"Tình cờ gặp gỡ lãng mạn quá đi! Giống như trong phim vậy!" Elisa khẽ lắc đầu, thốt ra cảm thán hâm mộ. Giữa cô và Emile chỉ là hôn nhân chính trị, Emile cần sự hỗ trợ của gia tộc cô trên phương diện quyền lực, còn cha cô thì cần Emile bảo đảm trên phương diện tiền tài, chỉ là giao dịch thuần túy, không chút liên quan nào đến hôn nhân thần thánh, hay tình yêu cả, cho nên khi nghe Đường Mật kể về quá trình ‘yêu đương’ của mình, trong lòng Elisa có đôi chút khao khát.
"Đúng vậy, khiến cho người ta cả đời khó quên." Đường Mật nhìn về phía Elisa, trong đôi mắt đen láy xẹt qua tia hạnh phúc. Diễn xuất của cô tuyệt đối là hạng nhất, hàng mi buông xuống cùng nụ cười ngượng ngùng kia khắc họa rõ rệt ra một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng chỉ có chính cô mới biết được, trái tim ẩn sau nụ cười tươi ấy lại như nham thạch lạnh cóng, cơ thể lạnh mà cứng co rút lại đến gần như nứt nẻ da ra.
Bị vẻ tươi cười xán lạn của Đường Mật lây sang, Elisa cũng không nhịn được bật cười: "Tôi tin hai người sẽ là đôi tình nhân hạnh phúc nhất thế giới."
"Đương nhiên, ai nói không phải thế chứ?" Đường Mật gật đầu, từ từ buông các ngón tay ra, quả cầu kim loại cô đang cầm trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất bùn dưới cành lá của cây Sò Đo Cam, lặng lẽ không tiếng động. Một vệt sáng màu lam đậm xẹt qua bề mặt ngoài quả cầu rồi trong nháy mắt liền tối đi, hòa vào cùng bóng đêm.
"Việc trước tiên chúng ta cần làm là tra rõ địa hình và kết cấu hoàng cung Emile, trong quả cầu này ẩn chứ vài chục sinh vật giống như hình dạng của con bọ, trên người chúng đều được cấy chip nanomet vào, có thể thu hình được những cảnh vật trên đường chúng bay. Mà việc cô cần làm là tìm một nơi khuất trong hoàng cung, sau đó mở khóa kích hoạt quả cầu rồi thả nó xuống, đến lúc đó chúng tôi ắt sẽ dùng máy điều khiển từ xa để những con bọ bay đến mỗi một nơi của hoàng cung." Đây là những lời khi vừa ra đến cửa Y Tắc đã nói với Đường Mật, lúc ấy trong mắt ông ta cũng thoáng hiện lên ánh sáng tối giống như của quả cầu kim loại, không hề có một chút độ ấm và tình cảm, giống như ông ta đang đối diện nói chuyện với một công cụ hình người không có tri giác vậy.
Để có thể thành công lấy cắp được bản hợp đồng vũ khí mà Emile đã ký kết với nước A, nhóm của Arthur có thể nói là dốc hết tâm tư. Giao dịch giữa Arthur và Emile chẳng qua chỉ là ngụy trang, Đường Mật mới thật sự là yếu tố quan trọng nhất, lợi dụng Arthur để dời đi chú ý cùng đề phòng của Emile, còn cô thì chịu trách nhiệm chôn giấu các ‘tín hiệu’ thần không biết quỷ không hay. Cho nên, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu nước H đặt tên nhiệm vụ lần này là "hành động Hoa Đêm", mà cô chính là đóa hoa anh túc ẩn núp trong bóng đêm kia. Có điều trái ngược với hoa anh túc xinh đẹp mà trí mạng, Đường Mật lại cảm thấy mình giống như một công cụ hơn, tựa như quả cầu kim loại trong tay Y Tắc vậy, thời điểm thích hợp sẽ bị sắp đặt ở địa điểm thích hợp, về phần vận mệnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào, ai mà biết được?
