[Lời kể của Xử Nữ]
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, một mùi hương thoang thoảng tựa như mùi nước hoa của đàn ông, một thứ mùi đầy nam tính, hơi phóng đãng nhưng cũng rất quý tộc. Tôi khẽ khàng mở mắt, một căn phòng lạ lẫm với vách tường bằng gỗ chò chỉ màu nâu vàng, ánh sáng ban ngày vàng ươm len lỏi qua lớp rèm thưa nơi cửa sổ.
Tôi chớp mắt mấy lần để lấy lại sự tỉnh táo, tôi cố gắng xoay chuyển nhưng cơ thể lại có chút cứng đờ, cứ như đã lâu rồi tôi không cử động. Sau một hồi loay hoay tôi cũng ngồi dậy được. Tôi nhận ra mình đang ở trên một cái giường lớn, chăn nệm êm ái, một cái chăn nhung trùm qua nửa thân dưới. Tôi theo tiếng nước chảy mà nhìn thì thấy một cách cửa gỗ, dường như là cửa buồng tắm. Cánh cửa khép hờ hững để lộ một khe hở chừng nửa gang tay, từ bên trong, một màng hơi nước lãng đãng bay ra.
Có người đang tắm chăng ? Tôi nửa tò mò nửa sợ hãi. Tại sao tôi lại ở chỗ này, người ở bên trong buồng tắm kia là ai ? Điều cuối cùng mà tôi nhớ đó là tôi bị đưa đi trên một chiếc ô tô của một toán người lạ mặt, sau đó chiếc ô tô gặp nạn và...Đoạn cuối của những hình ảnh đó dường như bị xóa mờ, tôi cố gắng mường tượng nhưng không tài nào nhớ được mình làm sao thoát được ra khỏi chiếc xe đó.
Tôi thận trọng bước xuống giường, tiếng nước chảy ngưng hẳn, chỉ còn màng sương mỏng tanh và mùi hương ấy. Tôi rón rén bước đến gần khe cửa gỗ, hơi nước ấm áp bao bọc lấy tôi, tôi nín thở đưa mắt nhìn vào bên trong. Đập vào mắt tôi là một cơ thể đẹp tựa tượng thạch của một người đàn ông, từng dải cơ bắp săn chắc uốn lượn thành những đường cong tuyệt mĩ. Tôi nuốt nước bọt chằm chằm nhìn những hạt nước trong veo còn đọng lại trên da thịt người đó, chúng tinh nghịch chảy xuống theo những khe rãnh giữa vùng cơ bụng cuồn cuộn rồi chui tọt vào cái vùng dưới rốn đang được che đậy hờ hững bằng một cái khăn lông quấn ngang thắt lưng. Bất giác tôi nhận ra ánh mắt của mình thật đen tối, hai má tôi nóng bừng tựa như trong một cơn sốt. Tôi nhanh chóng chuyển ánh nhìn lên phía trên, người nọ đang đứng trước tấm gương nơi bồn rửa mặt. Qua ảnh phản chiếu trên gương, tôi nhận ra gương mặt đó, người đàn ông trong giấc mơ của tôi. Mái tóc nâu còn ướt hơi rối, ánh mắt màu hạt dẻ với hàng lông mi dài đen nhánh, góc hàm vuông vắn với lớp râu non lấm tấm thật phong trần. Cảnh tượng trước mắt đẹp hơn tranh vẽ, lại thêm màng hơi nước mờ mờ ảo ảo càng khiến tôi có cảm giác mình đang mơ. Tim tôi đập bấn loạn trong lồng ngực, chưa bao giờ tôi lại để cho mình bị thu hút bởi một người đàn ông trần trùng trục như vậy. Tôi tự ghê tởm bản thân mình. Và điều khiến tôi sợ hãi hơn nữa đó là vì sao tôi lại ở một mình trong cùng một căn phòng với người đàn ông kia ? Chẳng lẽ...chẳng lẽ tôi đã bị hắn lợi dụng rồi hay sao ?
