Trở lại rồi đây, xin lỗi mọi người, tui đang nghiện phim =))) thôi không giải thích nữa vì chắc chắn ai cũng tức tui lắm, muốn chửi muốn gì thì cứ thoải mái =)))
Có ai coi W với yêu em từ cái nhìn đầu tiên không? Tui đang cuồng điên dại đây ^_^
-------------------------
Một thời gian dài sau đó, lớp Zodiac rất bận trong việc làm hồ sơ xác nhận các lớp đã đăng kí, vài thành viên lâu lâu học chung với nhau môn này hoặc môn khác, thời gian đều có khoảng cách đặc biệt. Nhưng trừ thời gian ở trên trường, khi ở ngoài cả lớp vẫn giữ thói quen tụ tập vui vẻ.
“Nếu nói như thế, giữa Nhân Mã và Kim Ngưu là kết thúc?” Bạch Dương nói trong lúc tất cả mọi người đang vui vẻ với nhau.
Cự Giải chỉ lắc đầu: “Không biết, nhưng mà cũng không đáng gì, cũng chả sâu đậm đến mức chết đi sống lại, tớ không tin có thứ tình cảm sẽ làm mình khắc sâu trong tim, thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi“.
Bạch Dương vỗ vai tỏ ý đồng tình.
Người ngồi cạnh chợt chột dạ, Xử Nữ không ngờ, trong câu chuyện đang diễn ra này, cô chính là kẻ lạc loài nhất.
Bạch Dương lên tiếng nói tiếp: “Dạo này cũng không thấy Kim Ngưu ngoài ở trường ra, cậu ấy không phải chỉ vì xích mích với Nhân Mã mà ngại tiếp xúc với mọi người đúng không?“.
Khi nghe câu hỏi này, Cự Giải chỉ biết bặm môi, nắm chặt ly nước trong tay.
Nhớ lại có một lần, cô và Bảo Bình đã cãi nhau lớn tiếng, cũng chỉ vì chuyện xảy ra, Cự Giải phát hiện ra Kim Ngưu hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh cáo của cô, việc Nhân Mã và Kim Ngưu nói thực tình không phải vấn đề mà Cự Giải để tâm, cô chỉ sợ một lần nữa, quá khứ lập lại, mọi thứ trở về quỹ đạo ban đầu, thứ tình cảm giả tạo bù đắp chỉ có thể làm tổn thương chính mình mà thôi.
Dạo gần đây, Nhân Mã cũng né hoàn toàn Kim Ngưu, giống như cả hai người vô tình đã bước đi hai hướng khác nhau, nếu còn tiếp tục, có lẽ vết thương sẽ thành sẹo rồi sau đó biến mất, không còn một chút cảm giác nào nữa.
Nhân Mã cùng anh trai đi mua sắm, bước khỏi cửa tiệm sang trọng, nụ cười thường trực trên môi.
Và có một người được bộ lễ phục che khuất, tay cho vào túi quần, biểu cảm vô tư lự, chỉ biết đứng đó nhìn theo, không biết suy nghĩ gì.
“Có lẽ, để em hận anh, chính là đau nhất!”
Nhân Mã vừa mỉm cười, lại cảm giác có chút gì đó quen thuộc, phản xạ quay đầu lại, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, gương mặt trở nên cứng ngắc, tay từ từ đưa lên ngực, siết chặt.
“Chỉ là tưởng tượng thôi, chỉ là tưởng tượng thôi!“. Tự thuyết phục bản thân.
“Anh không hề biết rằng, đối với em, anh không phải là tạm bợ, em ghét tạm bợ, vì thế không ai hiểu, em đã đau đến chừng nào!“.
“Sao thế?” Thiên Tiễn quay đầu lại gọi.
“A, không có gì, chúng ta đi!“. Liền nắm tay anh trai bước tiếp.
---------------------------------
Dạo gần đây trông Thiên Bình như đang có tâm sự, mọi người trong lớp đều không muốn đả động đến, đến khi thấy Thiên Bình có khi đã vui vẻ trở lại thì đã gần hè, các kì thi diễn ra đều coi như ổn thỏa. Bạch Dương hết sức tò mò quay ra nói: “Trông cậu có vẻ đã ổn đi!“.
Bạch Dương Thiên Bình và Cự Giải càng ngày độ hảo cảm càng tăng cao, có lẽ do cùng một năng khiếu chăng?! Các môn đăng ký đa phần gần như là trùng hợp.
Thiên Bình liếc chừng Bạch Dương, sau đó mới thản nhiên cất giọng: “Tớ đi làm thêm!“.
“Hả?” Giọng oang oang của Cự Giải đột ngột vang lên.
Hai đứa còn lại đưa tay lên tai tỏ vẻ khinh thường, Bạch Dương nói tiếp, cố gắng kìm chế sự ngạc nhiên quá độ: “Sao tự nhiên lại thế? Bộ tiền xài không đủ?“. Nói ra điều này chính Bạch Dương cũng thấy không khả quan, nếu nói về mặt hữu hình hay vô hình đều không có khả năng, chỉ là phản xạ muốn hỏi như thế.
Cự Giải làm vẻ mặt nghiêm trọng: “Phá sản sao? Hay là nhà mày bị lừa hết tiền rồi?“.
Bạch Dương chỉ hận không thể đập chết cái độ vô duyên của con nhỏ.
Thiên Bình nhún vai: “Bị khóa thẻ rồi, tiền mặt tớ rút ra trước đây cũng chả được bao nhiêu, biết sớm sẽ thế này tớ đã nên thông minh mà rút hết tiền trong thẻ ra rồi!“.
Bạch Dương hơi nghi ngờ: “Ý cậu là?“.
“Không có gì, họ muốn chơi tớ như thế, tớ cũng không còn cách nào, tớ không phải là không có cách chơi lại bọn họ, nhưng mà...” Thiên Bình nghiêng đầu sang tỏ ra đắc ý: “Cần gì phải làm như thế khi tớ dư sức đạp đổ họ khi tớ lấy được quyền thừa kế chứ, cứ để họ sung sướng đi! Người ta nói, nghèo rồi nghèo hơn nữa cũng không sao nhưng mà từ trên trời mà rớt chết ngắc dưới đất mới là đau!“.
