Bình minh vẫn còn chưa tới, bầu trời tối đen như mực, các ngôi sao trên trời đều bị gió bắc cuốn đi, những vũng nước bên đường kết đóng thành băng. Hôm nay dự báo thời tiết nói không khí lạnh sẽ tràn xuống hướng nam, nhiệt độ đột ngột hạ xuống dưới 0 độ, rất có thể sẽ đón trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay.
Một người đàn ông cao gầy, khoác một chiếc jacket da rộng quá khổ, băng qua vỉa hè không một tiếng động, ngước nhìn lên tầng 3 dưới bóng cây thủy sam.
Móc chìa khóa, mở cánh cửa sắt của vườn ngoài, không ai thay chìa khóa cho khu nhà này. Đá cuội phát ra tiếng ma sát khe khẽ, dùng một chiếc chìa khóa khác để vào tầng 1, bước chân đầu tiên bước lên vào cửa trước, bụi bặm bám quanh viền tròn của chiếc đèn pin.
Nếu như Trình Lệ Quân không tự sát, vậy thì ngày 22 tháng 6 năm đó, cùng thời gian này, có người dùng cùng một phương thức, đột nhập vào căn phòng này.
Tưởng tượng lại buổi sáng sớm giết người ấy, giống như sóng biển từng tầng cuốn lấy bờ biển, cuốn trôi đi con đường hung thủ đã đi qua, bóc ra từng mảng bụi trên những vật dụng gia đình, nấm mốc trên sàn nhà, cái bóng ở dưới nắng. Anh ta bước lên cầu thang đá Đại Lý, không phát ra bất kì âm thanh nào, giống như bước chân của một người phụ nữ.
Tầng 2, vẫn là phòng khách rộng lớn, có một dàn loa cao cấp, đáng tiếc là bám đầy bụi bặm, ở giữa có bốn chiếc ghế sofa bằng da thật. Khi ánh sáng đèn pin quét qua, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.
Cô ấy đứng ở bên cạnh tường, mặc đầm dạ hội màu trắng, dùng ánh mắt sầu thương nhìn anh ta.
Người đàn ông nhớ khuôn mặt này, rất nhiều ngày tháng đã nhìn không rời mắt bức ảnh của cô ấy, đây là di ảnh.
Trình Lệ Quân.
Lúc này, người phụ nữ này đã hóa thành tro cốt nằm dưới huyệt mộ.
Quay người đi xuyên qua hành lang, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, người phụ nữ kia dường như vẫn nằm trên chiếc giường lớn ấy.
Anh ta lấy ra chiếc đèn tích điện đã được sạc đầy điện bằng USB đặt lên đầu giường, độ sáng cũng gần tương đương với một chiếc đèn bàn.
Dưới đất có dấu chân.
Hiển nhiên là không phải của chính mình, khu nhà này đã bị khóa lại rồi bỏ không rất lâu, tích một lớp bụi dày. Dấu chân trước mặt có kích cỡ trung bình, là của một người đàn ông khỏe mạnh, từ độ sâu có thể nhìn ra nó được để lại vào khoảng một tuần trước.
Thế là, anh ta kiểm tra cẩn thận cả khu nhà, phát hiện cửa sổ phòng làm việc không đóng kín, để lại rõ ràng dấu vết của việc bị đột nhập.
Là ai từ tầng 2 trèo vào? Vào mấy tháng sau ở hiện trường giết người? Không thể nào là Lâm Tử Túy, anh ta tự có chìa khóa nhà mà.
Lại quay về phòng ngủ, cẩn thận tìm kiếm một lượt, từ giường tới tủ của nạn nhân, hiện trường không hề bị phá hoại.
Cuối cùng, ánh mắt rơi xuống chiếc gương trên bàn trang điểm.
Người đàn ông cởi chiếc áo jacket da bên ngoài ra, lộ ra bộ cảnh phục màu đen, gương mặt còn khá trẻ, trên vai đeo quân hàm bậc cao. Ánh mắt của anh ta luôn khiến người ta không dám ngẩng đầu, ngoại trừ soi gương. Ngũ quan và các góc cạnh trên khuôn mặt rất sáng rõ, râu được cạo rất sạch sẽ, là hình mẫu chú bác mà mấy cô bé Lolita yêu thích. Anh ta không đeo kính nhưng ánh mắt cứ giống như được phủ một lớp rèm, khiến người ta khó lòng nắm bắt nổi.
Anh ta là Diệp Tiêu.
Ngày 22 tháng 6, buổi chiều, người giúp việc hằng ngày tới đây quét dọn, vì đột nhiên phát hiện ra thi thể của nữ chủ nhân nên gọi điện báo cảnh sát.
Phía cảnh sát lập tức đến hiện trường khám nghiệm và điều tra, phát hiện Trình Lệ Quân nằm trên giường, đã chết được hơn 12 tiếng. Bên dưới giường còn có một ống tiêm đã sử dụng và cả hai bình thuốc tiêm, còn thừa lại một chút nước thuốc. Trên cánh tay trái người chết có vết kim tiêm, nhìn từ vị trí và góc độ thì là do cô ấy tự tiêm cho mình. Trên ống tiêm cũng lấy ra được dấu vân tay của cô ấy.
Ở đầu giường hiện trường nơi xảy ra vụ án, phát hiện hóa đơn mua ống tiêm và thuốc, mua ở ba cửa hàng khác nhau, còn có một cuốn giáo trình dạy tiêm của y tá. Người giúp việc nói chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.
Dựa theo những hóa đơn ấy, sĩ quan cảnh sát Diệp Tiêu tìm tới hai quầy thuốc, nhân viên bán thuốc vẫn còn nhớ dáng vẻ của Trình Lệ Quân, xác nhận là cô ấy tự tới mua, camera giám sát của cửa hàng cũng đã chứng minh điều này.
Vì hai năm trước bố mẹ gặp tai nạn máy bay nên cô ấy mắc chứng trầm cảm nặng, đã từng tự sát mấy lần nhưng không thành công. Cho nên, Trình Lệ Quân chọn con đường này hoàn toàn không phải là điều gì đáng ngạc nhiên.
Bảo vệ trực đêm của khu vực nói, lúc sáng sớm khoảng hơn 5 giờ, trong lúc đi tuần có đi qua cửa khu nhà của Trình Lệ Quân, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng nhạc kì quái. Bảo vệ không nói rõ được đó là cái gì, nhưng dù gì thì cũng không phải là hát. Phía cảnh sát cho ông ta nghe các thể loại nhạc, cuối cùng xác định được đó là nhạc giao hưởng – Điều này cũng phù hợp với những gì Lâm Tử Túy đã khai, hai vợ chồng họ đều là fan của nhạc cổ điển.
Cũng có nghĩa là, trước khi chết 1 tiếng đồng hồ, Trình Lệ Quân dùng dàn loa ở trên tầng 2 để nghe nhạc giao hưởng. Cô ấy thưởng thức một mình sao? Hay là còn có người thứ hai có mặt ở hiện trường nữa?
Nhưng mà, quả thật có một số người sau khi nghe nhạc giao hưởng, đột nhiên có ý định tự sát. Manh mối quan trọng này đã làm tăng thêm tính chắc chắn cho giả thiết Trình Lệ Quân tự sát.
Nhưng điều Diệp Tiêu nghi ngờ là: Vì sao lại chọn cách tiêm? Mặc dù, cách này là cách sạch sẽ và ít đau đớn nhất, nhưng rất nhiều phụ nữ đều có cảm giác sợ hãi đối với kim tiêm, cách sử dụng cũng vô cùng phiền phức. Huống hồ, trong ngăn kéo của cô ấy có 2 lọ thuốc ngủ, trực tiếp uống vào để tự sát chẳng phải sẽ càng thuận tiện hơn sao? Trên thực tế khám nghiệm tử thi cũng xét nghiệm ra thành phần thuốc ngủ, nhưng ở trong ngưỡng an toàn, chỉ có thể khiến người ta nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Mặc dù nói “Lòng phụ nữ, kim đáy bể,” đặc biệt là phụ nữ mắc chứng trầm cảm, chuyện điên rồ gì cũng có thể làm ra được, nhưng Diệp Tiêu vẫn cứ nghi ngờ chồng của nạn nhân – Lâm Tử Túy – Anh ta là kẻ hưởng lợi lớn nhất, sẽ được thừa kế cổ phần của công ty lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ. Nhưng mà, anh ta có chứng cứ ngoại phạm, ngày Trình Lệ Quân chết, anh ta đang ở Đài Loan.
