🍂"Bình yên" mỗi buổi sáng.- SONG NGƯ, CẬU DẬY NGAY CHO TỚ- Tiếng hét à nhầm tiếng nói của Xử tỉ tỉ vang vọng đất trời nhưng vẫn không lay động được con cá ngố đang cuốn mình trong chăn ấm. Ngư Ngư vẫn ngủ ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra ( Quào, super cá)
- DẬY NGAY ĐI KHÔNG THÌ... Ủa Ma Kết - Câu nói của Xử Nữ khi Kết ca bước vào thì bị đứt quãng. Anh đến gần Ngư Ngư, ghé vào đôi tai bé nhỏ của cô.
- Ngư, dậy thôi, tới giờ ăn sáng rồi kìa - Rất đơn giản, nhẹ nhàng và xúc tích nhưng hiệu quả thì miễn bàn. Nàng Ngư ngồi dậy ngay, nhìn Ma Kết rồi dụi dụi mắt.
- Uhm, em dậy ngay, đợi lát nha - Xong cô bay thẳng vào nhà vệ sinh. Lát sau, cô bước xuống lầu, mọi người đều đã ngồi quay quần bên bàn ăn. Ma Kết hướng cô, mỉm cười. Các sao khác nhìn nhau, đồng loạt cười hihihi.
- Đúng là chỉ có Ma Kết mới có thể kêu Ngư Ngư a~ - Bạch Dương
Cặp vợ chồng son vừa bị nhắc tới kia gương mặt lập tức ửng hồng.
" Hoàng Thượng giá lâm"
Tiếng lão thái giám truyền vào. Quái, mới sáng sớm, tên Trấn Vũ ấy đến làm gì nhỉ? Trấn Vũ bước vào, mọi người người đồng loạt quỳ xuống nhưng một số thành phần nào đó vẫn ngồi ăn rất chi là tự nhiên. Không hề có chút gì gọi là quan tâm đến sự tồn tại của hắn.
- Chào mọi... - hắn lên tiếng, một con quạ bay ngang, hai con quạ bay ngang... Không ai nhìn đến hắn dù chỉ một lần. Đường đường là hoàng đế mà lại bị cho ăn bơ là sao???
- To gan, thấy bệ hạ còn không mau quỳ xuống! - Lão công công hách dịch la lên
- Câm mồm đê, để cho bọn ta ăn - Sư Tử cũng lớn giọng đáp lại.
- Ngươi... Các ngươi... - Lão ta tức giận, nhìn sang Trấn Vũ thầm cầu xin hắn sẽ trừng phạt những kẻ vô lễ này.
- Bọn ta thế nào? Muốn Trấn Vũ chém đầu bọn ta? Ngươi cũng xem trọng hắn quá rồi! - Yết nhếch môi đá đểu, câu nói của cô khiến đám cận thần toát mồ hôi.
- Được rồi, được rồi, Vũ ca, lần sau đến đây làm ơn đi một mình giùm cái, ồn chết đi được - Thiên Bình giảng hoà rồi quay sang trách móc biểu ca " thân yêu" của cô. Nhìn sang bọn nô ta nịnh hót kia, sắc mặt cô lập tức thay đổi, lãnh đạm cất tiếng.
- Các ngươi cút ngay cho bổn công chúa, ồn ào, mất trật tự - đám kia nghe vậy xanh mặt, đám người này nói chuyện với hoàng thượng không chút kiêng nể, cô gái này có mái tóc bạch kim chỉ thuộc về vương tộc, lại còn tự xưng là công chúa, thôi tốt nhất là đừng nên đắt tội kẻo chuốt họa vào thân. Rồi, đám đó Dzọt lẹ luôn.
- Haizzzzz, mới sáng sớm con quạ đen nhà ngươi đến phủ bọn ta làm gì? - Thiên Tích ngả người nhìn hắn nói.
- Ta.... - chưa kịp nói xong thì ... Bụp
Một ảo ảnh hiện ra, trong đó có 11 con người quen thuộc, đang mặt trang phục mà theo Trấn Vũ là kì lạ ( đồ hiện đại ấy mà). Các sao thì vui mừng khôn xiết.
- Cha
- Mẹ
- Chào các con
Bạch Dương nhảy bổ vào ôm nhưng cô xuyên qua luôn.
-Tiểu Bạch, đây chỉ là ảo ảnh thôi- Papa Bạch Dương lên tiếng.
- Sao mọi người về đây được ạ? - Cự Giải lễ phép hỏi.
- Còn không phải nhờ papa của Bảo Bình sao?
- Ha ha ha, ba của ta là nhất a~ - Bảo Bảo cười như tên điên, đồng thời giơ ngón cái like cho papa mình.
- Vậy... Mọi người biết lý do tụi con về đây? - Song Tử nheo mắt hỏi
- À ... Ờ ... Thì...
- Thôi được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta về đây để chỉ dẫn các con về tổ chức Kháng Hoàng.
- Thật sao? - Trấn Vũ từ nãy đến giờ đơ như cây cơ, mới tỉnh mộng liền hỏi một câu hai chữ, ngắn gọn xúc tích. Còn các vị phụ huynh bấy giờ mới nhìn sang hắn, Huy Khiêm vương gia vui vẻ nói.
