Ngày thứ 105.
Kí ức, giống như một chiếc van hỏng, khiến nước không ngừng tuôn ra, ăn mòn vào trong tận dây thần kinh đang đau đớn bên trong mắt.
Nhớ lại đêm Đông chí ở chùa Tịnh An, hiếm khi có được một đêm thanh tịnh. Những thứ đồ xa xỉ trong tủ kính trưng bày vẫn nhức mắt như vậy, trên những hàng cây bên đường phố treo đầy các loại đèn nhiều màu sắc, nhưng hoàn toàn không phải là để chào đón những vong linh mà là để chuẩn bị cho đêm Giáng sinh sắp tới. Trên đường dòng xe qua lại không ngớt, mang theo tiếng gió thét gào, thổi tung mái tóc cô.
Ba năm trước, Thôi Thiện xin thôi việc ở công ty quảng cáo, bức ảnh khỏa thân của cô ta lại bị bạn trai cũ rải truyền cho các đồng nghiệp trong công ty. Cô ta đổi rất nhiều công việc, không phải là vì không đảm nhiệm nổi, mà là vì chê tiền lương thấp, không đủ để nuôi bản thân mình, hoặc là không chịu nổi sự quấy rối tình dục của cấp trên. Cô ta cũng từng ứng tuyển vào doanh nghiệp độc quyền nhà nước và cơ quan hành chính, nhưng đến cả cơ hội phỏng vấn cũng không có.
Cô ta mở một gian hàng online trang trang Taobao (Trang bán lẻ trực tuyến lớn nhất của Trung Quốc), thời gian buổi tối chỉ dành cho Wangwang (Wangwang là cửa sổ chat trên kênh bán hàng qua mạng Taobao), thu nhập mỗi tháng miễn cưỡng thì cũng chỉ đủ trả tiền thuê phòng. Thi thoảng lại bị mấy cô bạn kéo tới hộp đêm, nói chuyện với mấy người đàn ông nước ngoài ở trên bar, hóa ra bọn họ muốn câu người nước ngoài. Nhưng tiếng Anh của cô ta rất nát, lại còn không chịu nổi mấy thứ mùi nồng nặc trên người của mấy kẻ đó. Huống hồ mắt nhìn của cô ta rất hiểm, chỉ cần liếc qua thôi là có thể nhìn ra bọn chúng quá nửa là mấy kẻ khố rách áo ôm. Có người còn giới thiệu bạn trai cho cô ta, một lão hơn bốn mươi tuổi bị hói sớm, còn có vợ con đầy đủ rồi nhưng lại ngắm trúng cô ta.
Thôi Thiện từ chối anh ta.
Nhưng mà, cô ta nhận món quà của người đàn ông đó, một chiếc túi xách Lady Dior.
Đó là món đồ hàng hiệu chân chính đầu tiên mà cô ta có được. Từ đó về sau, cô ta không ngừng gặp gỡ với các loại đàn ông, dùng bữa ở những nhà hàng cao cấp, đến quán bar của khách sạn Shangri-La, thi thoảng cũng tới mấy resort ở bãi biển và các sân golf, lần nào cũng đều nhận được quà, là một chiếc đồng hồ đeo tay nữ hiệu Patek Philippe. Cô ta từ chối lời đề nghị lên giường của đại đa số đàn ông, thỉnh thoảng gặp người nào đó có vẻ rất ổn, thì đồng ý cùng họ tận hưởng một đêm xuân tình.
Tủ quần áo và kệ giày dép dần được xếp đầy, cứ cách hai ba tháng lại phải thanh lí một lần, túi hàng hiệu và đồng hồ thì đăng lên Taobao bán hạ giá, hoặc gửi tới quầy hàng second-hand, đủ cho tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt tháng đó, còn nhiều lần đổi điện thoại iPhone.
Thôi Thiện không còn ngưỡng mộ những cô gái xinh đẹp làm lãnh đạo cấp cao trong những doanh nghiệp nước ngoài nữa, sau khi bọn họ tan làm, cởi bỏ sự mệt mỏi và ngồi trong quán bar, lộ ra những nếp nhăn nơi khóe mắt do lão hóa sớm. Cô ta học được cách hút thuốc lá bạc hà ESSE, uống rượu mạnh mà không say, dùng ánh mắt lạnh lùng hà khắc để đánh giá khách trong quán bar, phân biệt được chuẩn xác những người giàu nhưng không để lộ ra, viên chức nghèo hèn tới tìm vui, gái gọi cao cấp tìm mối làm ăn, còn có những nữ nhân như chính bản thân mình – Nên dùng từ gì để hình dung đây? Thời học đại học tham gia vào đoàn kịch nói, vở diễn đầu tiên là vở kịch “Nhật xuất” của Tào Ngu, cô ta diễn vai Trần Bạch Lộ.
