Khi tàu dừng hẳn, cả bọn trố mắt nhìn nhau, mỗi ngươi cùng một động thái quay đầu liếc xéo Mã - Kết. Hai kẻ tội đồ tỏ ra vô tội a, lúc nãy lo đánh boss quá nên quên chứ bộ.
-Cũng tại cậu đấy, rủ rê tôi đánh trùm làm gì không biết, bây giờ thì hay rồi.
Bao nhiêu tội lỗi Kết trút đầu Mã hết, tội cậu lắm nha, sự thật là ngược lại cơ mà.
Không thể trách hai kẻ làm ăn vô tích sự được, đã biết trước đưa gì cho họ cũng không làm xong thế mà vẫn cho lái tàu.
Ngưu nhìn tấm bản đồ, rõ ràng toạ độ đúng mà, hướng gió lẫn la bàn đều không sai rõ ràng bây giờ cả bọn phải tới Hawaii chứ.
Lúc sau cả đám leo xuống tàu, mới tá hoả ra cái đảo này chỉ to hơn chiếc BB gấp hai hay ba thôi. Đồ ăn ỷ y không đem, chiếc thuyền cũng chẳng quá hai phòng ( vệ sinh, phòng sinh hoạt chung ) làm sao mà chui vô hết.
Đã hơn nữa tiếng mà Kết vẫn chưa hết tức chửi bới om sòm, Mã chỉ biết cúi đầu bóp vai cho thiên hạ giận dữ thôi.
-Tôi nghe không lầm lúc đi ngang buồng lái rõ ràng là cậu rủ Mã chơi mà, đúng chứ?Tố Nhi hất tóc đi ngang qua hai kẻ gây rối, rồi kiếm một bóng râm mà ngồi xuống hưởng gió biển.
-Thôi bây giờ chúng ta cần là đi lợm cây khô nhóm lửa nếu không đến tối sẽ rất lạnh.
Phong đỡ Giải để một bóng râm khác ngồi xuống, sau đó anh đi đến bọn Xử đang loay hoay làm chuyện không đâu.
-Thế còn điện thoại gọi người đến đón thôi, a không có sóng!!Xử cầm điện thoại định gọi ai ngờ chẳng có cột sóng nào.
-Tôi cũng vậy!!
Cả bọn cầm điện thoại, đồng thanh nói, quay nhìn nhau ngán ngẫm, chết chắc!
-Vậy lên tàu đi hướng khác.
Mã lên tiếng.
Cốp
-Đồ ngốc, chiếc BB hết nguyên liệu rồi mà!
Kết cóc đầu Mã đau điếng.
Thế là cả bọn chia nhau ra đi lợm lặt, kiếm có gì ăn không nữa.
Chỉ có Yết đeo phone đi tới bên cạnh Giải. Triệu Phong vừa quay người đã nhìn thấy nhưng anh không đến mà quay lưng đi lên thuyền xem kịch hay.
-Đến đây làm gì? Đi theo bóng hồng của anh đi!
Giải còn đang tức giận, cô cuối đầu nghịch cát.
Thiên Yết vốn định sẽ giải thích vì hắn ghét cách Phong luôn đứng quá gần cô, nhưng chưa kịp nói đã nuốt ngược hết vào trong. Vẻ mặt hối lỗi lập tức thay đổi, đôi mắt hắn ánh lên tia giận dữ.
-Hừ, thế mày thì sao, ngứa lắm à? Thấy tao không đủ cho mày định dụ dỗ thêm người khác gãi cho mày phải không?
Hắn nắm tóc Giải lôi ngược lên đối mặt với mình, hắng giọng, hắn thấy đôi mắt quật cường đáng khinh bỉ của cô, định giáng một tay xuống.
-Tránh xa Giải ra, không thì đừng trách tao.
Một bàn tay giựt mạnh Giải trong tay Yết, ôm cô vào lòng Phong căn mắt, nắm đấm đã sẵn sàng cho tên đáng ghét này ăn.
-Haha không ngờ Triệu Phong mày lại thích ăn đồ thừa của người ta.
