Hỏi thử trên thế gian có bao nhiêu thứ tình yêu tồn tại được lâu dài, niềm tin và lí trí luôn tỉ lệ nghịch với nhau.
Vác đôi chân nặng nề trở về phòng, Song Ngư khép cửa, trượt mình từ từ rồi ngồi bệt xuống đất, lấy tay chà thật mạnh lên mặt, tự dặn lòng nhất quyết không được trở nên yếu đuối.
“Không được khóc Song Ngư, nhất định mày không được khóc” Không cần một sự kích thích nào, nước mắt cứ thế tuôn xuống.
Rời khỏi nhà Song Tử sau khi để lại một câu trái với lòng mình, mặc cho Song Tử gọi, cô cũng quyết định không quay đầu, cô biết nếu như cô quay lại, nhất định cô sẽ òa khóc mất.
Song Tử vẫn đứng ở lan can, cúi đầu nhìn xuống bên dưới để mái tóc che khuất mặt mình, anh không biết nên làm thế nào, anh cảm thấy tội lỗi, điều mà trước giờ anh không hề cảm thấy khi làm tổn thương người khác. Nụ cười của Song Ngư lúc đó làm anh cảm thấy như bị tẩy não, đôi mắt khiến anh cảm nhận được một nỗi đau sâu sắc, có chút quặn thắt, có chút bi thương.
Chỉ là, trái tim anh đang có người khác, anh không thể vì một chút suy nghĩ vẩn vơ về Song Ngư mà làm ảnh hưởng đến tiến triển giữa anh và Nhân Mã.
----------------------------
“Tớ nói này Bạch Dương“. Cự Giải nằm bên cạnh nhìn lên trần nhà như thể gọi chính bản thân.
Bạch Dương vẫn lặng lẽ im lặng, cả hai ở trong ánh đèn lập lòe cứ thế mà nhìn trần nhà.
“Thiên Bình thật sự ổn?“.
Cơ thể Bạch Dương cử động một chút, cũng chả biết trả lời ra sao, những điều đã xảy ra làm cô thật sự khó chịu, trái tim như bị chèn ép, mọi thứ không như ý mình luôn làm cho Bạch Dương cảm thấy mệt mỏi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vọng vào, cảm giác như không còn một ai tồn tại tên thế giới này nữa.
Giọng Bạch Dương khe khẽ vang lên như để giải đáp tất cả: “Tớ thực sự ghét Song Tử“.
-------------------------------
Ngày hôm sau, cả lớp lên trường ngày cuối cùng để hoàn tất thủ tục cũng như vài hoạt động khác của trường. Thiên Cầm liếc nhìn cả lớp, không biết nên giải thích cảm nhận của mình như thế nào, cô cảm thấy tất cả đều rất năng nổ làm việc nhưng tại sao ngay cả một tiếng động cũng không hề phát ra, như một bảng ghép hình bị tháo gỡ từng mảnh vậy, vô cùng lạnh lẽo.
Dường như không một ai nghe thấy, là không nghe thấy chứ không phải cố tình làm lơ.
Song Tử đưa mắt qua Song Ngư, thấy cô vẫn đang chăm chú xếp sách lên kệ mà không có bất kì biểu cảm gì, giống như việc hôm qua chưa từng xảy ra, lại làm cho anh thấy chút trống rỗng.
Thiên Bình thì ngồi nhìn chằm chằm đống sách XXX cất sâu trong tủ. Nhân Mã hình như đang có hứng thú với việc quét sàn, mặt bịt khẩu trang y tế, tay quét liên tục không ngừng nghỉ. Cự Giải đứng cạnh Song Ngư, cùng Song Ngư xếp sách. Bạch Dương đang ngồi trên cái thang lau chùi những thứ trên cao.
“TỤI MÀY CÓ NGHE TAO NÓI KHÔNG HẢ??” Xử Nữ sục sôi máu nóng.
Xử Nữ vỗ vai cả hai, có vẻ đắc ý: “Mọi người gì, chả phải chúng ta là bạn của nhau hay sao!!“.
--------------------------------
Nhân Mã chạy đến bệnh viện, sau khi hỏi y tá số phòng của Kim Ngưu nhưng đến lúc đứng trước cửa, cô lại ngập ngừng, cô chỉ sợ phải tiếp nhận Kim Ngưu đã bị thương, nghĩ đến đây khiến trái tim cô như bị bóp chẹn lại.
Đứng trước cửa, cô tay chân cũng trở nên dư thừa, hai bàn tay cứ chà vào nhau thì cửa bật mở.
Do chưa chuẩn bị tâm lí trước, Nhân Mã có chút hoảng hốt nhưng người đứng trước mặt cô lại là một vị bác sĩ trẻ.
Nhân Mã tròn mắt: “Cô Cự Tước?“. Rõ ràng cô là giáo viên y tế trường HOROSCOPE!!
Cự Tước mỉm cười dịu dàng: “Thỉnh thoảng cô mới ở trường thôi, cô làm việc ở đây!“.
Nhân Mã hỏi xong cũng không còn thắc mắc nữa, mắc liếc vào kẽ hở bên trong: “Cô, cậu ấy, ý em là Kim Ngưu có ổn không ạ?“.
Bảo Bình biết, từ khi xảy ra việc này, chính anh cũng biến thành thảm hại mất rồi, tồi tệ đến mức, chỉ trơ mắt ra nhìn hai kẻ mình để tâm đau đớn. Cái tôi của anh luôn là bị hai người này làm cho sụp đổ, đặc biệt là Cự Giải, vì cô vốn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Cự Tước nhìn chằm chằm sau đó nở nụ cười gượng gạo: “Cô đi trước, các em vào thăm bạn đi!“.
Nhân Mã chứng kiến hết tất cả, bây giờ cô thật sự ghét nhìn cảnh này, vì lí do gì mà Cự Giải phải đau xót, đáng ra người ngồi đó phải là cô mới đúng, chỉ có cô mới có quyền đau đớn đến thế. Trái tim cô đã bị xé nát vụn như tro tàn khi nghe tin Kim Ngưu nhập viện, biết tay anh chấn thương nặng, cô chỉ ước mình là người thay anh gánh tất cả, nhưng mọi thứ cô đều kìm nén trong lòng, ganh tỵ với loại người có thể biểu lộ tình cảm với anh, tức giận về mọi thứ với những người quan tâm đến anh.
Nhân Mã không hề biết rằng, gương mặt cô đã trở nên méo mó xấu xí thế nào, Bạch Dương nắm chặt tay mình, móng tay ấn chặt vào da thịt đến mức mau bắn ra, cô nghiến răng cất giọng cao vút, làm cho ai nấy đều giật mình.
“Cậu là đồ ích kỷ!!!“.
Xử Nữ hiểu ra tình hình không tốt, cô kéo Bạch Dương vào trong tránh cho mọi việc trở nên càng tệ hại.
Sau câu nói đó, Nhân Mã cảm thấy vô cùng bàng hoàng, tỉnh táo trở lại, không phải vì Bạch Dương chửi cô mà là vì cô bỗng thấy sợ chính bản thân mình, từ lúc nào cô đã tự biến mình thành kẻ độc tâm như vậy.
Thiên Bình cũng bắt đầu sợ Nhân Mã, cô khẽ lắc đầu rồi né qua một bên bước vào trong cùng với Sư Tử.
Người im lặng nãy giờ đứng khoanh tay tỏ vẻ bình thản cuối cùng cũng buông thõng hai tay xuống, khẽ đẩy Song Tử: “Quan tâm cậu ấy một chút, đừng để cậu ấy suy nghĩ gì ngu ngốc“.
Song Tử giật mình, quay lại nhìn Song Ngư, cô tỏ ra bình tĩnh như thường ngày, ngược lại làm cho anh thấy có chút khó chịu.
Song Tử nghiến răng: “OK, không vấn đề gì hết!!“.
Chợt cảm thấy nhói lên, Song Ngư kiên quyết gạt bỏ cảm xúc yếu đuối này, trước đây cô có thể vượt qua được chuyện của mẹ mình thì tất nhiên chuyện này đối với cô cũng không thành vấn đề.
