-Mình đồng ý tham gia vào hoạt động lần này, Man Như, cậu thì sao?
-Mình? – Dừng lại một phút, cô ta giựt đứt sợi dây ngọc trai đeo ở cổ tay mình – Đồng ý.
Hội những bà vợ cả tuyệt vọng đều biết, gần đây chồng của Toàn Man Như ra nước ngoài khảo sát, đã lén đem theo thư kí riêng.
-Được, trong hai tháng, chúng ta sẽ giúp Chương Tiểu Tuyết thực hiện tâm nguyện của cô ấy.
Chỉ có Mai Lan biết rõ, cô ta không hề quên thả cô gái kia ra, mà là cố ý không dặn dò ai cả.
Cô ta tin rằng, dựa vào những miêu tả bằng dấu tay của mình với Người Câm, người đàn ông lạnh lùng này sẽ lặng lẽ nhìn người kia chết đi. Nói một cách đơn giản, Người Câm nguyện vì cô ta mà làm bất cứ việc gì, bởi vì trên thế giới này, chỉ có Mai Lan nguyện ý nói chuyện bình đẳng với Người Câm.
Mai Lan lại tới tìm Người Câm, hi vọng anh ta tìm ra một tòa nhà xây dở thích hợp để làm nhà tù trên không.
Người Câm chọn một trường đại học, có một tòa nhà để làm phòng học vẫn chưa xây xong, đứng sừng sững đơn độc trong góc vườn trường. Vụ án đen tối của ông hiệu trưởng phụ trách xây dựng bị phanh phui, tòa nhà ấy đã để không đến 8 năm nay, cũng chẳng có kẻ lang thang nào ở trong đó cả. Các sinh viên đều nói đó là căn nhà mà rất kinh dị, trước giờ chưa từng có ai dũng cảm dám vào bên trong.
Một tháng rưỡi, Người Câm xây được một nhà tù trên không trong chỗ sâu thẳm của vườn trường, thật sự rất thích hợp để làm nấm mồ.
Đầu hè, đêm đen trăng thanh gió mát, Hội các bà vợ cả tuyệt vọng hành động lần thứ hai. Nữ sinh mà Trương Tiểu Tuyết hận nhất, trong lúc hôn mê bị đưa tới tòa nhà xây dở, nhốt trong tuyệt cảnh giữa bốn bức tường cao ngất.
Lúc này, Mai Lan nói với Người Câm, bảo anh ta tạm thời lánh khỏi chỗ này, để nữ sinh kia tự sinh tự diệt.
Bọn họ không cần đi xác nhận nữ sinh đó chết hay chưa, suy nghĩ đến thời tiết nóng nực, lại nhìn thấy một thi thể, e rằng sẽ gặp ác mộng.
Mùa hè dài đằng đẵng trôi qua, tiếp theo là nữ thư ký của chồng Toàn Man Như.
Người Câm dùng nhiều thời gian hơn để tìm tòa nhà xây dở, tháng 10 mới xác định được một kiến trúc cao tầng trong trung tâm thành phố. Hai tháng sau, anh ta thông báo cho đám người Mai Lan đến kiểm tra.
Thời gian hành động được định vào một đêm mùa đông.
Nữ thư ký và ông chồng gặp nhau không lâu, liền bị đưa đến tòa nhà xây dở. Lúc này cô ta vẫn chưa hôn mê, giằng co kịch liệt, nhưng trên lầu không có ai nghe thấy, Người Câm nhanh chóng vứt cô ta vào nhà tù trên không.
Cô ta vừa khóc vừa van xin nhưng tuyệt nhiên không lay động nổi bốn người phụ nữ ấy. Hội những bà vợ cả tuyệt vọng và Người Câm âm thầm rời đi, không bao giờ quay lại.
Tối nay, Trình Lệ Quân cảm thấy mắt cứ giật liên tục, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của người mà một năm trước bị cô ta hại chết.
Mai Lan có một dự cảm – Tiếp theo sẽ tới Trình Lệ Quân.
Chưa đến nửa năm sau, Trình Lệ Quân chết.
Bốn góc của liên minh, khuyết đi một.
Hôm mai táng, ba người vợ cả còn lại cùng nhau mặc lễ phục màu đen, xuyên qua làn mưa bay bay không dứt, đến trước sảnh nhà tang lễ, trước cửa có một bức hoành phi: “Vô cùng thương xót nữ sĩ Trình Lệ Quân qua đời khi tuổi còn trẻ.” Khắp nơi đều là vòng hoa và bức trướng, quan tài bày đầy hoa tươi, nằm trong đó là một người phụ nữ mặc bộ đầm dạ hội. Lâm Tử Túy mặc đồ đen, tay cầm hoa hồng trắng khóc ròng, càng khiến người ta cảm thấy thương xót. Hôm nay, Người Câm cũng đến cùng Mai Lan, cô ta bảo Người Câm ở ngoài đừng vào.
Theo di nguyện của người đã khuất, nhạc trong tang lễ mai táng là “Bản giao hưởng số 6: Bi thương” của Tchaikovsky.
Tuy các bằng chứng cho thấy rằng Trình Lệ Quân đã tự sát, nhưng phía cảnh sát lại không hề kết luận như vậy. Hoàn toàn ngược lại, sĩ quan cảnh sát đó tên Diệp Tiêu, mấy lần đến tìm Mai Lan để hỏi về những điều xung quanh người đã chết. Bất luận Toàn Man Như hay Chương Tiểu Tuyết, bọn họ đều kín miệng như bưng, không tiết lộ gì về Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, một khi tiết lộ ra bí mật, bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người. Mai Lan cũng trả lời trôi chảy, nhưng Diệp Tiêu vẫn còn nhiều hoài nghi.
Cuối cùng, cảnh sát đặc biệt hỏi tới – Trình Lệ Quân đã từng nhắc đến bồ nhí của chồng chưa?
Mai Lan trả lời trước giờ chưa từng nhắc tới.
Đây là câu nói dối, chỉ có cô ta biết sự tồn tại của Thôi Thiện.