Chát
Tiếng nói của Yết vừa dứt thì tiếng chua chát vang lên sau cái bạt tay của Giải. Cả hai chàng trai đều nhìn con mèo nhỏ đã băt đầu xoè móng vuốt rồi.Triệu Phong hả dạ, cười trong lòng nhưng vẫn chưa biểu hiện ra mặt.
-HừThiên Yết bất động một lúc, hắn nhếch môi, nheo mắt nhìn Giải, hắn nhìn cô bằng đôi mắt khinh thường, đeo phone quay lưng đi.
Giải chết đứng tại chỗ nhìn bóng lưng người mình yêu quay đi, cô không chịu đựng nổi sự phỉ báng ấy từ Yết, cớ sao hắn luôn chà đạp người phụ nữ của mình chứ?
Đau khổ cô oà khóc, lại khóc, lại rất đau.
Triệu Phong ôm cô vào lòng, liên tục dỗ cô nhưng có ai thấy đôi môi anh đang cười -" Mày quá dễ đoán Yết à! "- anh nghĩ thầm nhìn theo bước Yết đang đi khuất.
5h sau
Mọi người quay quần bên nhóm lửa được Mã Mã chăm chút hơn một tiếng để thắp lên, nói thì hơi quá, đúng ra thì cậu chỉ cần 10p thôi nhưng Kết cứ lấy nước tưới lên cho tắt để hả giận. Mã không dám nói gì chỉ biết cặm cụi, ngặm đắng nuốt cay mà cố đốt lại nhóm lửa.
Cũng may lúc nãy bắt được mấy con cá không biết bằng cách nào, giờ cả bọn quấn chúng trong giấy bạc mà nướng lên thưởng thức a.
-Không biết ba mẹ có phát hiện chúng ta bị lạc không nữa?
Ngưu sầu não, cô cuối đầu bóc miếng thịt cá mà thở dài, nếu lỡ không có ai phát hiện ra chẳng phải cả bọn rất tội nghiệp sao? Ở đây là đảo hoang a, dù coi bản đồ nhiều lần cũng chẳng thấy cái đảo này.
-Chắc họ sẽ biết thôi, thế nào cũng có người thông báo mà, đừng lo!
Xử lấy chiếc mềm khoác lên người Ngưu, kéo cô vào lòng, cậu an ủi.
-Trong thời gian này chúng ta phải làm sao đây? Lúc nãy đi lợm cây khô cũng không thấy bóng dáng người hay thú đâu hết, có khi nào đây là đảo chết không?
Ngọc Trinh ngồi dựa vào Tố Nhi ngẩn đầu nói, giọng cô khá run sợ, ai nhìn thấy mà chẳng muốn ôm cô gái yếu đuối ấy vào lòng chở che, đôi mắt Trinh ngó quanh khu rừng đằng trước bất chợt rùng mình.
-Ngốc! Chắc coi phim nhiều quá bị nhiễm rồi chứ gì?
Tố Nhi cóc vô đầu Trinh nhẹ, mắng, cũng tại ngày nào cũng xem phim ma nên mới vậy đấy.
Nhi, cô ta đang ngồi cạnh Yết, không biết ngượng còn dựa vào người hắn, nhưng hắn lại chẳng hề xô ả ra, vẫn để cô ả bóc cá cho mình, đôi mắt hắn đang chăm chăm quan sát Giải và Phong.
-Chết tiệt! Tôi muốn ra khỏi đây.
Kết đá Mã đang ngậm cá lọt sàn, hùng hồ la toán lên.
-Oan cho mình quá! Mình có làm gì cậu đâu sao đạp mình.
Mã bò người dậy, mặt méo xẹo, cậu chẳng biết mình đã chọc giận gì Kết nữa a.
-Hừ.
Kết liếc xéo, Mã lập tức ngậm bồ hòn làm ngọt liên tục nịnh nọt, nhưng cô không quan tâm, xuống tàu một mạch đi thẳng vào rừng. Sợ cô gặp chuyện Mã liền co giò chạy theo không ngừng nói ngọt.
-Lại nữa rồi, haizzzz
Ngưu thở dài, nhìn theo bóng hai người kia.
-Giải, em ăn tý đi?