Như bình thường, vụ án này sẽ kết luận là tự sát.
Nhưng Diệp Tiêu vẫn chưa yên lòng, anh ta điều tra nhật kí cuộc gọi của Lâm Tử Túy, trừ những cuộc gọi công việc thì xem ra không có gì bất thường. Loại đàn ông này rất có thể sẽ có bồ bịch ở bên ngoài, nhưng vẫn chưa tìm thấy chứng cứ xác thực.
Anh ta lại điều tra nhật kí cuộc gọi lúc Trình Lệ Quân còn sống, phát hiện đêm trước khi chết cô ta có gọi tới cửa tiệm chăm sóc sắc đẹp, đặt lịch ngày thứ hai sẽ tới spa. Vì vậy, Diệp Tiêu phán đoán ít có khả năng cô ấy sẽ tự sát.
Có một điểm có thể khẳng định, quan hệ của Lâm Tử Túy và vợ không hề hòa hợp.
Diệp Tiêu bảo Lâm Tử Túy kiểm tra hết những vật có giá trị trong nhà, xem xem có mất thứ quan trọng gì không, ví dụ như tiền mặt hay trang sức, ít nhất cũng để loại trừ khả năng đây là một vụ trộm cướp. Nhưng hắn ta nói không mất bất cứ thứ gì.
Nhưng mà, lời của hắn chưa chắc đã tin được.
Còn về chuyện mua kim tiêm và thuốc, cũng chưa chắc đã đúng là Trình Lệ Quân. Có thể là một người phụ nữ khác mặc đồ của cô ấy rồi ngụy trang thành cô ấy. Đoạn phim camera ghi lại cho thấy người phụ nữ này đeo khẩu trang và kính đen, không có nhân viên bán hàng nào nhìn rõ mặt cô ta. Mà dáng người của Trình Lệ Quân lại thuộc dạng trung bình, chỉ cần có chút thân thiết với cô ấy là có thể dễ dàng mô phỏng lại.
Nếu như, không phải tự sát mà là bị người khác giết, thì có thể nói đây là một vụ mưu sát hoàn hảo.
Diệp Tiêu xây dựng lại quá trình phạm tội – Ngày 22 tháng 6, khoảng 5 giờ sáng, xấp xỉ vào khoảng thời gian Trình Lệ Quân chết, hung thủ đột nhập vào khu nhà, nhân lúc Trình Lệ Quân đã ngủ say do tác dụng của thuốc ngủ, dùng kim tiêm trộn lẫn hai dung dịch thuốc khác nhau, tiêm vào cánh tay trái, tạo thành trạng thái tim bị tê liệt mà chết. Sau khi giết người, hung thủ đem dấu vân tay của Trình Lệ Quân ấn lên ống tiêm, rồi lại đem hóa đơn mua kim tiêm và thuốc, cả giáo trình dạy tiêm nữa, đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường, thêm vào cả việc giả dạng đi tới hiệu thuốc, cuối cùng ngụy trang thành một vụ tự sát.
Hung thủ là một phụ nữ.
Ít nhất, có một người phụ nữ là chủ mưu hoặc tòng phạm.
Lúc Diệp Tiêu mới tới hiện trường để điều tra, nhìn thấy ở đầu giường của người chết có một bức ảnh chụp chung bốn người phụ nữ - Nhìn qua đều là những thiếu phụ khoảng 30 tuổi, Trình Lệ Quân ở vị trí ít thu hút nhất, bối cảnh là một khu danh lam thắng cảnh nào đó.
Nhanh chóng tìm được ba người còn lại trong bức ảnh, bọn họ đều là bạn học thời đại học của Trình Lệ Quân, năm đó là những cô bạn thân coi nhau như chị em trong nhà, mỗi người sau khi kết hôn cũng vẫn giữ mối quan hệ qua lại rất thân mật.
Khung ảnh đó vẫn được đặt ở chiếc kệ đầu giường, trên bề mặt có dấu vết của việc mới được lau qua – Đèn pin soi vào khuôn mặt xinh đẹp nhất trong bức ảnh.
Hơn một tháng trước, anh ta vừa tới nhà mới của Lâm Tử Túy, thuận tiện thông báo cho người nhà của người bị hại biết vụ án nếu như không có thêm tiến triển gì thì tổ chuyên án chỉ có thể tạm thời gác lại. Nhưng mà, Diệp Tiêu kiên quyết không chịu kết án là một vụ tự sát, mà đây là một vụ mưu sát chưa phá được.
Khách sạn ở trung tâm thành phố, bước vào cửa là sẽ nghe thấy tiếng nhạc cổ điển, lỗ tai ngay lập tức inh lên. Lâm Tử Túy giải thích đây là tác phẩm “Hồ thiên nga,” bản của dàn nhạc giao hưởng Berlin biểu diễn, do Karajan chỉ huy. Hắn muốn tắt nhạc đi, Diệp Tiêu nói cho nó nhỏ đi là được.
Theo thói quen của nghiệp vụ cảnh sát, anh luôn dùng ánh mắt sắc sảo để quét một lượt xung quanh. Trên bàn trà có hai chiếc điện thoại của Lâm Tử Túy, có một chiếc rõ ràng là dòng limited được đặt làm riêng, trên vỏ chạm khắc một dòng chữ “LZCS,” Diệp Tiêu yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Sau khi liệt kê ra một loạt các vấn đề chính, không hỏi được thêm thông tin gì có giá trị. Nhưng dựa vào ánh mắt của Lâm Tử Túy để phán đoán, thì chắc chắn hắn vẫn đang giấu giếm điều gì đó.
Cuối cùng hỏi đến Thôi Thiện, Lâm Tử Túy nói không nhớ người này là ai. Diệp Tiêu do dự trong giây lát, cuối cùng quyết định không nhắc lại chuyện người giúp việc của Lâm gia gặp sự cố tử vong vào ngày Đông chí hai năm trước – Không muốn đánh rắn động cỏ, chi bằng cứ áp chế không nói ra.
Hai người đàn ông cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng nói tới bản nhạc “Hồ thiên nga” đang phát bên tai, Lâm Tử Túy châm một điếu thuốc, nói:
-Đây là bản nhạc lúc sinh thời vợ tôi yêu thích nhất – Pyotr Ilyich Tchaikovsky, cô ấy rất sùng bái bậc thầy nhạc cổ điển người Nga này. Lần đầu tiên tôi và Trình Lệ Quân gặp nhau cũng chính là lần đi nghe buổi nhạc giao hưởng “Hồ thiên nga” của dàn nhạc giao hưởng quốc gia Nga trình diễn, vừa hay hai ghế ngồi sát nhau,tôi nhìn thấy cô ấy vừa nghe vừa khóc, liền đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay, trồi bắt đầu yêu nhau từ đó.
-Lúc nhỏ từng xem qua một đoạn phim hoạt hình rất cũ, đến này ấn tượng vẫn rất sâu đậm.
-“Hồ thiên nga” bản hoạt hình Nhật Bản năm 1981, bản dịch phối âm.
-Oh – Diệp Tiêu có chút lúng túng – Lâm tiên sinh, đúng là chúng ta xấp xỉ tuổi nhau.
