Bước lên đài, phải, đã bước lên đài rồi. Cô lướt qua ả mà bước lên bằng đôi mắt lạnh lùng vô cảm, mà thật ra cô chưa từng xem ả tồn tại, thứ rác rưởi đó... Không nên tồn tại, bởi lẽ, sự tồn tại đó chỉ làm vấy bẩn nhân gian mà thôi.
- Quân Chi tỉ tỉ, mời...
- Được thôi, bản tiểu thư không ngán- dù cho cả người đang run lên bần bật nhưng ả vẫn lên giọng thách thức...
Hai người cứ thế cô một câu, tôi một câu. Thấm thoát, đã hai tiếng trôi qua vẫn bất phân thắng bại. Phía dưới, mọi người bắt đầu mất bình tĩnh, đã quay về hơn một nửa. Các sao cũng ngán ngẩm, Bạch Dương không chịu nổi liền than phiền:
- Mồ, sao hai người không thi gì đó khác đi, chán chết đi được...
- Tiểu Bạch à... - Xử Nữ lên tiếng nhắc nhở.
- Phải đó, tớ cũng thấy chán - Bảo Bình đồng tình với Bạch Dương, và hình như anh làm cho thằng nhóc nào đó cảm thấy ghen tuông.
- Tớ đồng ý với Bạch Dương - Thiên Bình, Ma Kết, Kim Ngưu lên tiếng.
- Quyết định ở hai bà cô trên kia kìa - Sư Tử ngán ngẩm chỉ về phía đang thi đấu.
Cuộc nói chuyện của các sao đều lọt hết vào tai hai ' bà cô' trên đài thi đấu. Quả thật, nếu cứ mãi như vậy thì không phải là cách hay. Đã hai tiếng liền trôi qua rồi nhưng vẫn bất phân thắng bại. Thiên Yết nở một nụ cười ma mị, nhìn Quân Chi cô ngạo nghễ lên tiếng:
- Sao chúng ta không tìm cái khác nhỉ? Ta cũng chán quá rồi!
Quân Chi dường như chỉ chờ có vậy, ả ngay lập tức đốp ngay. Bởi đấu với cô một hồi thể nào cũng thua, ả có bao nhiêu vốn liếng chữ nghĩa đều đã tuông ra hết rồi còn đâu!
- Võ thuật thì sao?
- Tỉ thích thì ta chiều thôi
Ngu, ngu, ngu sao trên đời lại có người ngu đến vậy chứ? Đấu cái gì không đấu lại đi đấu võ thuật với Thiên Yết. Chị Yết ở tương lai là đai đen Karate chứ không phải chuyện giỡn chơi đâu. Tay vuốt lọn tóc màu mận của mình, cô nhếch môi nhìn Quân Chi đầy khinh bỉ.
- Một ngày sau tái đấu, tỉ tốt nhất đừng luyện công tới chết đi, ha ha - Thiên Yết cười bỏ đi, để lại phía sao một bộ mặt mốc đang phừng phừng lửa giận. Đối với loại vô liêm sĩ dám nhận bừa là con của mẫu thân Nguyệt Liên, cô việc gì phải nương tay cơ chứ, đánh cho ả chết mất xác luôn càng tốt. ( chậc chậc, ác thế hả chị, riêng em nghĩ, đem xác cho anh Bảo Bình nghiên cứu còn ác hơn nhiều lắm cơ!!!)
- Oa, thi đấu võ thuật với Tiểu Yết kìa, Quân Chi tiểu thư này gan dữ thần - Cự Giải cảm thán
- Có thể đánh bại Trần Bích Thiên Yết, loại người này lục tung cả thế giới cũng chẳng có mấy người đâu! - Song Tử cười ma mãnh, đúng thật là ngu, không biết ả ta có được ăn nhiều muối i ốt không mà đần thế không biết...( QC: sao chửi người ta ngu hoài vậy Leby: ê ê, trả mic đây, ngươi nói cũng chẳng ai nghe đâu, đồ nguuuuuuuuu 💢)
E hèm, Leby đăng liền hai chương xem như bù đắp cho mọi người, chuỗi ngày sắp tới... Chương sẽ ra very very slow đó nha! Bye bye
Little Butterfly
Cô quay lại nhìn Sư ca, đôi mày ngà kẽ nhíu lại, tay đặt lên trán Sư Tử, miệng lầm bầm:
- , độ C, đâu có sốt đâu, tên này bị sao thế nhở?