Triệu Phong bóc miếng cá đưa đến miệng Giải, cô lắc đầu, cuối mặt xuống nhìn đống lửa đang cháy nổ lốp bốp, trong lòng thật sự khó chịu quá, rốt cuộc mình bị gì đây?
Cứ khuyên mãi Giải không ăn, Phong thấy lo nhưng cũng mỉm cười trong lòng, kế hoạch hắn vạch ra đã đạt được bảy phần chỉ cần vài bước nữa những thứ vốn của anh sẽ trở lại. Tất cả.
Không gian im lặng bao trùm, mỗi người một suy nghĩ, tưởng tượng, bỗng tiếng hét lớn làm bầy chim ngủ yên trên cây thức giấc bay loạn ra khỏi rừng cây.
-AAAAAAAA
-Đó là tiếng của Kết
Giải bật người ngồi dậy, cố gắng nhìn xem có chuyện gì từ phía rừng cây kia nhưng vô vọng, mọi thứ đều chỉ có một game màu đe, không chần chừ cô nhảy khỏi tàu chạy thẳng vào cánh rừng.
-Giải nguy hiểm đấy!
Ngưu lẫn Phong đều la với theo nhưng không bắt được Giải, cô đã chạy nhanh đến phía rừng rồi, bàng hoàng cả bọn cùng rượt theo hòng muốn biết chuyện gì.
Trong một phút Ngọc Trinh quay đầu lại, cô loáng thoáng nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi Tố Nhi và Triệu Phong.
-" Đây là kế hoạch của bọn họ, tất cả bắt đầu rồi ư?"- Bạch Ngọc Trinh lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Có những thứ không muốn cũng không thể làm gì được.
Khi bắt kịp được Giải cũng là lúc cả bọn bị bao quay bởi những con người kì lạ, bọn họ không mặc áo a, da thì đen thui, chưa nói đến khuôn mặt rất dữ tợn như bọn bộ tộc da đỏ vậy.
-Này có cần làm quá vậy không?
Ngọc Trinh ghé sát tai của Phong nói nhỏ, nếu mà bị bọn người Z quăng thuốc ngủ giả vờ giam giữ còn đỡ hơn là bị bọn người ăn mặc bằng lá cây bắt a, nhìn quái dị quá đáng.
-Đây không phải người của tôi.
Triệu Phong cố gắng che biểu hiện trên mặt, anh cũng bắt đầu lo lắng a, đây không phải bọn thuộc hạ của anh, nếu vậy đây là ai? Thổ phỉ thật thì khổ.
-Sao cơ?
Tố Nhi cũng chen vô, nãy giờ ngóng tai nghe, cứ nghĩ người của Phong nên cô ả không cần lo nhưng bây giờ xem ra cần lo rồi đấy.
Bảy người bị dồn vào một chỗ, đám người " mặc như không mặc " kia càng ngày càng tiếng sát lại, trong tay chúng cầm ngọn giáo rất nhọn a, nếu bị chúng lao tới thì chết là cái chắc.
-Các người là ai?
Thiên Yết là kẻ liều, hắn đứng trước lên tiếng hỏi dù bây giờ chân tay hắn đang run lên đây.
Bọn chúng ngừng lại, quay đầu nhìn nhau, ra ám hiệu gì đó.
-AAAAAAAA, các người định làm gì?
Đám người Giải la toán lên, bọn người đó quăng lưới hốt hết cả bọn lôi đi, muốn thoát cũng không được, vì ồn quá, chúng đánh sau ót mỗi đứa một cái, không gian lại trở về lúc đầu, im lặng chỉ còn tiếng sóng vỗ.
Lúc tỉnh dậy, ai cũng thấy mình bị trói vào một gốc cây không xa nhau mấy, lờ mờ Ngưu thấy gì đó hoảng hốt.
-AAAAAA, Kếttttttttttt
Ngưu la lên làm cả bọn thức tỉnh nhìn theo hướng cô, đó là Mã và Kết, Mã bị cột vào một cái cây to như cột cờ mà cậu lại bị treo tận treo ngọn cây người đầy vết thương nhưng xem ra chỉ là vết xước ngoài da thôi, vẫn còn bất tĩnh. Kết thì tội hơn bị bọn da đen đó cột vào chiếc ghế cây, tay và chân đều bị cắt nát máu chảy từng giọt nhỏ xuống đất.
