Ngày thứ chín mươi.
Bị giam giữ ở trên đỉnh nóc nhà, giống như Yamamuru Sadako* ở dưới đáy giếng, đêm nào cũng nhìn những ánh sáng u ám của giếng trời, hệt như trong trăng tròn trên bầu trời đêm, cứ phải chờ tới khi có người mở băng ghi hình mới có thể bò ra từ tivi sao? Lần đầu tiên Thôi Thiện xem “The Ring” là ở bên cạnh một người đàn ông, hắn tên Lâm Tử Túy.
*Nhân vật chính trong bộ truyện kinh dị đã được chuyển thể thành phim của Nhật Bản – The Ring
Trực thăng nhỏ bay tới. Rất lâu rồi không phải chịu đói, số lượng bánh bao ở dưới chiếc móc ngày một tăng lên, trừ khi muốn thưởng thức thịt quay, nếu không thì sẽ không cần phải cực khổ săn chim nữa.
Nhưng mà, ở trong túi còn có một chiếc điện thoại iPhone.
X muốn thả cô ra ư? Thôi Thiện sung sướng như điên mở nó ra, pin đầy, nhưng không có bất cứ tín hiệu nào. Mở nắp sau ra thì không thấy thẻ sim. Mặc dù có chức năng WLAN, nhưng không tìm thấy mạng Wi-Fi ở gần đây.
Tên biến thái chết tiệt, chiếc điện thoại này không phải dùng để chạy trốn hay là có tác dụng cầu cứu.
Nhưng không có mật mã, có thể sử dụng các chức năng khác, nhật ký cuộc gọi trống, mục Email cũng trống rỗng, tin nhắn thì chỉ có hai tin cài đặt lúc xuất xưởng.
Nhưng trong điện thoại có lưu một đoạn video, Thôi Thiện nín thở mở ra, trên màn hình xuất hiện một đoạn phim đung đưa, không ổn định.
Cảnh không có tiếng, hình như là quay trộm, đối chuẩn với một ô cửa sổ phía xa – giống như khu nhà ở theo kiểu khách sạn cao tầng. Có sân thượng rất lớn và cửa kính sát đất, ánh nắng buổi trưa ấm áp, vương trên những đồ vật được bài trí tinh tế trong phòng, cũng vương trên trán của Lâm Tử Túy.
Lâm Tử Túy.
Hắn vẫn còn sống?
Kí ức có chút hỗn loạn, rõ ràng nhớ rằng đêm đó, trước khi mình bị nhốt vào cái nhà giam trên không này, đã dùng bình hoa đập nát đầu của Lâm Tử Túy rồi mà.
Nhưng đoạn video không hiển thị thời gian, cũng có khả năng nó được quay khi hắn còn sống.
Hắn ngồi hút thuốc một mình bên cửa sổ, làn khói xanh lập lờ quanh đôi mắt, ánh mắt giống như những chú chim hoảng hốt bay lên trong sương mù. Ống kính kéo tới rất gần, ngắm thẳng vào tay trái của Lâm Tử Túy, chiếc nhẫn trên ngón áp út đã được tháo ra.
Cô chưa từng thấy căn phòng này, cũng không thấy bất kì bức ảnh nào, rất nhiều CD bày ngược, còn có cả một dàn loa, cô biết Lâm Tử Túy rất mê nhạc cổ điển. Bên tay trái của hắn đặt một chai vang đỏ của Pháp, đã uống tới mức chếch choáng, điếu thuốc đang cháy dở được gác trên chiếc gạt tàn, tâm sự ngổn ngang nhắm mắt lại, hai má cứ thi thoảng lại giật giật như dấu hiệu của bệnh thần kinh, nói không chừng là đang nghe đĩa hát? Ống kính có thể nhìn rõ hai chiếc điện thoại của hắn, trong đó một chiếc là loại Limited được đặt làm riêng, phía trên khắc bốn chữ cái – LZCS.
Chỉ có Thôi Thiện biết ý nghĩa của hàng chữ cái này.