"Xem ra hai người tán gẫu rất vui vẻ." Lúc này, Emile và Arthur từ trong phòng đi ra, đằng sau còn có thư ký và người hầu của hắn đi theo. Từ vẻ mặt đều mang theo mỉm cười của hắn và Arthur xem ra ‘chuyện làm ăn’ của bọn họ hẳn là rất thuận lợi.
"Vừa rồi cô An kể với em về tình huống cô ấy và ngài Arthur gặp nhau, khu rừng, máy chụp hình, còn có voi, bọn họ thật sự rất lãng mạn!" Elisa quay đầu lại, cười khanh khách khoác lên cánh tay Emile.
"An vẫn luôn rất thích động vật và chụp ảnh, nghiên cứu hành động của động vật họ mèo là đề tài gần đây của cô ấy, lần này tôi đến đây ngoài việc làm ăn ra còn là để cùng cô ấy đi xem động vật trên thảo nguyên." Arthur nhẹ nhàng ôm lấy Đường Mật nói.
"Tôi cũng rất thích động vật, trong khu rừng ở hậu viện của tôi nuôi không ít động vật thú vị, phải rồi, nói đến động vật họ mèo, vừa rồi có người đã tặng tôi một con sư tử trắng vô cùng quý hiếm, nếu như cô An có hứng thú, không bằng cùng đi tham quan nhé?" Emile nhìn Đường Mật, khuôn mặt tái nhợt bởi vì mỉm cười mà gợi lên một chút huyết sắc, trong mắt có ánh sáng nhu hòa mà không rõ ý tứ, giống như sợi tơ bạc bền chắc, đang chậm rãi, không một tiếng động quấn quanh cô.
"Sư tử trắng? Rất hiếm thấy!" Đôi môi Đường Mật khẽ mở ra, khuôn mặt kinh ngạc, trong mắt toát ra hưng phấn cùng hiếu kỳ, giống như cô chưa từng nhìn thấy sư tử trắng bao giờ vậy.
Khi mọi người ở đây đều tràn ngập hào hứng đi tới hậu viện chuẩn bị xem sư tử trắng thì người hầu của Emile đi cuối cùng đột nhiên quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện tia sáng cảnh giác, bởi vì hắn nghe thấy một vài âm thanh rất nhỏ từ gốc cây Sò Đo Cam ở phía sau truyền đến.
Quay đầu lại chăm chú nhìn, phía sau tất cả đều bình thường, đèn đường mờ mờ rọi lên cây Sò Đo Cam, trên mặt đất chiếu ra những cái bóng hỗn loạn, vài con bọ lượn vòng quanh đèn đường, vỗ cánh phát ra tiếng "ong ong", mà hai binh lính tuần tra đang vác súng từ con đường nhỏ đối diện đi về hướng bên này.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, người hầu vẫn nghiêm túc xem xét tỉ mỉ những sinh vật nhỏ ồn ào lại xấu xí kia, mấy giây sau, hắn nhìn hai binh lính đi vào kia dặn dò: "Này, ngày mai mang thuốc diệt côn trùng đến đây, mùa mưa tới rồi, đám bọ cũng nhiều hơn." Sau đó mới xoay người đuổi theo nhóm Emile, nhưng hắn không hề chú ý, một con bọ màu đen đã lặng lẽ hạ xuống trên lưng mình rồi, giống như một con mắt nho nhỏ trốn ở sau lưng hắn để rình phía trước.
------------------------------------------------------------------------------
Đêm khuya, trong căn phòng của khách sạn.
"Em khẳng định đó thật sự là Emma?" Arthur ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lưng cao ở giữa phòng, lặng yên hút thuốc.
JR ngồi trên sofa ở một bên, lau chùi khẩu Desert Eagle* yêu thích của anh ta, ngón tay tráng kiện nhẹ nhàng vuốt ve vỏ ngoài khẩu súng lạnh lẽo, giống như đang vuốt ve cơ thể mỹ nữ, vết sẹo trên mặt anh ta thoáng hiện lên màu hồng hưng phấn. Còn Simon và Y Tắc thì ngồi ở cuối căn phòng, xung quanh hai người bố trí bàn đặt laptop cùng một đống ly giấy cà phê, còn tầm mắt bọn họ thì vững vàng nhìn chăm chú một số hình ảnh cấm kỵ trên màn hình, chính là cảnh tượng các nơi trong hoàng cung Emile.