-Huhu Kết ơi, Kết mày nghe không?
Giải la lên, Kết cuối đầu không biết đang tỉnh hay ngất tệ hơn là chết rồi cũng nên, Giải Ngưu khóc nức nở, vùng vẫy muốn thoát ra chạy tới chỗ bạn mình.
Bọn người đấy đang dùng một cái ly to hứng máu từ trên vết thường Kết, chúng truyền nhau uống máu cô không ngừng nhảy múa quay đống lửa, ngọn lửa đó càng ngày càng bốc lên cao mà ở giữa chính là cái cây trối Mã a.
Kết nghe người gọi mình, khó khăn nâng khuôn mặt dậy, cả người đau đớn không thể cử động nổi.
Thấy Kết cử động, cả bọn mừng rỡ, chưa chết thì còn hy vọng.
-Bọn chúng chưa để ý tới chúng ta đâu, bây giờ mình cần thoát ra nếu không chúng ta là những người tiếp theo đấy.
Xử đủ tỉnh táo để kéo bọn họ ra khỏi sự đau đớn, cả đám gật đầu, bọn con gái hoảng sợ tới nỗi mặt đã nhòe lệ chưa nói ai cũng xanh lè xanh lét không còn bình tĩnh nữa rồi.
-Con dao
Phong lên tiếng, Ngưu liền cố lấy con dao được dắt bên hông, lúc nãy chạy đi cũng mang theo vũ khí lỡ có chuyện gì thì sao? Mà có thật.
Triệu Phong thành thục lấy được con dao Ngưu đưa, anh cắt bỏ sợi dây trối mình, cố gắng nhẹ nhàng tháo cho những người còn lại, nhưng kế hoạch không thành. Một kẻ trong bọn thổ phỉ đang đi tuần xung quanh thấy động tịnh, đi đến liền thổi tù thông báo, dân làng đều quay mặt lại nhìn theo hướng tên thổi.
Im lặng,
Trống không,
Dân làng nghiêng đầu nhìn, nơi đó chẳng có ai cả, chỉ có bọn người bị bắt còn
chưa tỉnh dậy, cuộc vui lại bắt đầu.
-Mém tý đã bị bắt
Ngọc Trinh thở khó nhọc, nhìn sau lưng, tên thổ phỉ kia đã bị cắt cổ máu không ngừng phun ra, cả người hắn ta co giật liên tục nhìn rất ghê a.
-Bây giờ tôi và Xử sẽ đánh lạc hướng, mọi người vào cứu họ.
Phong bàn bạc với mọi người, dù cả bọn cũng không ưa mấy người nhưng vào lúc nguy nan họ lại đoàn kết lạ thường, vừa dứt lời Phong và Xử đã đứng phắt dậy vừa chạy vừa la, làm bọn người kia bất ngờ đuổi theo, Ngưu và những người còn lại vờ như mình vẫn còn mê man để bọn chúng không chú ý.
Người thì run, đầu óc rối tung nhưng không ai dám làm gì sai kế hoạch, bọn người kia vừa đuổi theo, Ngưu - Giải - Nhi liền chạy đến cứu Kết, Trinh và Yết cố tắt đám lửa để kéo tên Mã như chết kia xuống.
Sau khi cứu được, Yết cõng Kết, Mã thì bị bốn cô gái đánh cho tỉnh nhưng cậu bị thương ở vai không cõng nỗi Kết, chỉ còn cách cầm cây đi đầu bảo vệ mọi người.
Đường rừng tối tăm không ai biết lối nào, đang loay hoay thì cả bọn hốt hoảng, tiếng chân và tiếng hét của bọn người rừng đằng sau a, bọn chúng đã biết mắc bẫy rồi. Bọn Giải cong giò chạy bán sống bán chết không hề nhìn đường thì.
Rầm
Cả bọn bị va vào nhóm người nào đó, ngã đến đau điếng.
