Một năm sau, tại bến cảng nào đó ở Bắc Âu.
Năm nay tuyết rơi rất dày, từng phiến bông tuyết không phải nhẹ nhàng bay, mà là nương theo gió Bắc lạnh thấu xương như lưỡi dao hung hăng thổi đến, đập vào cửa sổ bằng kính của khoang tàu. Đường Mật nhìn ra ngoài cửa sổ, biển Baltic xanh thẳm nhấp nhô dập dờn, dưới tuyết trắng lại càng tỏa sáng giống như một viên đá quý, tuyết ở mép tàu chiếu ra tia sáng màu trắng bạc chói mắt, làm đau nhói đôi mắt cô, cũng đau nhói thần kinh cô.
Rủ mi xuống, huyệt Thái Dương co giật từng đợt, như bị vô số cây kim châm vào. Xem ra chứng đau nửa đầu của cô lại tái phát, Đường Mật mở túi xách lấy ra một lọ thuốc, cho mấy viên thuốc màu trắng vào trong miệng, uống một hớp nước khoáng lớn. Chất lỏng lạnh buốt lướt qua cổ họng, đau đớn thoáng giảm bớt. Một năm trước từ biển Bering trở về cô liền mắc chứng bệnh này, thỉnh thoảng sẽ phát tác, nhất là khi nghe được hoặc nhìn thấy chuyện có liên quan đến biển cả và tàu thuyền.
"Kyle, anh xem kìa, biển này đẹp quá!" Cô gái ngồi phía trước vui vẻ hô, mái tóc ngắn nhuộm màu bạch kim vừa thời thượng vừa dễ nhìn, như bụi bồ công anh nghịch ngợm không ngừng lắc lư trước mặt Đường Mật, sức sống tràn trề chiếu vào đôi mắt tĩnh lặng của cô.
"Cưng à, nếu đến lúc nào đó em rơi xuống biển sẽ lập tức thấy nó hết đẹp ngay." Chàng trai bên cạnh cô gái lười biếng đáp.
"Anh là cái đồ chán ngắt siêu cấp!" Cô gái tức giận bất bình liếc bạn trai mình một cái, sau đó buồn bực lấy di động ra chụp cảnh bên ngoài.
Chàng trai nhận ra sự tức giận của bạn gái, cũng ý thức được câu trả lời của mình đúng là thiếu lãng mạn, liền ôm bả vai bạn gái, cúi miệng xuống thấp giọng nói vài câu bên tai cô gái. Mấy giây sau cô gái lại cười vui vẻ, màu tóc bạch kim càng có vẻ sáng hơn, mà chàng trai thì lấy đi di động trong tay cô ấy, giơ lên, nhắm chuẩn khuôn mặt tươi cười của hai người nhấn nút chụp.
"Tách" một tiếng, hai khuôn mặt xán lạn được lưu lại trên màn hình nho nhỏ, mà hô hấp của Đường Mật cũng bị ngừng lại trong nháy mắt này.
Chớp mắt, ánh mặt trời nóng bỏng trong rừng rậm của giáo đường nhỏ, dòng suối nhỏ trong veo lóng lánh, người đàn ông với nụ cười tươi đẹp mà cởi mở như ánh sáng rực rỡ lướt qua trong đầu cô, giống như vô số đèn flash bỗng nhiên sáng lên, bình nước khoáng trong tay lơ đãng rơi xuống. Cô và người nào đó cũng từng vô tư vô lự chụp nụ cười ngọt ngào nhất của mình giống như bọn họ, chẳng qua giờ đây tất cả đã trở thành cuộn phim hồi ức, cô đọng lại trong 35 millimet, bình yên nằm trong túi áo cô, cùng cô yên lặng đối diện với năm tháng dài dằng dặc mà gian khổ trong tương lai.
