Đó là chín đứa bé ngồi cùng một góc tường. Trên cổ mỗi đứa đều có một con số. Chúng đều bẩn thỉu và gầy gò, nhưng nụ cười vẫn luôn trên môi.
Chúng đang chơi cùng nhau. Rất vui.
Đừng, đừng mà. Dừng lại đi.
Một hồi kẻng dài vang lên, đầy thúc giục vội vã. Bọn trẻ nhanh chóng chạy đến sảnh chính cùng với cái bụng lép kẹp. Bà xơ đã bảo nếu chúng đến chậm, chúng sẽ mất phần ăn.
Cô nhóc với mái tóc nâu bị ngã về phía sau, bộ quần áo đã sờn cũ càng lấm lem bùn đất. Bé nằm bệt ra nền đất lạnh lẽo. Nhưng các đứa trẻ khác không mảy may bận tâm, cái đói và sự ích kỉ đã che lấp những mặt tốt của chúng.
Một bàn tay nhỏ nhắn chìa trước mặt bé.
Lại là nó. Xin đấy, hãy tỉnh lại đi. Kí ức này, chân thực quá.
- Tất cả là do cậu.
Cô bé nhỏ đau đớn giương đôi mắt nhìn.
- Là do em.
Cậu chàng quay đi. Đôi đồng tử màu huyết dụ sắc sảo lạnh lùng, gạt phăng tay cô bé khiến bé ngã khuỵu xuống.
- Tại cậu đấy, Lib.
- Do cậu.
Giọng nói này lẫn vào giọng nói nọ, nhưng chúng đều cùng một nội dung.
Không phải, không phải do tôi. Không phải, xin các người, sao lúc nào cũng là tôi. Tôi, tôi không sai.
HỘC...HỘC
Libra Hally ôm đầu bật dậy, chiếc mền trắng không còn ở vị trí ban đầu. Cô đấm mạnh vào giường, như trút đi cơn phẫn uất tột cùng. Cô gập người, cúi mặt áp vào đầu gối. Nước mắt rơi lã chã ướt cả chiếc gối cạnh đấy.
Cơn ác mộng khốn kiếp. Đã hơn tám năm ròng, nhưng chưa bao giờ nó hết ám ảnh cô, nó đã đi theo cô suốt ngần ấy năm.
Libra cứ như thế cho đến khi chuông điện thoại reo. Cô mệt mỏi nhìn chiếc đồng hồ treo tường, loạng choạng rời khỏi giường.
Libra Hally đứng trước gương, bàn tay nhanh chóng thắt chiếc cà vạt có logo trường Naitou. Cô chải suối tóc nâu nhạt, buộc nó bởi một chiếc ruy băng. Cô lấy cặp lens mắt, đeo vào.
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của mình trong gương lần cuối, cô vơ vội chiếc điện thoại. Cô nhập tin nhắn.
Cancer Twissa đang ăn sáng, thấy điện thoại sáng lên chợt nhếch môi.
Hắn lại làm thao tác như Libra, nhưng không nhắn tin mà là gọi trực tiếp.
"Nhận lệnh, bảo vệ Aquarius Dursley."
***
...Trường Naitou...
Aquarius Dusrley hắt hơi liên tục làm mũi anh đỏ ửng lên. Thầy giáo bên cạnh lo lắng hỏi. Anh chỉ cười trừ bảo không sao, tâm can anh đang rất lo sợ cho ngày đầu đi học. Virgo không học chung lớp với anh, vì giờ anh mới biết hắn hơn anh một tuổi. Đời sao mà đắng.
- Aquarius, em ở ngoài đợi chút nhé.
Thầy Mike dịu dàng nói. Thầy rất trẻ và khá đẹp mã. Aquarius thực có cảm tình với thầy thầy giáo này.
Đứng đợi chỉ năm phút mà anh thấy như gần năm năm. Anh lo sợ hồi hộp, không biết lớp mới như thế nào. Nhưng mọi thứ đều khác với trí tưởng tượng của anh.
Căn phòng học im ắng lạ thường. Trong phòng phảng phất nỗi đau buồn chơ vơ. Tất cả học sinh ai làm việc nấy, chỉ cúi đầu xuống trang sách. Không khí u ám tối tăm ngột ngạt. Nó không có tinh thần hào hứng của tuổi học trò, không sôi nổi mạnh mẽ của tuổi thanh xuân đẹp đẽ đầu đời, mà chỉ là một không khí khiến người ta lạnh sống lưng.
