Ngày thứ tám mươi.
Gần đây rất hay có gió to, ở trên nóc nhà sẽ nhặt được giấy vụn từ bên ngoài
bay tới, có những chiếc túi giấy mỏng tang, giấy gói đồ ăn dính đầy dầu mỡ,
những tờ giấy ăn đã dùng qua khiến người ta phát buồn nôn. Nhặt được một con
diều giấy, mặc dù đã đứt dây, nhưng dù gì cũng vẫn có cơ hội kết nối với thế
giới bên ngoài. Trốn dưới góc của bức tường phía tây, Thôi Thiện sắp xếp lại tất
cả những mảnh giấy vụn, có thể gọi là giấy quý của Lạc Dương1, trên đó đều
viết cùng một câu:
“Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!”
Ai mà biết được “Tháp Babylon” ở chỗ nào, nhưng không còn cách nào
khác, chỉ hi vọng những mảnh giấy nhỏ này theo gió bay đến con phố ở gần
đây, tốt nhất là trùng hợp dính luôn lên trán của một viên cảnh sát nào đó, hoặc
là trên cửa sổ của một nhà tiểu thuyết gia trinh thám nào đó, xin người đó hãy
có đủ sự tỉ mỉ và duy trì sự tò mò.
Trong đêm, dưới tầng truyền đến âm thanh của một bản nhạc, ngay lập tức
vê tròn hai tai, giống như tiếng nước chảy róc rách đem theo cả ánh trăng chảy
tràn vào trong đầu. Nhạc Kenny G2 từng thịnh hành từ hồi còn nhỏ, đúng, chính
là phong cách đậm chất tây của Saxophone ấy.
Cô ta quyết định hát lời bài hát tiếng Quảng Đông.
Đêm khuya thanh vắng vang lên một đoạn saxophone yếu ớt, khơi gợi dậy
những âu sầu từ tận sâu trong tim. Đêm khuya thanh vắng khi nghe thấy tiếng
saxophone yếu ớt, nhớ lại anh mù mờ trong màn đêm đen kịt...
Thời còn là cô gái nhỏ đa sầu đa cảm, trong kí túc xá nữ sinh của đại học S,
cô ta thường dùng điện thoại di động để mở ca khúc “Tôi có hẹn với mùa xuân”.
Còn ở trong đêm thu này, Thôi Thiện khẽ than dài, đem âm thanh khóa chặt vào
ngăn kéo.
Ngày thứ hai, cô ta lại nhận được chiếc bút ghi âm, thứ kim loại dài giống
như một cái gì đó đang tới, mở ra nghe thấy một cuộc đối thoại ầm ĩ.
- Cậu tìm Ma Hồng Mai?
61
(Là giọng của một phụ nữ trung niên, trong kí ức Thôi Thiện chưa từng nghe
qua giọng nói này.)
- Ừm.
(Chỉ một chữ rất ngắn gọn, nặng trĩu giống như mọc từ dưới đất lên, quả
nhiên là giọng nói của X.)
- Cậu tìm bà ấy làm gì?
- Mấy năm trước, gia đình tôi từng thuê bà ấy làm giúp việc theo giờ, mẹ tôi
vô cùng hài lòng về dì Ma, hi vọng dì ấy có thể quay lại làm việc, đồng ý trả với
mức lương cao hơn, nhưng không thể nào tìm được dì ấy.
(Đây là câu nói dài nhất mà X từng nói trong mấy đoạn ghi âm.)
- Ma Hồng Mai, đích thực là người giúp việc theo giờ tốt nhất của công ty
chuyên về việc gia chánh chúng tôi, rất nhiều khách hàng đều chỉ đích danh nói
muốn thuê bà ấy, nhưng mà - cậu không biết bà ấy đã xảy ra chuyện rồi sao?
- Ồ?
- Bà ấy chết rồi.
- Lúc nào?
