Đây được kể về một buổi trực tiếp, thậm chí là quay cận cảnh một cặp tình nhân đi leo núi buổi sáng a. Lúc đầu Ma Kết rủ đi leo lên đỉnh Everest cơ mà Nhân Mã không dám đi, cậu bỏ chạy lấy thân vì một lý do duy nhất, cậu sợ độ cao a.
Dù bị lôi đi nhưng Mã không quên vùng vẫy cố gắng thoát, cuối cùng cậu níu kéo được hai người đó là Bảo - Dương, anh chị thấy hai cô cậu đang đi vào nơi nguy hiểm nên cũng chấp nhận cùng đoàn. Kết cũng không quan tâm đâu bây giờ cô chỉ muốn đi leo núi thôi, đôi mắt mở trao tráo nhìn cảnh đường phố, lòng cô lâng lâng cơ mà phải qua tận biên giới Trung Quốc, suy nghĩ một chốc cô chuyển tay lái hướng ra biển, tốc độ xé gió làm ba người còn lại quýnh quáng cài dây an toàn mặt cắt không còn giọt máu.
Bảo - Dương ôm chầm lấy nhau, thật sự đi theo là một sai lầm quá lớn mà lớn nhất cũng tại cái ông cấp bằng lái cho Kết a, thế là ánh mắt giết người phóng thẳng vào khuôn mặt oan uổng của cậu.
Cái bằng lái ấy là Ma Kết dùng mĩ nhân kế để lấy a, Nhân Mã chỉ vì một phút yếu lòng thôi mà, cậu rất vô tội đó nha. Nước mắt trào ngược vào trong cậu chỉ còn biết câm nín nghe tiếng kêu gào của Bảo - Dương, còn Kết thì khác cô cực kì khoái chí, tăng hết tốc lực cô điên cuồng hòa vào dòng xe hối hả. Trời ạ đây là đường cao tốc nha, không thể tin được nếu như cả bốn người đến nơi an toàn đó.
Kết đạp thắng lập tức ba người kia chúi về trước mặt mày quay vòng vòng nhanh nhẹn thoát dây an toàn leo xuống xe ói đến nước chua luôn, môi tái mét lại thêm hoa mắt nơi đây là đâu họ còn không có tâm trạng để nhìn nữa. Đoạn đường tới biển xa lắm với lại tắm giờ này thế nào cũng đen nên cô quyết định chạy lên một ngọn đồi nào đó hóng gió trời ban mai a, nói là sáng thế thôi thật ra cũng qua chín giờ ba mươi rồi còn đâu.
- Này mọi người xem nơi đây thật đẹp cộng thêm không khí lại mát mẻ nữa. Mã à sau này chúng ta nên cưới ở một nơi trên cao thoải mái thế này nha.
Từ trên ngọn núi trẻ này có thể nhìn thấy cả một thành phố hằng ngày họ vẫn hòa nhập vào, những ngôi nhà cao thấp không đồng đều khít chặt cùng nhau, sự hào nhoáng của nơi trung tâm đã khuất xa ánh mắt bốn người. Nơi đây êm ả, yên bình đến nỗi khiến tâm tư người không vui cũng phải mỉm cười, cơn gió lập thu khẽ lướt ngang những sợi tóc mai Ma Kết, chúng tán loạn lùa cùng gió, cô cười tít mắt, giang đôi tay hứng những đợt gió thanh khiết trong lành gọt sạch ưu buồn này.
Nhưng khác với tâm tư Kết, Mã kinh hoàng mở tròn mắt tưởng tượng đến ngày đám cưới cả hai.
- Hú hú... khù khụ khịt khịt...
- Hù hù hà hà... khú khụ khịt khà...
