"Không hiểu gì hết, trời ơi!!!" - Trích lời Nhân Mã.
~~~O~~~
Hôm nay là ngày nghỉ nên Nhân Mã tranh thủ đi đến khắp các bệnh viện. Để chi ư? Nói ra thì hơi kinh dị và sởn gai ốc một tí nhưng chắc cũng phải nói thôi.
Đi khắp cả mấy cái bệnh viện rồi mà chả có cái tử thi nào vừa ý cả, Nhân Mã chán nản thở dài. Cầm tờ giấy lên, rất nhiều tên bệnh viện cô liệt kê đã bị cô gạch một đường tàn nhẫn. Gạch thêm một đường nữa, cô nhìn xuống tên bệnh viện kế tiếp. Kim Khang sao? Lớn vậy mong là sẽ có thứ đáng để cho cô khám phá. Gấp gọn lại tờ giấy rồi cất hết vào trong túi xách, cô bắt một chiếc tắc xi, rời khỏi cổng bệnh viện Hiệp Thất.
Chiếc tắc xi đưa cô đến cổng bệnh viện Kim Khang, trả tiền xong xuôi, cô bước vào.
Chỉ vì tìm cái nhà xác mà cô đi suốt một vòng tầng một mới thấy. Định bước vào thì một cái bảng đỏ choét với mấy cái chữ to đùng đập vào mắt: "Không phận sự cấm vào.". Nhân Mã bĩu môi, xớ một tiếng, tùy tiện mở cửa bước vào. Trời ạ, mới bước vào thôi là đã lạnh sun tờ-rym cờ-mờ-nờ rồi, sao bọn bác sĩ y tá chịu được thế không biết. Nhân Mã lắc đầu bó tay, đóng cửa đi vào khám phá.
~~~O~~~
- Cảm ơn cậu, bác sĩ Kim.
- Dạ không cần phải cảm ơn đâu ạ, bác giữ gìn sức khỏe đi ạ, cháu có việc phải đi trước.
- Được rồi, không sao, cậu cứ đi đi.
Cúi đầu chào ông lão đó một cái, Kim Ngưu ra khỏi phòng. Cầm bệnh án của ông lão đó, anh đoán ông ấy cũng phải sống thêm được khoảng năm, sáu năm nữa. Bước ngang qua phòng xác, cái bóng nhỏ nhỏ màu xanh lá đi qua mắt anh khiến Kim Ngưu ngừng lại. Quay lại nhìn vào trong, một cô bé thấp hơn anh một cái đầu đang lúi húi làm cái gì đó. Cô bé đó làm gì trong nhà xác thế nhỉ? Kim Ngưu nhìn một lúc lâu. Cũng xinh xắn đấy chứ (==!). Nhưng...bộ cô bé đó không thấy cái bảng "Không phận sự cấm vào" to đùng ở trước cửa sao? Kim Ngưu chán nản mở cửa, bước vào không một tiếng động. Anh phải dọa cô bé này chết khiếp mới được. Nghĩ đến đó, Kim Ngưu cười một cái nguy hiểm, bước đến gần Nhân Mã. Chưa kịp chạm vào cô, Kim Ngưu đã bị Nhân Mã quay người, đâm sầm vào ngực. Ai da, đau đấy!
Nhân Mã cô đặc biệt tai thính, dù là tiếng muỗi bay cũng nghe được chứ huống gì là tiếng bước chân, tiếng mở cửa. Bởi vậy, khi đoán được cái người kia đang ở phía sau mình, cô tính quay ra cho người đó vào viện mấy ngày. Ai ngờ người đó gần đến vậy, thế là không kịp dừng đã đâm sầm vào người ta. Chậc, lại bị bảo vệ xách cổ đá đít ra ngoài rồi. Nhân Mã thầm chán nản trong lòng, ngước mắt lên nhìn người con trai anh tuấn kia, cười một cái, từ từ lùi về phía cửa, định lẻn luôn ra ngoài. Định đó, thấy chữ "định" không? Bởi vậy, chưa kịp mở cửa đã bị túm cổ áo mất rồi. Asssss. Nhân Mã nhăn nhó rủa thầm, phen này khó sống rồi.
Nhấc cô bé nào đó lên, Kim Ngưu đem về phòng mình. Sau khi thả cô bé xuống cái ghế trước bàn làm việc của mình, anh hỏi:
- Được rồi, cô bé, em tên gì?
Nhân Mã nhìn Kim Ngưu từ trên xuống dưới, sau đó thản nhiên phun ra hai chữ:
- Hỏi chi?
Kim Ngưu phì cười với cách trả lời của Nhân Mã, sức sát thương lớn đấy.
- Anh là Kim Ngưu, bác sĩ khoa tim mạch. Anh thấy hình như em đang ghi bậy bạ về tim đấy, để anh giảng lại cho em nhé.
Không đợi câu trả lời của Nhân Mã, anh đi tới tủ lạnh lấy một miếng bánh ga tô, đặt trước mặt cô rồi đi tới một cái bảng chi chít chữ, ở giữa có hình một quả tim to đùng.