- Được gần hai năm rồi! Ma Hồng Mai chủ yếu làm cho một gia đình giàu
có, một ngôi nhà biệt dã3 cao ba tầng, mặc dù thu thập rất ổn, nhưng cũng phải
làm rất vất vả, thường thường mỗi ngày phải làm tới mười mấy tiếng đồng hồ,
cũng chẳng khác gì mấy so với người giúp việc ở tại nhà chủ. Ngày xảy ra
chuyện, vừa đúng vào ngày đông chí, bà chủ cũng rất kì quái, lệnh cho bà ấy
phải lau cửa kính ở trên tầng ba, kết quả là không cẩn thận bị ngã xuống...
Cũng phải nói là bà ấy đen đủi, rơi xuống đất bị gãy cổ, lúc xe cứu thương tới
nơi thì sớm đã mất mạng rồi.
- Thật sự là một tai nạn ngoài ý muốn sao?
(X trầm ngâm rất lâu rồi mới đưa ra câu hỏi).
- Ai mà biết được chứ? Tóm lại ấy, những ngày như kiểu đông chí đó, có quá
nhiều tà khí, đó là ngày ông trời thu nhận người đấy, sau này nhất định phải
cẩn thận.
- Chị có biết con gái của dì ấy không?
- Ma Hồng Mai trước giờ chưa từng nhắc tới con gái mình, bà ấy chỉ nói
chồng đã mất sớm, sau khi xảy ra chuyện kia, vốn dĩ chẳng tìm được gia quyến
62
nào để mà báo tang. Sau đó, chúng tôi mới vòng vo nghe ngóng được bà ấy có
một cô con gái, nhưng không thể gọi điện thoại cho cô bé được. Cho đến tận
một tháng sau, Ma Hồng Mai đã bị hỏa thiêu thành tro bụi rồi, con gái mới
chạy về xử lý hậu sự, hóa ra là đi du lịch ở nứớc ngoài, đổi số điện thoại di
động nên để lỡ mất thời gian.
- Những chuyện như vậy không kiện tụng gì sao?
- Mới đầu, cô con gái nhận định rằng Ma Hồng Mai đã chết rất kì lạ, không
phải là vì tai nạn ngoài ý muốn gì cả. Cô bé thậm chí còn chuẩn bị báo cảnh
sát, muốn tố cáo bà chủ kia cố ý giết người.
- Tôi cũng cảm thấy có vấn đề.
- Nhưng mà, đối phương rất phóng khoáng bồi thường một khoản tiền lớn,
sau đó thì coi như đã giải quyết công bằng rồi. Thật ra, trong vòng xoay công
việc gia chánh của chúng tôi, thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra chuyện như thế này,
làm ầm lên cũng chẳng phải chỉ là vì chút tiền đó sao?
- Không có người giúp việc theo giờ nào dám đến nhà đó làm việc nữa đâu
nhỉ?
- Lấy đâu ra chứ? Chỉ cần kiếm được tiền, các dì đều tranh nhau đi, Ma
Hồng Mai vừa chết chưa đầy nửa tháng, công ty chúng tôi lại cử thêm một
người giúp việc nữa tới đó. Sau đó, không còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng mà,
đến tháng 6 năm nay, không phải là người giúp việc xảy ra chuyện nữa, mà là
bà chủ của nhà đó bà ấy...
- Thế nào?
- Ôi, cậu xem tôi cũng không quản nổi cái miệng của mình nữa, không nên
nói với cậu nhiều như vậy, chúng tôi phải giữ bí mật của khách hàng.
- Cảm ơn, tạm biệt.
- Này, chẳng phải là cậu muốn tìm người giúp việc sao? Chỗ chúng tôi vẫn
còn rất nhiều mà! Này, đừng có vội đi mà...
Giọng nói xa dần rồi nhạt nhòa đi, biến mất trong những âm thanh hỗn độn.
Thôi Thiện nhắm mắt lại, quyết định không trả lời bất kì câu hỏi nào có liên
quan tới chuyện này.
Chú thích:
1. Lạc Dương (Trung Quốc) xưa nổi tiếng với nghề làm giấy Thái Hầu của
ông tổ Thái Luân.
2. Kenneth Bruce Gorelick (sinh ngày 5 tháng 6 năm 1956), được biết nhiều
với nghệ danh Kenny G, là một nhạc sĩ saxophone người Mỹ.