-Tchaikovsky là một nhà soạn nhạc thiên tài, nhưng đời sống cá nhân của ông ấy lại là một mà kịch bi thương từ đầu chí cuối. Ông ấy kết hôn năm 37 tuổi, vợ tên là Antonina, vốn là sinh viên của ông trong Học viện âm nhạc Moscow. Antonina liên tục viết thư tình cho thầy giáo, uy hiếp rằng nêu không cưới thì sẽ tự sát. Tchaikovsky thậm chí còn chẳng nhớ rằng trong lớp mình có học sinh này, nhưng ông đang dự định phổ nhạc cuốn tiểu thuyết bằng thơ Yevgeny Onegin của Pushkin, tưởng tượng mình chính là nhân vật nam chính trong bài thơ. Vì Yevgeny từ chối công chúa nên cả đời còn lại phải sống trong đau khổ, Tchaikovsky liền đáp ứng hôn ước của nữ sinh viên mà không hề cẩn trọng suy nghĩ.
Người vẫn còn độc thân như Diệp Tiêu than thở bộc bạch:
-Hôn nhân cần phải thận trọng.
-Tchaikovsky chưa qua hết tuần trăng mật đã thấy hối hận, nhảy xuống sông Moscow tự sát, nhưng lại bị nước lạnh ép cho nổi lên mặt nước, từ đó mắc phải bệnh viêm phổi vô cùng nghiêm trọng. Ông ấy không gặp lại vợ nữa, nhưng vẫn gửi phí sinh hoạt đúng hạn, và không hề li hôn cho tới tận khi chết. Sau đó, Antonina bị kiểm tra ra rằng có mắc chứng bệnh thần kinh, chết trong chiến tranh thế giới thứ nhất.
-Vậy Tchaikovsky thì sao?
-Cảnh sát Diệp, anh hỏi về cái chết của đại sư sao? Nghe nói là uống thuốc độc tự sát – Ít nhất là có Trình Lệ Quân tin tưởng hoàn toàn. Và nguyên nhân cái chết của Tchaikovsky, có tin đồn rằng là do sự ngăn cản của xã hội với tình yêu đồng tính, mà đại sư lại thầm thích đàn ông.
-Hóa ra là như vậy.
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm mê người của Lâm Tử Túy, Diệp Tiêu không tự chủ được lùi về phía cánh cửa, nghe sự tuần hoàn lập lại của âm thanh, 1 giây cũng không muốn ở thêm nữa.
-Tạm biệt! Có thông tin gì cứ liên hệ mọi lúc.
-Đợi chút.
Lâm Tử Túy kéo tay áo của sĩ quan cảnh sát, Diệp Tiêu cảnh giác giật ra.
-Có chuyện gì sao?
-Mấy ngày trước khi người vợ đã chết của tôi là Trình Lệ Quân tự sát, cô ấy ở trong nhà nghe đi nghe lại “Hồ thiên nga” – Cô ấy sẽ vừa nghe vừa khóc.
-Chuyện này trước đây anh đã từng nói rồi, vậy thì bản nhạc cô ấy nghe trước lúc chết, cũng là bản nhạc “Hồ thiên nga” này sao?
-Tôi đoán là vậy.
-Kết cục tự sá của Tchaikovsky đã kích thích nghiêm trọng tới Trình Lệ Quân, muốn dùng cách tương tự như vậy để kết liễu cuộc đời mình?
Sĩ quan cảnh sát hơi nhắm mắt lại, bên tai là điệu Valse nhanh và nhẹ nhàng.
-Anh muốn nhắc nhở tôi điều này sao?
-Tôi….
Diệp Tiêu hiếm hoi nhếch khóe miệng lên.
-Phân tích rất có lí đấy, cảm ơn!
-Phần đang nghe lúc này, là đoạn cuối bữa tiệc sinh nhật của Hoàng tử, chọn Odile làm vợ rồi thề với trời. Sau đó, Ma vương cho anh ta nhìn thấy cái bóng của Odette, Hoàng tử mới biết mình đã bị lừa.
-Cảm ơn! Xem ra tôi còn phải thỉnh giáo anh nhiều.
-Sĩ quan cảnh sát, tôi tiễn anh xuống tầng 1.
Hai người đàn ông từ biệt ở tầng một, Diệp Tiêu cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Nhưng, anh ta vẫn không tin Trình Lệ Quân tự sát.
Từng thụ lí qua hàng trăm vụ án giết người, Diệp Tiêu tổng kết tất cả những lí do phạm tội giết người.
Loại thứ nhất, để bảo vệ tính mạng gia đình mình; Loại thứ hai, để cướp đoạt tài sản của người khác; Loại thứ ba, vì muốn chiếm hữu thứ khác giới mà tiêu diệt đối thủ cạnh tranh; Loại thứ tư, vì lí do nào đó mà báo thù người khác; Loại thứ năm, vì chấp hành mệnh lệnh của cấp trên; Loại thứ sáu, vì tiền thù lao mà giết người; Loại thứ bảy, giết người không lí do.
Nếu như là giết người vì tình, thì là loại thứ ba và thứ tư.
Loại thứ tư – Báo thù.
Có người nào muốn tìm Trình Lệ Quân để báo thù? Diệp Tiêu thông qua điều tra kĩ lưỡng, phát hiện một năm trước khi xảy ra vụ án, cũng chính là ngày Đông chí năm kia, đã xảy ra một vụ án mạng ở nhà của Lâm Tử Túy và Trình Lệ Quân – Người giúp việc của gia đình họ, Ma Hồng Mai 47 tuổi, ngã từ bệ cửa sổ tầng 3 xuống, gãy cổ chết tại hiện trường.
Lúc đó, phía cảnh sát cho rằng đây là một sự cố ngoài ý muốn, là người giúp việc không cẩn thận ngã xuống.
Người thân duy nhất của người chết ở trong thành phố này, là con gái Thôi Thiện của bà ấy, đang đi du lịch nước ngoài không kịp thời nhận được tin, lúc trở về chỉ còn nhìn thấy tro cốt. Nghe nói Thôi Thiện có đưa ra ý kiến khác, cho rằng lúc còn sống mẹ mình đã phải chịu sự ngược đãi của bà chủ, nhưng người cũng đã hỏa thiêu rồi nên đành ngậm ngùi cho qua. Bản thân Trình Lệ Quân từ đầu tới cuối không hề lộ diện, ủy thác toàn bộ cho luật sư xử lí, cuối cùng bồi thường cho chuyện này một khoản tiền lớn.
Theo lí luận mà nói, Thôi Thiện con gái của Ma Hồng Mai cũng có động cơ gây án – báo thù cho người mẹ đã chết.
Nhưng, Diệp Tiêu phát hiện người này đã mất tích.
Phía cảnh sát tốn rất nhiều thời gian để truy tìm Thôi Thiện. 26 năm trước, cô sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở phía Bắc nội lục, 7 tuổi chuyển tới sinh sống ở thành phố này. Năm 12 tuổi, bố mất tích trong một trận hỏa hoạn, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Sau đó, cô ấy nhập được hộ khẩu về đây, tốt nghiệp đại học S. Thôi Thiện làm việc ở công ty quảng cáo trong vòng một năm, sau khi từ chức thì làm rất nhiều công việc khác nhau, từ nhân viên văn thư của công ty bảo hiểm đến trợ lí hành chính của công ty văn hóa, sau đó không thấy đi làm nữa. Cô ấy thường xuyên đổi địa chỉ thuê nhà, không có nguồn thu nhập chính thức. Nhật kí thẻ tín dụng của Thôi Thiện không được đẹp cho lắm, một năm trước, rất nhiều thẻ tín dụng bị tạm khóa do nợ nần. Sau mùa xuân năm nay thì không ai biết tung tích của cô ấy nữa. Có người nói cô ấy đi Vân Nam và Tây Tạng, còn chuẩn bị mở nhà nghỉ tại Lhasa.
Một tuần trước, Diệp Tiêu đến công ty quảng cáo Thôi Thiện từng làm việc thêm một lần nữa, bà tám siêu cấp làm lễ tân ở đó lại cung cấp một manh mối vô cùng quan trọng – Có một người tự xưng là bạn trai của Thôi Thiên, gần đây tới hỏi han về quá khứ của cô ấy.
