Tiếp tục hành trình nhờ người hát dùm mình, đến phòng Bảo Bình, anh nuốt nước bọt, rồi nhẹ nhàng mở cửa ra, xung quanh anh toàn là những cái bình cái lọ xanh đỏ tìm vàng,anh đi từ từ đến giường Bảo Bình:
-Bảo Bình!
Không tiếng nói
-Bảo bình!Bảo Bình
Không tiếng động
-Bảo Bình thiên tài à!
-C...ái gì...-Bảo Bình mắt nhắm mắt mở nhìn Song Tử
-Tớ biết là cậu hát rất hay, với lại cũng chế tạo mấy loại thuốc rất giỏi vậy nên....
-B....bận rồi
Nói rồi Bảo Bình ngủ tiếp để lại Song Tử đang đứng đực mặt ở đó. Anh tức tối lết cái thân về phòng với ý định sẽ tập hát
Phòng Song Tử
Anh nhảy lên giường ngồi, lấy cái loa mini ra rồi bật nhạc lên
...................
-yeáh! Yeah! Yeàh!LIỆU RẰNG CHIA TAY TRONG EM CÓ QUÊN ĐƯỢC CÂU CA....(Mấy chữ in sẽ là hát à mà là hét mới đúng)
Song Tử vừa “hát” xong, thì bất chợt cả đám sao nam kia giật mình bò quàng dậy, chạy ra cửa nhìn nhau, người thì cầm búp bê, người thì ôm gối, người thì cầm đôi đũa,họ đang tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra hay sao mà lại có tiếng hét kinh khủng đến thế
-Này, ai mới vừa hét?-Thiên Yết bỏ headphone ra khỏi tai, anh nhìn mấy người kia
-Ai biết-Cự giải ôm gối trả lời
-Đang ngủ ngon mà-Bảo Bình ngáp dài
-Cậu cầm gì vậy Ma Kết-Bạch Dương dụi mắt chỉ tay về phía Ma Kết hỏi
Ma Kết nhìn qua nhìn lại thì thấy trên tay mình có cầm đôi đũa, anh nhanh nhẹn giấu tay đằng sau lưng
-À đâu có gì đâu
-Còn cậu đang cầm gì?-Thiên Yết cau mày
Bạch Dương giơ cái thứ mình đang cầm lên, nhìn vào thì bất chợt anh đỏ mặt:
-À không có gì đâu, chỉ là gối ôm thôi
Cả bọn đang nói chuyện thì bỗng tiếng “hát” vừa nãy xuất hiện
-XIN HÃY LÀ EM CỦA NGÀY HÔM QUA....
cả bọn bịt tai lại, nhăn mặt, bất ngờ điện đài trong nhà gì tắt hết, ngôi nhà rộng lớn bị bao trùm bởi một màu đen, tiếng”hát” khi nãy tiếp tục xuất hiện
-Ú U U Ù...XIN HÃY LÀ EM CỦA NGÀY HÔM QUA...-Song Tử vẫn đang say sưa trong phòng tập “hát” mà không biết rằng nơi đây đã cúp điện
Còn cái đám kia thì mần mò trong bóng tối đi tìm cái đèn pin
-A, đứa nào chơi mất dạy vậy?Chơi tuột quần bố là thế nào-Bạch Dương vừa hét vừa giữ quần không cho bị tuột
-Quần của thằng nào-Ma Kết đang nắm cái quần của ai đó la lên
-Quần của bố-Bạch Dương nắm quần dựt mạnh
Theo quán tính nên Ma Kết mất đà ngã về phía trước,và bỗng khuôn mặt đẹp trai của anh Ma Kết bị một bàn chân nào đó đạp vào
Vâng chủ nhân của bàn chân đó chính là anh Yết Ca nhà ta
Bảo Bình lò mò trong bóng tối thì bỗng sờ được một “vật” nào đó, nó mềm mềm tròn tròn (đoán ra chưa ạ) anh tiếp tục sờ với hi vọng sẽ biết được đó là cái gì thì Cự Giải la lên
-A....um... tên nào đang sờ mông tớ vậy
Bảo Bình nghe vậy liền rụt tay lại, trong đầu anh đang tự hỏi liệu đó có phải là mông của Cự Giải hay không, và thế là anh tiếp tục lò mò trong bóng tối
Bạch Dương đang đi thì không biết từ đâu xuất hiện một bàn chân, làm anh té đập mặt xuống đất mẹ thân yêu,:
-Thằng nào vừa giơ chân ra làm ông té
Không một tiếng trả lời, Dương ngồi dậy, phủi phủi người, thì bị một tên nào đó té vào người làm cả hai lăn đùng xuống đất, không ai khác chính là Thiên Yết(Tác giả: ôi ôi, mất hình tượng quá đi*lau nước mắt */Yết: cái con tác giả kia, sao mi dám viết ta như vậy hả*liếc*/Tác giả: *xách dép* *chạy*)
Và thế là cái đống lộn xộn ngoài hành lang kia cứ tiếo tục như thế tới sáng, và tình hình là Ma Kết nắm quần Bảo Bình,Bảo Bình ôm chân Thiên Yết,Bạch Dương ôm Cự Giải, Thiên Yết đạp mặt Ma Kết,Cự giải nắm tóc Bảo Bình
5:00AM
Ngoài hành lang
Hôm nay Song Tử dậy sớm hơn thường ngày, anh làm vscn xong bước ra ngoài. Điều đầu tiên anh thấy là 5 con người đang ngồi bẹp xuống đất, mặt mày như người chết, nhìn chằm chằm vào anh, anh giật mình lùi vô phòng, ngây thơ nói:
-Mấy cậu dậy sớm vậy? Mới sáng sớm mà đã ngồi trước cửa phòng người ta rồi
-Cậu có biết là nhờ giọng hát “thiên phú” của cậu mà hôm qua chúng tôi như thế nào không?-Ma Kết mệt mỏi nói
-Mấy cậu đang nói gì vậy-Song Tử cười một cách “Ngây thơ”
-Hôm qua nhờ cậu mà cả cái nhà này rối tung lên hết đấy-Bạch Dương dựa vào tường
-Làm mất giấc ngủ-Thiên Yết tức giận, nói
-Tất cả là tại cậu hết đó-Cự Giải chỉ tay về phía Song Tử
-Sao chứ? Tớ có làm gì đâu?-Song Tử vẫn ngây thơ
-Cậu không làm gì? Ừm, tớ sẽ cắt cơm cậu 1 tuần, không ăn trưa, không ăn sáng, không ăn tối-Ma Kết tuyên bố
-Tại sao?! Tại saoooo?!-Song Tử khóc trong đau khổ
----------------End Flashback--------------------
-Chuyện là vậy đó em gái-Bạch Dương tức tối nhìn Song Tử
-Tội nghiệp mấy anh thiệt-Sư Tử vỗ lưng Bạch Dương
-Mà hình như nhờ Song Tử mà tôi mới biết được anh bị mộng du đấy-Xử Nữ ngây thơ
-Ờ, còn biết cả Cự Giải là tên biến thái nữa-Kim ngưu lấy tay che miệng cười
-Bạch Dương cũng biến thái không kém-Nhân Mã hùa theo-Mà khoan, hình như anh có kể đến búp bê phải không?
-Búp bê?-Sư Tử suy nghĩ-À nhớ rồi, con búp bê của em phải không?
Bạch Dương cúi gầm mặt, khuôn mặt đỏ không khác gì cà chua chín
-Búp bê của cô?-Thiên Yết nãy giờ mới lên tiếng
-Ừ, hồi trước anh tôi hay chôm đồ của t...
Chưa kịp để Sư Tử nói hết thì Bạch Dương đã lao đến bịt miệng cô em gái và lôi ra ngoài
Cả đám khó hiểu nhìn nhau
---------------------------------
Sư Tử không quan tâm tới lời nói của anh, Sư nắm tay anh, kéo anh ra khỏi bàn cho bằng được Bây giờ chỉ còn lại Nhân Mã ngồi một mình tại bàn, cô suy nghĩ về lời nói của anh lúc nãy, bất chợt cô nhớ về quá khứ của mình
~Flash Back
năm trước
Khi cô chuyển đến thành phố Flowers, cô đã gặp được cậu, người con trai đã làm trái tim cô rung động. Vào một ngày, khi trên đường đi học về, cô đã bị chặn bởi một đám nữ sinh vì lí do rất đơn giản, cô lỡ chân đá cái lon trúng vào người bọn nữ sinh đó, cô bị đánh hội đồng, không một ai tới cứu, cô khóc nức nở, thế rồi một cậu con trai từ đâu xuất hiện đứng trước mặt đám nữ sinh, nói:
- người lại đi đánh một người?
