Vì chạy nhanh nên anh rẽ phải không kịp, quán tính lớn làm anh đâm sầm vào một người. Aquarius xin lỗi liên tục. Thoạt nhìn phố phường trắng toát và chói nắng cùng với những cung đường lát gạch, thì anh khẽ cau mày. Đây là lần đầu anh đi đường này, nó là đường tắt nên chắc đi sẽ nhanh, nhưng anh có cảm giác không thích khung cảnh này.
- Aquarius?!
Mặt anh đen thui, giọng nói kia thật không lầm được. Anh đâm ra lo sợ, luống cuống trùm chiếc mũ áo khoác. Anh nghĩ mình nên nhanh chóng lướt qua, mong cho Virgo Norris không nhận ra anh.
- Xin lỗi, anh nhầm rồi a. - anh gằng giọng.
Cơn gió mạnh từ đâu ập đến, làm bay chiếc mũ của anh. May thay, anh giữ được. Vài giọt mồ hôi đã đọng trên má anh. Virgo khẽ nhếch môi, chạy đến chặn Aquarius Dursley, hất mũ anh. Hắn khóa tay anh, ép anh vào tường.
- Aquarius, lần này cậu chết chắc. Chưa mua dụng cụ phải không?!
Aquarius lắc đầu rồi lại gật, đôi đồng tử đen láy đã long lanh. Đáng sợ, thật đáng sợ. Ai giúp anh với, con sói già nổi giận rồi.
- Hờ hờ, - hắn nghiến răng, tại sao lại có người dám không nghe hắn?! - cậu thân yêu, vậy giờ tớ nên làm gì......
- Không phải, tha cho tớ, là tớ quên mà.
***
...Một trụ sở của Guardian...
Ai nấy đều mang nét mặt đau thương. Căn phòng im lặng như tờ, chỉ lâu lâu là tiếng thở dài não nề. Hắn mím môi, cặp mắt bắt bắt gặp hình ảnh của cô bạn thuở nhỏ. Cô ngồi ở một góc phòng cạnh cửa sổ, khuôn mặt trái xoan cúi gằm áp lên tay, mái tóc nâu xoăn bồng bềnh buông thõng xuống hai vai. Cô bận toàn đen, ngay cả trên đầu cũng là một chiếc mũ đen nhánh. Hắn tiến lại gần cô, khẽ gọi tên cô:
- Lib.....
- Chúng ta không thể làm gì sao?!
Đôi mắt xanh lam nhìn chăm chăm xuống sàn, toát lên vẻ buồn bã. Hắn khẳng định lúc này trông cô chẳng khác gì một Nữ thần tự do đang u sầu.
- Đồng đội ta chết mà ta không thể làm gì sao?!
Hắn không biết nên nói gì. Hắn không muốn làm cô buồn thêm. Không phải hắn không đau khổ cho đồng đội, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Giờ họ đã chết, sự thật là sự thật, trong một trận chiến, người chết là điều không thể tránh khỏi. Hà tất có làm gì cũng chẳng kéo vãn được thực tế.
Lại một hồi im lặng.
Thời gian cứ tàn nhẫn trôi qua. Bầu trời nắng ấm như tăng thêm nỗi buồn cho họ.
- Nhưng họ có tội gì chứ?! Họ là Cảnh vệ mà!? Họ chỉ đi tuần tra thôi mà, sao lại giết họ.
Một Guardian bất bình lên tiếng, nước mắt rơi lã chã. Chị ngồi thụp xuống, tiếng nấc hòa cùng giọng nói ngắt quãng:
- Ba à......huhu.......
Không ai trả lời.
Libra Hally vô thức siết chặt bàn tay, gân xanh đã nổi đầy trán. Cô tức giận thay cho chị. Một người không có cha như cô đáng lẽ không có quyền phán xét này nọ, nhưng tình cảm cha con giữa hai người họ rất đầm ấm, đôi lúc khiến cô ganh tỵ. Cô đứng phắt dậy, đôi mắt lạnh lẽo đầy kiên quyết:
- Tôi sẽ xử lý bọn Lawless.
- Lib, ngồi xuống đi. Con có thể giết hết bọn chúng ư?! Chưa kể các quái thú của chúng rất mạnh.
Bà Martin nghiêm nghị nói, nhưng ánh mắt lại ôn nhu và đầy ái ngại nhìn cô. Libra của bà đã lớn thật rồi.
