Cự Giải tỉnh mộng trong lòng Triệu Phong, ấm áp lẫn bình yên, cô mở nhẹ mắt đẹp nhìn khuôn mặt gần trong gan tấc, anh thật đẹp, đưa ngón tay cô vẽ vòng quanh má anh rồi mần mò lên chiếc mũi cao, đôi mắt ngắm nghiền, trượt dần ngón tay vân vê đôi môi son mỏng, chợt anh choàng mở mắt ngậm lấy cái gì mới chạy loạn trên mặt mình.
Ửng hồng hai má, Giải rút ngón tay lại vùi mặt vào lòng anh.
- Muốn nữa sao?.
Phong nheo mắt, giọng trào phúng trêu chọc, Giải đỏ bừng mặt, miệng cười muốn đụng gáy tai, nhỏ giọng trả lời:
- Em mệt chết rồi anh ạ.
Anh phì cười, ôm cô chặt hơn hít lấy hít để hương thơm thanh mát, hôn nhẹ lên bờ môi mộng đỏ, tim anh chan hòa cùng dòng sông hạnh phúc, êm ả không gợn sóng. Nếu có thể hãy để thời gian ngừng trôi đi, anh không muốn xa cô một chút cũng không nhưng đó chỉ là mong ước thôi, ngày mai đây cuộc chiến giữa hai tổ chức sẽ diễn ra và chắc chắn một điều cô sẽ hận anh hoặc anh mất cô.
- Nếu một ngày anh chết đi em sẽ nhớ đến anh chứ?.
Triệu Phong lưa những ngón tay mình vào mái tóc cô vuốt nhẹ, ánh mắt chân thật anh nhìn xoáy vào đôi mâu quang hoảng hốt của cô. Trái tim cô chợt quặn thắt, ngực trái đau nhói, cô ôm lấy anh:
- Em mãi mãi nhớ anh, nhưng nếu anh chết đi em sẽ quên anh. Nên anh không được chết đi trước em hiểu chứ?.
Anh nhoẻn miệng cười, lòng anh thoáng dịu đi chút tội lỗi nào đó, yêu chiều hôn lên từng đốt xương tay cô. Phong yêu Giải, điều anh sợ nhất là mất đi cô, có lẽ từ nhỏ cô chính là lẽ sống của anh rồi.
Thế nhưng mọi thứ cứ ngỡ bình yên đến khi Cự Giải phát hiện ra Ngọc Trinh, Phong đi ra ngoài và cô lẻn theo, chỉ muốn đi theo chọc anh thôi ai ngờ điều Giải nhìn thấy làm cô lăn ra bất tỉnh.
Bạch Ngọc Trinh thân mình đã chẳng ra con người nữa, má trái cô thịt đã cháy khét hiện lên hình chữ thập kinh khủng cả người cứ như chui từ hầm mộ lên, chân phải lọi ra sau sưng tấy, hai bàn tay lòi ra những khúc xương trắng phếu đến dọa người, thịt đỏ ủng lủng lẳng sắp rớt đến nơi, thật sự Trinh còn sống hay không cả Giải cũng chẳng biết nữa. Nhưng điều làm Giải đau lòng nhất là Phong, anh đang dùng chân của mình đá vào bụng Trinh liên tục, Giải ngất đi cũng bởi lẽ quá sức tưởng tượng thôi.
- Thiếu gia, cô gái này...
Một tên canh cửa vô tình thấy người ngã từ góc tối xuống đất, thấy quen quen anh ta đem cô vào trong chỗ Triệu Phong.
Phong lập tức mở trừng đôi mắt, ẵm ngang Giải đưa về phòng, trên cái hành lang dài thăm thẳm đó lòng anh cũng chùng xuống như trượt chân rơi vào vực sâu không đáy. Cuối cùng thì Giải đã thấy những gì anh làm rồi, đôi mắt Phong sa sầm bóng đen bao phủ, những điều này anh không muốn đâu, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Nhưng cô có hiểu không?.
Tại trụ sở H.
- Cái quần của tôi đâu rồi?.
Xử la toáng, chạy long nhong kiếm cái quần thun ngắn của mình, rõ ràng hôm qua lúc ngủ còn mặc mà sao sáng dậy thì mất tiêu, quần áo cũng bị cưỡm hết. Tên nào chơi xấu vậy chứ, đang khóc nháo lên cậu chợt khựng lại, tay lẫn mắt cứng ngắc nước mắt nước mũi tuôn như mưa.