Vài ngày sau, cô ta triệu tập Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, tuy chỉ còn ba người, nhưng vẫn sẽ lên kế hoạch hành động mới. Mai Lan nói với mọi người – Lâm Tử Túy có bồ nhí, cô ta tên là Thôi Thiện, 26 tuổi. Chính là người phụ nữ này, 5 giờ sáng ngày 22 tháng 6, đã đột nhập vào nhà để giết hại Trình Lệ Quân, ngụy tạo hiện trường thành một vụ tự sát. Khi Trình Lệ Quân còn sống đã quyết định đưa con bé bồ nhí này vào tòa nhà xây dở, cũng chính là nhà tù trên không – Tháp Babylon – địa bàn lúc đầu Hội những bà vợ cả tuyệt vọng để lại cho Trình Lệ Quân.
-Hơn một năm, Hội những bà vợ cả tuyệt vọn hành động, Trình Lệ Quân đều có mặt tham gia, cùng chúng ta trừ khử kẻ thứ ba – Dù không thù không oán với cô ấy, cô ấy giúp đỡ chúng ta một cách vô tư, vậy mà cô ấy lại bị bồ nhí hại chết.
-Thù này, nhất định phải trả.
Chương Tiểu Tuyết tiến hành tổng hợp, đập tan do dự trong lòng Toàn Man Như.
Để hoàn thành di nguyện của Trình Lệ Quân, họ mời Người Câm tới thêm một lần nữa, bảo anh ta dọn tới tháp Babylon ở trung tâm thành phố. Ở đó có bốn bức tường cao, chỉ cần sửa lại vườn treo, xóa hết đi những dấu tích của việc có người từng tồn tại, ngoại trừ mấy cây thạch lựu tốt um tùm.
Đêm cuối tháng 7 là thời gian Hội những bà vợ cả tuyệt vọng hành động.
Ba người phụ nữ theo dõi Thôi Thiện, phát hiện cô đi ra từ khách sạn 5 sao, váy ngắn hoa li ti màu đen, nhìn giống như một con thiên nga đen vậy.
Thôi Thiện hồn bay phách lạc, hoảng loạn như đang chạy trốn gì đó. Lúc cô xuyên qua đại lộ không người, hội các bà vợ cả từ đằng sau ập tới, dùng khí gây mê làm cô ngất đi rồi lái xe đưa tới chân tháp Babylon. Sau đó, Người Câm cõng cô lên đỉnh tháp, ném vào nhà tù trên không.
Một tuần sau, Mai Lan tin rằng Thôi Thiện đã chết.
Giống như hai lần giết người trước đó, căn bản không cần phải xác nhận. Những đứa trẻ của bốn tòa nhà xây dở ở thành phố này, ở dưới mặt đất có thể ngồi thành một bàn mạt chược được rồi, cô ta nghĩ.
Có điều, Mai Lan muốn tới gặp riêng Người Câm một lần, trong tầng 13 của tháp Babylon, có một góc tránh gió, bên ngoài căn lều bạt mới dựng của anh ta.
-Chồng tôi không tiếp thu được lời giáo huấn của năm ngoái. Gần đây, anh ta lại có thú vui mới, xin hãy nhốt con bé kia lên đỉnh tòa nhà xây dở thứ 5.
Nhưng, Người Câm đột nhiên từ chối cô.
-Tôi không muốn giết người nữa, cô cũng đừng làm những việc như thế này nữa. Anh ta dùng tay trả lời. – Mấy ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi đây, về quê.
Mai Lan nhìn ánh mắt cương quyết của đối phương, biết không thể thay đổi quyết định của anh ta, không nói gì, rời khỏi đó.
Cô ta đột nhiên nảy ra suy nghĩ – Nếu như, Người Câm không phục vụ Hội những bà vợ cả tuyệt vọng nữa, vậy thì anh ta sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ. Trên thế giới này, ngoài ba người bọn họ, chỉ có Người Câm biết được bí mật. Tuy anh ta không biết nói chuyện nhưng lại biết viết chữ. Hơn nữa anh ta lại đã cho rằng, giết người là việc làm sai trái, rất có khả năng anh ta sẽ nghĩ cách sửa chữa sai lầm đó, thậm chí bao gồm cả việc báo Cảnh sát….
Bất luận Người Câm có làm như vậy hay không, chỉ cần anh ta còn sống ngày nào, Mai Lan và các chị em thân thiết của cô ta, sẽ gặp thêm ác mộng ngày đó.
Muốn vĩnh viễn giải quyết được mối họa này, chỉ có một cách là khử anh ta đi.
Ba ngày sau, Mai Lan chuẩn bị một chai nước ngọt, dùng kim tiêm bơm thuốc độc vào trong, chỉ cần uống một nửa, sẽ tử vong trong vòng 10 phút.
Cô ta lại tới tháp Babylon, tìm Người Câm ở tầng 13. Cô ta cảm ơn Người Câm hơn một năm qua đã giúp đỡ, làm hết tất cả mọi việc cho Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, giờ anh ta muốn về nhà thì sẽ đưa cho anh ta 100.000 tệ tiền thù lao thay cho lời cảm ơn.
Người Câm từ chối phong bì của cô ta – Thực ra, trong phong bì chỉ có mấy tờ giấy bạc, bên dưới toàn giấy trắng.
Nhưng anh ta lại nhận nước ngọt của Mai Lan, không hề đề phòng gì mà mở nắp, tu một hơi hết hơn nửa chai.
Trong quá trình giết người diệt khẩu, Mai Lan sợ đến phát khiếp, đôi khi Người Câm đặt chai nước xuống, cô ta liền vội vã từ biệt rồi rời đi.
Chạy đến dưới tòa nhà xây dở, cô ta đợi khoảng một tiếng đồng hồ, từ đầu chí cuối không thấy Người Câm đi xuống. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là cảnh sát Diệp Tiêu gọi đến, nói rằng vẫn còn vài vấn đề liên quan tới Trình Lệ Quân muốn trao đổi. Cô ta cuối cùng không có gan trèo lên tòa nhà, mà chọn cách tin tưởng rằng Người Câm đã chết, thi thể nằm trong góc khuất của tầng 13, sẽ không bị ai phát hiện, cho đến khi trở thành bộ xương trắng, cũng giống như cô gái bị nhốt trên đỉnh tháp vậy.
Mai Lan đi rồi, chưa từng qua lại, cho đến bốn tháng sau, chính là hôm nay.
Buổi chiều, ba người phụ nữ của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, như thường lệ sẽ uống trà ở nhà hàng xoay. Mai Lan tự lái xe rời, tin nhắn mà Người Câm gửi tới, làm cô ta thấp thỏm bất an suốt dọc đường, nhiều lần suýt chút nữa đâm vào người khác.