Viễn cảnh tương lai khi lên núi đám cưới cả một đại gia đình quấn trên người bộ đồ bằng lá được thiết kế một cách hở hang nhất, thay những ly nước giải khát sang trọng bằng việc tay cầm trái chuối trao đổi với nhau và ngôn ngữ là tiếng khỉ a, cậu cong hai chân để hai tay thòng xuống nhảy ra xa tay cầm lấy sợi dây dài lướt mình qua những cành cây. Và điều tồi tệ nhất là Mã không hề mặc quần trong chỉ có lớp lá như kiểu váy thôi, mọi người phía dưới ngước mặt nhìn lên xem dáng chú rể điêu luyện lướt cành, bỗng hai kẻ bàn tán:
- Hụ hù há hà hé ( Sao không thấy trái chuối? ).
Tên kia trả lời:
- Khịt khịt khà hú ( Nhỏ quá sao thấy ).
Nhân Mã mặt méo chưa từng thấy, òa lên khóc nấc nở làm Bảo, Dương, Kết quay lại nhìn kẻ có vấn đề đầu óc đang dâng trào cảm xúc a. Mã nhìn thấy ánh mắt nheo chặt cùng cái nhìn quá ư nguy hiểm của Kết thì cậu nhảy bật người dậy chạy vòng quanh xe, liên tục la:
- Không, không cưới, không cưới a...
Ý của cậu là không cưới trong rừng rú nhưng qua lỗ tai ba người đó thì thành khác đi, Ma Kết mặt chợt sa sầm, khóe môi khẽ nhếch, đôi tay xen vào nhau bẻ ngược ra sau tạo nên âm thanh" rộp rộp " đáng sợ, cô săn tay áo, cầm một hòn đá to đi lại nắm cổ áo cậu:
- Này thì không cưới bà này.
Giơ tay định đập thẳng vô bản mặt Mã may thay Bảo chạy tới can kịp không là có án mạng xảy ra rồi, cậu vẫn ngáo đá nhìn hòn đá trong tay Kết.
- Cứu mạng a... có người muốn giết chồng tương lai này...
Nhân Mã được một phen la toán ú ớ, mặt nhăn như ông cụ non Bảo đến gần kéo Kết ra trong khi đôi mắt hạnh đẹp ấy vẫn mở to như sắp rời khỏi tròng luôn, Mã sợ hãi chạy đến gần Dương núp sau lưng chị, chị phì cười với cái cặp này, không lúc nào yên cả. Một người thì bạo lực hay mơ mộng, một kẻ thì đầu óc đơn giản lúc nào cũng lời lẽ cũng thật quá đáng, không biết sau này về Mã sẽ ra sao với Kết đây chắc là bấy nhầy quá!.
Quăng hòn đá đi, cô liếc xéo Mã sau đó lại đưa mâu quang tiếp tục thưởng thức thiên nhiên trong lành, lòng lại lần nữa được thư giản, cô nói trong sự hoài tưởng:
- Khi nào có con chúng ta nên mua một căn nhà trên núi đi hen, lúc đó mỗi ngày đều là sự an bình.
- KHÔNGGGGGGG...
Mã lại một lần nữa la toán chạy lòng vòng, cậu không muốn làm khỉ cũng không muốn ăn lông ở lỗ như loài vượn người, làm ơn cứu với, cái ý nghĩ của cậu chẳng có chút nào gọi là lãng mạn khiến Kết tức đến mang tai có màu đỏ gấc, khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu, phùng mang trợn má, cô lần này phải giết chết cái tên miệng mồm phá hư giấc mộng ngày của cô a.
Cậu đang chạy thì bắt gặp sự chết chóc đầy đe dọa nơi Kết, cô tiến lại gần hơn làm cậu thoát tim co chân lên chạy nhưng không kịp, cô nắm áo cậu liên tục...
Chát Chát Chát
- BỎ NHA MÃ, BỎ NGHE CHƯA CHỊ NÓI CƯNG KHÔNG CÓ QUYỀN Ý KIẾN NGHE CHƯA?.
Bạt tay liên tục được giáng xuống, Mã choáng váng nước mắt không thể trào, lời nói không thể tuôn, ấm ức chỉ biết thầm hỏi:" Sao đánh vậy chứ? "- Đến lúc bị đánh cũng chẳng hiểu vì sao? Rõ ràng cậu chỉ muốn bảo vệ lấy danh dự, tính mạng mình thôi mà.