3. Là một dạng nhà vườn được xây ở ngoại ô hoặc những nơi có phong cảnh
đẹp, chủ yếu phục vụ cho nhu cầu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ngày thứ bảy mươi.
Thôi Thiện vẫn bị nhốt tại vườn treo như trước.
Vành trăng lên cao, trên đầu vang lên âm thanh gì đó, rồi hiện lên bóng của
chiếc trực thăng nhỏ. Dưới đáy treo thứ gì đó rất to, to hơn so với bình thường
rất nhiều, lẽ nào là một bữa ăn thịnh soạn?
Cô trù trừ mở miệng túi, thì ra là một chiếc chăn bông, bị gấp gọn và ép chặt
lại, lúc mở ra thì thấy rất to. Dùng chăn quấn lấy người, cảm giác nhẹ tênh và
ấm áp đến đáng kinh ngạc, không phải là chăn bông hay là chăn tơ tằm, mà là
chăn lông thiên nga trắng.
Trong túi còn đựng thêm một chiếc áo len to đùng, mặc dù là kiểu dáng
thụng của nữ, nhưng một người béo mập mặc vào cũng sẽ không chê là chật.
Chiếc áo len trắng tinh này sờ vào cũng cảm thấy rất thoải mái, % lông dê,
cũng không rẻ.
Như thế này đêm thu sẽ không còn lạnh nữa - Chăn lông thiên nga cũng vậy.
Tuy nhiên, mặc dù thảm lông rất tuyệt, nhưng ở trên nóc nhà lộ thiên thế này thì
lại không có nhiều tác dụng, rất dễ đi đời vì cảm lạnh, nhiễm lạnh.
X không những đem tới đồ ăn mà còn đem tới sự ấm áp, không có người đàn
ông nào chu đáo hơn anh ấy nữa. Vì sao lại phải đưa tới trong đêm? Bởi vì chiếc
chăn này quá to, ban ngày bay lơ lửng trên bầu trời thành phố rất có khả năng sẽ
bị người khác phát hiện, chỉ có ban đêm mới có thể che giấu một cách an toàn.
Thôi Thiện mặc áo len ngồi dưới góc tường, ở dưới đất là thảm cỏ khô, thảm
lông cừu và cả chăn lông thiên nga nữa. Trước đây lúc ở nhà cô thường mặc
như thế này, co đầu gối lại trước ngực, để cho áo len bó chặt lấy đầu gối và cẳng
chân, giống như một cái váy trùm lấy toàn thân.
Sau khi trời sáng, nhận được bữa sáng mà trực thăng nhỏ đưa tới, còn có bút
ghi âm và tai nghe của X, thêm cả một bức thư.
Vừa gặm bánh bao vừa mở bút ghi âm ra, Thôi Thiện nghe thấy giữa những
tiếng huyên náo ồn ào, vẫn là giọng nói trẻ trung của X.
- Quảng cáo Thịnh Thế?
Công ty chuyển phát nhanh chẳng phải đã tới rồi sao?
(Giọng nữ, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.)
- Xin hỏi ở chỗ các chị có nhân viên nào tên là Thôi Thiện không?
- Thôi Thiện? Cô ấy không làm ở đây đã lâu rồi.
(Nhớ ra rồi - Trước đây lúc đi làm, khi ở bàn lễ tân của công ty quảng cáo,
lúc nào cũng cố ý trang điểm tỏ vẻ rất đáng yêu để che giấu sự gượng gạo của
gái ế.)
- Cô ấy nghỉ từ khi nào?
- Ba năm trước. Cậu là ai? Đừng có quấy rầy chúng tôi làm việc.
- Tôi là bạn trai của cô ấy.
- Cậu?
(Âm thanh của cô ta đứt đoạn, sau đó là tiếng tự lẩm nhẩm với bản thân
mình.)
- Đồ ngon đều bị dâng hết lên cho lợn ăn rồi.
(Tiếp theo đó là một mớ những âm thanh hỗn độn, cứ tiếp tục như thế nửa
tiếng đồng hồ, nghe ra thì giống như đang đi thang máy, xuống nhà hàng
Hongkong Style Tea Restaurant ở tầng dưới của công ty.)
- Cho một bò xào mỳ gạo khô.
- Mì vằn thắn.