Bọn nữ sinh sợ quá nên đã bỏ chạy chỉ còn lại cô và cậu:
-Không sao chứ?-Cậu bé đưa tay ra trước mặt cô
Nhân mã đanh ngồi bẹp dưới đất,ngước lên nhìn người con trai đã cứu mình, cô đứng dậy, lau nước mắt:
-Tớ không sao!Cảm ơn cậu đã cứu
Cậu bé không nói gì, quay đầu bước đi, thì Nhân Mã lên tiếng
-Cậu tên gì?
-Scorpio-Nói rồi cậu bé bỏ đi, để mình Nhân Mã đứng ở đó
Scorpio ư? Cậu có cái tên lẫn khuôn mặt đẹp thật, mình thích cậu!
Cứ thế tình cảm của Nhân Mã càng ngày càng lớn, cô quyết định đi tìm Cậu bé tên Scorpio đó và nói ra những gì mình nghĩ, cô đến lớp cậu và nhận được tin là cậu sẽ chuyển sang nước ngoài, cô vội vã chạy đi tìm cậu, cuối cùng ông trời cũng đã giúp cô, cô đã gặp được Scorpio,cô thở hồng hộc nhìn Cậu con trai trước mặt:
-Tớ tích cậu Scorpio, cậu có thể làm bạn trai tớ không-Nhân Mã đỏ mặt nhìn Scorpio, cô rất mong cậu cũng sẽ thích cô, nhưng mong ước của cô đã không đến được với ông trời, cậu lạnh lùng trả lời
-Tôi không thích cậu,tôi thích người khác rồi, xin lỗi
Nhân Mã bất ngờ nhìn Scorpio, tim cô lúc này thật khó chịu,cô không tin sự thật như vậy, cô quyết định hỏi cho bằng được:
-Người đó là ai vậy?
-Liên quan đến cậu?-Scorpio nhìn Nhân Mã
cô im lặng,đứng đó nhìn Scorpio lên xe và chiếc xe từ từ chạy đi, cô im đứng đó, từng giọt mưa từ từ rớt xuống người cô rồi rơi xuống đất, càng lúc càng lớn, cô đứng dưới mưa, nhìn chiếc xe đã đi khuất, nước mắt cô rơi hòa cùng với mưa, cho đến khi cô ngất lịm đi,người ta thấy cô nằm dưới mặt đất thì lập tức bế cô vào bệnh viện. Sau đó, cô quyết định sẽ đi tìm cậu bé tên Scorpio đó để hỏi cho ra lẽ
~End Flash Back
~Nhân Mã ngồi đơ người ra,trên mặt cô bắt đầu có những giọt nước chảy ra từ mắt, cứ thế nước mắt càng lúc càng nhiều, thật không may cho cô cùng lúc đó Bạch Dương quay về chỗ ngồi thì thấy Nhân Mã đang khóc, anh ngạc nhiên:
-Cô khóc sao?
-Hả? Tôi k-khóc sao?-Nhân Mã giật mình lấy tay đưa lên mặt
-Không sao chứ?-Bạch Dương ngồi gần cô
-Ừ-ừm, tôi không sao
-vậy mà bảo không sao! Này, tôi cho cô mượn vai rồi khóc đi, mà cô nên nhớ là tôi ghét nhìn thấy con gái khóc nên mới cho cô mượn vai để tôi khỏi thấy thôi đó, chứ không có ý gì đâu-Bạch Dương đẩy nhẹ đầu Nhân Mã vào vai anh, rồi quay mặt qua chỗ khác
Cô không nói gì, chỉ dựa vào vai Bạch Dương mà khóc
------------------------------------
Trong lúc đó, Sư Tử đang dẫn Thiên Yết đi ra nhảy thì bị anh kéo tay lại, anh nắm tay cô kéo cô lên sân thượng ( quán bar này cũng có sân thượng nữa hả?) cô giựt tay mình lại, nói:
-Anh đưa tôi lên đây làm gì??