Thầy Mike đứng lên bục, vỗ tay vài cái nhằm thu hút sự chú ý. Thầy chỉ về phía Aquarius.
Vài ánh mắt dời lên người anh, Aquarius Dursley run như cầy sấy, mặt đã tái nhợt. Cái quái gì vậy?! Ánh mắt họ nhìn anh, như một cái gì khinh bỉ và không vừa lòng họ.
- Đây là học sinh mới, em ấy sẽ học cùng chúng ta trong ba tháng hè, - thầy quay sang bảo anh - em mau giới thiệu đi.
- Tớ-tớ là Aquarius Dursley.
Đáy mắt vài người đã dậy sóng, đồng loạt họ cùng nhếch môi.
"Đó là Aquarius Dursley?!"
"Đã xuất hiện rồi a."
- Mong,......mong mọi người giúp đỡ.
Anh phải gặng mãi mới xong. Thầy Mike nói tiếp:
- Vậy em ngồi bên cạnh Pisces, ở bàn ba.
Một cánh tay giơ lên. Cancer Twissa ngạo nghễ đứng dậy, vào thẳng ngay vấn đề:
- Hãy để bạn ấy ngồi cùng em.
Aquarius Dursley vui mừng nhìn bánh bao đáng yêu, thì ra là học chung lớp nha. Anh chả để tâm rằng thầy Mike đang tỏa sát khí nhìn Cancer. Hai người như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.
Thầy Mike khoanh tay, giễu cợt vuốt cằm, thanh âm nhẹ tênh mà sắc bén:
- Không được, làm sao thầy có thể để hai thằng con trai ngồi với nhau?!
Cô nàng đầu bàn quay xuống, vụng về nháy mắt, chống cằm nói:
- Vậy là không được, anh Cancer. Mới vào đã thích người ta rồi.
- Cái gì?! Cô có--
Libra Hally ngồi đằng sau chọt chọt lưng hắn. Cô nhíu mày, đưa một mảnh giấy cho hắn: "Ngồi xuống." Hắn đành phải nghe theo, trong lòng không ngừng ấm ức, nếu Libra không xen vào, hắn thề hắn nhất định sẽ phanh thây con Sagittarius Hughes.
Aquarius thường thì sẽ đỏ mặt về vấn đề này, nhưng lần này lại khác. Anh kinh hoàng nhìn cô gái, lòng dấy lên tia thương cảm. Tóc tai bù xù cắt tỉa không gọn gàng, đôi mắt màu lục thoạt nhìn vô lo nhưng đó là cả một nỗi phiền muộn. Cô đeo một dải băng ở tay, mắt cũng che mất một con. Anh chợt nuốt nước bọt, chắc quá khứ của cô gái này không tốt lành gì.
- Sao vậy?! Sao nhìn hoài vậy, Aquarius Dursley?! Cái băng mắt tui mới chế đó, ngầu không?!
Sagittarius hào hứng nói.
Aquarius: *mặt đen như đít nồi*
- Được rồi, vậy là đủ rồi. Aquarius về chỗ ngay. Mấy em đã làm mất 15 phút của thầy.
*TBC*
1, Không phải tự dưng Cancer Twissa chỉ vì chuyện cỏn con mà đòi phanh thây Sagittarius đâu nga. Nó có nguyên do sâu xa hết. Chắc có vài bạn đã đoán ra được rồi nhỉ?!
2, Mình khá bận nên hai tuần/chương nha.
Cảm ơn.
Cũng đã vài ngày từ khi anh gặp Cancer Twissa. Aquarius Dursley cảm thấy cậu chàng rất dễ thương, nếu như học chung lớp thì tốt biết mấy. Anh chợt nhớ rằng hình như còn một ngày nữa là anh đến trường học bồi dưỡng. Anh nhăn mặt, vơ vội lấy chiếc áo khoác mà chạy như bay. Thôi rồi, hôm nay Virgo sẽ đến nhà giúp anh chuẩn bị sách vở học tập, nhưng anh vẫn chưa mua dụng cụ như Virgo Norris bảo. Oh my!
