Giả vờ thanh cao nhưng vẫn là tránh không nổi lưới tình, Cự Giải ngồi nhìn Kim Ngưu, chỉ đành thở dài vỗ vai anh vài cái rồi quay lưng trở về nhà.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, không thể giải quyết trong ngày một ngày hai, Cự Giải cầm điện thoại lên nhìn thì phát hiện cuộc gọi nhỡ của Thiên Bình, có lẽ Thiên Bình đã tắt sau khi đổ chuông.
“Alo“.
“Cự Giải“.
“Có chuyện gì?“.
“À, thật ra đúng là có chút chuyện, nhưng tao thấy dạo mày mệt mỏi quá, bỏ qua đi, chuyện nhỏ thôi!“.
“Nói!” Cự Giải ghét nhất là đã nói ra nhưng lại cố tình bỏ qua, một khi đã nghe có chuyện thì ai mà có thể dễ dàng coi như không nghe thấy được.
“Ok...” Thiên Bình thở dài, khẽ liếc qua Ma Kết một chút rồi cầm máy đi ra ngoài hành lang, đưa điện thoại lên: “Hồi nãy tao thấy Nhân Mã đi với một người đàn ông khác“.
Cự Giải nhíu mày: “Đàn ông khác?“.
Thiên Bình khó xử trả lời: “Lạ lắm đúng không? Cậu ta đang vướng vào mối quan hệ khó nói rồi, thậm chí bây giờ lại xuất hiện...“.
“Anh ta mặc đồ vest, cực kì đẹp trai, à và có một con mắt khiến người nhìn khiếp sợ?” Cự Giải thản nhiên chen ngang.
Thiên Bình bối rối: “Ờ... đúng... đúng là mang lại cảm giác đó, nhưng mà sao biết?“.
Cự Giải thở ra một hơi: “Đó là anh trai của cậu ta“. Dù thế nào, Cự Giải cũng vẫn tin rằng Nhân Mã không phải dạng con gái dễ dãi, khả năng lớn chỉ có thể là anh trai Nhân Mã, điều này nên suy xét đầu tiên.
Thiên Bình há hốc miệng, vội đưa tay che miệng lại, không khỏi hốt hoảng.
Thấy bên kia im lặng, Cự Giải liền thắc mắc gọi: “Alo, alo, Thiên Bình, còn đó không?“.
“À... a... nghe đây!“.
“Sao thế?“.
Thiên Bình vẫn không thốt nổi thêm tiếng nào.
“Thiên Bình, không có gì nữa thì tao cúp máy nhé!“.
“Khoan!” Thiên Bình vội nói.
Cự Giải đang định nhấn tắt thì lại đưa lên: “Sao vậy?“.
Thiên Bình cẩn thận lựa chọn từng từ: “Cự Giải, tao nói chuyện này nhưng mày tuyệt đối phải bình tĩnh, tao biết dạo mày gặp nhiều chuyện rồi, hết chuyện Kim Ngưu rồi đến chuyện...“. Thiên Bình vội im bặt sau một lúc lâu mới lảng tránh nói tiếp: “Nói chung là dù có chuyện gì” Thiên Bình trầm giọng xuống: “Bọn tao vẫn ở cạnh mày ok?“.
Cự Giải cảm thấy buồn cười, không kìm được mà hiện ra nửa vầng trăng ở miệng: “Được rồi, nói đi người đẹp“.
Tiếng hít thở sâu của Thiên Bình vang bên kia điện thoại, sau cùng cũng có thể mở miệng: “Cái thằng anh của Nhân Mã, tên gì nhỉ?“.
Bỗng cảm thấy chủ đề hình như không đúng cho lắm, Cự Giải nghiêng đầu: “Thiên Tiễn, nhưng mà sao? Mày đừng nói với tao là mày đổ người ta ngay từ ánh nhìn đầu tiên nhé“.
Thiên Bình đang định phản bác thì Cự Giải đã nhanh chóng nói tiếp: “Ahaha, yên tâm, tao cũng vậy mà, đẹp trai bỏ mẹ“.
Thiên Bình đưa tay day trán, cố gắng ngăn chặn lại tiếng cười dâm đãng kia mà nói tiếp: “Câm mồm nghe bố nói, và bỏ ngay cái điệu cười tởm lợm đó đi!“.
Mãi sau mới có thể dẹp xong, Thiên Bình công nhận một điều là không thể nói chuyện nghiêm túc với con này quá năm phút, lật mặt nhanh luôn là bản chất của Cự Giải.
“Tao không có cái vụ yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu! Mẹ nó, tao là đang có chuyện thật đấy!“.
Cự Giải biết Thiên Bình đã bực mình nên ngay lập tức quay lại trạng thái ngoan ngoãn.
“Thiên Tiễn? Để tao nói cho mày nghe, tao đã từng thấy nó một lần trước đây“.
Cự Giải trề môi thắc mắc: “Hả? Thì sao?“.
“Được rồi, quan trọng là việc tao từng thấy nó ở đâu“.
“Hả?” Cự Giải rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn.
“Bar DARK“.
Tim Cự Giải đánh thịch một cái, run run chuyển điện thoại qua tay phải, chờ đợi câu tiếp theo của Thiên Bình, chỉ mong rằng mọi thứ không như cô đang nghĩ.
Thiên Bình chậm chạp nói: “Và đi cùng với em mày“.
Thấy bên kia không phản ứng, Thiên Bình đau lòng: “Xin lỗi, Cự Giải, thành thật xin lỗi“. Xin lỗi vì lại gây thêm lo nghĩ cho mày rồi.
“Không... không phải lỗi của mày, cần gì phải xin lỗi tao, tao phải cám ơn mới đúng, mà thôi để khi khác nói chuyện, hiện tại tao phải về nhà rồi“.
Nói xong lập tức cúp máy.
------------------------------------
Sáng hôm sau, Bạch Dương triệu tập mọi người đến nhà cô bằng một nội dung tin nhắn, cuối cùng thì đến giờ, vẫn không thấy đầy đủ thành viên xuất hiện.
“Thiên Bình, gọi Song Ngư được chưa?“. Bạch Dương cau mày.
Thiên Bình nhấn nút đưa lên tai liên tục, chỉ lắc đầu.
“Bảo Bình, Kim Ngưu, gọi Cự Giải nhanh lên!“.
Bảo Bình nhăn mặt: “Không được, gọi nãy giờ có thèm nhấc máy đâu“.
Tim Thiên Bình như muốn nhảy ra ngoài, mọi chuyện có vẻ đang trong dự đoán của cô, cất điện thoại vào túi, Thiên Bình đẩy Bạch Dương qua một bên, tằng hắng vài cái: “Chuyện của Cự Giải, hai cậu còn định giấu bao lâu?“.
Bạch Dương giật giật lông mày: “Giấu gì?“.
Thiên Bình hất nhẹ mái tóc ngắn của mình, khoanh tay nhìn thẳng vào Bạch Dương: “Chuyện của Trường Xà, rõ ràng là các cậu biết nhưng cố tình không nói...“.
“Sao cậu biết?!“. Bảo Bình liền đứng dậy.