Đường Mật đặt tay lên bức ảnh trong túi áo, cảm thấy sau ót lại bắt đầu co rút đau đớn, lúc này trong loa phát thanh vang lên lời nhắc nhở lên bờ, cô cầm túi hành lý bên chân vội vã rời khỏi khoang tàu.
Bước lên bến tàu, mặt đất đọng đầy tuyết, gió rét bọc bông tuyết lùa vào cổ áo và ống tay áo, thổi vào người phát run cầm cập, Đường Mật vội vàng bịt kín cổ áo của áo khoác ngoài. Di động cất lên tiếng kêu thanh thúy, đó là âm báo có tin nhắn mới, cô lấy ra xem, màn hình báo có hai tin nhắn mới. Tin thứ nhất là MMS, vừa mở ra liền xuất hiện ảnh chụp của Lý Kỳ và Jenny còn cả bảo bối vừa mới sinh của bọn họ, hai vợ chồng cười tươi như hoa, mà cục cưng ở giữa đang oa oa khóc lớn, phía dưới còn đính kèm dòng chữ: "Jessica, Thượng Đế ban cho tôi một cô công chúa nhỏ! Tháng sau là lễ rửa tội của Jessica, tôi và Jenny muốn mời cô làm mẹ đỡ đầu của con bé, làm ơn nhất định phải đến đấy."
Đường Mật không tự chủ được lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy tháng qua, không thể tin được tên Lý Kỳ suốt ngày ngao du như cơn gió vậy mà giờ đã có con rồi, dĩ nhiên còn có vợ cùng gia đình của mình. Cô nhanh chóng nhắn lại: "Vậy thì tuyệt quá rồi! Tôi nhất định sẽ đến, thay tôi gửi lời hỏi thăm Jenny và Jessica nhé." Mùa đông lạnh đến phát run cuối cũng cũng có một tia ấm áp.
Ngón tay lướt qua màn hình, mở ra tin nhắn thứ hai, là tổng biên tập của tạp chí gửi tới: "Đã nhận được ảnh chụp Gấu Bắc Cực, rất đẹp! Mau trở về tòa soạn để bàn bạc công việc biên tập hình ảnh, còn nữa, có trợ lý nhiếp ảnh chờ cô phỏng vấn." Đường Mật cất di động lại vào trong túi, thở nhẹ một hơi, từ sau khi Lý Kỳ và Jenny kết hôn, cô liền mất đi trợ lý nhiếp ảnh tốt nhất trên đời ấy, không phải chưa từng đi tìm người thay thế, nhưng không một ai có thể khiến cô hài lòng. Nếu không phải cô gái cá tính quá mạnh mẽ thì là những người chỉ vì cái lợi trước mắt, so với hiệu quả của ảnh chụp thì các cô ấy càng quan tâm đến vị trí đặt tên mình trên tạp chí hơn, thậm chí còn có người năn nỉ cô giới thiệu họ với bậc thầy nhiếp ảnh nhân thể(cơ thể người); Còn không thì là những cậu trai trẻ bồng bột phù phiếm, ánh mắt cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm đảo quanh khuôn mặt cùng dáng người xinh đẹp của cô, nhưng chỉ cần bảo bọn họ hơi đến gần những động vật hoang dại kia một chút là bọn họ liền lùi bước kêu to Thượng Đế.
Muốn tìm một trợ lý tốt chỉ sợ còn khó hơn tìm một người chồng tốt, Đường Mật cười khổ một cái, đi về phía xe taxi đang bật sáng đèn màu đỏ đón khách ở đằng trước. Tuyết trên mặt đất bao la lưu lại dấu chân nhạt nhòa của cô, cô đơn mà tiêu điều, tựa như bầy hải âu bên kia bờ, phát ra một hai tiếng gào thét "cao, cao", sau đó lại bị gió tuyết bao phủ.
Đêm đến, tại khách sạn ở bến cảng. Trong bồn tắm lớn đổ đầy nước, tinh dầu hoa dành dành nhuộm nước không màu thành màu xanh nhạt, sau đó khẽ dập dờn, tựa như một biển cả nho nhỏ, thơm ngát.