Vì có địa chỉ Wechat của đối phương nên cảnh sát dễ dàng tìm ra người này.
Người đàn ông trẻ tuổi đó, anh ta nói ngày 21 tháng 6 năm nay mình gặp Thôi Thiện ở Lệ Giang, cùng cô ấy ở trong một nhà nghỉ trong vòng hai tuần, sau đó cô ấy liền mất tích.
Nếu như anh ta không nói dối, thì Thôi Thiện sẽ không có thời gian chuẩn bị gây án.
Nhưng Diệp Tiêu phát hiện ra một sự trùng hợp, đó chính là con số trên chứng minh thư của Thôi Thiện: Sinh ngày 22 tháng 6, cũng chính là ngày Trình Lệ Quân bị hại.
Quà sinh nhật?
Trở về với khu nhà hiện trường giết người, đã là 5 rưỡi sáng, khoảng thời gian mà Trình Lệ Quân chết. Diệp Tiêu rời khỏi giường của người chết, dưới ánh nhìn chăm chú của di ảnh nữ chủ nhân, kiểm tra phòng khách và dàn loa, khắp nơi vương đầy mạng nhện.
Nhưng ở dưới chân tường bày đầy đĩa đen và đĩa CD, phát hiện có hai dấu chân mới, dấu chân này và dấu chân vừa mới phát hiện trong phòng ngủ là của cùng một người.
Diệp Tiêu chú ý đến một chiếc đĩa hơi lệch ra ngoài, giống như có dấu vết bị động vào. Cẩn thận rút chiếc đĩa ấy ra, dùng đèn pin soi vào, hóa ra là “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky.
Đột nhiên, anh ta nhớ lại lời Lâm Tử Túy nói: Trước khi Trình Lệ Quân chết, ngày nào cũng đều nghe bản nhạc này.
Cái chết của cô ấy có liên quan gì tới thứ này không?
Mặt trắng bên ngoài của chiếc đĩa có một dòng chữ viết tay bằng bút máy mực đen.
Odette hay Odile.
Không còn gì nghi ngờ nữa, đât chính là nét chữ của Trình Lệ Quân. Vì vụ án này, Diệp Tiêu đã điều tra nét chữ khi còn sống của nạn nhân, bao gồm cả những bài tập cô ấy từng phê vào thời còn làm giáo viên.
Nhưng, anh ta không hiểu “Odette” và “Odile” có ý nghĩa gì.
Một hạt tuyết rơi xuống ô cửa sổ bằng kính, tan ra thành mấy dòng nước lạnh căm, hãy còn lâu trời mới sáng.
Điều khiến Diệp Tiêu càng băn khoăn hơn là, phần dưới cùng trên bìa của chiếc đĩa đó, không biết ai đã dùng bút bi xanh viết một dòng chữ.
Cô ấy ở đỉnh tháp.
Babylon.
Khi mà vương triều đầu tiên của Trung Quốc còn chưa được tạo dựng, thành phố này đã đứng sừng sững ở mảnh đất phì nhiêu hình lưỡi liềm này rồi. Người Do Thái ở phía sau “Nhà tù Babylon” của Nebuchadnezzar II đã từng nguyền rằng: “Dã thú trong sa mạc và dã thú trên những hòn đảo sẽ sống ở đây, cú mèo cũng sẽ sống ở đây, nó sẽ vĩnh viễn không có người ở, đời đời kiếp kiếp không có người ở.”
Nebuchadnezzar II (Khoảng năm - trước Công nguyên), là Quốc vương của vương triều Chaldean xứ Babylon. Ông là người đã cho xây dựng vườn treo Babylon huyền thoại.
Di sản nổi tiếng nhất của Nebuchadnezzar II là vườn treo Babylon. Hoàng hậu của ông là công chúa Amyitis của xứ Medes, phía Tây Bắc của Iran bây giờ, nơi đó có những dãy núi trùng điệp và rừng cây ngút ngàn. Để giúp cho Hoàng hậu có thể nhìn thấy cố hương, Nebuchadnezzar đã hạ lệnh xây một vườn hoa trên không trung mô phỏng theo cảnh sắc của Medes, được người Hy Lạp cổ liệt vào danh sách kì quan vĩ đại trên thế giới cùng với Kim Tự Tháp Ai Cập, tượng thần Zeus ở Olympia, Ngọn hải đăng Alexandria, Lăng mộ của Mausolus, Tượng thần mặt trời ở Rhodes, Đền Artemis.
Năm trước Công nguyên, đại đế Cyrus của Ba Tư chinh phục bình nguyên Mesopotamia. Tiêu diệt hơn dũng sĩ xứ Sparta của vua Xerxes, hạ lệnh phá hủy thành Babylon. Hai trăm năm sau, đại đế Alexandria quyết định tu sửa kì quan cổ đại này. Nhưng, đại đế chết vì một con muỗi đốt, tháp Babylon tiếp tục nằm dưới đống đổ nát bên bờ sông Euphrates cho đến tận ngày nay.
Bên trên là đoạn ghi âm của X trong chiếc bút ghi âm hôm qua được trực thăng mô hình mang tới.
Thôi Thiện nghe đi nghe lại câu chuyện hoàn toàn chẳng có điểm gì mới mẻ này, ngước nhìn lên bầu trời và bốn bức tường, tháp Babylon và vườn treo?
Buổi sáng hôm nay, khi cô ta tỉnh dậy trong mịt mù khói bụi, nhặt được một chiếc túi xách nữ ở góc tường, in nhãn LV rất to, vừa sờ lên đã biết là hàng nhái.
Tối qua X lại tới đây, trong không khí phảng phất có chút mùi vị của đàn ông.
Đây là món quà gì thế không biết? Mở túi ra, không có điện thoại, càng không có ví da, giấy ăn, kính râm, son môi, thậm chí là giấy vệ sinh.
Nhưng có một quyển hộ chiếu.
Bìa mày đỏ rực rất có sĩ khí, đầu tiên là dòng chữ PASSPORT, bên dưới in quốc huy, giống như một chiếc thuyền buồm chở mấy cây dừa, dưới cùng là một dòng chữ tiếng Anh:
REPULIC OF SODOMA.
Thôi Thiện đọc đi đọc lại mấy lần, đột nhiên nhớ tới một bộ phim: Nước Cộng hòa Sodoma?
Trước giờ chưa từng nghe thấy tên quốc gia này, nghi hoặc lật mấy trang hộ chiếu ra xem, phát hiện ra trang đầu tiên chính là ảnh của mình.
Choang.
Đó là bức ảnh thẻ cô ta chụp hơn một năm về trước, sao lại xuất hiện ở trong quyển hộ chiếu này? Tiếp tục nhìn xuống dòng chữ tiếng Anh ở dưới cùng – một cái tên rất lạ lẫm.
Surname: ZHANG
Given names: XIAO QIAO
Dựa theo những cái tên thường gặp của người Trung Quốc, dịch ngược lại sẽ là “Trương Tiểu Xảo”? Rất có phong vị “Tình yêu nông thôn” của Triệu Bàn Sơn đấy.
Phía dưới có ngày sinh bằng tiếng Anh, nhỏ hơn tuổi thật của cô ta tuổi. Ngày sinh từ tháng đổi thành tháng – Từ ngày Hạ chí chuyển sang Đông chí, trái đất quay vừa đúng ½ vòng.
Nơi khai sinh bằng tiếng Anh là FUJIAN CHINA.
Tỉnh Phúc Kiến? Trong đời Thôi Thiện chưa từng tới nơi đó.
Tiếp tục lật quyển hộ chiếu, ngoại trừ những chữ đã được in từ trước ra, thì tất cả đều còn trống, cũng không có bất kì visa và đóng dấu xuất nhập cảnh nào.