Cự Giải nhếch miệng cười đểu, lộ ra hàm răng trắng nõn:“ Con quỷ này thật biết cách chơi đó nha mày!” Lấy vai mình khẩy vai Thiên Bình một cái rồi nói: “Tính làm ở đâu thì cho tớ đi ké với nha“.
Thiên Bình nhíu nhíu hàng lông mày cong sắc xảo của mình: “Mày chả nhẽ...?“.
Bạch Dương liền bật cười, vỗ vai Thiên Bình mà an ủi: “Nó chỉ là tò mò và ham vui thôi“.
“Ôi, chỉ có chế là hiểu em!“. Cự Giải chắp hai tay, mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Bạch Dương.
Bạch Dương dương dương tự đắc tạch lưỡi một cái: “Chế mà cưng!“.
Trên đường về suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng mới cất giọng hỏi Thiên Bình và Cự Giải, nhưng theo Thiên Bình, câu hỏi này rõ ràng là chỉ cần câu trả lời của Cự Giải.
Trời cũng đã tối, lớp học mỹ thuật và lớp công nghệ thông tin luôn là hai lớp về trễ nhất trường, vì là hai môn tự chọn về mặt năng khiếu nên người đăng ký khá ít, nhà trường đành đẩy hai môn này về cuối.
“Vì sao các cậu lại chọn môn này?“.
“Chả phải tớ phải thừa kế sao? Nhà tớ làm về mảng thời trang mà!“.
Để ý kỹ, đôi mắt kia đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo.
Không nghe thấy Cự Giải nói, Bạch Dương liền hỏi lại: “Vì sao..?“.
“Vì một môn còn lại không biết nên chọn gì nên chọn đại thôi!“. Cự Giải cắt ngang.
Thiên Bình cũng thấy hơi kì lạ, à không, cả hai đều kì lạ, rõ ràng là chuyên ngành của gia đình không hề liên quan đến hội họa hết.
Bạch Dương không biết nói gì thêm, chính ngay cả cô cũng không dám thừa nhận với người khác lí do mình chọn môn này.
Đơn giản chỉ là
“Thích” mà thôi.
Cơ mà điều này không có can đảm để nói ra.
Tâm lí của con người đôi lúc kì lạ đến phát điên được.
Thiên Bình tạm biệt Bạch Dương và Cự Giải về, vì Thiên Bình không chọn môn công nghệ thông tin.
Trong lớp, tất cả mọi người sau khi hoàn tất sáu môn đăng ký đều đăng kí thêm môn tin, riêng Thiên Bình thì không, cô đặc biệt ghét môn này và hoàn toàn không có duyên với tin nên lập tức phản đối câu “đồng lòng một lớp” của Xử Nữ.
Thiên Bình đi một đoạn đến cổng, đang đợi người đến đón thì có một chiếc xe đua đỗ trước mặt, khỏi cần nhìn cũng biết kẻ nghênh ngang cầm lái là ai, Thiên Bình khẽ coi thường một cái, chờ người kia bước xuống xe mới nói tiếp: “Ai dà, cũng không cần phải mặc sơ mi trắng đóng thùng quần tây đen đeo kính râm trong khi trời đã ngả tối rồi đi!“.
Môi người kia tạo thành đường vòng cung như đang mỉm cười nhưng thật ra trong lòng đã có đôi chút khó chịu, ném mắt kính vào trong xe, dùng tông giọng lạnh lùng mà nói: “Cũng chả phải có người nếu đã không cần mặc đồng phục thì nhất thiết sẽ mặt váy đồ, hoa hòe hoa lá đồ đâu“.
Thiên Bình cắn môi, hậm hực nói: “Giờ ngoại khóa không cần mặc đồng phục thì tôi muốn mặc cái gì tôi mặc nhé nhé! Tôi nói cậu nghe Ma Kết, cậu đúng là đồ xấu xa, cũng dám mồm miệng xỉa xói tôi à? Gu thẩm mỹ cậu đúng là có vấn đề, gì mà hoa lá, gì mà váy, cái này là quần, là quần giả váy, cậu có biết cái gì là thời trang không? Có biết cái gì gọi là khí chất không? Cậu xem xem, so với cậu tôi vẫn hơn chán“. Nói xong chính Thiên Bình cũng thấy xấu hổ, không biết từ lúc nào khi đứng trước Ma Kết cô lại bối rối nói năng lung tung lộn xộn.
Ma Kết cho tay vào túi quần thản nhiên mà nói: “Có phải cậu muốn tôi xấu đi để chỉ mình cậu ngắm không?“.
Lời lẽ này là có ý gì?
Rõ ràng giữa ban ngày ban mặc, à quên, giữa đêm khuya thanh vắng, cũng không phải, giữa bầu trời tối chưa có sao thế này, mà dám nói những lời không biết vô liêm sỉ đó.
Quả là Ma Kết, trình độ tán tỉnh đã đạt đến mức dày như xi măng rồi.
Ngay lúc Thiên Bình định phản pháo thì xe đến rước cô đã đến, cô dậm chân xuống đất một cái, giơ ngón giữa lên: “Hứ! Bà đây đếch cần nhá, đồ xấu xí!“.
Này cô nương! Tác giả đây tạm đi ngang qua đây mạn phép nói một lời: “CÔ MỚI ĐÚNG LÀ KHÔNG CÓ MẮT THẨM MĨ ĐÓOOO!“.
Ma Kết đứng đó, chờ xe đi khuất rồi mới mở miệng: “Đến lúc rồi sẽ cần thôi!“.
Từ ngày phân lớp ra chia theo môn, các học sinh khác đều có cơ hội được học chung với các thành viên lớp Zodiac. Nhớ ngày đầu khi họ bước vào lớp, cả lớp đều xì xầm bàn tán rầm rộ, đỉnh điểm là khi Thiên Yết mở miệng từ chối một nữ sinh trong lớp hóa, hôm đó Nhân Mã trốn học đi chơi với ông anh, thành ra cô nàng đã khóc thét lên vì không được chứng kiến quang cảnh quái vật từ chối lời yêu của nai con.
