Kim Ngưu đứng phắt dậy đỡ lấy Thiên Bình, ông bị tăng xông máu, cô không muốn nhìn cha lại lên cơn đâu.
Ánh mắt mọi người quét qua cô đến lạnh gáy, không phải đánh đập gì cô mà thật ra muốn hỏi có chuyện gì a. Đặt tay lên tim, Ngưu bảo:
- Thường thì Giải có chuyện con sẽ rất đau, nhưng bây giờ chẳng phải con rất bình thường sao?.
Xoay một vòng, trông Ngưu rất khoẻ mạnh bình thường có nghĩa Giải Giải cũng thế, không sao. Cả bọn thở phào nhẹ nhỏm nhưng thoáng chốc lại chưng hửng nhìn nhau cùng một lối nghĩ:
"Thế cô bé đáng thương ấy là ai?".
~~~***~~~
Triệu Phong đưa Giải đến một nơi rất xa đến nỗi cô chẳng biết mình đang ở đâu, mà cũng đúng, ngủ không lấy gì mà biết. Chớp chớp mi, cô đưa nhìn anh đang lái xe vào đường hầm rất tối a, hình như loe lói được vài cái đèn nhỏ. Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, rốt cuộc đang ở đâu đây?.
- Phong, chúng mình đang ở đâu vậy?.
Triệu Phong không nhìn cũng chẳng trả lời, cứ vờ như không có cô sau lưng, vẻ mặt anh trầm tư, hững hờ nhìn về phía trước. Giải nhìn một hồi lâu thấy có vẻ bị xem thường nên cũng không thèm nói chuyện nữa, quay mặt nhìn tiếp khung cảnh màu xám đầy huyền bí.
Dừng xe trước một cánh cửa trông có vẻ kiên cố và khá to, cô ngước đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, camera trên trần xoay xoay vài cái.
TỊCH
Cánh cửa choàng mở, cả một không gian choáng ngợp xuất hiện trước mắt Giải, cô vừa kinh ngạc vừa lo sợ co rúm người.
"Hiệp hội Z"
Nghĩ thầm trong bụng, cô cảm thấy đôi mắt mờ ảo, cái vẻ lộng lẫy uy nghiêm lẫn hù doạ người này làm tim cô đứng bật lại.
Phong xuống xe đồng thời Giải cũng mở cửa leo ra luôn, nơi này quá lạ lẫm với cô, rụt rè sau lưng anh, nắm chặt góc áo anh. Nắm lấy bàn tay bé nhỏ dường như đang run rẩy, anh trấn an cô bằng nụ cười dịu dàng. Nâng khoé mắt, anh dẫn cô vào sâu bên trong.
Ngày trước coi phim nước ngoài, nhìn thấy những lâu đài của bậc lãnh chúa hùng dũng khiến cô phải thốt lên cảm thán. Và bây giờ Giải đang há hốc mồm vì cô như lạc vào những toà lâu đài ấy. Hành lang dài hun hút với gam màu đỏ thẫm, mang đến cho người ta cảm giác quý phái lẫn chèn ép khí quản bởi cái uy của sự nguy hiểm. Đưa mắt nhìn quanh hai bên tường tông màu đỏ cùng vài bức chân dung của các bậc tiền bối Z, cô cảm thấy lo lắng, nơi đây thật sự rất nguy hiểm.
- Em sợ lắm, Phong à.
- Có anh ở đây.
Cảm nhận được sự sợ hãi bao phủ lấy mèo ngốc, anh đưa tay vuốt đôi má xanh xao của cô nhầm an ủi đi phần nào nỗi lo. Nhìn xoáy vào mắt anh cô như đắm chìm trong đó, mỉm cười nhẹ, cô gật đầu nắm thật chặt bàn tay anh. Tay cô mềm nhũn ra, chắc có lẽ quá sợ.
Cạch
Mở cánh cửa màu vàng chủ đạo, cô đưa mắt quan sát trong phòng, cái lò sưởi được trạm khắc như từ đá lại được phết lên màu nâu sẫm của gỗ, hai con nhân sư uy nghiêm đứng bên cạnh trong thật lạ mắt và xa xỉ. Căn phòng to nhưng trang trí, sắp xếp đồ vật thì cực kì đơn giản không tý gì mà gọi là rờm rà. Bộ ghế salon nâu nhạt cùng chiếc bàn kiếng tròn nơi giữa phòng, một tấm màn màu đen che ngang bộ ghế dài và chiếc giường đệm đen.