- Đúng rồi, cậu tên gì?
(Giọng nữ đã trở nên thân thiện hơn.)
- Tiểu Minh.
- Tiểu Minh? Woa, trong mỗi lớp đều có một Tiểu Minh, không phải sao?
Tôi làm ở công ty này bảy năm, trước giờ chưa từng xê dịch bàn làm việc, cậu
hiểu mà, cái bài lễ tân đáng chết!
- Thôi Thiện?
- Tôi chứng kiến cô ta từ lúc mới vào công ty, lúc đó cô ta vừa tốt nghiệp đại
học, trông rất ngây thơ trong sáng. Nhưng mà, những cô gái xinh đẹp thì ai
cũng thích theo đuổi, những người thua kém hơn như tôi đương nhiên sẽ có chút
ghen tị.
- Thôi Thiện mất tích rồi.
- Ồ, đây cũng không phải chuyện lạ hiếm thấy.
- Tôi không hiểu lắm về Thôi Thiện, tôi muốn biết về những bí mật trong quá
khứ của cô ấy.
- Vậy cậu tìm tôi coi như đúng người rồi! Nhưng mà ấy, cô gái này, tôi
khuyên cậu hãy từ bỏ sớm đi. Tôi đoán - Xin lỗi, nói thẳng ra một chút, hai
người mới chỉ vừa quen nhau, vẫn chưa đến mức quan hệ thắm thiết như vậy
nhỉ? Tiểu cả à, làm người phải biết bản thân mình mấy lạng mấy cân, cô ta sẽ
không lên giường với cậu đâu, nghe lời chị đi, đảm bảo không sai. Cô ta với cậu
- hai thế giới! Huống hồ, biết quá nhiều bí mật của cô ta, cũng chẳng có ích lợi
gì cho cậu cả.
- Cô ấy rất đáng sợ?
- Gần như thế... Đúng vậy.
- Đáng sợ đến mức nào?
- Vượt hơn mức tưởng tượng của cậu! Được rồi, tôi ghét cô ta, không chỉ vì
cô ta xinh đẹp hơn tôi một chút chút, mà còn là vì cô ta nhận được sự xem trọng
của giám đốc. Mặc dù giám đốc của chúng tôi là phụ nữ, giới tính cũng hoàn
toàn bình thường, những cô gái xinh đẹp không có bất kì sức hút nào đối với chị
ấy. Nhưng Thôi Thiện rất nỗ lực làm việc, ngày nào cũng tăng ca đến tận
khuya, đối với đồng nghiệp nào trong công ty cũng đều rất khách khí, tôn trọng,
còn tặng cho tôi cả chocolate nữa. Nhưng tôi là người thế nào chứ? Vừa liếc
mắt đã nhìn thấu được cô ta không hề đơn giản. Quan hệ của cô ta và giám đốc
rất tốt, mấy lần được công ty tuyên dương, sau đó giám đốc đi ra ngoài ăn tiệc
xã giao đều dẫn theo cô ta đi. Các đối tác đều vô cùng ân cần, vồn vã với cô ta,
thế mà rồi cũng kí được mấy hợp đồng lớn, đúng là chuyện lạ có thật!
- Cô ấy cặp với đại gia rồi?
- Không, Thôi Thiện yêu một chàng trai cùng công ty. Cậu chàng đó là
người tỉnh lẻ, hơn cô ta ba tuổi, sống trong một căn hộ tập thể đi thuê. Hai bọn
họ tối nào cũng tăng ca cùng nhau, trùng hợp là chỗ ở cũng gần nhau nên
thường đi cùng một chuyến tàu điện ngầm, mùa hè còn giúp cô ta tóm cổ mấy
tên háo sắc định lén sờ ngực, rồi cứ dần dần dính lấy nhau như thế. Tất cả đàn
ông trong công ty đều chịu đả kích nặng nề, bởi vì điều kiện của cậu chàng kia
kém nhất, trừ khuôn mặt - tiểu tử này rất đẹp trai, dáng người cao dỏng, rắn
chắc, có nét giống Huỳnh Hiểu Minh, nếu như cho cậu điểm, thì anh ta sẽ
được điểm.