Giống như một loại phép màu, con trai lớp Zodiac nhận được sự ái mộ của cả nam lẫn nữ trong khi đó các nữ sinh yêu quý của chúng ta đa phần đều không thích nữ sinh lớp Zodiac.
Người ta nói con gái là chúa ganh tỵ quả không sai mà! Xùy xùy!
Có một lần, một nữ sinh năm thứ hai đã đưa chân ra gạt trúng Thiên Bình, cũng may đằng trước Thiên Bình là Xử Nữ nên Thiên Bình đã theo phản xạ mà vịn trúng vai Xử Nữ, nói không ngoa thì không chỉ Thiên Bình tức giận mà Xử Nữ cũng tức giận không kém.
Thiên Bình vốn là người thẳng thắn nên quay phắt lại nói ngay: “Xin lỗi, mau!“.
Nữ sinh kia tính nói gì đó nhưng ngay lập tức bị Thiên Bình chặn lại: “Không cần giải thích là vô tình đưa chân ra hay là không cố ý vì lí do con mẹ nào đó của mày gạt chân tao, thiệt tình là tao đang nhịn hết sức mình để giữ thể diện của chính...“.
BỐP!!
Cả hội trường đều giật mình, ngay cả đám Zodiac đứng đó cũng không ngờ mà trợn tròn mắt hết hồn.
Xử Nữ xoắn tay áo đồng phục lên, trông ra vẻ dân đàn chị, cúi thấp người xuống một chút, một tay chống nạnh, một ngón tay bên tay kia chĩa vào mặt cô nữ sinh đang giữ chặt má đã trầy ra máu mà cảnh cáo: “Cưng nghĩ bọn chị sẽ không dám làm gì cưng sao? Cưng nghĩ bọn chị sẽ tỏ ra nữ cường lịch sự mà đối đáp với cưng như trên truyền hình sao?” Sau đó Xử Nữ nhìn khắp một lượt cả lớp, nói oang oang: “Đứa nào muốn gây sự thì cứ lấy cái này ra mà làm bài học cho mình, tôi sẽ không bỏ qua cho các hành động xấu xí sau lưng vì mục đích ghen ăn tức ở của mấy bạn đâu!!“.
Chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn luôn có thành phần như vậy, chính vì gặp quá nhiều, đã quá quen nên không lấy gì làm lạ nữa, chỉ cần một điều nhỏ cũng đã làm cho nữ sinh Zodiac dấy lên nghi ngờ.
Đối với nữ sinh Zodiac, chỉ có thể là cố tình.
Không bao giờ là vô tình cả.
Thiên Bình sau khi hết bàng hoàng, bình tâm trở lại, liền thỏa mãn nhếch mép cúi xuống nói nhỏ với nữ sinh kia: “Ai dà, cái tát này chỉ là hình phạt nhẹ nhất trong tất cả các hình phạt nhẹ nhất mà thôi“. Sau đó khẽ nghiêng mặt như đang suy nghĩ rồi nói tiếp: “Vì thế, đừng bao giờ đùa cợt với tính mạng của mình nha!“. Thiên Bình khẽ nháy mắt một cái lộ ý tươi cười.
Nhưng trong mắt người khác, đó là một câu đe doạ không hơn không kém.
Vụ việc lần đó được lan ra toàn trường, các nữ sinh khác ngay cả liếc mắt cũng không còn dám, chỉ e dè đi tò te theo các nam sinh Zodiac.
Ngoại trừ Song Tử luôn đối đãi với các em nữ sinh hậu hĩnh thì các thành viên nam còn lại ngay cả một biểu cảm cũng không hề có.
Song Ngư và Thiên Bình cũng càng ngày càng chơi thân với Xử Nữ.
Riêng Nhân Mã luôn cảm thấy mình bị tách hoàn toàn ra khỏi lớp. Chỉ vì hàng ngày cô sẽ phải đối diện với người kia, thật tâm một môn học chung là tâm lý học cũng khiến lòng cô chao đảo đến không dứt rồi, nhưng cô còn bị bắt buộc phải học chung toán lý hóa và anh với cả lớp làm cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Mệt mỏi thì chấm dứt đi!“. Giọng Song Ngư từ đâu vang lên.
Nhân Mã giật mình, quay đầu lại thì thấy Song Ngư đang đứng sau lưng, liền quát: “Con điên, đến thì báo, làm giật cả mình“.
Song Ngư đưa ly trà sữa cho Nhân Mã sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Sao nay đi học sớm vậy?“.
Vẫn chưa tới giờ nên cả hội trường chỉ mới lác đác vài người, Nhân Mã nhớ tới câu nói lúc nãy của Song Ngư: “Cậu sao biết suy nghĩ của tớ?“.
Song Ngư làm vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi: “Lạy má, má nói ra ngoài miệng luôn kia kìa!“.
Nhân Mã giật mình: “Có sao?“. Đúng là bản thân điên thật rồi.
Song Ngư khó khăn trả lời, uống nốt ly trà sữa của mình: “Ừ!“.
Cả hai im lặng một hồi lâu, cuối cùng Nhân Mã lại là người lên tiếng: “Mệt mỏi nhưng mà nếu chấm dứt thì lại sợ!“.
Song Ngư đang định đưa ống hút lên, nghe câu nói vừa rồi của Nhân Mã, liền ngưng giữa chừng xoay ngang tính trách mắng Nhân Mã. Nhưng lời chưa ra khỏi cửa miệng thì đã nhìn thấy vẻ mặt của Nhân Mã.
Biểu cảm này chính là biểu cảm hàng ngày cô nhìn thấy trong gương.
Biết là ngu ngốc nhưng không thể ngừng ngu ngốc được.
Thà cứ như vầy còn hơn thừa nhận chắc chắn là buông tay.