Tô Tự ngoáy ngoáy lỗ mũi bước ra từ nhà tắm, hắn ta đang mặc cái quần ngắn của Xử một cách thoải mái lắm cơ.
- Chuyện gì vậy?.
Hắn vừa hỏi vừa đưa ngón tay vào miệng nút nút, hình như không lầm tay đó vừa móc lỗ mũi xong đấy. Thiên Bình ngồi trên ghế xoay xoa nhẹ hai thái dương, cái tên biến thái này tối qua chui lên giường đòi ngủ chung với Thiên - Ngư nhưng bị ông chích điện mang về phòng, sáng ra lại đi lấy quần Xử, trời ạ cuối cùng ông có nên giết hắn đi cho rảnh nợ không đây.
Ngưu che miệng cười đến sặc sữa lên mũi, ôm bụng đập bàn không ngừng cười, không ngờ tối qua ngủ kế bên mà chẳng hề hay biết tên này vào phòng còn rất chuyên nghiệp cởi quần của Xử nữa chứ.
Mọi người đang bị vầng đen bao phủ thì thấy bóng Yết bước vào, hắn ôm đầu xiểng niểng hết bên này đến bên nọ, lắc lắc đầu ngồi xuống ghế. Song Tử thấy không ổn, đưa tay lên trán hắn, hỏi:
- Em không khỏe sao?.
Yết lắc đầu, với tay lấy hộp sữa nhưng không hề có sức lực nào hết, hộp sữa rớt xuống đổ đầy ra sàn, hắn cũng quay cuồng ngất lên người Song. Mọi người được phen hoảng hốt, gọi bác sĩ Chương, Sư cõng Yết đặt lên giường của hắn.
Lúc hắn tỉnh dậy thì bản mặt của mỗi người mang theo cùng sắc thái đợm buồn, hắn không biết chuyện gì nên hỏi:
- Sao vậy?.
Song vuốt nhẹ lên trán Yết, cô lắc đầu:
- Không có gì cả.
- Ai nói, anh ấy bị strees dẫn đến suy sụp tinh thần mà.
Lời nói vô duyên đấy là của Mã Mã nhà ta đấy và một lần nữa cậu bị Kết đánh đến nằm ngất bên giường, mắt hoen lệ. Tại sao lại bị đánh nữa vậy trời?.
Thiên Yết ho khan, bụm miệng. Máu.
Ngực đau nhói, hắn nằm nghiêng một bên cố lấy hơi để thở, trán đổ đầy mồ hôi, thân mình không thể cử động nổi.
- Đừng lo, chỉ cần uống thuốc, thư giãn sẽ hết thôi mà, có lẽ thời gian qua làm em chịu nhiều điều quá. Chị xin lỗi.
Yết nắm lấy tay Song, hắn vẽ nụ cười đẹp nơi khóe môi, không nói nên lời chỉ còn cách dùng ánh mắt bảo mình không sao và đây không phải lỗi của cô.
- Thằng bé đang mệt chúng ta nên để cho nó nghĩ ngơi đi.
Song Ngư ra lệnh đuổi khách, bà đặt hộp sữa có sẵn ống hút bên cạnh hắn, lấy chiếc khăn chấm nhẹ trán hắn bà yêu thương mỉm cười.
Mọi người đã đi mất chỉ còn Thiên Yết trong phòng, hắn nhìn bức tường trước mặt bỗng hoa mắt, Giải đưa tay đặt lên má hắn, cô nâng khóe môi nụ cười ấm áp làm tim hắn đau, giọt lệ lăn nhẹ trên mi mắt, nhìn qua màn sương mù Yết thấy Giải ôm lấy mình, cô không nói chỉ im lặng như những lúc bên hắn.
Có một điều hắn chưa bao giờ nói với cô, vì ngày trước hắn không nghĩ cô sẽ rời xa hắn như vậy, đã bao lâu rồi cô bất ngờ chiếm lấy trái tim hắn, khiến hắn lúc nào cũng chỉ có thể nhớ đến cô.
"Anh cần em".
Chớp nhẹ khóe mi, màn sương mỏng trở nên dày hơn, hắn đau khổ khóc nấc lên, trong mười tám năm hắn đã khóc vì một người con gái. Người mà từng yêu từng đau khổ vì hắn, đến khi vụt mất mới biết được giá trị và hình bóng đã in hằn trong tim hắn.