Sau khi mẹ chết, cô ta nhận được một số tiền bồi thường lớn từ phía luật sư. Từ đó, cô ta từ chối các cuộc hẹn, cho dù ở xung quanh đầy ắp những đôi nam nữ đang nâng ly rượu, đàn ông nói những lời tình tứ bên môi, cô ta vẫn cứ cảm thấy cô độc, dường như xung quanh đều chỉ là ảo giác, trước giờ chưa từng tồn tại, chỉ là một bữa tiệc trước khi tỉnh giấc mộng xuân mà thôi. Mới được nửa năm, mấy chục nghìn tệ tiền bồi thường đã bị tiêu hết sạch. Mặc dù, trong đó một nửa là dùng để mua một miếng đất mộ, nghe nói phong thủy rất tốt, nhưng lại ở ngoại ô của Thượng Hải chứ không phải là ở bên hồ Lưu Hoa ở quê cũ. Thôi Thiện cả đời này cũng không muốn quay về đó nữa.
Cô ta tiêu hết số tiền còn lại rất nhanh, gần như đã bán hết túi xách trong tủ, chiếc đồng hồ Patek Philippe cũng đem đi trả tiền phòng thay cho tiền mặt, cho đến khi tất cả tiền nợ thấu chi* trong thẻ tín dụng đều bị ngân hàng cho tạm dừng…
*Thấu chi: Là hình thức vay tiền qua thẻ, cho phép chủ thẻ chi vượt qua số dư hiện có trong tài khoản.
Lúc này, trở lại với vườn treo của Thôi Thiện, chỉ cần nhặt được một tờ giấy bay vào là cô sẽ lại lặng lẽ viết lên dòng chữ “Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!”, đợi đến đêm khi gió về mang những tín hiệu SOS này bay đi. Thậm chí còn từng bắt lấy một con chim bồ câu, buộc vào chân nó một tờ giấy nhỏ. Vuốt ve lớp lông vũ ấm áp, quả tim trong lồng ngực của nó đập loạn xạ, lo lắng không biết liệu có bị bóp chết hay không. Còn cô cuối cùng lại thả nó bay lên, nhìn theo đôi cánh xé toạc đường chân trời, lặng lẽ cổ vũ cho nó, chờ đợi chủ nhân của chim bồ câu tới cứu cô – Anh sẽ nhận được một bất ngờ.
Đã từng xem bộ phim có tên gọi “The Shawshank Redemption*” chứ? Ngoài bìa của đĩa DVD có in hình một người đàn ông đang phanh áo, dang rộng hai tay đứng trong làn mưa dày đặc như đầu ghim…. Nếu như, đưa cho cô một công cụ nhỏ nhỏ, bất luận là cái xẻng, cái đục hay là cái khoan.
* The Shawshank Redemption: Một bộ phim tâm lý của Hoa Kỳ phát hành vào năm 1994, do Frank Darabont viết kịch bản và đạo diễn. Bộ phim khắc họa nhân vật Andy sống gần hai thập kỷ trong Nhà tù Shawshank cấp tiểu bang, một nhà tù hư cấu tại Maine, và tình bạn của anh với Red, một người bạn tù.
Nhưng Thôi Thiện chỉ có một chiếc kìm cắt móng tay, quà mà X tặng, thi thoảng dùng để cắt sửa móng tay, chỉ giữ lại đúng móng của ngón út bên tay trái, giũa sơ qua cho bằng phẳng phần sắc nhọn hai bên, chưa biết chừng lúc chạy trốn lại có tác dụng.
Ba ngày khi chiếc iPhone chứa đoạn ghi âm được mang đi bằng chiếc trực thăng mô hình, Thôi Thiện một lần nữa lại nhận được chiếc điện thoại không có thẻ sim này.
Có một đoạn video ngắn – Rõ ràng là quay vào ban đêm, đầu tiên là ánh trăng ở trên đầu, sau đó là mấy bức tường tối đen, bóng cây thạch lựu âm u, cuối cùng là chính cô ta đang cuộn mình ngủ say trong chiếc chăn lông thiên nga.
Ống kính dường như kề sát bên Thôi Thiện, cũng nằm trên nền đất giống cô ta, mặt đối mặt hệt như tình nhân – không thể là do chiếc trực thăng quay được, hiển nhiên là có người nửa đêm đến vườn treo….
Đêm qua, X ngủ ở bên cạnh?
Cô ta từng xem một bộ phim nào đó của Tây Ban Nha, có một tên nhân viên quản lí bất động sản biến thái, hằng đêm đều đột nhập vào phòng của mỹ nữ, im lặng ngủ bên cạnh cô ta, đối phương không biết gì cho tới khi mang thai và sinh con.
Lần đầu tiên Thôi Thiện được nhìn video quay lúc mình đang ngủ say, mí mắt dưới không ngừng chuyển động, còn nói mơ một câu: “Tôi không giết người!”
Ngay lập tức, video đột nhiên dừng lại, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Hoảng sợ bỏ chiếc váy ngủ của mình ra, kiểm tra da thịt – Tối qua không bị xâm phạm, thậm chí bị người ta gây mê? Nhớ ra lúc sáng tỉnh dậy thấy chóng mặt buồn nôn, có phải là đã hít phải thuốc mê, vì vậy nên mới không hề phát giác ra chuyện gì?
Hỏng rồi! Gần như có thể khẳng định, đây không phải lần đầu, tên biến thái đó – X, e rằng đã xuống đây vô số lần. Bắt đầu từ khi cô ta bị nhốt ở trong nhà tù trên không này, mỗi tối đều có người nằm ngủ ở bên cạnh.
