đều cảm thấy tên này không khác gì một tên điên, xưng hô còn tởm lợm.
“A... “ Kim Ngưu vội gãi đầu khi phát hiện mình đã làm quá.
Rồi vội vàng ngồi cạnh Bảo Bình.
Hai người tiếp theo bước vào là Song Tử và Sư Tử, mặt mày có vẻ không thoải mái.
Người tiếp theo bước vào là một giáo sư mặc một chiếc váy máu trắng tinh tươm, khiến cho những người trong lớp không khỏi trố mắt ra, trông chả có gì là giống một giáo sư, có lẽ vẫn còn nét nữ sinh phảng phất, xinh đẹp nhưng trong sáng, không sắc sảo nhưng đậm phần cuốn hút.
Giáo sư mỉm cười nhìn xuống bên dưới, thân hình mảnh mai hơi co lên, vai gần như chạm vào cổ: “Chào mấy đứa, Thiên Cầm, tên của cô, mấy em cứ gọi cô là giáo sư hay cô tùy mấy đứa, bây giờ tới phiên mấy em giới thiệu đó! Nào, bắt đầu từ bàn đầu“.
Thật là một người nhanh gọn lẹ, tính tình rất phóng khoáng.
Thiên Bình bỏ chiếc gương xuống, chỉnh trang một chút lại ve áo của mình sau đó dõng dạc kiêu ngạo nói: “Thiên Bình, nhà Hà Cung“.
Thiên Cầm gật gù tỏ vẻ ngưỡng mộ, Song Ngư trề môi: “Cứ phải khoe cái gia thế ra!“.
Thiên Bình lườm: “Kệ chế nha“.
Nhân Mã săm soi: “Cũng đúng ha, ăn mặc được thế mà“.
Đồng phục của HOROSCOPE là một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc cavat sọc xám đen kết hợp với áo khoác và chiếc váy ngắn đồng màu, ở trường không cần quá tuân thủ nguyên tắc nên dường như mọi người đều có phong cách riêng, như bây giờ Thiên Bình chỉ mặc áo sơ mi, cavat được nới lỏng ra, cúc áo cũng được thả tới hai nút, sơ mi bỏ khỏi thùng, tóc bob ngắn màu vàng đậm ôm gọn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà sắc sảo, quả là sức hút hơn người khác, ngay cả cách phối hợp cũng biết biến tấu cho hợp với mình mà còn nổi bật trong mắt người khác.
Như tụi con gái trong lớp, đa phần vẫn mặc áo khoác, áo sơ mi trong thùng, chỉ đơn giản vài đứa không thích thắt cavat nên hóa nó thành những chiếc nơ nới lỏng, so với Thiên Bình vẫn còn thua xa nhưng trông vẫn nghiêm chỉnh hơn.
Xử Nữ không muốn bận tâm đến vấn đề này: “Em là Xử Nữ“.
Sư Tử lên tiếng: “Nhà Tạ Hoàng, tớ vẫn thấy cậu trên mạng“.
Xử Nữ quay lại nhìn, trông có vẻ không biết nói gì.
Mặt mày nhăn nhó của Sư Tử cũng vội giãn ra nói: “Chỉ là tớ hay ăn đồ nhà cậu thôi“.
Bạch Dương mỉm cười: “Em là Bạch Dương“.
“Nhà nào nhà nào?” Kim Ngưu lắm chuyện kinh hô.
“Nguyễn Đường” Nhân Mã bực mình trả lời hộ.
- Uuuuu... - vài ngôn từ ca thán lại vang lên.
Nhân Mã cũng đứng dậy lạnh nhạt nói: “Nhân Mã, Trị Đình Tự Bùi, khỏi phải hỏi nữa!“.
Kim Ngưu nhếch mép: “Cũng chả ai thèm hỏi“.
Nhân Mã liếc muốn lòi con mắt.
Trị Đình Tự Bùi nổi tiếng trong mắt báo chí giới, gia tộc không hẳn là quyền lực nhưng lại có sức thao túng mọi quyền lực, một câu nói của Bùi gia không bao giờ là chuyện đùa.
Kim Ngưu nhanh chóng đứng lên: “Kim Ngưu, Ngô Lãnh Ngạo“.
Bảo Bình nhìn Kim Ngưu, trong lòng gãy răng rắc khó chịu. Vội lắc đầu xua tan ý nghĩ, đứng lên: “Bảo Bình, gia tự Dương Đồng!“.
Người tiếp theo rất lạnh nhạt: “Ma Kết“.
“Gia Thế Hoại Lê” Song Tử nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Ma Kết rồi nói.
“Whatttttt?” Mấy đứa con gái mắt sáng rực rỡ.
“Ai khiến?” Ma Kết bực mình.
“Kệ chứ, thấy gì nói cái đó thôi, giờ đến lượt tớ, Song Tử, đẹp trai, Nguyễn Từ” Song Tử đứng lên.
