Buổi tối, trong cung cấm này thật sự điều hiu. Thiên Tích ngồi dựa vào chiếc ghế, lười biếng nhướng mắt nhìn ra cửa sổ. Bình thường, vào những đêm trăng vừa sáng vừa trong thế này, nhỏ đã cùng các sao chơi đùa, ăn bánh, uống trà rồi. Còn bây giờ...
- Hoàng thượng giá lâm
Quái, đêm hôm khuya khoắt thế này, tên Trấn Vũ ấy đến đây làm gì? Chẳng lẽ... Hắn có ý đồ gì với nhỏ sao?
- Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng
- Ái phi~ Miễn lễ, các ngươi lui ra đi
Mấy tên công công, tì nữ cười cười rồi nhanh chóng lui ra. Họ vừa đóng cửa lại, nhỏ liền rụt tay lại. Bước lại chỗ lúc nãy vừa ngồi, chống tay lên cằm. Cong môi nhìn hắn.
- Ngươi đến làm gì?
- Ái phi, đêm khuya thế này, nàng nghĩ trẫm đến đây làm gì a~ - Hắn cười, giọng cợt nhã.
- Chớ có đùa cợt, không ta một đao đâm chết ngươi
Nhỏ mặt lạnh như băng, không chút biến sắc. Lên tiếng mang tính chất đe dọa, khiến ai kia bất chợt đổ mồ hôi lạnh. Hắn cười làm hoà, rồi lên tiếng.
- Được, Được, Thiên Tích đại tiểu thư, là trẫm sai được chưa? Trẫm chỉ đến đây để nàng có thể dựa vào mà đối phó với Thục Phi thôi.
- Nói vậy còn nghe được!
Nhỏ nghiên đầu, nhìn hắn bằng nửa con mắt, bất chợt nở nụ cười - nụ cười rất đẹp, trong sáng, thuần khiết chẳng khác nào một đóa hoa cúc trắng vậy. Hắn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Kì lạ, với các phi tầng khác, hắn chưa từng có cảm giác thế lại! Bây giờ sao lại...?
- Được rồi, ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất - Nhỏ nói một cách vô cách vô cùng thản nhiên, không thèm quan tâm người kia mặt mày bắt đầu biến dạng.
- Trẫm thân thể ngàn vàng sao có thể...
- Haizzzz, được, vậy ta dùng chăn chắn lại, ta một bên, ngươi một bên
Đêm khuya, cả hai chìm sâu vào giấc ngủ, dẫu rằng chưa biết ngày mai sẽ ra sao...
______ Ta là dãy phân cách một đêm đã qua_____
Tích Nhi thức dậy thì thấy hắn đã đi khỏi, mặc kệ, dù sao cũng có liên quan gì đến nhỏ đâu. Nhỏ trang điểm đơn giản, mái tóc đen mềm mại, được búi cao một ít, gài lại bằng một cai trâm bằng Ngọc bích, phần còn lại xoả dài đến qua lưng. Nhỏ khoác lên người một bộ y phục màu sơn trà giản dị, đầy thoát tục, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên, thuần khiết của người con gái tuổi xuân xanh. Xong, nhỏ ra ngự hoa viên đi dạo vì trong này thật sự rất ngột ngạt a~
Nhỏ đang rảo bước quanh hồ sen thì khuất xa lấp ló hai bóng người. Một nữ tử mặc xiêm y màu vàng chanh và một tì nữ. Ả ta đang đi lại chỗ nhỏ, thấy nhỏ mặt y phục đơn giản, nô tì của ả ta hét lớn.
- To gan, thấy chiêu nghi nương nương còn không mau quỳ xuống.
Nhỏ nhíu mày ngà, chỉ thoáng chốc, rồi lập tức giãn ra như cũ.
- Chiêu Nghi nương nương?
- Phải, đây chính là Lưu Như Yên_Lưu Chiêu Nghi. - Con nô tì hách dịch lên tiếng.
Ả Như Yên nhếch mép, khinh bỉ nhìn nhỏ. Nhưng nhỏ kém cạnh, cong môi, nở một nụ cười ủy mị. Bốp... Dấu tay năm ngón đã xuất hiện rõ ràng trên má của con nô tì kia.