Để tránh xe đâm chết người, cô ta quyết định không về nhà mà đến tháp Babylon xem thử.
Mai Lan đến chân tòa nhà xây dở, dừng xe bên đường phía công viên quảng trường thành phố, đến siêu thị gần đó mua một lon nước ngọt, sau khi về nhà phát hiện, cửa xe có nhiều mẩu giấy nhỏ, bên trên có nét chữ của một người phụ nữ.
“Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon.”
Nóc nhà?
Cô ta tự nhiên lạnh người, nhìn mấy bức tường của tòa nhà xây dở, thở gấp, toàn thân nổi da gà.
Thôi Thiện vẫn còn sống?
Cô ta do dự trong giây lát, cuối cùng không cách nào kiềm chế được nỗi sợ hãi và tính hiếu kỳ, liền mang theo mẫu giấy, bước vào tháp Babylon.
Trèo qua những nhịp cầu thang u ám, qua tầng 13, lều của Người Câm tuy vẫn còn nhưng không dấu tích của việc có người từng sống ở đây nữa.
Mai Lan leo thẳng lên đỉnh tháp, toàn thân run rẩy, bám vào lan can nhìn xuống – trong vườn treo chẳng có Thôi Thiện, mà chỉ thấy một người đàn ông nằm đó.
Trong vài giây, cô ta nhận ra Lâm Tử Túy, đúng hơn là thi thể của anh ta.
Bỗng nhiên, có người kéo tay Mai Lan, chiếc túi đựng điện thoại bị cướp mất. Khi cô ta quay lại để hét lên thì bị đẩy mạnh một cái, rơi xuống đáy của nhà tù trên không.
Đó là chuyện của vài phút trước.
Mai Lan tin rằng, Lâm Tử Túy bị Thôi Thiện ném vào nhà tù trên không, còn đôi tay đã đẩy cô ngã xuống, chỉ e rằng chính là của người đàn bà còn đáng sợ hơn bản thân mình.
Bốn tháng trước, sau khi giết Người Câm, cô ta hối hận vì đã không trèo lên nóc của tòa nhà xây dở để quan sát và xác nhận xem Thôi Thiện đã chết thật hay chưa.
Mai Lan luôn nghi ngờ, tại sao sau khi nhốt Thôi Thiện vào Tháp Babylon, Người Câm lại đột nhiên thay đổi thái độ? Vốn dĩ, bản thân mình chính là người mà Người Câm tin tưởng nhất mà?
Có lẽ, Người Câm cùng ở tầng 13 của tòa nhà xây dở, phát hiện Thôi Thiện vẫn còn sống, hoặc là bị cô gái trẻ này mê hoặc. Lẽ nào Người Câm thích cô ta? Còn cô ta căn bản cũng chẳng phản kháng, ngược lại còn lợi dụng cơ thể của mình. Người Câm điên cuồng mê đắm cô ta, không thể nào làm bất cứ chuyện gì cho Mai Lan được nữa. Sau khi Người Câm chết, Thôi Thiện bắt đầu kế hoạch báo thù kéo dài mấy tháng….
Rốt cuộc Người Câm còn sống hay đã chết?
Hối hận cũng chẳng kịp nữa, Mai Lan bị giam vào đỉnh tháp Babylon, nhìn xác Lâm Tử Túy. Tại sao không giết anh ta sớm hơn?
Phát hiện dưới góc tường có một sợi dây chuyền bị đứt, mặt dây được làm từ pha lê của Swarovski, hình thiên nga nhỏ - Đây là chiếc dây chuyền mà Thôi Thiện từng đeo đúng không? Bỗng nhiên, Mai Lan cảm thấy Lâm Tử Túy là người đàn ông nhỏ nhen.
Cô nhét chiếc dây chuyền đã đứt vào túi, bắt đầu nhớ đến con chó to ở nhà.
Mai Lan cũng đang tưởng tượng tới chồng mình, đợi đến ngày mai ngày mốt, hay tin vợ mình mất tích, ông ta sẽ tỏ ra lo lắng cực độ, không những báo cảnh sát mà còn dán thông báo tìm người khắp nơi.
Thật ra, ông ta đã mong đợi ngày này từ lâu lắm rồi.
Mai Lan ngồi trong xe ôm tạm biệt Toàn Như Man và Chương Tiểu Tuyết, lần sau tụ tập vẫn là nơi này, cũng là buổi lễ tưởng nhớ về Trình Lệ Quân.
Ngồi một mình trong ghế lái của Infiniti, Mai Lan lấy ra từ trong túi xách một khung ảnh quen thuộc, đó là tấm ảnh tập thể của bốn cô gái, trên tủ đầu giường mỗi người bọn họ, đều đặt một tấm ảnh giống hệt như vậy.
Còn có một chuyện, mà cô ấy chưa hề nói ra, chính là khi cảnh sát Diệp Tiêu tới tìm cô, nói với cô rằng Lâm Tử Túy mất tích rồi.
Tiếp theo sẽ là ai?
Diệp Tiêu hỏi về mối quan hệ giữa cô và Lâm Tử Túy, Mai Lan che giấu rất khéo léo.
Cuối cùng, cảnh sát đưa ra một vấn đề kì lạ:
-Ai là Odette? Ai là Odile?
-Tôi nghe không hiểu.
-Không, cô hiểu, là câu chuyện của “Hồ thiên nga.” Tôi đã điều tra qua ghi chép của trường đại học sư phạm về cô. Cô và Trình Lệ Quân đều lựa chọn lịch sử âm nhạc Phương Tây, mà thành tích môn này của cô vô cùng xuất sắc.
-Về vở kịch Ba-lê? – Mai Lan cô gắng nhớ lại nói – “Hồ thiên nga” là vở để dành của tất cả các đoàn múa ba lê, thông thường là Thiên Nga trắng và Thiên Nga đen, cũng chính là Odette và Odile, hai vai diễn này do một nữ diễn viên thể hiện. Do vậy, vai diễn này vượt qua cả mức độ khó thông thường, hơn nữa tính cách lại tương phản.
-Rất ý nghĩa, cô nói tiếp đi.