Trong Iphone còn có một đoạn ghi âm.
-Tiểu Thiện, tôi nhận được rất nhiều giấy cầu cứu của em, nhưng việc này rất có thể sẽ mang tới cho em những nguy hiểm chí mạng. Thế giới bên ngoài rất đáng sợ, cho nên, em mới phải trốn ở trên đảo an toàn này – Bây giờ, bắt buộc em phải nói thật cho tôi biết, những bí mật xảy ra sau này giữa em và Lâm Tử Túy, đợi em.
Bắt buộc phải tuân theo mệnh lệnh này, nếu không không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Người đàn ông tên X đó, nắm rõ tất cả mọi thứ về cô ta, không sót một ngóc ngách nào, thao túng cả sự sống chết thậm chí là nội tâm của cô.
Ánh mặt trời giống như ngón tay của X vuốt nhẹ lên trán cô, Thôi Thiện đối diện với chiếc bút ghi âm, kể lại.
Tôi sai rồi, hứa rằng từ nay về sau sẽ không viết giấy cầu cứu nữa.
Xin hãy tha thứ cho tôi – Ngày ngày chỉ cần ngồi nhìn mây, lúc thì giống như kẹo bông, lúc lại giống con chó ở quê cũ, cuối cùng là Tiểu Bạch mà tôi yêu thương… Nhạt nhẽo quá, chỉ có thể làm những việc khuấy động như thế, tôi cũng chẳng phải thật sự muốn thoát ra ngoài đâu.
Có thể tặng cho tôi một quyển sách được không? Để xua đuổi nỗi buồn, tùy loại gì cũng được, kể cả sách của Quách Kính Minh*, cảm ơn!
*Biên kịch, đạo diễn, nhà văn theo thể loại giả tưởng, người Trung Quốc.
Đêm Đông chí năm ngoái, tôi quen được một người đàn ông tên Lâm Tử Túy.
Tôi thích đôi mắt, cái mũi, ngón tay, còn cả mùi thuốc lá nhàn nhạt trên cổ áo của anh ấy, thích cách anh ấy đột nhiên nói về nhạc cổ điển, đeo chiếc tai nghe Bluetooth lên tai tôi, vang lên âm thanh hài hòa cuối cùng của “Hồ thiên nga.” Giáng sinh qua đi không lâu, tôi đem tất cả bản thân dâng hiến cho anh ấy. Sau Tết, anh ấy thuê cho tôi một căn hộ cao cấp, là một ngôi nhà cũ ở trung tâm thành phố, tiền thuê mỗi tháng là 8000 tệ, còn có một khu vườn nhỏ, phía ngoài bờ tường có một vườn trúc đào xanh tốt, giống như căn nhà cũ thuở nhỏ từng ở, đây là gia đình trong mơ của tôi – chứ không chỉ là căn nhà.
Tôi nói cho tất cả bạn bè của mình rằng sắp đi Vân Nam và Tây Tạng, chuẩn bị mở một nhà nghỉ tư nhân. Tôi tự mình bay tới Đại Lý* rồi đi Lệ Giang mấy ngày, đăng vài bức ảnh lên trang Wechat cá nhân của mình, rồi lại ngồi xe đường dài để quay trở về. Tôi đổi số điện thoại mới, đăng xuất ra khỏi tài khoản Wechat và weibo, xóa luôn cả tài khoản QQ, trong cả thế giới của tôi, chỉ còn lại một người liên hệ duy nhất là Lâm Tử Túy.
*Vương quốc Đại Lý: là một vương quốc của người Bạch đã từng tồn tại từ năm 937 cho đến năm 1253, nằm trong khu vực của tỉnh Vân Nam, Quý Châu và tây nam tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc ngày nay.
Có một dạo, tôi khát khao được mất đi toàn bộ trí nhớ - hoặc là, giống như lời nói dối tôi đã nói với anh ấy: Bố mẹ tôi mất sớm, bọn họ đều là những giảng viên đại học ở tỉnh lẻ, từ nhỏ tôi đã sống cùng họ hàng ở thành phố này, đang tự lập nghiệp trong lĩnh vực thương mại điện tử - đây là cách gọi cao cấp của gian hàng Taobao.
Để đoạn tuyệt quan hệ với quá khứ, tôi không lưu luyến gì hộp đêm nữa, bỏ hẳn thói quen tiêu tiền lung tung, trả sạch nợ ngân hàng, thậm chí còn không động tới tiền của anh ấy, tính toán kỹ càng từng khoản chi tiêu. Anh ấy nói dùng tiền mặt là một thói quen tốt, đừng nên quá ỷ lại vào thẻ tín dụng. Thứ đắt nhất mà tôi mua, là đôi giày Christian Louboutin đế đỏ, giày cao gót là người bạn cuối cùng của phụ nữ, không phải sao?
Anh ấy thường bảo chiếc dây chuyền tôi đeo quá rẻ mạt, muốn tặng tôi một sợi dây chuyền Cartier hoặc Tiffany & Co, nhưng lại bị tôi từ chối, sợi dây chuyền Swarovski hình thiên nga này, là món quà sinh nhật tôi mua tặng chính mình trước khi tốt nghiệp đại học. Tuy rằng không đến mấy trăm tệ, nhưng trong những ngày tôi buồn nhất, nhìn thấy nó là sẽ có khát khao được sống tiếp. Lúc này cũng chỉ có cục pha lê nho nhỏ này vẫn ở trên ngực tôi, trung thành như cũ.
