Toàn Man Như cầm một tách cafe nóng, mênh mang nhìn ra ngoài tầng tầng lớp lớp những tòa nhà cao tầng chen chúc, khói bụi dày đặc gần vây kín lên tận trời. Nơi này là điểm cao nhất của thành phố, nhà hàng trên đỉnh cao gần 100 tầng, đàn piano đang vọng lên bản nhạc “Smoke gets in your eyes,” cả thành phố chỉ có nơi này là chơi piano vào cả bữa sáng.
-Ngoài ba chúng ta ra, có còn người bạn nào khác không?
Người nói là Chương Tiểu Tuyết, ngồi đối diện với Toàn Man Như, sắc mặt u ám phản chiếu trên cửa kính, mái tóc xoăn nhuộm vàng óng, dưới sự bao trùm của khói bụi dày đặc bên ngoài, giống như một bát mì được nấu chín.
-Được rồi, mình vừa đặt nhà hàng này, bao toàn bộ trong vòng một tiếng đồng hồ, 100.000 tệ, ba chúng ta AA* nhé.
*AA: Cùng phân chia trách nhiệm tài chính, có thể hiểu đơn giản là chia tiền khi cùng ăn uống hoặc mua sắm.
-Không vấn đề gì, chồng mình đồng ý cho mình khoản tiền này.
-Tiền trong thẻ của mình vẫn đủ để quẹt.
Chương Tiểu Tuyết lấy ra chiếc ví Prada, nhìn cô bạn ngồi bên cạnh mình hỏi:
-Mai Lan, cậu thì sao? Này, đang hỏi cậu đấy?
-Xin lỗi….
Mai Lan có chút thất thần, đang nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, một cơn gió tây lạnh thấu xương thổi qua, tạm thời xua tan đi sương mù, để lộ ra ánh mặt trời đã lâu ngày vắng bóng.
-Cậu đang mất tập trung.
-Ừ…..
Cô ta vẫn đang ăn nốt miếng cháo cuối cùng trong bát, chỉ người đang chơi piano:
-Đang nghe ca khúc này.
Toàn Man Như vỗ vỗ vào mặt, giống như một chú mèo béo bị thiến:
-Đúng thế, lúc chúng ta học đại học, tụ tập trong phòng kí túc xem phim kinh dị Hàn Quốc, kể về câu chuyện của mấy nữ sinh trung học phổ thông, bài hát cuối phim chính là ca khúc này.
-Nhưng mà – Tư duy của Mai Lan đột nhiên xoay một vòng – Đến giờ Lâm Tử Túy vẫn chưa trả lời tin nhắn, gọi điện thoại cho anh ta thì thấy tắt máy.
-Hắn lấy tư cách gì để đến tham gia lễ tưởng niệm chứ?
-Đúng thế, khi vợ đợi hắn về nhà thì hắn ở bên ngoài ôm ấp mấy con đàn bà trẻ đẹp.
Chương Tiểu Tuyết liên tục đắp thêm phấn vào khuôn mặt đã lộ ra nếp nhăn:
-Tám chín phần mười hắn chính là kẻ đồng lõa giết người.
-Phí lời, nếu như không có Lâm Tử Túy giúp đỡ thì con hồ ly tinh đó sao có thể có chìa khóa vào nhà, nửa đêm đột nhập vào đầu giường của Trình Lệ Quân? Rồi cô ta cũng sao có thể mặc đồ của Trình Lệ Quân tới hiệu thuốc mua thuốc độc và ống tiêm, tạo thành hiện trường giả như một vụ tự sát chứ?
Toàn Man Như bị mắc bệnh thích cường hóa sự việc, cứ lo âu dọn tới dọn lui bộ dao dĩa, giở điện thoại ra liên tục mấy lần, trên màn hình là cô con gái vô cùng bụ bẫm, năm nay vừa bắt đầu đi học mẫu giáo.
-Sao vẫn chưa tìm thấy người câm đó?
Mái tóc xoăn của Chương Tiểu Tuyết thoáng run rẩy, kéo tay của Mai Lan nói:
-Cậu thật sự không biết sao? Sắp bốn tháng rồi!
Mai Lan nhìn vào tòa nhà xây dở đang bị vùi trong đống sắt thép. Trên cửa kính ngoại trừ chỗ hơi nóng bị phả ra, còn có cả khuôn mặt xinh đẹp của chính mình nữa, vừa đúng hợp vào làm một với tòa nhà cao tầng cách xa cả 10 cây số kia. Trong bốn người chơi cùng nhau, cô được công nhận là người xinh đẹp nhất, năm đó trong phòng kí túc xá, cô là người nhận được nhiều hoa và thư tình nhất. Cô rất biết cách chăm sóc cho bản thân, rất nhiều người tưởng rằng cô chưa tới 30 tuổi.
-Cậu sao thế? Toàn không trả lời câu hỏi của bọn mình.
-Không sao cả.