Đường Mật nhắm mắt lại, trầm mình xuống đáy nước. Dòng nước chập chờn chậm rãi mơn trớn thân thể mệt mỏi, xung quanh yên lặng mà tĩnh mịch, cả người như đứa trẻ bồng bềnh trong tử cung, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, thế giới bị ngăn cách bởi không gian mấy thước vuông này với bên ngoài.
Người chìm xuống đáy biển có phải sẽ có loại cảm giác kỳ diệu này không? Cô nghĩ, hẳn là sẽ không. Đáy nước biển Bering lạnh đến thấu xương, ánh sáng vĩnh viễn cũng không thể chiếu đến, áp lực cực lớn sẽ ép nát từng nội tạng của con người... Đương nhiên người bị chết sẽ không cảm thấy đau, nhưng sẽ rất cô quạnh, một thân một mình nằm dưới đáy biển lạnh lẽo đen ngòm, ngoại trừ những sinh vật biển hình thù kỳ quái cùng rong biển âm u xinh đẹp ra thì không có ai sẽ cho anh những nụ hôn cùng vòng ôm ấm áp - mà anh có khi nào sẽ nhớ cô không?
"Arthur", cô lặng yên gọi lên cái tên này, mở mắt. Không khí từ phổi đang dần dần rút đi, những bọt nước nho nhỏ nổi lên bên môi khẽ nhếch, mang theo màu lục nhạt trong suốt trôi nổi, xinh đẹp giống như đôi mắt anh vậy. Khuôn mặt anh dần dần hiện lên trước mắt, như là có một cây bút thần bí vô hình đang từng chút vẽ ra đôi lông mày rậm, đuôi lông mày hướng lên, đôi mắt sâu mà duyên dáng, cùng với cái mũi thon cao, môi mỏng nhạt màu cong lên đang mỉm cười với cô. Trong vằn nước dập dềnh, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong chân thật đến có chút hư ảo.
"Đường", cô hoảng hốt nghe thấy được tiếng gọi mình, cơ thể như được cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt, vô cùng ấm áp. Anh ôm rất chặt, cô cảm thấy phổi có chút đau, nhưng không sao, vòng ôm của anh tựa như thuốc độc không thể dừng khát khao, làm cho trái tim vắng vẻ khô cạn của cô ngọt ngào.
Phổi càng lúc càng thiếu khí, cả khoang mũi cùng cổ họng như là bị hòn đá chặn lại, đau đến dường như sắp rách ra, nhưng Đường Mật vẫn cố chấp nghĩ: "Thêm một lát, hãy cho tôi ôm anh ấy thêm một lát." Cô không muốn trở lại hiện thực, thế giới ấy an toàn nhưng không có anh, không muốn mỗi đêm đều trầm luân giãy giụa trong hồi ức với anh, cuối cùng phải dựa vào thuốc để ngủ, rồi lại từ trong cơn ác mộng mất đi anh mà bừng tỉnh, để mặc không khí lạnh lẽo tràn ngập hô hấp, sau đó hóa thành từng giọt nước mắt ấm áp chảy xuống.
"Thêm một lát nữa là được rồi...", ý thức của cô bắt đầu rời rạc. Đột nhiên, một tiếng hô to đâm rách hỗn độn: "Mau nắm lấy dây thừng!" Đây là lời cuối cùng anh nói với cô.
Đột nhiên bừng tỉnh, tay Đường Mật theo bản năng cử động."Ào" một tiếng, cô từ trong bồn tắm lớn ló đầu lên, không khí lại lần nữa trở về, nước từ mũi và cổ họng trào ra, cô tựa sấp bên thành bồn tắm ho khan kịch liệt, thở từng ngụm từng ngụm, trong lồng ngực giống như bị bịt bởi một tảng đá lớn. Một lát sau, Đường Mật mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô suýt nữa đã dìm chết mình trong bồn tắm lớn của khách sạn. Cái ót lại bắt đầu đau, cô cầm lấy lọ thuốc nhỏ trên bàn, run rẩy đổ ra lượng thuốc nhiều gấp đôi so với bình thường cho vào trong miệng, sau đó cầm lấy chai rượu mạnh ra sức uống.