Nhưng lí do tôi nói với Lâm Tử Túy lại là – Nếu như thường xuyên thay đổi trang sức, người ta sẽ không có cảm giác an toàn.
Thật ra, đạo lý ấy đối với nam hay nữ đều như nhau.
Lâm Tử Túy lớn hơn tôi 9 tuổi, nhưng tôi không cảm thấy đó là khoảng cách quá lớn. Tôi là con gái cung Cự Giải, anh ấy là đàn ông cung Bọ Cạp, theo chiêm tinh học thì quả thực là một sự phối hợp tuyệt hảo. Cự Giải tình cảm rất sâu nặng, nhưng lại thiếu cảm giác an toàn, Bọ Cạp đều là người đàn ông chung thủy, tôi tưởng rằng chúng tôi thực sự rất phù hợp nhau. Tôi cam tâm tình nguyện làm tình nhân bí mật của anh ấy, chưa từng chủ động gọi điện thoại, từ đầu chí cuối chỉ liên lạc bằng tin nhắn. Mỗi tuần chúng tôi gặp nhau bốn lần, phần lớn đều ở ngoại ô thành phố hoặc là ở rạp chiếu phim của Kerry Center. Số lần anh ấy qua đêm ở nhà tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, muộn nhất 10 giờ là bắt buộc phải rời đi. Nhưng thật sự anh rất tốt với tôi, cái tốt ấy không phụ thuộc vào việc anh ấy có mạnh tay chi tiền cho bạn hay không, mà nằm ở chỗ anh ấy tiêu tốn tâm tư vì bạn, chọn cho bạn một món quà trong cửa hàng nhỏ, tự tay vẽ hình lên chiếc cốc cho bạn…
Tôi học nấu rất nhiều món vì anh ấy, mặc dù chỉ là món trứng rán với lạp xưởng, nhưng anh ấy rất hài lòng. Có lúc anh ấy cũng trầm mặc, rơi nước mắt chẳng biết vì nguyên nhân gì, khiến tôi có khát khao muốn liều mạng bảo vệ anh ấy. Nhưng mỗi lần tôi nói với anh ấy về chuyện tương lai, trong mắt anh ấy sẽ xuất hiện sự do dự trong 0,1 giây – vậy mà tưởng như mấy năm ròng.
Vợ anh ấy tên Trình Lệ Quân, tất cả những gì Lâm Tử Túy có hiện giờ đều xuất phát từ người phụ nữ này, bao gồm cả chức Phó Tổng giám đốc trong công ty của anh ấy. Công ty là do bố vợ tay không gây dựng nên, nói ở một mức độ nào đó thì là anh ấy đi ở rể. Lâm Tử Túy kết hôn không lâu, vướng vào một vụ tư pháp khiến anh ấy mất giấy chứng nhận luật sư, nếu như không dựa vào tiền và quan hệ của bố vợ thì suýt chút nữa đã phải ngồi tù. Ông nội của Trình Lệ Quân là người hành sự vô cùng cẩn thận, trước khi bọn họ kết hôn đã kí một hiệp ước, một khi li hôn, Lâm Tử Túy sẽ không có được bất cứ cổ phần nào. Thu nhập duy nhất hiện giờ của anh ấy, chính là 500.000 tệ tiền lương cả năm lĩnh cả năm từ công ty, chỉ vì anh ấy là chồng của Trình Lệ Quân.
Tôi biết Lâm Tử Túy sẽ không li hôn, anh ấy sẽ không vì tôi mà biến thành kẻ tay trắng. Là một người bị treo bằng luật sư, e rằng anh ấy không có cách nào nuôi nổi chính bản thân mình.
Thế là, tôi nảy sinh a một ý nghĩ, một ý nghĩ khiến chính bản thân tôi cũng phải sởn tóc gáy.
Đối với một số đàn ông trên thế giới này mà nói, chỉ có một loại vợ tốt nhất, đó là người vợ đã chết.
Ngày thứ một trăm.
Sáng sớm, khi X dùng trực thăng mô hình đưa đồ ăn tới, còn đem theo cả một chiếc ga trải giường lớn.
Thôi Thiện trải ga giường ra, nằm ngửa trên nền xi măng, đối mặt với bầu trời đầy mây âm u, sải rộng hết tứ chi, giống như một thi thể vô thanh, cũng giống như một người đàn bà dễ dàng thỏa mãn. Vuốt ve cổ và ngực mình, vòng eo nhỏ xíu, cặp mông gần như không có chút mỡ nào. Làn da và đầu mút của dây thần kinh, dục vọng như những sợi lông xù nhẹ nhàng lướt qua, giống như ngón tay của ai đó….
Là đoạn cuối của giây thần kinh, có thể cảm nhận được những kích thích từ bên ngoài và truyền tới trung khu thần kinh.
