Sáng sớm hôm sau, tôi bị Lý Ngôn Tiếu kéo đi rửa mặt rồi ăn cơm, toàn bộ quá trình đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Anh đạp xe đưa tôi đến trường, cũng may là không bị muộn.
Bài giảng trên lớp toàn là mấy lời lẽ nhàm tai, tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ từ lúc vào học đến khi ra về, ít nhiều gì cũng cảm thấy buồn chán. Nhưng vừa nghĩ đến về nhà sẽ có thể gặp Lý Ngôn Tiếu, tôi liền có động lực mười phần, cả ngày đều ngập trong hưng phấn.
Bạn học và thầy cô đều gọi tôi là Lâm Vũ Thanh, bây giờ cứ mỗi khi gặp trời mưa, tôi và Lý Ngôn Tiếu sẽ cùng nhau ngồi dưới mái hiên ngắm mưa, tựa như buổi chiều của bốn năm trước vậy. Buổi chiều năm ấy, cũng chính là ngày cái tên thứ ba của tôi ra đời.
Mỗi lần chúng tôi cùng ngắm mưa, Lý Ngôn Tiếu sẽ vừa cười vừa chỉ vào màn mưa, nói với tôi: “Vũ Thanh, em xem kìa, đó chính là em.”
Chúng tôi rất thích cảm giác ngẩng đầu, nhắm mắt đứng dưới mưa, cảm nhận hạt mưa rơi xuống mặt mình. Nhè nhẹ, ngưa ngứa, rất thoải mái, giống như bàn tay của người mình yêu vậy.
Vào một buổi tối ngày nào đó, trời còn sớm nhưng chúng tôi đã lên giường ngủ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của “Ngu Cơ” từ cửa truyền vào: “Ngôn Tiếu? Là mẹ, mẹ đến thăm con!”
Tôi nghe xong thì hoảng vô cùng, mồ hôi lạnh đổ đầy cả người, định chui vào tủ quần áo trốn. Lý Ngôn Tiếu từ từ đi dép lê, che miệng nhẹ giọng cười: “Sao giống đi bắt gian thế nhỉ?”
“Anh bệnh à!” Tôi đổ đầy mồ hôi, cảm thấy Lý Ngôn Tiếu không phải người thường, nhỏ giọng nói: “Lúc này mà anh còn cười được!”
“Nhưng em đâu thể trốn trong đó chứ.”
“Anh bớt nói nhảm đi!” Tôi thò đầu ra từ tủ quần áo, “Vậy anh nói xem em trốn chỗ nào mới ổn? Trong chậu hoa à?”
Âm thanh gõ cửa của “Ngu Cơ” ngày càng lớn, Lý Ngôn Tiếu kéo tay tôi đến bên giường, sau khi dùng chăn che kín cho tôi xong liền ra ngoài mở cửa.
“Ngu Cơ” nói: “Ai nha, sao cả buổi mới chịu ra mở cửa, con đang ngủ hả? Hôm nay mẹ đến trễ, không ở lâu được, chỉ đem quần áo bẩn của con về giặt thôi.”
Lý Ngôn Tiếu nói: “Quần áo con tự giặt được mà, mẹ không cần giúp đâu.”
“Ngu Cơ” không thèm nghe anh nói, “Trời lạnh rồi, mẹ đem đồ mùa thu đến cho con để có cái mà đổi với áo bông!” Cô nói xong liền đến mở tù quần áo. Tôi nghe thấy cánh cửa phát ra âm thanh “két két”, ngẫm lại mà sợ, nghĩ thầm nếu trốn trong đó chắc bây giờ xong rồi, quả nhiên Lý Ngôn Tiếu rất hiểu mẹ mình. Có điều tôi không đổ mồ hôi lạnh mà lại giật mình một cái: Trong tủ áo có treo mấy bộ quần áo của tôi!
Quả nhiên, “Ngu Cơ” hình như lấy quần áo của tôi ra, nghi ngờ hỏi: “Ôi chao, đồ này khi nào thế?”
Lý Ngôn Tiếu nghe vậy cũng không sứt mẻ miếng nào, anh nói: “Cái đó là hai hôm trước Lý Tĩnh Tư đưa cho con, cô ấy nói tự tay may đấy.”
“Ngu Cơ” bán tín bán nghi: “Lý Tĩnh Tư hiểu chuyện thế! Vậy mà con còn không thấy xấu hổ với người ta, mà này? Nó còn lưu luyến con sao? Con nhìn người ta kìa… Mà hình như cái này hơi nhỏ nhỉ.”
“Đúng thế!” Lý Ngôn Tiếu nói như lẽ hiển nhiên, “Lâu rồi cô ấy không gặp con, chắc nghĩ rằng con không cao thêm nữa. Lúc cô ấy thấy con cao như này cũng rất kinh ngạc.”
“Thật sao! Chậc chậc.”
Tôi che miệng nín cười, bản lĩnh bịa chuyện của Lý Ngôn Tiếu thật sự quá cao siêu.
“Thôi.” “Ngu Cơ” đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của anh, “Mẹ đem quần áo về giặt cho con.”
Lý Ngôn Tiếu vội vàng ngăn lại, “Khoan khoan, không cần đâu, đồ này con chưa mặc được hai ngày nữa, mẹ lấy về thì con mặc cái gì!”
“Ờ… Vậy mẹ chỉ lấy một số thôi, mẹ về nhé!”
“Tạm biệt mẹ.”
“À đúng rồi.” Cô bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nhỏ giọng nói, “Dì Tiết của con giới thiệu cho con một cô tên Tiểu Quyên, khi nào thì con có thể đi xem mắt?”
Tiểu Quyên? Tiểu Quyên nào? “Ngu Cơ” muốn tìm cô gái khác cho Lý Ngôn Tiếu?
“Mẹ, con còn bề bộn công việc, đợi xong rồi hẵng nói.”
“Cái thằng này… Thôi, mẹ đi đây, tự chăm sóc cho tốt đấy, đừng tự làm khổ mình.” “Ngu Cơ” nói xong thì đi. Đợi đến khi cửa chính được đóng lại, tôi thở dài một hơi, đẩy đống chăn ra rồi chà xát hai cánh tay. Lý Ngôn Tiếu cười tươi rói đi tới, dùng tay ra dấu OK.