Người bị tổn thương trong chuyện này, chả phải là cô sao? Tại sao cô phải xót thương dùm cho Nhân Mã, cô đã từng đưa ra lời khuyên cho Nhân Mã mà quên mất một thứ mà trước giờ cô không hề tin. Đó là tình bạn, cứ nhắc đến điều này là Song Ngư lại cảm thấy phát điên, rõ ràng cô quyết tâm gạt bỏ nó từ khi bước vào tiểu học mà rồi sau đó lên cao trung, cô lại tự động tháo bỏ bộ mặt của mình và sống cùng những người khác trong lớp, nghĩ lại vẫn nghĩ không ra sao, bản thân có thể ngu ngốc đến thế, tức thì mặc kệ Song Tử và Nhân Mã, cô xoay đầu tiến thẳng vào trong.
Song Tử nhìn bóng dáng Song Ngư bước đi, rốt cuộc cũng không hiểu cảm xúc khó tả đang diễn ra trong đầu mình là gì, anh khẽ vỗ vai Nhân Mã: “Không sao chứ?“.
Nhân Mã né đi, tránh bàn tay vừa chạm mình, mắt vẫn nhìn về hướng Kim Ngưu: “Làm ơn để tớ yên một lát“.
Song Tử định nói gì đó thì bị tiếng lộp bộp vang bên tai, quay qua thấy Thiên Yết và Ma Kết mặt mũi đỏ gay, thở hồng hộc, Ma Kết lên tiếng: “Cậu ta không sao chứ?“.
Song Tử ậm ừ: “Có lẽ thế, không nguy hiểm đến tính mạng“.
Nhân Mã thì thầm: “Tay cậu ấy...“.
“Hả? Cậu nói gì Nhân Mã?” Song Tử hỏi lại.
Nhân Mã quay qua nhìn ba người bạn của mình, cười: “Xin lỗi, các cậu hỏi thăm Kim Ngưu dùm tớ, tớ có việc rồi!“.
Ma Kết không hiểu nổi: “Sao thế? Cậu là người cần ở...“.
Nhân Mã cắt ngang: “Xin lỗi, tớ muốn yên tĩnh“.
Song Tử và Ma Kết định nói thêm thì đã bị Thiên Yết ngăn tay lại.
Cả ba nhìn Nhân Mã rời khỏi, nhất thời chỉ biết thở dài, tụi con gái luôn luôn khó hiểu.
Sau đó cùng bước vào phòng, đập vào mắt hai người con trai vừa đến là cả đám đứa đứng quây quần bên giường Kim Ngưu, lại có bóng nho nhỏ ngồi bệt dưới đất khóc lóc, ai nấy đều đưa tay dỗ dành.
Thiên Yết nhanh chân hơn Ma Kết, không đợi phản ứng của Bảo Bình đã nhanh chóng kéo tay phải của Cự Giải, thô bạo nhưng đủ sức lôi cô đứng hẳn dậy. Lúc kéo cô lên chính anh cũng giật mình, so với hồi đi du lịch cánh tay cô hẳn đã gầy đi rất nhiều, cảm giác không cần dùng lực cũng khiến cô té xuống, cõi lòng tràn lên một cỗ xót xa. Cô đứng dậy nhưng vẫn cúi gằm, tóc xõa che hết hai bên không rõ mặt thế nào nhưng vẫn nghe được tiếng rên rỉ sụt sùi.
Từ nhỏ đến lớn việc nặng đều vào tay Thiên Bình, coi như hảo hán không thèm chấp nhất, cô vừa đi vừa nói: “Rốt cuộc cậu ấy bị như thế mà thậm chí từ sáng đến giờ tớ cũng không thấy một ai đến ngoài chúng ta?“.
Song Ngư ôm bịch chăn bông vào lòng, khẽ thở dài: “Cậu ấy không có gia đình“.
“Hả?” Thiên Bình lắp bắp, còn tưởng Song Ngư ấm đầu nói mớ: “Cậu ấy là con trai gia tộc họ Ngô đó!“.
Song Ngư khẽ nhếch mép: “Cậu nghĩ cậu ấy hãnh diện về điều đó lắm à? Nói không chừng chính cậu ấy rất sợ khi dính dáng đến họ“.
“Nhưng cậu ấy rất hãnh diện khi nói về gia đình mình hồi đầu năm học?!“.
“Một phần nào đó thôi, cậu chả biết gì cả! Suy nghĩ kĩ lại xem, Kim Ngưu đầu năm học và Kim Ngưu hiện tại có điểm gì tương đồng?“. Song Ngư nhướn mày lộ vẻ tinh nghịch.
Thiên Bình nghiêng đầu, đúng là có khác, suy nghĩ kĩ thì lại thấy hoàn toàn khác, vì mọi việc diễn ra qua suôn sẻ lại hòa hợp nên sớm cô đã không quan tâm về nhân cách của Kim Ngưu rồi, ngược lại chơi cùng tên này lại vô cùng thích thú.
Thiên Bình nghĩ nghĩ một hồi bỗng dưng dừng lại, Song Ngư vì cứ mải nhìn đằng trước nên sau khi đi một đoạn mới nhận ra người bên cạnh đã không còn, Song Ngư quay đầu gọi: “Nè, Thiên Bình, còn không nhanh?“.
Không có tiếng trả lời cũng không hề thấy Thiên Bình cử động, Song Ngư mệt mỏi đành quay đầu chạy đến bên cạnh: “Sao thế?“.
“Nhưng mà, Song Ngư, cậu rõ ràng biết chuyện này hơn ai khác, cậu phải chửi tớ nhưng cậu lại không như vậy, đó không phải là cậu Song Ngư!“.
Thiên Bình cầm hai bịch lên xua: “Không, không, ý tớ... không...” Sau đó chạm mắt Song Ngư, Thiên Bình thở dài: “Đúng vậy, vậy mới là cậu, tớ không quen cậu như thế này” Quá cao thượng đến phát ói rồi.
Song Ngư hoàn toàn không giận vì những lời này, ngược lại cảm thấy thật biết ơn và nhẹ lòng khi Thiên Bình nói ra những điều đó, đáng ra cô phải như vậy và cô hoàn toàn ghét mình như chính hiện giờ.
Nếu như Thiên Bình mà tỏ tình thành công, cô cũng dám khẳng định, tình bạn giữa cô và Thiên Bình sẽ hoàn toàn chấm dứt, tự nhiên cô biết ơn ông Trời, cám ơn ông vì Song Tử đã không thích Thiên Bình.
Xin lỗi Thiên Bình! Tớ ích kỷ như thế đấy! Tớ ích kỷ cho tình yêu của tớ và cho cả tình bạn với cậu.
Thà Song Tử không yêu cậu, còn hơn tớ và cậu mất đi tình bạn này.
Song Ngư đi sát bên cạnh: “Về chuyện gì cơ?“.
Cảm thấy Song Ngư có chút phiền phức, Thiên Bình hằn học: “Ý tớ chuyện của Song Tử đấy! Ai trong lớp cũng biết việc cậu ta và Nhân Mã...” Tóm lại cô cũng buồn không muốn nói rõ ra.
Song Ngư quay qua Thiên Bình, tỏ vẻ tức giận: “Tớ không đáng lo, quan trọng là cậu kìa, Thiên Bình, cậu mới là người chịu tổn thương, cậu đã tỏ tình, Song Tử rõ ràng biết tình cảm của cậu nhưng vẫn bỏ mặc cậu mà đi nói lời yêu thương với Nhân Mã“.
Rõ ràng cùng yêu một người, nhưng người đó lại để ý người khác, thành ra hai cô gái bị bỏ mặc kia lại trở nên cao thượng an ủi lẫn nhau. Người ngoài mà nghe chuyện này, chắc sẽ tức cười đến chết thôi.