Khi tàu dừng hẳn, cả bọn trố mắt nhìn nhau, mỗi ngươi cùng một động thái quay đầu liếc xéo Mã - Kết. Hai kẻ tội đồ tỏ ra vô tội a, lúc nãy lo đánh boss quá nên quên chứ bộ.
-Cũng tại cậu đấy, rủ rê tôi đánh trùm làm gì không biết, bây giờ thì hay rồi.
Bao nhiêu tội lỗi Kết trút đầu Mã hết, tội cậu lắm nha, sự thật là ngược lại cơ mà.
Không thể trách hai kẻ làm ăn vô tích sự được, đã biết trước đưa gì cho họ cũng không làm xong thế mà vẫn cho lái tàu.
Ngưu nhìn tấm bản đồ, rõ ràng toạ độ đúng mà, hướng gió lẫn la bàn đều không sai rõ ràng bây giờ cả bọn phải tới Hawaii chứ.
Lúc sau cả đám leo xuống tàu, mới tá hoả ra cái đảo này chỉ to hơn chiếc BB gấp hai hay ba thôi. Đồ ăn ỷ y không đem, chiếc thuyền cũng chẳng quá hai phòng ( vệ sinh, phòng sinh hoạt chung ) làm sao mà chui vô hết.
Đã hơn nữa tiếng mà Kết vẫn chưa hết tức chửi bới om sòm, Mã chỉ biết cúi đầu bóp vai cho thiên hạ giận dữ thôi.
-Tôi nghe không lầm lúc đi ngang buồng lái rõ ràng là cậu rủ Mã chơi mà, đúng chứ?Tố Nhi hất tóc đi ngang qua hai kẻ gây rối, rồi kiếm một bóng râm mà ngồi xuống hưởng gió biển.
-Thôi bây giờ chúng ta cần là đi lợm cây khô nhóm lửa nếu không đến tối sẽ rất lạnh.
Phong đỡ Giải để một bóng râm khác ngồi xuống, sau đó anh đi đến bọn Xử đang loay hoay làm chuyện không đâu.
-Thế còn điện thoại gọi người đến đón thôi, a không có sóng!!Xử cầm điện thoại định gọi ai ngờ chẳng có cột sóng nào.
-Tôi cũng vậy!!
Cả bọn cầm điện thoại, đồng thanh nói, quay nhìn nhau ngán ngẫm, chết chắc!
-Vậy lên tàu đi hướng khác.
Mã lên tiếng.
Cốp
-Đồ ngốc, chiếc BB hết nguyên liệu rồi mà!
Kết cóc đầu Mã đau điếng.
Thế là cả bọn chia nhau ra đi lợm lặt, kiếm có gì ăn không nữa.
Chỉ có Yết đeo phone đi tới bên cạnh Giải. Triệu Phong vừa quay người đã nhìn thấy nhưng anh không đến mà quay lưng đi lên thuyền xem kịch hay.
-Đến đây làm gì? Đi theo bóng hồng của anh đi!
Giải còn đang tức giận, cô cuối đầu nghịch cát.
Thiên Yết vốn định sẽ giải thích vì hắn ghét cách Phong luôn đứng quá gần cô, nhưng chưa kịp nói đã nuốt ngược hết vào trong. Vẻ mặt hối lỗi lập tức thay đổi, đôi mắt hắn ánh lên tia giận dữ.
-Hừ, thế mày thì sao, ngứa lắm à? Thấy tao không đủ cho mày định dụ dỗ thêm người khác gãi cho mày phải không?
Hắn nắm tóc Giải lôi ngược lên đối mặt với mình, hắng giọng, hắn thấy đôi mắt quật cường đáng khinh bỉ của cô, định giáng một tay xuống.
-Tránh xa Giải ra, không thì đừng trách tao.
Một bàn tay giựt mạnh Giải trong tay Yết, ôm cô vào lòng Phong căn mắt, nắm đấm đã sẵn sàng cho tên đáng ghét này ăn.
-Haha không ngờ Triệu Phong mày lại thích ăn đồ thừa của người ta.