(Bà tám trời sinh, lí do khiến chị ta vẫn ế đến giờ phút này, chính là vì cái
miệng lưỡi đó.)
- Nghĩ kĩ lại, hai người họ có rất nhiều điểm chung, trai tài gái sắc, cùng là
những kẻ cuồng công việc, cũng chưa từng nghe bọn họ nhắc gì về cha mẹ
mình, xem ra đều xuất thân từ những gia đình bình thường. Hai bọn họ đều rất
trân trọng công việc này, thu nhập cũng có thể coi là rất ổn, mấu chốt là lãnh
đạo rất tán thưởng hai bọn họ, còn có cơ hội thăng chức. Bà chủ mở cuộc cạnh
tranh thăng chức công khai trong nội bộ công ty, Thôi Thiện là người cố gắng
nhất, bất luận là nhân duyên, năng lực hay là mức độ bán mạng, cô ta đều là
người nhận có tiếng hô hào lớn nhất, thêm cả việc kí được mấy đơn hàng lớn,
có những thành tích hiển hách. Nhưng không ngờ rằng, cơ hội đương thăng
chức kia cuối cùng lại dành cho người yêu của cô ta. He he, tiếp theo lại là
chuyện hậu cung rồi, cậu có biết sao cậu chàng kia làm được không? Cậu ta
tiếp cận bà chủ, lợi dụng gương mặt đẹp trai, nghe nói còn cả cơ bụng sáu múi
của mình nữa, liền...
- Đừng nói nữa.
- Bí mật này là do Thôi Thiện phát hiện rồi vạch trần, cô ta gửi email trong
mạng nội bộ của công ty, đăng cả lên dòng thời gian trên trang QQ của người
yêu và bà chủ, quả thực là phim người lớn phiên bản chữ viết mà. Đương nhiên,
Thôi Thiện bị bà chủ đuổi việc, còn tiểu tử kia trở thành tình nhân của bà chủ.
- Anh ta có còn ở công ty này không?
- Chết rồi! Sau khi Thôi Thiện rời đi không lâu, nửa đêm anh ta tăng ca ở
công ty. Nghe nói bà chủ cũng ở trong phòng làm việc, anh có thể tưởng tượng
xem. Sáng sớm, một mình anh ta đi thang máy xuống dưới tầng, kết quả là xảy
ra sự cố, thang máy rơi từ tầng xuống đất - chết rất thảm! Nếu như cậu
muốn nghe miêu tả một lượt về hình dạng của thi thể cũng được, đã nhìn thấy
ruồi bị đập bẹp bao giờ chưa...
- Đủ rồi! Còn gì nữa không?
- Từ đó tôi không gặp lại Thôi Thiện nữa. Nhưng mà, nể mặt cậu mời tôi bữa
ăn này, tôi cho cậu một liên kết, thêm bạn trên Wechat đi!
Đoạn ghi âm dừng lại tại đó, Thôi Thiện không tin X tên là Tiểu Minh.
Cô giở bức thư cùng được gửi tới ra, một bức ảnh bị rơi ra - bức ảnh chụp
Thôi Thiện, bối cảnh là một cái giường bừa bộn, nét mặt của cô như loài mèo,
lại giống như đã uống say, hai má đỏ rực, ngẩng mặt nhìn thẳng vào ống kính,
mở hờ khóe miệng dinh dính, gợi cảm đến mức khiến người ta không dám nhìn
thẳng vào. Từ cổ của cô trở xuống để trần.
Thôi Thiện xé tan bức ảnh, cảm giác giống như bị người ta bóc trần, lộ ra tất
cả những phần kín đáo nhất, phơi ra ở đầu phố tấp nập giữa ban ngày.
Người đàn bà đó - con mụ lưỡi dài làm lễ tân của công ty quảng cáo, mấy
năm trước trên Wechat, đã đem bức ảnh khiêu dâm này của cô, gửi cho X.
Phàm là người nào từng xem bức ảnh này, đều bắt buộc phải chết.
Cuối cùng, trong phong bì thư còn có một mảnh giấy nhỏ, là nét chữ của X,
Thôi Thiện khẽ đọc lên.
- Tiểu Thiện, em là tội phạm giết người?