Loại tình cảm này giành cho nhau bên ngoài là không có thật, nhưng trong câu chuyện này là thật, Song Ngư và Thiên Bình đã lớn lên cùng nhau, cùng chia sẻ những mất mát cả hai gặp phải, Thiên Bình không phút giây nào được nếm trải mùi vị có cha mẹ thì Song Ngư ở cạnh chia sẻ những niềm vui mà cô có, rồi sau đó mẹ Song Ngư mất, cả thế giới như sụp đổ trước mắt Song Ngư, không nụ cười, không một thứ gì, cô không thể chia sẻ bất kì thứ gì cho Thiên Bình nữa. Như để trả ơn, Thiên Bình lại đến bên cạnh an ủi Song Ngư, cho cô thấy còn rất nhiều thứ cần luyến tiếc bên ngoài, cái chết chỉ là tạm thời, tương lai mới thật sự là thứ cần được nắm giữ. Cả hai cứ thể liếm vết thương cho nhau đến khi lành hẳn rồi trở thành vết sẹo, về sau cứ nhìn vào vết sẹo đó mà cùng nhau vượt qua tất cả.
Đối với cả hai, thiếu đối phương là điều không thể, làm tổn thương đối phương thì lại ân hận.
Nhẹ mỉm cười, Thiên Bình đưa tay lên ngực, chỉ cho Song Ngư thấy: “Có cái gì có thể đau hơn việc bố mẹ tớ đã không còn tồn tại trên đời này nữa?“.
Nhìn mắt Song Ngư khó chịu, cô biết Song Ngư rất ghét khi cô nói ra điều này, thứ mà cả hai cho là cấm kỵ nhưng Thiên Bình chỉ nói tiếp: “Chuyện tình cảm mà, cậu biết tính tớ mà Song Ngư, tớ trước giờ thích ai cũng không đau lòng đến mức muốn chết, cũng chả phải loại khắc cốt ghi tâm, tớ chỉ thích, chỉ thế thôi, đối với tớ, Song Tử có cũng được không có cũng chả sao“.
“Nhưng...” Song Ngư lắc đầu, nước mắt như muốn trào ra.
Thiên Bình gạt đi: “Nghe nè, cậu là người đầu tiên giúp tớ thoát khỏi đau khổ tưởng chừng như không thể, Thiên Yết là người thứ hai làm tớ quên đi nỗi đau ấy, và Song Tử, người thứ ba an ủi tớ với những lời nói ấm áp, nói trắng ra, cậu mới là người tớ để tâm nhất!!“.
“Đã bảo không hứng thú yêu đương với cậu rồi mà!” Thiên Bình đi đằng trước, Song Ngư cũng không thấy rõ mặt, cô không biết rằng, Thiên Bình đã toét miệng cười đến mức nào.
“Ai dà, keo kiệt quá đi!“.
“Cậu đâu xứng để tớ yêu“.
“Gì chứ? Cái con này...“.
“A, a, đau, đệt dám nhéo bố à!!“.
Trên con đường về, nở đầy hoa.
-----------------------------
“Em sao thế?” Thiên Tiễn thấy Nhân Mã đi ngang qua sảnh mà không để ý đến anh, có chút phân vân nghiêng đầu qua.
Nhân Mã cố điều chỉnh biểu cảm, quay sang Thiên Tiễn nở nụ cười: “Có sao đâu!“.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng với Thiên Tiễn, Nhân Mã không bao giờ qua mắt được.
Thiên Tiễn nghiêm nghị ra lệnh Nhân Mã ngồi xuống bên cạnh, khẩu khí có phần đe dọa: “Em không nói thì em nghĩ anh không có cách tìm ra?!“.
Nhân Mã thở hắt, tựa trán vào vai Thiên Tiễn, ngập ngừng: “Em có lẽ càng ngày càng xấu xa“.
Thiên Tiễn đưa tay lên vai cô vỗ nhẹ: “Đã có chuyện gì?“.
Giọng Nhân Mã run run, chỉ muốn khóc: “Em không biết, có lẽ là do em bị ám rồi, không hiểu mình muốn gì, chỉ cảm thấy cách mọi người càng xa, người em yêu thì không thể chạm tới“.
Nói qua nói lại, Thiên Tiễn đoán ra ngay người có thể làm em gái mình đau lòng, ngoài cái lớp cô suốt ngày kể lể thì anh cũng không nghĩ ra được ai khác.
Người em yêu?
Thiên Tiễn có chút hiếu kỳ.
Sau đó, Thiên Tiễn dỗ dành Nhân Mã về phòng, kêu gia nhân mang ít đồ ăn lên. Anh trở về phòng mình, ngồi xuống bàn làm việc, suy nghĩ hồi lâu mới nhấc điện thoại lên.
“Alo” Đầu dây bên kia vang lên.
“Tôi đây“.
“Anh, anh, anh, tên khốn, sao lại có số điện thoại tôi?“. Người bên kia hoảng hốt hét lên.
Trở lại rồi đây, xin lỗi mọi người, tui đang nghiện phim =))) thôi không giải thích nữa vì chắc chắn ai cũng tức tui lắm, muốn chửi muốn gì thì cứ thoải mái =)))
Có ai coi W với yêu em từ cái nhìn đầu tiên không? Tui đang cuồng điên dại đây ^_^
-------------------------
Một thời gian dài sau đó, lớp Zodiac rất bận trong việc làm hồ sơ xác nhận các lớp đã đăng kí, vài thành viên lâu lâu học chung với nhau môn này hoặc môn khác, thời gian đều có khoảng cách đặc biệt. Nhưng trừ thời gian ở trên trường, khi ở ngoài cả lớp vẫn giữ thói quen tụ tập vui vẻ.
“Nếu nói như thế, giữa Nhân Mã và Kim Ngưu là kết thúc?” Bạch Dương nói trong lúc tất cả mọi người đang vui vẻ với nhau.
Cự Giải chỉ lắc đầu: “Không biết, nhưng mà cũng không đáng gì, cũng chả sâu đậm đến mức chết đi sống lại, tớ không tin có thứ tình cảm sẽ làm mình khắc sâu trong tim, thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi“.
Bạch Dương vỗ vai tỏ ý đồng tình.
Người ngồi cạnh chợt chột dạ, Xử Nữ không ngờ, trong câu chuyện đang diễn ra này, cô chính là kẻ lạc loài nhất.
Bạch Dương lên tiếng nói tiếp: “Dạo này cũng không thấy Kim Ngưu ngoài ở trường ra, cậu ấy không phải chỉ vì xích mích với Nhân Mã mà ngại tiếp xúc với mọi người đúng không?“.
Khi nghe câu hỏi này, Cự Giải chỉ biết bặm môi, nắm chặt ly nước trong tay.
Nhớ lại có một lần, cô và Bảo Bình đã cãi nhau lớn tiếng, cũng chỉ vì chuyện xảy ra, Cự Giải phát hiện ra Kim Ngưu hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh cáo của cô, việc Nhân Mã và Kim Ngưu nói thực tình không phải vấn đề mà Cự Giải để tâm, cô chỉ sợ một lần nữa, quá khứ lập lại, mọi thứ trở về quỹ đạo ban đầu, thứ tình cảm giả tạo bù đắp chỉ có thể làm tổn thương chính mình mà thôi.
Dạo gần đây, Nhân Mã cũng né hoàn toàn Kim Ngưu, giống như cả hai người vô tình đã bước đi hai hướng khác nhau, nếu còn tiếp tục, có lẽ vết thương sẽ thành sẹo rồi sau đó biến mất, không còn một chút cảm giác nào nữa.
Nhân Mã cùng anh trai đi mua sắm, bước khỏi cửa tiệm sang trọng, nụ cười thường trực trên môi.
Và có một người được bộ lễ phục che khuất, tay cho vào túi quần, biểu cảm vô tư lự, chỉ biết đứng đó nhìn theo, không biết suy nghĩ gì.
“Có lẽ, để em hận anh, chính là đau nhất!”
Nhân Mã vừa mỉm cười, lại cảm giác có chút gì đó quen thuộc, phản xạ quay đầu lại, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, gương mặt trở nên cứng ngắc, tay từ từ đưa lên ngực, siết chặt.
“Chỉ là tưởng tượng thôi, chỉ là tưởng tượng thôi!“. Tự thuyết phục bản thân.
“Anh không hề biết rằng, đối với em, anh không phải là tạm bợ, em ghét tạm bợ, vì thế không ai hiểu, em đã đau đến chừng nào!“.
“Sao thế?” Thiên Tiễn quay đầu lại gọi.
“A, không có gì, chúng ta đi!“. Liền nắm tay anh trai bước tiếp.