Tôi hỏi anh: “Tiểu Quyên là cô nào đấy?”
“Ừ… Là con gái của một người bạn của mẹ anh, đừng nghĩ anh sẽ đi gặp cô ấy.”
“Haiz…” Tôi thở dài, “Anh nói xem, chúng ta cũng không thể cứ mãi gạt mọi người được, mẹ anh còn trẻ như vậy, chắc chắn dì ấy sẽ bắt anh lấy vợ sinh con, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Nếu không được thì anh quậy đến khi từ mặt họ, chỉ sợ họ cứ bám lấy anh thôi.”
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ thế này, thấy Lý Ngôn Tiếu cưới vợ sinh con, cắt đứt với tôi. Nhưng lúc ấy tôi vừa cảm thấy bi thương lại vừa vui mừng, bởi vì ít nhất thì Lý Ngôn Tiếu cũng là một người bình thường. Về phần tôi, không sao cả.
Rất nhanh, nửa học kỳ của năm hai đã trôi qua, chúng tôi bắt đầu đón kỳ nghỉ đông. Tôi và Lý Ngôn Tiếu đều về nhà, anh lại lần nữa bị “bế quan.” Vì thế mà thời gian gặp mặt của chúng tôi cũng lại lần nữa ít đi. Mỗi tuần anh đều đến căn nhà nhỏ của chúng tôi chăm sóc hoa cỏ, lúc ấy tôi cũng len lén đi theo anh. Chỗ đó mới thật sự là nhà của tôi.
Năm nay đã là năm 1974, tôi mười lăm tuổi, Lý Ngôn Tiếu đã chấm dứt cái tuổi bắt đầu bằng số một – năm nay anh đã hai mươi. Ở nông thôn lúc bấy giờ, đến cái tuổi này mà không tìm đối tượng, đã có thể xem là trễ lắm rồi. Có mấy cụ bà láng giềng nhiều lần muốn làm mai, tìm cho anh một cô vợ, nhưng mỗi lần đi gặp mặt Lý Ngôn Tiếu đều không thích người ta, người nhà họ Lý cũng hết cách với anh.
Sau sự việc không thành với cô “Tiểu Quyên” kia, người họ Lý vẫn một mực lừa mình dối người, cảm thấy tiêu chuẩn của Lý Ngôn Tiếu quá cao, tật xấu lại nhiều, nhưng tương lai chắc chắn sẽ thành gia lập thất. Chỉ có một mình “Ngu Cơ” coi như sáng suốt, cô hiểu rõ lừa mình dối người cũng vô dụng, cô tin Lý Ngôn Tiếu từ đầu đến cuối chỉ nhớ thương một mình tôi.
Lại đến tết âm lịch, chúng tôi theo thói quen hằng năm, cùng nhau dạo chợ phiên trên cầu lớn, cùng nhau đốt hương chơi. Tết năm nay ngay trận tuyết rơi, chúng tôi vui vẻ giẫm lên nền tuyết, ngắm bông tuyết phiêu lượn đầy trời. Gánh hàng bán gà con năm đó đã không còn, nhớ đến tình cảnh lúc đó, tôi vẫn cảm thấy bùi ngùi. Trong nhà chúng tôi không có vật nuôi, mà tôi lại rất thích mấy con vật nhỏ nhỏ xinh xinh nên rất muốn mua một em thú cưng về nhà.
Chúng tôi đến trước một sạp hàng, nhìn thấy bên trên bày đầy “Trích lời Mao Chủ tịch”, hình chân dung của Mao Chủ tịch, huy hiệu Mao Chủ tịch… vân vân, tôi nhìn mà không khỏi nhíu mày.
Chủ sạp hàng là một phụ nữ mang thai, cô vừa ăn một bát mì hoành thánh, vừa ngoái đầu ra sau nói lớn tiếng nói chuyện với một người chủ khác. Tôi không quá để ý, nhưng khi hai chúng tôi đi qua, cùng lúc người phụ nữ quay đầu lại, trong nháy mắt tôi liền sợ ngây người – người phụ nữ mang thai này, rõ ràng là Lý Tĩnh Tư.
Chị đã làm mẹ? Tôi kinh ngạc, nhưng lập tức nhớ ra chị cũng đã mười chín tuổi rồi, đối với việc sinh con đẻ cái mà nói thì không sớm cũng chẳng muộn. Tuy gương mặt chị vẫn còn trẻ tuổi, nhưng dáng người đã hơi đẫy đà, chị mặc áo bông rách rưới, thấy được cả lớp áo bên trong. Rõ ràng đương cái tuổi đẹp nhất đời người, nhưng trông chị đã có vẻ già dặn, đã mất đi cái chất thiếu nữ nhẹ nhàng rồi.
Lý Ngôn Tiếu nhanh chóng nhận ra chị, Lý Tĩnh Tư ngẩng đầu, cũng thấy chúng tôi. Rất lâu rồi chúng tôi và chị không gặp nhau, chị kêu lên “Ôi trời”, liền đứng lên gọi: “Ngôn Tiếu! Mộ Đông!”
Tôi không sửa lời chị nên gọi tôi là Lâm Vũ Thanh, mà cũng ngọt ngào đáp lại: “Chị Tĩnh Tư năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ! Em cũng năm mới vui vẻ nhé! Mộ Đông bây giờ đã cao thế rồi à.”
Mặc dù chị đang nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt cứ đăm đăm nhìn Lý Ngôn Tiếu, anh cũng cười cười với chị, rất bình tĩnh vòng qua chị tìm một quyển sách trên sạp hàng. Trong mắt anh chỉ có lạnh nhạt, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào cả.
Tôi thầm trách anh một câu, sao anh lại không chịu nói gì đi chứ, để một mình tôi và Lý Tĩnh Tư bốn mắt nhìn nhau, nói thế nào thì tôi cũng đâu có thích Lý Tĩnh Tư, bảo tôi nói chuyện gì với chị bây giờ.
Tôi không ngờ Lý Tĩnh Tư không thèm nói chuyện với tôi mà làm như rất thân thuộc nói với Lý Ngôn Tiếu: “Anh xem thích quyển nào thì cứ tự nhiên mang về nhé.” Nói xong liền bắt đầu giới thiệu quyển sách anh đang cầm trong tay.