Cô bắt đầu tránh né ánh mắt của Diệp Tiêu:
-Xin lỗi, đã tốt nghiệp hơn năm, Trình Lệ Quân vẫn luôn giữ niềm yêu thích với âm nhạc cổ điển, nhưng tôi không nhớ rõ…. Hoàng tử, đúng rồi, rõ ràng anh ta yêu Odette sâu đậm, cũng là Thiên Nga trắng. Nhưng trong đêm vũ hội sinh nhật Hoàng tử, Odile mặc váy đen xuất hiện, anh ta không nhìn ra điểm khác nhau của bọn họ, hoàn toàn bị Thiên Nga đen lừa gạt, thề nguyền lấy Odile làm vợ, dẫn đến kết cục bi ai ở hồi bốn… hình như là vậy.
-Cảm ơn, tôi đã hiểu được chút ít.
-Cái này có liên quan đến vụ án sao?
-Cũng có thể.
Sau khi cảnh sát Diệp Tiêu đi rồi, trong lòng Mai Lan vẫn cảm thấy khiếp sợ ánh mắt sắt bén của anh ta.
giờ sáng ngày tháng . Bãi đỗ xe nằm dưới độ cao m so với nhà hàng xoay, cô ngồi ngây ra phía sau tay lái, trong lòng lặp đi lặp lại câu hỏi:
-Ai là Odette? Ai là Odile?
Tiếng tin nhắn vang lên, cô mệt mỏi cầm điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gửi, dường như muốn mở toang cửa xe ra ngoài.
Màn hình hiển thị hai chữ đơn giản: Người Câm.
Dường như rất lâu sau đó, cô mới mở tin nhắn điện thoại, xem tin nhắn của Người Câm.
-Tối mai, tôi từ quên lên, có thể gặp cô không?
Vẫn là phong cách của Người Câm, đơn giản trực tiếp mà không thô bạo, anh ta vẫn sống sao?
Trong chớp mắt, Mai Lan vô cùng hối hận, trút giận lên chiếc còi ô tô.
Đạp chân ga, tiến vào đường lớn, muốn vượt qua chiếc xe trước mặt, lại chợt nghĩ không ra nên đi đâu. Ngày mai đối mặt với tên câm như thế nào? Hay là căn bản không cần quan tâm, hoặc là…. Làm thêm một lần nữa?
Xe dừng đèn đỏ, cô ta mở hộp đựng đồ, lấy ra một khung ảnh khác, cùng là bốn cô gái – nhưng ai cũng đều rất trẻ trung xinh đẹp – Trình Lệ Quân tết tóc phong cách retro, Toàn Man Như chỉ nặng một nửa cân nặng bây giờ, Chương Tiểu Tuyết giống như một nữ sinh cấp , mà Mai Lan lúc đó được mọi người gọi là Tiểu Trương Bá Chi.
Bọn họ cùng chụp ảnh lúc tốt nghiệp đại học sư phạm. Bố của Mai Lan là bác sĩ, Toàn Man Như là con gái của Bộ trưởng Bộ Tài chính, bố của Chương Tiểu Tuyết là tổng biên tập tòa soạn, nhà Trình Lệ Quân có khối tài sản tiền tỉ. Bọn họ đều là con độc, lại cùng ở một phòng ký túc, nhận nhau làm chị em. Bốn người thường nằm trên một giường xem phim kinh dị, lúc thì cùng nhau gian lận, nói xấu bạn học và giáo viên mình ghét nhất, nghỉ hè cùng nhau đi châu Âu du lịch, thỉnh thoảng lại đi chơi đêm, lén hút thuốc uống rượu…..
Lúc đó, Mai Lan trải qua một cuộc tình vô cùng oanh liệt trong trường. Bạn trai từ nông thôn ra, sau khi tốt nghiệp trở về làm thầy giáo ở quê. Cô ấy muốn cùng đối phương đi đến một nơi rất xa, nhưng bị bố mẹ đối phương cực lực ngăn cản, cuối cùng cô lựa chọn ở lại làm giáo viên tịa trường học dành cho người khiếm thính khiếm thị. Cô cũng không gặp lại chàng trai năm đó nữa, nhiều năm sau nghe nói anh ta chết vì một đợt di dời ở nông thôn.
Năm đó tốt nghiệp, Toàn Man Như ở lại trường làm công việc hành chính, ba năm sau kết hôn với một cán bộ cao cấp. Cô ấy nhận định rằng mắt nhìn người của mình không tồi, người đàn ông này là cổ phiếu tiềm năng, sẽ có một ngày thành công. Nhưng cũng vì vậy mà cô ấy quản lí rất chặt, ngày ngày kiểm tra điện thoại, cấm anh ta giao lưu với những cô gái trẻ trung xinh đẹp, ngay cả với những chàng trai thư sinh e thẹn cũng phải đề phòng, để tránh bị người ta bẻ cong. Hai người cùng đi ra ngoài, chỉ cần anh ta nhìn cô gái bên cạnh thêm một chút thôi cũng đề sẽ bị véo tai không tha. Sau khi kết hôn không lâu, dự đoán của Toàn Man Như trở thành sự thật, chồng cô bỏ việc ra ngoài kinh doanh, trở thành triệu phú, mở miệng ra là ca ngợi vợ mình, nói cô có tướng vượng phu. Đến khi cô sinh xong con gái thì lại thay đổi hoàn toàn, đầu tiên là thân hình, giống như quả bóng bay được bơm căng, không thể trở về thân hình mảnh khảnh như lúc trước, lúc này chồng cô ấy hoàn toàn không có hứng thú gì với vợ. Hơn nữa công việc kinh doanh càng ngày càng bận, trong nam ngoài bắc, đi lại suốt ngày, khi gọi điện thoại về nhà cũng là vội vàng hai tiếng hai tiếng Honey rồi cúp máy. Cô ấy cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi nào cùng chồng ra ngoài, tự nguyện ở nhà làm nữ chủ nhân.