- Chết tiệt?! Vậy mọi người chỉ ngồi đây và không làm gì khác sao?! Có biết bao người đã hy sinh ngoài kia rồi đấy.
- Lib, bình tĩnh nào.
Hắn kéo tay cô, dùng lực ép cô ngồi. Hắn gõ nhẹ các ngón tay vào ghế, một cử chỉ quen thuộc khi đang suy nghĩ. Hắn nói:
- Vậy mục đích của chúng là gì?! Dạo gần đây, chúng thường giết người của ta?! Và hầu hết là chúng lấy máu của họ.
Bà Martin trầm ngâm:
- Nghe nói có một quái thú nghìn mắt rất mạnh, thuộc tính cao, chúng muốn điều khiển nó. Hiện tại nó đang bị phong ấn ở dưới chân núi Lois. Nhưng muộn rồi, chúng đã giải phong ấn bằng máu.
Libra Hally đấm mạnh vào bàn, chạy xộc ra ngoài. Hắn đau đớn nhìn theo tấm lưng gầy guộc của cô, xoa hai thái dương đầy mệt mỏi. Hắn đứng dậy, lễ phép:
- Con sẽ đuổi theo, thưa dì.
- Ừ, đừng để con bé làm điều dại dột. Sẵn tiện, luôn để mắt tới nó, phòng nó suy nghĩ không thấu đáo.
***
- Tìm được cậu rồi, Lib.
Hắn nở nụ cười tỏa nắng nhìn cô gái bé nhỏ. Libra không ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt thiếu sức sống:
- Đến làm gì?!
- Thì tìm cậu.
Libra Hally im lặng, cắn môi định nói nhưng thôi. Hắn ngồi bên cạnh cô, cả hai không nói câu nào. Hắn hiểu rõ cô hơn ai hết, ngay lúc này nên để cô yên.
- Muốn khóc, muốn nói thì cứ. - hắn lại cười.
- Hừ, tránh xa xôi ra.
Libra rũ mắt tránh đi cái nhìn của người đối diện. Ngay khoảnh khắc ấy, trong bầu không khí xấu xí giữa con hẻm nhỏ, bụng cô đang quặn lên từng chặp. Cô liếm môi cố xua đi cảm giác khô khốc nơi khoang miệng.
- Ái chà, Lib, tay cậu bị thương kìa.
Hắn chợt chú ý đến bàn tay của cô,không vui giở chiếc tay áo bê bết máu của cô lên. Hai cái bóng người càng lúc càng dài lê thê trên mặt đất.
Cô giật phắt tay mình, vết thương chợt nhói lên, cô không còn sức để kháng cự.
Hắn vương tay ra, đôi bàn tay ấm nóng của hắn nắm trọn cẳng tay cô.
Hắn quay đằng sau, lấy một hộp cứu thương, băng bó cho cô cẩn thận. Thấy vẻ ngạc nhiên hiện hữu trên mặt cô, hắn giải thích:
- Tớ biết mà, nên đã đem cái này theo để tìm cậu. Cậu đã giết vài tên Lawless phải không?!
- Hai tên, và một quái thú.
- Ây ây, cậu có biết là tớ sẽ báo lại cho boss không?!
Cô bình thản đáp:
- Tớ với cậu là bạn thân từ nhỏ.
- Haha, chịu thua cậu đó.
***
...Căn nhà bỏ hoang...
Một tràng cười man rợ nối tiếp nhau. Con quái thú gào thét thảm thương. Nó cố thoát khỏi dây xích sắt, nhưng lại làm bị thương chính mình. Cô gái với đôi mắt màu lục thích thú nheo mắt nhìn nó, tay liên tục dùng roi đánh nó.
- Nào, nào, gào thét tiếp đi. Hỡi lũ quái thú đáng bị nguyền rủa, hãy cùng nhau làm cho màn kịch thêm hấp dẫn nào.
Sagittarius Hughes cười khẩy, song lấy một xô máu đổ vào người nó. Con quái thú nghìn mắt không còn cử động nữa.
- Tốt lắm, giờ đây ngươi sẽ là quái thú phục tùng ta.
Lại một dấu rách trên bộ lông mềm mượt của con quái thú. Sagittarius vứt roi da, dùng đôi bốt giậm vào cái đuôi dài của con quái thú khổng lồ, làm nó ré lên một tiếng.
Hahaha.
*TBC*