Trương Tiểu Xảo? Đây là cái tên mới X đặt cho cô sao? Nhưng ở trong nhà tù trên không này, cuốn hộ chiếu không biết đến từ đất nước khỉ gió nào này có tác dụng gì cơ chứ?
Lần đầu tiên, cô ta có cảm giác thân thiết với cái tên “Thôi thiện” của mình. Sau ngày sống cuộc sống của người nguyên thủy, cô tin rằng, khi tổ tiên loài người chưa có họ tên, sống trong sự hoang dã, thì bọn họ cũng chẳng khác gì so với những đối tượng mà họ săn bắt. Còn con người khác với động vật, là vì chúng ta có tên. Cũng vì có tên cho nên chúng ta khác biệt so với người khác, được họ ghi nhớ, bản thân mình mới trở nên quan trọng – Hoặc có thể nói, có tên rồi, còn người mới trở nên ích kỷ, là như vậy đúng không?
Thôi Thiện để lại quyển hộ chiếu vào chiếc túi LV hàng nhái.
Buổi trưa, cô ta bị tiếng đốt pháo ở bên dưới làm cho tỉnh giấc. Còn cả mấy tiếng nổ kép vô cùng náo nhiệt, đập thẳng vào khiến màng nhĩ đau buốt. Khi Thôi Thiện vẫn còn là một bé gái, từng rất ngưỡng mộ những cô dâu mặc váy cưới, hơn bốn tháng trước vẫn còn khát khao mãnh liệt – Từ giờ sẽ không còn như vậy nữa.
Đêm khuya, viên kẹo bạc hà cuối cùng dần dần tan vào trong miệng, thẩm thấu vào vị giác ở lưỡi, cùng tôi đi vào giấc ngủ. Tiểu Bạch lại tới rồi, cái đuôi có những đốm đỏ, trong màn sương đêm dày đặc lướt qua ánh sáng như đá mắt mèo. Thôi Thiện mơ thấy mẹ.
Năm tuổi, sau khi bố mất tích không lâu, mẹ từng đưa cô tới nhà thờ một lần, cũng là lần duy nhất mà Thôi Thiện có trong đời – Lúc còn là thiếu nữ cô ta từng âm thầm thề rằng, lần tiếp theo bước vào nhà thờ, sẽ chính là ngày chính mình khoác lên bộ váy cưới.
Không ngờ mẹ một lòng tin vào tôn giáo, cũng tín theo mấy người họ hàng thân thích dưới quê. Ngày chủ nhật nhà thờ đầy chật người, dưới đỉnh vòm của kiến trúc Gothic (Lối kiến trúc theo kiểu vòm nhọn), ánh sáng thần bí xuyên qua lớp cửa kính nhiều màu sắc, dường như cách thiên đường rất gần. Thôi Thiện hiếu kì ngó nghiêng khắp nơi, còn tưởng là tới làm lễ cúng ngày cho bố. Mẹ véo một cái thật đau vào đùi cô, bảo cô ngồi yên nghe Cha xứ giảng đạo.
Vị cha xứ tóc bạc trắng, nói giọng phổ thông đậm chất thôn quê, mất rất nhiều công sức mới có thể hiểu được đại khái.
Rất lâu rất lâu về trước, toàn thế giới chỉ có một loại ngôn ngữ, đàn ông và đàn bà đến cánh đồng Babylon, xây một ngọn tháp cao, “Đỉnh tháp thông tới tận trời, để lan truyền tên tuổi của chúng ta, tránh việc chúng ta bị phân tán khắp trên mặt đất này.” Con người ngày đêm liên tục xếp chồng những viên đá, cao đến tận tầng mây, nếu như có một viên rơi từ trên tháp xuống, sẽ có người đau khổ tới mức rơi lệ, bởi vì để vận chuyển được viên đá lên tới đỉnh tháp mất nguyên cả một năm ròng, sự đau thương ấy bạn không thể hiểu nổi đâu. Jehovah nói: “Trời ơi, bọn họ trở thành những người dân giống như nhau, dùng cùng một loại ngôn ngữ như nhau, giờ lại cùng nhau làm việc, sau này những việc bọn họ làm chắc chắn đều sẽ có thành tựu rồi. Chúng ta xuống đó, làm nhiễu loạn khẩu âm của bọn họ, khiến ngôn ngữ của bọn họ bất đồng, không hiểu được lẫn nhau.” Tháp cao sụp đổ, ngôn ngữ nhân loại cắt đứt, trở nên xa cách thù hận, đến một góc nào đó trên thế giới này.
Nhân chứng Giê-hô-van là một tôn giáo mà niềm tin của họ dựa trên Kinh thánh Ki-tô giáo.
Sau đó, tháp đó được gọi là Babel, có nghĩa là nhiễu loạn, còn ngọn tháp chưa được xây dựng thành công kia được gọi là Tháp Babel, Tháp thông thiên, Tháp Babylon.
Đoạn cuối giấc mơ, trong không khí bay tới mùi nước hoa đàn ông quen thuộc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày thứ 120.
Sáng sớm, 5 giờ.
Bình minh vẫn còn chưa tới, bầu trời tối đen như mực, các ngôi sao trên trời đều bị gió bắc cuốn đi, những vũng nước bên đường kết đóng thành băng. Hôm nay dự báo thời tiết nói không khí lạnh sẽ tràn xuống hướng nam, nhiệt độ đột ngột hạ xuống dưới 0 độ, rất có thể sẽ đón trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay.
Một người đàn ông cao gầy, khoác một chiếc jacket da rộng quá khổ, băng qua vỉa hè không một tiếng động, ngước nhìn lên tầng 3 dưới bóng cây thủy sam.
Móc chìa khóa, mở cánh cửa sắt của vườn ngoài, không ai thay chìa khóa cho khu nhà này. Đá cuội phát ra tiếng ma sát khe khẽ, dùng một chiếc chìa khóa khác để vào tầng 1, bước chân đầu tiên bước lên vào cửa trước, bụi bặm bám quanh viền tròn của chiếc đèn pin.
Nếu như Trình Lệ Quân không tự sát, vậy thì ngày 22 tháng 6 năm đó, cùng thời gian này, có người dùng cùng một phương thức, đột nhập vào căn phòng này.
Tưởng tượng lại buổi sáng sớm giết người ấy, giống như sóng biển từng tầng cuốn lấy bờ biển, cuốn trôi đi con đường hung thủ đã đi qua, bóc ra từng mảng bụi trên những vật dụng gia đình, nấm mốc trên sàn nhà, cái bóng ở dưới nắng. Anh ta bước lên cầu thang đá Đại Lý, không phát ra bất kì âm thanh nào, giống như bước chân của một người phụ nữ.
Tầng 2, vẫn là phòng khách rộng lớn, có một dàn loa cao cấp, đáng tiếc là bám đầy bụi bặm, ở giữa có bốn chiếc ghế sofa bằng da thật. Khi ánh sáng đèn pin quét qua, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.
Cô ấy đứng ở bên cạnh tường, mặc đầm dạ hội màu trắng, dùng ánh mắt sầu thương nhìn anh ta.
Người đàn ông nhớ khuôn mặt này, rất nhiều ngày tháng đã nhìn không rời mắt bức ảnh của cô ấy, đây là di ảnh.
Trình Lệ Quân.
Lúc này, người phụ nữ này đã hóa thành tro cốt nằm dưới huyệt mộ.
Quay người đi xuyên qua hành lang, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, người phụ nữ kia dường như vẫn nằm trên chiếc giường lớn ấy.
Anh ta lấy ra chiếc đèn tích điện đã được sạc đầy điện bằng USB đặt lên đầu giường, độ sáng cũng gần tương đương với một chiếc đèn bàn.
Dưới đất có dấu chân.
Hiển nhiên là không phải của chính mình, khu nhà này đã bị khóa lại rồi bỏ không rất lâu, tích một lớp bụi dày. Dấu chân trước mặt có kích cỡ trung bình, là của một người đàn ông khỏe mạnh, từ độ sâu có thể nhìn ra nó được để lại vào khoảng một tuần trước.