Thiên Bình lắc đầu, mệt mỏi đáp: “Cự Giải, chính nó là người ban đêm không có gì làm chạy qua nhà tớ khóc, cậu nghĩ những chuyện thế này có thể giấu mãi sao?“. Nhìn khuôn mặt sớm đã cứng đờ của Bạch Dương và Bảo Bình, Thiên Bình nói tiếp: “Các cậu cũng biết là Cự Giải nó lụy tình tên đó thế nào, dù miệng từ chối thằng đó nhưng chính bản thân nó lại không thể không thôi nghĩ đến, cái gì mà kết hôn, cái gì kết hôn vì đã mang thai?! Cậu nghĩ xem ai có thể chịu nổi khi chính mắt nhìn thấy Trường Xà cùng vợ mình đã kết hôn thậm chí trong bụng cô ta đang chảy dòng máu của người Cự Giải yêu?!” Cuối cùng là không nhịn nổi mà nói ra tất cả, Thiên Bình cũng không thể tự trách mình được.
Ai nấy xung quay đều không thể tin được, Xử Nữ khẽ rùng mình một cái, nhớ đến mọi thứ mà Cự Giải phải kìm nén suốt những tuần qua không khỏi làm cô phải đau lòng.
“Vậy thì... “ Bạch Dương bỗng lên tiếng: “Tớ không tin trên đời có loại tình yêu khắc cốt ghi tâm, chắc chắn là do chưa có người nào xuất hiện nên Cự Giải đã tự lầm tưởng mình còn yêu Trường Xà thôi!” Điều này cũng là điều Bạch Dương luôn giấu kín trong lòng, sợ nói ra sẽ tự biến mình thành kẻ độc ác khinh thường tình cảm của người khác.
Trái lại với suy nghĩ của Bạch Dương, Thiên Bình chỉ cười trừ: “Cậu nghĩ tớ không nghĩ như vậy sao?! Nếu nó thực sự làm Cự Giải đau lòng thì vốn cậu ấy đã không thể đứng trụ được lâu như vậy, chỉ là do bản thân cậu ấy chưa tìm thấy người khác nên cậu ấy mới tưởng rằng mình chỉ thích Trường Xà mà thôi“.
Từ đầu đến cuối, Sư Tử càng cảm thấy mơ hồ, mọi suy nghĩ của con gái luôn mông lung và khó hiểu, khiến anh không cách nào tiếp thu được.
Rốt cuộc Cự Giải còn yêu không?
Hay là ngộ nhận lầm tưởng?!
Mọi thứ rắc rối đến mức không thể chỉ vài ba câu nói mà có thể giải thích được.
Cuối cùng, Bạch Dương cũng khoanh tay lại, mắt sắc bén nhìn Thiên Bình: “Vậy còn cậu Thiên Bình, rốt cuộc giữa cậu và Cự Giải đã có chuyện gì?!“.
Thiên Bình đơ mất một lúc sau đó vội lảng tránh: “Không phải là vấn đề liên quan đến các cậu đâu, đừng lo“.
“Mọi chuyện liên quan đến các cậu, bọn tớ đều lo!“. Bạch Dương đột ngột quát.
Ngồi bên kia, ngay cả một cử động cũng không có phản ứng, Thiên Yết giống như chỉ sống trong thế giới của riêng mình, bản thân anh cũng không hiểu con gái, đặc biệt là một người có tính cách như Cự Giải, mỗi một người con gái ở đây đều có một tính cách riêng, nhưng đối với anh, Cự Giải là duy nhất đặc biệt, toàn bộ mọi thứ của cô đều tạo cảm giác kì lạ, làm người ta hiếu kì mãi không thôi. Chính anh cũng bất giác nhận ra, từ khi nào anh đã để ý cô đến vậy, vì cô có hai nhân cách?! Anh cũng thừa nhận đồng ý với Bạch Dương, không có loại tình yêu khắc cốt ghi tâm, có lẽ hiện tại hay cả sau này, họ sẽ vĩnh viễn không bước chung một con đường.
Tình yêu thời học trò rất đẹp, nhưng khoảng thời gian đó lại không bao giờ tồn tại mãi mãi.
Còn Ma Kết, từ đầu đến cuối anh vẫn không thể dời mắt khỏi Song Tử, tuy gương mặt của Song Tử rất bình thản, nhưng Ma Kết rất nhanh nhạy, nhận ra rằng Song Tử không hề liếc mắt về phía Nhân Mã.
Cuối cùng Song Tử cũng đứng lên đi ra ngoài sân bỏ mặc trận ầm ĩ giữa Bạch Dương và Thiên Bình, Ma Kết thấy vậy liền đứng dậy từ tốn đi theo.
Ra ngoài đã thấy Song Tử đang hút thuốc, quầng mắt thâm quầng càng hiện rõ dưới ánh nắng mặt trời, Ma Kết đến bên cạnh, dựa tay vào lan can, khẽ nhếch miệng: “Trông mày thật sự có vấn đề“.
Song Tử chán ghét quay đi chỗ khác, Ma Kết chỉ nhướn mày: “Không phải tao muốn nhiều chuyện đâu Song Tử, rõ ràng là mày không hề có cảm giác vui vẻ khi ở cạnh Nhân Mã“.
“Im đi!” Song Tử cộc lốc.
Ma Kết bỏ ngoài tai: “Mày nghĩ rằng chỉ cần ở cạnh người mình thích không thì sẽ vui vẻ hả? Quan trọng là sự đồng điệu về mặt tình cảm của tụi mày thì mới thật sự cảm thấy hài lòng“.
Song Tử quay đầu, nhếch mép khinh thường: “Vậy chứ giữa mày và Cự Giải chắc cùng đồng điệu về trái tim ha?!“.
Mắt Ma Kết khẽ giật: “Đừng lôi cậu ấy vào chuyện này!“.
Song Tử cười lớn, không ngừng châm chọc: “Vậy có nghĩa là hiện tại mày không cần Cự Giải phải đồng điệu với mày? Hay là hiện tại mày đã có đối tượng khác?” Song Tử nhìn gương mặt đã đóng băng của Ma Kết, hài lòng: “Thiên Bình à?!“.
“Mẹ nó!“. Ma Kết kéo cổ áo của Song Tử nhấc lên.
Song Tử nhớ đến chuyện tối qua, không kìm được máu nóng sôi trào mà tiếp tục đùa bỡn: “Đồ giả dối! Tụi mày đứa nào cũng giả dối! Giả vờ thích người này người kia nhưng lòng thì dễ xoay như chong chóng, ngày một ngày hai liền để ý người khác“.
BỐP!!
Ma Kết đấm một phát mạnh khiến cho Song Tử ngã ra sau, sau đó Ma Kết tiến tới ngồi xuống, kéo cổ áo của Song Tử lên, miệng gằn từng tiếng: “Mày thật đúng là thằng chó chết!“.
Rõ ràng chính bản thân dao động nhưng lại sợ phải thừa nhận nên luôn tìm cách đổ lỗi cho người khác, bản chất của Song Tử luôn là như vậy.
Ma Kết đấm một phát đau điếng nữa vào mặt Song Tử, nói: “Song Tử! Cái này là là tao trả hộ Song Ngư“.
Người im lặng nhất nhưng bên trong lại bốc lửa sôi trào, dường như chính anh cũng giật mình nhột nhạo khi bị Song Tử chế giễu và anh đang sợ hãi không muốn tin rằng mình là kẻ chả ra gì.