Tôi thấy ánh mắt của chị cứ nhìn Lý Ngôn Tiếu chằm chằm, thế là cũng hung hăng nhìn chằm chằm vào chị, thầm nghĩ: Nhìn nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp trai như vậy à? Chị đã thích anh ấy như thế mà còn chịu gả cho người khác làm gì?
Về sau nghĩ lại, nói gì thì nói nhưng chị cũng đã làm mẹ rồi, làm như vậy thật sự quá thất lễ.
Lúc Lý Ngôn Tiếu lật sách, Lý Tĩnh Tư liền che che lấp lấp hỏi anh: “Bây giờ anh đang ở đâu? Vẫn ở nhà sao?”
Lý Ngôn Tiếu không ngẩng đầu lên, đáp rất gọn gàng: “Ừ.”
“Mẹ anh có khỏe không?”
“Nhờ phúc của cô, vẫn khỏe.”
“Ai…” Lý Tĩnh Tư cảm khái nói, “Nhiều năm không gặp rồi, bây giờ anh vẫn độc thân sao? Có đối tượng chưa?”
Lý Ngôn Tiếu không chừa cho chị chút mặt mũi nào, không thèm ừ hử lấy một tiếng, chỉ chuyên chú đọc sách.
Lý Tĩnh Tư xấu hổ cười cười. Tôi lập tức đứng ra hòa giải, hỏi chị: “Hiệu trưởng Trương bây giờ thế nào hả chị? Vẫn khỏe chứ?”
“Nào có.” Chị cười khổ, “Bị điều đến thành phố khác rồi!”
“Vậy à? Vậy hẳn phải chúc mừng thăng chức rồi…”
Lý Tĩnh Tư lắc đầu, cắt ngang lời tôi: “Không phải, điều đến thành phố khác để cải tạo ấy, không có chút tin tức gì về, bên này chỉ còn chị và em trai, chị phải nuôi nó, lo cho nó ăn học, thời gian đó khổ không nói hết.”
Lúc nói đến “Thời gian đó khổ không nói hết”, ánh mắt chị vẫn không chịu rời khỏi Lý Ngôn Tiếu. Tôi thầm nghĩ, không lẽ ý của chị là muốn chúng tôi giúp đỡ sao?
Lý Tĩnh Tư không bị ảnh hưởng bởi không khí ngượng ngập lúc nãy, vẫn không chịu tha hỏi anh: “Vậy anh…”
“Tôi mua quyển sách này.” Lý Ngôn Tiếu đứng lên, móc tiền ra đưa cho chị, còn cười cười, “Cô vất vả rồi.”
Lý Tĩnh Tư sửng sốt một chút, vội đẩy cánh tay anh ra, “Sao có thể chứ, sao em có thể nhận tiền của anh, anh cứ lấy đi, cứ coi như em tặng anh quyển sách này nhé!”
Hai người đùn đẩy cả buổi, cuối cùng Lý Ngôn Tiếu vẫn kiên quyết nhét tiền vào tay chị.
Tôi đứng một bên mất kiên nhẫn, nhưng lúc ra về vẫn nói với Lý Tĩnh Tư: “Tạm biệt chị! Chị giữ gìn sức khỏe nhé!”
Chị nhẹ nhàng vỗ bụng, vừa cười vừa lải nhải với tôi: “Cảm ơn em! Không sao, đây là đứa thứ hai rồi đấy, chị của em đã trưởng thành rồi…”
Chúng tôi đi khỏi sạp hàng, tôi hỏi Lý Ngôn Tiếu: “Sao anh không tỏ vẻ gì với người ta hết vậy?”
“Tỏ vẻ thế nào?” Anh thản nhiên nói, giơ quyển sách trong tay lên, “Mua sách, chính là tỏ vẻ, hơn nữa cũng là giúp đỡ.”
“Nhưng mà…” Tôi cảm thấy cái “tỏ vẻ” mà tôi và anh nói không giống nhau, “Dù sao chị ấy cũng từng thích anh.”
“Anh biết. Không chỉ “từng” thích anh, mà bây giờ cũng thích, nhưng con đường của mọi người đều do tự mình chọn. Anh không thích cô ấy, cũng do anh tự mình chọn, không có ai bắt cô ấy lựa chọn con đường nào, vì vậy phải tự biết mà rút.”
“Sao anh biết bây giờ chị ấy vẫn còn thích anh?”
Anh không trả lời, chỉ nói là: “Quay lại mà xem.”
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, nhịn không được muốn quay đầu lại xem. Chúng tôi đã đi rất xa, tôi không cảm thấy có việc gì, liền quay đầu lại, từ đằng xa nhìn thấy Lý Tĩnh Tư đang ngồi trên cái ghế con, ánh mắt vẫn một mực dán vào chúng tôi, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng treo nụ cười cô độc, trên mặt còn có thứ gì ánh lên lóng lánh.
Ánh mắt này cứ đọng lại trong đầu tôi mãi không quên được, giống như bị mắc xương cá, trong lòng cứ cấn lấy cái gì.
Mặc dù hoàn cảnh của chúng tôi lúc này không khá khẩm là bao, nhưng vẫn tốt hơn so với Lý Tĩnh Tư. Năm đó chị vẫn còn là một cô gái lớn lên trong dòng dõi thư hương, nhưng bây giờ lại sống cuộc sống khổ cực, còn phải nuôi em trai và con lớn, lại đang mang thai đứa thứ hai, cả người ngập trong hơi thở chợ búa.
Chúng tôi mua một dây pháo thật dài, đựng bằng một cái túi, Lý Ngôn Tiếu còn mua cho tôi mứt và hạt dưa. Chúng tôi vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, cùng nhau nói chuyện phiếm, một tay anh xách túi đồ, một tay nắm tay tôi. Bên trong Lý Gia Trang có không ít người biết đại danh Lý Ngôn Tiếu, rất nhiều người nhận ra anh là cậu bé diễn vai tiểu sinh năm nào, thấy chúng tôi nắm tay, mọi người đều kinh ngạc mà nhao nhao bàn tán.