Bảo - Dương lắc đầu đứng một bên, anh chị thật là hết chỗ can hay nói gì luôn, cái này cũng tại Mã Mã ngốc quá làm gì không thể trách Kết Kết được, cô đánh cậu là đúng không hề sai. Tiếng đánh vang vọng khắp một đoạn nơi núi rừng, chim muông nhấc mình bay toáng loạn sợ bị vạ lây.
Cuối cùng Mã cũng được thả ra, cả người bầm tím thút thít không dám mở lời, cuối đầu chui vào xe một cách ngoan ngoãn miệng ngậm chặt đến nỗi Bảo kêu cũng không thèm trả lời mà nói đúng hơn là không thể, Kết đang dùng cái nhìn viên đạn với cậu nha.
Về tới nhà Bạch Hoa chạy ra đón con mình, bà ngạc nhiên khi thấy cậu bảo bối cả người không nguyên vẹn, hai bên má hằn năm dấu tay đỏ ửng, hai mắt như gấu panda chưa kể chi chít vết cắn, cào, tức giận bà hỏi:
- Ai làm con ra nông nỗi này?.
Cậu ngó quanh xác định Kết đã đi mất mới nhào lòng mẹ khóc thét:
- Sư tử hà đông Ma Kết đánh con, cô ấy như mụ phù thủy, không không là bà chằn lửa trong vai mẹ ghẻ a.
Rốp rốp
Tiếng bẻ tay vang vọng sau lưng làm mặt Mã khẽ biến sắc, lòng ngực phập phồng trong lớp áo thun mỏng, đôi mắt cầu cứu mẹ, Bạch Hoa cong nhẹ khóe môi cười hiền nhưng đâu đó trong cái vẻ thục mĩ đó lại chất chứa sự tuyệt tình.
"Chết tôi rồi".
Đây được kể về một buổi trực tiếp, thậm chí là quay cận cảnh một cặp tình nhân đi leo núi buổi sáng a. Lúc đầu Ma Kết rủ đi leo lên đỉnh Everest cơ mà Nhân Mã không dám đi, cậu bỏ chạy lấy thân vì một lý do duy nhất, cậu sợ độ cao a.
Dù bị lôi đi nhưng Mã không quên vùng vẫy cố gắng thoát, cuối cùng cậu níu kéo được hai người đó là Bảo - Dương, anh chị thấy hai cô cậu đang đi vào nơi nguy hiểm nên cũng chấp nhận cùng đoàn. Kết cũng không quan tâm đâu bây giờ cô chỉ muốn đi leo núi thôi, đôi mắt mở trao tráo nhìn cảnh đường phố, lòng cô lâng lâng cơ mà phải qua tận biên giới Trung Quốc, suy nghĩ một chốc cô chuyển tay lái hướng ra biển, tốc độ xé gió làm ba người còn lại quýnh quáng cài dây an toàn mặt cắt không còn giọt máu.
Bảo - Dương ôm chầm lấy nhau, thật sự đi theo là một sai lầm quá lớn mà lớn nhất cũng tại cái ông cấp bằng lái cho Kết a, thế là ánh mắt giết người phóng thẳng vào khuôn mặt oan uổng của cậu.
Cái bằng lái ấy là Ma Kết dùng mĩ nhân kế để lấy a, Nhân Mã chỉ vì một phút yếu lòng thôi mà, cậu rất vô tội đó nha. Nước mắt trào ngược vào trong cậu chỉ còn biết câm nín nghe tiếng kêu gào của Bảo - Dương, còn Kết thì khác cô cực kì khoái chí, tăng hết tốc lực cô điên cuồng hòa vào dòng xe hối hả. Trời ạ đây là đường cao tốc nha, không thể tin được nếu như cả bốn người đến nơi an toàn đó.