“Dừng lại!” Tiếng quát đằng sau vang lên.
Ma Kết quay đầu, nhìn thấy Song Ngư chạy lại kéo hai người tách khỏi nhau, mặt Song Ngư không một tia biểu cảm, chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng để tụi nó biết tụi bây đánh nhau như thế, con Bạch Dương nó mà biết tụi bây dám giở trò bạo lực trong nhà nó xem, coi có đứa nào toàn mạng về nhà không“.
Song Ngư im lặng đưa khăn giấy cho Song Tử lau đi vết máu khóe miệng, tránh nhìn vào mắt anh. Song Tử định đưa tay lên nhưng sau đó liền hạ tay xuống, cúi đầu không nói.
Ma Kết thật sự ngửi được mùi mờ ám.
---------------------------
Bạch Dương bực mình hét: “Mẹ nó, giờ mày mới tới hả Song Ngư, biết mẹ mày gọi cho mày bao nhiêu cuộc không?! Mà còn, mặt Song Tử bị gì vậy?“.
Nghĩ tới thảm cảnh không toàn mạng trở về, Song Tử liền nói: “Nãy không để ý tế dập mặt vào bồn rửa tay“.
Bạch Dương trợn mắt suy nghĩ, rốt cuộc nhà mình có bồn rửa tay ngoài sân sao?!
Ting!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Dương mở ra xem, mặt chuyển qua bực dọc: “Cự Giải nó có việc, tớ sẽ dặn nó sau vậy“.
Nhân Mã nhìn Bạch Dương, dù cả hai ở cạnh nhau như thế, nhưng không thể giống như trước kia, có thể dễ dàng mà thoải mái với nhau được.
Rõ ràng nói nhưng lời làm tổn thương người khác là Bạch Dương, cho mình là trung tâm của vũ trụ cũng là Bạch Dương nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Bạch Dương cho Nhân Mã cảm giác cô không bao giờ đúng. Đứng trước Bạch Dương, Nhân Mã luôn là người sai.
Nhiều khi ghét người này muốn chết nhưng lại không thể ghét mãi.
Tình bạn của Nhân Mã và Bạch Dương bắt đầu khi cả hai còn rất nhỏ, Bạch Dương giống chị gái, luôn luôn trưởng thành hơn cô. Nếu nói không bực mình thì đúng là nói dối, vì ngay cả cha mẹ Nhân Mã cũng luôn hài lòng về Bạch Dương. Ngay từ đầu, lí do duy nhất khiến Nhân Mã không muốn vào trường này là vì Bạch Dương, cảm giác luôn phải núp bóng sau một người là một cảm giác không hề dễ chịu chút nào và ghét Bạch Dương là sự thật.
Vì tính cách bề trên và nghiêm khắc nên những người bạn bên cạnh Bạch Dương dần dần biến mất, Nhân Mã đã từng nghĩ, chỉ có mình có thể chịu được tính cách này, nhưng không ngờ rằng, trên đời này vẫn còn mười người khác đang giang rộng vòng tay chào đón Bạch Dương.
Thiếu hụt lớn nhất của Bạch Dương, chính là cực kì căm hận đàn ông.
Nhưng lại vô tình say mê một người.
Bạch Dương từ nãy đều không nhìn Nhân Mã một cái, nhưng thật ra mọi tâm trí đều dồn vào Nhân Mã, tự hỏi chả lẽ cứ phải tiếp tục thế này sao?!
“Chiều nay chúng ta sẽ xem phim“.
“Hả?” Thiên Bình ngạc nhiên.
“Ở đâu? Rạp?” Xử Nữ hỏi lại.
“Không, nhà Kim Ngưu“.
Kim Ngưu mãi mới để ý tên mình vừa được nhắc tới, đưa ngón tay chỉ vào mặt mình: “Nhà tớ?“.
Bảo Bình lườm: “Rốt cuộc là đã hỏi qua nó chưa vậy?“.
Kim Ngưu giống như vừa từ trên trời rớt suốt, nhất thời không phản ứng kịp.
“Tỉnh vậy mẹ!” Thiên Bình không kìm được.
Bạch Dương bỏ ngoài tai lời nói của chúng nó, tiếp tục nói: “Vậy nhé, thử đứa nào không vác mặt tới hoặc chơi trò dây thun xem tao có đến nhà cào cho nát mặt không“.
Dĩ nhiên, không một đứa nào dám cãi lại cả.
-----------------------------------
Buổi chiều dù đang trong tình trạng rất mệt mỏi và suy sụp nhưng vì những lời đe dọa của Bạch Dương văng vẳng bên tai nên Cự Giải vẫn cố gắng làm cho bản thân trông tươi tắn nhất có thể để đến nhà Kim Ngưu.
Nhà Kim Ngưu tuy nhỏ nhưng đến hai tầng, phòng cách đơn giản nhẹ nhàng, đồ đạc trong nhà ít ỏi nên trông như thể rộng hơn khi nhìn từ bên ngoài, tầng trên cùng của Kim Ngưu có đặt một phòng tầm bảy mét vuông, từ cửa vào phòng bên tay phải là một màn hình tivi lớn che lấp cả phía bên tường, tay trái đối diện màn hình lớn gồm hai chiếc bàn nhỏ màu trắng với chân bàn cách mặt đất khoảng ba mươi xăng ti mét, xung quanh góc tường đều là những chiếc đệm và gối to bằng nửa thân người xếp đều và san sát nhau.
Thảm sàn dệt bằng thứ vải thô màu đỏ, cả đám không khỏi xuýt xoa khi lần đầu tiên bước chân đến đây, tuy chỉ là ngắm lướt qua., Kim Ngưu đã hãnh diện khoe khoang rằng căn phòng này là được một tay Cự Giải đặc biệt thiết kế, khiến không ít người tròn mắt.
Bạch Dương bước vào phòng, bật đèn lên, Nhân Mã tiếp bước theo sau, Cự Giải cũng tỏ ra nhanh nhảu bỏ đôi dép đi trong nhà ra và bước vào phòng.
Bạch Dương chưa gì đã tri hô: “Mấy đứa cẩn thận con Giải nha, thể nào mùi hôi chân cũng xuất phát từ nó đó“.
Cự Giải trừng mắt lườm: “Im đi con chó ạ!“.
Nhân Mã hùa theo: “Tao ngửi thấy mùi thiệt rồi!“.
Cự Giải chỉ tay ra ngoài cửa: “Cút!“.
Bạch Dương ngồi xuống chính giữa đống gối dựng sát tường, Nhân Mã theo đó mà ngồi bên tay phải Bạch Dương, nhanh chóng kéo gối để tựa đầu nằm xuống. Cự Giải vì không nhanh chân mà điên tiết, đứng đẩy đẩy chân Nhân Mã: “Đề nghị mày tránh ra dùm, Bạch Dương là của tao“.
Nhân Mã vẫn nằm ì đó, Cự Giải điên tiết: “Tao muốn nằm giữa mà!“.
“Bên kia kìa” Tay chỉ qua phía bên trái Bạch Dương.
Cũng không phải Cự Giải không muốn, chỉ là bên trái Bạch Dương vừa nằm xuống lại là Thiên Yết.