---------------------------------
Dạo gần đây trông Thiên Bình như đang có tâm sự, mọi người trong lớp đều không muốn đả động đến, đến khi thấy Thiên Bình có khi đã vui vẻ trở lại thì đã gần hè, các kì thi diễn ra đều coi như ổn thỏa. Bạch Dương hết sức tò mò quay ra nói: “Trông cậu có vẻ đã ổn đi!“.
Bạch Dương Thiên Bình và Cự Giải càng ngày độ hảo cảm càng tăng cao, có lẽ do cùng một năng khiếu chăng?! Các môn đăng ký đa phần gần như là trùng hợp.
Thiên Bình liếc chừng Bạch Dương, sau đó mới thản nhiên cất giọng: “Tớ đi làm thêm!“.
“Hả?” Giọng oang oang của Cự Giải đột ngột vang lên.
Hai đứa còn lại đưa tay lên tai tỏ vẻ khinh thường, Bạch Dương nói tiếp, cố gắng kìm chế sự ngạc nhiên quá độ: “Sao tự nhiên lại thế? Bộ tiền xài không đủ?“. Nói ra điều này chính Bạch Dương cũng thấy không khả quan, nếu nói về mặt hữu hình hay vô hình đều không có khả năng, chỉ là phản xạ muốn hỏi như thế.
Cự Giải làm vẻ mặt nghiêm trọng: “Phá sản sao? Hay là nhà mày bị lừa hết tiền rồi?“.
Bạch Dương chỉ hận không thể đập chết cái độ vô duyên của con nhỏ.
Thiên Bình nhún vai: “Bị khóa thẻ rồi, tiền mặt tớ rút ra trước đây cũng chả được bao nhiêu, biết sớm sẽ thế này tớ đã nên thông minh mà rút hết tiền trong thẻ ra rồi!“.
Bạch Dương hơi nghi ngờ: “Ý cậu là?“.
“Không có gì, họ muốn chơi tớ như thế, tớ cũng không còn cách nào, tớ không phải là không có cách chơi lại bọn họ, nhưng mà...” Thiên Bình nghiêng đầu sang tỏ ra đắc ý: “Cần gì phải làm như thế khi tớ dư sức đạp đổ họ khi tớ lấy được quyền thừa kế chứ, cứ để họ sung sướng đi! Người ta nói, nghèo rồi nghèo hơn nữa cũng không sao nhưng mà từ trên trời mà rớt chết ngắc dưới đất mới là đau!“.
Cự Giải nhếch miệng cười đểu, lộ ra hàm răng trắng nõn:“ Con quỷ này thật biết cách chơi đó nha mày!” Lấy vai mình khẩy vai Thiên Bình một cái rồi nói: “Tính làm ở đâu thì cho tớ đi ké với nha“.
Thiên Bình nhíu nhíu hàng lông mày cong sắc xảo của mình: “Mày chả nhẽ...?“.
Bạch Dương liền bật cười, vỗ vai Thiên Bình mà an ủi: “Nó chỉ là tò mò và ham vui thôi“.
“Ôi, chỉ có chế là hiểu em!“. Cự Giải chắp hai tay, mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Bạch Dương.
Bạch Dương dương dương tự đắc tạch lưỡi một cái: “Chế mà cưng!“.
Trên đường về suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng mới cất giọng hỏi Thiên Bình và Cự Giải, nhưng theo Thiên Bình, câu hỏi này rõ ràng là chỉ cần câu trả lời của Cự Giải.
Trời cũng đã tối, lớp học mỹ thuật và lớp công nghệ thông tin luôn là hai lớp về trễ nhất trường, vì là hai môn tự chọn về mặt năng khiếu nên người đăng ký khá ít, nhà trường đành đẩy hai môn này về cuối.
“Vì sao các cậu lại chọn môn này?“.
“Chả phải tớ phải thừa kế sao? Nhà tớ làm về mảng thời trang mà!“.
Để ý kỹ, đôi mắt kia đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo.
Không nghe thấy Cự Giải nói, Bạch Dương liền hỏi lại: “Vì sao..?“.
“Vì một môn còn lại không biết nên chọn gì nên chọn đại thôi!“. Cự Giải cắt ngang.
Thiên Bình cũng thấy hơi kì lạ, à không, cả hai đều kì lạ, rõ ràng là chuyên ngành của gia đình không hề liên quan đến hội họa hết.
Bạch Dương không biết nói gì thêm, chính ngay cả cô cũng không dám thừa nhận với người khác lí do mình chọn môn này.
Đơn giản chỉ là
“Thích” mà thôi.
Cơ mà điều này không có can đảm để nói ra.
Tâm lí của con người đôi lúc kì lạ đến phát điên được.
Thiên Bình tạm biệt Bạch Dương và Cự Giải về, vì Thiên Bình không chọn môn công nghệ thông tin.
Trong lớp, tất cả mọi người sau khi hoàn tất sáu môn đăng ký đều đăng kí thêm môn tin, riêng Thiên Bình thì không, cô đặc biệt ghét môn này và hoàn toàn không có duyên với tin nên lập tức phản đối câu “đồng lòng một lớp” của Xử Nữ.
Thiên Bình đi một đoạn đến cổng, đang đợi người đến đón thì có một chiếc xe đua đỗ trước mặt, khỏi cần nhìn cũng biết kẻ nghênh ngang cầm lái là ai, Thiên Bình khẽ coi thường một cái, chờ người kia bước xuống xe mới nói tiếp: “Ai dà, cũng không cần phải mặc sơ mi trắng đóng thùng quần tây đen đeo kính râm trong khi trời đã ngả tối rồi đi!“.
Môi người kia tạo thành đường vòng cung như đang mỉm cười nhưng thật ra trong lòng đã có đôi chút khó chịu, ném mắt kính vào trong xe, dùng tông giọng lạnh lùng mà nói: “Cũng chả phải có người nếu đã không cần mặc đồng phục thì nhất thiết sẽ mặt váy đồ, hoa hòe hoa lá đồ đâu“.
Thiên Bình cắn môi, hậm hực nói: “Giờ ngoại khóa không cần mặc đồng phục thì tôi muốn mặc cái gì tôi mặc nhé nhé! Tôi nói cậu nghe Ma Kết, cậu đúng là đồ xấu xa, cũng dám mồm miệng xỉa xói tôi à? Gu thẩm mỹ cậu đúng là có vấn đề, gì mà hoa lá, gì mà váy, cái này là quần, là quần giả váy, cậu có biết cái gì là thời trang không? Có biết cái gì gọi là khí chất không? Cậu xem xem, so với cậu tôi vẫn hơn chán“. Nói xong chính Thiên Bình cũng thấy xấu hổ, không biết từ lúc nào khi đứng trước Ma Kết cô lại bối rối nói năng lung tung lộn xộn.
Ma Kết cho tay vào túi quần thản nhiên mà nói: “Có phải cậu muốn tôi xấu đi để chỉ mình cậu ngắm không?“.
Lời lẽ này là có ý gì?
Rõ ràng giữa ban ngày ban mặc, à quên, giữa đêm khuya thanh vắng, cũng không phải, giữa bầu trời tối chưa có sao thế này, mà dám nói những lời không biết vô liêm sỉ đó.
Quả là Ma Kết, trình độ tán tỉnh đã đạt đến mức dày như xi măng rồi.
Ngay lúc Thiên Bình định phản pháo thì xe đến rước cô đã đến, cô dậm chân xuống đất một cái, giơ ngón giữa lên: “Hứ! Bà đây đếch cần nhá, đồ xấu xí!“.
Này cô nương! Tác giả đây tạm đi ngang qua đây mạn phép nói một lời: “CÔ MỚI ĐÚNG LÀ KHÔNG CÓ MẮT THẨM MĨ ĐÓOOO!“.
Ma Kết đứng đó, chờ xe đi khuất rồi mới mở miệng: “Đến lúc rồi sẽ cần thôi!“.