Trong lòng tôi vẫn thấy có gì đó không đúng, ban đầu vẫn cố gắng giả bộ như không nhìn thấy gì, còn dùng lời của bà nội để mắng các dì các mợ đó, “Đông gia dài Lý gia ngắn, ba con mắt bốn con mắt.” Tôi cảm thấy nếu bây giờ buông tay thì rất có lỗi với Lý Ngôn Tiếu, nên vẫn kiên định đi tiếp.
Nhưng tiếng người bàn tán ngày càng nhiều, tôi cũng không thể tự lừa mình được nữa. Bọn họ đều trưng ra vẻ mặt xem thường, làm tôi không được tự nhiên. Tôi nhìn qua Lý Ngôn Tiếu, thế mà anh còn tỏ vẻ đắc ý lắm, không chút bực mình vì mấy lời bàn tán xung quanh, nom bộ dáng anh cứ như là, “Nhìn vợ của tôi này, cho mấy người hâm mộ chết.”
Tôi rất nghi hoặc, không biết cái tư tưởng của anh là cái giống gì ấy nhỉ? Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng tay Lý Ngôn Tiếu vẫn nắm chặt không buông, còn dùng lực rất mạnh. Tôi bỗng chốc phát cáu, muốn bỏ tay anh ra. Nhưng ở trước mặt nhiều người thế này làm anh bẽ mặt thì không tốt lắm, liền nhỏ giọng nói với anh: “Tuy chúng ta không sai, nhưng anh cũng không cần phải khoe khoang thế chứ.”
Lý Ngôn Tiếu giật mình một cái, hiển nhiên anh không nghĩ đến điều này, do dự trong chốc lát rồi vẫn buông tay. Tôi nhẹ nhàng thở ra, trong một số trường hợp có thể xem Lý Ngôn Tiếu như một con cún, đối với người ngoài thì nhẫn tâm, chỉ có đối với tôi là tốt, phần lớn thời gian đều ăn mềm không ăn cứng, chỉ có một phần nhỏ thì cứng mềm đều nhất quyết không ăn.
Tôi có thể cảm giác được Lý Ngôn Tiếu không vui, có lẽ anh thấy hành động lui quân của tôi, cho rằng tôi sợ. Tuy anh không biểu lộ ra, nhưng tôi có thể cảm giác được.
Chúng tôi đứng trên cầu đốt dây pháo được treo trên cánh trúc, tôi vẫn như trước bịt kín lỗ tai, vui vẻ nhìn dây pháo nổ bắn ra hoa lửa, phát ra tiếng nổ “đùng đoàng.”
Chúng tôi ra khỏi chợ phiên, đi đến một nơi ít người, không hẹn mà cùng đứng lại, mặt đối mặt nhìn đối phương. Tôi nhịn không được cười nói: “Ngôn Tiếu, năm mới vui vẻ.”
Anh cũng cười, “Còn gì nữa không?”
Tôi mấp máy miệng, không dám nhìn anh: “Năm trước em thích anh, năm nay em vẫn thích anh.”
“Ừ, ngoan, anh cũng vậy.” Anh sờ đầu tôi, “Cho em xem quà năm mới này.”
Tôi rất kinh ngạc, vui vẻ nói: “Cái này là bậc đãi ngộ nào rồi nhỉ, còn có lễ vật nữa chứ.”
“Ừ.” Trông anh rất đắc ý, “Về sau mỗi năm đều có.”
Nói xong, anh liền cởi nút thắt trên áo bông, từ ngực áo móc ra một vật xù lông mềm mại. Lúc đầu tôi còn tưởng đó là một con mèo nhỏ, nhưng tập trung nhìn mới thấy, thì ra là một cái khăn choàng cổ màu xám, nhìn kỹ hơn nữa, hai bên có hai đường sọc trắng, trông rất sạch sẽ.
Anh tươi cười nhìn tôi, tôi vui vẻ: “Anh mua ở đâu đấy? Hay là ai cho anh?”
“Anh tự đan.” Anh càng thêm đắc ý, lắc lắc khăn choàng trên tay, muốn đeo lên cho tôi, “Thấy thế nào?”
“Gạt người.” Thật ra tôi cũng hơi tin tưởng, bởi vì nhìn kỹ lại, cái khăn này có một số đường chỉ bị lệch, tuy không phải đan rất đều nhưng không mấy ảnh hưởng đến chỉnh thể, người đan cái này hẳn là một tay gà mờ.
“Ai lừa em là chó con, anh học từ dì cả đấy.”
Anh choàng khăn cho tôi, trên cổ ấm áp vô cùng, chỉ len làm cổ tôi ngưa ngứa: “Anh làm cái này mất bao lâu?”
“Từ năm trước đã bắt đầu đan rồi, những một năm, vấn đề là do anh không có thời gian, buổi tối còn phải giấu em, đợi em ngủ rồi mới dám lén đem ra đan nửa tiếng.”
Tôi xoa mũi, cảm thấy mình cảm động mất rồi, vân vê khăn choàng mà không nói được lời nào. Lý Ngôn Tiếu giúp tôi chỉnh lại ngay ngắn, nhẹ vỗ mặt tôi, sau đó nâng cằm tôi lên, từ từ kề sát.
Tôi vô cùng hoảng sợ, nhẹ đẩy anh ra rồi nói: “Đừng làm vậy ở đây, sẽ có người thấy đấy!”
“Ở đâu có người?”
Tôi nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên không có ai. Tôi vừa định nói chuyện, anh liền hôn lên môi tôi, động tác rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn rất đúng mực, chỉ đụng một cái rồi tách ra.
Mặt của tôi lập tức đỏ phừng phừng, vội nhìn ra phía sau, không có ai thấy chúng tôi. Tôi thở dài một hơi, nói: “Về thôi.”
Lý Ngôn Tiếu “Ừ” một tiếng, ôm chầm lấy vai tôi, bước chân về nhà. Bỗng nhiên cả người anh cứng lại một thoáng, hai mắt trừng to. Tôi vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?”
Anh chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Hôm nay ra ngoài không bái Bồ Tát, gặp phải người không nên gặp.” Tôi cũng nhìn về phía trước, liền nhìn thấy cách đấy hơn mười mét, có một người phụ nữ đang đứng.
Là mẹ anh, “Ngu Cơ”.