Hằm hằm trừng mắt với Nhân Mã một cái, Cự Giải đá chân Thiên Yết đang nằm: “Xích qua kia cho nằm coi“.
Thiên Yết không nghĩ nhiều mà dịch người sang một bên để cho Cự Giải nằm giữa mình và Bạch Dương. Sau đó nằm đưa tay lên trán, Cự Giải vừa nằm xuống đã bị hai bên ép cho bẹp dí vì những đứa khác cũng đang tranh chỗ, cô quát lên: “Chó Thiên Yết, bỏ cái nách xuống coi!“. Phơi phơi trước mặt người ta như vậy.
Thiên Yết chả thèm quan tâm nên Cự Giải đành vác cái tay Thiên Yết bỏ xuống, tránh cho lỗ mũi cô bị ô nhiễm. Vậy mà anh vẫn mặc cho cô để tay của mình xuống người, không có ý định bỏ lại lên trán nữa.
Một hồi sau khi tất cả mọi người đã yên vị chỗ của mình, Cự Giải cười haha với Bạch Dương vài câu lại quay mặt về phía Thiên Yết, do chỗ nằm chật nên ngay cả chỗ để tay cũng không có, Thiên Yết đành nặng nhọc kéo tay thẳng qua người và để nguyên tư thế vòng qua bụng như vậy.
Cự Giải có chút áy náy nhắc: “Thoải mái đi, không cần co người như vậy“.
Nghe được lời đó, Thiên Yết liền gác tay lên trán lại.
Cự Giải nghiến răng, gầm gừ: “Cũng không cần phải giơ cái nách đó ra, mẹ nó!“.
Thiên Yết cười haha: “Thơm lắm đó, ngửi đi, hơi bị thơm“. Dùng tay kia kéo mặt Cự Giải vào nách mình.
“Má, buông ra con chó!” Cự Giải hú hét giẫy giụa.
Dường như rất hài lòng về trò đùa của mình, sau một hồi lâu quấy phá, bị Bạch Dương chửi cho một trận, hai đứa mới im lặng xem phim tiếp.
Một lúc sau Cự Giải lại tiếp tục không yên vị mà quát: “Má, bố không có gối để đầu“.
Thiên Yết có hai cái, một cái để đầu, một cái đang ôm, thế là đưa qua: “Nè“.
Chưa kịp cầm đã bị giật lại: “Mà thôi, không có gì ôm khó chịu lắm, không cho nữa!“.
Rốt cuộc tôi đã làm gì sai, Cự Giải ai oán. Nhưng ngay lập tức đưa tay giành giật gối, mãi mới giật được bỏ lên đầu thì lại tiếp tục xảy ra một chuyện nữa: Cự Giải không thể nằm im. Dù dùng mọi phương thức cũng không thấy thoải mái, cứ loay hoay: “Tớ đau cổ quá“.
Mấy đứa còn lại vì quá mệt mỏi với con này nên đều giả bộ giả lơ không muốn dính dáng.
Đột ngột Cự Giải bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu lên, để cô ngồi hẳn dậy. Trong lúc Cự Giải vẫn chưa định hình được điều gì đang xảy ra, cô ngồi trơ mắt quay lại nhìn Thiên Yết chỉnh lại gối cho mình, sau đó vỗ gối: “Thử xem“.
Cự Giải ngoan ngoãn nằm thẳng xuống, vừa nằm xuống đã muốn khóc: “Nằm hẳn gối vầy sao xem phim?!“.
Đúng là rắc rối, Thiên Yết ra lệnh Cự Giải ngồi dậy lần nữa, sau đó lấy cả gối mình qua, một cái để nằm hẳn, một cái để thẳng dựng vào tường, sau đó bắt Cự Giải nằm rồi hỏi: “Thoải mái chưa?!“.
Hơi đơ một lát, lòng chợt tỏa ra một cỗ ấm áp: “À ừm thoải mái rồi!“. Mẹ kiếp, đừng thả thính nữa coi! Con tim sắp vỡ tung ra rồi.
Nhân Mã coi phim chỉ ôm chầm lấy Bạch Dương, Bạch Dương khẽ chạch lưỡi một cái, kéo gối cho Nhân Mã nhắc: “Coi chừng đau cổ, xem phim đi!“.
Phía bên góc trái, Xử Nữ nhìn cô gái đang bị quỷ ám, thì thầm với Sư Tử: “Cứ cảm giác như là bọn mình“.
Sư Tử không nhìn sang, chỉ khẽ mỉm cười: “Không phải, người bị quỷ ám là tôi!“.
“Hả?“.
Xử Nữ tròn mắt nhìn, nhờ một chút ánh đèn le lắt từ màn hình, Xử Nữ vẫn là không thể nhìn thấu được anh. Chỉ nhẹ thở dài, đôi lúc vẫn phân vân không biết lựa chọn của mình có đúng không, nhưng nếu lựa chọn khác đi thì sẽ không thỏa mãn được tình cảm của cô. Cô không cao thượng sẵn sàng tha thứ cho những điều Sư Tử đã làm với những đứa con gái kia nhưng cô cũng chả đủ can đảm để nói lời từ biệt để rồi sẽ thấy anh đi cùng với người khác.
Xử Nữ tự hỏi liệu có phải một ngày nào đó cô sẽ nhận được một tin có một cô gái đã lỡ mang trong mình dòng máu của Sư Tử không?! Nếu như xảy ra việc đó thì cô nên tiếp nhận nó thế nào?! Chỉ một điều Xử Nữ chắc chắn, nếu điều đó thực sự là thật thì giữa cô và Sư Tử sẽ hoàn toàn chấm dứt, không thể dây dưa nhau thêm nữa.
Thiên Bình đang đắm chìm trong cảnh máu me thì nhận được một tin nhắn hình ảnh.
Song Tử và Song Ngư hôn nhau trước cửa bar NIGHT
Thiếu gia tập đoàn Nguyễn Từ và đại tiểu thư tập đoàn Thành Hoàn Đào phát sinh quan hệ.
Giờ mới để ý hình như số vote càng ngày càng giảm:(
-----------------------------------
Lầm tưởng về mọi thứ quá tốt sẽ khiến con người thất vọng càng nhiều, Song Ngư đã học được cách làm chủ cảm xúc của bản thân, cô biết rằng, Song Tử chưa bao giờ thích cô, chưa bao giờ thật tâm nhìn nhận cô nên mới quên đi tiếc thương người khác.
“Loại người như thế thật ghê tởm” Thiên Bình hét trong điện thoại.
Song Tử là một trong những thành phần mà Thiên Bình cảm thấy vô cùng bất ngờ, vứt bỏ tình cảm của người khác, ích kỷ với tình cảm của mình, nhu nhược không tài cán.
“Nhân Mã thì... thôi, tớ chả còn gì để nói về cậu ta cả” Thiên Bình bỗng trở nên chán nản ỉu xìu.
Song Ngư liên tục gặp cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, bây giờ Song Ngư chỉ muốn vớt vát niềm yên tĩnh và mạnh mẽ còn sót lại trong bản thân để mà tiếp tục tìm một lối đi hữu ích cho chính mình, ngay cả khi gục ngã nhất, cô cũng muốn bản thân tự đứng dậy, mọi người càng quan tâm, càng khiến Song Ngư nghĩ rằng họ thương hại cô, Song Ngư không cần điều đó.