Từ ngày phân lớp ra chia theo môn, các học sinh khác đều có cơ hội được học chung với các thành viên lớp Zodiac. Nhớ ngày đầu khi họ bước vào lớp, cả lớp đều xì xầm bàn tán rầm rộ, đỉnh điểm là khi Thiên Yết mở miệng từ chối một nữ sinh trong lớp hóa, hôm đó Nhân Mã trốn học đi chơi với ông anh, thành ra cô nàng đã khóc thét lên vì không được chứng kiến quang cảnh quái vật từ chối lời yêu của nai con.
Giống như một loại phép màu, con trai lớp Zodiac nhận được sự ái mộ của cả nam lẫn nữ trong khi đó các nữ sinh yêu quý của chúng ta đa phần đều không thích nữ sinh lớp Zodiac.
Người ta nói con gái là chúa ganh tỵ quả không sai mà! Xùy xùy!
Có một lần, một nữ sinh năm thứ hai đã đưa chân ra gạt trúng Thiên Bình, cũng may đằng trước Thiên Bình là Xử Nữ nên Thiên Bình đã theo phản xạ mà vịn trúng vai Xử Nữ, nói không ngoa thì không chỉ Thiên Bình tức giận mà Xử Nữ cũng tức giận không kém.
Thiên Bình vốn là người thẳng thắn nên quay phắt lại nói ngay: “Xin lỗi, mau!“.
Nữ sinh kia tính nói gì đó nhưng ngay lập tức bị Thiên Bình chặn lại: “Không cần giải thích là vô tình đưa chân ra hay là không cố ý vì lí do con mẹ nào đó của mày gạt chân tao, thiệt tình là tao đang nhịn hết sức mình để giữ thể diện của chính...“.
BỐP!!
Cả hội trường đều giật mình, ngay cả đám Zodiac đứng đó cũng không ngờ mà trợn tròn mắt hết hồn.
Xử Nữ xoắn tay áo đồng phục lên, trông ra vẻ dân đàn chị, cúi thấp người xuống một chút, một tay chống nạnh, một ngón tay bên tay kia chĩa vào mặt cô nữ sinh đang giữ chặt má đã trầy ra máu mà cảnh cáo: “Cưng nghĩ bọn chị sẽ không dám làm gì cưng sao? Cưng nghĩ bọn chị sẽ tỏ ra nữ cường lịch sự mà đối đáp với cưng như trên truyền hình sao?” Sau đó Xử Nữ nhìn khắp một lượt cả lớp, nói oang oang: “Đứa nào muốn gây sự thì cứ lấy cái này ra mà làm bài học cho mình, tôi sẽ không bỏ qua cho các hành động xấu xí sau lưng vì mục đích ghen ăn tức ở của mấy bạn đâu!!“.
Chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn luôn có thành phần như vậy, chính vì gặp quá nhiều, đã quá quen nên không lấy gì làm lạ nữa, chỉ cần một điều nhỏ cũng đã làm cho nữ sinh Zodiac dấy lên nghi ngờ.
Đối với nữ sinh Zodiac, chỉ có thể là cố tình.
Không bao giờ là vô tình cả.
Thiên Bình sau khi hết bàng hoàng, bình tâm trở lại, liền thỏa mãn nhếch mép cúi xuống nói nhỏ với nữ sinh kia: “Ai dà, cái tát này chỉ là hình phạt nhẹ nhất trong tất cả các hình phạt nhẹ nhất mà thôi“. Sau đó khẽ nghiêng mặt như đang suy nghĩ rồi nói tiếp: “Vì thế, đừng bao giờ đùa cợt với tính mạng của mình nha!“. Thiên Bình khẽ nháy mắt một cái lộ ý tươi cười.
Nhưng trong mắt người khác, đó là một câu đe doạ không hơn không kém.
Vụ việc lần đó được lan ra toàn trường, các nữ sinh khác ngay cả liếc mắt cũng không còn dám, chỉ e dè đi tò te theo các nam sinh Zodiac.
Ngoại trừ Song Tử luôn đối đãi với các em nữ sinh hậu hĩnh thì các thành viên nam còn lại ngay cả một biểu cảm cũng không hề có.
Song Ngư và Thiên Bình cũng càng ngày càng chơi thân với Xử Nữ.
Riêng Nhân Mã luôn cảm thấy mình bị tách hoàn toàn ra khỏi lớp. Chỉ vì hàng ngày cô sẽ phải đối diện với người kia, thật tâm một môn học chung là tâm lý học cũng khiến lòng cô chao đảo đến không dứt rồi, nhưng cô còn bị bắt buộc phải học chung toán lý hóa và anh với cả lớp làm cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Mệt mỏi thì chấm dứt đi!“. Giọng Song Ngư từ đâu vang lên.
Nhân Mã giật mình, quay đầu lại thì thấy Song Ngư đang đứng sau lưng, liền quát: “Con điên, đến thì báo, làm giật cả mình“.
Song Ngư đưa ly trà sữa cho Nhân Mã sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Sao nay đi học sớm vậy?“.
Vẫn chưa tới giờ nên cả hội trường chỉ mới lác đác vài người, Nhân Mã nhớ tới câu nói lúc nãy của Song Ngư: “Cậu sao biết suy nghĩ của tớ?“.
Song Ngư làm vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi: “Lạy má, má nói ra ngoài miệng luôn kia kìa!“.
Nhân Mã giật mình: “Có sao?“. Đúng là bản thân điên thật rồi.
Song Ngư khó khăn trả lời, uống nốt ly trà sữa của mình: “Ừ!“.
Cả hai im lặng một hồi lâu, cuối cùng Nhân Mã lại là người lên tiếng: “Mệt mỏi nhưng mà nếu chấm dứt thì lại sợ!“.
Song Ngư đang định đưa ống hút lên, nghe câu nói vừa rồi của Nhân Mã, liền ngưng giữa chừng xoay ngang tính trách mắng Nhân Mã. Nhưng lời chưa ra khỏi cửa miệng thì đã nhìn thấy vẻ mặt của Nhân Mã.
Biểu cảm này chính là biểu cảm hàng ngày cô nhìn thấy trong gương.
Biết là ngu ngốc nhưng không thể ngừng ngu ngốc được.
Thà cứ như vầy còn hơn thừa nhận chắc chắn là buông tay.
Song Ngư không lạnh không nhạt mà nói: “Cái quan trọng là thấu hiểu nhau thế nào thôi! Hai người cứ dây dưa hơn nửa năm rồi còn gì, học chung rồi sau vài tháng lại thích nhau, sau đó tiến đến diễn biến cao trào hơn, quen nhau được vài tuần rồi vì một lí do nào đó mà chia tay, rồi cứ thế dày vò nhau đến tận hơn nửa năm“.
Nhân Mã liền nhìn Song Ngư, Song Ngư cũng nhìn Nhân Mã, nhếch mép: “Hay ho gì chứ, hạnh phúc còn chưa đến một tháng mà đau khổ được hơn nửa năm đúng là mắc cười, tớ là hỏi, cậu không biết gì hay giả vờ không muốn biết, các cậu không chán, tớ cũng chán, các cậu tuy không để lộ ra cho người khác biết nhưng cả lớp đều nhìn ra, các cậu né tránh nhau như thế nào, đó, lời tớ khuyên đó, mệt mỏi thì chấm dứt, nhưng chính cậu cũng vừa nói, chấm dứt thì sợ, nên nhớ! Dấu chấm chưa chắc là kết thúc một câu chuyện, nó chỉ là mở ra một câu chuyện khác mà thôi! Chính cậu là muốn dây dưa, cậu nghĩ cậu ta không mệt mỏi chắc!? Cậu nghĩ cậu ta vẫn còn để ý đến cậu chắc!? Cái gì cũng vậy, nếu kéo dài quá lâu, kẻ cho đi nhiều hơn sẽ luôn là kẻ đau khổ nhiều hơn, lỡ chỉ còn cậu suy nghĩ mà người kia sớm đã quên rồi thì sao!? Vì thế cậu tự mà quyết định để khỏi phải hối hận đi!!“.
Bị Song Ngư tuôn cho một tràng vào mặt, Nhân Mã nhất thời đần mặt ra.
Cả Song Ngư sau khi nói, cũng không hiểu sao mình lại lo lắng cho Nhân Mã và Kim Ngưu đến vậy?!
Vì quan hệ giữa cô và Song Tử sao?