- Chỉ là một tì nữ, lại dám bất kính với bản cung?
- Ngươi... Ngươi... Thật ra ngươi là ai??? - Ả chiêu nghi run rẩy, khẩu khí cao cao tại thượng thế này... Ắc hẳn không phải hạn tầm thường.
- Lưu Chiêu Nghi, ngươi nhớ cho kĩ, bản cung là Hạ Lan Thiên Tích - Hạ Lan quý phi. Chẳng lẽ, ta đây phải chào Chiêu Nghi ngươi sao?
Nghe đến đây, Lưu Như Yên như hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ sụp xuống.
- Nương Nương, thần thiếp có tội, xin nương nương trị tội.
- Thôi, ngươi đi đi, lần sao đừng có hách dịch như vậy! Lúc nãy, ta theo thái độ của ngươi mà làm, khó chịu phải không? Vậy đừng làm thế với người khác - Vừa nói, nàng vừa nâng tay, Lưu Chiêu Nghi, nở một nụ cười rồi xoay lưng bỏ đi
- Haizzz, mới sáng là đã gặp chuyện rồi.
Bên kia bờ hồ, trong một mái lều sang trọng. Một nam nhân mình vận long bào đang nhàn nhã uống trà, hướng mắt về ngự hoa viên, nhật thời nở một nụ cười.
- Tích Nhi, nàng đúng là có bản lĩnh a~ chiêu vừa đánh vừa xoa này, quả nhiên lợi hại...
Trong khi đó, ở chỗ Thiên Tích
“ Hắc xì...”
- Kẻ nào vừa nhắc đến ta thế nhỉ? Thôi mặc kệ, nhớ bọn Bình Nhi quá a~
End chap 39
????
- Tích, cậu nghĩ vậy có được không? Thiệt thòi lắm đó - Bạch Dương thường ngày hay loi choi, lóc chóc nay lại đang lo lắng nhìn cô bạn của mình. Thiên Tích nhìn cô, nhỏ cười hiền, đôi mắt lộ rõ vẻ buồn man mác.
- Dù gì Nam Yên Thiên Tích này cũng chết một lần rồi! Nhiu đó chẳng ăn nhằm gì đâu, yên tâm đi...
- Nhưng, Tích...
“ Thánh chỉ tới”
- Hạ Lan Thiên Tích, tiếp chỉ - ông à không bà công công ỏng ẹo đi vào.
- Có tiểu nữ - Nhỏ kẽ khuỵ gối xuống.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, năm xưa tiên hoàng đã có lần nói về định ước với Hạ Lan gia, nay trẫm phong Hạ Lan Thiên Tích là Hạ Lan quý phi, ban xấp lụa đào, xấp gấm ngọc, bộ trang sức, ở tại Nam Yên cung.
- Thần tiếp chỉ - Xong, nhỏ đưa tay đón lấy thánh chỉ. Tên thái giám cười cười, sắc mặt lộ rõ ý xu nịnh, lên tiếng.
- Hạ Lan nương nương, mời người theo nô tài vào cung.
- Được, Tiểu Bạch gửi lời chào mọi người hộ ta - Nhỏ ngoái nhìn Bạch Dương rồi quay ra theo công công. Cô thì cũng chẳng biết nói gì, chỉ biết nhìn theo bóng xe khuất hẳn sau những mái nhà.
Chiếc xe ngựa sang trọng chạy thẳng vào cổng hoàng cung. Nhỏ từ trong xe bước ra, thấy Trấn Vũ đã đứng ở đó, nhỏ mỉm cười chào hắn dù trong lòng chả muốn tí nào. Lý nào nhỏ lại phải cúi chào cái tên hoàng đế vừa ngu vừa đần này chứ, ủy khuất a~
- Thần thiếp khấu kiến bệ hạ...
- Ái phi, miễn lễ, nàng hãy về cung nghỉ ngơi đi.
- Vâng
Nhỏ nói cho xong chuyện rồi theo công công về Nam Yên cung. Vừa đi, nhỏ vừa nhìn dáo dác. Hoàng cung này kiến trúc đúng là rất đẹp nha, tiếc là đến thời của nhỏ thì đều bị mai mục hết cả. Thoáng chốc, nhỏ đã đến trước Nam Yên cung. Các tì nữ ra vào tấp nập, thấy nhỏ, mọi người đều cúi chào.