Chương sau →
Sáng sớm hôm sau, tôi bị Lý Ngôn Tiếu kéo đi rửa mặt rồi ăn cơm, toàn bộ quá trình đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Anh đạp xe đưa tôi đến trường, cũng may là không bị muộn.
Bài giảng trên lớp toàn là mấy lời lẽ nhàm tai, tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ từ lúc vào học đến khi ra về, ít nhiều gì cũng cảm thấy buồn chán. Nhưng vừa nghĩ đến về nhà sẽ có thể gặp Lý Ngôn Tiếu, tôi liền có động lực mười phần, cả ngày đều ngập trong hưng phấn.
Bạn học và thầy cô đều gọi tôi là Lâm Vũ Thanh, bây giờ cứ mỗi khi gặp trời mưa, tôi và Lý Ngôn Tiếu sẽ cùng nhau ngồi dưới mái hiên ngắm mưa, tựa như buổi chiều của bốn năm trước vậy. Buổi chiều năm ấy, cũng chính là ngày cái tên thứ ba của tôi ra đời.
Mỗi lần chúng tôi cùng ngắm mưa, Lý Ngôn Tiếu sẽ vừa cười vừa chỉ vào màn mưa, nói với tôi: “Vũ Thanh, em xem kìa, đó chính là em.”
Chúng tôi rất thích cảm giác ngẩng đầu, nhắm mắt đứng dưới mưa, cảm nhận hạt mưa rơi xuống mặt mình. Nhè nhẹ, ngưa ngứa, rất thoải mái, giống như bàn tay của người mình yêu vậy.
Vào một buổi tối ngày nào đó, trời còn sớm nhưng chúng tôi đã lên giường ngủ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của “Ngu Cơ” từ cửa truyền vào: “Ngôn Tiếu? Là mẹ, mẹ đến thăm con!”
Tôi nghe xong thì hoảng vô cùng, mồ hôi lạnh đổ đầy cả người, định chui vào tủ quần áo trốn. Lý Ngôn Tiếu từ từ đi dép lê, che miệng nhẹ giọng cười: “Sao giống đi bắt gian thế nhỉ?”
“Anh bệnh à!” Tôi đổ đầy mồ hôi, cảm thấy Lý Ngôn Tiếu không phải người thường, nhỏ giọng nói: “Lúc này mà anh còn cười được!”
“Nhưng em đâu thể trốn trong đó chứ.”
“Anh bớt nói nhảm đi!” Tôi thò đầu ra từ tủ quần áo, “Vậy anh nói xem em trốn chỗ nào mới ổn? Trong chậu hoa à?”
Âm thanh gõ cửa của “Ngu Cơ” ngày càng lớn, Lý Ngôn Tiếu kéo tay tôi đến bên giường, sau khi dùng chăn che kín cho tôi xong liền ra ngoài mở cửa.
“Ngu Cơ” nói: “Ai nha, sao cả buổi mới chịu ra mở cửa, con đang ngủ hả? Hôm nay mẹ đến trễ, không ở lâu được, chỉ đem quần áo bẩn của con về giặt thôi.”
Lý Ngôn Tiếu nói: “Quần áo con tự giặt được mà, mẹ không cần giúp đâu.”
“Ngu Cơ” không thèm nghe anh nói, “Trời lạnh rồi, mẹ đem đồ mùa thu đến cho con để có cái mà đổi với áo bông!” Cô nói xong liền đến mở tù quần áo. Tôi nghe thấy cánh cửa phát ra âm thanh “két két”, ngẫm lại mà sợ, nghĩ thầm nếu trốn trong đó chắc bây giờ xong rồi, quả nhiên Lý Ngôn Tiếu rất hiểu mẹ mình. Có điều tôi không đổ mồ hôi lạnh mà lại giật mình một cái: Trong tủ áo có treo mấy bộ quần áo của tôi!
Quả nhiên, “Ngu Cơ” hình như lấy quần áo của tôi ra, nghi ngờ hỏi: “Ôi chao, đồ này khi nào thế?”
Lý Ngôn Tiếu nghe vậy cũng không sứt mẻ miếng nào, anh nói: “Cái đó là hai hôm trước Lý Tĩnh Tư đưa cho con, cô ấy nói tự tay may đấy.”
“Ngu Cơ” bán tín bán nghi: “Lý Tĩnh Tư hiểu chuyện thế! Vậy mà con còn không thấy xấu hổ với người ta, mà này? Nó còn lưu luyến con sao? Con nhìn người ta kìa… Mà hình như cái này hơi nhỏ nhỉ.”
“Đúng thế!” Lý Ngôn Tiếu nói như lẽ hiển nhiên, “Lâu rồi cô ấy không gặp con, chắc nghĩ rằng con không cao thêm nữa. Lúc cô ấy thấy con cao như này cũng rất kinh ngạc.”
“Thật sao! Chậc chậc.”
Tôi che miệng nín cười, bản lĩnh bịa chuyện của Lý Ngôn Tiếu thật sự quá cao siêu.
“Thôi.” “Ngu Cơ” đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của anh, “Mẹ đem quần áo về giặt cho con.”
Lý Ngôn Tiếu vội vàng ngăn lại, “Khoan khoan, không cần đâu, đồ này con chưa mặc được hai ngày nữa, mẹ lấy về thì con mặc cái gì!”
“Ờ… Vậy mẹ chỉ lấy một số thôi, mẹ về nhé!”
“Tạm biệt mẹ.”
“À đúng rồi.” Cô bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nhỏ giọng nói, “Dì Tiết của con giới thiệu cho con một cô tên Tiểu Quyên, khi nào thì con có thể đi xem mắt?”
Tiểu Quyên? Tiểu Quyên nào? “Ngu Cơ” muốn tìm cô gái khác cho Lý Ngôn Tiếu?
“Mẹ, con còn bề bộn công việc, đợi xong rồi hẵng nói.”
“Cái thằng này… Thôi, mẹ đi đây, tự chăm sóc cho tốt đấy, đừng tự làm khổ mình.” “Ngu Cơ” nói xong thì đi. Đợi đến khi cửa chính được đóng lại, tôi thở dài một hơi, đẩy đống chăn ra rồi chà xát hai cánh tay. Lý Ngôn Tiếu cười tươi rói đi tới, dùng tay ra dấu OK.