Thật ra cô không dám thừa nhận, cô đã rơi vào một cái bẫy.
Một cái bẫy mang tên “tình nghĩa bạn bè“.
Loại người như lớp Zodiac không muốn thừa nhận, chúng nó đột nhiên chả muốn kì nghỉ hè đến tí nào.
---------------------------------
Bạch Dương đang ngủ thì nhận được tin nhắn từ Bảo Bình: “Xuống lầu, đang đợi cậu dưới nhà“.
Cô tiện tay ném lại nệm, tầm ba giây sau mới nhận thức được mình vừa nghe thấy cái gì, trong vòng năm phút với tốc độ tên lửa, Bạch Dương lông xù đã biến trở lại thành nữ vĩ nhân xinh đẹp học thức bước xuống lầu.
Gần xuống bậc thềm cuối cùng, Bạch Dương đột ngột đứng lại, ngay trước mắt cô, Bảo Bình đang đứng đó, gần cánh cửa sổ lớn phòng khách, ánh nắng chói chang chiếu vào từng lọn tóc, chiếc mũi cao, thân hình cao gầy nhưng rắn chắc của Bảo Bình.
Giống như cô đã được nhìn rõ người luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô. Mà trong giấc mộng đó, cô không tài nào nhìn rõ mặt nam nhân đã đưa tay đỡ cô qua chiếc cầu mỏng manh.
Ngay cả gọng kính đeo trước mắt càng tôn nên nét đẹp hào hoa của Bảo Bình, anh không phải là mẫu người đẹp theo kiểu tri thức. Trong mắt mọi người, Bảo Bình dù đeo kính hay không đeo kính đều có sức hút mãnh liệt theo kiểu lãng tử, cực kì mê người.
Giây phút này như ngưng đọng lại, chỉ có một Bạch Dương, một người duy nhất đang dõi theo anh, tim đập mạnh đến phát đau vì anh.
Bảo Bình quay đầu, nhìn thấy Bạch Dương, khẽ nhếch môi: “Sao thế? Còn không xuống? Ngắm nãy giờ chưa đủ hả?“.
Bạch Dương giận!
Rõ ràng tên đó biết mình xuống nãy giờ và rõ ràng hắn cũng biết mình đắm đuối nhìn hắn, thật mất mặt mà!
Bạch Dương ráng vớt vát thể diện cho mình, nghênh mặt đi xuống: “Đến nhà tôi giờ này làm gì?“.
Bảo Bình vẫn giữ nụ cười nửa miệng, một tay giơ một bịch màu trắng lên lắc nhẹ: “Ăn sáng nào!“.
Hết giận rồi! =.=
Lại lần nữa tự chui vào rọ, Bạch Dương tự trách mình ngu =.=
Bạch Dương ra vẻ hờn: “Tự nhiên tốt bụng vậy?“.
Bảo Bình vừa mở bịch vừa kêu gia nhân nhà Bạch Dương đi lấy đồ sau đó trả lời: “Chỉ là tiện đường thôi!“.
Đồ xấu xa!
Tự nhiên Bạch Dương muốn hỏi, chỉ là muốn hỏi mà thôi!
“Cậu...“.
“Sao?“.
“Cậu không phải đã từng mua đồ ăn sáng cho ai rồi chứ?“.
“Có rồi!“.
Đờ mờ, bố biết mà!
“Kim Ngưu và Cự Giải, trước giờ lâu lâu vẫn mua cho bọn nó vì tụi nó đòi“.
“Vậy... tôi không đòi...?!“.
“Đã nói là tiện đường mà“.
Chó Bảo...
“Dù sao cũng tiện đường nhiều đứa quá, không hiểu sao chỉ muốn đến nhà cậu!“.
Ngày hôm đó, Bạch Dương không thể mở miệng nói ra một tiếng nào nữa.
Hỏi thử trên thế gian có bao nhiêu thứ tình yêu tồn tại được lâu dài, niềm tin và lí trí luôn tỉ lệ nghịch với nhau.
Vác đôi chân nặng nề trở về phòng, Song Ngư khép cửa, trượt mình từ từ rồi ngồi bệt xuống đất, lấy tay chà thật mạnh lên mặt, tự dặn lòng nhất quyết không được trở nên yếu đuối.
“Không được khóc Song Ngư, nhất định mày không được khóc” Không cần một sự kích thích nào, nước mắt cứ thế tuôn xuống.
Rời khỏi nhà Song Tử sau khi để lại một câu trái với lòng mình, mặc cho Song Tử gọi, cô cũng quyết định không quay đầu, cô biết nếu như cô quay lại, nhất định cô sẽ òa khóc mất.
Song Tử vẫn đứng ở lan can, cúi đầu nhìn xuống bên dưới để mái tóc che khuất mặt mình, anh không biết nên làm thế nào, anh cảm thấy tội lỗi, điều mà trước giờ anh không hề cảm thấy khi làm tổn thương người khác. Nụ cười của Song Ngư lúc đó làm anh cảm thấy như bị tẩy não, đôi mắt khiến anh cảm nhận được một nỗi đau sâu sắc, có chút quặn thắt, có chút bi thương.
Chỉ là, trái tim anh đang có người khác, anh không thể vì một chút suy nghĩ vẩn vơ về Song Ngư mà làm ảnh hưởng đến tiến triển giữa anh và Nhân Mã.
----------------------------
“Tớ nói này Bạch Dương“. Cự Giải nằm bên cạnh nhìn lên trần nhà như thể gọi chính bản thân.
Bạch Dương vẫn lặng lẽ im lặng, cả hai ở trong ánh đèn lập lòe cứ thế mà nhìn trần nhà.
“Thiên Bình thật sự ổn?“.
Cơ thể Bạch Dương cử động một chút, cũng chả biết trả lời ra sao, những điều đã xảy ra làm cô thật sự khó chịu, trái tim như bị chèn ép, mọi thứ không như ý mình luôn làm cho Bạch Dương cảm thấy mệt mỏi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vọng vào, cảm giác như không còn một ai tồn tại tên thế giới này nữa.
Giọng Bạch Dương khe khẽ vang lên như để giải đáp tất cả: “Tớ thực sự ghét Song Tử“.
-------------------------------
Ngày hôm sau, cả lớp lên trường ngày cuối cùng để hoàn tất thủ tục cũng như vài hoạt động khác của trường. Thiên Cầm liếc nhìn cả lớp, không biết nên giải thích cảm nhận của mình như thế nào, cô cảm thấy tất cả đều rất năng nổ làm việc nhưng tại sao ngay cả một tiếng động cũng không hề phát ra, như một bảng ghép hình bị tháo gỡ từng mảnh vậy, vô cùng lạnh lẽo.
Dường như không một ai nghe thấy, là không nghe thấy chứ không phải cố tình làm lơ.
Song Tử đưa mắt qua Song Ngư, thấy cô vẫn đang chăm chú xếp sách lên kệ mà không có bất kì biểu cảm gì, giống như việc hôm qua chưa từng xảy ra, lại làm cho anh thấy chút trống rỗng.
Thiên Bình thì ngồi nhìn chằm chằm đống sách XXX cất sâu trong tủ. Nhân Mã hình như đang có hứng thú với việc quét sàn, mặt bịt khẩu trang y tế, tay quét liên tục không ngừng nghỉ. Cự Giải đứng cạnh Song Ngư, cùng Song Ngư xếp sách. Bạch Dương đang ngồi trên cái thang lau chùi những thứ trên cao.
“TỤI MÀY CÓ NGHE TAO NÓI KHÔNG HẢ??” Xử Nữ sục sôi máu nóng.
Xử Nữ vỗ vai cả hai, có vẻ đắc ý: “Mọi người gì, chả phải chúng ta là bạn của nhau hay sao!!“.
--------------------------------
Nhân Mã chạy đến bệnh viện, sau khi hỏi y tá số phòng của Kim Ngưu nhưng đến lúc đứng trước cửa, cô lại ngập ngừng, cô chỉ sợ phải tiếp nhận Kim Ngưu đã bị thương, nghĩ đến đây khiến trái tim cô như bị bóp chẹn lại.
Đứng trước cửa, cô tay chân cũng trở nên dư thừa, hai bàn tay cứ chà vào nhau thì cửa bật mở.