- Nô tì tham kiến Hạ Lan nương nương.
Một tiểu cô nương đáng yêu, lanh lẹ từ trong đó đi ra.
- Nương nương, nô tì đưa người về thay y phục.
- Được.
Nhỏ cùng cô bé ấy về phòng. Trong khi ngồi cho cô bé chảy tóc, Thấy cô bé này cũng thông minh, lại không biết toan tính. nhỏ nhẹ nhàng hỏi.
- Muội tên là gì?
- Hồi bẩm nương nương, nô tì là Lục Tiểu Trân.
________________________________
Các sao ở trong Huy Khiêm phủ đang đi qua đi lại, mặt mày rất chi là sốt ruột. Không biết nhỏ có ổn không nữa. Haizzz, tại đứa tụi cô đều đã có người yêu hết cả, đâu muốn đi đâu nên đành để Tích Nhi đi một mình vậy. Mong rằng nhỏ sẽ đối phó được với Thục phi- Hạ Tiên Nhi, con gái của tên tể tướng chết tiệt ấy.
- A, tớ lo cho Tích quá - Ngư Ngư vò đầu, bức tóc.
- Haizzz, Ngư à, vài ngày nữa tụi mình đến thăm cậu ấy, được chưa? - Thiên Bình, dù cho đang trấn an Ngư nhưng trong thâm tâm cô lại lo lắng hơn bất cứ ai.
- Được rồi, đừng lo quá, Tích của chúng ta rất Thông minh, sẽ chẳng sao đâu, thôi, hôm nay mình trổ tài nấu một bữa cho mọi người vậy - Kim Ngưu
Nghe đến đồ ăn, Nhân Mã và Bạch Dương mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô. Nhân Mã vỗ tay bốp bốp.
- Hoan hô, Ngưu là nhất!
Các sao cũng thấy bớt lo cho nhỏ. Mấy món ăn của Ngưu ca thật sự là không ai sánh bằng a~
_________________________________
Tích thay y phục của quý phi. Một bộ trang phục đơn giản nhất mà nhỏ được ban. Nhỏ ngồi trên ghế, vuốt ve mái tóc mềm mại của mình. Đôi môi khẽ cong lên.
- Hạ Tiên Nhi, ta thật muốn gặp ngươi quá đi...
12 Chòm Sao Và Hành Trình Ngược Thời Gian - Chapter 39
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Buổi tối, trong cung cấm này thật sự điều hiu. Thiên Tích ngồi dựa vào chiếc ghế, lười biếng nhướng mắt nhìn ra cửa sổ. Bình thường, vào những đêm trăng vừa sáng vừa trong thế này, nhỏ đã cùng các sao chơi đùa, ăn bánh, uống trà rồi. Còn bây giờ...
- Hoàng thượng giá lâm
Quái, đêm hôm khuya khoắt thế này, tên Trấn Vũ ấy đến đây làm gì? Chẳng lẽ... Hắn có ý đồ gì với nhỏ sao?
- Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng
- Ái phi~ Miễn lễ, các ngươi lui ra đi
Mấy tên công công, tì nữ cười cười rồi nhanh chóng lui ra. Họ vừa đóng cửa lại, nhỏ liền rụt tay lại. Bước lại chỗ lúc nãy vừa ngồi, chống tay lên cằm. Cong môi nhìn hắn.
- Ngươi đến làm gì?
- Ái phi, đêm khuya thế này, nàng nghĩ trẫm đến đây làm gì a~ - Hắn cười, giọng cợt nhã.
- Chớ có đùa cợt, không ta một đao đâm chết ngươi
Nhỏ mặt lạnh như băng, không chút biến sắc. Lên tiếng mang tính chất đe dọa, khiến ai kia bất chợt đổ mồ hôi lạnh. Hắn cười làm hoà, rồi lên tiếng.
- Được, Được, Thiên Tích đại tiểu thư, là trẫm sai được chưa? Trẫm chỉ đến đây để nàng có thể dựa vào mà đối phó với Thục Phi thôi.
- Nói vậy còn nghe được!