“Thiên Yết“. Song Ngư khẽ thều thào.
Thiên Yết vuốt ve mái tóc màu đỏ mềm mượt cắt ngắn của cô, Song Ngư rất giống mẹ mình, màu tóc tự nhiên cũng do gen di truyền của bà ấy, ngoại hình từ đầu đến chân đều như một khuôn đúc ra, chỉ trừ thay vào mái tóc bồng bềnh của bà là mái tóc được cắt ngắn gọn gàng tự nhiên lòa xòa ôm cổ, từ lúc bà mất, Song Ngư không bao giờ để tóc dài được nữa.
Vì điều này, Thiên Bình đã tự tay cắt tóc của mình, mái tóc vàng óng ả theo đó mà rơi xuống, Thiên Bình nói, chỉ cần Song Ngư còn để tóc ngắn, cô nhất định cũng sẽ mãi mãi theo Song Ngư.
Người như Thiên Yết không biết dùng lời nói để an ủi người khác, bên trong anh đều rối bời, chỉ có thể bình thản vuốt nhẹ cái đầu đang nằm trên đùi của anh.
Có vẻ như, Song Ngư thiệt sự đã không còn yêu anh nữa rồi!
Thiên Yết cảm nhận được hơi nóng phả ra từ đùi anh, sự run rẩy rõ ràng của Song Ngư như đánh mạnh vào giác quan anh, ngoài mẹ Song Ngư, Song Ngư chưa bao giờ vì ai mà khóc nhiều thế này.
“Song Ngư“.
Không có tiếng đáp lại.
“Cậu cần gặp một người!“.
“Ai?“.
“Lộc Báo“.
Song Ngư đột ngột ngồi hẳn dậy, trừng mắt không tin được nhìn Thiên Yết: “Cậu nói gì? Cậu điên rồi, Thiên Yết ạ“.
Anh cũng thừa nhận mình điên rồi, tức giận đến phát điên. Loại người như Song Tử không đáng để Song Ngư trở thành bộ dạng này, dù có chơi với Song Tử, anh cũng chưa từng thích thái độ coi thường phụ nữ của Song Tử. Nói thẳng ra, ngoài Nhân Mã, Song Tử vốn chỉ thích đùa giỡn với tình cảm của người khác mà thôi, giống như một trò chơi, game thủ luôn sẵn sàng giết con mồi khác để tiến gần với mục tiêu của mình.
Thiên Yết đứng dậy, khẽ vò đầu một cái, giọng phát ra cũng vẫn bình thường: “Có lẽ, cậu cần tỉnh táo“.
Song Ngư không tin được nhấn mạnh: “Tớ vô cùng tỉnh táo, cậu đó, cậu mới là không tỉnh táo, Lộc Báo? Cậu điên rồi!“.
Thiên Yết thở một hơi, giọng nói u ám: “Thôi, bỏ đi, coi như chưa nhắc đến“.
-------------------------------
Vì mọi người trong lớp đang dần dần đẩy nhau xa hơn, Xử Nữ chỉ biết ngậm ngùi tự làm hết mọi chuyện, chuẩn bị kế hoạch để buổi dã ngoại diễn ra tốt đẹp, Sư Tử hút một điếu thuốc nhìn chằm chằm người con gái ngồi trong bệnh viện cắm cúi hí hoáy viết điều gì đó chi chít mặt giấy sau đó lại suy nghĩ lắc đầu, đưa cây viết gạch gạch đi.
“Sư Tử, tôi trân trọng đề nghị cậu, đây là bệnh viện, méo phải nhà chùa, nên cậu làm ơn bỏ cái điếu thuốc ra khỏi đây dùm tôi đi!” Bạch Dương khoanh tay nhìn Sư Tử đang bình thản ngồi trên ghế salon nhàn nhã hút thuốc.
Kim Ngưu ngước lên hỏi: “Song Ngư sao rồi?“.
Bạch Dương quay đầu nhìn, nhất thời thở dài: “Không biết, không liên lạc được mấy ngày nay“.
Từ nhà vệ sinh bước ra, Thiên Bình chen vào: “Tới nhà cũng không muốn gặp, hiện tại người có thể gặp cậu ấy chỉ có Thiên Yết“.
Bỗng Bạch Dương có chút hiếu kì hỏi lại: “Tại sao chỉ có Thiên Yết?“.
Thiên Bình nhún vai tỏ vẻ lẽ dĩ nhiên: “Ai cũng có thể từ chối nhưng với tính cách thằng điên đó cậu nghĩ ai dám chống đối nó?!“.
Bạch Dương gật gật đầu, nói ra cũng phải.
Sau đó nhận ra một điều, Bạch Dương nghiêng đầu nhìn Thiên Bình: “Vậy cậu? Không sao?“.
Thiên Bình khẽ nhếch mép, nụ cười bật ra thành tiếng nhỏ và ngắn, khinh khỉnh đáp: “Xin lỗi, tớ không lụy tình được như vậy đâu“.
“Chả lẽ tình cảm của cậu...” Chỉ đến mức đó, Bạch Dương đã muốn nói như vậy nhưng lại ngập ngừng giữa chừng.
“Chưa sâu vẫn là chưa sâu thôi, không biện minh được! Không đau lòng là không đau lòng, đó là sự thật, mà nói không buồn thì đúng là nói dối nhưng nói thực thì cảm giác vẫn không tệ, sống vẫn tốt!“. Thiên Bình hiểu ý Bạch Dương, ngay lập tức đối đáp vô cùng bình tĩnh lại có chút kiêu kì.
Đúng vậy, Bạch Dương nể Thiên Bình chính vì mặt này, đôi lúc cảm giác, Thiên Bình và cô như là bản sao của nhau, giống nhau đến mức không phân biệt được. Điều khác ở Bạch Dương và Thiên Bình có lẽ về mặt cảm xúc, Bạch Dương nóng nảy một cách bộc trực thẳng thắn, Thiên Bình lại thuộc dạng miệng lưỡi chua ngoa bình tĩnh dồn người khác vào đường cùng.
Lắm lúc, hai người vẫn luôn đi uống tâm sự với nhau, cả hai cũng chả nhận ra từ khi nào, đã không còn khoảng cách như lúc ban đầu nữa.
Thiên Bình nhìn Bạch Dương một cái rồi đến bên cạnh Sư Tử ngồi xuống, đột ngột chuyển chủ đề: “Dạo thấy Cự Giải có vẻ kì lạ!“.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp tiếp thu thì Xử Nữ quay lại nhìn Thiên Bình, tỏ vẻ háo hức: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng có cảm nhận“.
Bạch Dương suy tư một lát, trầm ngâm nói: “Có à? Thấy vẫn bình thường mà!” Vẫn vô tư như một con điên.
Thiên Bình khẽ nhăn mày, có chút bực dọc: “Cậu giả ngốc hay ngốc thật vậy? Cậu quên rằng dù xảy ra chuyện gì thì con Giải nó cũng sẽ giả vờ như không có gì à?“.
Bạch Dương cũng bực dọc lại: “Vậy cậu có bị ngu không vậy? Nếu như nó đã giả vờ hoàn toàn như bình thường thì làm sao biết nó có chuyện gì, vả lại nó có đang giả vờ hay không ai mà biết được“.