Chà nơi đó, có hai người đang hoạt động rất dữ dội nha.
- E hèm...
Triệu Phong đưa tay che mắt Giải kéo ra sau lưng, anh hắng giọng và lập tức hai người trên giường ngưng động tác quay mặt về hướng phát ra tiếng.
Triệu Vĩ cong nhẹ khoé môi, thằng con trai này không bao giờ biết gõ cửa nhỉ. Vươn tay lấy chiếc áo choàng đen, ông khoác lên thân mình bước xuống giường.
Người còn lại cụt hứng nhưng cũng mặc nhanh bộ đồ lốt màu đỏ khá quyến rũ. Tố Nhi bước sau lưng Triệu Vĩ, cái vẻ ỏng ẹo không xương của ả làm Giải phát tởm muốn nôn tháo. Sau một lúc đấu tranh bằng mắt, Vĩ phá lên cười, mời cô và cậu quý tử của ông ta ngồi xuống ghế đối diện.
Tay Tố Nhi vân vê đầu ti của Triệu Vĩ, ông ta thích thú với vẻ khiêu gợi này của ả nhưng không quên đi việc chính.
- Chào tiểu thư Cự Giải, đã lâu rồi không gặp, càng lớn càng xinh và rất giống mẹ cô. - Ông ta nhìn chăm chăm vào khuôn mặt non nớt của Giải, cái vẻ ngây ngốc thật giống Song Ngư lúc trẻ.
- Cảm ơn bác Triệu, tôi sẽ xem đó là lời khen. - Cô nắm chặt lấy tay Phong, lòng sợ tột cùng nhưng vẫn tỏ ra mình không sao.
Triệu Vĩ hiền hoà trao cho cô nụ cười êm ả nhưng chứa đựng đầy sự nguy hiểm.
- Đó là lời khen, Cự Giải à. Cháu biết đấy, bây giờ cháu là khách của ta nên cứ tự nhiên đừng lo sợ như thế.
"Chết tiệt, sao ông ta biết cô sợ chứ?"
- Được rồi, tôi đã thất bại, bây giờ ông muốn thế nào?.
Triệu Phong lên tiếng xua đi sự đe doạ của ông ta đối với cô. Đáp lại vẻ mặt căn như dây đàn của anh là sự thản nhiên như không của Vĩ.
- Con trai, bây giờ ta cho con được thư giãn cùng cô bé đáng yêu đây. Nhưng con trai hãy nhớ cái gì cũng có cái giá của nó.
Triệu Vĩ dứt lời, ông đứng dậy với động tác chào, anh cũng thế. Xong, Phong kéo Giải lê ra ngoài đi về một hướng nào đó khác, nơi đây có vẻ nhiều người hơn một chút, khi nhìn thấy anh ai cũng sợ sệt đến phát run, cô tò mò ngoảnh đầu lại thì thấy.
Những cô hầu gái trông theo với ánh mắt thèm thuồng mơ mộng, những tên hầu nam lộ vẻ lo sợ lẫn oán giận. Tại sao lại như thế?.
Giải thôi bâng quơ và bước theo anh về phía phòng. Ôi, căn phòng lớn quá, tất cả đều chia thành hai mảnh đen trắng giản đơn, sự lịch lãm của nó làm cô thích thú chạy lung tung. Chiếc tủ to toàn là hình của cô, hình như chúng được chụp trong thời gian năm năm anh đi. Cô cầm đại một bức lên xem, bên trong là cô gái vô tư vô lo với nụ cười thản nhiên nhất, cô đang cùng Ngưu - Kết thi đua ăn hết chậu kem lớn. Ôi buốt não quá!.
Nhoẻn miệng cười thích thú, cô hầu như quên mất mình đang trong hang cọp a. Triệu Phong tựa người vào cánh cửa ngắm nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô. Trái tim anh nhẹ bẫng một nhịp rồi lại đập liên hồi, đặt tay lên tim. Anh yêu cô, chưa bao giờ thay đổi hay giảm đi dù chỉ một chút.
"Càng ngày anh lại càng yêu em".
Phong nhu hoà cười, ôm Giải vào lòng hôn nhẹ lên chớp mũi của cô. Hương thơm thoang thoảng gợi lên niềm hạnh phúc bé nhỏ trong đôi mắt cả hai.
~~~oOo~~~
- Là..m.. ơn... thả.. tô...i r..aaa...