Tôi hỏi anh: “Tiểu Quyên là cô nào đấy?”
“Ừ… Là con gái của một người bạn của mẹ anh, đừng nghĩ anh sẽ đi gặp cô ấy.”
“Haiz…” Tôi thở dài, “Anh nói xem, chúng ta cũng không thể cứ mãi gạt mọi người được, mẹ anh còn trẻ như vậy, chắc chắn dì ấy sẽ bắt anh lấy vợ sinh con, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Nếu không được thì anh quậy đến khi từ mặt họ, chỉ sợ họ cứ bám lấy anh thôi.”
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ thế này, thấy Lý Ngôn Tiếu cưới vợ sinh con, cắt đứt với tôi. Nhưng lúc ấy tôi vừa cảm thấy bi thương lại vừa vui mừng, bởi vì ít nhất thì Lý Ngôn Tiếu cũng là một người bình thường. Về phần tôi, không sao cả.
Rất nhanh, nửa học kỳ của năm hai đã trôi qua, chúng tôi bắt đầu đón kỳ nghỉ đông. Tôi và Lý Ngôn Tiếu đều về nhà, anh lại lần nữa bị “bế quan.” Vì thế mà thời gian gặp mặt của chúng tôi cũng lại lần nữa ít đi. Mỗi tuần anh đều đến căn nhà nhỏ của chúng tôi chăm sóc hoa cỏ, lúc ấy tôi cũng len lén đi theo anh. Chỗ đó mới thật sự là nhà của tôi.
Năm nay đã là năm , tôi mười lăm tuổi, Lý Ngôn Tiếu đã chấm dứt cái tuổi bắt đầu bằng số một – năm nay anh đã hai mươi. Ở nông thôn lúc bấy giờ, đến cái tuổi này mà không tìm đối tượng, đã có thể xem là trễ lắm rồi. Có mấy cụ bà láng giềng nhiều lần muốn làm mai, tìm cho anh một cô vợ, nhưng mỗi lần đi gặp mặt Lý Ngôn Tiếu đều không thích người ta, người nhà họ Lý cũng hết cách với anh.
Sau sự việc không thành với cô “Tiểu Quyên” kia, người họ Lý vẫn một mực lừa mình dối người, cảm thấy tiêu chuẩn của Lý Ngôn Tiếu quá cao, tật xấu lại nhiều, nhưng tương lai chắc chắn sẽ thành gia lập thất. Chỉ có một mình “Ngu Cơ” coi như sáng suốt, cô hiểu rõ lừa mình dối người cũng vô dụng, cô tin Lý Ngôn Tiếu từ đầu đến cuối chỉ nhớ thương một mình tôi.
Lại đến tết âm lịch, chúng tôi theo thói quen hằng năm, cùng nhau dạo chợ phiên trên cầu lớn, cùng nhau đốt hương chơi. Tết năm nay ngay trận tuyết rơi, chúng tôi vui vẻ giẫm lên nền tuyết, ngắm bông tuyết phiêu lượn đầy trời. Gánh hàng bán gà con năm đó đã không còn, nhớ đến tình cảnh lúc đó, tôi vẫn cảm thấy bùi ngùi. Trong nhà chúng tôi không có vật nuôi, mà tôi lại rất thích mấy con vật nhỏ nhỏ xinh xinh nên rất muốn mua một em thú cưng về nhà.
Chúng tôi đến trước một sạp hàng, nhìn thấy bên trên bày đầy “Trích lời Mao Chủ tịch”, hình chân dung của Mao Chủ tịch, huy hiệu Mao Chủ tịch… vân vân, tôi nhìn mà không khỏi nhíu mày.
Chủ sạp hàng là một phụ nữ mang thai, cô vừa ăn một bát mì hoành thánh, vừa ngoái đầu ra sau nói lớn tiếng nói chuyện với một người chủ khác. Tôi không quá để ý, nhưng khi hai chúng tôi đi qua, cùng lúc người phụ nữ quay đầu lại, trong nháy mắt tôi liền sợ ngây người – người phụ nữ mang thai này, rõ ràng là Lý Tĩnh Tư.
Chị đã làm mẹ? Tôi kinh ngạc, nhưng lập tức nhớ ra chị cũng đã mười chín tuổi rồi, đối với việc sinh con đẻ cái mà nói thì không sớm cũng chẳng muộn. Tuy gương mặt chị vẫn còn trẻ tuổi, nhưng dáng người đã hơi đẫy đà, chị mặc áo bông rách rưới, thấy được cả lớp áo bên trong. Rõ ràng đương cái tuổi đẹp nhất đời người, nhưng trông chị đã có vẻ già dặn, đã mất đi cái chất thiếu nữ nhẹ nhàng rồi.
Lý Ngôn Tiếu nhanh chóng nhận ra chị, Lý Tĩnh Tư ngẩng đầu, cũng thấy chúng tôi. Rất lâu rồi chúng tôi và chị không gặp nhau, chị kêu lên “Ôi trời”, liền đứng lên gọi: “Ngôn Tiếu! Mộ Đông!”
Tôi không sửa lời chị nên gọi tôi là Lâm Vũ Thanh, mà cũng ngọt ngào đáp lại: “Chị Tĩnh Tư năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ! Em cũng năm mới vui vẻ nhé! Mộ Đông bây giờ đã cao thế rồi à.”
Mặc dù chị đang nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt cứ đăm đăm nhìn Lý Ngôn Tiếu, anh cũng cười cười với chị, rất bình tĩnh vòng qua chị tìm một quyển sách trên sạp hàng. Trong mắt anh chỉ có lạnh nhạt, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào cả.
Tôi thầm trách anh một câu, sao anh lại không chịu nói gì đi chứ, để một mình tôi và Lý Tĩnh Tư bốn mắt nhìn nhau, nói thế nào thì tôi cũng đâu có thích Lý Tĩnh Tư, bảo tôi nói chuyện gì với chị bây giờ.
Tôi không ngờ Lý Tĩnh Tư không thèm nói chuyện với tôi mà làm như rất thân thuộc nói với Lý Ngôn Tiếu: “Anh xem thích quyển nào thì cứ tự nhiên mang về nhé.” Nói xong liền bắt đầu giới thiệu quyển sách anh đang cầm trong tay.