Song Ngư không lạnh không nhạt mà nói: “Cái quan trọng là thấu hiểu nhau thế nào thôi! Hai người cứ dây dưa hơn nửa năm rồi còn gì, học chung rồi sau vài tháng lại thích nhau, sau đó tiến đến diễn biến cao trào hơn, quen nhau được vài tuần rồi vì một lí do nào đó mà chia tay, rồi cứ thế dày vò nhau đến tận hơn nửa năm“.
Nhân Mã liền nhìn Song Ngư, Song Ngư cũng nhìn Nhân Mã, nhếch mép: “Hay ho gì chứ, hạnh phúc còn chưa đến một tháng mà đau khổ được hơn nửa năm đúng là mắc cười, tớ là hỏi, cậu không biết gì hay giả vờ không muốn biết, các cậu không chán, tớ cũng chán, các cậu tuy không để lộ ra cho người khác biết nhưng cả lớp đều nhìn ra, các cậu né tránh nhau như thế nào, đó, lời tớ khuyên đó, mệt mỏi thì chấm dứt, nhưng chính cậu cũng vừa nói, chấm dứt thì sợ, nên nhớ! Dấu chấm chưa chắc là kết thúc một câu chuyện, nó chỉ là mở ra một câu chuyện khác mà thôi! Chính cậu là muốn dây dưa, cậu nghĩ cậu ta không mệt mỏi chắc!? Cậu nghĩ cậu ta vẫn còn để ý đến cậu chắc!? Cái gì cũng vậy, nếu kéo dài quá lâu, kẻ cho đi nhiều hơn sẽ luôn là kẻ đau khổ nhiều hơn, lỡ chỉ còn cậu suy nghĩ mà người kia sớm đã quên rồi thì sao!? Vì thế cậu tự mà quyết định để khỏi phải hối hận đi!!“.
Bị Song Ngư tuôn cho một tràng vào mặt, Nhân Mã nhất thời đần mặt ra.
Cả Song Ngư sau khi nói, cũng không hiểu sao mình lại lo lắng cho Nhân Mã và Kim Ngưu đến vậy?!
Vì quan hệ giữa cô và Song Tử sao?
Thật ra cô không dám thừa nhận, cô đã rơi vào một cái bẫy.
Một cái bẫy mang tên “tình nghĩa bạn bè“.
Loại người như lớp Zodiac không muốn thừa nhận, chúng nó đột nhiên chả muốn kì nghỉ hè đến tí nào.
---------------------------------
Bạch Dương đang ngủ thì nhận được tin nhắn từ Bảo Bình: “Xuống lầu, đang đợi cậu dưới nhà“.
Cô tiện tay ném lại nệm, tầm ba giây sau mới nhận thức được mình vừa nghe thấy cái gì, trong vòng năm phút với tốc độ tên lửa, Bạch Dương lông xù đã biến trở lại thành nữ vĩ nhân xinh đẹp học thức bước xuống lầu.
Gần xuống bậc thềm cuối cùng, Bạch Dương đột ngột đứng lại, ngay trước mắt cô, Bảo Bình đang đứng đó, gần cánh cửa sổ lớn phòng khách, ánh nắng chói chang chiếu vào từng lọn tóc, chiếc mũi cao, thân hình cao gầy nhưng rắn chắc của Bảo Bình.
Giống như cô đã được nhìn rõ người luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô. Mà trong giấc mộng đó, cô không tài nào nhìn rõ mặt nam nhân đã đưa tay đỡ cô qua chiếc cầu mỏng manh.
Ngay cả gọng kính đeo trước mắt càng tôn nên nét đẹp hào hoa của Bảo Bình, anh không phải là mẫu người đẹp theo kiểu tri thức. Trong mắt mọi người, Bảo Bình dù đeo kính hay không đeo kính đều có sức hút mãnh liệt theo kiểu lãng tử, cực kì mê người.
Giây phút này như ngưng đọng lại, chỉ có một Bạch Dương, một người duy nhất đang dõi theo anh, tim đập mạnh đến phát đau vì anh.
Bảo Bình quay đầu, nhìn thấy Bạch Dương, khẽ nhếch môi: “Sao thế? Còn không xuống? Ngắm nãy giờ chưa đủ hả?“.
Bạch Dương giận!
Rõ ràng tên đó biết mình xuống nãy giờ và rõ ràng hắn cũng biết mình đắm đuối nhìn hắn, thật mất mặt mà!
Bạch Dương ráng vớt vát thể diện cho mình, nghênh mặt đi xuống: “Đến nhà tôi giờ này làm gì?“.
Bảo Bình vẫn giữ nụ cười nửa miệng, một tay giơ một bịch màu trắng lên lắc nhẹ: “Ăn sáng nào!“.
Hết giận rồi! =.=
Lại lần nữa tự chui vào rọ, Bạch Dương tự trách mình ngu =.=
Bạch Dương ra vẻ hờn: “Tự nhiên tốt bụng vậy?“.
Bảo Bình vừa mở bịch vừa kêu gia nhân nhà Bạch Dương đi lấy đồ sau đó trả lời: “Chỉ là tiện đường thôi!“.
Đồ xấu xa!
Tự nhiên Bạch Dương muốn hỏi, chỉ là muốn hỏi mà thôi!
“Cậu...“.
“Sao?“.
“Cậu không phải đã từng mua đồ ăn sáng cho ai rồi chứ?“.
“Có rồi!“.
Đờ mờ, bố biết mà!
“Kim Ngưu và Cự Giải, trước giờ lâu lâu vẫn mua cho bọn nó vì tụi nó đòi“.
“Vậy... tôi không đòi...?!“.
“Đã nói là tiện đường mà“.
Chó Bảo...
“Dù sao cũng tiện đường nhiều đứa quá, không hiểu sao chỉ muốn đến nhà cậu!“.
Ngày hôm đó, Bạch Dương không thể mở miệng nói ra một tiếng nào nữa.
Lần này trở lại, trước tiên xin lỗi tất cả mọi người vì ra chương mới quá lâu so với lời đã hứa, thực ra mình đã định đăng hôm /, nhưng đúng hôm đó lại xảy ra một việc khiến mình mất hết hứng để đăng lên, vụ việc lưỡi bò làm mình thất vọng hoàn toàn, những người mình thích đại đa số đều đã share, trong đó có Cố Mạn, một tác giả ngôn tình mà mình ngưỡng mộ.