Chương Tiểu Tuyết không trở thành giáo viên mà đi làm ở một doanh nghiệp nước ngoài, cũng coi như là bước vào thế giới hào nhoáng. Cô ấy cùng với ông chủ nước ngoài, đồng nghiệp xinh đẹp, trăm loại đối tác cùng bản thảo hợp tác, các vũ trường ở Thượng Hải chẳng có nơi nào là chưa từng đặt chân tới. Bởi vậy nên đương nhiên, bạn trai cô nói giảm nói tránh đi cũng phải đến nửa tá, còn chưa kể những mối tình một đêm gặp nhau ở trên bar. Cho đến năm tuổi, thực sự cảm thấy tuổi xuân không còn nữa, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng bắt đầu lộ rõ, huống hồ lại còn bị bố mẹ nghiêm túc nhắc nhở, mỗi tháng sắp xếp cuộc gặp mặt, cuối cùng phải tự mình kết hôn. Đối phương là một người đàn ông ngoài tuổi chưa vợ, không có tai tiếng tình dục nào, vì trời sinh một đôi, một người từng nếm trải qua quá nhiều đàn ông như Chương Tiểu Tuyết lại vì vậy mà cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Một năm sau khi kết hôn, cô ấy sinh được một cậu con trai, rồi lại càng ngày càng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của chồng, kể từ đó hoàn toàn thay đổi tính nết, chuyên tâm ở nhà chăm chồng dạy con, Mai Lan không còn nghe thấy cô ấy tám chuyện về bản thân lại chinh phục được một anh chàng nào nữa, ngược lại đổi thành khuôn mặt lúc nào cũng ngời ngời hạnh phúc kể xem chồng rất tốt với mình, bằng chứng là túi xách của cô đã chất đầy tủ.
Trình Lệ Quân chỉ làm giáo viên trung học có năm, dù gì thì bố cô ấy vẫn thừa tiền nuôi cô. Mấy năm sau, cô kết hôn với luật sư Lâm Tử Túy. So sánh với những người chồng của mấy cô bạn, chồng cô ấy tuy đẹp trai mê người, nhưng sự nghiệp lại không thành công nhất, ngược lại còn phải dựa vào vợ.
Còn về Mai Lan, cô ấy làm giáo viên ở trường học dành cho người câm điếc được vài năm, không trải qua mối tình nào. Bảy năm trước, trong một hoạt động từ thiện do ngân hàng nào đó phát động, đi đến vùng núi khó khăn giúp đỡ cho trẻ tàn tật, yêu cầu giáo viên biết giao tiếp bằng tay đi cùng, Mai Lan chủ động đăng kí tham gia. Trong suốt hành trình kéo dài cả mùa hè đó, đại diện phía ngân hàng là một chàng trai tuổi. Tuy anh ta tướng mạo bình thường nhưng lại rất nhiệt tình trong mọi mặt, tuyệt nhiên không chê bai điều kiện nông thôn gian khổ, lại rất thích chơi trò chơi với các em nhỏ. Mai Lan và anh ta phối hợp rất ăn ý, còn phát hiện hai người có nhiều sở thích chung như cùng thích tiểu thuyết lý luận của nhà văn Agatha Christie, bộ phim huyền bí “Mất tích” của Mỹ. Ở một thôn xa xôi hẻo lánh của Vân Nam, khi đi qua ghềnh suối, Mai Lan không may bị nước cuốn đi, mấy chục mét bên ngoài đều là thác nước chảy dữ dội, anh ta đã không tiếc thân mình nhảy xuống, cuối cùng cũng cứu được cô lên. Đêm hôm đó, khi cô đang đốt lửa trong sân trường trung học của thôn, nhìn ngắm ánh trăng tròn vành vạnh, rất nhiều đom đóm sáng lấp lánh xung quanh, giống như cảnh tượng trong thế giới phim của Hayao Miyazaki, Mai Lan chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.
Yêu được một năm, ân ái mặn nồng, gắn bó keo sơn, Mai Lan trở thành vợ của anh ta. Trước khi kết hôn phát hiện mình đã mang thai, cô rất muốn sinh đứa trẻ này, nhưng anh không muốn vội vàng kết hôn. Anh đang trong thời kỳ quan trọng của sự nghiệp, vừa mới đạt được một vị trí mà người người mong ước, nhưng phải đối mặt với áp lực thành tích công việc vô cùng to lớn. Thế là, anh thuyết phục Mai Lan bỏ đứa bé. Người đàn ông mà cô đang yêu thương sâu đậm, cô biết anh ta từ một nhân viên bình thường nỗ lực phấn đấu, có được vị trí ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng, cô nguyện vì anh ta mà hy sinh.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, lương của chồng cô tăng lên hơn . tệ, thu nhập ngoài cũng tăng gấp bội. Mai Lan từ bỏ công việc giáo viên, chuyên tâm ở nhà sinh con đẻ cái. Không ngờ, sáu năm trôi qua, rồi chớp mắt lại tới năm thứ bảy, vẫn chẳng có động tĩnh gì. Đi kiểm tra, bác sĩ nói lần phá thai đầu tiên để lại hậu quả nghiêm trọng, khiến cô từ nay về sau khó có thể có thai.
Chồng cô không thể trách Mai Lan được, hoàn toàn là hậu quả do anh ta gây ra. Nhưng anh bắt đầu buông thả bản thân, cả đêm ở bên ngoài tiệc tùng, qua đêm tại văn phòng, hoặc là tán tỉnh ve vãn nữ thư ký. Anh ta tự cho rằng bản thân mình che giấu rất hoàn hảo, nhưng thực ra sớm đã bị vợ phát hiện. Mai Lan quyết định giữ kín trong lòng, che giấu tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối chưa từng muốn phanh phui chuyện đó.
Cô không giống như những người phụ nữ khác, muốn duy trì hôn nhân mà nhẫn nhịn thỏa hiệp, mà quyết tâm dùng cách thức riêng của bản thân mình để báo thù.
Mấy năm gần đây, tuy cuộc sống của mỗi người có nhiều thay đổi, nhưng cả bốn người bọn họ đều đã là người phụ nữ của gia đình, Toàn Man Như và Chương Tiểu Tuyết đã làm mẹ, nhưng tình bạn của bọn họ một tấc cũng chẳng hề thay đổi, buổi gặp mặt nhau cuối tuần đều chưa từng gián đoạn. Mỗi lần gặp nhau đều sẽ có người rơi nước mắt, nói ra tất thảy những điều bất hạnh sau hôn nhân….
Chồng của Toàn Man Như là người đầu tiên giở trò, không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần, nhưng cô ấy lại không dám ly hôn vì cô con gái đang ẵm ngửa. Cô ấy luôn tự trách do mình sau khi sinh trở nên phát tướng, khiến chồng không còn cảm thấy hứng thú, mọi người đều hiểu là vô nghĩa. Quan trọng hơn là, cô ấy nói bản thân vẫn rất yêu chồng, không muốn làm người đàn bà ai oán bị ruồng bỏ, như thế thì mất mặt quá.