Nhìn anh thao thao bất tuyệt mà cứ gọi cô là cô bé. Quá bất mãn, Nhân Mã ăn một miếng bánh, nói:
- Nhân Mã.
- Hả?
- Tên em là Nhân Mã.
Kim Ngưu mỉm cười nhìn cô, sau đó nói tiếp:
- Nhân Mã nghe nè, đây là van tim, trường hợp bị hở van tim là không có cái gì có thể cứu được, chỉ có phẫu thuật ghép van khác mới được thôi, hiểu chứ?
Nhân Mã vẫn chăm chú lắng nghe, gật gù cái đầu nhỏ tỏ vẻ hiểu. Lát sau cô liếc đồng hồ. Ô mai gót, 6g tối rồi. Nhân Mã không nói không rằng, bỏ cuốn sổ vào cặp, xách túi rồi chạy ra ngoài, chả để cho Kim Ngưu kịp ú ớ câu gì. Anh lắc đầu, cười bó tay với cô nàng.
Trên bàn, miếng bánh vẫn còn một nửa. Đặt cây bút bi cầm nãy giờ vào ngăn bàn, anh hạ mình xuống ghế lúc nãy Nhân Mã ngồi. Bất giác nhớ lại khuôn mặt dễ thương của Nhân Mã lúc nghe anh giảng, anh khẽ bật cười. Anh có ấn tượng với cô bé này đấy. Dám vào nhà xác một mình, đến anh cũng phải vào rồi chuồn ra lẹ, nhìn là biết cô bé đó như thế nào rồi. Chậc, gan to thật. Cầm cái dĩa bóng loáng, cắm lên một miếng bánh nhỏ, anh cho vào miệng mình. Cái phần dang dở này sao mà ngon lạ. Thôi kệ, bánh anh làm mà, không ngon sao được (==!). À mà...Kim Ngưu, chúc mừng sinh nhật mày.
~~~O~~~
Sáng đẹp trời mấy ngày sau, bạn Nhân Mã nhà mình xách mông tới bệnh viện Kim Khang. Vai phải đeo túi xách đựng đồ cần thiết, trước ngực là cái máy ảnh samsung đời mới. Còn vì sao đem á, thì lý do nó là như thế này. Bạn Nhân Mã nhà mình sau cái ngày đầu tiên đó là về liệt tay luôn chỉ vì những thứ không biết vào sổ trong lúc nghe Kim Ngưu giảng. Bởi vậy, cái bệnh lười tái phát, bạn ấy đã phải len lén mấy ngày để chôm cái máy ảnh này đấy. Nay đã an toàn đem được đến đây rồi, hay chưa? Nhân Mã cười đắc ý, đem máy ảnh đi chụp vòng vòng. Đi mãi thì cô tìm thấy một bộ xương. Hè hè, chụp rồi phóng to đem về dọa Song Ngư mới được. Một tiếng tách vang lên, mắt của Nhân Mã chắc chắn nhìn thấy bộ xương trong ống kính. Biết vì sao cô lại phải dùng từ "chắc chắn" không? Bởi vì cái hình mà cô thu được chỉ có hàng cúc trên nền đen, hai bên là hai màu trắng toát. Khóe môi Nhân Mã giật giật. Thằng cha nào làm cái bức ảnh xinh đẹp của cô ra thế này hả?
Nhân Mã nãy giờ mới để ý chỗ mình nó tối tối. Ngước từ đôi giày cho tới cái quần tây đen, không có gì đặc sắc cả. Lướt từ cái cúc cuối cùng của cái áo sơ mi đen ẩn sau chiếc áo blouse cho tới cái cúc trên cùng, mặt Nhân Mã tối sầm lại. Chả phải mấy cái cúc ở giữa rất giống trong bức ảnh không đáng có kia sao? Nhân Mã ngước lên nhìn cái gương mặt của thủ phạm, sau đó trán nổi gân xanh. Cái mặt rất ư là phởn của Kim Ngưu không ngại ngùng đập cái "bốp" vào mặt Nhân Mã. Không để ý đây là bệnh viện, cô gào ầm lên:
- Cái tên này, làm... ưm...
Kim Ngưu hốt hoảng bịt miệng cô lại, "suỵt" một tiếng, khẽ nhắc nhở:
- Đây là bệnh viện, em bé tiếng chút đi.
Lúc này Nhân Mã mới nhận ra, lập tức thôi không giãy giụa, ngượng ngùng cúi đầu, tránh những ánh nhìn bực dọc của người xung quanh. Kim Ngưu phì cười trước bộ dạng của Nhân Mã, kéo tay cô chui tọt vào phòng anh.
Khi đã vào phòng Kim Ngưu, Nhân Mã lập tức lấy hơi, gào ầm lên:
- Cái tên này, làm mất tấm hình đẹp nhất của người ta rồi!
Mặc kệ Nhân Mã có gào thét tới cỡ nào thì cái tên mặt phởn Kim Ngưu kia cũng bình thản cỡ đấy. Sau đó, anh nhe nhởn nói:
- Cùng lắm anh chụp bức khác cho em.