Xử Nữ lắc đầu, tỏ vẻ vô can: “Đầu hàng trước! Chỉ là tớ cảm nhận thế thôi, phải hay không thì phải hỏi nó“.
Đầu Thiên Bình còn đang xì ngùn ngụt khói chuẩn bị màn đấu khẩu với Bạch Dương thì Sư Tử từ đâu xen vào: “Các cậu thử đi hỏi xem! À mà Thiên Bình..” Sư Tử cố tình nói giọng trêu ngươi: “Cậu và Cự Giải chắc chắn đang có bí mật gì đúng không?“.
Sóng lưng Thiên Bình kéo một trận lạnh buốt, người trở nên cứng ngắc, ngấp ngóe khóe miệng miễn cưỡng đáp: “Có... có cái gì chứ thằng điên này?!“.
Bạch Dương và Xử Nữ bắn viên đạn qua, biết chắc là chắc chắn có cái gì đó.
Đột ngột nhận được tia nhìn như laze tứ phía, Thiên Bình ngay lập tức tìm cách chạy, giật điếu thuốc một cách thô lỗ từ miệng Sư Tử, giọng lớn hơn bình thường: “Cái thằng này! Bệnh viện mà hút thuốc cái gì? Cái gì hả? Từ nay trở đi mày mà con đem theo cái này là tao dí nó vào cái mặt của của mày đó, tao đi giục đây!” Nói xong chạy bay chạy biến ra khỏi căn phòng vip đầy đủ tiện nghi.
Bạch Dương khoanh tay, nhìn Sư Tử sau đó xoay qua nhìn cả Xử Nữ và Kim Ngưu, khẽ gõ ngón tay lên cánh tay, môi cong qua một bên, lông mày nhướn cao hơn.
Nhất định phải tìm ra bí mật đó! Cả đám đồng lòng.
----------------------------
Chạy ra khỏi phòng, Thiên Bình vừa thở phào nhẹ nhõm thì đâm trúng một người, ngước mặt định xin lỗi thì bắt gặp ngay ánh mắt lạnh tanh của người đối diện.
Thiên Bình một trận cảm giác khó chịu, đối với loại ánh mắt này cô vẫn không quen được, cô vẫn không hề hối hận về những điều mình đã thốt ra, nhưng có vài điều lại khiến lòng cô nảy một chút vị chan chát đăng đắng, có chút sợ hãi.
“Đi đứng nhìn một chút!” Giọng này cũng cho là tương đối thô lỗ.
Thiên Bình ngay lập tức loại bỏ cảm giác tội lỗi, nghênh mặt: “Sao cậu không nhìn một chút mà lại bắt tôi nhìn một chút, nè, mở to con mắt ra, trợn trừng lên mà nhìn kỹ, đừng có tông người khác xong lại đổ hết lên đầu người ta, tôi tông cậu vì tôi không nhìn, vậy chả nhẽ cậu lại không biết tránh?! Ai nha, nói ra thì cả hai đều sai nên cậu cũng phải biết điều một chút, cái giọng đó không phải chỉ mình cậu mới được quyền nói đâu!“. Nói xong chính Thiên Bình lại tự trách bản thân, tiếp tục dùng lời lẽ độc ác với người khác rồi! Nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng là hắn chọc điên cô trước.
Người đối diện trái lại lại không còn cảm thấy tức giận, còn có chút buồn cười, lí lẽ đanh thép và hiểm độc như vậy chắc chỉ Thiên Bình mới có thể nghĩ ra được: “Tôi mang Falafel“.
Thiên Bình tròn mắt ngước lên, hai lòng đen trong mắt sáng đến mức khiến người ta tin rằng nó đang lấp lánh: “Hả? Falafel?” Đến thăm viện mang món này?!
Ma Kết tỏ vẻ thản nhiên: “Sáng có người mang qua, nhà cũng không ai ăn, nên tôi mang đến đây, Kim Ngưu không ăn được thì vẫn còn người khác ăn đúng không?” Câu nói sau phát ra đều rất nhẹ nhàng.
“Cậu... “ Thiên Bình chỉ nhìn chằm chằm vào cái bịch đầy ụ falafel đó.
Một lúc lâu sau, Ma Kết mới buồn cười mà nói: “Được rồi! Mang vào đó mà ăn đi!“.
Ngay lập tức Thiên Bình chộp lấy, cười thật tươi nói như hét: “Cám ơn cậu!“.
Ai nha, tim hơi lệch một nhịp rồi!
----------------------------------
Cuối cùng cũng đến ngày Kim Ngưu xuất viện, lúc đi cả đám cũng không quên chào Cự Tước, trừ Cự Giải, Bảo Bình lấy lí do đỡ Kim Ngưu ra xe mà nhanh chóng chuồn trước.
Ngồi trong xe, Thiên Bình khẽ lay vai Cự Giải nói nhỏ: “Từ hôm đó đến giờ, cậu ta thậm chí không đến thăm Kim Ngưu lấy một lần, thậm chí Song Tử cũng từng đến mà cậu ta...“.
Bạch Dương ngồi bên này, nhăn mặt nhắc: “Không khí đang vui, đừng nhắc cái coi!“.
Thiên Bình còn đang trề môi thì Cự Giải nói: “Thôi, chuyện họ bỏ qua đi! Quan trọng chúng ta vui vẻ là được, đừng vì một chuyện mà ghim trong lòng, với lại, đó cũng không liên quan đến cậu“.
Thiên Bình có vẻ bực vì câu cuối nhưng bản thân Thiên Bình rất rõ, họ không có quyền can thiệp vào tình cảm đôi bên không liên quan đến mình.
Người trong cuộc không thèm để ý, mắc gì mình phải vướng bận.
“Đừng biến chúng ta thành con người hèn kém!” Song Ngư khẽ nói một câu.
Xử Nữ nghe xong câu chuyện, ngước mặt lên trần xe, nhắm mắt lại, cô đã từng nghĩ, mọi người đã gần nhau thêm, sau một năm quay đi quay lại đã trở về như lúc ban đầu. Vì một số chuyện, vì một số con người mà khiến con đường đang đi trở nên tăm tối dẫn đến lạc hướng, ai cũng ích kỷ, ai cũng có suy nghĩ riêng, ai cũng cho mình là đúng. Một khi không có kẻ nào nhận sai thì mãi mãi giữa họ cũng chỉ có một làn phân cách màu trắng, nhìn như không có hàng rào hay bất cứ vật cản nào, nhưng chúng ta vẫn bắt buộc phải tuân thủ luật lệ không thể bước qua, ý thức mới là rào cản đáng sợ nhất.
Cuối cùng thì, giữa một đám con gái chơi với nhau, luôn luôn có xích mích, không đánh nhau ra mặt thì cũng là xích mích ngầm, hằn thù ganh ghét lẫn nhau.
Khi nghĩ lại, Xử Nữ cũng nhận ra, quá nhiều người liên quan, mối tình giữa Song Tử và Nhân Mã không phải chỉ xoay quanh họ mà còn xoay quanh những người khác. Tổn thương kẻ luôn tỏ ra bình thường, rốt cuộc tình cảm của Kim Ngưu và Song Ngư không đáng để liên quan?! Vì liên quan nên mới kéo nhiều người vào vòng xoáy đó, Thiên Bình cũng vậy, tình cảm của Thiên Bình không sâu không có nghĩa cô không mệt mỏi, chưa kể cô còn là bạn thân nhất của kẻ đang đau khổ vì tình kia.