Đột nhiên, Lâm Tử Túy trong đoạn video căng thẳng đi về phía sau cửa, hình như có người đang bấm chuông? Hắn cẩn thận nhìn ra ngoài bằng mắt thần trên cửa, do dự vài giây rồi mới mở cửa.
Một người đàn ông mặc jacket đen bước vào. Lâm Tử Túy cung kính pha một tách trà Phổ Nhĩ. Người mới đến kia cũng trạc tuổi Lâm Tử Túy, khuôn mặt gầy vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị. Anh ta cũng ngồi đối diện thẳng với dàn loa, không biết đang mở nhạc gì, hơi gật đầu nhẹ, có vẻ như cũng hiểu về loại nhạc này. Biểu cảm của anh ta không hiện lên khuôn mặt, ánh mắt cứ chốc lát lại quét quanh phòng, nhưng nhìn qua thì lại thấy vô cùng tự nhiên, ví dụ như khen ngợi một vật trang trí nhỏ nào đó, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc nhọn – Màn hình tối đen, chắc để tránh bị anh ta phát hiện.
Ống kính chuyển xuống tầng dưới, hóa ra là đang quay ở trên tầng cao, cũng giống như X đang ở phía đối diện kia để nhìn Thôi Thiện.
Đoạn cuối của video trong điện thoại, Lâm Tử Túy đang tiễn khách, trước cửa khu nhà ở xây theo kiểu khách sạn có đang đỗ một chiếc xe con màu đen, vị khách không mời mà đến kia ngồi vào trong xe rồi lái đi, màn hình xuất hiện biển số phía đuôi xe – Đây là xe cảnh sát.
Xem hết đoạn video quay trộm, Thôi Thiện vừa hoảng sợ vừa hoài nghi, video này được quay vào thời điểm gần đây sao?
Cô tiếp tục kiểm tra từng ngóc ngách trong chiếc Iphone, phát hiện còn có vài tấm ảnh – Bức ảnh X chụp trộm Thôi Thiện, độ phản quang của ống kính tốt vô cùng, gần như có thể nhìn rõ ràng từng chi tiết nhỏ trên cơ thể cô. Chắc được chụp vào hai tháng trước, trước khi cô bị nhốt vào đây không lâu, vẫn còn mặc chiếc váy hoa li ti màu đen, lộ ra hơn nửa phần lưng phía sau….. Khi cô zoom vào phần giữa hai xương bả vai, nhìn thấy một hàng chữ xăm nho nhỏ.
Có một đôi cánh màu đen làm nền, xăm bốn chữ cái tiếng Anh.
LZCS.
Thôi Thiện thò tay ra sờ vào hình xăm phía sau lưng mình, ở đây không có gương, cũng chỉ có ống kính của X đang ẩn thân ở phía trước mặt kia mới có thể phát hiện được. Bản thân giống như một con súc vật phải hi sinh, phía sau lưng được đóng ấn kí, sắp được đem đi giết mổ.
Cũng giống như chiếc điện thoại được đặt làm riêng kia của Lâm Tử Túy, hình xăm trên lưng cô đã bán đứng chính bản thân cô.
Cuối cùng, cô tìm thấy một đoạn ghi âm trong chiếc Iphone trên tay mình, nghe được giọng nói trẻ trung của X.
-Thôi Thiện, hai mươi sáu tuổi, cung Cự Giải, nhóm máu O, cao 1m60. Ngày đông chí năm kia, mẹ của em Ma Hồng Mai, chết trong lúc đang làm việc theo giờ cho một hộ gia đình. Ông chủ của gia đình đó tên Lâm Tử Túy, vợ của anh ta tên Trình Lệ Quân. Em phải giải thích thế nào? Vỏ điện thoại của Lâm Tử Túy, và hình xăm trên lưng em, đều có những chữ cái giống nhau – LZCS? Bây giờ, có thể nói ra bí mật của hai người được chưa?
Ngày thứ tám mươi.