Thế là, anh ta kiểm tra cẩn thận cả khu nhà, phát hiện cửa sổ phòng làm việc không đóng kín, để lại rõ ràng dấu vết của việc bị đột nhập.
Là ai từ tầng 2 trèo vào? Vào mấy tháng sau ở hiện trường giết người? Không thể nào là Lâm Tử Túy, anh ta tự có chìa khóa nhà mà.
Lại quay về phòng ngủ, cẩn thận tìm kiếm một lượt, từ giường tới tủ của nạn nhân, hiện trường không hề bị phá hoại.
Cuối cùng, ánh mắt rơi xuống chiếc gương trên bàn trang điểm.
Người đàn ông cởi chiếc áo jacket da bên ngoài ra, lộ ra bộ cảnh phục màu đen, gương mặt còn khá trẻ, trên vai đeo quân hàm bậc cao. Ánh mắt của anh ta luôn khiến người ta không dám ngẩng đầu, ngoại trừ soi gương. Ngũ quan và các góc cạnh trên khuôn mặt rất sáng rõ, râu được cạo rất sạch sẽ, là hình mẫu chú bác mà mấy cô bé Lolita yêu thích. Anh ta không đeo kính nhưng ánh mắt cứ giống như được phủ một lớp rèm, khiến người ta khó lòng nắm bắt nổi.
Anh ta là Diệp Tiêu.
Ngày 22 tháng 6, buổi chiều, người giúp việc hằng ngày tới đây quét dọn, vì đột nhiên phát hiện ra thi thể của nữ chủ nhân nên gọi điện báo cảnh sát.
Phía cảnh sát lập tức đến hiện trường khám nghiệm và điều tra, phát hiện Trình Lệ Quân nằm trên giường, đã chết được hơn 12 tiếng. Bên dưới giường còn có một ống tiêm đã sử dụng và cả hai bình thuốc tiêm, còn thừa lại một chút nước thuốc. Trên cánh tay trái người chết có vết kim tiêm, nhìn từ vị trí và góc độ thì là do cô ấy tự tiêm cho mình. Trên ống tiêm cũng lấy ra được dấu vân tay của cô ấy.
Ở đầu giường hiện trường nơi xảy ra vụ án, phát hiện hóa đơn mua ống tiêm và thuốc, mua ở ba cửa hàng khác nhau, còn có một cuốn giáo trình dạy tiêm của y tá. Người giúp việc nói chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.
Dựa theo những hóa đơn ấy, sĩ quan cảnh sát Diệp Tiêu tìm tới hai quầy thuốc, nhân viên bán thuốc vẫn còn nhớ dáng vẻ của Trình Lệ Quân, xác nhận là cô ấy tự tới mua, camera giám sát của cửa hàng cũng đã chứng minh điều này.
Vì hai năm trước bố mẹ gặp tai nạn máy bay nên cô ấy mắc chứng trầm cảm nặng, đã từng tự sát mấy lần nhưng không thành công. Cho nên, Trình Lệ Quân chọn con đường này hoàn toàn không phải là điều gì đáng ngạc nhiên.
Bảo vệ trực đêm của khu vực nói, lúc sáng sớm khoảng hơn 5 giờ, trong lúc đi tuần có đi qua cửa khu nhà của Trình Lệ Quân, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng nhạc kì quái. Bảo vệ không nói rõ được đó là cái gì, nhưng dù gì thì cũng không phải là hát. Phía cảnh sát cho ông ta nghe các thể loại nhạc, cuối cùng xác định được đó là nhạc giao hưởng – Điều này cũng phù hợp với những gì Lâm Tử Túy đã khai, hai vợ chồng họ đều là fan của nhạc cổ điển.
Cũng có nghĩa là, trước khi chết 1 tiếng đồng hồ, Trình Lệ Quân dùng dàn loa ở trên tầng 2 để nghe nhạc giao hưởng. Cô ấy thưởng thức một mình sao? Hay là còn có người thứ hai có mặt ở hiện trường nữa?
Nhưng mà, quả thật có một số người sau khi nghe nhạc giao hưởng, đột nhiên có ý định tự sát. Manh mối quan trọng này đã làm tăng thêm tính chắc chắn cho giả thiết Trình Lệ Quân tự sát.
Nhưng điều Diệp Tiêu nghi ngờ là: Vì sao lại chọn cách tiêm? Mặc dù, cách này là cách sạch sẽ và ít đau đớn nhất, nhưng rất nhiều phụ nữ đều có cảm giác sợ hãi đối với kim tiêm, cách sử dụng cũng vô cùng phiền phức. Huống hồ, trong ngăn kéo của cô ấy có 2 lọ thuốc ngủ, trực tiếp uống vào để tự sát chẳng phải sẽ càng thuận tiện hơn sao? Trên thực tế khám nghiệm tử thi cũng xét nghiệm ra thành phần thuốc ngủ, nhưng ở trong ngưỡng an toàn, chỉ có thể khiến người ta nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Mặc dù nói “Lòng phụ nữ, kim đáy bể,” đặc biệt là phụ nữ mắc chứng trầm cảm, chuyện điên rồ gì cũng có thể làm ra được, nhưng Diệp Tiêu vẫn cứ nghi ngờ chồng của nạn nhân – Lâm Tử Túy – Anh ta là kẻ hưởng lợi lớn nhất, sẽ được thừa kế cổ phần của công ty lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ. Nhưng mà, anh ta có chứng cứ ngoại phạm, ngày Trình Lệ Quân chết, anh ta đang ở Đài Loan.
Như bình thường, vụ án này sẽ kết luận là tự sát.
Nhưng Diệp Tiêu vẫn chưa yên lòng, anh ta điều tra nhật kí cuộc gọi của Lâm Tử Túy, trừ những cuộc gọi công việc thì xem ra không có gì bất thường. Loại đàn ông này rất có thể sẽ có bồ bịch ở bên ngoài, nhưng vẫn chưa tìm thấy chứng cứ xác thực.
Anh ta lại điều tra nhật kí cuộc gọi lúc Trình Lệ Quân còn sống, phát hiện đêm trước khi chết cô ta có gọi tới cửa tiệm chăm sóc sắc đẹp, đặt lịch ngày thứ hai sẽ tới spa. Vì vậy, Diệp Tiêu phán đoán ít có khả năng cô ấy sẽ tự sát.
Có một điểm có thể khẳng định, quan hệ của Lâm Tử Túy và vợ không hề hòa hợp.
Diệp Tiêu bảo Lâm Tử Túy kiểm tra hết những vật có giá trị trong nhà, xem xem có mất thứ quan trọng gì không, ví dụ như tiền mặt hay trang sức, ít nhất cũng để loại trừ khả năng đây là một vụ trộm cướp. Nhưng hắn ta nói không mất bất cứ thứ gì.
Nhưng mà, lời của hắn chưa chắc đã tin được.
Còn về chuyện mua kim tiêm và thuốc, cũng chưa chắc đã đúng là Trình Lệ Quân. Có thể là một người phụ nữ khác mặc đồ của cô ấy rồi ngụy trang thành cô ấy. Đoạn phim camera ghi lại cho thấy người phụ nữ này đeo khẩu trang và kính đen, không có nhân viên bán hàng nào nhìn rõ mặt cô ta. Mà dáng người của Trình Lệ Quân lại thuộc dạng trung bình, chỉ cần có chút thân thiết với cô ấy là có thể dễ dàng mô phỏng lại.
Nếu như, không phải tự sát mà là bị người khác giết, thì có thể nói đây là một vụ mưu sát hoàn hảo.
