Trần lão gia và Trần phu nhân đang ngồi trong một mái đình, mái tóc cả hai đều đã điểm hoa râm, song tinh thần vẫn còn minh mẫn, đôi mắt lộ rõ vẻ tinh tường nhìn đời một cách đầy kinh nghiệm. Đương nhiên, không hổ danh là phụ mẫu Của thập nhất anh tài, khí chất quả nhiên bất phàm, vừa cao quý lại vừa giản dị, khiến cho người ta cảm thấy khiêm nhường. Trần phu nhân đưa đôi mắt nhìn lão gia:
- Lão gia à, sao tôi cứ cảm thấy Quân Chi không phải là con gái Nguyệt Liên, chẳng có nét gì giống con bé cả, từ tính cách đến vẻ ngoài...
- Ưm, ta cũng thấy thế, nhưng cứ để một thời gian coi sao... - Trần lão gia dịu dàng nhìn nương tử mình, mà ông cũng chỉ như vậy với Trần phu Nhân và ... Chứ trong thương trường ông nổi tiếng là lạnh lùng, quyết đoán mà!!! ( ông ngoại như thế hèn chi chị Yết như vậy, haizzzz)
- Lão gia.... - tên gia đinh chạy vào miệng hớt hải
Trần lão gia nghe nói có mười thanh niên muốn gặp ông, trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng cũng ra xem ai mà gan to thế, đam xông vào Trần gia vô phép tắc thế kia ( cháu ngoại iu dấu của ông chứ ai)
Mười hai sao vừa nhác thấy bóng hai người liền cúi đầu cung kính, hai người bước ra, lúc nãy khá bực mình nhưng bây giờ cảm thấy vui, bởi mấy đứa trẻ này xem ra cũng có vẻ lễ phép và ... Thật sự rất giống mười một người mà họ xem như con ruột trong nhà. ( con không giống cha mẹ thì giống ai, chả lẽ giống mấy bạn độc giả???)
- Các người là...? - Trần lão gia cất tiếng hỏi
- Hoàng Ngọc Thiên Bình
- Bạch Sư Tử
- Phạm Châu Cự Giải
.......
Trần phu nhân nghe mà như choáng váng, mấy... Mấy cái họ này... Nhưng bà vẫn để ý đến một cô bé vẫn chưa nói tên mình, cô bé có gương mặt lạnh như tiền, mái tóc mềm mại màu đỏ mận đầy kiêu hãnh, đôi mắt đen tuyền cuốn hút, tất cả tạo nên một bóng hình quen thuộc. Bà bước tới, giọng đầy trìu mến hỏi cô:
- Còn cháu, tiểu cô nương có mái tóc màu đỏ mận?
- Cháu... Trần Bích Thiên Yết - cô hơi chần chừ một chút rồi quay sang Trần lão gia - Mẫu thân chưa chết, sao lại đặt bài vị, thật xui xẻo.
Trần lão gia và Trần phu nhân nhìn theo ánh mắt của cô, ánh mắt này chắt chắn đang nhìn bài vị của con gái họ Trần Bích Nguyệt Liên.
Trần phu nhân run run nhìn Yết, bà không hề nghi ngờ cô nhưng vẫn muốn xác thực lời cô vừa nói. Còn Thiên Yết? Cô chỉ im lặng rút trong tay áo ra một cây sáo bằng Ngọc Bích, có khắc nổi hình mặt trăng lồng vào một đoá sen tuyệt mỹ. Tiểu Yết thổi, giai điệu ngân nga, trầm bổng, tạc sâu vào lòng người một cảm giác không thể nào quên. Mới được nửa bài, hai người đã ôm Yết vào lòng âu yếm, cô im lặng cho họ ôm một lát bởi cô biết rõ họ nhớ người mẹ của cô tới nhường nào. Chợt, cô kẽ nói:
- Tổ phụ, tổ mẫu lật mặt tỉ tỉ đã chứ nhỉ?
Đúng lúc Quân Chi bước ra, ba người tuy vô cùng nhung nhớ nhưng vẫn buông ra để hoàn thành vở kịch hay
- Quân Chi, đây là các vị khách của ta, con tiếp đãi cho tốt
Yết liếc Quân Chi một cái, cô gái này tóc khá dài, đen và mắt cũng vậy, nói chung là tầm thường đã vậy xem ra có vẻ còn trơ trẻn, lăng loàn. Dám nhận làm con của mẹ cô, thật không biết liêm sĩ mà. ( đã tầm thường còn cố tỏ ra bản thân bất bình thường)
Còn về ả Quân Chi kia, vừa thấy Song Tử thì liền liếc mắt đưa tình, Song Ca nhăn mặt nhìn Thiên Yết.
" huynh khôn hồn thì diễn cho tốt, hồi tỏ tình đọc sai tên ta, ta còn chưa tính sổ a~"
Song Tử nuốt cái ực, miễn cưỡng đáp lại cô ta. Còn về phía Thiên Bình đang cố nặn ra một nụ cười
- Chào Quân Chi tỉ tỉ
" Haizzz muốn nôn quá đi, thôi cố lên vì vở kịch hay đang chờ phía trước..."