Đầu Nhân Mã vẫn bốc hỏa, nghe Kim Ngưu nói lại bùng cháy dữ dội hơn.
- Không cần!
Kim Ngưu chỉ cười nhìn thái độ của cô. Anh ấn cô ngồi xuống ghế, anh đi về phía tủ lạnh, lấy một miếng bánh và đặt xuống trước mặt cô.
Ơ, lại bánh kem sao? Mà hình như cái miếng này quen quen.
- Bánh mới, em ăn thử đi.
Nhân Mã cầm dĩa lên, cắt một miếng rồi cho vào miệng. Vị ngọt đều, không béo cũng không ngán, khá ngon đấy.
- Bánh này anh mua à?
Kim Ngưu không ngờ bánh mình làm có thể được cô so sánh với mấy cửa hàng chuyên nghiệp kia đấy.
- Không, anh tự làm, ngon không?
Nhân Mã tròn mắt nghe anh nói. Cái gì? Bánh anh ta làm sao? Bác sĩ tim mạch mà làm bánh ngon vậy sao? Ôi trời ơi, thời buổi này thật là... Chậc...chậc...chậc, nghịch lý, nghịch lý.
- Anh có phải bác sĩ khoa tim mạch không đấy? - Nhân Mã không tin, nheo mắt dò hỏi.
Kim Ngưu biết mà, ai mà tin cho được. Bác sĩ và thợ làm bánh, hai việc này có liên quan đến nhau sao? Vậy là mình anh đảm nhận hai việc rồi ư?
- Theo em thì sao?
Nhân Mã không biết nói gì cả, chỉ biết lắc đầu cảm thán.
- Ôi, nghịch lý, nghịch lý.
Ngồi ăn từ từ miếng bánh, bạn Mã Mã nhà mình mắt đầu nghĩ lung tung.
Bánh kem? Mấy hôm trước cũng bánh kem, hôm nay cũng bánh kem, dịp gì mà bánh kem nhiều thế nhỉ? Cố lên nào Nhân Mã, vận dụng cái chỉ số IQ cao ngất ngưởng của mày đi. Sau một hồi nhíu mày suy nghĩ, cái bóng đèn một trăm mười chín Oát (W) của Nhân Mã cũng "ting" một phát. Chẳng lẽ...
- Hôm nay sinh nhật anh hả?
Phụt! Khụ! Khụ! Khụ!
Thế đi tong cái tách cà phê rồi. Nhân Mã hốt hoảng lấy khăn lau cho Kim Ngưu. Cô hỏi đột ngột lắm sao? Nhìn Kim Ngưu ái ngại, cô e dè hỏi:
- Em... hỏi gì sai ạ?
Kim Ngưu sau khi đã thôi không bị sặc nữa mới lắc đầu nhìn cô:
- Không, em không nói gì sai cả. Đúng là sinh nhật anh nhưng đó là mấy hôm trước rồi.
- À, vậy sao? Xin lỗi, em không biết.
- Không sao cả, em không biết cũng đúng, chúng ta chả biết gì về nhau ngoài cái tên cả.
Đôi mắt của Nhân Mã lại đảo vòng vòng, sau đó cô "a" lên một tiếng rồi chạy ra ngoài. Kim Ngưu nhìn theo mà cười khổ sở. Lại giống như hôm đó nữa sao? Thu dọn đĩa xong, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay của mình, bất giác thở dài. Chả có cái sinh nhật nào được toàn vẹn cả.
Nhìn xuống con đường nhộn nhịp kia, anh chả thấy có cái gì thú vị. Nhưng lúc cái bóng nhỏ bé kia đập vào mắt anh, nó đã đem lại cho anh cực nhiều dấu chấm hỏi. Ủa, cô bé ấy vào đó làm gì nhỉ? Anh nhìn thật lâu vào cái shop to lớn đó, cái bóng nhỏ bé ấy chạy qua đường, đi về phía bệnh viện, trên tay có cầm một túi đồ in logo của cái shop đó. Mua cho ai vậy nhỉ?
Trong khi anh đang mải suy tư thì "cạch" một tiếng, cánh cửa phòng anh mở ra. Xoay ghế lại, anh ngạc nhiên nhìn Nhân Mã đang chống tay vào cửa, thở dốc. Và trên tay cô là cái túi anh nhìn thấy lúc nãy. Chẳng lẽ...nó dành cho anh sao?
Điều hòa lại nhịp thở cho ổn định, Nhân Mã mới đóng cửa phòng lại, tiến về phía Kim Ngưu, đưa cái túi ra.
- Đây, quà sinh nhật cho anh, dù hơi muộn nhưng sinh nhật vui vẻ.
Kim Ngưu ngạc nhiên nhìn Nhân Mã, đôi bàn tay từ từ đón lấy món quà của cô.
Nhân Mã khoác túi lên vai, đi ra phía cửa.
- Em về nhé, bữa nào rảnh em lại đến.