-Hóng gió thôi!-Thiên Yết trả lời rồi đứng tựa vào lan can
-Sao không ra ngoài mà lại lên đây!-Sư Tử khó hiểu
-Trên đây yên tĩnh
-Tai anh có vấn đề à? Trên đây cũng ồn có khác gì ở ngoài đâu
-Cô có sở thích nói nhiều giống Bạch Dương quá nhỉ?-Thiên Yết nhăn mặt nhìn Sư Tử
- Ơ hay, ai kéo tôi lên đây, với lại là anh em nên phải giống nhau rồi, mà tôi có nói nhiều như anh tôi đâu-Sư Tử chống nạnh cãi
Thiên Yết im lặng quay mặt đi chỗ khác để.....cười.(Au:Sao phải giấu thế nhỉ/Yết: Giữ hình tượngVuốt tóc/ Au: Hình tượng có đâu mà giữbĩu môi/Yết: Im! Và viết truyện đi/Au: V-vâng, lúc nào cũng bị ông ăn hiếp, cứ đợi đó, tui sẽ trả thù) Anh không hiểu vì sao mỗi khi nhìn vào cô nàng ngốc nghếch này anh lại thấy lòng mình có cảm giác thân quen vô cùng, cử chỉ, lời nói, biểu cảm khuôn mặt tất cả rất giống với người đó. Đang trong dòng suy nghĩ, Sư Tử lên tiếng làm anh giật mình
-Này, anh bị sao vậy! Sao thẫn thờ như người mất hồn vậy!
-không có gì!
-Chắc không?
-Ừm
Hai người cứ im lặng suốt, không ai nói lời nào, đứng đó ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Ai cũng chìm vào những suy nghĩ riêng của mình. Thiên Yết đang tự hỏi tại sao Sư Tử lại giống với cô bé năm đó như thế
~Flash Back
~ năm trước
-Mày chỉ là một thằng con hoang ngoài dã thú thôi mà dám dành Leo với tao hả?-Một cậu tóc xanh nói với giọng khinh bỉ nhìn cậu bé tóc vàng ngồi dưới đất, trên người đầy máu me
Cậu bé tóc vàng chỉ nhìn mà không nói một lời nào
-Sợ rồi à? Vậy nói mau, từ nay mày còn dám thích Leo không?
-Nếu tao nói không thì sao? (Ảnh còn chưa biết Leo là ai nữa mà nói)
-Mày... được lắm, tụi bây đánh nó-Cậu bé tóc xanh tức giận ra hiệu cho đàn em(Nói đúng hơn là tụi nhóc bằng tuổi)
Đám đông đó cứ thế mà đánh đập cậu bé tóc vàng không thương tiếc. Bỗng có một giọng nói của một bé gái:
-Dừng lại!
Đám đó dừng lại nhìn chủ nhân của giọng nói
-Mấy cậu làm gì vậy?-Cô bé chạy lại đỡ cậu bé tóc vàng kia
-L...leo, sao cậu lại ở đây!-Cậu bé tóc xanh hốt hoảng
-Sao cậu lại làm vậy với Scorpio, cậu ấy đã làm gì cậu đâu, Ken!
-C..cậu hiểu lầm rồi, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu-Cậu bé tên Ken xua tay giải thích
-Cậu mau đi đi, nếu không tớ sẽ ghét cậu-Cô bé hét lên
-L..leo, tớ... tớ xin lỗi, cậu đừng ghét tớ có được không?
-Vậy thì từ nay cậu đừng làm những chuyện như vậy nữa
-Tớ biết rồi
Nói rồi Ken với cái đám kia bỏ chạy, chỉ còn lại Scorpio và Leo
-Cậu không sao chứ?-Cô bé cuối xuống đỡ cậu dậy
-Ờ, tớ không sao!
-Máu kìa, mau về nhà tớ để tớ băng bó vết thương cho
-Không cần đâu!
-Sao lại không cần, chuyện này là do tớ nên tớ muốn xin lỗi thôi!
-Sao lại nói chuyện này là lỗi của cậu?
-À, không có gì đâu!
-Thôi tớ về nhà
-Được rồi để tớ đưa cậu về!-Cô bé khoác vai Scorpio và đỡ cậu về tận nhà
Cả hai đứa bé đứng trước một ngôi nhà nhỏ, không một bóng người, Leo ngỡ ngàng:
-Nhà cậu đây sao?
-Ừm!-Scorpio bước vào
-Ba mẹ cậu đâu rồi?-Leo cũng bước vào theo
-Mẹ tớ mất từ lúc tớ tuổi rồi! Còn ba thì... bỏ rơi tớ, để sống với người khác
-A.. tớ xin lỗi, tớ không nên hỏi như vậy!-Leo bất ngờ
-Không sao, tớ quen rồi!
-À mà hộp thuốc nhà cậu đâu để tớ băng vết thương lại cho-Leo nhìn xung quanh
-Không có!
------To be continued------
Klq: Có vẻ như au kể hơi nhiều về Yết-Sư nhỉ? Chắc nên bớt lại nhỉ? Mấy cung khác hơi ít đất diễn thì phải! Mọi người cho ý kiến giúp với