Thôi Thiện mở phần ghi âm của chiếc Iphone ra, nhớ lại quãng thời gian ban ngày là ngắn nhất, còn màn đêm cứ như dài vô tận, bóng cây thủy sam che kín căn phòng trên cùng của tòa nhà ba tầng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không có cách nào chạm vào được. Trừ những người nước ngoài đang dắt chó đi dạo, gần như không thấy bóng người. Ánh tịch dương khuất dần, đem theo chiếc bóng của cô ta bò lên bậc thềm của ngôi nhà biệt dã.
Không còn cách nào che giấu nổi nữa, cô ta bắt đầu nói ra bí mật đó.
Năm ngoái, Đông chí.
Tôi đến khu biệt dã ở ngoại ô, tìm thấy ngôi nhà to lớn, đen sì sì. Một năm trước, vào lúc này, mẹ đã chết.
Bà làm giúp việc theo giờ cho gia đình này, sơ ý ngã từ cửa sổ tầng ba xuống dẫn tới tử vong. Một năm trôi qua, tôi mới tới nơi này. Theo tập tục của địa phương, ngày Đông chí phải cúng tế những người thân đã chết. Huống hồ, hôm nay lại là ngày giỗ đầu. Tôi mặc đồ đen từ đầu đến chân, mang theo vàng mã và tiền âm phủ, ngồi xổm xuống nơi mà mẹ đã thiệt mạng. Ở phía ngoài bờ tường của gia đình giàu có kia, dùng bật lửa đốt tiền giấy, biến thành tro bụi bay phất phơ. Khói đen bay lên nồng tới mức khiến tôi chảy nước mắt, hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan đến mẹ….
Nhìn cánh cửa chính đang đóng chặt của ngôi nhà, tôi giống như một kẻ ăn xin, đứng trong gió Tây Bắc. Ánh tịch dương gần tàn, đang định bước tới gõ cửa, hỏi xem rốt cuộc mẹ đã chết như thế nào. Tay phải do dự giữa không trung, hồn bay phách lạc lùi lại phía sau, đi qua con đường tắt trải đầy lá rụng.
Phía sau lưng vang lên tiếng phanh xe thê thảm, chân sau đau như bị dao cứa. Tôi còn chẳng kịp thét lên, cứ theo đà ngã vào trong bụi hoa. Cành cây khô cào xước mặt. Trong lúc tôi đang vật lộn nhưng không thể nào bò dậy nổi, có một bàn tay giữ cánh tay tôi lại.
Kinh nghiệm nói cho tôi biết, đó là bàn tày của đàn ông, tay phải.
Đốt ngón tay của người đó thon dài và có lực, ấm áp xuyên qua lớp áo khoác ngoài, như gông cùm khóa chặt những thớ thịt, xương cốt và cả huyết quản của tôi nữa.
Tôi được bàn tay phải đó đỡ dậy, tay trái của anh ấy giữ lấy eo tôi, để tôi dựa sát vào bờ vai của anh ấy.
Người đàn ông đó xin lỗi tôi, tiếng phổ thông, giọng nói thuần phác, có cảm giác như người dẫn truyện trên đài phát thanh. Anh ấy dìu tôi đến bên cạnh bồn hoa, đó là một chiếc Mercedes đen, phía đuôi xe có kí hiệu S.
Anh ấy khoảng hơn tuổi, cao hơn tôi nửa cái đầu, dưới đuôi lông mày rầm là đôi mắt dám cả gan nhìn trực diện, đó là kiểu mắt đàn ông mà tôi thích, còn cả chiếc cằm và sống mũi vô cùng có hình khối, không ngừng tỏa ra những hơi thở ấm áp, giống như màn sương giày bao trùm lấy khuôn mặt tôi.
Mặt?
Ngón tay khẽ chà xát qua má, lau đi những vết máu, chắc dung nhan sẽ không bị phá hủy chứ? Tôi thuận đà ngã vào lòng anh, giả vờ hôn mê, cho dù rất ngứa cũng quyết không dậy.
Đôi tay ấy ôm lấy phần lưng và đùi tôi, đặt tôi xuống ghế rộng rãi bằng da thật, rồi gập hai chân của tôi lên. Khi lòng bàn tay của anh ấy áp vào chiếc tất đen của tôi, dây thần kinh từ đầu ngón chân tới bắp đùi tôi hệt như bị điện giật.
Nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, sau đó là tiếng khởi động xe Mercedes. Đây không phải là lần đầu tiên tôi ngồi loại xe này, nhưng lại là lần đầu tiên tôi nằm ngang ở dưới hàng ghế sau. Lúc lái xe anh ấy chỉ im lặng, cảm giác như đã vòng qua, tăng ga và phanh lại lúc lên dốc xuống dốc. Lén mở mắt ra, nhìn bầu trời đêm Đông chí qua cửa sổ trên nóc xe và cả những ánh đèn trên tòa nhà cao chọc trời trong thành phố, cũng giống như thế giới được nhìn thấy ở vườn treo này.
Chiếc Mercedes đưa tôi tới bệnh viện, anh ấy ôm tôi vào lòng, cho đến khi tới phòng cấp cứu nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Anh ấy là chính nhân quân tử, mặc dù tôi mặc chiếc váy ngắn bó sát không có chút phòng bị, áo jacket mở rộng bộ ngực, anh ấy vẫn không nhân cơ hội để sàm sỡ tôi – Thật ra tôi sẽ không để ý đâu.