Được hok? Được hok? Bộ này lần đầu Leby đăng nà! Mấy anh chị tác giả nhìu kinh nghiệm, nhận xét giùm để e sửa chữa, please, đừng bơ luôn tội lắm ai ơi
Little Butterfly
~. ( giải Giải và Bảo Bảo chứ ai) Không khí xung quanh hai người họ rất chi là ... Ngặp mùi thuốc Bắc, thuốc nam, ...
- Giải Nhi, ta chế được trị thương dược rồi nà, muội kiểm tra lại xem - Bảo Bảo háo hức lôi nàng Giải ra khỏi cuốn y thư than yêu.
- Hả??? Ừm, ngửi, ngửi ta nghĩ thêm Linh Chi và Bạch Hoàng để hồi phục nhanh hơn a~ ( mấy bạn à, vị thuốc là đo ta tự nghĩ, chắt không ai chơi ngu bắt chước đâu há)
- Giải chăm chú vào lọ thuốc Bảo Bình vừa đưa, có lẽ chính bản thân cô cũng không thể có được kiến thức và ý tưởng tốt như vậy dù mẹ cô đã chỉ dạy rất nhiều, nghĩ thôi cũng đã thấy nhục nhã rồi, xem ra cô vẫn còn rất nong cạn ( hic, cỡ chị mà nong cạn thì em đây vứt vào đâu)
Đang chăm chú nhìn Bảo Bình thì một cái đầu láu cá thò vào
- Tới nơi r.... Ơ.... - Bạch Dương chứng kiến cảnh tượng tình chàng ý thiếp kia thì đỏ mặt, miệng lắp bắp:
- Ta ... Ta không cố ý, hai người cứ tiếp tục
Câu nói của cừu con đã kích thích tính tộc mạch của một vài Nhân vật nhiều chuyện, tình hình hiện tại là có cái đầu thò vào nhưng hai Nhân vật chính của chúng ta khuôn mặt vô cùng ngu ngơ. Đồng loạt liếc Bạch Dương một cái, như hiểu ra vấn đề, Cự Giải thở dài giải thích. Vâng, tiếp sau đó Tiểu Bạch nhận được những cái nhìn vô cùng thân thiện
- Nè, trễ rồi, đi thôi - Nhân Mã anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng trong mắt các sao là : trẻ con cứu con nít
Vậy thôi chứ Mã Mã nói cũng đúng chứ bộ, mặt trời cũng đã tới chân núi rồi thôi thì tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi, quan sát tình hình Trần gia trước cái đã.
Khách điếm Hy Thuận
Sau khi gọi một đống thức ăn, Thiên Yết bắt đầu dò la về Tổ phụ, tổ mẫu thân yêu của mình
- Trần Gia giàu nhất nhì cái huyện này, mọi chuyện cũng không có gì đặt biệt trừ việc nửa năm trước có một cô gái tự xưng là con của nhị tiểu thư rồi ngang nhiên bước vào Trần Gia, người đó hình như tên là Quân Chi thì phải.... - Tiểu nhị nhiệt tình trả lời những vị khách lạ đến từ phương xa
Mặt Thiên Yết đen lại, nhưng chỉ trong phút chốc liền trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, cảm ơn tiểu nhị xong, khoé môi của người thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng với mái tóc hung đỏ chợt vẽ lên một nụ cười, một nụ cười ma Mỵ có sức sát thương khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình ( trừ mười một bạn sao, đương nhiên, biết tính Tiểu Yết là vậy mà, lầm lầm lì lì, nguy hiểm ngầm a~)
- Thật thú vị, ta đây đang thật sự rất mong được gặp ngươi, tỉ tỉ không quen biết ạ, chờ ta... Ngươi tốt nhất đừng trốn đi đâu, bản cô nương muốn biết người dám nói là con gái của mẫu thân ta có dung mạo thế nào nha...
Các bạn sao còn lại chỉ biết thở dài thườn thượt: haizzzz, chọc ai không chọc, đi chọc bà la sát này, ta sẽ đọc kinh siêu độ cho ngươi, Quân Chi đại tiểu thư đừng trách bọn ta vô tình a~
Hii mọi người, dạo này thế nào??? Khỏe chứ? Leby đang bí ý tưởng nhưng thấy bình luận của bạn Tiên Đỗ cũng cố vắt óc viết ra chương này. Có lẽ, nó hơi nhảm, Leby xin lỗi mọi người nha ( cúi đầu độ)
Little Butterfly
12 Chòm Sao Và Hành Trình Ngược Thời Gian - Chapter 23
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
~~~
Trần lão gia và Trần phu nhân đang ngồi trong một mái đình, mái tóc cả hai đều đã điểm hoa râm, song tinh thần vẫn còn minh mẫn, đôi mắt lộ rõ vẻ tinh tường nhìn đời một cách đầy kinh nghiệm. Đương nhiên, không hổ danh là phụ mẫu Của thập nhất anh tài, khí chất quả nhiên bất phàm, vừa cao quý lại vừa giản dị, khiến cho người ta cảm thấy khiêm nhường. Trần phu nhân đưa đôi mắt nhìn lão gia:
- Lão gia à, sao tôi cứ cảm thấy Quân Chi không phải là con gái Nguyệt Liên, chẳng có nét gì giống con bé cả, từ tính cách đến vẻ ngoài...