Chát
Tiếng nói của Yết vừa dứt thì tiếng chua chát vang lên sau cái bạt tay của Giải. Cả hai chàng trai đều nhìn con mèo nhỏ đã băt đầu xoè móng vuốt rồi.Triệu Phong hả dạ, cười trong lòng nhưng vẫn chưa biểu hiện ra mặt.
-HừThiên Yết bất động một lúc, hắn nhếch môi, nheo mắt nhìn Giải, hắn nhìn cô bằng đôi mắt khinh thường, đeo phone quay lưng đi.
Giải chết đứng tại chỗ nhìn bóng lưng người mình yêu quay đi, cô không chịu đựng nổi sự phỉ báng ấy từ Yết, cớ sao hắn luôn chà đạp người phụ nữ của mình chứ?
Đau khổ cô oà khóc, lại khóc, lại rất đau.
Triệu Phong ôm cô vào lòng, liên tục dỗ cô nhưng có ai thấy đôi môi anh đang cười -" Mày quá dễ đoán Yết à! "- anh nghĩ thầm nhìn theo bước Yết đang đi khuất.
h sau
Mọi người quay quần bên nhóm lửa được Mã Mã chăm chút hơn một tiếng để thắp lên, nói thì hơi quá, đúng ra thì cậu chỉ cần p thôi nhưng Kết cứ lấy nước tưới lên cho tắt để hả giận. Mã không dám nói gì chỉ biết cặm cụi, ngặm đắng nuốt cay mà cố đốt lại nhóm lửa.
Cũng may lúc nãy bắt được mấy con cá không biết bằng cách nào, giờ cả bọn quấn chúng trong giấy bạc mà nướng lên thưởng thức a.
-Không biết ba mẹ có phát hiện chúng ta bị lạc không nữa?
Ngưu sầu não, cô cuối đầu bóc miếng thịt cá mà thở dài, nếu lỡ không có ai phát hiện ra chẳng phải cả bọn rất tội nghiệp sao? Ở đây là đảo hoang a, dù coi bản đồ nhiều lần cũng chẳng thấy cái đảo này.
-Chắc họ sẽ biết thôi, thế nào cũng có người thông báo mà, đừng lo!
Xử lấy chiếc mềm khoác lên người Ngưu, kéo cô vào lòng, cậu an ủi.
-Trong thời gian này chúng ta phải làm sao đây? Lúc nãy đi lợm cây khô cũng không thấy bóng dáng người hay thú đâu hết, có khi nào đây là đảo chết không?
Ngọc Trinh ngồi dựa vào Tố Nhi ngẩn đầu nói, giọng cô khá run sợ, ai nhìn thấy mà chẳng muốn ôm cô gái yếu đuối ấy vào lòng chở che, đôi mắt Trinh ngó quanh khu rừng đằng trước bất chợt rùng mình.
-Ngốc! Chắc coi phim nhiều quá bị nhiễm rồi chứ gì?
Tố Nhi cóc vô đầu Trinh nhẹ, mắng, cũng tại ngày nào cũng xem phim ma nên mới vậy đấy.
Nhi, cô ta đang ngồi cạnh Yết, không biết ngượng còn dựa vào người hắn, nhưng hắn lại chẳng hề xô ả ra, vẫn để cô ả bóc cá cho mình, đôi mắt hắn đang chăm chăm quan sát Giải và Phong.
-Chết tiệt! Tôi muốn ra khỏi đây.
Kết đá Mã đang ngậm cá lọt sàn, hùng hồ la toán lên.
-Oan cho mình quá! Mình có làm gì cậu đâu sao đạp mình.
Mã bò người dậy, mặt méo xẹo, cậu chẳng biết mình đã chọc giận gì Kết nữa a.
-Hừ.
Kết liếc xéo, Mã lập tức ngậm bồ hòn làm ngọt liên tục nịnh nọt, nhưng cô không quan tâm, xuống tàu một mạch đi thẳng vào rừng. Sợ cô gặp chuyện Mã liền co giò chạy theo không ngừng nói ngọt.
-Lại nữa rồi, haizzzz
Ngưu thở dài, nhìn theo bóng hai người kia.
-Giải, em ăn tý đi?