Cô gái có mái tóc bị cắt lỏm chỏm, vết máu đã khô tanh trên làn da nhợt nhạt, cô nhìn cái chân bị bẻ lọi đầy đau đớn. Nước mắt không ngừng đua nhau rớt xuống, giọng lí nhí van cầu.
- Con trai, nếu muốn cô bé kia sống thì nên biết làm những gì với người trước mặt rồi chứ.
Triệu Vĩ vỗ vai Phong, ông ta giao cho anh một nhiệm vụ khác và khá nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng thật sự không hề bình thường như mọi người nghĩ. Anh cau mày, khó chịu lên giọng:
- Ông bị điên à? Đó là con của X nếu bà ta biết thì sao?.
- Bà ấy sẽ không biết.
Nâng khoé môi, ông ta chắp tay sau lưng nhàn hạ rời. Anh như trời trồng cứ đứng yên tại chỗ, đôi mắt suy tư nhìn người con gái trước mặt.
Bạch Ngọc Trinh người không ra người, ma không ra ma, cả thân hình đều trở nên bấy nhầy một cách đáng sợ.
Thở dài lắc đầu, anh vung tay lập tức ba người đàn ông cao to bước vào, trên người họ chẳng mặc tý quần áo gì cả. Phong nặng nhọc bỏ ra ngoài, bên trong vang lên những tiếng hét chói tai lẫn giọng van nài, Trinh đang khóc thét trong đau đớn nhưng anh không thể giúp cô được.
Đúng, cái gì cũng có cái giá của nó.
Triệu Vĩ không biết rằng Thiên Bình đã phát hiện ra cô bé trong hình không phải Giải. Những bức hình nhói lòng lại được gửi đến.
Cô gái tả tơi nằm gục dưới sàn cùng âm hộ rỉ máu tươi, ba tên dâm ô khoái chí cười to nhìn công cụ dưới thân.
Cô ôm bụng co người, vùi mặt vào bàn tay tanh mùi máu, khóc đến lạnh đi khoé mi. Dòng máu đỏ từ mi mắt cô chảy dài ướt đẫm.
Hoa huyết tuôn rơi, lệ ướt nhoè.
Cái giá cho sự phản bội thật sự quá đắt.
Kim Ngưu đứng phắt dậy đỡ lấy Thiên Bình, ông bị tăng xông máu, cô không muốn nhìn cha lại lên cơn đâu.
Ánh mắt mọi người quét qua cô đến lạnh gáy, không phải đánh đập gì cô mà thật ra muốn hỏi có chuyện gì a. Đặt tay lên tim, Ngưu bảo:
- Thường thì Giải có chuyện con sẽ rất đau, nhưng bây giờ chẳng phải con rất bình thường sao?.
Xoay một vòng, trông Ngưu rất khoẻ mạnh bình thường có nghĩa Giải Giải cũng thế, không sao. Cả bọn thở phào nhẹ nhỏm nhưng thoáng chốc lại chưng hửng nhìn nhau cùng một lối nghĩ:
"Thế cô bé đáng thương ấy là ai?".
~~~~~~
Triệu Phong đưa Giải đến một nơi rất xa đến nỗi cô chẳng biết mình đang ở đâu, mà cũng đúng, ngủ không lấy gì mà biết. Chớp chớp mi, cô đưa nhìn anh đang lái xe vào đường hầm rất tối a, hình như loe lói được vài cái đèn nhỏ. Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, rốt cuộc đang ở đâu đây?.
- Phong, chúng mình đang ở đâu vậy?.
Triệu Phong không nhìn cũng chẳng trả lời, cứ vờ như không có cô sau lưng, vẻ mặt anh trầm tư, hững hờ nhìn về phía trước. Giải nhìn một hồi lâu thấy có vẻ bị xem thường nên cũng không thèm nói chuyện nữa, quay mặt nhìn tiếp khung cảnh màu xám đầy huyền bí.
Dừng xe trước một cánh cửa trông có vẻ kiên cố và khá to, cô ngước đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, camera trên trần xoay xoay vài cái.
TỊCH
Cánh cửa choàng mở, cả một không gian choáng ngợp xuất hiện trước mắt Giải, cô vừa kinh ngạc vừa lo sợ co rúm người.
"Hiệp hội Z"
Nghĩ thầm trong bụng, cô cảm thấy đôi mắt mờ ảo, cái vẻ lộng lẫy uy nghiêm lẫn hù doạ người này làm tim cô đứng bật lại.