- Ưm, ta cũng thấy thế, nhưng cứ để một thời gian coi sao... - Trần lão gia dịu dàng nhìn nương tử mình, mà ông cũng chỉ như vậy với Trần phu Nhân và ... Chứ trong thương trường ông nổi tiếng là lạnh lùng, quyết đoán mà!!! ( ông ngoại như thế hèn chi chị Yết như vậy, haizzzz)
- Lão gia.... - tên gia đinh chạy vào miệng hớt hải
Trần lão gia nghe nói có mười thanh niên muốn gặp ông, trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng cũng ra xem ai mà gan to thế, đam xông vào Trần gia vô phép tắc thế kia ( cháu ngoại iu dấu của ông chứ ai)
Mười hai sao vừa nhác thấy bóng hai người liền cúi đầu cung kính, hai người bước ra, lúc nãy khá bực mình nhưng bây giờ cảm thấy vui, bởi mấy đứa trẻ này xem ra cũng có vẻ lễ phép và ... Thật sự rất giống mười một người mà họ xem như con ruột trong nhà. ( con không giống cha mẹ thì giống ai, chả lẽ giống mấy bạn độc giả???)
- Các người là...? - Trần lão gia cất tiếng hỏi
- Hoàng Ngọc Thiên Bình
- Bạch Sư Tử
- Phạm Châu Cự Giải
.......
Trần phu nhân nghe mà như choáng váng, mấy... Mấy cái họ này... Nhưng bà vẫn để ý đến một cô bé vẫn chưa nói tên mình, cô bé có gương mặt lạnh như tiền, mái tóc mềm mại màu đỏ mận đầy kiêu hãnh, đôi mắt đen tuyền cuốn hút, tất cả tạo nên một bóng hình quen thuộc. Bà bước tới, giọng đầy trìu mến hỏi cô:
- Còn cháu, tiểu cô nương có mái tóc màu đỏ mận?
- Cháu... Trần Bích Thiên Yết - cô hơi chần chừ một chút rồi quay sang Trần lão gia - Mẫu thân chưa chết, sao lại đặt bài vị, thật xui xẻo.
Trần lão gia và Trần phu nhân nhìn theo ánh mắt của cô, ánh mắt này chắt chắn đang nhìn bài vị của con gái họ Trần Bích Nguyệt Liên.
Trần phu nhân run run nhìn Yết, bà không hề nghi ngờ cô nhưng vẫn muốn xác thực lời cô vừa nói. Còn Thiên Yết? Cô chỉ im lặng rút trong tay áo ra một cây sáo bằng Ngọc Bích, có khắc nổi hình mặt trăng lồng vào một đoá sen tuyệt mỹ. Tiểu Yết thổi, giai điệu ngân nga, trầm bổng, tạc sâu vào lòng người một cảm giác không thể nào quên. Mới được nửa bài, hai người đã ôm Yết vào lòng âu yếm, cô im lặng cho họ ôm một lát bởi cô biết rõ họ nhớ người mẹ của cô tới nhường nào. Chợt, cô kẽ nói:
- Tổ phụ, tổ mẫu lật mặt tỉ tỉ đã chứ nhỉ?
Đúng lúc Quân Chi bước ra, ba người tuy vô cùng nhung nhớ nhưng vẫn buông ra để hoàn thành vở kịch hay
- Quân Chi, đây là các vị khách của ta, con tiếp đãi cho tốt
Yết liếc Quân Chi một cái, cô gái này tóc khá dài, đen và mắt cũng vậy, nói chung là tầm thường đã vậy xem ra có vẻ còn trơ trẻn, lăng loàn. Dám nhận làm con của mẹ cô, thật không biết liêm sĩ mà. ( đã tầm thường còn cố tỏ ra bản thân bất bình thường)
Còn về ả Quân Chi kia, vừa thấy Song Tử thì liền liếc mắt đưa tình, Song Ca nhăn mặt nhìn Thiên Yết.
" huynh khôn hồn thì diễn cho tốt, hồi tỏ tình đọc sai tên ta, ta còn chưa tính sổ a~"
Song Tử nuốt cái ực, miễn cưỡng đáp lại cô ta. Còn về phía Thiên Bình đang cố nặn ra một nụ cười
- Chào Quân Chi tỉ tỉ
" Haizzz muốn nôn quá đi, thôi cố lên vì vở kịch hay đang chờ phía trước..."
Được hok? Được hok? Bộ này lần đầu Leby đăng nà! Mấy anh chị tác giả nhìu kinh nghiệm, nhận xét giùm để e sửa chữa, please, đừng bơ luôn tội lắm ai ơi