Kết đạp thắng lập tức ba người kia chúi về trước mặt mày quay vòng vòng nhanh nhẹn thoát dây an toàn leo xuống xe ói đến nước chua luôn, môi tái mét lại thêm hoa mắt nơi đây là đâu họ còn không có tâm trạng để nhìn nữa. Đoạn đường tới biển xa lắm với lại tắm giờ này thế nào cũng đen nên cô quyết định chạy lên một ngọn đồi nào đó hóng gió trời ban mai a, nói là sáng thế thôi thật ra cũng qua chín giờ ba mươi rồi còn đâu.
- Này mọi người xem nơi đây thật đẹp cộng thêm không khí lại mát mẻ nữa. Mã à sau này chúng ta nên cưới ở một nơi trên cao thoải mái thế này nha.
Từ trên ngọn núi trẻ này có thể nhìn thấy cả một thành phố hằng ngày họ vẫn hòa nhập vào, những ngôi nhà cao thấp không đồng đều khít chặt cùng nhau, sự hào nhoáng của nơi trung tâm đã khuất xa ánh mắt bốn người. Nơi đây êm ả, yên bình đến nỗi khiến tâm tư người không vui cũng phải mỉm cười, cơn gió lập thu khẽ lướt ngang những sợi tóc mai Ma Kết, chúng tán loạn lùa cùng gió, cô cười tít mắt, giang đôi tay hứng những đợt gió thanh khiết trong lành gọt sạch ưu buồn này.
Nhưng khác với tâm tư Kết, Mã kinh hoàng mở tròn mắt tưởng tượng đến ngày đám cưới cả hai.
- Hú hú... khù khụ khịt khịt...
- Hù hù hà hà... khú khụ khịt khà...
Viễn cảnh tương lai khi lên núi đám cưới cả một đại gia đình quấn trên người bộ đồ bằng lá được thiết kế một cách hở hang nhất, thay những ly nước giải khát sang trọng bằng việc tay cầm trái chuối trao đổi với nhau và ngôn ngữ là tiếng khỉ a, cậu cong hai chân để hai tay thòng xuống nhảy ra xa tay cầm lấy sợi dây dài lướt mình qua những cành cây. Và điều tồi tệ nhất là Mã không hề mặc quần trong chỉ có lớp lá như kiểu váy thôi, mọi người phía dưới ngước mặt nhìn lên xem dáng chú rể điêu luyện lướt cành, bỗng hai kẻ bàn tán:
- Hụ hù há hà hé ( Sao không thấy trái chuối? ).
Tên kia trả lời:
- Khịt khịt khà hú ( Nhỏ quá sao thấy ).
Nhân Mã mặt méo chưa từng thấy, òa lên khóc nấc nở làm Bảo, Dương, Kết quay lại nhìn kẻ có vấn đề đầu óc đang dâng trào cảm xúc a. Mã nhìn thấy ánh mắt nheo chặt cùng cái nhìn quá ư nguy hiểm của Kết thì cậu nhảy bật người dậy chạy vòng quanh xe, liên tục la:
- Không, không cưới, không cưới a...
Ý của cậu là không cưới trong rừng rú nhưng qua lỗ tai ba người đó thì thành khác đi, Ma Kết mặt chợt sa sầm, khóe môi khẽ nhếch, đôi tay xen vào nhau bẻ ngược ra sau tạo nên âm thanh" rộp rộp " đáng sợ, cô săn tay áo, cầm một hòn đá to đi lại nắm cổ áo cậu:
- Này thì không cưới bà này.
Giơ tay định đập thẳng vô bản mặt Mã may thay Bảo chạy tới can kịp không là có án mạng xảy ra rồi, cậu vẫn ngáo đá nhìn hòn đá trong tay Kết.
- Cứu mạng a... có người muốn giết chồng tương lai này...