Nói thiệt mình buồn với đau lòng đến mức có ý định từ bỏ toàn bộ công sức lẫn sự ủng hộ của các bạn, bởi Cố Mạn là người đem mình đến với sở thích viết truyện.
Nhưng sau một thời gian suy nghĩ, mình cũng không muốn đánh đồng hai việc này với nhau. Mình vẫn thích nghe nhạc Trung, chỉ là không ủng hộ quan điểm của họ.
Mình sẽ tiếp tục viết truyện sau những tháng ngày đau khổ. Cũng may Lâm Chí Dĩnh chưa share (ổng mà share chắc mình đau lòng chết mất:((()
-------------------------------
Cự Giải tạm biệt Bạch Dương rồi quay trở vào nhà, thoáng một phát, Bạch Dương định nói gì đó nhưng cuối cùng suy nghĩ lại mà ngồi im, dù sao cô có nói cũng không làm gì được, đành phụ thuộc vào duyên số như thế nào.
Theo thói quen, trước khi đến cổng Cự Giải luôn rút điện thoại ra xem mấy giờ, lại đâm sầm vào người khác, Cự Giải đưa tay lên trán ngước lên định mắng nhưng bắt gặp ánh mắt của đối phương, cô liền bối rối cho điện thoại lại vào túi.
“Cậu đến đây làm gì?“. Cự Giải cố gắng tỏ thái độ bình tĩnh nhất có thể.
Người kia lẳng lặng đáp: “Không biết, đột nhiên muốn đến đây thôi!“.
Cự Giải cụp mắt xuống, không biết nên đáp lại thế nào, giữa cô và đối phương có những khúc mắc không thể hiểu được, rõ ràng không phải người yêu, cũng thật ngượng ngùng khi dùng từ bạn bè, lúc thì rất thoải mái chơi đùa trò chuyện nhưng có lúc lại thấy khó xử không biết nói gì, giống như lúc này đây, cảm giác thật sự bất giác hơi kì cục.
Trong lúc cô đang chìm dần trong những suy nghĩ hỗn loạn thì người kia bỗng nói tiếp: “Có những lúc tôi luôn suy nghĩ, mọi thứ tình cảm đều không bao giờ là vĩnh viễn sao?!”
Làm Cự Giải vội ngước lên, chớp mắt nhìn.
Sau đó suy nghĩ một hồi, cô chậm rãi nói: “Thiên Yết, có những thứ không bao giờ trường tồn, chỉ có gia đình mới khẳng định là trường tồn“.
Thiên Yết nhíu mày.
“Mọi thứ tình cảm khác trên thế giới này luôn có tính toán, luôn có soi xét, chỉ có gia đình, cha mẹ ruột thịt là luôn luôn cho chúng ta vô điều kiện, dù họ cũng đặt rất nhiều điều kiện lên chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận được rằng nếu chúng ta gặp sự cố, họ luôn luôn, luôn luôn sẵn sàng lo lắng cho cậu thật sự, đó là điều mà cậu không thể đòi hỏi từ người ngoài được!“.
Thiên Yết giống như không hiểu, ngay cả khi sống trong một gia đình khiến Cự Giải phải tạo một lớp vỏ bọc Bắc Nhi nhưng cô vẫn suy nghĩ như vậy, một suy nghĩ mà không ai có thể đoán ra.
Giống như đọc được suy nghĩ của Thiên Yết, Cự Giải nói tiếp: “Dù họ chả hoàn hảo, cũng chả tốt đẹp gì so với những gia đình khác nhưng điều quan trọng là, người thật lòng yêu thương chúng ta nhất lại là họ“.
Thật ra Thiên Yết vẫn còn chưa hiểu lắm ý tứ của Cự Giải nhưng tâm trạng lại khá hơn trước rất nhiều, nhưng sau đó anh lại thấy cái gì đó kì lạ, không biết có phải là anh quá đa nghi hay không nhưng dường như gương mặt của Cự Giải vừa thay đổi trong vòng vài giây, chỉ trong chớp nhoáng.
“Cậu...” Thiên Yết định lên tiếng thì Cự Giải đã ngước lên mỉm cười tươi tắn: “Có chuyện gì sao? Chả lẽ lại liên quan đến Song Ngư và Thiên Bình?“.
Thiên Yết lúc này mới giật mình nhớ ra, lắc đầu: “Không có gì!“.
“Tuy tớ không biết các cậu đã từng như thế nào với nhau nhưng tớ có thể xin phép nói một câu, cậu không thể ép buộc hai cậu ấy lựa chọn, đôi lúc, có những thứ không thể lựa chọn được, dù trong lòng có sẵn đáp án cũng không dám nói ra đâu“. Cự Giải mỉm cười.
“Vậy cậu muốn đứng đây cả ngày à? Có muốn vào nhà... a, muốn đi ăn khuya không? Gần đây có một quán nhỏ chuyên bán đồ ăn, ở đó có món thịt heo nướng ngon cực đó!” Cự Giải chỉ chỉ về phía đằng xa.
Thiên Yết không nói gì, chỉ cho một tay vào túi, tay còn lại đã bị người kia kéo đi mất.
-----------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Bạch Dương vừa mới bước ra khỏi cửa đã hối hận, sớm biết thế đã ngoan ngoãn ngồi trong phòng đọc sách cho rồi.
Nhân Mã đứng trước mặt Bạch Dương tỏ vẻ lúng túng, cười lấp liếm: “A, hôm nay... à tớ tính qua rủ cậu đi ăn sáng“.
Bạch Dương nghênh mặt, nhếch mép: “Thế tên đứng cạnh cậu là sao?“.
Nhân Mã cắn cắn môi, không biết giải thích thế nào.
Bạch Dương liền nói tiếp: “Không lẽ lâu không gặp em gái yêu dấu, nhớ đến mức em gái đi đến đâu cũng phải vác cái mặt ếch đó đi theo“.
