-Nghe nói, nãy em lên phòng hiệu trưởng à?
Sư Tử lại tiếp tục im lặng, giả vờ thiếp đi,Thiên Yết thấy con Mèo này không nghe lời, anh nhỏ nhẹ nói vào tai Sư Tử 1 câu gì đó mà cô phải bật dậy,lấy tay bảo vệ người, Thiên Yết cười nhẹ nhìn cái vẻ đáng yêu của cô nàng. Thiên Yết lập lại câu hỏi 1 lần nữa,Sư Tử cứ như cô mèo ngoan ngoãn mà trả lời tên Sói biến thái kia:
-Ờ!
-Tại sao?
-Mình thích thì mình lên thôi-Sư Tử hếch mặt lên nhìn Thiên Yết
Yết ca hạn hán lời với con mèo này luôn, à mà nãy giờ anh mải mê nói chuyện quá nên quên để ý ngay má cô có 1 vệt màu đỏ dài, nhìn gần lại thì mới phát hiện ra là cô bị thương, anh nhăn mặt nhìn Sư Tử rồi đi xuống phòng khách kiếm hộp thuốc đem lên phòng. Sư Tử nhìn cái hộp như vật thể lạ, rồi nhìn Thiên Yết, ngớ người ra hỏi:
-Anh đang làm gì vậy?
-Đang giúp em!
-Giúp gì? Tôi có cần anh giúp đâu?
-Ngồi im!
Thiên Yết gằn giọng, Sư Tử im như thóc, không nói 1 lời nào nữa để cho Yết ca làm gì thì làm. Lúc này Yết ca với Sư Nhi có vẻ gần nhau nha, Sư nhi nhà ta hơi đỏ mặt nhìn Yết,có chút hạnh phúc xen lẫn tức giận,tim cô giờ đập nhanh không khác gì cái cảm giác hồi hộp khi bị giáo viên kiểm tra miệng. Dán xong miếng băng, anh hỏi tiếp:
-Em đánh nhau đúng chứ?
-Liên quan gì đến anh!
-Có liên quan đấy! Vì tôi là bạn trai của em!
-Đó là anh tự ảo tưởng thôi! -Sư Tử cố cãi cho bằng đc
-Thế mà lúc sáng lại có người ôm hôn tôi đấy!-Thiên Yết cố ý nói to lên để mọi người nghe thấy
-Suỵt! Đừng nói mà!-Sư Tử mè nheo năn nỉ Yết Yết
Thiên Yết bước ra ngoài để tránh cho Sư Tử thấy nụ cười của mình. Sư Tử nằm xuống giường, đặt tay lên tim, rồi suy nghĩ về việc lúc sáng mình làm, lâu lâu lại cười như điên,đánh vào mặt mấy cái xong lại tiếp tục suy nghĩ cho đến khi ngủ quên.
Bên phòng Xử Nữ
-Xử Nữ, cô không sao chứ?
-Tôi không sao! Anh lo cho tôi à? -Xử Nữ mặt nham hiểm nhìn Ma Kết rồi cười
-Đ..đâu có!-Ma Kết xua tay giải thích
-Tôi giỡn thôi! Sao tự dưng mặt anh đỏ vậy? Anh bệnh à?-Xử Nữ lo lắng nhìn Ma Kết
-Làm gì có, chắc tại thời tiết nay nóng quá thôi-Cố biện minh cho mình nhưng không thành,anh đành bước ra khỏi phòng
Xà Phu về KTX với vẻ mặt tức giận nhìn cả đám, lớn tiếng:
-Xử Nữ, Nhân Mã, Sư Tử đâu? Ra đây thầy biểu
-Sư Tử thì trên lầu với Xử Nữ,còn Nhân Mã thì nằm đó đó thầy-Kim Ngưu vô tư chỉ tay về phía ghế sofa
-Kêu tụi nó lại đây!
-Tụi em xuống rồi!-Xử Nữ mệt mỏi bước xuống cầu thang cùng với Sư Tử
-Em...cũng dậy rồi -Nhân Mã ngáp dài
- 3 đứa sẽ bị cắt phần ăn trong 1 tuần, nếu muốn thì tự nấu! Đứa nào dám nấu cho 3 người họ sẽ bị cắt phần ăn luôn!-Nói rồi ông thầy bỏ lên phòng không
Cả 3 đứa đơ ra 1 lúc rồi bật cười, à chết rồi, do tức quá mà Xà Phu quên mất,trong 3 đứa đó có 1 đầu bếp chính hiệu đang đứng ở đây,thế là khỏi lo chết đói rồi. Song Ngư từ đâu chạy tới hỏi:
-Mấy cậu có phải đi đánh nhau vì tớ không?