Rồi cô ra khỏi phòng.
Kim Ngưu nhìn món quà trong tay. Cái này chắc chắn là đồng hồ, bởi lúc nãy cô bé bước ra từ shop đồng hồ to nhất thành phố - Nhân Nghi mà. Lấy cái hộp nhỏ vuông kia ra khỏi túi, Kim Ngưu khó hiểu mở ra từ từ. Hai giây trước anh khó hiểu, hai giây sau anh ngỡ ngàng. Cái...cái này... . Nhìn cái đồng hồ mặt to được làm từ vàng trắng, mặt đồng hồ không bị trầy xước, thấy cả động cơ bên trong đang xoay theo từng nhịp, anh ngạc nhiên đến không nói nổi một lời. Cái này là cái mà anh dự định sẽ mua sau khi xong việc mà. Ánh mắt Kim Ngưu trong một khắc nhẹ nhàng dịu lại, môi vẽ lên một đường cong hoàn hảo.
- Cảm ơn em, Nhân Mã.
~! End chap 4 !~
"Chà, tội quá cơ!" - Trích lời Song Ngư.
~oo~
Vừa đặt chân đến cửa, chưa kịp mở cửa ra thì một lá thư được dán trước cửa đã đập ngay vào mắt Song Ngư. Giật nó ra khỏi cửa, Song Ngư bước vào phòng, mắt chăm chú nhìn lá thư. Nội dung cũng chả có gì đặc sắc lắm, vẫn lặp lại (tất nhiên là có thêm thêm bớt bớt) như sau: "Nghe cho rõ đây bọn nhãi nhép Yuka, tám giờ sáng hôm sau, bang Dawa tụi tao đợi chúng mày ở trường King, tụi tao thách đấu đấy, liệu mà đến cho đúng giờ.". Cuối cùng kết thúc là hình như là một giọt máu, Song Ngư nghĩ vậy.
- Cái gì vậy?
Ung dung rung đùi ngồi trên cái ghế yêu quý của mình, Xử Nữ hỏi.
Tiến về phía Xử Nữ, Song Ngư đưa ra, vẻ mặt chán nản, nhún vai nói:
- Thêm một bang muốn chết.
Thiên Bình cũng tỏ thái độ như Song Ngư, im lặng một hồi rồi trong đầu tự dưng nảy ra ý tưởng.
- Ê, giờ không chơi cách cũ nữa, chơi cách mới đi.
Năm đứa cùng đưa mắt khó hiểu nhìn Thiên Bình, đồng loạt hỏi:
- Cách mới? Cách gì?
Thiên Bình nở một nụ cười đểu, mắt liếc ai đó.
- Là...
~oo~
- Haizzzzz, sao lại là mình chứ?
Song Ngư trề môi, thở thườn thượt dài mấy chục cây số. Hiện tại thì bạn Ngư ngố nhà mình đang đứng trước Viện nghiên cứu Bảo Vũ. Còn để làm gì thì không biết.
Bước từ từ từng bước vào trong Viện nghiên cứu, Song Ngư ngó qua ngó lại, ngó tới ngó lui. Rồi cô chợt nhận ra, mình đang đứng giữa sảnh lớn. Đặc biệt hơn á, là cô cảm thấy mình thật lạc loài với những học viên trong đây. Học viên ở đây đeo găng trắng, mặc áo thí nghiệm trắng cứ đi qua đi lại xung quanh Song Ngư, mà cô thì sao? Quần jeans áo lưới, giản dị vô cùng. Có thể nói, cái áo lưới màu đỏ choét của cô khiến cô trở thành sinh vật lạ. Đến khi ý thức ra, Song Ngư mới ngại ngùng lè lưỡi, kéo hai bên tóc sang che mặt, nhanh chóng bước về phía cậu chàng đang ngồi ở ghế. Gõ gõ vài cái để thu hút sự chú ý của cậu ta, cô mỉm cười hỏi:
- Anh có thể chỉ cho tôi văn phòng của Viện trưởng không?
Cậu ta nhìn Song Ngư từ trên xuống dưới vẻ lạ lùng nhưng rồi cũng nhanh chóng đứng dậy, cười đáp lại:
- Cô theo tôi.
Cậu chàng đó dẫn Song Ngư đi vào thang máy lên tầng năm - tầng cao nhất của Viện nghiên cứu. Bước ra khỏi thang máy và đi một đoạn nữa, cậu ta nói với Song Ngư:
- Đến rồi!
Bấy giờ Song Ngư mới để ý, cô và cậu ta đang đứng trước một cánh cửa gỗ trắng. Cảm ơn cậu ta một cái, Song Ngư quay người, khẽ gõ cửa.
- Vào đi!