Tiếp theo là Chương Tiểu Tuyết, con trai chưa đầy hai tuổi, chồng ở bên ngoài đã có bồ nhí. Cô ấy chỉ có thể lặng lẽ nguyền rủa mỗi ngày, nhưng lại chẳng dám nổi cơn tam bành với chồng. Bố cô ấy vừa mới về hưu, người đi trà lạnh, không còn chỗ dựa. Ly hôn sao? Chỉ có thể được chia một phần tài sản rất nhỏ, phân nửa đều bị chồng chuyển đi hết rồi. Chỉ có nửa căn nhà, sống như thế nào đây? Lẽ nào ra ngoài tìm việc? Vị trí tại doanh nghiệp nước ngoài trước đây của cô sớm đã bị người đến sau thay thế mất rồi, công ty nào dám nhận một người mẹ đơn thân như cô chứ?
Vấn đề của Trình Lệ Quân là nghiêm trọng nhất, vốn dĩ cô ấy và chồng sống yên ổn với nhau, cho dù cô kiểm tra ra mình bị tắc ống dẫn trứng. Tuy nhiên, trong tai nạn hàng không mấy năm trước, cô ấy mất đi cha mẹ, từ đó bệnh trầm cảm càng ngày càng nghiêm trọng. Có một lần, Trình Lệ Quân cứa cổ tay tự sát ở nhà, may mà Mai Lan đến cứu kịp thời. Từ đó tính cách cô ấy thay đổi hoàn toàn, từ một cô gái nhát gan đến mức một con ruồi cũng không dám đập, ra ngoài chuyện gì cũng đều rụt đầu rụt cổ trốn về phía sau, giờ lại trở nên dễ cáu kỉnh tức giận.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đó là tai họa do bệnh trầm cảm gây ra.
Trình Lệ Quân lạnh lùng nhìn Toàn Man Như:
-Mình đồng ý tham gia vào hoạt động lần này, Man Như, cậu thì sao?
-Mình? – Dừng lại một phút, cô ta giựt đứt sợi dây ngọc trai đeo ở cổ tay mình – Đồng ý.
Hội những bà vợ cả tuyệt vọng đều biết, gần đây chồng của Toàn Man Như ra nước ngoài khảo sát, đã lén đem theo thư kí riêng.
-Được, trong hai tháng, chúng ta sẽ giúp Chương Tiểu Tuyết thực hiện tâm nguyện của cô ấy.
Chỉ có Mai Lan biết rõ, cô ta không hề quên thả cô gái kia ra, mà là cố ý không dặn dò ai cả.
Cô ta tin rằng, dựa vào những miêu tả bằng dấu tay của mình với Người Câm, người đàn ông lạnh lùng này sẽ lặng lẽ nhìn người kia chết đi. Nói một cách đơn giản, Người Câm nguyện vì cô ta mà làm bất cứ việc gì, bởi vì trên thế giới này, chỉ có Mai Lan nguyện ý nói chuyện bình đẳng với Người Câm.
Mai Lan lại tới tìm Người Câm, hi vọng anh ta tìm ra một tòa nhà xây dở thích hợp để làm nhà tù trên không.
Người Câm chọn một trường đại học, có một tòa nhà để làm phòng học vẫn chưa xây xong, đứng sừng sững đơn độc trong góc vườn trường. Vụ án đen tối của ông hiệu trưởng phụ trách xây dựng bị phanh phui, tòa nhà ấy đã để không đến 8 năm nay, cũng chẳng có kẻ lang thang nào ở trong đó cả. Các sinh viên đều nói đó là căn nhà mà rất kinh dị, trước giờ chưa từng có ai dũng cảm dám vào bên trong.
Một tháng rưỡi, Người Câm xây được một nhà tù trên không trong chỗ sâu thẳm của vườn trường, thật sự rất thích hợp để làm nấm mồ.
Đầu hè, đêm đen trăng thanh gió mát, Hội các bà vợ cả tuyệt vọng hành động lần thứ hai. Nữ sinh mà Trương Tiểu Tuyết hận nhất, trong lúc hôn mê bị đưa tới tòa nhà xây dở, nhốt trong tuyệt cảnh giữa bốn bức tường cao ngất.
Lúc này, Mai Lan nói với Người Câm, bảo anh ta tạm thời lánh khỏi chỗ này, để nữ sinh kia tự sinh tự diệt.
Bọn họ không cần đi xác nhận nữ sinh đó chết hay chưa, suy nghĩ đến thời tiết nóng nực, lại nhìn thấy một thi thể, e rằng sẽ gặp ác mộng.
Mùa hè dài đằng đẵng trôi qua, tiếp theo là nữ thư ký của chồng Toàn Man Như.
Người Câm dùng nhiều thời gian hơn để tìm tòa nhà xây dở, tháng 10 mới xác định được một kiến trúc cao tầng trong trung tâm thành phố. Hai tháng sau, anh ta thông báo cho đám người Mai Lan đến kiểm tra.
Thời gian hành động được định vào một đêm mùa đông.
Nữ thư ký và ông chồng gặp nhau không lâu, liền bị đưa đến tòa nhà xây dở. Lúc này cô ta vẫn chưa hôn mê, giằng co kịch liệt, nhưng trên lầu không có ai nghe thấy, Người Câm nhanh chóng vứt cô ta vào nhà tù trên không.
Cô ta vừa khóc vừa van xin nhưng tuyệt nhiên không lay động nổi bốn người phụ nữ ấy. Hội những bà vợ cả tuyệt vọng và Người Câm âm thầm rời đi, không bao giờ quay lại.
Tối nay, Trình Lệ Quân cảm thấy mắt cứ giật liên tục, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của người mà một năm trước bị cô ta hại chết.
Mai Lan có một dự cảm – Tiếp theo sẽ tới Trình Lệ Quân.
Chưa đến nửa năm sau, Trình Lệ Quân chết.
Bốn góc của liên minh, khuyết đi một.