Ý nghĩ vừa thoáng qua đầu đã khiến chân tay tôi bời rời. Tôi liền cắn môi cắn lợi quay đầu tìm lối thoát. Tôi phải ra khỏi chỗ này, đây là một nơi tội lỗi, nếu cha mẹ tôi mà biết chuyện này thì họ sẽ từ mặt tôi mất. Tôi nhìn thấy cánh cửa phòng cách nơi mình đang đứng không xa, tôi liều mạng phóng về phía ấy. Nhưng khi chưa chạy được đến bước thứ ba thì một cái bóng cao lớn xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không kịp dừng lại, tông hẳn vào kẻ ấy. Nửa mặt bên trái của tôi va hẳn vào ngực hắn, bộ ngực trần còn phủ một lớp nước, mùi hương trên người hắn xộc vào mũi tôi. Hắn ? Tôi kinh hãi ngước mặt lên nhìn, là gã đàn ông bên trong buồng tắm. Tại sao hắn lại có thể xuất hiện trước mặt tôi như thế này ? Mới một giây trước hắn vẫn còn ở trong kia, dù có nhanh đến mấy cũng không thể chớp mắt một cái đã chắn trước mặt tôi như vậy. Tôi quay đầu lại nhìn vào buồng tắm để kiểm tra một lần nữa, quả nhiên cánh cửa buồng tắm đã mở toang và người trong kia giờ đã đứng trước mặt tôi, nhìn tôi nhếch miệng cười khoái trá.
- Anh...sao...có thể ? - Tôi lắp bắp không nói nên lời.
Gã đẹp trai khoanh tay trước ngực nói.
- Em đúng là một cô bé vô ơn. Tôi đã cứu em thoát chết, em chưa nói lời cám ơn đã muốn bỏ đi hay sao ?
Tôi há miệng ngạc nhiên.
- Anh...anh là người đã cứu tôi sao ? - Những hình ảnh của vụ tai nạn bắt đầu trở lại rõ ràng hơn trước. Tôi bắt đầu nhớ ra dường như có ai đó đã lôi tôi ra khỏi chiếc ô tô khi nó đang lơ lửng trên không trung.
Nhưng làm sao có thể ? Làm sao một người bình thường có thể đập vỡ cửa kính để cứu một người khác từ bên trong một chiếc ô tô đang lao đi với vận tốc hơn tám mươi dặm một giờ ?
- Làm sao anh có thể làm được như vậy ? - Tôi cố nén sợ hãi chất vấn anh ta.
Gã đẹp trai nheo mắt cười, đôi mắt nâu long lanh ánh nước nhìn về phía tôi khiến hai má tôi đỏ lên một lần nữa. Đáng ghét, tôi nhanh chóng quay mặt nhìn về phía khác để thoát khỏi sự ảnh hưởng của ánh mắt đó.
- Tôi không phải là con người cô bé ạ ! - Anh ta nói.
Tôi kinh ngạc quay lại nhìn anh ta, hy vọng rằng mình nghe nhầm.
- Tôi là một sinh vật siêu nhiên, một nửa ma cà rồng, một nửa ma sói hay còn gọi là giống lai. Tôi có khả năng di chuyển nhanh hơn cả một viên đạn, đó là lý do vì sao tôi có thể cứu em khỏi chiếc ô tô đó và có thể xuất hiện trước mặt em chỉ trong nháy mắt. - Gã vừa nói vừa với tay lấy một cái khăn mặt treo ở gần đó để lau tóc.
- Anh nói đùa có phải không ? Cái gì mà sinh vật siêu nhiên...ma cà rồng...ma sói ?
Một sự hoảng loạn bắt đầu dâng trào bên trong tôi, hai chân tôi dường như mất cảm giác. Tôi liêu xiêu không đứng nổi nữa. Gã đẹp trai thấy vậy liền đỡ lấy vai tôi, kéo tôi đến giường rồi đẩy tôi ngồi xuống. Gương mặt hắn ghé sát mặt tôi, đôi mắt hắn có phần lo lắng.
- Em đừng sợ, tôi không bao giờ làm hại em. Tôi biết những gì tôi nói rất khó tin và đáng sợ, nhưng suy cho cùng, em cũng là một sinh vật siêu nhiên giống như tôi. Chúng ta giống nhau, chúng ta phải bảo vệ cho nhau. Em có hiểu không ?
Tôi lấy tay đẩy hắn ra xa, nói.
- Anh nói gì vậy ? Tôi sao lại là sinh vật siêu nhiên ? Và thậm chí tôi còn không biết anh là ai. Chúng ta bảo vệ nhau ư ? - Tôi dừng lại một chút, nhìn hắn từ đầu tới chân rồi khó chịu nói. - Và anh làm ơn mặc cái gì đó vào đi có được hay không?
Hắn ta phì cười rồi quay người sang mở cái tủ quần áo ở ngay bên cạnh, lôi ra một cái quần lót kiểu boxer (quần lót ống nam). Hắn không nói không rằng gỡ cái khăn quấn quanh người ra rồi ném sang một bên. Tôi hét lên một tiếng rồi nhắm nghiền mắt.
- Đồ biến thái. Anh làm ơn báo trước một tiếng rồi hẳn thay đồ có được hay không?
Tôi nghe thấy hắn cười, nhưng vì mắt nhắm nên tôi không thực sự nhìn thấy.