Triệu Phong bóc miếng cá đưa đến miệng Giải, cô lắc đầu, cuối mặt xuống nhìn đống lửa đang cháy nổ lốp bốp, trong lòng thật sự khó chịu quá, rốt cuộc mình bị gì đây?
Cứ khuyên mãi Giải không ăn, Phong thấy lo nhưng cũng mỉm cười trong lòng, kế hoạch hắn vạch ra đã đạt được bảy phần chỉ cần vài bước nữa những thứ vốn của anh sẽ trở lại. Tất cả.
Không gian im lặng bao trùm, mỗi người một suy nghĩ, tưởng tượng, bỗng tiếng hét lớn làm bầy chim ngủ yên trên cây thức giấc bay loạn ra khỏi rừng cây.
-AAAAAAAA
-Đó là tiếng của Kết
Giải bật người ngồi dậy, cố gắng nhìn xem có chuyện gì từ phía rừng cây kia nhưng vô vọng, mọi thứ đều chỉ có một game màu đe, không chần chừ cô nhảy khỏi tàu chạy thẳng vào cánh rừng.
-Giải nguy hiểm đấy!
Ngưu lẫn Phong đều la với theo nhưng không bắt được Giải, cô đã chạy nhanh đến phía rừng rồi, bàng hoàng cả bọn cùng rượt theo hòng muốn biết chuyện gì.
Trong một phút Ngọc Trinh quay đầu lại, cô loáng thoáng nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi Tố Nhi và Triệu Phong.
-" Đây là kế hoạch của bọn họ, tất cả bắt đầu rồi ư?"- Bạch Ngọc Trinh lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Có những thứ không muốn cũng không thể làm gì được.
Khi bắt kịp được Giải cũng là lúc cả bọn bị bao quay bởi những con người kì lạ, bọn họ không mặc áo a, da thì đen thui, chưa nói đến khuôn mặt rất dữ tợn như bọn bộ tộc da đỏ vậy.
-Này có cần làm quá vậy không?
Ngọc Trinh ghé sát tai của Phong nói nhỏ, nếu mà bị bọn người Z quăng thuốc ngủ giả vờ giam giữ còn đỡ hơn là bị bọn người ăn mặc bằng lá cây bắt a, nhìn quái dị quá đáng.
-Đây không phải người của tôi.
Triệu Phong cố gắng che biểu hiện trên mặt, anh cũng bắt đầu lo lắng a, đây không phải bọn thuộc hạ của anh, nếu vậy đây là ai? Thổ phỉ thật thì khổ.
-Sao cơ?
Tố Nhi cũng chen vô, nãy giờ ngóng tai nghe, cứ nghĩ người của Phong nên cô ả không cần lo nhưng bây giờ xem ra cần lo rồi đấy.
Bảy người bị dồn vào một chỗ, đám người " mặc như không mặc " kia càng ngày càng tiếng sát lại, trong tay chúng cầm ngọn giáo rất nhọn a, nếu bị chúng lao tới thì chết là cái chắc.
-Các người là ai?
Thiên Yết là kẻ liều, hắn đứng trước lên tiếng hỏi dù bây giờ chân tay hắn đang run lên đây.
Bọn chúng ngừng lại, quay đầu nhìn nhau, ra ám hiệu gì đó.
-AAAAAAAA, các người định làm gì?
Đám người Giải la toán lên, bọn người đó quăng lưới hốt hết cả bọn lôi đi, muốn thoát cũng không được, vì ồn quá, chúng đánh sau ót mỗi đứa một cái, không gian lại trở về lúc đầu, im lặng chỉ còn tiếng sóng vỗ.
Lúc tỉnh dậy, ai cũng thấy mình bị trói vào một gốc cây không xa nhau mấy, lờ mờ Ngưu thấy gì đó hoảng hốt.
-AAAAAA, Kếttttttttttt
Ngưu la lên làm cả bọn thức tỉnh nhìn theo hướng cô, đó là Mã và Kết, Mã bị cột vào một cái cây to như cột cờ mà cậu lại bị treo tận treo ngọn cây người đầy vết thương nhưng xem ra chỉ là vết xước ngoài da thôi, vẫn còn bất tĩnh. Kết thì tội hơn bị bọn da đen đó cột vào chiếc ghế cây, tay và chân đều bị cắt nát máu chảy từng giọt nhỏ xuống đất.