Gót chân bị bánh xe đụng vào một chút, bôi ít thuốc là không còn vấn đề gì, chỉ tiếc rằng đã đi tong mất một chiếc giày cao gót. Còn mặt của tôi thì có một vết xước nông, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.
Người đàn ông ấy từ đầu tới cuối chỉ đứng lặng im, cuối cùng trả toàn bộ viện phí và thuốc thang, dìu tôi vào trong chiếc xe Mercedes. Anh ấy nói tiền mặt trong người không đủ, hỏi tôi cần bao nhiêu tiền bồi thường, anh ấy sẽ chuyển qua thẻ ATM cho tôi. Tôi vẫn cuộn tròn ở ghế sau, không hề ngại ngần gác chân lên chỗ ngồi, hỏi anh ấy rằng không thể mua bảo hiểm sao?
Nghe thấy anh bảo ghét phiền toái, tôi liền ngồi thẳng dậy, tiến đến gần ghế lái, nói bên tai anh – Em không cần tiền, chỉ cần anh đền cho em một đôi giày! Trung tâm thương mại Cửu Quang, có được không?
Nửa tiếng sau, đến trung tâm thương mại, tôi chỉ đi một chiếc giày, y như bị què, một nửa người dựa sát vào vai của người đàn ông ấy. Đáy mắt tôi lướt qua một loạt các quầy hàng, trông thấy ánh mắt ngưỡng mộ và đố kị của các nữ nhiên viên trong quầy. Không cưỡi ngựa xem hoa như lúc bình thường dạo phố, tôi nhanh chóng chọn được một hãng của Italia, lấy một đôi giày đế bệt thích hợp cho việc đi bộ. Tôi không nhân cơ hội này để bòn rút một mớ tiền của anh ấy đâu, lúc thanh toán còn chưa tới tệ, còn chẳng đắt bằng đôi giày cao gót bị hỏng kia của tôi. Lúc anh ấy hào phóng quẹt thẻ thanh toán, tôi chú ý tới chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út tay trái của anh ấy.
Đi giày mới vào, tôi cố ý vén tóc, để mái tóc tớ lướt qua vai anh, đồng thời tự giới thiệu: Thôi Thiện – Thôi trong Thôi Trí Hữu, Thiện trong Kim Hỉ Thiện.
Anh ấy nói tôi giống như thể hợp nhất của Thôi Trí Hữu và Kim Hỉ Thiện.
Còn khi tôi ngại ngùng hỏi tên anh, người đàn ông ấy lại không trả lời, xoat người định rời đi. Tôi kéo tay áo của anh lại, bảo muốn mời anh ăn cơm, ở tầng trên có một nhà hàng Nhật rất ngon, tôi thực sự rất đói rồi.
Nếu như anh đi, tôi sẽ la lên! Nói anh lái xe đâm vào người ta, không bồi thường một đồng nào, muốn chạy trốn.
Anh ấy bất lực đọc ra số điện thoại của mình, tôi vội vàng gọi sang máy anh ấy, quả nhiên điện thoại đã đổ chuông. Tôi để ý thấy anh ấy có hai chiếc điện thoại, có lẽ đó là chiếc ít dùng tới.
Tôi ôm hộp giày, hỏi anh ấy liệu có nghe điện thoại của tôi không, anh thoáng dừng bước, quay đầu lại cười rồi cất bước vào thang máy đi xuống tầng hầm.
Từ bóng lưng ấy, tôi thấy thấp thoáng đâu đây hình ảnh của bố năm mình tuổi.
Tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại thêm nửa tiếng nhưng không mua thêm bất kì thứ gì, cho đến khi bụng đói cồn cào mới xuống tầng dưới ăn một bát mì Udon.
Là một loại mì sợi làm từ bột mì trong ẩm thực Nhật Bản, cùng với mì Ramen, mì Soba, mì Somen là những loại mì sợi trứ danh và là món mì quốc túy của nền ẩm thực Nhật.
Lúc nhỏ, mẹ thường nói: “Ngày Đông chí thì phải về nhà trước khi trời tối, nếu không ở ngoài sẽ bị quỷ bắt đi.”
Đêm nay, tôi lại ghét về nhà, đó chẳng qua chỉ là một căn phòng thuê đơn, phòng ngủ nhỏ hẹp với phòng vệ sinh khép kín, mỗi tháng tệ tiền thuê phòng. Tôi cứ không ngừng chửi rủa căn phòng ấy, lần nào cũng thề rằng tháng sau nhất định phải chuyển đi, nhưng lần nào cũng lại quay về chiếc giường đầy đồ ngọt ăn đêm ấy để ngủ.
Ngày thứ hai sau Đông chí, tôi bắt buộc phải bán chiếc túi LV cuối cùng và cũng là chiếc túi yêu thích nhất của mình để bù đủ cho số tiền nợ thuê phòng.
Tôi gọi cho ấy, nhưng không nghe máy. Tôi lại gửi một tin nhắn: “Này, chỉ đền cho em một đôi giày, vẫn chưa đủ.”