Cả đám muốn ói vì câu đẹp trai rồi nên không để ý đến chữ Nguyễn Từ nữa.
Thiên Yết căn bản không muốn đứng lên, còn không thèm để ai trong mắt, Thiên Cầm tằng hắng nhắc mấy lần, Thiên Yết vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, miệng nói: “Thiên Yết“.
Song Ngư nhún vai thêm vào sau: “Hào Du Vương Gia“. Sau đó đứng lên tự giới thiệu mình: “Thành Hoàn Đào, tên Song Ngư“.
Xuýt xoa hoài vậy mấy đứa, đã nói là có gia thế mới được vào mà!
Chàng trai có gương mặt nhăn nhó đứng lên giải thích: “Tớ là Sư Tử, Gia Tự Lê, là Gia Tự Lê, tất cả đều in hoa, chứ không phải in hoa mỗi chứ Lê“.
Thiên Cầm ngay lập tức dập tắt câu sau của Sư Tử: “Thôi được rồi ngồi xuống“. Thiên Cầm cầm một sấp tài liệu trên tay ra vẻ nghiền ngẫm: “À.. ừm vậy lớp ta đã đủ mười hai...” Dò danh sách “Ừm mười hai học sinh.. ừm..ừm..hả? mười hai.. nãy giờ mới có mười một...đứa cuối cùng đâu?” Cô Thiên Cầm nãy giờ tự kỉ lại vội la lên.
Nhân Mã hơi thất vọng: “Lớp gì có mười hai đứa thôi vậy?“.
Thiên Cầm vẫn chăm chăm nhìn tờ danh sách: “Lớp đặc biệt chỉ có mười hai thôi mà sao..“.
“Dạ... thưa cô!” Một giọng nói nhỏ nhưng đủ sức làm cho cả lớp vội quay ra cửa nhìn chằm chằm.
“Xin lỗi, em đi học trễ!” Cự Giải lấm tấm mồ hôi trên trán, coi bộ mới hớt hả chạy đến.
Bảo Bình và Kim Ngưu không thèm nhìn lấy một cái.
Thiên Cầm cũng chả phải loại giáo viên thích bắt bẻ học sinh, cô ra hiệu cho Cự Giải vào lớp. Cự Giải thấy chỗ Sư Tử còn trống liền nhanh chóng ngồi vào, còn chưa kịp đặt mông xuống Thiên Cầm đã nói tiếp: “Giới thiệu về mình luôn đi“.
Cự Giải giật phắt mình: “A, gì ạ?“.
Thiên Cầm kiên trì nhắc lại lần nữa: “Giới.thiệu.về.mình“.
Trước giờ Cự Giải luôn sợ những nghi thức thế này, cái gì mà giới thiệu, chả phải qua một thời gian cũng biết hết sao, cái gì được gọi là phải tự tin đứng trước mọi người giới thiệu cái tên mà mình vốn chẳng ưa gì nó ngay từ nhỏ, Cự Giải quả thật thấy tên mình là cái tên xấu nhất quả đất: “Cự Giải ạ“.
Cả lớp phóng mắt về phía cô như phóng tên lửa làm cho Cự Giải không biết nên nấp mặt vào đâu, nhút nhát không phải tội, tự ti không phải tội, bởi vậy mới nói lúc đầu đừng cho cô đến cái nơi lạ lẫm này, mặc dù cái đám trước đó cô quen cũng không phải tốt lành gì!
Thiên Cầm dùng gương mặt “thiên thần trong sáng” của mình nói nhẹ nhàng: “Thôi em ngồi xuống đi“.
Thiên Cầm quay lên bục giảng lại chợt nhớ ra điều gì lại quay lại xuống lớp: “Quên mất! Sắp xếp chỗ ngồi“.
“Không muốn!”
“Never!”
“Tại sao???”
“Không thích!”
Thiên Cầm cũng chả cần phải nghe ý kiến tụi nó làm gì, cứ theo luật mà chấp hành thôi, cô không muốn rắc rối với thầy Hiệu Trưởng: “Không ý kiến, cô chỉ chỗ nào thì mấy đứa cứ tự mà đến chỗ cô chỉ“.
Sơ đồ lớp, bàn có ba dãy, mỗi bàn hai người.
Bảo Bình - Song Tử, Song Ngư - Kim Ngưu, Nhân Mã - Bạch Dương
Ma Kết - Cự Giải, Thiên Yết - Sư Tử, Xử Nữ - Thiên Bình
Các bàn dưới trống.
Bên dưới ồn ào một lúc, Kim Ngưu bất mãn ý kiến: “Sao không thể để mỗi đứa một bàn? Bên dưới còn trống mà!“.
Thiên Cầm lật lật đống giấy vụn trên bàn, thuận miệng trả lời: “Mỗi bàn đều rộng rãi mà!“.
Căn bản là mới nhập học cho nên chả có thứ gì thú vị hết!