*Desert Eagle: một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén.
http://www.imfdb.org/images/thumb/7/7a/DesertEagle44Magnum.jpg/390px-DesertEagle44Magnum.jpg
"Dĩ nhiên, không phải anh cũng đã từng gặp nó rồi sao?" Đường Mật ngồi cuộn người trên ghế dựa đối diện Arthur, hai chân gập lại, nghiêng mặt không biết đang nghĩ gì, ánh sáng của đèn treo xuyên thấu qua lớp kính mờ rọi lên đầu vai đang rụt lại của cô, khiến tóc đen nhánh phiếm ra một chút màu vàng, giống như một con thú nhỏ bất lực.
"Lúc ấy đang trên thảo nguyên, lại là buổi tối, hơn nữa bền ngoài của sư tử đều trông giống nhau, tôi không thể khẳng định con sư tử trắng đêm nay Emile bắt được chính là con sư tử cái lần trước công kích tôi." Arthur chậm rãi nhả ra một làn khói, gương mặt sau làn khói lạnh như băng lại có chút không chắc chắn hoàn toàn.
"Tôi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của động vật, hơn nữa có thể khẳng định trăm phần trăm con vật bị nhốt trong lồng sắt của Emile đúng là Emma."
Đường Mật quay đầu lại, xuyên thấu qua làn khói nhìn chằm chằm Arthur. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô lại sáng ngời, ánh ra gương mặt anh một cách rõ rệt, tựa như mặt hồ phẳng lặng, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng cơn sóng phẫn nộ cùng sức mạnh đang bị đè nén dưới sự bình tĩnh. Trong nháy mắt, Arthur chợt nhớ lại cái đêm trên thảo nguyên, hai người cách màn mưa gió lặng lẽ giằng co.
"Cho dù đó thật sự là Emma thì em có thể làm gì?" Arthur nhíu mày, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào. Nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn bực kỳ lạ, anh dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh rồi dập tắt, giống như muốn cưỡng chế dằn nỗi buồn bực không vui trong lòng kia xuống vậy.
"Tôi muốn cứu nó! Emma không thể bị thuần dưỡng, nó không phải sư tử bình thường." Đường Mật đứng lên, trong giọng nói mang theo tia sắc nhọn, ngón tay không cẩn thận vung phải cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, thủy tinh thật dày rơi trên mặt thảm phát ra một tiếng kêu. JR buông khẩu súngtay ngẩng đầu nhìn cô, ngay cả Simon đang giám sát điều khiển máy móc ở phía sau cũng kinh ngạc xoay người, chỉ có Y Tắc vẫn tập trung nhìn chằm chằm màn hình, giống như không hề nghe thấy gì.
Đường Mật hít một hơi thật sâu, ép buộc mình bình tĩnh trở lại, cô rất ít khi xúc động không thể tự kiềm chế, cho dù gặp phải hiểm cảnh cũng vẫn tỉnh táo ung dung. Nhưng lần này thì khác, đêm nay Emile mời bọn họ đi tham quan con sư tử trắng mình vừa mới bắt được, mà con sư tử vết thương chồng chất nằm trong lồng sắt kia chính là người bạn tốt Emma của cô trên thảo nguyên. Chỉ cần vừa nghĩ tới nó bị roi da cùng côn điện tra tấn đến bộ dáng hấp hối là Đường Mật cảm thấy cả người như bị ném vào trong cỗ máy trộn bêtông khổng lồ, những cánh quạt sắc bén trộn đến máu thịt bắn tung tóe, vụn nát thành mảnh nhỏ.