Đợi đến nửa đêm, vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời, gửi đi tin nhắn thứ hai: “Chân của em đau lắm.”
Hai năm nay đã gặp rất nhiều kẻ lừa đảo, nhưng trước giờ chưa từng đau lòng thế này. Trước đây, cô thường vô tư nguyền rủa đối phương những câu đại loại như tổ tông đơi sinh con ra đều bị dị tật hay là chết cả lò gì gì đó. Lần đầu tiên thấy trước mắt mình cứ xuất hiện khuôn mặt ấy, còn không biết tên của anh ấy nữa. Mặc dù tôi có số điện thoại và biển số xe của anh ấy, nhưng nếu anh ấy không có lòng với tôi, thì dù có điều tra rõ cũng đâu có nghĩa lí gì chứ? Tôi giống như một con khổng tước thất bại, thu gọn đuôi trốn vào trong lồng.
Đêm Giáng sinh.
Vào giờ này năm ngoài, tôi cùng đón Giáng sinh với một chàng trai tuấn tú, con của một gia đình giàu hai đời, mặc dù tôi chẳng qua cũng chỉ là một trong số mười mấy cô bạn gái của anh ta.
Cuối cùng, không chống cự lại nổi với lời mời mọc trên Wechat của mấy cô bạn gái, tôi khoác lên mình chiếc áo khoác còn đáng giá nhất, vẫn đeo mặt dây chuyền hình thiên nga làm từ pha lên, tới tham gia bữa tiệc Giáng sinh độc thân. Ra ngoài cửa chọn giày, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đi đôi giày bệt mua ở trung tâm thương mài Cửu Quang tối hôm Đông chí.
Giữa những đôi chân được ôm gọn bằng quần tất mỏng, giữa những đôi giày cao gót và bốt da, tôi lạc lõng ngồi vào một góc, đón lấy ly cocktail mà người phục vụ mang tới. Các quý công tử bị bao vây bởi lớp lớp các em gái trẻ đẹp, còn tôi giống như một phụ nữ già, cô độc trên bậc thềm của lãnh cung, ngồi nhàn hạ kể chuyện Huyền Tông.
Chỉ miếu hệ (là tên hiệu khắc trên bài vị để thờ cúng sau khi Hoàng đế băng hà), có thể chỉ một trong hai vị vua dưới đây:
-Đường Huyền Tông – Lý Trọng Cơ (Tại vị năm – )
-Lê Huyền Tông – Lê Duy Tự (Tại vị năm – )
Có một thiếu nữ đã uống khá nhiều, xem ra còn rất nhỏ, khiến người ta hoài nghi liệu có phải vừa tốt nghiệp cấp ba, lảo đảo ngồi xuống bên cạnh tôi. Lúc tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô bé đột nhiên giữ tay tôi lại hỏi: “Chị thấy chiếc vòng tay này có đẹp không?”
Cô bé đeo chiếc vòng tay bằng bạch kim của Cartier, khuôn mặt trẻ trung càng trở nên rạng rỡ hơn, quả thực có cảm giác như một ngôi sao Hàn Quốc. Cô bé nói mua ở Hồng Kông, . đô la Hồng Kông.
Mặc dù vừa nhìn là tôi biết cô bé dựa vào cái gì để đổi lấy chiếc vòng tay này, nhưng tôi lại rụt cổ tay về trong sự nhục nhã và hổ thẹn, giấu nhẹm đi thứ đồ rẻ tiền mình đặt mua trên Taobao.
Hệ thống mua bán trực tuyến của Trung Quốc.
Gần đến nửa đêm, mới có hai ba người đàn ông tới mời tôi uống rượu, tôi khéo léo từ chối.
Bữa tiệc đến hồi cao trào, khi mọi người đang lần lượt hát bằng tiếng Anh và tiếng Trung ca khúc “Auld lang syne,” tôi nhận được điện thoại anh ấy gọi tới.
Màn hình điện thoại hiển thị tên Người đàn ông Mercedes – Tôi kích động đi xuyên qua hành lang dài, tránh để anh ấy nghe được những âm thanh cuồng loạn và gào thét, dọc đường đi suýt ngã mấy lần.
Alô … Tôi cố ý kéo dài chữ Alô ấy ra thật dài, muốn nghe được giọng anh ấy trước tiên.
-Mery Christmas!
-Thank you!
-Em đang ở một mình?
-Vâng.
-Em ở đâu? Lúc này.
Tôi đọc địa chỉ của chỗ này.
-Đợi anh. Bye~
Anh cúp máy, vô cùng kiệm lời, còn tôi thì mặc lại áo khoác, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà, đến đầu con phố Đêm giáng sinh. Gió lạnh buốt xương cứ không ngừng thổi, không mảy may cảm thấy lạnh, ngược lại toàn thân còn đang đổ mồ hôi. Mấy chiếc taxi dừng trước mặt, tôi đều mỉm cười lắc đầu. Hai má vừa đỏ vừa nóng, men rượu và âm nhạc vừa nãy, khiến tôi dâng lên một thứ khoái cảm từ tận sâu trong cơ thể mình.
Sau h, chiếc Mercedes S dừng trước mặt tôi, kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt của người ngồi ở ghế lái.