Quả nhiên lâu rồi không gặp, Bạch Dương nghĩ thầm, Thiên Tiễn đã thay đổi khá nhiều, gương mặt không còn trẻ con như trước, như mọi người thường nói, khi con trai dậy thì thành công, bước chân ra đời lãnh đạo người khác, khí chất cũng tăng vượt mức, âm trầm mà lãnh đạm.
“Cũng không cần đi ăn sáng mà mặc vest đi!” Bạch Dương tỏ vẻ khinh thường.
Người đàn ông đứng cạnh Nhân Mã chợt mỉm cười: “Tôi chỉ đưa em ấy đến đây thôi, em cũng không cần phải trông ngóng đến thế!“.
A, giọng nói cũng trầm thấp hẳn, sớm đã thành một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn, không một khuyết điểm.
Nhưng Bạch Dương không cam tâm công nhận ưu điểm của người này, mồm miệng sỗ sàng: “Tôi trông ngóng? Tôi? Anh trai, anh đi quá xa rồi đấy“.
Người nọ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thế, không chấp nhặt, chỉ lẳng lặng để lại một câu: “Hẹn gặp em sau!“. Rồi quay đầu trở lại chiếc mercedes đang chờ sẵn.
Điều này càng khiến Bạch Dương tức, hắn càng im lặng đồng nghĩa chỉ có mình trẻ con nông nỗi, không bằng hắn. Từ trước đến giờ, những việc nếu không liên quan đến Nhân Mã, Thiên Tiễn đều luôn hành động và tỏ vẻ như vậy.
Nhân Mã vội khoác tay Bạch Dương, nũng nịu làm huề: “Thôi mà, kệ anh ấy, đi ăn sáng“.
Bạch Dương quát: “Ăn rồi!“.
“Vậy thì đi qua nhà con Xử chơi, để gọi điện cho con Giải đã!“. Không đợi Bạch Dương trả lời, Nhân Mã đã rút điện thoại gọi.
---------------------------------
Xử Nữ vừa tắt điện thoại xong, bên cạnh đã vang lên tiếng: “Nhân Mã hả?“.
Xử Nữ mỉm cười: “Ừ, cậu ấy nói chuẩn bị qua đây“.
“Vậy thôi, tôi về, hôm qua làm phiền cậu quá“.
Xử Nữ bực mình liền kéo tay người kia đang chuẩn bị đứng lên: “Song Ngư, cậu ở lại dùm tôi cái, cùng học chung một lớp, mắc quái gì mà cứ né nhau hoài vậy?“.
Song Ngư nuốt khan, ngồi trở lại, im lặng một hồi mới nói: “Xử Nữ, mối quan hệ của tôi với các cậu, tôi vẫn chưa biết nên định nghĩa nó là gì nữa, tôi không muốn tỏ ra quá thân thiết“.
“Vậy là cậu không ưa thích gì chúng tôi, tôi hiểu, tóm lại một đám con gái chơi chung lúc nào cũng không bao giờ hòa thuận được lâu“.
Song Ngư liền lắc đầu: “Tôi không biết, nói chung là cũng không thể dùng từ không ưa thích, chỉ là không hợp“.
Xử Nữ hiểu điều mà Song Ngư đang lo nghĩ, giữa mọi đứa trong lớp luôn tồn tại một khoảng cách vô hình nào đó, đôi lúc vì vui vẻ mà luôn cảm thấy hài lòng, nhưng có nhiều lúc, tùy tâm trạng mà cách xử sự của con người khác nhau, đối phương luôn tự cho mình là đúng mà không bao giờ nghĩ cho người khác, đó là suy nghĩ của mình, và đó cũng là suy nghĩ của người khác về mình. Bản thân luôn lấy quy tắc chuẩn mực của mình để áp đặt lên người khác, và khi người khác làm không đúng ý, lập tức mình sẽ cho đó là sai. Cảm thấy không hợp chỉ là tạm thời, thấu hiểu nhau rồi thì sẽ tập được thói quen thông cảm cho nhau.
“Biết rồi!” Xử Nữ cười: “Là không hợp, cậu không hợp với tôi, tôi không hợp với cậu, cậu không hợp với bọn họ cũng là bọn họ không hợp với cậu, nhưng cậu chỉ để ý điều đó mà quên mất một điều, tôi cũng không hợp với họ, bọn họ cũng không hợp lẫn nhau“.
Song Ngư có hơi khó hiểu.
Xử Nữ nói tiếp: “Chúng tôi chỉ là học cách thấu hiểu nhau mà thôi, bạn đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với bạn, bạn cho tôi một món quà nho nhỏ, tôi sẽ tặng bạn một món quà nho nhỏ khác. Quan trọng chính là cách đối nhân xử thế, muốn người khác hòa thuận với bạn, trước tiên hãy tập cách hòa thuận với người khác, hòa hợp với một người không khó, quan trọng là chúng ta có quyết tâm làm điều đó hay không. Song Ngư, tôi nói với cậu, cậu không ghét chúng tôi thì tất nhiên mọi thứ đều thay đổi được, chúng ta hay xích mích cũng chỉ là mãi không chịu nhường nhịn nhau mà thôi. Còn nếu đã ghét, thì tuyệt đối người ta có thay đổi như thế nào thì ghét vẫn hoàn ghét mà thôi“.
Song Ngư chậm rãi lên tiếng: “Chuyện của tôi...“.
Xử Nữ vỗ vai: “Chuyện của cậu, lúc này cậu tự giải quyết, sau này nếu cậu tin tưởng tôi, tôi hứa hoàn toàn có thể giúp cậu, Thiên Bình và cậu, có lẽ sẽ trải qua một giai đoạn khó khăn, nhưng có gì đâu chứ! Chúng ta làm sao biết tương lai mình như thế nào, có khi lúc đó, chúng tôi lại đứng bênh vực cậu cũng nên“.
Chăm chú lắng nghe những lời Xử Nữ nói, Song Ngư quả thật đã nhẹ lòng đi phần nào, đúng như cô nghĩ, tìm đến Xử Nữ là một quyết định không tồi tệ tí nào.