Vô hình đã hình thành sợi dây liên kết, vì có những kẻ tuy không liên quan trực tiếp nhưng lại là người không thể chịu được cảnh bạn mình đau khổ mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Nói ra không phải Song Tử và Nhân Mã sai, chỉ là ở câu chuyện này, chính họ là người gây ra.
Ai cũng đau khổ cả, quan trọng là cần thông cảm cho nhau.
Bước chân xuống xe, tay vẫn còn đang bó bột, Kim Ngưu hỏi: “Gì vậy? Đây đâu phải nhà tớ!“.
Bạch Dương chắp tay đằng sau lưng, tươi cười: “Ăn mừng cậu ra viện, đây là nhà hàng của nhà Xử Nữ, cậu ấy đã bao cả nhà hàng rồi!“.
Kim Ngưu chán ngán nói: “Cũng không cần phải như vậy, chỉ là xuất viện thô...“.
“Im ngay cho bà nhé, bà đã đường hoàng tổ chức, không cám ơn thì ngậm miệng lại, đừng có chưa gì hết đã từ chối thiện ý của người khác như thế” Xử Nữ quát ngay.
Cả đám buồn cười, khẽ mím môi nhắc: “Coi như bữa tiệc bình thường đi, cũng đã lâu chúng ta không có dịp tụ họp như thế này rồi!“.
Chả biết Kim Ngưu có cảm động hay không, trên gương mặt cứng nhắc khẽ giọng: “Cám ơn“.
Xử Nữ đẩy đẩy tỏ vẻ ngại ngùng: “Ai dà, cám ơn gì trời! Má, xấu hổ quá người ơi!“.
Bạch Dương giật giật cơ mặt nhìn: “Mày ngưng cái trò đó dùm tao đi Xử Nữ!“.
Thiên Bình: “Tao đánh mày chết tại đây luôn đó mày tin không?“.
Xử Nữ đành thu lại sự lộ liễm vô duyên của mình, dẫn đầu mọi người vào trong.
Bước vào nhà hàng, cả đám bỗng cứng đơ người, người nào người nấy giật giật khóe miệng.
Bạch Dương quay sang Xử Nữ: “Xử Nữ...“.
Xử Nữ khó khăn mở miệng: “Tụi mình là bạn bè mà đúng không? Không thể thiếu hai cậu ấy được!” Nhìn tất cả mọi người giải thích: “Chả lẽ cả đám đi mà lại quá đáng không mời một trong số...“.
Cự Giải tức giận: “Xử Nữ!!!“.
Xử Nữ cũng bắt đầu bực mình, không kìm giọng nói: “Các cậu sao thế? Tụi mình là bạn bè, có gì cũng sắp đi cắm trại, chả lẽ vì cái chuyện gì mà không gặp nhau hả? Tại sao lại phải hành xử thành như vậy, như vậy rất hèn hạ!“.
Sư Tử nhăn mặt, nhìn vẻ mặt của mọi người, nhắc Xử Nữ: “Im đi Xử Nữ!“.
“Cậu không hiểu vấn đề...” Thiên Bình lắc đầu bó tay không biết nên nói thế nào.
“Các cậu nói xem cái gì mà không hiểu vấn đề?! Các cậu rốt cuộc vì một chuyện tình cảm ba xu mà đánh mất tình bạn à? Bạch Dương, chả lẽ cậu là loại như thế?!” Xử Nữ đã mất hết bình tĩnh.
“Ha” Bạch Dương trợn mắt khẽ cười một tiếng: “Tôi nói cho cậu biết, Xử Nữ, tôi chính là loại người như thế, dơ bẩn, ích kỉ, xấu xa, nhỏ nhen như thế đấy! Hài lòng chưa?! Tôi xin cậu Xử Nữ, tôi vốn muốn để chuyện này từ từ mà chấp nhận, từ từ mà để con người kia hiểu ra” Bạch Dương chỉ tay về phía Nhân Mã đứng cách đó khoảng bốn mét “Cuối cùng thành ra thế này, thành ra tôi phải chấp nhận sự việc sẽ là như thế, thành ra sẽ lại thông cảm một lần nữa với loại người thích chơi đùa với tình cảm của người khác” Tim Nhân Mã như bị đánh một phát đau điếng “Vậy lỡ cậu ta cũng sẽ chơi đùa với tình cảm mà tôi dành cho cậu ta thì sao, dám lắm chứ? Một lần không nhận ra sai lầm sẽ tiếp tục hình thành sai lầm lần thứ hai!” Bạch Dương thở hắt ra: “Tùy cậu đấy Xử Nữ, vụ ăn này, xin phép, tôi không muốn tham dự!“.
Ngay lập tức xoay lưng bỏ đi.
Bảo Bình nhìn qua nhìn lại, khẽ đưa mắt ra hiệu với Cự Giải chăm sóc Kim Ngưu rồi chạy theo nối gót Bạch Dương.
Thiên Bình đang khoanh tay bỏ tay xuống, cau có nói: “Thôi, phiền, tớ cũng không muốn tham dự” Sau đó nhanh chóng đưa mắt qua Song Ngư, lòng trùng xuống: “Cậu quả thật biết cách làm tổn thương người khác, Xử Nữ ạ!“.
“Các cậu điên hết rồi” Giọng Kim Ngưu vang lên, rất nhỏ nhưng đủ sức thu hút toàn bộ sự chú ý.
Kim Ngưu hít một hơi, hơi nhăn mày: “Bạn bè kiểu gì vậy? Vì cái gì mà khiến mọi chuyện thành như vậy? Rõ ràng cách đây một tháng mọi người vẫn còn vui vẻ với nhau, đùng một cái trở mặt thế này là sao?“.
Nói xong quay về hướng ngược lại, tiến ra phía cửa để lại một câu: “Các cậu quá trẻ con! Cứ nghĩ Bạch Dương phải là người tỉnh táo nhất hóa ra lớp chúng ta đều nên khù khờ rồi!“.
Cự Giải vội đi theo Kim Ngưu: “Kim Ngưu... mày...“.
Kim Ngưu xoay mặt nhìn tất cả mọi người hỏi một câu: “Tớ hỏi, vì sao các cậu lại cư xử như vậy?“.
Tất cả đám con gái đều bối rối, đám con trai chỉ lặng lẽ không biết trả lời thế nào.
Thiên Bình nghiêng đầu vẻ giải thích: “Cậu còn... còn giả vờ hỏi... cái chuyện này không phải chỉ... liên quan tới bốn người các cậu...“.
Kim Ngưu ngạc nhiên hỏi lại: “Bốn người?“.
Cả đám sửng sốt, nhất thời nghĩ đến việc thiếu logic, tưởng Kim Ngưu bị gãy tay mà ảnh hưởng đến cả đầu óc.
Thiên Bình cảm thấy rất ngu ngốc nhưng vẫn ra vẻ nói: “Thì, cậu, Song Ngư, hai cậu ấy nữa!” Nhếch mặt qua hướng Song Tử và Nhân Mã.