Diệp Tiêu xây dựng lại quá trình phạm tội – Ngày 22 tháng 6, khoảng 5 giờ sáng, xấp xỉ vào khoảng thời gian Trình Lệ Quân chết, hung thủ đột nhập vào khu nhà, nhân lúc Trình Lệ Quân đã ngủ say do tác dụng của thuốc ngủ, dùng kim tiêm trộn lẫn hai dung dịch thuốc khác nhau, tiêm vào cánh tay trái, tạo thành trạng thái tim bị tê liệt mà chết. Sau khi giết người, hung thủ đem dấu vân tay của Trình Lệ Quân ấn lên ống tiêm, rồi lại đem hóa đơn mua kim tiêm và thuốc, cả giáo trình dạy tiêm nữa, đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường, thêm vào cả việc giả dạng đi tới hiệu thuốc, cuối cùng ngụy trang thành một vụ tự sát.
Hung thủ là một phụ nữ.
Ít nhất, có một người phụ nữ là chủ mưu hoặc tòng phạm.
Lúc Diệp Tiêu mới tới hiện trường để điều tra, nhìn thấy ở đầu giường của người chết có một bức ảnh chụp chung bốn người phụ nữ - Nhìn qua đều là những thiếu phụ khoảng 30 tuổi, Trình Lệ Quân ở vị trí ít thu hút nhất, bối cảnh là một khu danh lam thắng cảnh nào đó.
Nhanh chóng tìm được ba người còn lại trong bức ảnh, bọn họ đều là bạn học thời đại học của Trình Lệ Quân, năm đó là những cô bạn thân coi nhau như chị em trong nhà, mỗi người sau khi kết hôn cũng vẫn giữ mối quan hệ qua lại rất thân mật.
Khung ảnh đó vẫn được đặt ở chiếc kệ đầu giường, trên bề mặt có dấu vết của việc mới được lau qua – Đèn pin soi vào khuôn mặt xinh đẹp nhất trong bức ảnh.
Hơn một tháng trước, anh ta vừa tới nhà mới của Lâm Tử Túy, thuận tiện thông báo cho người nhà của người bị hại biết vụ án nếu như không có thêm tiến triển gì thì tổ chuyên án chỉ có thể tạm thời gác lại. Nhưng mà, Diệp Tiêu kiên quyết không chịu kết án là một vụ tự sát, mà đây là một vụ mưu sát chưa phá được.
Khách sạn ở trung tâm thành phố, bước vào cửa là sẽ nghe thấy tiếng nhạc cổ điển, lỗ tai ngay lập tức inh lên. Lâm Tử Túy giải thích đây là tác phẩm “Hồ thiên nga,” bản của dàn nhạc giao hưởng Berlin biểu diễn, do Karajan chỉ huy. Hắn muốn tắt nhạc đi, Diệp Tiêu nói cho nó nhỏ đi là được.
Theo thói quen của nghiệp vụ cảnh sát, anh luôn dùng ánh mắt sắc sảo để quét một lượt xung quanh. Trên bàn trà có hai chiếc điện thoại của Lâm Tử Túy, có một chiếc rõ ràng là dòng limited được đặt làm riêng, trên vỏ chạm khắc một dòng chữ “LZCS,” Diệp Tiêu yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Sau khi liệt kê ra một loạt các vấn đề chính, không hỏi được thêm thông tin gì có giá trị. Nhưng dựa vào ánh mắt của Lâm Tử Túy để phán đoán, thì chắc chắn hắn vẫn đang giấu giếm điều gì đó.
Cuối cùng hỏi đến Thôi Thiện, Lâm Tử Túy nói không nhớ người này là ai. Diệp Tiêu do dự trong giây lát, cuối cùng quyết định không nhắc lại chuyện người giúp việc của Lâm gia gặp sự cố tử vong vào ngày Đông chí hai năm trước – Không muốn đánh rắn động cỏ, chi bằng cứ áp chế không nói ra.
Hai người đàn ông cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng nói tới bản nhạc “Hồ thiên nga” đang phát bên tai, Lâm Tử Túy châm một điếu thuốc, nói:
-Đây là bản nhạc lúc sinh thời vợ tôi yêu thích nhất – Pyotr Ilyich Tchaikovsky, cô ấy rất sùng bái bậc thầy nhạc cổ điển người Nga này. Lần đầu tiên tôi và Trình Lệ Quân gặp nhau cũng chính là lần đi nghe buổi nhạc giao hưởng “Hồ thiên nga” của dàn nhạc giao hưởng quốc gia Nga trình diễn, vừa hay hai ghế ngồi sát nhau,tôi nhìn thấy cô ấy vừa nghe vừa khóc, liền đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay, trồi bắt đầu yêu nhau từ đó.
-Lúc nhỏ từng xem qua một đoạn phim hoạt hình rất cũ, đến này ấn tượng vẫn rất sâu đậm.
-“Hồ thiên nga” bản hoạt hình Nhật Bản năm 1981, bản dịch phối âm.
-Oh – Diệp Tiêu có chút lúng túng – Lâm tiên sinh, đúng là chúng ta xấp xỉ tuổi nhau.
-Tchaikovsky là một nhà soạn nhạc thiên tài, nhưng đời sống cá nhân của ông ấy lại là một mà kịch bi thương từ đầu chí cuối. Ông ấy kết hôn năm 37 tuổi, vợ tên là Antonina, vốn là sinh viên của ông trong Học viện âm nhạc Moscow. Antonina liên tục viết thư tình cho thầy giáo, uy hiếp rằng nêu không cưới thì sẽ tự sát. Tchaikovsky thậm chí còn chẳng nhớ rằng trong lớp mình có học sinh này, nhưng ông đang dự định phổ nhạc cuốn tiểu thuyết bằng thơ Yevgeny Onegin của Pushkin, tưởng tượng mình chính là nhân vật nam chính trong bài thơ. Vì Yevgeny từ chối công chúa nên cả đời còn lại phải sống trong đau khổ, Tchaikovsky liền đáp ứng hôn ước của nữ sinh viên mà không hề cẩn trọng suy nghĩ.
Người vẫn còn độc thân như Diệp Tiêu than thở bộc bạch:
-Hôn nhân cần phải thận trọng.
-Tchaikovsky chưa qua hết tuần trăng mật đã thấy hối hận, nhảy xuống sông Moscow tự sát, nhưng lại bị nước lạnh ép cho nổi lên mặt nước, từ đó mắc phải bệnh viêm phổi vô cùng nghiêm trọng. Ông ấy không gặp lại vợ nữa, nhưng vẫn gửi phí sinh hoạt đúng hạn, và không hề li hôn cho tới tận khi chết. Sau đó, Antonina bị kiểm tra ra rằng có mắc chứng bệnh thần kinh, chết trong chiến tranh thế giới thứ nhất.
-Vậy Tchaikovsky thì sao?
-Cảnh sát Diệp, anh hỏi về cái chết của đại sư sao? Nghe nói là uống thuốc độc tự sát – Ít nhất là có Trình Lệ Quân tin tưởng hoàn toàn. Và nguyên nhân cái chết của Tchaikovsky, có tin đồn rằng là do sự ngăn cản của xã hội với tình yêu đồng tính, mà đại sư lại thầm thích đàn ông.
-Hóa ra là như vậy.
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm mê người của Lâm Tử Túy, Diệp Tiêu không tự chủ được lùi về phía cánh cửa, nghe sự tuần hoàn lập lại của âm thanh, 1 giây cũng không muốn ở thêm nữa.
-Tạm biệt! Có thông tin gì cứ liên hệ mọi lúc.
-Đợi chút.
Lâm Tử Túy kéo tay áo của sĩ quan cảnh sát, Diệp Tiêu cảnh giác giật ra.
-Có chuyện gì sao?
-Mấy ngày trước khi người vợ đã chết của tôi là Trình Lệ Quân tự sát, cô ấy ở trong nhà nghe đi nghe lại “Hồ thiên nga” – Cô ấy sẽ vừa nghe vừa khóc.
-Chuyện này trước đây anh đã từng nói rồi, vậy thì bản nhạc cô ấy nghe trước lúc chết, cũng là bản nhạc “Hồ thiên nga” này sao?