Do chưa chuẩn bị tâm lí trước, Nhân Mã có chút hoảng hốt nhưng người đứng trước mặt cô lại là một vị bác sĩ trẻ.
Nhân Mã tròn mắt: “Cô Cự Tước?“. Rõ ràng cô là giáo viên y tế trường HOROSCOPE!!
Cự Tước mỉm cười dịu dàng: “Thỉnh thoảng cô mới ở trường thôi, cô làm việc ở đây!“.
Nhân Mã hỏi xong cũng không còn thắc mắc nữa, mắc liếc vào kẽ hở bên trong: “Cô, cậu ấy, ý em là Kim Ngưu có ổn không ạ?“.
Bảo Bình biết, từ khi xảy ra việc này, chính anh cũng biến thành thảm hại mất rồi, tồi tệ đến mức, chỉ trơ mắt ra nhìn hai kẻ mình để tâm đau đớn. Cái tôi của anh luôn là bị hai người này làm cho sụp đổ, đặc biệt là Cự Giải, vì cô vốn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Cự Tước nhìn chằm chằm sau đó nở nụ cười gượng gạo: “Cô đi trước, các em vào thăm bạn đi!“.
Nhân Mã chứng kiến hết tất cả, bây giờ cô thật sự ghét nhìn cảnh này, vì lí do gì mà Cự Giải phải đau xót, đáng ra người ngồi đó phải là cô mới đúng, chỉ có cô mới có quyền đau đớn đến thế. Trái tim cô đã bị xé nát vụn như tro tàn khi nghe tin Kim Ngưu nhập viện, biết tay anh chấn thương nặng, cô chỉ ước mình là người thay anh gánh tất cả, nhưng mọi thứ cô đều kìm nén trong lòng, ganh tỵ với loại người có thể biểu lộ tình cảm với anh, tức giận về mọi thứ với những người quan tâm đến anh.
Nhân Mã không hề biết rằng, gương mặt cô đã trở nên méo mó xấu xí thế nào, Bạch Dương nắm chặt tay mình, móng tay ấn chặt vào da thịt đến mức mau bắn ra, cô nghiến răng cất giọng cao vút, làm cho ai nấy đều giật mình.
“Cậu là đồ ích kỷ!!!“.
Xử Nữ hiểu ra tình hình không tốt, cô kéo Bạch Dương vào trong tránh cho mọi việc trở nên càng tệ hại.
Sau câu nói đó, Nhân Mã cảm thấy vô cùng bàng hoàng, tỉnh táo trở lại, không phải vì Bạch Dương chửi cô mà là vì cô bỗng thấy sợ chính bản thân mình, từ lúc nào cô đã tự biến mình thành kẻ độc tâm như vậy.
Thiên Bình cũng bắt đầu sợ Nhân Mã, cô khẽ lắc đầu rồi né qua một bên bước vào trong cùng với Sư Tử.
Người im lặng nãy giờ đứng khoanh tay tỏ vẻ bình thản cuối cùng cũng buông thõng hai tay xuống, khẽ đẩy Song Tử: “Quan tâm cậu ấy một chút, đừng để cậu ấy suy nghĩ gì ngu ngốc“.
Song Tử giật mình, quay lại nhìn Song Ngư, cô tỏ ra bình tĩnh như thường ngày, ngược lại làm cho anh thấy có chút khó chịu.
Song Tử nghiến răng: “OK, không vấn đề gì hết!!“.
Chợt cảm thấy nhói lên, Song Ngư kiên quyết gạt bỏ cảm xúc yếu đuối này, trước đây cô có thể vượt qua được chuyện của mẹ mình thì tất nhiên chuyện này đối với cô cũng không thành vấn đề.
Người bị tổn thương trong chuyện này, chả phải là cô sao? Tại sao cô phải xót thương dùm cho Nhân Mã, cô đã từng đưa ra lời khuyên cho Nhân Mã mà quên mất một thứ mà trước giờ cô không hề tin. Đó là tình bạn, cứ nhắc đến điều này là Song Ngư lại cảm thấy phát điên, rõ ràng cô quyết tâm gạt bỏ nó từ khi bước vào tiểu học mà rồi sau đó lên cao trung, cô lại tự động tháo bỏ bộ mặt của mình và sống cùng những người khác trong lớp, nghĩ lại vẫn nghĩ không ra sao, bản thân có thể ngu ngốc đến thế, tức thì mặc kệ Song Tử và Nhân Mã, cô xoay đầu tiến thẳng vào trong.
Song Tử nhìn bóng dáng Song Ngư bước đi, rốt cuộc cũng không hiểu cảm xúc khó tả đang diễn ra trong đầu mình là gì, anh khẽ vỗ vai Nhân Mã: “Không sao chứ?“.
Nhân Mã né đi, tránh bàn tay vừa chạm mình, mắt vẫn nhìn về hướng Kim Ngưu: “Làm ơn để tớ yên một lát“.
Song Tử định nói gì đó thì bị tiếng lộp bộp vang bên tai, quay qua thấy Thiên Yết và Ma Kết mặt mũi đỏ gay, thở hồng hộc, Ma Kết lên tiếng: “Cậu ta không sao chứ?“.
Song Tử ậm ừ: “Có lẽ thế, không nguy hiểm đến tính mạng“.
Nhân Mã thì thầm: “Tay cậu ấy...“.
“Hả? Cậu nói gì Nhân Mã?” Song Tử hỏi lại.
Nhân Mã quay qua nhìn ba người bạn của mình, cười: “Xin lỗi, các cậu hỏi thăm Kim Ngưu dùm tớ, tớ có việc rồi!“.
Ma Kết không hiểu nổi: “Sao thế? Cậu là người cần ở...“.
Nhân Mã cắt ngang: “Xin lỗi, tớ muốn yên tĩnh“.
Song Tử và Ma Kết định nói thêm thì đã bị Thiên Yết ngăn tay lại.
Cả ba nhìn Nhân Mã rời khỏi, nhất thời chỉ biết thở dài, tụi con gái luôn luôn khó hiểu.
Sau đó cùng bước vào phòng, đập vào mắt hai người con trai vừa đến là cả đám đứa đứng quây quần bên giường Kim Ngưu, lại có bóng nho nhỏ ngồi bệt dưới đất khóc lóc, ai nấy đều đưa tay dỗ dành.
Thiên Yết nhanh chân hơn Ma Kết, không đợi phản ứng của Bảo Bình đã nhanh chóng kéo tay phải của Cự Giải, thô bạo nhưng đủ sức lôi cô đứng hẳn dậy. Lúc kéo cô lên chính anh cũng giật mình, so với hồi đi du lịch cánh tay cô hẳn đã gầy đi rất nhiều, cảm giác không cần dùng lực cũng khiến cô té xuống, cõi lòng tràn lên một cỗ xót xa. Cô đứng dậy nhưng vẫn cúi gằm, tóc xõa che hết hai bên không rõ mặt thế nào nhưng vẫn nghe được tiếng rên rỉ sụt sùi.
Từ nhỏ đến lớn việc nặng đều vào tay Thiên Bình, coi như hảo hán không thèm chấp nhất, cô vừa đi vừa nói: “Rốt cuộc cậu ấy bị như thế mà thậm chí từ sáng đến giờ tớ cũng không thấy một ai đến ngoài chúng ta?“.
Song Ngư ôm bịch chăn bông vào lòng, khẽ thở dài: “Cậu ấy không có gia đình“.
“Hả?” Thiên Bình lắp bắp, còn tưởng Song Ngư ấm đầu nói mớ: “Cậu ấy là con trai gia tộc họ Ngô đó!“.
Song Ngư khẽ nhếch mép: “Cậu nghĩ cậu ấy hãnh diện về điều đó lắm à? Nói không chừng chính cậu ấy rất sợ khi dính dáng đến họ“.
“Nhưng cậu ấy rất hãnh diện khi nói về gia đình mình hồi đầu năm học?!“.
“Một phần nào đó thôi, cậu chả biết gì cả! Suy nghĩ kĩ lại xem, Kim Ngưu đầu năm học và Kim Ngưu hiện tại có điểm gì tương đồng?“. Song Ngư nhướn mày lộ vẻ tinh nghịch.