Hãy nói rằng Giải vẫn ổn, hãy bảo rằng cô đang nhớ đến hắn từng giờ đi, dù chỉ là ý nghĩ thôi hắn cũng cảm thấy chết lặng, cảm giác của cô ngày trước bây giờ hắn đã được nếm trải, quả thật rất muốn chết đi. Nhếch môi, hắn cười chính mình, đối xử với người phụ nữ của mình tồi tệ làm chi để rồi nhớ đến chỉ mang toàn hối hận và cầu mong.
"Anh nhớ em".
Hắn thiếp đi trong mệt mỏi, hơi thở ấm áp của cô vẫn còn vươn trong lòng hắn. Tham luyến Yết co người giữ chặt những gì còn sót lại của ngày hôm qua, hạnh phúc bé nhỏ của hắn bây giờ đang nơi đâu? Có còn dành cho hắn nữa không?.
"Anh không muốn mất em".
~~~***~~~
Tố Nhi lặng người bên cạnh Triệu Phong, cô ta siết chặt nắm tay, bặm môi đến ứa máu, tại sao người anh yêu không phải cô? Tại sao yêu một con nhỏ ngốc nghếch kia chứ? Nỗi hận thù làm cô ả trong chẳng khác nào con yêu tinh xấu xí. Tố Nhi xinh đẹp nhưng tâm hồn quá rắn rết cũng bởi điều đó đã làm Phong chán ngắt cô ả, một con nhỏ dơ bẩn.
Cô ả có lối suy nghĩ phải giết chết đi Giải, nếu như thế Phong chắc chắn là của ả vĩnh viễn. Vạch ra kế hoạch hoàn hảo, Nhi đợi Phong đi đến phòng riêng của Triệu Vĩ, cô ả cười trong đêm cái tiếng cười tràn đầy sự nguy hiểm, độc địa cùng cái âm mưu ám sát Giải.
- Chào mày.
Vân vê từng sợi tóc của Giải, cô ả vung tay ánh sáng chói lóe nơi cán dao làm Giải bừng tỉnh to mắt nhìn lưỡi dao sắc nhọn của tử thần hạ xuống cổ mình. Tử thần vẫy gọi sau lưng Tố Nhi, chực chờ mang Giải đi bất cứ lúc nào. Khi con dao ấy hạ xuống gần yết hầu Giải, cô hoang mang với ý nghĩ chớp choáng.
"Phong cứu em"
Cự Giải tỉnh mộng trong lòng Triệu Phong, ấm áp lẫn bình yên, cô mở nhẹ mắt đẹp nhìn khuôn mặt gần trong gan tấc, anh thật đẹp, đưa ngón tay cô vẽ vòng quanh má anh rồi mần mò lên chiếc mũi cao, đôi mắt ngắm nghiền, trượt dần ngón tay vân vê đôi môi son mỏng, chợt anh choàng mở mắt ngậm lấy cái gì mới chạy loạn trên mặt mình.
Ửng hồng hai má, Giải rút ngón tay lại vùi mặt vào lòng anh.
- Muốn nữa sao?.
Phong nheo mắt, giọng trào phúng trêu chọc, Giải đỏ bừng mặt, miệng cười muốn đụng gáy tai, nhỏ giọng trả lời:
- Em mệt chết rồi anh ạ.
Anh phì cười, ôm cô chặt hơn hít lấy hít để hương thơm thanh mát, hôn nhẹ lên bờ môi mộng đỏ, tim anh chan hòa cùng dòng sông hạnh phúc, êm ả không gợn sóng. Nếu có thể hãy để thời gian ngừng trôi đi, anh không muốn xa cô một chút cũng không nhưng đó chỉ là mong ước thôi, ngày mai đây cuộc chiến giữa hai tổ chức sẽ diễn ra và chắc chắn một điều cô sẽ hận anh hoặc anh mất cô.
- Nếu một ngày anh chết đi em sẽ nhớ đến anh chứ?.
Triệu Phong lưa những ngón tay mình vào mái tóc cô vuốt nhẹ, ánh mắt chân thật anh nhìn xoáy vào đôi mâu quang hoảng hốt của cô. Trái tim cô chợt quặn thắt, ngực trái đau nhói, cô ôm lấy anh:
- Em mãi mãi nhớ anh, nhưng nếu anh chết đi em sẽ quên anh. Nên anh không được chết đi trước em hiểu chứ?.
Anh nhoẻn miệng cười, lòng anh thoáng dịu đi chút tội lỗi nào đó, yêu chiều hôn lên từng đốt xương tay cô. Phong yêu Giải, điều anh sợ nhất là mất đi cô, có lẽ từ nhỏ cô chính là lẽ sống của anh rồi.