Một giọng nói thấp đầy nam tính vang lên khiến Song Ngư bất giác run lên. Nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cô đẩy cửa, ló đầu vào.Điều đầu tiên anh thấy khi nhìn về phía cửa là một cái đầu nhỏ nhắn với mái tóc màu nâu sữa được cột hai bên khiến anh ngớ người. Cột hai bên? Chẳng lẽ là con nít sao? Cơ mà Bảo Bình anh đâu có bao giờ thân thiện được với mấy đứa con nít đâu nhỉ? Chúng gặp anh là không hiểu sao toàn khóc ré lên thôi. Bảo Bình khẽ lắc đầu cười khổ, nhưng rồi anh cũng đưa mắt nhìn người anh cho là con nít. Ồ, cũng khá dễ thương đấy! Bảo Bình thầm nhận xét như vậy khi Song Ngư quay lại nhìn anh.
- Anh là Bảo Bình ạ?
Tiếng nói trong trẻo của Song Ngư cất lên, đánh tan đi những suy nghĩ của anh.
- Đúng rồi, cô bé cần gì?
Mắt Song Ngư sáng rỡ, lập tức lục lọi cái túi xách màu hồng của mình, lấy ra một tờ giấy, giơ ra trước mặt Bảo Bình:
- Phiền anh làm hộ em cái này được không ạ?
Cầm lấy tờ giấy mà Song Ngư đưa, anh tròn mắt một hồi rồi nhìn Song Ngư, hỏi:
- Em biết cái này à?
Song Ngư lập tức chối đây đẩy:
- Dạ không, là bạn em ạ.
- Em dùng cái này để làm gì?
Song Ngư thật không biết trả lời sao. Chẳng lẽ nói toẹt ra như Thiên Bình nói là đi giết người à? Không được.
- Ờ thì...cái này... Thôi, Viện trưởng cứ làm hộ em đi, em sẽ nói lý do sau.
- Không được, em không nói thì tôi không làm.
Chậc. Thái độ kiên quyết của Bảo Bình khiến Song Ngư lúng túng. Đảo mắt liên hồi tìm kế, cuối cùng Song Ngư "à" lên một tiếng rồi dò hỏi:
- Tối mai anh rảnh không? Không bận thì em mời anh một bữa, tiện thể nói lý do luôn.
Giờ đến lượt Bảo Bình nghĩ ngợi, đắn đo một hồi, anh cụp mắt đứng dậy rồi nói:
- Đi theo tôi.
Song Ngư tung tẩy, vui vẻ bước theo sau. Cuối cùng thì Bảo Bình cũng đã đồng ý rồi.
~oo~
Gió vi vút thổi cuốn những chiếc lá khô dưới nền đất lạnh lăn đi, dọn đường cho một cuộc chiến mới lại bắt đầu. Phía xa, Xử Nữ, Bạch Dương, Nhân Mã, Song Tử, Song Ngư đang bước tới. Dáng vẻ chả có gì bận tâm dù biết chuyện gì sắp tới với họ.
- Nè, lúc nãy là lần đầu tiên tớ thấy Thiên Bình đáng sợ như vậy đấy.
Bạch Dương ôm người, rùng mình ớn lạnh khi nghe cách nói chuyện của Thiên Bình trong điện thoại, rồi cả cái vụ ném điện thoại nữa. Chỉ có thể dùng hai từ thôi: NÁT BÉT!
- Ờ, tớ thấy thường ngày cậu ấy rất hay cười mà lúc giận lên thì... Ô my Chúa!
Song Ngư uốn éo như bị đánh trúng chỗ có máu buồn vậy.
- Lúc đó thì...tớ cũng hơi sợ.
Xử Nữ đột nhiên lên tiếng khiến bốn người còn lại tròn mắt. Song Tử chỉ Xử Nữ rồi ngập ngừng, bất giác khẽ rùng mình:- Hả? Cậu cũng thế ư? Vậy tức nghĩa là...
- Cậu ấy lúc giận...cực kỳ đáng sợ! Mà theo tớ thấy thì gần đây cậu ấy rất hay bực. Có vẻ như cái người mà cậu ấy hay chửi trong điện thoại kia chính là nguyên nhân khiến cậu ấy như thế.
Nhân Mã chống cằm nghĩ ngợi rồi suy đoán.
Dường như lời nói của Nhân Mã khiến cho cả bọn bận tâm. Bận tâm được một chút thôi vì có vẻ bọn họ đã đến nơi rồi.
- Ế-nhô!
Giọng nói không hề khách khí của con nhỏ đang ngồi vắt vẻo trên cái lan can của cái cầu trượt đã biến dạng kia khiến cho Bạch Dương chú ý. Để trêu tức lại nhỏ, cô giơ tay, cười một cái:
- Ế-nhô!
Nhìn mặt con nhỏ đó đã bắt đầu có dấu hiệu không hài lòng, nhưng cũng nhanh chóng dấu nó đi.
- Ai cha, đã đến rồi thì tiện thể solo một màn đi nhỉ?
Nói rồi con nhỏ đó nhảy xuống, đám đàn em lập tức rẽ ra nhường lối cho cô ta tiến về phía bọn họ. Hưm, chọn ai bây giờ nhỉ? Trình độ của cô ta không thể gọi là cao được nhưng cô ta từ lâu đã ghét bọn Yuka đã lâu nên giờ chắc phải lợi dụng cơ hội từ bọn nó mới được. Lướt mắt một hồi, cô ta giơ ngón tay chỉ vào Song Ngư.