Vì chạy nhanh nên anh rẽ phải không kịp, quán tính lớn làm anh đâm sầm vào một người. Aquarius xin lỗi liên tục. Thoạt nhìn phố phường trắng toát và chói nắng cùng với những cung đường lát gạch, thì anh khẽ cau mày. Đây là lần đầu anh đi đường này, nó là đường tắt nên chắc đi sẽ nhanh, nhưng anh có cảm giác không thích khung cảnh này.
- Aquarius?!
Mặt anh đen thui, giọng nói kia thật không lầm được. Anh đâm ra lo sợ, luống cuống trùm chiếc mũ áo khoác. Anh nghĩ mình nên nhanh chóng lướt qua, mong cho Virgo Norris không nhận ra anh.
- Xin lỗi, anh nhầm rồi a. - anh gằng giọng.
Cơn gió mạnh từ đâu ập đến, làm bay chiếc mũ của anh. May thay, anh giữ được. Vài giọt mồ hôi đã đọng trên má anh. Virgo khẽ nhếch môi, chạy đến chặn Aquarius Dursley, hất mũ anh. Hắn khóa tay anh, ép anh vào tường.
- Aquarius, lần này cậu chết chắc. Chưa mua dụng cụ phải không?!
Aquarius lắc đầu rồi lại gật, đôi đồng tử đen láy đã long lanh. Đáng sợ, thật đáng sợ. Ai giúp anh với, con sói già nổi giận rồi.
- Hờ hờ, - hắn nghiến răng, tại sao lại có người dám không nghe hắn?! - cậu thân yêu, vậy giờ tớ nên làm gì......
- Không phải, tha cho tớ, là tớ quên mà.
...Một trụ sở của Guardian...
Ai nấy đều mang nét mặt đau thương. Căn phòng im lặng như tờ, chỉ lâu lâu là tiếng thở dài não nề. Hắn mím môi, cặp mắt bắt bắt gặp hình ảnh của cô bạn thuở nhỏ. Cô ngồi ở một góc phòng cạnh cửa sổ, khuôn mặt trái xoan cúi gằm áp lên tay, mái tóc nâu xoăn bồng bềnh buông thõng xuống hai vai. Cô bận toàn đen, ngay cả trên đầu cũng là một chiếc mũ đen nhánh. Hắn tiến lại gần cô, khẽ gọi tên cô:
- Lib.....
- Chúng ta không thể làm gì sao?!
Đôi mắt xanh lam nhìn chăm chăm xuống sàn, toát lên vẻ buồn bã. Hắn khẳng định lúc này trông cô chẳng khác gì một Nữ thần tự do đang u sầu.
- Đồng đội ta chết mà ta không thể làm gì sao?!
Hắn không biết nên nói gì. Hắn không muốn làm cô buồn thêm. Không phải hắn không đau khổ cho đồng đội, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Giờ họ đã chết, sự thật là sự thật, trong một trận chiến, người chết là điều không thể tránh khỏi. Hà tất có làm gì cũng chẳng kéo vãn được thực tế.
Lại một hồi im lặng.
Thời gian cứ tàn nhẫn trôi qua. Bầu trời nắng ấm như tăng thêm nỗi buồn cho họ.
- Nhưng họ có tội gì chứ?! Họ là Cảnh vệ mà!? Họ chỉ đi tuần tra thôi mà, sao lại giết họ.
Một Guardian bất bình lên tiếng, nước mắt rơi lã chã. Chị ngồi thụp xuống, tiếng nấc hòa cùng giọng nói ngắt quãng:
- Ba à......huhu.......
Không ai trả lời.
Libra Hally vô thức siết chặt bàn tay, gân xanh đã nổi đầy trán. Cô tức giận thay cho chị. Một người không có cha như cô đáng lẽ không có quyền phán xét này nọ, nhưng tình cảm cha con giữa hai người họ rất đầm ấm, đôi lúc khiến cô ganh tỵ. Cô đứng phắt dậy, đôi mắt lạnh lẽo đầy kiên quyết:
- Tôi sẽ xử lý bọn Lawless.
- Lib, ngồi xuống đi. Con có thể giết hết bọn chúng ư?! Chưa kể các quái thú của chúng rất mạnh.
Bà Martin nghiêm nghị nói, nhưng ánh mắt lại ôn nhu và đầy ái ngại nhìn cô. Libra của bà đã lớn thật rồi.