- Anh cười gì vậy ?
- Em mở mắt được rồi đó.
Tôi khẽ hí mắt, trong lòng lo lắng hắn sẽ lừa tôi, nhưng thật may là khi tôi mở mắt, hắn đang tròng lên người một cái áo thun mỏng. Lớp vải cotton mỏng te ôm sát người hắn càng khiến cho những đường nét cơ bắp nổi rõ hơn.
- Em có bao giờ tự hỏi vì sao mình có thể mơ thấy những gì sắp xảy ra trong tương lai hay không ?
Tôi kinh ngạc trợn mắt.
- Làm sao anh biết chuyện đó ?
- Đừng chuyển chủ đề Xử Nữ, hãy trả lời tôi, em có thừa nhận mình có khả năng nhìn thấy tương lai hay không ?
Tôi không đáp, nhưng khẽ gật đầu. Hắn mỉm cười vừa đeo cái đồng hồ thể thao lên tay vừa nói.
- Đó là vì em là một sinh vật siêu nhiên. Chúng tôi thường gọi những người như em là Tiên thị.
- Tiên thị ? - Tôi lặp lại giọng khó hiểu.
- Phải. Truyền thuyết kể rằng Tiên thị đời đầu tiên là con gái của thần Apollo với một người phàm tục. Apollo ban cho con gái mình khả năng tiên đoán tương lai và giao cho cô ta nhiệm vụ canh giữ đền thờ Delphi. Tuy nhiên món quà của Apollo cuối cùng lại là một mối họa. Những vua chúa trên khắp lãnh thổ Hy Lạp vì muốn trở nên bất khả chiến bại đã tìm đủ mọi cách để bắt cóc Tiên thị. Cuối cùng vị tế nữ đền Delphi cũng đã rơi vào tay của một lãnh chúa khét tiếng. Vì lo sợ năng lực của mình bị dùng cho những mục đích xấu xa, Tiên thị đã tự sát. Sự hy sinh của cô đã khiến Apollo cảm động, ngài ta quyết định khiến cho linh hồn của Tiên thị trở nên bất tử, linh hồn đó liên tục trở lại thế gian từ cõi chết đầu thai vào một sinh linh khác. - Gã đẹp trai say sưa kể đến đó thì bị tôi xen vào.
- Ý anh nói là tôi chính là một chuyển thế của Tiên thị ? - Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy hoài nghi.
- Không ! - Anh ta bước đến chỗ một cái bàn làm việc bằng gỗ, mở hộc bàn ra tìm kiếm thứ gì đó. - Xử Nữ ạ, em chính là Tiên thị. Chỉ là em không nhớ những ký ức của những cuộc sống trước đây mà thôi. Trên thế gian này chỉ có duy nhất một tiên thị, đó là em.
Tôi bật cười lắc đầu.
- Câu chuyện anh kể thật hay. Nhưng tôi không chắc mình có thể tin được.
- Em có một vết bớt hình con mắt ở sau bả vai bên trái có đúng hay không ? - Gã lên tiếng.
Tôi giật mình nhìn hắn, cố gắng kiểm soát hơi thở.
- Làm...làm sao anh biết ?
Hắn lôi từ trong hộc tủ bàn làm việc ra một tấm ảnh cũ rồi đưa cho tôi. Tôi chần chừ một lúc rồi cầm lấy.
Một bức hình đen trắng, trong hình là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp, mái tóc đen dài vấn thành từng lọn. Đây là hình chụp trong một buổi tiệc, người phụ nữ dường như bị chụp bất ngờ từ phía sau, nhưng cô ta vẫn tỏ ra rất duyên dáng quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ. Cô ta mặc một cái đầm dạ hội hở lưng, loại trang phục này dường như thịnh hành vào những thập niên bảy mươi. Và điều đáng ngạc nhiên hơn là trên bả vai trái của cô ta có một vết bớt nhỏ hình con mắt giống hệt vết bớt trên vai tôi. Tôi bất giác đưa tay sờ lên bả vai mình.
- Đây là hình của phu nhân Andrea khi bà ấy còn trẻ. Bà ấy chính là Tiên thị đời trước. Phu nhân Andrea qua đời đúng vào ngày sinh nhật của em. - Gã đàn ông nói.
Tôi chớp mắt vài lần để tiêu hóa những gì mình vừa nhìn thấy. Thì ra tất cả những gì hắn nói là thật. Tôi chính là Tiên thị, kiếp trước của tôi chính là người phụ nữ trong hình. Tôi hít sâu, đặt tấm ảnh xuống giường, vô tình lật sang mặt sau của tấm ảnh. Cùng lúc đó nét mặt của gã đẹp trai dường như có chút biến sắc.