Hôm mai táng, ba người vợ cả còn lại cùng nhau mặc lễ phục màu đen, xuyên qua làn mưa bay bay không dứt, đến trước sảnh nhà tang lễ, trước cửa có một bức hoành phi: “Vô cùng thương xót nữ sĩ Trình Lệ Quân qua đời khi tuổi còn trẻ.” Khắp nơi đều là vòng hoa và bức trướng, quan tài bày đầy hoa tươi, nằm trong đó là một người phụ nữ mặc bộ đầm dạ hội. Lâm Tử Túy mặc đồ đen, tay cầm hoa hồng trắng khóc ròng, càng khiến người ta cảm thấy thương xót. Hôm nay, Người Câm cũng đến cùng Mai Lan, cô ta bảo Người Câm ở ngoài đừng vào.
Theo di nguyện của người đã khuất, nhạc trong tang lễ mai táng là “Bản giao hưởng số 6: Bi thương” của Tchaikovsky.
Tuy các bằng chứng cho thấy rằng Trình Lệ Quân đã tự sát, nhưng phía cảnh sát lại không hề kết luận như vậy. Hoàn toàn ngược lại, sĩ quan cảnh sát đó tên Diệp Tiêu, mấy lần đến tìm Mai Lan để hỏi về những điều xung quanh người đã chết. Bất luận Toàn Man Như hay Chương Tiểu Tuyết, bọn họ đều kín miệng như bưng, không tiết lộ gì về Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, một khi tiết lộ ra bí mật, bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người. Mai Lan cũng trả lời trôi chảy, nhưng Diệp Tiêu vẫn còn nhiều hoài nghi.
Cuối cùng, cảnh sát đặc biệt hỏi tới – Trình Lệ Quân đã từng nhắc đến bồ nhí của chồng chưa?
Mai Lan trả lời trước giờ chưa từng nhắc tới.
Đây là câu nói dối, chỉ có cô ta biết sự tồn tại của Thôi Thiện.
Vài ngày sau, cô ta triệu tập Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, tuy chỉ còn ba người, nhưng vẫn sẽ lên kế hoạch hành động mới. Mai Lan nói với mọi người – Lâm Tử Túy có bồ nhí, cô ta tên là Thôi Thiện, 26 tuổi. Chính là người phụ nữ này, 5 giờ sáng ngày 22 tháng 6, đã đột nhập vào nhà để giết hại Trình Lệ Quân, ngụy tạo hiện trường thành một vụ tự sát. Khi Trình Lệ Quân còn sống đã quyết định đưa con bé bồ nhí này vào tòa nhà xây dở, cũng chính là nhà tù trên không – Tháp Babylon – địa bàn lúc đầu Hội những bà vợ cả tuyệt vọng để lại cho Trình Lệ Quân.
-Hơn một năm, Hội những bà vợ cả tuyệt vọn hành động, Trình Lệ Quân đều có mặt tham gia, cùng chúng ta trừ khử kẻ thứ ba – Dù không thù không oán với cô ấy, cô ấy giúp đỡ chúng ta một cách vô tư, vậy mà cô ấy lại bị bồ nhí hại chết.
-Thù này, nhất định phải trả.
Chương Tiểu Tuyết tiến hành tổng hợp, đập tan do dự trong lòng Toàn Man Như.
Để hoàn thành di nguyện của Trình Lệ Quân, họ mời Người Câm tới thêm một lần nữa, bảo anh ta dọn tới tháp Babylon ở trung tâm thành phố. Ở đó có bốn bức tường cao, chỉ cần sửa lại vườn treo, xóa hết đi những dấu tích của việc có người từng tồn tại, ngoại trừ mấy cây thạch lựu tốt um tùm.
Đêm cuối tháng 7 là thời gian Hội những bà vợ cả tuyệt vọng hành động.
Ba người phụ nữ theo dõi Thôi Thiện, phát hiện cô đi ra từ khách sạn 5 sao, váy ngắn hoa li ti màu đen, nhìn giống như một con thiên nga đen vậy.
Thôi Thiện hồn bay phách lạc, hoảng loạn như đang chạy trốn gì đó. Lúc cô xuyên qua đại lộ không người, hội các bà vợ cả từ đằng sau ập tới, dùng khí gây mê làm cô ngất đi rồi lái xe đưa tới chân tháp Babylon. Sau đó, Người Câm cõng cô lên đỉnh tháp, ném vào nhà tù trên không.
Một tuần sau, Mai Lan tin rằng Thôi Thiện đã chết.
Giống như hai lần giết người trước đó, căn bản không cần phải xác nhận. Những đứa trẻ của bốn tòa nhà xây dở ở thành phố này, ở dưới mặt đất có thể ngồi thành một bàn mạt chược được rồi, cô ta nghĩ.
Có điều, Mai Lan muốn tới gặp riêng Người Câm một lần, trong tầng 13 của tháp Babylon, có một góc tránh gió, bên ngoài căn lều bạt mới dựng của anh ta.
-Chồng tôi không tiếp thu được lời giáo huấn của năm ngoái. Gần đây, anh ta lại có thú vui mới, xin hãy nhốt con bé kia lên đỉnh tòa nhà xây dở thứ 5.
Nhưng, Người Câm đột nhiên từ chối cô.
-Tôi không muốn giết người nữa, cô cũng đừng làm những việc như thế này nữa. Anh ta dùng tay trả lời. – Mấy ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi đây, về quê.
Mai Lan nhìn ánh mắt cương quyết của đối phương, biết không thể thay đổi quyết định của anh ta, không nói gì, rời khỏi đó.
Cô ta đột nhiên nảy ra suy nghĩ – Nếu như, Người Câm không phục vụ Hội những bà vợ cả tuyệt vọng nữa, vậy thì anh ta sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ. Trên thế giới này, ngoài ba người bọn họ, chỉ có Người Câm biết được bí mật. Tuy anh ta không biết nói chuyện nhưng lại biết viết chữ. Hơn nữa anh ta lại đã cho rằng, giết người là việc làm sai trái, rất có khả năng anh ta sẽ nghĩ cách sửa chữa sai lầm đó, thậm chí bao gồm cả việc báo Cảnh sát….
Bất luận Người Câm có làm như vậy hay không, chỉ cần anh ta còn sống ngày nào, Mai Lan và các chị em thân thiết của cô ta, sẽ gặp thêm ác mộng ngày đó.
Muốn vĩnh viễn giải quyết được mối họa này, chỉ có một cách là khử anh ta đi.