Không phải là Thiên Bình nhỏ nhen, tính cách thẳng thắn của cô đã ăn sâu vào máu, dù cho có phải nói những lời tổn thương người khác, Thiên Bình cũng cho rằng đó là cách tốt nhất. Vì cô thật sự coi trọng đám bạn này, vì thật sự quý Nhân Mã và Song Tử nên cô mới không sợ hãi mà nói trước mặt.
Kim Ngưu đột nhiên thở phào, một hành động khiến người khác còn tưởng nhìn nhầm.
Kim Ngưu cười vui vẻ: “Gì chứ? Liên quan gì đến tớ? Tớ có bao giờ thích cậu ấy đâu!“.
Cả đám trố mắt, ngay cả Thiên Yết và Ma Kết cũng không khỏi kinh ngạc.
Thiên Bình vội lắp bắp: “Ý tớ đâu phải Song Ngư...“.
Kim Ngưu nhún vai: “Thì ý tớ cũng có phải là Song Ngư đâu“.
“Ý tớ cũng không phải... Song Tử...“.
Kim Ngưu đột ngột không cười nữa, chỉ nói: “Người tớ yêu duy nhất là Yển Diên“.
Sụp đổ.
Nhân Mã biết rằng, trái tim cô không còn có thể sống nữa rồi! Hàng ngàn cây kim độc liên tục găm vào trái tim cô, và hành hạ cô khi chất độc ngấm dần, đau đến mức, cô không còn cảm thấy gì nữa, chỉ nghe thấy mang máng tiếng Song Tử gọi tên cô, dần dần là tiếng bước chân rầm rập của những người khác nữa, nhiều giọng nói xen kẽ ồn ào với nhau, chỉ gọi đúng một từ, tên cô.
------------------------------
“Cậu tỉnh rồi?” Song Tử khẽ lên tiếng, nắm chặt bàn tay của cô.
Song Tử này! Anh có bao giờ suy nghĩ có người đau đớn vì anh chưa?!
Song Ngư nuốt nước miếng, ráng kìm nén cảm xúc đang sôi trào trong người đưa tay lên đầu Nhân Mã: “Không sao rồi! Chỉ là không ăn uống gì nên dẫn đến ngất xỉu thôi!“.
May mà ở nhà hàng vẫn có một căn phòng để nghỉ ngơi, Xử Nữ khẽ lắc đầu: “Cậu cũng không thể tự bỏ đói mình như thế?“.
Nhân Mã sau khi hoàn toàn ý thức được mọi việc xung quanh, nhìn quanh quất khắp nơi, khóe mắt cay cay, giọng khàn khàn: “Kim Ngưu đâu rồi?“.
Ai nấy bỗng nhiên đều cảm thấy tội lỗi, rõ ràng người như Nhân Mã, là chưa hiểu chuyện chứ không phải muốn làm tổn thương người khác. Nói những điều quá đáng với một người như thế, bọn nó đúng là không ra gì.
“Cự Giải đưa cậu ta về rồi!“.
Nhân Mã cúi đầu, mặt mày ủ rũ, Song Tử siết chặt tay Nhân Mã như thể sợ cô biến mất, nhưng Nhân Mã từ đầu đến cuối trong đầu đều là hình ảnh của Kim Ngưu.
-------------------------------------
Hôm đó mọi người ra về với cảm xúc rối loạn, dù cố tỏ ra không có gì nhưng mọi việc ngày hôm nay đã xảy ra quá bất ngờ, chính bọn nó cũng không ngờ Bạch Dương hoàn toàn vứt bỏ tình bạn với Nhân Mã mà nói ra những lời như vậy, và hơn tất cả, đó là Kim Ngưu chưa bao giờ thích Nhân Mã.
Nhân Mã nhớ lại, đúng vậy, anh chưa bao giờ mở miệng nói thích tôi.
Song Ngư ngồi một mình trong góc nhỏ ở bar NIGHT, từng giọt rượu thấm thấu vào ruột cô khiến bao tử cô quặn lên từng đợt, hơi nóng xộc lên tận ngực, mũi. Ngay cả cảm giác khó chịu vì rượu cũng không làm cô cảm thấy bệnh tật hơn nỗi đau nơi tâm can.
Ngay một giọt nước mắt cũng không rơi nhưng con tim đã rơi vào vô tận, từng cái nắm tay, từng cái nhìn, cả trái tim hoàn toàn đều không thuộc về cô.
“Sao lại ngồi một mình thế này!“. Một giọng nói trầm khàn vang lên đánh thức Song Ngư khỏi cơn mơ.
Song Ngư giật mình, ngước mặt nhìn người vừa nói, không khỏi trợn mắt, ngay lập tức đứng lên định bỏ đi thì tay bị người đó kéo lại, để mặt đối mặt, nụ cười kiêu hãnh nở ra: “Em lại muốn né tôi?“.
Song Ngư chưa bao giờ thấy hối hận khi đi một mình thế này, cô hất nhẹ tay người đó, ráng điều chỉnh cảm xúc, nói: “Xin lỗi, không có lí do gì mà em cần phải né anh cả!“.
Người đó khẽ vuốt cằm Song Ngư, sau đó thô bạo kéo miệng cô đến sát miệng mình, chỉ còn cách ba xăng-ti-mét, nở nụ cười tà mị: “Song Ngư, em nên biết, một khi tôi đã bắt được em, tôi sẽ không bao giờ thả ra đâu“.
Lúc này Song Ngư cũng không thể bình tĩnh được nữa, rùng mình cố gắng hết sức đẩy tay hắn, cơ thể cô run lên, ánh mắt ánh lên tia hận thù nghiến răng nghiến lợi: “Lộc Báo, tôi cảnh báo anh, anh mà dám đụng vào tôi, tôi chắc chắn sẽ giết anh!“.
Lộc Báo cơ bản không coi lời đe dọa này ra gì nhưng hắn vẫn thả tay ra, và thay vào đó lại vòng tay qua eo cô, kéo cô sát vào mình, ngay cả Song Ngư cũng nhận ra vật cứng rắn đã lên của hắn chạm vào mình, khiến cô nổi lên một trận da gà, hắn nhẹ giọng nói: “Em biết gì không? Thật tốt khi em đã chia tay với tên đó, phải nói là tôi rất vui ấy chứ! Tôi đã nghĩ nếu em thích thì tôi cũng sẽ buông tay chúc phúc nhưng lần này... “ Hắn khẽ cười: “Sẽ không có chuyện đó đâu!“.
Song Ngư run run quát: “Tôi và anh đã kết thúc từ lâu rồi!” Từ cái lúc anh làm tổn thương tôi!
“Anh đã đồng ý sao?” Lộc Báo ra vẻ thản nhiên.
Nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của Song Ngư, Lộc Báo im lặng một lát, sau đó liền ôm chầm lấy cô vào lòng, nói lời từ tận tâm can: “Anh thực sự không thể thiếu em, Song Ngư, anh yêu em, anh không thể buông tay nữa“.
Cơ thể Song Ngư cứng ngắc một chút rồi thả lỏng, nước mắt trào ra, từng đợt kí ức tưởng như đã chôn vùi mãi mãi từ từ hiện ra trước mắt như vừa mới xảy ra hôm qua.
Tại sao đến bây giờ mới nói?! Tại sao chờ đến khi mất rồi mới hối hận?!
Người đàn ông cô đã từng yêu nhất.