Arthur không trả lời, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn Đường Mật, còn cô thì đứng ở đối diện, bả vai khẽ phập phồng, ánh sáng trong mắt trầm xuống, một loại đau đớn không tả nổi dâng lên làm anh nhìn thấy mà tim đập nhanh từng trận. Loại ánh mắt đau thương này của cô tựa như vô số mảnh sao nhỏ vụn rơi vào đáy mắt anh, cứa nát trái tim anh, phát ra co rút đau đớn không tưởng được, nghẹn ngào lấp kín cổ họng, cứng rắn đè ép những lời anh vốn muốn nói xuống.
"Đúng vậy, khiến cho người ta cả đời khó quên." Đường Mật nhìn về phía Elisa, trong đôi mắt đen láy xẹt qua tia hạnh phúc. Diễn xuất của cô tuyệt đối là hạng nhất, hàng mi buông xuống cùng nụ cười ngượng ngùng kia khắc họa rõ rệt ra một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng chỉ có chính cô mới biết được, trái tim ẩn sau nụ cười tươi ấy lại như nham thạch lạnh cóng, cơ thể lạnh mà cứng co rút lại đến gần như nứt nẻ da ra.
Bị vẻ tươi cười xán lạn của Đường Mật lây sang, Elisa cũng không nhịn được bật cười: "Tôi tin hai người sẽ là đôi tình nhân hạnh phúc nhất thế giới."
"Đương nhiên, ai nói không phải thế chứ?" Đường Mật gật đầu, từ từ buông các ngón tay ra, quả cầu kim loại cô đang cầm trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất bùn dưới cành lá của cây Sò Đo Cam, lặng lẽ không tiếng động. Một vệt sáng màu lam đậm xẹt qua bề mặt ngoài quả cầu rồi trong nháy mắt liền tối đi, hòa vào cùng bóng đêm.
"Việc trước tiên chúng ta cần làm là tra rõ địa hình và kết cấu hoàng cung Emile, trong quả cầu này ẩn chứ vài chục sinh vật giống như hình dạng của con bọ, trên người chúng đều được cấy chip nanomet vào, có thể thu hình được những cảnh vật trên đường chúng bay. Mà việc cô cần làm là tìm một nơi khuất trong hoàng cung, sau đó mở khóa kích hoạt quả cầu rồi thả nó xuống, đến lúc đó chúng tôi ắt sẽ dùng máy điều khiển từ xa để những con bọ bay đến mỗi một nơi của hoàng cung." Đây là những lời khi vừa ra đến cửa Y Tắc đã nói với Đường Mật, lúc ấy trong mắt ông ta cũng thoáng hiện lên ánh sáng tối giống như của quả cầu kim loại, không hề có một chút độ ấm và tình cảm, giống như ông ta đang đối diện nói chuyện với một công cụ hình người không có tri giác vậy.
Để có thể thành công lấy cắp được bản hợp đồng vũ khí mà Emile đã ký kết với nước A, nhóm của Arthur có thể nói là dốc hết tâm tư. Giao dịch giữa Arthur và Emile chẳng qua chỉ là ngụy trang, Đường Mật mới thật sự là yếu tố quan trọng nhất, lợi dụng Arthur để dời đi chú ý cùng đề phòng của Emile, còn cô thì chịu trách nhiệm chôn giấu các ‘tín hiệu’ thần không biết quỷ không hay. Cho nên, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu nước H đặt tên nhiệm vụ lần này là "hành động Hoa Đêm", mà cô chính là đóa hoa anh túc ẩn núp trong bóng đêm kia. Có điều trái ngược với hoa anh túc xinh đẹp mà trí mạng, Đường Mật lại cảm thấy mình giống như một công cụ hơn, tựa như quả cầu kim loại trong tay Y Tắc vậy, thời điểm thích hợp sẽ bị sắp đặt ở địa điểm thích hợp, về phần vận mệnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào, ai mà biết được?
"Xem ra hai người tán gẫu rất vui vẻ." Lúc này, Emile và Arthur từ trong phòng đi ra, đằng sau còn có thư ký và người hầu của hắn đi theo. Từ vẻ mặt đều mang theo mỉm cười của hắn và Arthur xem ra ‘chuyện làm ăn’ của bọn họ hẳn là rất thuận lợi.