Cả 3 chỉ im lặng nhìn nhau không nói 1 lời nào, Song Ngư bối rối nhìn Xử Nữ:
-Xử Nữ cậu là người thật thà nhất, hãy nói sự thật cho tớ nghe đi!
-Thật ra....
-Đúng rồi, tụi tớ đánh nhau vì cậu đấy!-Nhân Mã chán chán nản lên tiếng thay Xử Nữ
-Nhân Mã...-Xử Nữ đụng tay Nhân Mã,nhắc nhở
-Tại sao? Tại sao vì tớ mà lại đánh nhau?
-Vì chúng ta là bạn!
Sư Tử gạt bỏ mệt mỏi qua 1 bên,tươi cười trở lại
Song Ngư không kìm chế đc cảm xúc liền chạy lại ôm chầm lấy bạn mình. Cả 4 ôm nhau,người thì cười người thì khóc, nhìn cứ như là sắp phải xa nhau vậy. Bảo Bình nãy giờ nghe hết mọi chuyện mà chả hiểu gì, anh lôi Thiên Bình lên lầu, vì biết chắc Thiên Bình sẽ biết. Bảo Bình thả tay ThiênBình ra và kêu cô kể hết sự việc cho anh nghe.
Cô ậm ừ rồi kể từ đầu cho anh nghe.
1 lúc sau khi nghe hết chuyện, Bảo Bình bắt đầu tức giận. Thiên Bình chặn lại không cho Bảo Bình đi tìm Tuyết Tuyết. Cô nhắc nhở:
-Đừng! Song Ngư không thích như vậy đâu! Tốt nhất là nên an ủi nó đi thay vì đi tìm Tuyết Tuyết mà trả thù!
Thiên Bình nói xong thì bỏ đi để lại Bảo Bình đứng hồi lâu suy nghĩ về lời nói của Thiên Bình. Lòng anh đau như cắt vậy, khi nghe tin người con gái anh yêu bị người khác đối xử như vậy mà anh không hề hay biết, anh thẫn thờ bước vào phòng, anh cần phải làm 1 cái gì đó để giúp Song Ngư. Không biết phải làm thế nào, anh liền chạy qua phòng Sư-Yết( qua phòng này làm gì?)
Chưa kịp mở cửa thì Yết đã mở trước, Bảo Bình cười cười nhìn Thiên Yết, Thiên Yết nhìn Bảo Bình, cả 2 cứ như thế cho tới khi Sư Tử lên phòng và khều 2 người, chứ không là đứng từ giờ tới tối rồi. Bảo Bình bước vào phòng, chưa kịp nói câu nào thì Thiên Yết đã lên tiếng:
-Cậu qua đây làm gì?
-Chuyện gì cũng phải từ từ chứ Yết Yết!
-Nói nhanh đi, bận lắm!
-Ờ thì....-Bảo Bình ấp úng
-Ờ thì..?-Sư Tử khó hiểu
-Tớ muốn nhờ các cậu giúp tớ 1 việc!
-Việc gì?-Thiên Yết bắt đầu mất hết kiên nhẫn
-Tớ muốn....
-----------To be continue ----------------------
Note:
-tập tành kết thúc lúc hay cho nó giống trong phim,cơ mà bị fail quá T.T phim người ta hay đến đâu,truyện mình dở đến đấytruyện người ta càng lúc càng hay, truyện mình càng lúc càng dở. Fine lắm
*5p dành cho con tác giả*
-Ah, sau 2 tuần vật vã ôn thi thì hôm nay au chính thức thi xong( nói đúng ra là hôm qua đã thi xong) tính ra chap vào chiều hôm qua cơ mà thi xong vui quá nên quên luôn cũng sắp tới Noel rồi. Au dự định sẽ ra 1 mẫu truyện ngắn cho 12cs mà sợ là viết không kịp đến thứ 7. Nên là nếu kịp thì au sẽ đăng nếu không kịp thì...thôi nhé
-Rất rất rất muốn nói nhiều chuyện hơn với mấy bạn:< cơ mà nếu nói nhiều quá thì chap này lại dài,mà dài thì không ai đọc. Nên thôi là au kết thúc cuộc nói chuyện ở đây nhé T.T mặc dù không muốn đâu. Thôi thì chúc mấy bạn giáng sinh vui vẻ nhé (Chúc trước ý mà)
-Mà khoan, au muốn khoe với mấy bạn xíu để đáp lại sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người trong thời gian qua, au đã chụp lại những cmt dễ thương nhất và để nó vào 1 album riêng. Chỉ toàn cmt với cmt để khi nào nản chí gì đấy thì au sẽ lấy nó ra xem, làm nguồn động lực mà sáng tác truyện tiếp.