Tôi thấy ánh mắt của chị cứ nhìn Lý Ngôn Tiếu chằm chằm, thế là cũng hung hăng nhìn chằm chằm vào chị, thầm nghĩ: Nhìn nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp trai như vậy à? Chị đã thích anh ấy như thế mà còn chịu gả cho người khác làm gì?
Về sau nghĩ lại, nói gì thì nói nhưng chị cũng đã làm mẹ rồi, làm như vậy thật sự quá thất lễ.
Lúc Lý Ngôn Tiếu lật sách, Lý Tĩnh Tư liền che che lấp lấp hỏi anh: “Bây giờ anh đang ở đâu? Vẫn ở nhà sao?”
Lý Ngôn Tiếu không ngẩng đầu lên, đáp rất gọn gàng: “Ừ.”
“Mẹ anh có khỏe không?”
“Nhờ phúc của cô, vẫn khỏe.”
“Ai…” Lý Tĩnh Tư cảm khái nói, “Nhiều năm không gặp rồi, bây giờ anh vẫn độc thân sao? Có đối tượng chưa?”
Lý Ngôn Tiếu không chừa cho chị chút mặt mũi nào, không thèm ừ hử lấy một tiếng, chỉ chuyên chú đọc sách.
Lý Tĩnh Tư xấu hổ cười cười. Tôi lập tức đứng ra hòa giải, hỏi chị: “Hiệu trưởng Trương bây giờ thế nào hả chị? Vẫn khỏe chứ?”
“Nào có.” Chị cười khổ, “Bị điều đến thành phố khác rồi!”
“Vậy à? Vậy hẳn phải chúc mừng thăng chức rồi…”
Lý Tĩnh Tư lắc đầu, cắt ngang lời tôi: “Không phải, điều đến thành phố khác để cải tạo ấy, không có chút tin tức gì về, bên này chỉ còn chị và em trai, chị phải nuôi nó, lo cho nó ăn học, thời gian đó khổ không nói hết.”
Lúc nói đến “Thời gian đó khổ không nói hết”, ánh mắt chị vẫn không chịu rời khỏi Lý Ngôn Tiếu. Tôi thầm nghĩ, không lẽ ý của chị là muốn chúng tôi giúp đỡ sao?
Lý Tĩnh Tư không bị ảnh hưởng bởi không khí ngượng ngập lúc nãy, vẫn không chịu tha hỏi anh: “Vậy anh…”
“Tôi mua quyển sách này.” Lý Ngôn Tiếu đứng lên, móc tiền ra đưa cho chị, còn cười cười, “Cô vất vả rồi.”
Lý Tĩnh Tư sửng sốt một chút, vội đẩy cánh tay anh ra, “Sao có thể chứ, sao em có thể nhận tiền của anh, anh cứ lấy đi, cứ coi như em tặng anh quyển sách này nhé!”
Hai người đùn đẩy cả buổi, cuối cùng Lý Ngôn Tiếu vẫn kiên quyết nhét tiền vào tay chị.
Tôi đứng một bên mất kiên nhẫn, nhưng lúc ra về vẫn nói với Lý Tĩnh Tư: “Tạm biệt chị! Chị giữ gìn sức khỏe nhé!”
Chị nhẹ nhàng vỗ bụng, vừa cười vừa lải nhải với tôi: “Cảm ơn em! Không sao, đây là đứa thứ hai rồi đấy, chị của em đã trưởng thành rồi…”
Chúng tôi đi khỏi sạp hàng, tôi hỏi Lý Ngôn Tiếu: “Sao anh không tỏ vẻ gì với người ta hết vậy?”
“Tỏ vẻ thế nào?” Anh thản nhiên nói, giơ quyển sách trong tay lên, “Mua sách, chính là tỏ vẻ, hơn nữa cũng là giúp đỡ.”
“Nhưng mà…” Tôi cảm thấy cái “tỏ vẻ” mà tôi và anh nói không giống nhau, “Dù sao chị ấy cũng từng thích anh.”
“Anh biết. Không chỉ “từng” thích anh, mà bây giờ cũng thích, nhưng con đường của mọi người đều do tự mình chọn. Anh không thích cô ấy, cũng do anh tự mình chọn, không có ai bắt cô ấy lựa chọn con đường nào, vì vậy phải tự biết mà rút.”
“Sao anh biết bây giờ chị ấy vẫn còn thích anh?”
Anh không trả lời, chỉ nói là: “Quay lại mà xem.”
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, nhịn không được muốn quay đầu lại xem. Chúng tôi đã đi rất xa, tôi không cảm thấy có việc gì, liền quay đầu lại, từ đằng xa nhìn thấy Lý Tĩnh Tư đang ngồi trên cái ghế con, ánh mắt vẫn một mực dán vào chúng tôi, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng treo nụ cười cô độc, trên mặt còn có thứ gì ánh lên lóng lánh.
Ánh mắt này cứ đọng lại trong đầu tôi mãi không quên được, giống như bị mắc xương cá, trong lòng cứ cấn lấy cái gì.
Mặc dù hoàn cảnh của chúng tôi lúc này không khá khẩm là bao, nhưng vẫn tốt hơn so với Lý Tĩnh Tư. Năm đó chị vẫn còn là một cô gái lớn lên trong dòng dõi thư hương, nhưng bây giờ lại sống cuộc sống khổ cực, còn phải nuôi em trai và con lớn, lại đang mang thai đứa thứ hai, cả người ngập trong hơi thở chợ búa.
Chúng tôi mua một dây pháo thật dài, đựng bằng một cái túi, Lý Ngôn Tiếu còn mua cho tôi mứt và hạt dưa. Chúng tôi vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, cùng nhau nói chuyện phiếm, một tay anh xách túi đồ, một tay nắm tay tôi. Bên trong Lý Gia Trang có không ít người biết đại danh Lý Ngôn Tiếu, rất nhiều người nhận ra anh là cậu bé diễn vai tiểu sinh năm nào, thấy chúng tôi nắm tay, mọi người đều kinh ngạc mà nhao nhao bàn tán.