Thế nhưng mọi thứ cứ ngỡ bình yên đến khi Cự Giải phát hiện ra Ngọc Trinh, Phong đi ra ngoài và cô lẻn theo, chỉ muốn đi theo chọc anh thôi ai ngờ điều Giải nhìn thấy làm cô lăn ra bất tỉnh.
Bạch Ngọc Trinh thân mình đã chẳng ra con người nữa, má trái cô thịt đã cháy khét hiện lên hình chữ thập kinh khủng cả người cứ như chui từ hầm mộ lên, chân phải lọi ra sau sưng tấy, hai bàn tay lòi ra những khúc xương trắng phếu đến dọa người, thịt đỏ ủng lủng lẳng sắp rớt đến nơi, thật sự Trinh còn sống hay không cả Giải cũng chẳng biết nữa. Nhưng điều làm Giải đau lòng nhất là Phong, anh đang dùng chân của mình đá vào bụng Trinh liên tục, Giải ngất đi cũng bởi lẽ quá sức tưởng tượng thôi.
- Thiếu gia, cô gái này...
Một tên canh cửa vô tình thấy người ngã từ góc tối xuống đất, thấy quen quen anh ta đem cô vào trong chỗ Triệu Phong.
Phong lập tức mở trừng đôi mắt, ẵm ngang Giải đưa về phòng, trên cái hành lang dài thăm thẳm đó lòng anh cũng chùng xuống như trượt chân rơi vào vực sâu không đáy. Cuối cùng thì Giải đã thấy những gì anh làm rồi, đôi mắt Phong sa sầm bóng đen bao phủ, những điều này anh không muốn đâu, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Nhưng cô có hiểu không?.
Tại trụ sở H.
- Cái quần của tôi đâu rồi?.
Xử la toáng, chạy long nhong kiếm cái quần thun ngắn của mình, rõ ràng hôm qua lúc ngủ còn mặc mà sao sáng dậy thì mất tiêu, quần áo cũng bị cưỡm hết. Tên nào chơi xấu vậy chứ, đang khóc nháo lên cậu chợt khựng lại, tay lẫn mắt cứng ngắc nước mắt nước mũi tuôn như mưa.
Tô Tự ngoáy ngoáy lỗ mũi bước ra từ nhà tắm, hắn ta đang mặc cái quần ngắn của Xử một cách thoải mái lắm cơ.
- Chuyện gì vậy?.
Hắn vừa hỏi vừa đưa ngón tay vào miệng nút nút, hình như không lầm tay đó vừa móc lỗ mũi xong đấy. Thiên Bình ngồi trên ghế xoay xoa nhẹ hai thái dương, cái tên biến thái này tối qua chui lên giường đòi ngủ chung với Thiên - Ngư nhưng bị ông chích điện mang về phòng, sáng ra lại đi lấy quần Xử, trời ạ cuối cùng ông có nên giết hắn đi cho rảnh nợ không đây.
Ngưu che miệng cười đến sặc sữa lên mũi, ôm bụng đập bàn không ngừng cười, không ngờ tối qua ngủ kế bên mà chẳng hề hay biết tên này vào phòng còn rất chuyên nghiệp cởi quần của Xử nữa chứ.
Mọi người đang bị vầng đen bao phủ thì thấy bóng Yết bước vào, hắn ôm đầu xiểng niểng hết bên này đến bên nọ, lắc lắc đầu ngồi xuống ghế. Song Tử thấy không ổn, đưa tay lên trán hắn, hỏi:
- Em không khỏe sao?.
Yết lắc đầu, với tay lấy hộp sữa nhưng không hề có sức lực nào hết, hộp sữa rớt xuống đổ đầy ra sàn, hắn cũng quay cuồng ngất lên người Song. Mọi người được phen hoảng hốt, gọi bác sĩ Chương, Sư cõng Yết đặt lên giường của hắn.
Lúc hắn tỉnh dậy thì bản mặt của mỗi người mang theo cùng sắc thái đợm buồn, hắn không biết chuyện gì nên hỏi:
- Sao vậy?.
Song vuốt nhẹ lên trán Yết, cô lắc đầu:
- Không có gì cả.
- Ai nói, anh ấy bị strees dẫn đến suy sụp tinh thần mà.
Lời nói vô duyên đấy là của Mã Mã nhà ta đấy và một lần nữa cậu bị Kết đánh đến nằm ngất bên giường, mắt hoen lệ. Tại sao lại bị đánh nữa vậy trời?.