Nhân Mã được một phen la toán ú ớ, mặt nhăn như ông cụ non Bảo đến gần kéo Kết ra trong khi đôi mắt hạnh đẹp ấy vẫn mở to như sắp rời khỏi tròng luôn, Mã sợ hãi chạy đến gần Dương núp sau lưng chị, chị phì cười với cái cặp này, không lúc nào yên cả. Một người thì bạo lực hay mơ mộng, một kẻ thì đầu óc đơn giản lúc nào cũng lời lẽ cũng thật quá đáng, không biết sau này về Mã sẽ ra sao với Kết đây chắc là bấy nhầy quá!.
Quăng hòn đá đi, cô liếc xéo Mã sau đó lại đưa mâu quang tiếp tục thưởng thức thiên nhiên trong lành, lòng lại lần nữa được thư giản, cô nói trong sự hoài tưởng:
- Khi nào có con chúng ta nên mua một căn nhà trên núi đi hen, lúc đó mỗi ngày đều là sự an bình.
- KHÔNGGGGGGG...
Mã lại một lần nữa la toán chạy lòng vòng, cậu không muốn làm khỉ cũng không muốn ăn lông ở lỗ như loài vượn người, làm ơn cứu với, cái ý nghĩ của cậu chẳng có chút nào gọi là lãng mạn khiến Kết tức đến mang tai có màu đỏ gấc, khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu, phùng mang trợn má, cô lần này phải giết chết cái tên miệng mồm phá hư giấc mộng ngày của cô a.
Cậu đang chạy thì bắt gặp sự chết chóc đầy đe dọa nơi Kết, cô tiến lại gần hơn làm cậu thoát tim co chân lên chạy nhưng không kịp, cô nắm áo cậu liên tục...
Chát Chát Chát
- BỎ NHA MÃ, BỎ NGHE CHƯA CHỊ NÓI CƯNG KHÔNG CÓ QUYỀN Ý KIẾN NGHE CHƯA?.
Bạt tay liên tục được giáng xuống, Mã choáng váng nước mắt không thể trào, lời nói không thể tuôn, ấm ức chỉ biết thầm hỏi:" Sao đánh vậy chứ? "- Đến lúc bị đánh cũng chẳng hiểu vì sao? Rõ ràng cậu chỉ muốn bảo vệ lấy danh dự, tính mạng mình thôi mà.
Bảo - Dương lắc đầu đứng một bên, anh chị thật là hết chỗ can hay nói gì luôn, cái này cũng tại Mã Mã ngốc quá làm gì không thể trách Kết Kết được, cô đánh cậu là đúng không hề sai. Tiếng đánh vang vọng khắp một đoạn nơi núi rừng, chim muông nhấc mình bay toáng loạn sợ bị vạ lây.
Cuối cùng Mã cũng được thả ra, cả người bầm tím thút thít không dám mở lời, cuối đầu chui vào xe một cách ngoan ngoãn miệng ngậm chặt đến nỗi Bảo kêu cũng không thèm trả lời mà nói đúng hơn là không thể, Kết đang dùng cái nhìn viên đạn với cậu nha.
Về tới nhà Bạch Hoa chạy ra đón con mình, bà ngạc nhiên khi thấy cậu bảo bối cả người không nguyên vẹn, hai bên má hằn năm dấu tay đỏ ửng, hai mắt như gấu panda chưa kể chi chít vết cắn, cào, tức giận bà hỏi:
- Ai làm con ra nông nỗi này?.
Cậu ngó quanh xác định Kết đã đi mất mới nhào lòng mẹ khóc thét:
- Sư tử hà đông Ma Kết đánh con, cô ấy như mụ phù thủy, không không là bà chằn lửa trong vai mẹ ghẻ a.
Rốp rốp
Tiếng bẻ tay vang vọng sau lưng làm mặt Mã khẽ biến sắc, lòng ngực phập phồng trong lớp áo thun mỏng, đôi mắt cầu cứu mẹ, Bạch Hoa cong nhẹ khóe môi cười hiền nhưng đâu đó trong cái vẻ thục mĩ đó lại chất chứa sự tuyệt tình.
"Chết tôi rồi".