Nhỏ nghiên đầu, nhìn hắn bằng nửa con mắt, bất chợt nở nụ cười - nụ cười rất đẹp, trong sáng, thuần khiết chẳng khác nào một đóa hoa cúc trắng vậy. Hắn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Kì lạ, với các phi tầng khác, hắn chưa từng có cảm giác thế lại! Bây giờ sao lại...?
- Được rồi, ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất - Nhỏ nói một cách vô cách vô cùng thản nhiên, không thèm quan tâm người kia mặt mày bắt đầu biến dạng.
- Trẫm thân thể ngàn vàng sao có thể...
- Haizzzz, được, vậy ta dùng chăn chắn lại, ta một bên, ngươi một bên
Đêm khuya, cả hai chìm sâu vào giấc ngủ, dẫu rằng chưa biết ngày mai sẽ ra sao...
______ Ta là dãy phân cách một đêm đã qua_____
Tích Nhi thức dậy thì thấy hắn đã đi khỏi, mặc kệ, dù sao cũng có liên quan gì đến nhỏ đâu. Nhỏ trang điểm đơn giản, mái tóc đen mềm mại, được búi cao một ít, gài lại bằng một cai trâm bằng Ngọc bích, phần còn lại xoả dài đến qua lưng. Nhỏ khoác lên người một bộ y phục màu sơn trà giản dị, đầy thoát tục, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên, thuần khiết của người con gái tuổi xuân xanh. Xong, nhỏ ra ngự hoa viên đi dạo vì trong này thật sự rất ngột ngạt a~
Nhỏ đang rảo bước quanh hồ sen thì khuất xa lấp ló hai bóng người. Một nữ tử mặc xiêm y màu vàng chanh và một tì nữ. Ả ta đang đi lại chỗ nhỏ, thấy nhỏ mặt y phục đơn giản, nô tì của ả ta hét lớn.
- To gan, thấy chiêu nghi nương nương còn không mau quỳ xuống.
Nhỏ nhíu mày ngà, chỉ thoáng chốc, rồi lập tức giãn ra như cũ.
- Chiêu Nghi nương nương?
- Phải, đây chính là Lưu Như Yên_Lưu Chiêu Nghi. - Con nô tì hách dịch lên tiếng.
Ả Như Yên nhếch mép, khinh bỉ nhìn nhỏ. Nhưng nhỏ kém cạnh, cong môi, nở một nụ cười ủy mị. Bốp... Dấu tay năm ngón đã xuất hiện rõ ràng trên má của con nô tì kia.
- Chỉ là một tì nữ, lại dám bất kính với bản cung?
- Ngươi... Ngươi... Thật ra ngươi là ai??? - Ả chiêu nghi run rẩy, khẩu khí cao cao tại thượng thế này... Ắc hẳn không phải hạn tầm thường.
- Lưu Chiêu Nghi, ngươi nhớ cho kĩ, bản cung là Hạ Lan Thiên Tích - Hạ Lan quý phi. Chẳng lẽ, ta đây phải chào Chiêu Nghi ngươi sao?
Nghe đến đây, Lưu Như Yên như hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ sụp xuống.
- Nương Nương, thần thiếp có tội, xin nương nương trị tội.
- Thôi, ngươi đi đi, lần sao đừng có hách dịch như vậy! Lúc nãy, ta theo thái độ của ngươi mà làm, khó chịu phải không? Vậy đừng làm thế với người khác - Vừa nói, nàng vừa nâng tay, Lưu Chiêu Nghi, nở một nụ cười rồi xoay lưng bỏ đi
- Haizzz, mới sáng là đã gặp chuyện rồi.
Bên kia bờ hồ, trong một mái lều sang trọng. Một nam nhân mình vận long bào đang nhàn nhã uống trà, hướng mắt về ngự hoa viên, nhật thời nở một nụ cười.
- Tích Nhi, nàng đúng là có bản lĩnh a~ chiêu vừa đánh vừa xoa này, quả nhiên lợi hại...
Trong khi đó, ở chỗ Thiên Tích
“ Hắc xì...”
- Kẻ nào vừa nhắc đến ta thế nhỉ? Thôi mặc kệ, nhớ bọn Bình Nhi quá a~