"Vừa rồi cô An kể với em về tình huống cô ấy và ngài Arthur gặp nhau, khu rừng, máy chụp hình, còn có voi, bọn họ thật sự rất lãng mạn!" Elisa quay đầu lại, cười khanh khách khoác lên cánh tay Emile.
"An vẫn luôn rất thích động vật và chụp ảnh, nghiên cứu hành động của động vật họ mèo là đề tài gần đây của cô ấy, lần này tôi đến đây ngoài việc làm ăn ra còn là để cùng cô ấy đi xem động vật trên thảo nguyên." Arthur nhẹ nhàng ôm lấy Đường Mật nói.
"Tôi cũng rất thích động vật, trong khu rừng ở hậu viện của tôi nuôi không ít động vật thú vị, phải rồi, nói đến động vật họ mèo, vừa rồi có người đã tặng tôi một con sư tử trắng vô cùng quý hiếm, nếu như cô An có hứng thú, không bằng cùng đi tham quan nhé?" Emile nhìn Đường Mật, khuôn mặt tái nhợt bởi vì mỉm cười mà gợi lên một chút huyết sắc, trong mắt có ánh sáng nhu hòa mà không rõ ý tứ, giống như sợi tơ bạc bền chắc, đang chậm rãi, không một tiếng động quấn quanh cô.
"Sư tử trắng? Rất hiếm thấy!" Đôi môi Đường Mật khẽ mở ra, khuôn mặt kinh ngạc, trong mắt toát ra hưng phấn cùng hiếu kỳ, giống như cô chưa từng nhìn thấy sư tử trắng bao giờ vậy.
Khi mọi người ở đây đều tràn ngập hào hứng đi tới hậu viện chuẩn bị xem sư tử trắng thì người hầu của Emile đi cuối cùng đột nhiên quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện tia sáng cảnh giác, bởi vì hắn nghe thấy một vài âm thanh rất nhỏ từ gốc cây Sò Đo Cam ở phía sau truyền đến.
Quay đầu lại chăm chú nhìn, phía sau tất cả đều bình thường, đèn đường mờ mờ rọi lên cây Sò Đo Cam, trên mặt đất chiếu ra những cái bóng hỗn loạn, vài con bọ lượn vòng quanh đèn đường, vỗ cánh phát ra tiếng "ong ong", mà hai binh lính tuần tra đang vác súng từ con đường nhỏ đối diện đi về hướng bên này.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, người hầu vẫn nghiêm túc xem xét tỉ mỉ những sinh vật nhỏ ồn ào lại xấu xí kia, mấy giây sau, hắn nhìn hai binh lính đi vào kia dặn dò: "Này, ngày mai mang thuốc diệt côn trùng đến đây, mùa mưa tới rồi, đám bọ cũng nhiều hơn." Sau đó mới xoay người đuổi theo nhóm Emile, nhưng hắn không hề chú ý, một con bọ màu đen đã lặng lẽ hạ xuống trên lưng mình rồi, giống như một con mắt nho nhỏ trốn ở sau lưng hắn để rình phía trước.
------------------------------------------------------------------------------
Đêm khuya, trong căn phòng của khách sạn.
"Em khẳng định đó thật sự là Emma?" Arthur ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lưng cao ở giữa phòng, lặng yên hút thuốc.
JR ngồi trên sofa ở một bên, lau chùi khẩu Desert Eagle* yêu thích của anh ta, ngón tay tráng kiện nhẹ nhàng vuốt ve vỏ ngoài khẩu súng lạnh lẽo, giống như đang vuốt ve cơ thể mỹ nữ, vết sẹo trên mặt anh ta thoáng hiện lên màu hồng hưng phấn. Còn Simon và Y Tắc thì ngồi ở cuối căn phòng, xung quanh hai người bố trí bàn đặt laptop cùng một đống ly giấy cà phê, còn tầm mắt bọn họ thì vững vàng nhìn chăm chú một số hình ảnh cấm kỵ trên màn hình, chính là cảnh tượng các nơi trong hoàng cung Emile.