Gần đây rất hay có gió to, ở trên nóc nhà sẽ nhặt được giấy vụn từ bên ngoài
bay tới, có những chiếc túi giấy mỏng tang, giấy gói đồ ăn dính đầy dầu mỡ,
những tờ giấy ăn đã dùng qua khiến người ta phát buồn nôn. Nhặt được một con
diều giấy, mặc dù đã đứt dây, nhưng dù gì cũng vẫn có cơ hội kết nối với thế
giới bên ngoài. Trốn dưới góc của bức tường phía tây, Thôi Thiện sắp xếp lại tất
cả những mảnh giấy vụn, có thể gọi là giấy quý của Lạc Dương, trên đó đều
viết cùng một câu:
“Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!”
Ai mà biết được “Tháp Babylon” ở chỗ nào, nhưng không còn cách nào
khác, chỉ hi vọng những mảnh giấy nhỏ này theo gió bay đến con phố ở gần
đây, tốt nhất là trùng hợp dính luôn lên trán của một viên cảnh sát nào đó, hoặc
là trên cửa sổ của một nhà tiểu thuyết gia trinh thám nào đó, xin người đó hãy
có đủ sự tỉ mỉ và duy trì sự tò mò.
Trong đêm, dưới tầng truyền đến âm thanh của một bản nhạc, ngay lập tức
vê tròn hai tai, giống như tiếng nước chảy róc rách đem theo cả ánh trăng chảy
tràn vào trong đầu. Nhạc Kenny G từng thịnh hành từ hồi còn nhỏ, đúng, chính
là phong cách đậm chất tây của Saxophone ấy.
Cô ta quyết định hát lời bài hát tiếng Quảng Đông.
Đêm khuya thanh vắng vang lên một đoạn saxophone yếu ớt, khơi gợi dậy
những âu sầu từ tận sâu trong tim. Đêm khuya thanh vắng khi nghe thấy tiếng
saxophone yếu ớt, nhớ lại anh mù mờ trong màn đêm đen kịt...
Thời còn là cô gái nhỏ đa sầu đa cảm, trong kí túc xá nữ sinh của đại học S,
cô ta thường dùng điện thoại di động để mở ca khúc “Tôi có hẹn với mùa xuân”.
Còn ở trong đêm thu này, Thôi Thiện khẽ than dài, đem âm thanh khóa chặt vào
ngăn kéo.
Ngày thứ hai, cô ta lại nhận được chiếc bút ghi âm, thứ kim loại dài giống
như một cái gì đó đang tới, mở ra nghe thấy một cuộc đối thoại ầm ĩ.
- Cậu tìm Ma Hồng Mai?
(Là giọng của một phụ nữ trung niên, trong kí ức Thôi Thiện chưa từng nghe
qua giọng nói này.)
- Ừm.
(Chỉ một chữ rất ngắn gọn, nặng trĩu giống như mọc từ dưới đất lên, quả
nhiên là giọng nói của X.)
- Cậu tìm bà ấy làm gì?
- Mấy năm trước, gia đình tôi từng thuê bà ấy làm giúp việc theo giờ, mẹ tôi
vô cùng hài lòng về dì Ma, hi vọng dì ấy có thể quay lại làm việc, đồng ý trả với
mức lương cao hơn, nhưng không thể nào tìm được dì ấy.
(Đây là câu nói dài nhất mà X từng nói trong mấy đoạn ghi âm.)
- Ma Hồng Mai, đích thực là người giúp việc theo giờ tốt nhất của công ty
chuyên về việc gia chánh chúng tôi, rất nhiều khách hàng đều chỉ đích danh nói
muốn thuê bà ấy, nhưng mà - cậu không biết bà ấy đã xảy ra chuyện rồi sao?
- Ồ?
- Bà ấy chết rồi.
- Lúc nào?
- Được gần hai năm rồi! Ma Hồng Mai chủ yếu làm cho một gia đình giàu
có, một ngôi nhà biệt dã cao ba tầng, mặc dù thu thập rất ổn, nhưng cũng phải
làm rất vất vả, thường thường mỗi ngày phải làm tới mười mấy tiếng đồng hồ,
cũng chẳng khác gì mấy so với người giúp việc ở tại nhà chủ. Ngày xảy ra
chuyện, vừa đúng vào ngày đông chí, bà chủ cũng rất kì quái, lệnh cho bà ấy
phải lau cửa kính ở trên tầng ba, kết quả là không cẩn thận bị ngã xuống...