Thiên Yết ho khan, bụm miệng. Máu.
Ngực đau nhói, hắn nằm nghiêng một bên cố lấy hơi để thở, trán đổ đầy mồ hôi, thân mình không thể cử động nổi.
- Đừng lo, chỉ cần uống thuốc, thư giãn sẽ hết thôi mà, có lẽ thời gian qua làm em chịu nhiều điều quá. Chị xin lỗi.
Yết nắm lấy tay Song, hắn vẽ nụ cười đẹp nơi khóe môi, không nói nên lời chỉ còn cách dùng ánh mắt bảo mình không sao và đây không phải lỗi của cô.
- Thằng bé đang mệt chúng ta nên để cho nó nghĩ ngơi đi.
Song Ngư ra lệnh đuổi khách, bà đặt hộp sữa có sẵn ống hút bên cạnh hắn, lấy chiếc khăn chấm nhẹ trán hắn bà yêu thương mỉm cười.
Mọi người đã đi mất chỉ còn Thiên Yết trong phòng, hắn nhìn bức tường trước mặt bỗng hoa mắt, Giải đưa tay đặt lên má hắn, cô nâng khóe môi nụ cười ấm áp làm tim hắn đau, giọt lệ lăn nhẹ trên mi mắt, nhìn qua màn sương mù Yết thấy Giải ôm lấy mình, cô không nói chỉ im lặng như những lúc bên hắn.
Có một điều hắn chưa bao giờ nói với cô, vì ngày trước hắn không nghĩ cô sẽ rời xa hắn như vậy, đã bao lâu rồi cô bất ngờ chiếm lấy trái tim hắn, khiến hắn lúc nào cũng chỉ có thể nhớ đến cô.
"Anh cần em".
Chớp nhẹ khóe mi, màn sương mỏng trở nên dày hơn, hắn đau khổ khóc nấc lên, trong mười tám năm hắn đã khóc vì một người con gái. Người mà từng yêu từng đau khổ vì hắn, đến khi vụt mất mới biết được giá trị và hình bóng đã in hằn trong tim hắn.
Hãy nói rằng Giải vẫn ổn, hãy bảo rằng cô đang nhớ đến hắn từng giờ đi, dù chỉ là ý nghĩ thôi hắn cũng cảm thấy chết lặng, cảm giác của cô ngày trước bây giờ hắn đã được nếm trải, quả thật rất muốn chết đi. Nhếch môi, hắn cười chính mình, đối xử với người phụ nữ của mình tồi tệ làm chi để rồi nhớ đến chỉ mang toàn hối hận và cầu mong.
"Anh nhớ em".
Hắn thiếp đi trong mệt mỏi, hơi thở ấm áp của cô vẫn còn vươn trong lòng hắn. Tham luyến Yết co người giữ chặt những gì còn sót lại của ngày hôm qua, hạnh phúc bé nhỏ của hắn bây giờ đang nơi đâu? Có còn dành cho hắn nữa không?.
"Anh không muốn mất em".
~~~~~~
Tố Nhi lặng người bên cạnh Triệu Phong, cô ta siết chặt nắm tay, bặm môi đến ứa máu, tại sao người anh yêu không phải cô? Tại sao yêu một con nhỏ ngốc nghếch kia chứ? Nỗi hận thù làm cô ả trong chẳng khác nào con yêu tinh xấu xí. Tố Nhi xinh đẹp nhưng tâm hồn quá rắn rết cũng bởi điều đó đã làm Phong chán ngắt cô ả, một con nhỏ dơ bẩn.
Cô ả có lối suy nghĩ phải giết chết đi Giải, nếu như thế Phong chắc chắn là của ả vĩnh viễn. Vạch ra kế hoạch hoàn hảo, Nhi đợi Phong đi đến phòng riêng của Triệu Vĩ, cô ả cười trong đêm cái tiếng cười tràn đầy sự nguy hiểm, độc địa cùng cái âm mưu ám sát Giải.
- Chào mày.
Vân vê từng sợi tóc của Giải, cô ả vung tay ánh sáng chói lóe nơi cán dao làm Giải bừng tỉnh to mắt nhìn lưỡi dao sắc nhọn của tử thần hạ xuống cổ mình. Tử thần vẫy gọi sau lưng Tố Nhi, chực chờ mang Giải đi bất cứ lúc nào. Khi con dao ấy hạ xuống gần yết hầu Giải, cô hoang mang với ý nghĩ chớp choáng.
"Phong cứu em"