Anh ấy nhìn tôi không chút biểu cảm, ánh mắt đặc biệt ấy khiến tôi nhớ đến Tiểu Bạch đã chết từ lâu của mình.
Lấy ra một viên kẹo Peppermints bỏ vào miệng, tôi mở cánh cửa bên ghế phụ lái xe, ngồi ở bên cạnh người đàn ông này, cố tỏ vẻ đoan trang nói cảm ơn.
Không đợi tôi nói đi đâu, anh đạp chân ga, phi như bay lên đường trên cao trong đêm Nô-en.
Anh ấy nói hai ngày nay rất bận, tôi bảo đàn ông cũng không phải là việc gì xấu xa. Anh ấy quan tâm hỏi xem chân tôi vẫn ổn chứ, tôi trả lời: “Nếu như ít đi bộ, ngồi xe nhiều hơn, có lẽ sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”
Anh ấy hiểu ra, quay lại chuyên tâm vào việc lái xe của mình, chạy qua cây cầu vượt lớn bắc qua sông, phía xa là khu tài chính vút tầng mây, màn hình lớn trên tường ngoài của mấy tòa cao ốc đang chiếu hình của ông già Nô-en.
Không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ nhìn cảnh sông rực rỡ, hà từng ngụm khí ấm áp lên cửa kính xe. Thi thoảng quay đầu sang nhìn nghiêng mặt anh ấy, những đường nét của đàn ông đến nỗi giống như được điêu khắc mà thành.
Anh hỏi giày của tôi đi có vừa chân không.
Đúng là có tài dự đoán, tôi đã đi đôi giày anh ấy mua tặng đến tham gia bữa tiệc Giáng sinh.
Càng không ngờ, anh ấy vẫn nhớ tên của tôi: Thôi Thiện.
Anh ấy lại hỏi mẹ tôi gọi tôi bằng biệt danh gì. Nghe thấy từ “Mẹ,” tôi sợ vô cùng, nhưng tôi vẫn trả lời đúng sự thật: “Tiểu Thiện.” Anh ấy nói mình thích cái tên này. Ánh đèn phía ngoài cửa sổ lướt qua, trong ánh mắt anh ấy có một tia khác thường.
Anh ấy tên Lâm Tử Túy.
Lâm trong Lâm Thụ, Tử trong Phùng Tử, Túy trong Tinh Túy.
Lâm Tử Túy đột nhiên tăng tốc, màn hình hiển thị vượt quá , khiến người ta bài tiết ra Adrenaline, anh ấy hỏi tôi một câu hỏi.
Adrenaline, đôi khi gọi là “Epinephrin” hoặc “Adrenalin,” là hoóc-môn của tuyến thượng thận, do tuyến thượng thận tạo ra và có nhiệm vụ điều hòa sự hoạt động của thần kinh. Đây là một hoóc-môn có tác dụng trên thần kinh giao cảm.
-Nếu như ngày tận thế giáng xuống đầu, chỉ có thể mang theo một con vật lên chiếc thuyền Noah – Ngựa, Hổ, Khổng Tước, Dê, em sẽ chọn loài nào?
Sao lại có câu hỏi biến thái như thế được cơ chứ? Tôi chú ý đến môi của anh, tốc độ lái xe càng nhanh, thì lại càng trấn định. Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn Dê.
Lúc chạy nạn, còn có thể ăn xiên thịt dê nướng mà.
Anh ấy nói bốn loại động vật ấy, mỗi loại lại đại diện cho một thứ mà mỗi người quan tâm nhất ở trong lòng, nhưng không nói Dê đại diện cho cái gì.
Nửa tiếng sau, kết thúc hành trình hóng gió, chiếc Mercedes dừng lại ở bên ngoài khu nhà tôi ở, quầy đồ ăn Nhật bên phố đêm khuya thế này vẫn đang làm việc.
Anh ấy muốn đưa tôi lên, nhưng tôi từ chối, lí do là nhà tôi rất nhỏ, rất tồi tàn, tôi ngại. Đây là lần đầu tiên tôi nói thật trước mặt đàn ông, trước đây tôi đều sẽ chém gió rằng mình sống ở một khu chung cư cao cấp nào đó.
Từ đầu chí cuối, anh đều giống như một chính nhân quân tử, đến cả đầu ngón tay của tôi cũng không hề động vào. Khi tôi xoay người rời đi, nghe thấy anh nói – “Tiểu Thiện, cảm ơn sự bầu bạn đêm nay.”
Đột nhiên, câu cảm ơn khiến khóe mắt tôi cay nồng, trước khi nước mắt kịp chảy xuống khóe miệng, tôi quay lại chạy thẳng tới trước mặt, ôm chặt lấy cổ anh, dùng miệng lấp đầy đôi môi khô nẻ ấy.
Khóe miệng anh còn lưu lại vết son, và cả nước mắt của tôi.
Khi tôi về đến phòng, nhoài người ra trên khung cửa sổ lạnh lẽo đầy hơi sương, nhìn anh ấy dưới ánh đèn ảm đạm, đứng hút thuốc bên cạnh chiếc xe Mercedes, ánh mắt thương cảm giống như một chú mèo lang thang, tôi đã biết mình sắp sửa từ biệt căn phòng này.