Thiên Bình nghiêng đầu, đúng là có khác, suy nghĩ kĩ thì lại thấy hoàn toàn khác, vì mọi việc diễn ra qua suôn sẻ lại hòa hợp nên sớm cô đã không quan tâm về nhân cách của Kim Ngưu rồi, ngược lại chơi cùng tên này lại vô cùng thích thú.
Thiên Bình nghĩ nghĩ một hồi bỗng dưng dừng lại, Song Ngư vì cứ mải nhìn đằng trước nên sau khi đi một đoạn mới nhận ra người bên cạnh đã không còn, Song Ngư quay đầu gọi: “Nè, Thiên Bình, còn không nhanh?“.
Không có tiếng trả lời cũng không hề thấy Thiên Bình cử động, Song Ngư mệt mỏi đành quay đầu chạy đến bên cạnh: “Sao thế?“.
“Nhưng mà, Song Ngư, cậu rõ ràng biết chuyện này hơn ai khác, cậu phải chửi tớ nhưng cậu lại không như vậy, đó không phải là cậu Song Ngư!“.
Thiên Bình cầm hai bịch lên xua: “Không, không, ý tớ... không...” Sau đó chạm mắt Song Ngư, Thiên Bình thở dài: “Đúng vậy, vậy mới là cậu, tớ không quen cậu như thế này” Quá cao thượng đến phát ói rồi.
Song Ngư hoàn toàn không giận vì những lời này, ngược lại cảm thấy thật biết ơn và nhẹ lòng khi Thiên Bình nói ra những điều đó, đáng ra cô phải như vậy và cô hoàn toàn ghét mình như chính hiện giờ.
Nếu như Thiên Bình mà tỏ tình thành công, cô cũng dám khẳng định, tình bạn giữa cô và Thiên Bình sẽ hoàn toàn chấm dứt, tự nhiên cô biết ơn ông Trời, cám ơn ông vì Song Tử đã không thích Thiên Bình.
Xin lỗi Thiên Bình! Tớ ích kỷ như thế đấy! Tớ ích kỷ cho tình yêu của tớ và cho cả tình bạn với cậu.
Thà Song Tử không yêu cậu, còn hơn tớ và cậu mất đi tình bạn này.
Song Ngư đi sát bên cạnh: “Về chuyện gì cơ?“.
Cảm thấy Song Ngư có chút phiền phức, Thiên Bình hằn học: “Ý tớ chuyện của Song Tử đấy! Ai trong lớp cũng biết việc cậu ta và Nhân Mã...” Tóm lại cô cũng buồn không muốn nói rõ ra.
Song Ngư quay qua Thiên Bình, tỏ vẻ tức giận: “Tớ không đáng lo, quan trọng là cậu kìa, Thiên Bình, cậu mới là người chịu tổn thương, cậu đã tỏ tình, Song Tử rõ ràng biết tình cảm của cậu nhưng vẫn bỏ mặc cậu mà đi nói lời yêu thương với Nhân Mã“.
Rõ ràng cùng yêu một người, nhưng người đó lại để ý người khác, thành ra hai cô gái bị bỏ mặc kia lại trở nên cao thượng an ủi lẫn nhau. Người ngoài mà nghe chuyện này, chắc sẽ tức cười đến chết thôi.
Loại tình cảm này giành cho nhau bên ngoài là không có thật, nhưng trong câu chuyện này là thật, Song Ngư và Thiên Bình đã lớn lên cùng nhau, cùng chia sẻ những mất mát cả hai gặp phải, Thiên Bình không phút giây nào được nếm trải mùi vị có cha mẹ thì Song Ngư ở cạnh chia sẻ những niềm vui mà cô có, rồi sau đó mẹ Song Ngư mất, cả thế giới như sụp đổ trước mắt Song Ngư, không nụ cười, không một thứ gì, cô không thể chia sẻ bất kì thứ gì cho Thiên Bình nữa. Như để trả ơn, Thiên Bình lại đến bên cạnh an ủi Song Ngư, cho cô thấy còn rất nhiều thứ cần luyến tiếc bên ngoài, cái chết chỉ là tạm thời, tương lai mới thật sự là thứ cần được nắm giữ. Cả hai cứ thể liếm vết thương cho nhau đến khi lành hẳn rồi trở thành vết sẹo, về sau cứ nhìn vào vết sẹo đó mà cùng nhau vượt qua tất cả.
Đối với cả hai, thiếu đối phương là điều không thể, làm tổn thương đối phương thì lại ân hận.
Nhẹ mỉm cười, Thiên Bình đưa tay lên ngực, chỉ cho Song Ngư thấy: “Có cái gì có thể đau hơn việc bố mẹ tớ đã không còn tồn tại trên đời này nữa?“.
Nhìn mắt Song Ngư khó chịu, cô biết Song Ngư rất ghét khi cô nói ra điều này, thứ mà cả hai cho là cấm kỵ nhưng Thiên Bình chỉ nói tiếp: “Chuyện tình cảm mà, cậu biết tính tớ mà Song Ngư, tớ trước giờ thích ai cũng không đau lòng đến mức muốn chết, cũng chả phải loại khắc cốt ghi tâm, tớ chỉ thích, chỉ thế thôi, đối với tớ, Song Tử có cũng được không có cũng chả sao“.
“Nhưng...” Song Ngư lắc đầu, nước mắt như muốn trào ra.
Thiên Bình gạt đi: “Nghe nè, cậu là người đầu tiên giúp tớ thoát khỏi đau khổ tưởng chừng như không thể, Thiên Yết là người thứ hai làm tớ quên đi nỗi đau ấy, và Song Tử, người thứ ba an ủi tớ với những lời nói ấm áp, nói trắng ra, cậu mới là người tớ để tâm nhất!!“.
“Đã bảo không hứng thú yêu đương với cậu rồi mà!” Thiên Bình đi đằng trước, Song Ngư cũng không thấy rõ mặt, cô không biết rằng, Thiên Bình đã toét miệng cười đến mức nào.
“Ai dà, keo kiệt quá đi!“.
“Cậu đâu xứng để tớ yêu“.
“Gì chứ? Cái con này...“.
“A, a, đau, đệt dám nhéo bố à!!“.
Trên con đường về, nở đầy hoa.
-----------------------------
“Em sao thế?” Thiên Tiễn thấy Nhân Mã đi ngang qua sảnh mà không để ý đến anh, có chút phân vân nghiêng đầu qua.
Nhân Mã cố điều chỉnh biểu cảm, quay sang Thiên Tiễn nở nụ cười: “Có sao đâu!“.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng với Thiên Tiễn, Nhân Mã không bao giờ qua mắt được.
Thiên Tiễn nghiêm nghị ra lệnh Nhân Mã ngồi xuống bên cạnh, khẩu khí có phần đe dọa: “Em không nói thì em nghĩ anh không có cách tìm ra?!“.
Nhân Mã thở hắt, tựa trán vào vai Thiên Tiễn, ngập ngừng: “Em có lẽ càng ngày càng xấu xa“.
Thiên Tiễn đưa tay lên vai cô vỗ nhẹ: “Đã có chuyện gì?“.
Giọng Nhân Mã run run, chỉ muốn khóc: “Em không biết, có lẽ là do em bị ám rồi, không hiểu mình muốn gì, chỉ cảm thấy cách mọi người càng xa, người em yêu thì không thể chạm tới“.
Nói qua nói lại, Thiên Tiễn đoán ra ngay người có thể làm em gái mình đau lòng, ngoài cái lớp cô suốt ngày kể lể thì anh cũng không nghĩ ra được ai khác.
Người em yêu?
Thiên Tiễn có chút hiếu kỳ.
Sau đó, Thiên Tiễn dỗ dành Nhân Mã về phòng, kêu gia nhân mang ít đồ ăn lên. Anh trở về phòng mình, ngồi xuống bàn làm việc, suy nghĩ hồi lâu mới nhấc điện thoại lên.
“Alo” Đầu dây bên kia vang lên.
“Tôi đây“.
“Anh, anh, anh, tên khốn, sao lại có số điện thoại tôi?“. Người bên kia hoảng hốt hét lên.