- Vũ Nhi, con lớn quá rồi! Ta mong con sẽ là một minh quân.
- Hoàng thúc, trẫm xin hứa...
Nhận thấy dấu hiệu sắp có thêm một màn nói chuyện nhảm, mama Thiên Yết ho mấy tiếng rồi cất tiếng:
- Chuyện thật ra là....
End chap 36
Mọi người cho Leby tội nghiệp đáng thương xin cái comment nhá! Arigatou
Little Butterfly
- Tránh ra
- Ngươi là ai? Mau khai báo danh tính
Cô nhếch môi, lôi cái Ngọc bài iu dấu của mình ra thảy cho tên lính. Kèm theo câu nói " Tự xem". Tên đó cầm lên xem rồi vội quỳ rạp xuống, trán đẫm mồ hôi, xem ra lần này hắn đụng trúng người không nên đụng rồi.
- Công Chúa tha tội, nô tài...nô tài...
Từ trong xe vọng ra, tiếng của Cự Giải.
- Bình Nhi, cậu kêu hắn mở cửa đi, lâu quá à!
Thiên Bình gật đầu, cô quay ra chưa kịp nói gì thì tên đó đã nhanh chóng chạy đi mở cổng cho xe ngựa tiến vào. Các sao trong những bộ trang phục sang trọng đi thẳng vào trong chính điện, Sư Tử còn đạp bay luôn tên thái dám nhiều chuyện đi theo đòi hỏi. Các sao phang cửa đi vào rất chi là tự nhiên, trong lúc Trấn Vũ đang phê tấu chương quệt luôn một nét dài.
- Oi, Trấn Vũ đại ca- Song Ngư kêu vì nghe Hạo thúc thúc đồn là tên này chỉ hơn tụi cô có tuổi, kêu kính ngữ rất phiên phức.
Đám nô tài nuốt nước miếng một cái, mấy người này là ai mà gan thế không biết? Đã đạp bay cánh cửa Thiên Minh Điện rồi còn kêu Hoang thượng như vậy nữa... Họ thầm nghĩ rằng mấy người này thế nào cũng bị lôi ra ngọ môn chém đầu. Nhưng không, hắn ngước lên nhìn bạn của chúng ta, nở một nụ cười đầy thân thiện, lên tiếng:
- Oh, Bình Nhi biểu muội và mọi người, xin chào. Các người đến đây có chuyện gì à?
- Cũng không có gì, bọn ta đến nói chuyện "phiếm" với ngươi thôi - Xử Nữ nói, ánh mắt cô lướt nhẹ qua đám thái giám và nô tì xung quanh. Trấn Vũ hiểu, hắn phất tay cho đám kia đi. Khi bọn họ đi khỏi, các sao cũng không hơi đâu mà đứng trong khi hắn ngồi. Mỗi người đều tìm chỗ cho mình, nàng Thiên Tích còn bá đạo hơn, nhỏ đi thẳng lên chỗ hắn.
- Nhường phụ nữ đi há - Xong nhỏ thẳng chân đạp hắn xuống đất, leo lên ngai vàng ngồi luôn. Hắn tức muốn ói máu nhưng không hiểu sao bản thân lại thấy tiểu cô nương này thật thú vị, dù sao cũng không có ai nên hắn tìm chỗ khác ngồi vì ghế iu đã bị "tiểu tổ tông" kia chiếm mất rồi. Yên Vị, Kim Ngưu lên tiếng hỏi
- Vũ huynh có tìm được sào nguyệt của chúng chưa?
- Ừm, ta tìm thấy địa điểm: một là núi Thiên Sơn và một là... - Hắn hơi ngập ngừng, bỏ lửng câu nói.
Thấy vậy, Nhân Mã lên tiếng hỏi lại:
- Còn lại là ở đâu?
- Kinh thành Hoàng Đạo - nói cách khác chính là... Ở đây.
Các sao ngạc nhiên đến độ không nói nên lời, đến cả người vốn dĩ luôn rất bình tĩnh như Ma Kết và Thiên Yết hai con ngươi cũng mở to ra hết cỡ. Đùa sao? Ngay tại đây á? Ở đây đầy những trung thần lại còn sát bên hoàng thượng nữa, chúng không hề sợ à. Chúng nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay... Có quan viên nào đó tiếp tay. Chắt chắn là như vậy rồi, triều nào nhiều trung thần thì cũng lắm tham quan, mà lúc nào cũng trung thì ít mà tham thì nhiều. Các sao đăm chiêu suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ được trong cái hoàng thành này, chúng có thể ở đâu nên đành ra về.
Thế kỉ XXI
Tại nhà của Bảo Bình, con người nào đó đang chụm đầu vào chiếc gương có thể nhìn được quá khứ do papa Bảo Bình sáng chế. Thiên Lan thở dài thườn thượt:
- Phải chi chúng ta có thể gợi ý cho các con thì hay rồi...
- Tiếc là, tụi mình đều đã có tuổi cả, sóng của dòng thời không không thể chịu đựng nổi- Nguyệt Liên
Đúng lúc, papa Cùng Mama Bảo Bình hớt hải chạy ra, gương mặt trung niên đĩnh đạt lấm lem, đôi mắt thâm đi vì nhiều đêm thức trắng. Papa Bảo Bình:
- Có cách giúp tụi nhỏ rồi...