Song Ngư chả hiểu gì sất, chỉ tay ngược lại phía mình, hỏi ngu ngơ:
- Tôi á?
Thấy cô ta gật đầu một cái chắc nịch, Song Ngư mới từ từ bước ra. Yếu đuối thế này thì có lẽ rất dễ đánh, cũng được.
Song Ngư theo cô ta ra đến giữa sân. Chưa kịp chuẩn bị thì cô ta đã giơ chân xoay người khiến Song Ngư bất ngờ, chỉ kịp giơ tay ra đỡ. Rồi sau đó, cô ta thu nắm đấm, đấm một phát vào mắt Song Ngư, khiến Song Ngư hơi lùi ra sau, khóe môi rỉ ra ít máu. Con nhỏ đó đắc ý tiến lên, đấm thêm cho Song Ngư một phát nữa. Song Ngư thở dốc nhưng vẫn không phản công. Con nhỏ đó được đà, đánh mấy cái vào đầu Song Ngư, tát cho cô vài cái nhưng cô vẫn đứng vững có điều hơi chao đảo, lùi ra sau và bị mất một ít máu.
Bạch Dương nghiến răng tức giận nhìn Song Ngư bị con nhỏ đó đánh, định tiến vào thì chợt nhớ ra đấy là một trận solo, là một đấu một. Nhưng nếu Song Ngư không trụ nổi nữa thì cô sẽ giết chết con nhỏ đó. Bên này bốn đứa im lặng, bên kia thì chúng nó đang hò reo đầy phấn khích. Đã thế lũ trong trường còn hiếu kỳ ngó ra ngoài cửa sổ xem nữa chứ.
Con nhỏ đó được đàn em cổ vũ và cũng muốn nở mày nở mặt với bọn trong trường. Bang của chúng nó đã bị coi thường, bây giờ phải cho chúng nó thấy mình có thể đánh bại bọn Yuka - đứng đầu trường Zojidika. Con nhỏ dồn hết bực tức đạp một phát vào bụng Song Ngư khiến cô ngã xuống đất.
Lúc này Song Ngư mới từ từ đứng dậy, ngẩng mặt lên trời hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêng đầu nhìn cô ta, cười nói:
- Đánh đủ rồi đúng chứ?
Rồi ngay lập tức, cô tắt nụ cười, đôi mắt tức giận nhìn cô ta:
- Giờ thì đến lượt tao.
Dứt lời, Song Ngư đi đến túm lấy mái tóc của cô ta giật xuống, tát liên tục hơn chục cái vào mặt cô ta. Rồi sau đó, cô đạp cô ta xuống đất, đánh mấy chục cái nữa vào đầu cô ta. Song Ngư nhấc cô ta lên, giáng mấy cái đấm nữa vào mặt cô ta. Cô túm lấy hai vai cô ta, giơ gối thụi mạnh mấy cái không thương tiếc vào bụng. Máu chảy từ đầu cô ta, từ mũi, từ miệng cô ta bám dính lên đôi tay trắng trẻo ngọc ngà của Song Ngư. Nhìn con nhỏ bị mình đánh cho thê thảm, cô nói:- Máu của mày...khiến tao ghê tởm.
Mất hết mấy giây kinh hoàng, cả đám đàn em của con nhỏ đó lập tức xông lên, trả thù cho đại ca của chúng nó.
Đối với năm đứa cô thì bọn này chỉ là hạng ruồi non thôi. Đứa bị Bạch Dương đánh cho mù mắt. Đứa bị Xử Nữ đánh cho cắn lưỡi chết ngay tại chỗ. Đứa thì bị Nhân Mã đánh cho sái quai hàm. Đứa thì bị Song Tử làm cho khiếp sợ chết lâm sàng ngay tại chỗ. Đứa bị Song Ngư đá cho gãy cột sống, quằn quại như con cá sắp chết.
Dẹp loạn xong cái đám loi nhoi này cũng là lúc cái bóng liêu xiêu bỏ trốn của con nhỏ cầm đầu hiện rõ trên mặt đất, trong nắng vàng. Song Ngư lập tức đi tới, túm lấy mái tóc rối bù của cô ta kéo đi khiến cô ta la hét oai oái.
- Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi!
Song Ngư ném cô ta xuống dưới đất, cười khẩy:
- Tha sao? Ngu si thì sao phải sao nhỉ?
Móc túi ra một lọ chất lỏng, Song Ngư đổ hết lên người cô ta. Một mùi hắc bốc lên khiến cho cả đám phải bịt mũi, nhăn mặt.
- Các người, các người...làm gì vậy?
Cô ta hốt hoảng hét lên.
- Mấy giây Song Ngư nhỉ?
Nhân Mã hỏi, chả liên quan gì đến câu hỏi của cô ta, hay nói thẳng toẹt ra là Nhân Mã lơ đẹp cô ta.
- Còn hai giây nữa bạn yêu à.
Song Ngư cười híp mắt.