Ba ngày sau, Mai Lan chuẩn bị một chai nước ngọt, dùng kim tiêm bơm thuốc độc vào trong, chỉ cần uống một nửa, sẽ tử vong trong vòng 10 phút.
Cô ta lại tới tháp Babylon, tìm Người Câm ở tầng 13. Cô ta cảm ơn Người Câm hơn một năm qua đã giúp đỡ, làm hết tất cả mọi việc cho Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, giờ anh ta muốn về nhà thì sẽ đưa cho anh ta 100.000 tệ tiền thù lao thay cho lời cảm ơn.
Người Câm từ chối phong bì của cô ta – Thực ra, trong phong bì chỉ có mấy tờ giấy bạc, bên dưới toàn giấy trắng.
Nhưng anh ta lại nhận nước ngọt của Mai Lan, không hề đề phòng gì mà mở nắp, tu một hơi hết hơn nửa chai.
Trong quá trình giết người diệt khẩu, Mai Lan sợ đến phát khiếp, đôi khi Người Câm đặt chai nước xuống, cô ta liền vội vã từ biệt rồi rời đi.
Chạy đến dưới tòa nhà xây dở, cô ta đợi khoảng một tiếng đồng hồ, từ đầu chí cuối không thấy Người Câm đi xuống. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là cảnh sát Diệp Tiêu gọi đến, nói rằng vẫn còn vài vấn đề liên quan tới Trình Lệ Quân muốn trao đổi. Cô ta cuối cùng không có gan trèo lên tòa nhà, mà chọn cách tin tưởng rằng Người Câm đã chết, thi thể nằm trong góc khuất của tầng 13, sẽ không bị ai phát hiện, cho đến khi trở thành bộ xương trắng, cũng giống như cô gái bị nhốt trên đỉnh tháp vậy.
Mai Lan đi rồi, chưa từng qua lại, cho đến bốn tháng sau, chính là hôm nay.
Buổi chiều, ba người phụ nữ của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, như thường lệ sẽ uống trà ở nhà hàng xoay. Mai Lan tự lái xe rời, tin nhắn mà Người Câm gửi tới, làm cô ta thấp thỏm bất an suốt dọc đường, nhiều lần suýt chút nữa đâm vào người khác.
Để tránh xe đâm chết người, cô ta quyết định không về nhà mà đến tháp Babylon xem thử.
Mai Lan đến chân tòa nhà xây dở, dừng xe bên đường phía công viên quảng trường thành phố, đến siêu thị gần đó mua một lon nước ngọt, sau khi về nhà phát hiện, cửa xe có nhiều mẩu giấy nhỏ, bên trên có nét chữ của một người phụ nữ.
“Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon.”
Nóc nhà?
Cô ta tự nhiên lạnh người, nhìn mấy bức tường của tòa nhà xây dở, thở gấp, toàn thân nổi da gà.
Thôi Thiện vẫn còn sống?
Cô ta do dự trong giây lát, cuối cùng không cách nào kiềm chế được nỗi sợ hãi và tính hiếu kỳ, liền mang theo mẫu giấy, bước vào tháp Babylon.
Trèo qua những nhịp cầu thang u ám, qua tầng 13, lều của Người Câm tuy vẫn còn nhưng không dấu tích của việc có người từng sống ở đây nữa.
Mai Lan leo thẳng lên đỉnh tháp, toàn thân run rẩy, bám vào lan can nhìn xuống – trong vườn treo chẳng có Thôi Thiện, mà chỉ thấy một người đàn ông nằm đó.
Trong vài giây, cô ta nhận ra Lâm Tử Túy, đúng hơn là thi thể của anh ta.
Bỗng nhiên, có người kéo tay Mai Lan, chiếc túi đựng điện thoại bị cướp mất. Khi cô ta quay lại để hét lên thì bị đẩy mạnh một cái, rơi xuống đáy của nhà tù trên không.
Đó là chuyện của vài phút trước.
Mai Lan tin rằng, Lâm Tử Túy bị Thôi Thiện ném vào nhà tù trên không, còn đôi tay đã đẩy cô ngã xuống, chỉ e rằng chính là của người đàn bà còn đáng sợ hơn bản thân mình.
Bốn tháng trước, sau khi giết Người Câm, cô ta hối hận vì đã không trèo lên nóc của tòa nhà xây dở để quan sát và xác nhận xem Thôi Thiện đã chết thật hay chưa.
Mai Lan luôn nghi ngờ, tại sao sau khi nhốt Thôi Thiện vào Tháp Babylon, Người Câm lại đột nhiên thay đổi thái độ? Vốn dĩ, bản thân mình chính là người mà Người Câm tin tưởng nhất mà?
Có lẽ, Người Câm cùng ở tầng 13 của tòa nhà xây dở, phát hiện Thôi Thiện vẫn còn sống, hoặc là bị cô gái trẻ này mê hoặc. Lẽ nào Người Câm thích cô ta? Còn cô ta căn bản cũng chẳng phản kháng, ngược lại còn lợi dụng cơ thể của mình. Người Câm điên cuồng mê đắm cô ta, không thể nào làm bất cứ chuyện gì cho Mai Lan được nữa. Sau khi Người Câm chết, Thôi Thiện bắt đầu kế hoạch báo thù kéo dài mấy tháng….
Rốt cuộc Người Câm còn sống hay đã chết?
Hối hận cũng chẳng kịp nữa, Mai Lan bị giam vào đỉnh tháp Babylon, nhìn xác Lâm Tử Túy. Tại sao không giết anh ta sớm hơn?
Phát hiện dưới góc tường có một sợi dây chuyền bị đứt, mặt dây được làm từ pha lê của Swarovski, hình thiên nga nhỏ - Đây là chiếc dây chuyền mà Thôi Thiện từng đeo đúng không? Bỗng nhiên, Mai Lan cảm thấy Lâm Tử Túy là người đàn ông nhỏ nhen.
Cô nhét chiếc dây chuyền đã đứt vào túi, bắt đầu nhớ đến con chó to ở nhà.
Mai Lan cũng đang tưởng tượng tới chồng mình, đợi đến ngày mai ngày mốt, hay tin vợ mình mất tích, ông ta sẽ tỏ ra lo lắng cực độ, không những báo cảnh sát mà còn dán thông báo tìm người khắp nơi.
Thật ra, ông ta đã mong đợi ngày này từ lâu lắm rồi.