*Desert Eagle: một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén.
http://www.imfdb.org/images/thumb/7/7a/DesertEagle44Magnum.jpg/390px-DesertEagle44Magnum.jpg
"Dĩ nhiên, không phải anh cũng đã từng gặp nó rồi sao?" Đường Mật ngồi cuộn người trên ghế dựa đối diện Arthur, hai chân gập lại, nghiêng mặt không biết đang nghĩ gì, ánh sáng của đèn treo xuyên thấu qua lớp kính mờ rọi lên đầu vai đang rụt lại của cô, khiến tóc đen nhánh phiếm ra một chút màu vàng, giống như một con thú nhỏ bất lực.
"Lúc ấy đang trên thảo nguyên, lại là buổi tối, hơn nữa bền ngoài của sư tử đều trông giống nhau, tôi không thể khẳng định con sư tử trắng đêm nay Emile bắt được chính là con sư tử cái lần trước công kích tôi." Arthur chậm rãi nhả ra một làn khói, gương mặt sau làn khói lạnh như băng lại có chút không chắc chắn hoàn toàn.
"Tôi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của động vật, hơn nữa có thể khẳng định trăm phần trăm con vật bị nhốt trong lồng sắt của Emile đúng là Emma."
Đường Mật quay đầu lại, xuyên thấu qua làn khói nhìn chằm chằm Arthur. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô lại sáng ngời, ánh ra gương mặt anh một cách rõ rệt, tựa như mặt hồ phẳng lặng, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng cơn sóng phẫn nộ cùng sức mạnh đang bị đè nén dưới sự bình tĩnh. Trong nháy mắt, Arthur chợt nhớ lại cái đêm trên thảo nguyên, hai người cách màn mưa gió lặng lẽ giằng co.
"Cho dù đó thật sự là Emma thì em có thể làm gì?" Arthur nhíu mày, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào. Nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn bực kỳ lạ, anh dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh rồi dập tắt, giống như muốn cưỡng chế dằn nỗi buồn bực không vui trong lòng kia xuống vậy.
"Tôi muốn cứu nó! Emma không thể bị thuần dưỡng, nó không phải sư tử bình thường." Đường Mật đứng lên, trong giọng nói mang theo tia sắc nhọn, ngón tay không cẩn thận vung phải cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, thủy tinh thật dày rơi trên mặt thảm phát ra một tiếng kêu. JR buông khẩu súngtay ngẩng đầu nhìn cô, ngay cả Simon đang giám sát điều khiển máy móc ở phía sau cũng kinh ngạc xoay người, chỉ có Y Tắc vẫn tập trung nhìn chằm chằm màn hình, giống như không hề nghe thấy gì.
Đường Mật hít một hơi thật sâu, ép buộc mình bình tĩnh trở lại, cô rất ít khi xúc động không thể tự kiềm chế, cho dù gặp phải hiểm cảnh cũng vẫn tỉnh táo ung dung. Nhưng lần này thì khác, đêm nay Emile mời bọn họ đi tham quan con sư tử trắng mình vừa mới bắt được, mà con sư tử vết thương chồng chất nằm trong lồng sắt kia chính là người bạn tốt Emma của cô trên thảo nguyên. Chỉ cần vừa nghĩ tới nó bị roi da cùng côn điện tra tấn đến bộ dáng hấp hối là Đường Mật cảm thấy cả người như bị ném vào trong cỗ máy trộn bêtông khổng lồ, những cánh quạt sắc bén trộn đến máu thịt bắn tung tóe, vụn nát thành mảnh nhỏ.
Arthur không trả lời, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn Đường Mật, còn cô thì đứng ở đối diện, bả vai khẽ phập phồng, ánh sáng trong mắt trầm xuống, một loại đau đớn không tả nổi dâng lên làm anh nhìn thấy mà tim đập nhanh từng trận. Loại ánh mắt đau thương này của cô tựa như vô số mảnh sao nhỏ vụn rơi vào đáy mắt anh, cứa nát trái tim anh, phát ra co rút đau đớn không tưởng được, nghẹn ngào lấp kín cổ họng, cứng rắn đè ép những lời anh vốn muốn nói xuống.