Hai giây trôi qua nhẹ nhàng, những chỗ bị Song Ngư tạt cái thứ chất lỏng kinh dị đó lên người, cô ta bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy và lạnh. Sau một hồi gãi tay, gãi chân, gãi bụng và run vì lạnh thì cô ta bắt đầu cảm thấy nóng như lửa đốt. Một cơn đau cắt da cắt thịt dần truyền đến khiến cô ta hét lên đau đớn quằn quại. Lúc nhận ra thì cánh tay cô ta đang bị khoét một mảng lớn khiến cô ta sợ hãi. Rồi cô ta giơ chân, những miếng thịt nhầy nhụa đỏ tươi đang từ từ rơi ra ngoài, dần dần hiện rõ những đốt xương trắng nhưng rỗng tuếch. Cô ta hét lên kinh hoàng như không tin vào những gì hiện ra trước mắt mình. Lát sau cô ta thở đứt quãng, đưa mắt nhìn phần bụng của mình. Cái chất kinh khủng đó đang ăn dần ăn mòn nội tạng của cô ta. Hơi thở cô ta gấp gáp hoảng sợ, hét ầm ĩ. Nhưng sau đó tiếng hét đó nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Chứng kiến cảnh này không làm cho bọn Xử Nữ cảm thấy kinh tởm mà làm cho những bang hội trong trường King được một phen kinh hoàng bởi cách trừng trị tận gốc đó. Rồi bọn Xử Nữ quay đầu bỏ đi. Bóng họ khuất dần sau những cơn nắng vàng chói lóa thì lại có một cái dáng khác đi tới. Người đó giơ chân, đá đá vào cái xác đã lạnh ngắt kia rồi nở một nụ cười mỉm, ngước mắt nhìn bọn đang tò mò kia sau đó cúi đầu, môi mấp máy:
- Lũ ngu xuẩn.
~oo~
Như đã hứa với ngài Viện trưởng đáng kính - Bảo Bình, tối hôm sau cả hai người anh và Song Ngư đã có mặt ở một nhà hàng Nhật. Nhìn tên nhà hàng, không, nhìn cái cửa thôi thì nếu chúng ta để ý, cái mặt bạn Song Ngư đang méo xệch.
- Chúng ta đi chỗ khác được không?
Bảo Bình ngạc nhiên.
- Sao vậy?Song Ngư bây giờ thật sự không biết giải thích sao nữa.
- Chỉ là... em không thích ăn ở đây.
Bảo Bình không buông tha, nhất quyết ăn phải ăn ở đây, anh nói:
- Nhưng em bảo tôi chọn địa điểm mà, tôi chọn rồi mà em không đồng ý, tôi thấy tự ái lắm.
Chậc, Song Ngư thật sự bối rối rồi. Thôi thì, cố để không bị bắt vậy.
Nhà hàng Nhật - Doki - nổi tiếng trên cả thành phố Zodi to lớn. Với cách phục vụ tận tình và xem trọng câu châm ngôn: "Khách hàng là Thượng đế" thì nhà hàng bốn tầng này rất được người dân yêu thích. Do nhà hàng có hai đầu bếp chính tài giỏi là người gốc Nhật nên các món ăn ở nhà hàng này không thể mất đi vị ngon và gốc mác của chính nó.
Nhà hàng đã xây từng phòng riêng theo đúng phong cách Nhật. Không khí không hề hỗn loạn mà rất yên tĩnh, kèm theo đó là những bản nhạc không lời nhẹ nhàng và sâu lắng. Ngồi thưởng thức từng miếng có hồi tươi hay những miếng sushi được cuộn rất khéo và nghe nhạc thì còn gì bằng. Có lẽ những điểm này là những điểm làm hài lòng khách hàng nhất.
Vừa bước chân vào nhà hàng, Bảo Bình đã lập tức bị Song Ngư lấy ra làm lá chắn. Cái cô ngốc này, làm gì vậy nhỉ? Nhưng anh cũng không nói gì dù trong lòng đầy thắc mắc, đút tay vào túi quần nhìn một lượt xung quanh.
- Mời anh ạ!
Một cô nhân viên mặc bộ kimono truyền thống bước ra, nhanh chóng mời anh ngồi vào một phòng. Song Ngư đi đằng sau cũng dính sát vào anh, úp mặt vào tấm lưng rộng của anh, cố gắng không để cái cô nhân viên kia phát hiện ra. Nhưng đâu ngờ được chứ. Cái cô nhân viên này rất tinh mắt, thoáng thấy cái dáng quen thuộc của Song Ngư đã mỉm cười, cúi đầu:
- Chào tiểu thư.
Bảo Bình ngạc nhiên nhướn mày, quay đầu nhìn cái "mẹt" của Song Ngư đang rất là méo mó.
- Á, Tiểu Kỳ à, chị đừng gọi như thế mà.
Cái cô Tiểu Kỳ kia vẫn kiên quyết không nghe, vẫn cung kính lắc đầu:
- Dạ không được đâu ạ! Mời tiểu thư ngồi, tôi sẽ báo với Chủ tịch ạ.