Đàng sau tấm ảnh là một dòng chữ được viết bằng mực đen, tuy có hơi nhòe nhưng vẫn có thể đọc được, nét chữ con gái mảnh mai đầy tình ý.
"Tampa, Florida ngày 17 tháng 2 năm 1972,
Gửi Xà Phu, tình yêu của em. Em muốn anh mang tấm ảnh này bên mình khi đến New Orleans. Em muốn giữ anh mãi cho riêng mình, nhưng em đã nhìn thấy vận mệnh của anh và tiếc thay nó lại không thuộc về em. Hãy đi tìm những gì thuộc về anh.
Yêu anh, Andrea !"
- Xà Phu ? Ai là Xà Phu ? - Tôi ngây thơ hỏi.
Không có tiếng trả lời, tôi ngước mắt nhìn lên thì thấy gã đẹp trai nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt anh ta dường như có ánh nước.
- Anh là Xà Phu ? - Tôi buộc miệng nói, nhưng liền sau đó cảm thấy vô lý.
Không thể nào. Người trước mặt tôi trông chỉ chừng hai mươi lăm tuổi, nếu tính theo thời gian trong ảnh, thì Xà Phu kia chí ít cũng phải hơn năm mươi tuổi mới đúng.
- Phải. - Anh đột nhiên lên tiếng. - Tôi là Xà Phu Michaelson. Chúng ta...đã từng có một thời...
- Anh không già đi hay sao ? - Tôi hỏi.
Xà Phu lắc đầu.
- Một trong những đặc ân của sự bất tử đó là tôi có thể giữ mãi dung mạo của mình như thế này. Còn em thì không. - Hắn nhỏe miệng cười trêu chọc rồi lấy lại tấm hình từ tay tôi.
- Có gì hay chứ ! - Tôi tức giận rủa thầm.
Xà Phu cẩn thận đặt tấm hình vào ngăn kéo bàn làm việc rồi quay về phía tôi nói.
- Tôi sẽ xuống bếp chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho em. Em đã ngủ liền tù tì cả một ngày rồi, ắt hẳn sẽ rất đói.
Vừa nghe nhắc đến việc ăn uống, bao tử của tôi liền co thắt một cái. Quả thật tôi cảm thấy rất đói bụng.
- Hãy ngoan ngoãn chờ ở trong phòng. Và đừng có nghĩ đến việc bỏ trốn bởi vì em không thể nhanh hơn tôi. - Hắn vừa nói vừa đi ra khỏi phòng.
- Anh định giữ tôi đến khi nào ? - Tôi nói với theo.
Không có tiếng trả lời.
- Đáng ghét ! - Tôi mắng.
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu "Rè, rè..." phát ra từ một vị trí nào đó ở trong phòng. Tôi dáo dác tìm một hồi thì nhìn thấy cái điện thoại của mình đang rung ở trên bàn làm việc của Xà Phu. Tôi vội chạy đến để xem. Có tin nhắn mới. Là của Thiên Bình. Cô ta còn muốn gì nữa đây ? Bỏ mặc tôi cho một đám người lạ mặt, suýt nữa khiến tôi bị chết trong tai nạn xe, lừa gạt tôi suốt mấy tháng qua. Tôi tức giận định xóa tin nhắn, nhưng sự tò mò khiến tôi suy nghĩ lại. Tôi bấm vào hộp thư đến và mở tin nhắn lên xem.
"Xử Nữ ! Cậu đang ở đâu ? Tớ vừa đến nơi đoàn xe gặp nạn, không thấy cậu ở đó. Làm ơn cho tớ biết là cậu an toàn. Hãy cho tớ biết cậu đang ở chỗ nào, tớ sẽ đến đón cậu."
Hừ ! Cô ta còn hy vọng tôi tin cô ta đang lo lắng cho tôi ư ? Cô ta và cái gã cảnh sát Nhân Mã kia suýt nữa đã mang tôi đến Philadelphia. Nếu không nhờ Xà Phu...Đột nhiên, một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí tôi về vụ tai nạn khiến tôi giật mình. Dường như trước khi chiếc xe ô tô chở tôi bị lật, có một bóng người đã xuất hiện rất nhanh ở trước đầu xe khiến cho tên tài xế phải thắng gấp. Chẳng lẽ...bóng người đó là Xà Phu ? Vì sao anh ta lại cố tình làm lật xe rồi cứu tôi ra khỏi đó ? Rốt cục anh ta có ý đồ gì ? Xà Phu, Nhân Mã, Thiên Bình, rốt cục ai là kẻ muốn hại tôi, ai là người muốn giúp tôi ?