- Chết tiệt?! Vậy mọi người chỉ ngồi đây và không làm gì khác sao?! Có biết bao người đã hy sinh ngoài kia rồi đấy.
- Lib, bình tĩnh nào.
Hắn kéo tay cô, dùng lực ép cô ngồi. Hắn gõ nhẹ các ngón tay vào ghế, một cử chỉ quen thuộc khi đang suy nghĩ. Hắn nói:
- Vậy mục đích của chúng là gì?! Dạo gần đây, chúng thường giết người của ta?! Và hầu hết là chúng lấy máu của họ.
Bà Martin trầm ngâm:
- Nghe nói có một quái thú nghìn mắt rất mạnh, thuộc tính cao, chúng muốn điều khiển nó. Hiện tại nó đang bị phong ấn ở dưới chân núi Lois. Nhưng muộn rồi, chúng đã giải phong ấn bằng máu.
Libra Hally đấm mạnh vào bàn, chạy xộc ra ngoài. Hắn đau đớn nhìn theo tấm lưng gầy guộc của cô, xoa hai thái dương đầy mệt mỏi. Hắn đứng dậy, lễ phép:
- Con sẽ đuổi theo, thưa dì.
- Ừ, đừng để con bé làm điều dại dột. Sẵn tiện, luôn để mắt tới nó, phòng nó suy nghĩ không thấu đáo.
- Tìm được cậu rồi, Lib.
Hắn nở nụ cười tỏa nắng nhìn cô gái bé nhỏ. Libra không ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt thiếu sức sống:
- Đến làm gì?!
- Thì tìm cậu.
Libra Hally im lặng, cắn môi định nói nhưng thôi. Hắn ngồi bên cạnh cô, cả hai không nói câu nào. Hắn hiểu rõ cô hơn ai hết, ngay lúc này nên để cô yên.
- Muốn khóc, muốn nói thì cứ. - hắn lại cười.
- Hừ, tránh xa xôi ra.
Libra rũ mắt tránh đi cái nhìn của người đối diện. Ngay khoảnh khắc ấy, trong bầu không khí xấu xí giữa con hẻm nhỏ, bụng cô đang quặn lên từng chặp. Cô liếm môi cố xua đi cảm giác khô khốc nơi khoang miệng.
- Ái chà, Lib, tay cậu bị thương kìa.
Hắn chợt chú ý đến bàn tay của cô,không vui giở chiếc tay áo bê bết máu của cô lên. Hai cái bóng người càng lúc càng dài lê thê trên mặt đất.
Cô giật phắt tay mình, vết thương chợt nhói lên, cô không còn sức để kháng cự.
Hắn vương tay ra, đôi bàn tay ấm nóng của hắn nắm trọn cẳng tay cô.
Hắn quay đằng sau, lấy một hộp cứu thương, băng bó cho cô cẩn thận. Thấy vẻ ngạc nhiên hiện hữu trên mặt cô, hắn giải thích:
- Tớ biết mà, nên đã đem cái này theo để tìm cậu. Cậu đã giết vài tên Lawless phải không?!
- Hai tên, và một quái thú.
- Ây ây, cậu có biết là tớ sẽ báo lại cho boss không?!
Cô bình thản đáp:
- Tớ với cậu là bạn thân từ nhỏ.
- Haha, chịu thua cậu đó.
...Căn nhà bỏ hoang...
Một tràng cười man rợ nối tiếp nhau. Con quái thú gào thét thảm thương. Nó cố thoát khỏi dây xích sắt, nhưng lại làm bị thương chính mình. Cô gái với đôi mắt màu lục thích thú nheo mắt nhìn nó, tay liên tục dùng roi đánh nó.
- Nào, nào, gào thét tiếp đi. Hỡi lũ quái thú đáng bị nguyền rủa, hãy cùng nhau làm cho màn kịch thêm hấp dẫn nào.
Sagittarius Hughes cười khẩy, song lấy một xô máu đổ vào người nó. Con quái thú nghìn mắt không còn cử động nữa.
- Tốt lắm, giờ đây ngươi sẽ là quái thú phục tùng ta.
Lại một dấu rách trên bộ lông mềm mượt của con quái thú. Sagittarius vứt roi da, dùng đôi bốt giậm vào cái đuôi dài của con quái thú khổng lồ, làm nó ré lên một tiếng.
Hahaha.
TBC