Cũng phải nói là bà ấy đen đủi, rơi xuống đất bị gãy cổ, lúc xe cứu thương tới
nơi thì sớm đã mất mạng rồi.
- Thật sự là một tai nạn ngoài ý muốn sao?
(X trầm ngâm rất lâu rồi mới đưa ra câu hỏi).
- Ai mà biết được chứ? Tóm lại ấy, những ngày như kiểu đông chí đó, có quá
nhiều tà khí, đó là ngày ông trời thu nhận người đấy, sau này nhất định phải
cẩn thận.
- Chị có biết con gái của dì ấy không?
- Ma Hồng Mai trước giờ chưa từng nhắc tới con gái mình, bà ấy chỉ nói
chồng đã mất sớm, sau khi xảy ra chuyện kia, vốn dĩ chẳng tìm được gia quyến
nào để mà báo tang. Sau đó, chúng tôi mới vòng vo nghe ngóng được bà ấy có
một cô con gái, nhưng không thể gọi điện thoại cho cô bé được. Cho đến tận
một tháng sau, Ma Hồng Mai đã bị hỏa thiêu thành tro bụi rồi, con gái mới
chạy về xử lý hậu sự, hóa ra là đi du lịch ở nứớc ngoài, đổi số điện thoại di
động nên để lỡ mất thời gian.
- Những chuyện như vậy không kiện tụng gì sao?
- Mới đầu, cô con gái nhận định rằng Ma Hồng Mai đã chết rất kì lạ, không
phải là vì tai nạn ngoài ý muốn gì cả. Cô bé thậm chí còn chuẩn bị báo cảnh
sát, muốn tố cáo bà chủ kia cố ý giết người.
- Tôi cũng cảm thấy có vấn đề.
- Nhưng mà, đối phương rất phóng khoáng bồi thường một khoản tiền lớn,
sau đó thì coi như đã giải quyết công bằng rồi. Thật ra, trong vòng xoay công
việc gia chánh của chúng tôi, thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra chuyện như thế này,
làm ầm lên cũng chẳng phải chỉ là vì chút tiền đó sao?
- Không có người giúp việc theo giờ nào dám đến nhà đó làm việc nữa đâu
nhỉ?
- Lấy đâu ra chứ? Chỉ cần kiếm được tiền, các dì đều tranh nhau đi, Ma
Hồng Mai vừa chết chưa đầy nửa tháng, công ty chúng tôi lại cử thêm một
người giúp việc nữa tới đó. Sau đó, không còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng mà,
đến tháng năm nay, không phải là người giúp việc xảy ra chuyện nữa, mà là
bà chủ của nhà đó bà ấy...
- Thế nào?
- Ôi, cậu xem tôi cũng không quản nổi cái miệng của mình nữa, không nên
nói với cậu nhiều như vậy, chúng tôi phải giữ bí mật của khách hàng.
- Cảm ơn, tạm biệt.
- Này, chẳng phải là cậu muốn tìm người giúp việc sao? Chỗ chúng tôi vẫn
còn rất nhiều mà! Này, đừng có vội đi mà...
Giọng nói xa dần rồi nhạt nhòa đi, biến mất trong những âm thanh hỗn độn.
Thôi Thiện nhắm mắt lại, quyết định không trả lời bất kì câu hỏi nào có liên
quan tới chuyện này.
Chú thích:
. Lạc Dương (Trung Quốc) xưa nổi tiếng với nghề làm giấy Thái Hầu của
ông tổ Thái Luân.
. Kenneth Bruce Gorelick (sinh ngày tháng năm ), được biết nhiều
với nghệ danh Kenny G, là một nhạc sĩ saxophone người Mỹ.
. Là một dạng nhà vườn được xây ở ngoại ô hoặc những nơi có phong cảnh
đẹp, chủ yếu phục vụ cho nhu cầu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.