Chỉ là bản thân Song Ngư cũng cảm thấy kì lạ, tại sao người cô nghĩ đến lại là Xử Nữ?!
Đúng lúc tiếng ồn ào vọng đến dập tan mọi suy nghĩ ra khỏi đầu Song Ngư, tiếng Nhân Mã to oang oang vọng vào.
Xử Nữ đứng dậy chống nạnh nhắc: “Nhân Mã, cậu làm ơn nhỏ tiếng dùm cho tớ nhờ!“.
Nhân Mã liền dẩu môi phản bác, liền bị Bạch Dương nạt: “Im lặng ngồi xuống đi“.
Chợt nhận ra: “Hả? Song Ngư“.
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng khó tả, Cự Giải từ đầu đến giờ im lặng liền la lên: “Ê, lấy dùm pepsi nha” khi gia nhân còn chưa kịp mở miệng hỏi dùng gì.
Quay đầu lại thấy mọi người nhìn mình khó hiểu, Cự Giải cũng chả thèm để ý nằm xuống salon, ôm đệm định nhắm mắt ngủ tiếp.
Bị Bạch Dương lấy một cái đệm khác ném vào mặt.
Nhân Mã vô tư ngồi xuống bên cạnh Cự Giải, bắt đầu kể sự tích về anh trai của mình.
Biểu hiện làm cho Xử Nữ ngạc nhiên, chả phải chính hôm qua, sau khi xảy ra sự việc của Kim Ngưu, Nhân Mã hoàn toàn có thể phớt lờ một cách thoải mái thế sao?!
Nói một hồi cũng quay trở về chủ đề của Song Ngư, Nhân Mã vui vẻ hỏi: “Sao đang không rảnh rỗi tới nhà Xử Nữ vậy?“.
Bị Song Ngư khinh khỉnh liếc: “Chả phải cậu cũng đang không rảnh rỗi phơi bụng ra nằm nên mới qua đây sao?“.
Nhân Mã điên tiết gầm gừ: “Bố mày không có bao giờ phơi bụng nhé nhé! Tao là chuẩn cô gái dịu dàng lễ nghĩa đấy!“.
Song Ngư liền cảm thấy hối hận khi thốt ra câu vừa rồi, đáng ra cô không nói thì đã không phải nghe câu trả lời tởm lợm thế này.
Bạch Dương chỉ hận rèn sắt không thành thép, có nhắc bao nhiêu lần, bản tính nam nhi của Nhân Mã cũng không thể bỏ, đã thế còn mắc bệnh ảo giác nặng cấp độ max.
Cự Giải chỉ ngồi hầm hừ ôm đệm muốn lăn ra ngủ.
Xử Nữ chỉ tay vào mặt Cự Giải: “Mày mà ngủ là tao đập mày đó!“.
Cự Giải liền hất đệm ra: “Mày nghĩ mày cản được tao chắc!“.
Mỗi người một câu chuyện, hết chuyện này lại xọ chuyện kia, đôi lúc liên quan đến nhau, đôi lúc lại chả liên quan tí nào, một tổ hợp khủng bố tra tấn người nhìn và người nghe.
Cự Giải đang đột nhiên lên tiếng: “A, tớ đột ngột nghĩ đến một chuyện, có khi nào cậu và Thiên Tiễn đang có mối quan hệ mờ ám nào đó không? Nghe kể cứ như oan gia có duyên“.
Câu nói này không nhắm vào ai khác ngoài Bạch Dương.
Bạch Dương trợn tròn mắt, nhất thời rùng mình vì cái tư tưởng thoáng qua của Cự Giải, không khỏi hét toáng: “Điên! Con điên! Mày điên hết thuốc chữa rồi!“.
Nhân Mã cười ha ha xua tay: “Tao không chấp nhận! Nhất định không chấp nhận con Bạch Dương là chị dâu tao đâu!“.
Lại bị Bạch Dương bóp mõm cho nín.
Bạch Dương khẽ run vai một cái, nhăn mặt với giọng nói kinh tởm: “Trời ơi, Cự Giải, mày tưởng tượng kinh khủng quá, trời ơi, chắc tao ám ảnh cả năm đây, quan hệ với Thiên Tiễn...” Bạch Dương sởn gai ốc: “Tao thà đâm dao mù mắt còn hơn“.
Cự Giải chỉ gãi đầu cười hihi, gì chứ mấy cái con chuyên đọc tiểu thuyết như Cự Giải thì một mối quan hệ oan gia như Bạch Dương Thiên Tiễn chả khác gì một chuyện tình nên thơ cả.
Đang vui vẻ thì điện thoại của Cự Giải vang lên: “Chờ chút!“.
Cự Giải nhìn tên hiển thị trên màn hình khẽ nói: “Là Thiên Bình” Sau đó vuốt máy đưa lên tai.
Nghe đến tên người đó, Song Ngư nhất thời cũng cứng miệng, cười cũng không nổi nữa.
Chưa gì Cự Giải đã vội để điện thoại ra xa lỗ tai, hết hồn vì tiếng la thất thanh của Thiên Bình.
Cự Giải khó chịu nhắc: “Từ từ, nói tao nghe!“.
Đầu dây bên kia có vẻ rất hấp tấp, cố gắng bình tĩnh nói tiếp: “Nãy tao mới gặp...” Sau đó nuốt một ngụm nước miếng.
“Sao?“.
“Mày cũng biết mà, cái quán bar mà tao hay lén lút chuồn tới đấy!“.
“Hả?” Cự Giải vẫn ngớ ngẩn không hiểu.
“Là cái quán bar...“.
Thiên Bình chưa kịp nói hết Cự Giải đã xen vào: “Mày cũng ăn ở vô bổ quá đi, mới sáng sớm đã ba biếc“.
Thiên Bình tức giận quát: “Mẹ nó, mày kệ bà nha, tao là đang muốn nói với mày, tao đi bar mà mày biết đó, chỉ tao với mày biết thôi đó“.
Cự Giải buồn cười: “Rồi, ok, bar DARK, thì sao?“.
Nghe đến tên bar DARK, Xử Nữ hơi giật mình.