Trong lòng tôi vẫn thấy có gì đó không đúng, ban đầu vẫn cố gắng giả bộ như không nhìn thấy gì, còn dùng lời của bà nội để mắng các dì các mợ đó, “Đông gia dài Lý gia ngắn, ba con mắt bốn con mắt.” Tôi cảm thấy nếu bây giờ buông tay thì rất có lỗi với Lý Ngôn Tiếu, nên vẫn kiên định đi tiếp.
Nhưng tiếng người bàn tán ngày càng nhiều, tôi cũng không thể tự lừa mình được nữa. Bọn họ đều trưng ra vẻ mặt xem thường, làm tôi không được tự nhiên. Tôi nhìn qua Lý Ngôn Tiếu, thế mà anh còn tỏ vẻ đắc ý lắm, không chút bực mình vì mấy lời bàn tán xung quanh, nom bộ dáng anh cứ như là, “Nhìn vợ của tôi này, cho mấy người hâm mộ chết.”
Tôi rất nghi hoặc, không biết cái tư tưởng của anh là cái giống gì ấy nhỉ? Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng tay Lý Ngôn Tiếu vẫn nắm chặt không buông, còn dùng lực rất mạnh. Tôi bỗng chốc phát cáu, muốn bỏ tay anh ra. Nhưng ở trước mặt nhiều người thế này làm anh bẽ mặt thì không tốt lắm, liền nhỏ giọng nói với anh: “Tuy chúng ta không sai, nhưng anh cũng không cần phải khoe khoang thế chứ.”
Lý Ngôn Tiếu giật mình một cái, hiển nhiên anh không nghĩ đến điều này, do dự trong chốc lát rồi vẫn buông tay. Tôi nhẹ nhàng thở ra, trong một số trường hợp có thể xem Lý Ngôn Tiếu như một con cún, đối với người ngoài thì nhẫn tâm, chỉ có đối với tôi là tốt, phần lớn thời gian đều ăn mềm không ăn cứng, chỉ có một phần nhỏ thì cứng mềm đều nhất quyết không ăn.
Tôi có thể cảm giác được Lý Ngôn Tiếu không vui, có lẽ anh thấy hành động lui quân của tôi, cho rằng tôi sợ. Tuy anh không biểu lộ ra, nhưng tôi có thể cảm giác được.
Chúng tôi đứng trên cầu đốt dây pháo được treo trên cánh trúc, tôi vẫn như trước bịt kín lỗ tai, vui vẻ nhìn dây pháo nổ bắn ra hoa lửa, phát ra tiếng nổ “đùng đoàng.”
Chúng tôi ra khỏi chợ phiên, đi đến một nơi ít người, không hẹn mà cùng đứng lại, mặt đối mặt nhìn đối phương. Tôi nhịn không được cười nói: “Ngôn Tiếu, năm mới vui vẻ.”
Anh cũng cười, “Còn gì nữa không?”
Tôi mấp máy miệng, không dám nhìn anh: “Năm trước em thích anh, năm nay em vẫn thích anh.”
“Ừ, ngoan, anh cũng vậy.” Anh sờ đầu tôi, “Cho em xem quà năm mới này.”
Tôi rất kinh ngạc, vui vẻ nói: “Cái này là bậc đãi ngộ nào rồi nhỉ, còn có lễ vật nữa chứ.”
“Ừ.” Trông anh rất đắc ý, “Về sau mỗi năm đều có.”
Nói xong, anh liền cởi nút thắt trên áo bông, từ ngực áo móc ra một vật xù lông mềm mại. Lúc đầu tôi còn tưởng đó là một con mèo nhỏ, nhưng tập trung nhìn mới thấy, thì ra là một cái khăn choàng cổ màu xám, nhìn kỹ hơn nữa, hai bên có hai đường sọc trắng, trông rất sạch sẽ.
Anh tươi cười nhìn tôi, tôi vui vẻ: “Anh mua ở đâu đấy? Hay là ai cho anh?”
“Anh tự đan.” Anh càng thêm đắc ý, lắc lắc khăn choàng trên tay, muốn đeo lên cho tôi, “Thấy thế nào?”
“Gạt người.” Thật ra tôi cũng hơi tin tưởng, bởi vì nhìn kỹ lại, cái khăn này có một số đường chỉ bị lệch, tuy không phải đan rất đều nhưng không mấy ảnh hưởng đến chỉnh thể, người đan cái này hẳn là một tay gà mờ.
“Ai lừa em là chó con, anh học từ dì cả đấy.”
Anh choàng khăn cho tôi, trên cổ ấm áp vô cùng, chỉ len làm cổ tôi ngưa ngứa: “Anh làm cái này mất bao lâu?”
“Từ năm trước đã bắt đầu đan rồi, những một năm, vấn đề là do anh không có thời gian, buổi tối còn phải giấu em, đợi em ngủ rồi mới dám lén đem ra đan nửa tiếng.”
Tôi xoa mũi, cảm thấy mình cảm động mất rồi, vân vê khăn choàng mà không nói được lời nào. Lý Ngôn Tiếu giúp tôi chỉnh lại ngay ngắn, nhẹ vỗ mặt tôi, sau đó nâng cằm tôi lên, từ từ kề sát.
Tôi vô cùng hoảng sợ, nhẹ đẩy anh ra rồi nói: “Đừng làm vậy ở đây, sẽ có người thấy đấy!”
“Ở đâu có người?”
Tôi nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên không có ai. Tôi vừa định nói chuyện, anh liền hôn lên môi tôi, động tác rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn rất đúng mực, chỉ đụng một cái rồi tách ra.
Mặt của tôi lập tức đỏ phừng phừng, vội nhìn ra phía sau, không có ai thấy chúng tôi. Tôi thở dài một hơi, nói: “Về thôi.”
Lý Ngôn Tiếu “Ừ” một tiếng, ôm chầm lấy vai tôi, bước chân về nhà. Bỗng nhiên cả người anh cứng lại một thoáng, hai mắt trừng to. Tôi vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?”
Anh chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Hôm nay ra ngoài không bái Bồ Tát, gặp phải người không nên gặp.” Tôi cũng nhìn về phía trước, liền nhìn thấy cách đấy hơn mười mét, có một người phụ nữ đang đứng.
Là mẹ anh, “Ngu Cơ”.
Chương sau →