-Huhu Kết ơi, Kết mày nghe không?
Giải la lên, Kết cuối đầu không biết đang tỉnh hay ngất tệ hơn là chết rồi cũng nên, Giải Ngưu khóc nức nở, vùng vẫy muốn thoát ra chạy tới chỗ bạn mình.
Bọn người đấy đang dùng một cái ly to hứng máu từ trên vết thường Kết, chúng truyền nhau uống máu cô không ngừng nhảy múa quay đống lửa, ngọn lửa đó càng ngày càng bốc lên cao mà ở giữa chính là cái cây trối Mã a.
Kết nghe người gọi mình, khó khăn nâng khuôn mặt dậy, cả người đau đớn không thể cử động nổi.
Thấy Kết cử động, cả bọn mừng rỡ, chưa chết thì còn hy vọng.
-Bọn chúng chưa để ý tới chúng ta đâu, bây giờ mình cần thoát ra nếu không chúng ta là những người tiếp theo đấy.
Xử đủ tỉnh táo để kéo bọn họ ra khỏi sự đau đớn, cả đám gật đầu, bọn con gái hoảng sợ tới nỗi mặt đã nhòe lệ chưa nói ai cũng xanh lè xanh lét không còn bình tĩnh nữa rồi.
-Con dao
Phong lên tiếng, Ngưu liền cố lấy con dao được dắt bên hông, lúc nãy chạy đi cũng mang theo vũ khí lỡ có chuyện gì thì sao? Mà có thật.
Triệu Phong thành thục lấy được con dao Ngưu đưa, anh cắt bỏ sợi dây trối mình, cố gắng nhẹ nhàng tháo cho những người còn lại, nhưng kế hoạch không thành. Một kẻ trong bọn thổ phỉ đang đi tuần xung quanh thấy động tịnh, đi đến liền thổi tù thông báo, dân làng đều quay mặt lại nhìn theo hướng tên thổi.
Im lặng,
Trống không,
Dân làng nghiêng đầu nhìn, nơi đó chẳng có ai cả, chỉ có bọn người bị bắt còn
chưa tỉnh dậy, cuộc vui lại bắt đầu.
-Mém tý đã bị bắt
Ngọc Trinh thở khó nhọc, nhìn sau lưng, tên thổ phỉ kia đã bị cắt cổ máu không ngừng phun ra, cả người hắn ta co giật liên tục nhìn rất ghê a.
-Bây giờ tôi và Xử sẽ đánh lạc hướng, mọi người vào cứu họ.
Phong bàn bạc với mọi người, dù cả bọn cũng không ưa mấy người nhưng vào lúc nguy nan họ lại đoàn kết lạ thường, vừa dứt lời Phong và Xử đã đứng phắt dậy vừa chạy vừa la, làm bọn người kia bất ngờ đuổi theo, Ngưu và những người còn lại vờ như mình vẫn còn mê man để bọn chúng không chú ý.
Người thì run, đầu óc rối tung nhưng không ai dám làm gì sai kế hoạch, bọn người kia vừa đuổi theo, Ngưu - Giải - Nhi liền chạy đến cứu Kết, Trinh và Yết cố tắt đám lửa để kéo tên Mã như chết kia xuống.
Sau khi cứu được, Yết cõng Kết, Mã thì bị bốn cô gái đánh cho tỉnh nhưng cậu bị thương ở vai không cõng nỗi Kết, chỉ còn cách cầm cây đi đầu bảo vệ mọi người.
Đường rừng tối tăm không ai biết lối nào, đang loay hoay thì cả bọn hốt hoảng, tiếng chân và tiếng hét của bọn người rừng đằng sau a, bọn chúng đã biết mắc bẫy rồi. Bọn Giải cong giò chạy bán sống bán chết không hề nhìn đường thì.
Rầm
Cả bọn bị va vào nhóm người nào đó, ngã đến đau điếng.