Đó là một trong những quán bar không tiếng tăm, chỉ những người vô tình được nghe qua hoặc ở trong giới mới biết đến quán này, không phải vì nó không lớn mà là vì đó là nơi mà những người có tính hướng thông thường sẽ không bao giờ nghĩ đến.
Đó là một nơi liên quan đến...
Xử Nữ chợt nghĩ đến tính hướng của Cự Giải và Thiên Bình, khả năng hai đứa này biết đến bar DARK cũng không có gì là lạ.
Quay đầu lại nhìn Cự Giải đã thấy mặt Cự Giải đã xám ngắt, mặt đen thành một mảng tăm tối, không phải là tức giận mà là...
Sợ hãi!
Cự Giải quay đầu mỉm cười với mấy đứa còn lại: “A, tớ có việc, đi trước!“.
Bạch Dương và Nhân Mã đồng thanh: “Cái gì? Cái con quỷ này! Ê ê...” Chưa nói xong thì Cự Giải đã cao chạy xa bay.
Nhân Mã lẩm nhẩm: “Chả biết chuyện gì mà vội vàng thế....?!“.
------------------------------------
Cự Giải chạy đến bar DARK, thấy Thiên Bình đứng trước cửa, không thèm để ý mà định trực tiếp xông vào, liền bị Thiên Bình cản lại, giữ chặt vai Cự Giải xoay về phía mình, bản thân Cự Giải lại không yên nên Thiên Bình đành phải dùng lực thật mạnh mới mong kiềm chế được tính khí nóng vội của Cự Giải.
“Cự Giải, nghe nè, nghe tao nói nè!“.
“CỰ GIẢI!!!“.
Cự Giải nghe tiếng hét cũng bất chợt mà tỉnh táo hơn một chút.
“Tao là muốn hỏi mày, rốt cuộc việc này ảnh hưởng đến mày như thế nào? Mày ghét điều đó đến mức như vậy hay sao?“.
Nghe những lời đau lòng này, Cự Giải liền thả lỏng người nhưng hai tay vẫn siết chặt: “Tao không ghét, chỉ là tao sợ, lỡ như điều mày thấy tất cả đều là hiểu lầm thì tao sẽ rất thất vọng về nó, nhưng nếu đó thực sự, thực sự là nó là thế thì tao sợ lắm, gia đình tao, bố mẹ tao, nhất định nó sẽ đau khổ... tao không muốn nó phải đau khổ...“.
Nghe được những lời thật lòng này, Thiên Bình cũng như được mở mang tầm mắt về Cự Giải, trong cơn hoảng hốt, Cự Giải có thể sẽ tuôn ra hết những lời trong tim, những lời mà bản thân khi bình thường luôn muốn giấu kín.
Thiên Bình giữ vai Cự Giải, ôn tồn hỏi: “Mày sẽ ủng hộ nó chứ?“.
Chỉ thấy Cự Giải khẽ mỉm cười: “Tao sẽ bảo vệ nó, nhất định là thế!“.
Thiên Bình buồn cười: “Mẹ, nói đại là trong thâm tâm xấu xa của mày vẫn cảm thấy vui vẻ thỏa mãn đi!“.
Cự Giải nhún vai: “Nhưng mà cái sợ hãi vẫn lấn chiếm hơn một nửa rồi!“.
Sau đó nhìn vào quán hỏi: “Tao sẽ vào đó!“.
Thiên Bình liền nhắc: “Lúc vừa gọi mày xong là nó bỏ về rồi, tao nghĩ mày nên lựa thời điểm thích hợp để trò chuyện cùng nó đi là vừa“.
Cự Giải liền cúi đầu: “Tao thật sự... cũng không biết mở lời thế nào nữa!“.
-------------------------------------
Nhân Mã về đến nhà, vừa huýt chân sáo vừa nhảy chồm lên lưng ông anh đáng kính của mình, Thiên Tiễn chỉ mỉm cười lắc đầu, không ngờ nó vẫn còn trẻ con đến thế: “Sao? Đi chơi đến tối mới về, có phải vui quá rồi muốn sống cùng với người ta luôn không?“.
Nhân Mã chun mũi tỏ ý không hài lòng, sau đó kể lại mọi chuyện cùng đi chơi với đám kia thế nào, kể về từng người bạn của mình, nào là Bạch Dương rồi đến Cự Giải, rồi Xử Nữ. Sau đó lại kể ghét Song Ngư thế nào, hay cãi nhau với Thiên Bình ra sao, nhưng tóm lại một điều là, tất cả mọi thứ trong mắt Nhân Mã đều rất vui vẻ, nhất thời cũng bỏ quên người kia sang một bên.
Muốn yêu người khác, trước tiên hãy yêu chính mình cho tốt đã.
Chăm chú nghe Nhân Mã kể xong, Thiên Tiễn hài lòng xoa đầu cô em gái của mình, sau đó ngồi vào bàn làm việc, đưa cây viết lên bắt đầu hí hoáy kí các bản hợp đồng.
Rồi đột nhiên ngưng lại, ngước nhìn cô em gái đang chuẩn bị làm đổ hết đống tài liệu hồ sơ trên kệ, mỉm cười.
Nhân Mã ôm tập hồ sơ đỡ được một nửa, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Thiên Tiễn.
Nghe được giọng nói nhè nhẹ trầm thấp thoáng qua của Thiên Tiễn: “Anh hôm nay cũng đã gặp được một chuyện vui“.
Nhân Mã thắc mắc: “Chuyện gì a?“.
“Không có gì! Chỉ là một mùa xuân nho nhỏ thôi!“.
Nhân Mã im lặng hồi lâu mới chợt hiểu ra hàm ý của Thiên Tiễn, vứt cái đống kia qua một bên, chạy đến bên bàn của Thiên Tiễn la lên: “Aaaa, anh đã để ý ai rồi hả?“.
Thiên Tiễn không hề làm Nhân Mã thất vọng, Nhân Mã biết tính người này, không bao giờ vòng vo, một câu nói có thể làm xoay chuyển tất cả mọi thứ, đĩnh đạc và dứt khoát.
“Ừ“.