Song Ngư lúc này mặt còn méo xệch hơn lúc trước, tuyệt vọng nói:
- Á, Tiểu Kỳ à, đừng nói mà.
Tiểu Kỳ kia cười cung kính rồi xoay người bước đi, không thèm nghe Song Ngư.
Lúc này Bảo Bình đã ngồi vào bàn và nhìn cái "xác chết" đang "trồng" nấm kia. Giờ thì anh hiểu vì sao lúc này Song Ngư không muốn ăn ở đây và trốn sau lưng anh rồi.
Từ đầu đến giờ đã có hai cô chào Song Ngư rồi, mà ai cũng chào tiểu thư mới đau chứ. Cô thứ hai chỉ là đem trà lên thôi cũng đã miễn phí cho một đĩa sushi rồi. Đã thế còn bảo tiểu thư ăn ngon miệng nữa chứ. Ôi chúa ơi, nhân viên đã thế này thì chả biết vị Chủ tịch đáng kính của họ sẽ ra sao nữa.
Xoạch!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Vừa mở cửa cái "xoạch", cái người vô duyên kia đã nhảy chồm tới ôm Song Ngư, rất tự nhiên giơ hai tay lên bẹo lấy hai cái má trắng hồng của Song Ngư.
Bảo Bình ngồi đối diện Song Ngư mà hết hồn hết vía. Trời ạ, thế giới bây giờ ai cũng vô duyên vậy sao?
Vừa bị ôm vừa bị bẹo má, cuối cùng bé Song Ngư nhà ta đã nổi đóa, gào ầm lên:
- Ba, ngồi dậy!!!!
Lời nói của Song Ngư rất có công hiệu. Ngay lập tức, người được Song Ngư gọi ba lập tức ngồi dậy rất nghiêm chỉnh, tay đặt lên đùi. Lúc này Song Ngư mới ngồi dậy, giới thiệu cho Bảo Bình đang tròn mắt ếch ngồi đối diện.
- Đây là ba của em.
Bảo Bình nhanh chóng lấy lại tinh thần, bất giác ngồi nghiêm chỉnh lại, cúi đầu:
- Chào chú.
- Chào Viện trưởng Bảo.
Bảo Bình ngạc nhiên nhìn ba Song Ngư, lập tức đưa ngón tay chỉ vào mình, ngu ngơ hỏi:
- Chú biết cháu ạ?
Ba Song Ngư - Song Thúc cười sảng khoái, đáp:
- Cậu nổi tiếng như thế sao tôi lại không biết được, huống hồ con bé nhà tôi lại quen cậu.
Bảo Bình cười lễ độ, đáp cung kính:
- Chú quá khen ạ.
Song Ngư kế bên lập tức bị bỏ lơ dễ dàng. Không chấp nhận sự thật đó, cô giơ chân, đạp thẳng cái người phiền phức kia ra khỏi cửa. Song Thúc bỏ ngay cái bộ dạng nghiêm túc kia ra, thay vào đó là cái bộ dạng phơi phới như hồi xuân (=.(:, trách móc Song Ngư:
- Sao con nỡ lòng nào đạp đuổi ba như thế?
Song Ngư nghiến răng, gân xanh nổi đầy trán nhưng cũng từ từ bình tĩnh lại. Sau đó cô móc túi, lấy ra cái điện thoại, nhìn ông nham hiểm, cười đểu nói:
- Nếu ba không ra con gọi cho mẹ đến "hốt cốt" ba vậy.
Nhắc đến nhạc mẫu yêu quý kiêm luôn bà vợ yêu quý của Song Ngư và Song Thúc, mặt ông đột nhiên đen sì, nhanh chóng chạy ra ngoài, trước khi đi còn bỏ lại một câu.
- Con quá đáng lắm đấy Tiểu Ngư.
Rồi đóng cửa lại. Nhưng năm giây sau, Song Thúc lại ló đầu vào, mắt lóe lên tia nham hiểm, nhưng không phải nhìn Song Ngư mà nhìn... Bảo Bình khiến anh... sởn gai ốc.
- Bảo Bình, cậu mà làm gì Tiểu Ngư là tôi sẽ...
Song Ngư nhà mình lại sôi gan lần nữa, hét ầm lên (ôi thôi đi tong cái hình tượng dễ thương của tôi rồi khóc không ra nước mắt):
- Ông già thối, phắn mau.
Bảo Bình cười méo xệch. Có ai giải thích hộ anh chuyện gì đang xảy ra không? Sao anh cứ thấy cái này giống như...đi xem mặt trước khi rước vợ về nhà ý nhể? Oa, không chịu đâu! Anh còn muốn sống một cuộc sống tự do mà. (Song Ngư cầm gạch ném: Này thì tự do này. Tác giả khóc ròng: Á, Bảo Bình, anh đừng chết mà, anh mà chết còn đâu cái nhân vật của tuôi. Bảo Bình mặt đầy vạch đen: Vợ à, em thật bạo lực!...xỉu)