Còn về anh, lúc tay cô để gần mình, gương mặt anh Tuấn thoáng ửng đỏ nhưng dần chuyển sang màu đen sau câu nói của Bình Nhi vô cùng "Hiền lành" này... ( Ờ, hiền ghê, bắn một phát xuyên tim, chết luôn, khỏi cần chảy máu)
- Cô... Coi như tôi đã sai lầm khi lo cho cô đi!
- Thôi nào em chỉ đùa chút thôi, dù sao cũng cảm ơn anh!
Câu nói ngọt như mía lùi của Thiên Bình làm chàng Sư đổ mồ hôi hột, thôi rồi, cá cược vụ giả tình nhân hôm ở Bích Nguyệt lâu... Sao anh có thể quên chứ, bị nàng vampire đội lớp Thiên thần này xỏ mũi rồi. Haizzz, anh đã quên mất từ hồi kiếp nào rồi, con nhỏ này làm gì nhớ dai dữ. Trong khi Sư ca còn miên man trong dòng suy nghĩ thì Thiên Bình đã bước lên đài. Tà áo hồng đào cùng mái tóc bạch kim đơn giản bay trong gió, lộ rõ gương mặt thanh tú của thiếu nữ tuổi thanh xuân. Nhưng sao... Ẩn sâu trong đó lại chất chứa một thứ gì đó lạnh lùng và vô cảm vậy? Cô ngồi cạnh giá vẽ, đôi tay lướt qua tấm lụa trắng, khoé môi khẽ nhếch lên. Một sự cao quý mang cốt cách hoàng tộc khiến ai cũng phải nể sợ vài phần. ( Ai da, người của hoàng gia thật mà, ba ba chỉ là vương gia mừ)
- Muội... Muội... T... Ta là Uyên Nhã, xin chào, à... Ờ... Xin hỏi muội là...?
- Ta là Hoàng Ngọc Thiên Bình, ta có ăn thịt tỉ đâu mà run đến thế a~! - Câu nói trào phúng nhưng không ai cười nổi, bởi gương mặt người nói như tảng băng ngàn năm vậy, không chút biến sắc. Lão trọng tài lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc đáng sợ này ( đương nhiên là có mười một người nào đó vô cùng dửng dưng, thầm công nhận màn đánh tâm lí của Bình Nhi thật sự quá dữ)
- Đề tài là:
Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình
- Ồ, thú vị đấy, có hai nghĩa à...
Đôi tay lướt qua tấm lụa, màu thấm vào tạo thành một dòng sông lung linh mà huyền ảo. Tờ mờ hiên rõ hình ảnh chàng trai và cô gái ở cạnh nhau. Cả hai đều vô cùng xinh đẹp nhưng cô gái trông buồn bã, giọt nước mắt đọng lại trên mi nhìn người con trai, còn chàng trai thì vô cảm nhìn lên bầu trời đang hiện hữu hình ảnh người con gái khác.
- Đúng là ... hoa rơi có ý, nước chảy vô tình mà...
Bên kia, Uyên Nhã vẽ một bức tranh về hai người một cười say đắm còn người kia không quan tâm. Rõ ràng là khá giống nhưng lại dường như không giống.
- Cười không chắt có thật là tình yêu, có lẽ, nụ cười chỉ là cơn say nắng nhất thời thoáng qua mà thôi, chỉ có... Khóc vì người đó mới là tình yêu thật sự, tình yêu đầy gai nhọn... - Thiên Bình thốt lên mấy câu rồi nở một nụ cười giả tạo, cô bước xuống đài không quan tâm. Vốn dĩ là định cho Uyên Nhã một vố nhưng nhìn vẻ rụt rè của nhỏ, cô lại không nở. Cô gái này xem ra vẫn vô cùng thần khiết, vẫn còn mộng mơ. Cứ để cô ấy hiểu từ từ đã... ( Ai thắng thì nghĩ bằng đầu gối cũng biết rồi há, Leby không giải thích gì thêm)
- Tới rồi, trò vui bắt đầu rồi- Nhân Mã hào hứng
- Ừm, sẽ vui lắm đây - Mấy sao cười gian manh.
Tới cô rồi, Quân Chi à, xem cô sẽ làm sao? Đồ giả mạo ạ...
Hết
Phù phù, sắp nhập học rồi nên việc đăng truyện của Leby sẽ bị đình trệ từ đến tuần. Mọi người thông cảm ạ, học là trên hết mà... ^^
Little Butterfly