-Tôi đoán là vậy.
-Kết cục tự sá của Tchaikovsky đã kích thích nghiêm trọng tới Trình Lệ Quân, muốn dùng cách tương tự như vậy để kết liễu cuộc đời mình?
Sĩ quan cảnh sát hơi nhắm mắt lại, bên tai là điệu Valse nhanh và nhẹ nhàng.
-Anh muốn nhắc nhở tôi điều này sao?
-Tôi….
Diệp Tiêu hiếm hoi nhếch khóe miệng lên.
-Phân tích rất có lí đấy, cảm ơn!
-Phần đang nghe lúc này, là đoạn cuối bữa tiệc sinh nhật của Hoàng tử, chọn Odile làm vợ rồi thề với trời. Sau đó, Ma vương cho anh ta nhìn thấy cái bóng của Odette, Hoàng tử mới biết mình đã bị lừa.
-Cảm ơn! Xem ra tôi còn phải thỉnh giáo anh nhiều.
-Sĩ quan cảnh sát, tôi tiễn anh xuống tầng 1.
Hai người đàn ông từ biệt ở tầng một, Diệp Tiêu cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Nhưng, anh ta vẫn không tin Trình Lệ Quân tự sát.
Từng thụ lí qua hàng trăm vụ án giết người, Diệp Tiêu tổng kết tất cả những lí do phạm tội giết người.
Loại thứ nhất, để bảo vệ tính mạng gia đình mình; Loại thứ hai, để cướp đoạt tài sản của người khác; Loại thứ ba, vì muốn chiếm hữu thứ khác giới mà tiêu diệt đối thủ cạnh tranh; Loại thứ tư, vì lí do nào đó mà báo thù người khác; Loại thứ năm, vì chấp hành mệnh lệnh của cấp trên; Loại thứ sáu, vì tiền thù lao mà giết người; Loại thứ bảy, giết người không lí do.
Nếu như là giết người vì tình, thì là loại thứ ba và thứ tư.
Loại thứ tư – Báo thù.
Có người nào muốn tìm Trình Lệ Quân để báo thù? Diệp Tiêu thông qua điều tra kĩ lưỡng, phát hiện một năm trước khi xảy ra vụ án, cũng chính là ngày Đông chí năm kia, đã xảy ra một vụ án mạng ở nhà của Lâm Tử Túy và Trình Lệ Quân – Người giúp việc của gia đình họ, Ma Hồng Mai 47 tuổi, ngã từ bệ cửa sổ tầng 3 xuống, gãy cổ chết tại hiện trường.
Lúc đó, phía cảnh sát cho rằng đây là một sự cố ngoài ý muốn, là người giúp việc không cẩn thận ngã xuống.
Người thân duy nhất của người chết ở trong thành phố này, là con gái Thôi Thiện của bà ấy, đang đi du lịch nước ngoài không kịp thời nhận được tin, lúc trở về chỉ còn nhìn thấy tro cốt. Nghe nói Thôi Thiện có đưa ra ý kiến khác, cho rằng lúc còn sống mẹ mình đã phải chịu sự ngược đãi của bà chủ, nhưng người cũng đã hỏa thiêu rồi nên đành ngậm ngùi cho qua. Bản thân Trình Lệ Quân từ đầu tới cuối không hề lộ diện, ủy thác toàn bộ cho luật sư xử lí, cuối cùng bồi thường cho chuyện này một khoản tiền lớn.
Theo lí luận mà nói, Thôi Thiện con gái của Ma Hồng Mai cũng có động cơ gây án – báo thù cho người mẹ đã chết.
Nhưng, Diệp Tiêu phát hiện người này đã mất tích.
Phía cảnh sát tốn rất nhiều thời gian để truy tìm Thôi Thiện. 26 năm trước, cô sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở phía Bắc nội lục, 7 tuổi chuyển tới sinh sống ở thành phố này. Năm 12 tuổi, bố mất tích trong một trận hỏa hoạn, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Sau đó, cô ấy nhập được hộ khẩu về đây, tốt nghiệp đại học S. Thôi Thiện làm việc ở công ty quảng cáo trong vòng một năm, sau khi từ chức thì làm rất nhiều công việc khác nhau, từ nhân viên văn thư của công ty bảo hiểm đến trợ lí hành chính của công ty văn hóa, sau đó không thấy đi làm nữa. Cô ấy thường xuyên đổi địa chỉ thuê nhà, không có nguồn thu nhập chính thức. Nhật kí thẻ tín dụng của Thôi Thiện không được đẹp cho lắm, một năm trước, rất nhiều thẻ tín dụng bị tạm khóa do nợ nần. Sau mùa xuân năm nay thì không ai biết tung tích của cô ấy nữa. Có người nói cô ấy đi Vân Nam và Tây Tạng, còn chuẩn bị mở nhà nghỉ tại Lhasa.
Một tuần trước, Diệp Tiêu đến công ty quảng cáo Thôi Thiện từng làm việc thêm một lần nữa, bà tám siêu cấp làm lễ tân ở đó lại cung cấp một manh mối vô cùng quan trọng – Có một người tự xưng là bạn trai của Thôi Thiên, gần đây tới hỏi han về quá khứ của cô ấy.
Vì có địa chỉ Wechat của đối phương nên cảnh sát dễ dàng tìm ra người này.
Người đàn ông trẻ tuổi đó, anh ta nói ngày 21 tháng 6 năm nay mình gặp Thôi Thiện ở Lệ Giang, cùng cô ấy ở trong một nhà nghỉ trong vòng hai tuần, sau đó cô ấy liền mất tích.
Nếu như anh ta không nói dối, thì Thôi Thiện sẽ không có thời gian chuẩn bị gây án.
Nhưng Diệp Tiêu phát hiện ra một sự trùng hợp, đó chính là con số trên chứng minh thư của Thôi Thiện: Sinh ngày 22 tháng 6, cũng chính là ngày Trình Lệ Quân bị hại.
Quà sinh nhật?
Trở về với khu nhà hiện trường giết người, đã là 5 rưỡi sáng, khoảng thời gian mà Trình Lệ Quân chết. Diệp Tiêu rời khỏi giường của người chết, dưới ánh nhìn chăm chú của di ảnh nữ chủ nhân, kiểm tra phòng khách và dàn loa, khắp nơi vương đầy mạng nhện.
Nhưng ở dưới chân tường bày đầy đĩa đen và đĩa CD, phát hiện có hai dấu chân mới, dấu chân này và dấu chân vừa mới phát hiện trong phòng ngủ là của cùng một người.
Diệp Tiêu chú ý đến một chiếc đĩa hơi lệch ra ngoài, giống như có dấu vết bị động vào. Cẩn thận rút chiếc đĩa ấy ra, dùng đèn pin soi vào, hóa ra là “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky.
Đột nhiên, anh ta nhớ lại lời Lâm Tử Túy nói: Trước khi Trình Lệ Quân chết, ngày nào cũng đều nghe bản nhạc này.
Cái chết của cô ấy có liên quan gì tới thứ này không?
Mặt trắng bên ngoài của chiếc đĩa có một dòng chữ viết tay bằng bút máy mực đen.
Odette hay Odile.
Không còn gì nghi ngờ nữa, đât chính là nét chữ của Trình Lệ Quân. Vì vụ án này, Diệp Tiêu đã điều tra nét chữ khi còn sống của nạn nhân, bao gồm cả những bài tập cô ấy từng phê vào thời còn làm giáo viên.
Nhưng, anh ta không hiểu “Odette” và “Odile” có ý nghĩa gì.
Một hạt tuyết rơi xuống ô cửa sổ bằng kính, tan ra thành mấy dòng nước lạnh căm, hãy còn lâu trời mới sáng.
Điều khiến Diệp Tiêu càng băn khoăn hơn là, phần dưới cùng trên bìa của chiếc đĩa đó, không biết ai đã dùng bút bi xanh viết một dòng chữ.