Ba chữ ngắn gọn, nhưng lại ẩn chứa những thâm ý khó lường. Chương Tiểu Tuyết đặt tay lên vai cô ta, hỏi:
-Bạn yêu à, cậu nói xem mười năm sau, khi chúng ta thực sự già rồi, còn có thể làm bạn thân như ngày trước nữa không?
-Đương nhiên – lời còn chưa dứt, vai của Mai Lan khẽ run rẩy – Trừ khi, mình chết rồi!
-Phì! Trong bốn đứa mình vừa có một người qua đời, đừng nói những lời đen đủi nữa!
Toàn Man Như để lộ gương mặt sợ hãi, lại bắt đầu bán tin bán nghi như ngày trước.
-Gần đây, mình có cảm giác, cái chết của Lệ Quân là sự sắp đặt của ông trời.
-Ý cậu là – Bởi vì cậu ấy đưa chúng ta tới nơi đó?
-Ừ.
-Phù thủy thân yêu của tôi, còn muốn bói thêm một lá bài Tarot nữa không? – Mai Lan xen vào câu chuyện đang tới hồi nguy hiểm của bọn họ - Nói chuyện gì đó vui vẻ hơn đi.
Mỗi cuối tuần, bọn họ đều sẽ tìm một nơi nào đó để tụ tập, hoặc là ở trong vườn nhà của ai đó, hoặc là ở trên nhà hàng xoay này. Bao nhiêu năm nay thói quen ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn là Trình Lệ Quân, Toàn Man Như, Chương Tiểu Tuyết, Mai Lan, cho đến 5 tháng trước, một trong số họ trở thành người đã khuất.
Ba người phụ nữ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Chương Tiểu Tuyết phá tan sự im lặng:
-Này, chống cậu mua cho cậu một chiếc xe ô tô mới à?
Toàn Man Như cố tình để lộ ra chiếc chìa khóa xe Audi trong tay ra, có chút đắc ý nói:
-Đại khái là ông ta đã phát giác ra vấn đề gì đó, cứ gặp mình là tái mét mặt, vội vàng tặng chiếc xe này để vỗ về mình, để tránh mình tính sổ với con khốn kia.
-Cậu hạnh phúc thật đấy, chồng mình keo kiệt chết đi được, gần nửa năm rồi chẳng mua túi cho mình.
-Tiểu Tuyết à, cậu phải cẩn thận, liệu có phải ông ta có bồ nhí bên ngoài rồi không?
-Đàn ông đều là động vật thân dưới mà, bản tính khó dời, chẳng phải sao?
Chương Tiểu Tuyết nói đến chỗ bực trong lòng, bẻ gãy luôn cây bút chì chọn đồ ăn. Mai Lan nhớ lại lúc ở cùng phòng thời đại học, Tiểu Tuyết là người lắm chuyện phong lưu nhất, buổi sáng đi xem phim với anh khoa Toán, buổi tối lại lôi các anh cơ bắp ở khoa Thể dục đi ra ngoài, cứ cách vài ngày lại ngồi lên xe của một thầy giáo nào đó ra resort ở ngoại ô nghỉ dưỡng.
Bọn họ lại rơi vào trầm lặng, chỉ ngồi nhìn nhau, như trong tang lễ.
Mai Lan đi tới trước cây đàn piano, hỏi soái ca đang đánh đàn có biết bản “Hồ thiên nga” hay không. Nam sinh của học viện âm nhạc khẽ mỉm cười, cứ tưởng là lại câu được một chị nhà giàu, đầu ngón tay bắt đầu vang lên âm luật của Tchaikovsky.
Khi cô ta trở về chỗ ngồi, Man Toàn Như khó hiểu hỏi:
-Vì sao lại chọn bài này?
-Bài hát lúc còn sống Trình Lệ Quân thích nhất.
-Không phải chứ, sao mình không biết nhỉ?
-+1.
Chương Tiểu Tuyết lại cứ nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ đang đánh đàn kia, cảm thấy anh ta có vài phần giống Lý Vận Địch.
-Chỉ có mình biết – Trong lễ tưởng niệm của Trình Lệ Quân, nhất định phải bật bản nhạc “Hồ thiên nga” để làm nhạc nền.
-Được rồi. – Toàn Man Như như chợt nhớ ra điều gì – Đúng rồi, cái tên sĩ quan cảnh sát tên Diệp Tiêu đó có tới tìm các cậu nữa không?
-Ghét chết đi được, vài ngày trước lại tới quấy rầy mình.
Trong mắt Mai Lan dâng lên một tầng sương, bình tĩnh lắc đầu:
-Yên tâm đi, hắn ta vĩnh viễn đừng hòng biết được bí mật của chúng ta.
Nhưng cô ta hoàn toàn không biết rằng, chính ở dưới chỗ mình đang ngồi, đang cài một cây bút ghi âm.
Bên ngoài cửa sổ, ở trên đỉnh của thành phố cách đó bốn trăm mét, lại được che phủ bằng một lớp sương dày, không còn cách nào nhìn thấy tháp Babylon nữa.
Hết chương 4