Phong xuống xe đồng thời Giải cũng mở cửa leo ra luôn, nơi này quá lạ lẫm với cô, rụt rè sau lưng anh, nắm chặt góc áo anh. Nắm lấy bàn tay bé nhỏ dường như đang run rẩy, anh trấn an cô bằng nụ cười dịu dàng. Nâng khoé mắt, anh dẫn cô vào sâu bên trong.
Ngày trước coi phim nước ngoài, nhìn thấy những lâu đài của bậc lãnh chúa hùng dũng khiến cô phải thốt lên cảm thán. Và bây giờ Giải đang há hốc mồm vì cô như lạc vào những toà lâu đài ấy. Hành lang dài hun hút với gam màu đỏ thẫm, mang đến cho người ta cảm giác quý phái lẫn chèn ép khí quản bởi cái uy của sự nguy hiểm. Đưa mắt nhìn quanh hai bên tường tông màu đỏ cùng vài bức chân dung của các bậc tiền bối Z, cô cảm thấy lo lắng, nơi đây thật sự rất nguy hiểm.
- Em sợ lắm, Phong à.
- Có anh ở đây.
Cảm nhận được sự sợ hãi bao phủ lấy mèo ngốc, anh đưa tay vuốt đôi má xanh xao của cô nhầm an ủi đi phần nào nỗi lo. Nhìn xoáy vào mắt anh cô như đắm chìm trong đó, mỉm cười nhẹ, cô gật đầu nắm thật chặt bàn tay anh. Tay cô mềm nhũn ra, chắc có lẽ quá sợ.
Cạch
Mở cánh cửa màu vàng chủ đạo, cô đưa mắt quan sát trong phòng, cái lò sưởi được trạm khắc như từ đá lại được phết lên màu nâu sẫm của gỗ, hai con nhân sư uy nghiêm đứng bên cạnh trong thật lạ mắt và xa xỉ. Căn phòng to nhưng trang trí, sắp xếp đồ vật thì cực kì đơn giản không tý gì mà gọi là rờm rà. Bộ ghế salon nâu nhạt cùng chiếc bàn kiếng tròn nơi giữa phòng, một tấm màn màu đen che ngang bộ ghế dài và chiếc giường đệm đen.
Chà nơi đó, có hai người đang hoạt động rất dữ dội nha.
- E hèm...
Triệu Phong đưa tay che mắt Giải kéo ra sau lưng, anh hắng giọng và lập tức hai người trên giường ngưng động tác quay mặt về hướng phát ra tiếng.
Triệu Vĩ cong nhẹ khoé môi, thằng con trai này không bao giờ biết gõ cửa nhỉ. Vươn tay lấy chiếc áo choàng đen, ông khoác lên thân mình bước xuống giường.
Người còn lại cụt hứng nhưng cũng mặc nhanh bộ đồ lốt màu đỏ khá quyến rũ. Tố Nhi bước sau lưng Triệu Vĩ, cái vẻ ỏng ẹo không xương của ả làm Giải phát tởm muốn nôn tháo. Sau một lúc đấu tranh bằng mắt, Vĩ phá lên cười, mời cô và cậu quý tử của ông ta ngồi xuống ghế đối diện.
Tay Tố Nhi vân vê đầu ti của Triệu Vĩ, ông ta thích thú với vẻ khiêu gợi này của ả nhưng không quên đi việc chính.
- Chào tiểu thư Cự Giải, đã lâu rồi không gặp, càng lớn càng xinh và rất giống mẹ cô. - Ông ta nhìn chăm chăm vào khuôn mặt non nớt của Giải, cái vẻ ngây ngốc thật giống Song Ngư lúc trẻ.
- Cảm ơn bác Triệu, tôi sẽ xem đó là lời khen. - Cô nắm chặt lấy tay Phong, lòng sợ tột cùng nhưng vẫn tỏ ra mình không sao.
Triệu Vĩ hiền hoà trao cho cô nụ cười êm ả nhưng chứa đựng đầy sự nguy hiểm.
- Đó là lời khen, Cự Giải à. Cháu biết đấy, bây giờ cháu là khách của ta nên cứ tự nhiên đừng lo sợ như thế.
"Chết tiệt, sao ông ta biết cô sợ chứ?"
- Được rồi, tôi đã thất bại, bây giờ ông muốn thế nào?.
Triệu Phong lên tiếng xua đi sự đe doạ của ông ta đối với cô. Đáp lại vẻ mặt căn như dây đàn của anh là sự thản nhiên như không của Vĩ.
- Con trai, bây giờ ta cho con được thư giãn cùng cô bé đáng yêu đây. Nhưng con trai hãy nhớ cái gì cũng có cái giá của nó.
Triệu Vĩ dứt lời, ông đứng dậy với động tác chào, anh cũng thế. Xong, Phong kéo Giải lê ra ngoài đi về một hướng nào đó khác, nơi đây có vẻ nhiều người hơn một chút, khi nhìn thấy anh ai cũng sợ sệt đến phát run, cô tò mò ngoảnh đầu lại thì thấy.
Những cô hầu gái trông theo với ánh mắt thèm thuồng mơ mộng, những tên hầu nam lộ vẻ lo sợ lẫn oán giận. Tại sao lại như thế?.
Giải thôi bâng quơ và bước theo anh về phía phòng. Ôi, căn phòng lớn quá, tất cả đều chia thành hai mảnh đen trắng giản đơn, sự lịch lãm của nó làm cô thích thú chạy lung tung. Chiếc tủ to toàn là hình của cô, hình như chúng được chụp trong thời gian năm năm anh đi. Cô cầm đại một bức lên xem, bên trong là cô gái vô tư vô lo với nụ cười thản nhiên nhất, cô đang cùng Ngưu - Kết thi đua ăn hết chậu kem lớn. Ôi buốt não quá!.
Nhoẻn miệng cười thích thú, cô hầu như quên mất mình đang trong hang cọp a. Triệu Phong tựa người vào cánh cửa ngắm nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô. Trái tim anh nhẹ bẫng một nhịp rồi lại đập liên hồi, đặt tay lên tim. Anh yêu cô, chưa bao giờ thay đổi hay giảm đi dù chỉ một chút.
"Càng ngày anh lại càng yêu em".
Phong nhu hoà cười, ôm Giải vào lòng hôn nhẹ lên chớp mũi của cô. Hương thơm thoang thoảng gợi lên niềm hạnh phúc bé nhỏ trong đôi mắt cả hai.
~~~oOo~~~
- Là..m.. ơn... thả.. tô...i r..aaa...
Cô gái có mái tóc bị cắt lỏm chỏm, vết máu đã khô tanh trên làn da nhợt nhạt, cô nhìn cái chân bị bẻ lọi đầy đau đớn. Nước mắt không ngừng đua nhau rớt xuống, giọng lí nhí van cầu.
- Con trai, nếu muốn cô bé kia sống thì nên biết làm những gì với người trước mặt rồi chứ.
Triệu Vĩ vỗ vai Phong, ông ta giao cho anh một nhiệm vụ khác và khá nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng thật sự không hề bình thường như mọi người nghĩ. Anh cau mày, khó chịu lên giọng:
- Ông bị điên à? Đó là con của X nếu bà ta biết thì sao?.
- Bà ấy sẽ không biết.
Nâng khoé môi, ông ta chắp tay sau lưng nhàn hạ rời. Anh như trời trồng cứ đứng yên tại chỗ, đôi mắt suy tư nhìn người con gái trước mặt.
Bạch Ngọc Trinh người không ra người, ma không ra ma, cả thân hình đều trở nên bấy nhầy một cách đáng sợ.
Thở dài lắc đầu, anh vung tay lập tức ba người đàn ông cao to bước vào, trên người họ chẳng mặc tý quần áo gì cả. Phong nặng nhọc bỏ ra ngoài, bên trong vang lên những tiếng hét chói tai lẫn giọng van nài, Trinh đang khóc thét trong đau đớn nhưng anh không thể giúp cô được.
Đúng, cái gì cũng có cái giá của nó.
Triệu Vĩ không biết rằng Thiên Bình đã phát hiện ra cô bé trong hình không phải Giải. Những bức hình nhói lòng lại được gửi đến.
Cô gái tả tơi nằm gục dưới sàn cùng âm hộ rỉ máu tươi, ba tên dâm ô khoái chí cười to nhìn công cụ dưới thân.
Cô ôm bụng co người, vùi mặt vào bàn tay tanh mùi máu, khóc đến lạnh đi khoé mi. Dòng máu đỏ từ mi mắt cô chảy dài ướt đẫm.
Hoa huyết tuôn rơi, lệ ướt nhoè.
Cái giá cho sự phản bội thật sự quá đắt.