Cồn nóng ran kích thích cổ họng, trong lòng trống rỗng giống như bị bịt bởi một ngọn lửa lại làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thở dốc một hồi, cô rời khỏi bồn tắm, dùng khăn lông che kín thân thể. Một tiếng nhạc vui vẻ đột nhiên vang lên làm cô giật mình, xiêu vẹo lấy di động của mình ra, nhấn nút trò chuyện
Năm nay tuyết rơi rất dày, từng phiến bông tuyết không phải nhẹ nhàng bay, mà là nương theo gió Bắc lạnh thấu xương như lưỡi dao hung hăng thổi đến, đập vào cửa sổ bằng kính của khoang tàu. Đường Mật nhìn ra ngoài cửa sổ, biển Baltic xanh thẳm nhấp nhô dập dờn, dưới tuyết trắng lại càng tỏa sáng giống như một viên đá quý, tuyết ở mép tàu chiếu ra tia sáng màu trắng bạc chói mắt, làm đau nhói đôi mắt cô, cũng đau nhói thần kinh cô.
Rủ mi xuống, huyệt Thái Dương co giật từng đợt, như bị vô số cây kim châm vào. Xem ra chứng đau nửa đầu của cô lại tái phát, Đường Mật mở túi xách lấy ra một lọ thuốc, cho mấy viên thuốc màu trắng vào trong miệng, uống một hớp nước khoáng lớn. Chất lỏng lạnh buốt lướt qua cổ họng, đau đớn thoáng giảm bớt. Một năm trước từ biển Bering trở về cô liền mắc chứng bệnh này, thỉnh thoảng sẽ phát tác, nhất là khi nghe được hoặc nhìn thấy chuyện có liên quan đến biển cả và tàu thuyền.
"Kyle, anh xem kìa, biển này đẹp quá!" Cô gái ngồi phía trước vui vẻ hô, mái tóc ngắn nhuộm màu bạch kim vừa thời thượng vừa dễ nhìn, như bụi bồ công anh nghịch ngợm không ngừng lắc lư trước mặt Đường Mật, sức sống tràn trề chiếu vào đôi mắt tĩnh lặng của cô.
"Cưng à, nếu đến lúc nào đó em rơi xuống biển sẽ lập tức thấy nó hết đẹp ngay." Chàng trai bên cạnh cô gái lười biếng đáp.
"Anh là cái đồ chán ngắt siêu cấp!" Cô gái tức giận bất bình liếc bạn trai mình một cái, sau đó buồn bực lấy di động ra chụp cảnh bên ngoài.
Chàng trai nhận ra sự tức giận của bạn gái, cũng ý thức được câu trả lời của mình đúng là thiếu lãng mạn, liền ôm bả vai bạn gái, cúi miệng xuống thấp giọng nói vài câu bên tai cô gái. Mấy giây sau cô gái lại cười vui vẻ, màu tóc bạch kim càng có vẻ sáng hơn, mà chàng trai thì lấy đi di động trong tay cô ấy, giơ lên, nhắm chuẩn khuôn mặt tươi cười của hai người nhấn nút chụp.
"Tách" một tiếng, hai khuôn mặt xán lạn được lưu lại trên màn hình nho nhỏ, mà hô hấp của Đường Mật cũng bị ngừng lại trong nháy mắt này.
Chớp mắt, ánh mặt trời nóng bỏng trong rừng rậm của giáo đường nhỏ, dòng suối nhỏ trong veo lóng lánh, người đàn ông với nụ cười tươi đẹp mà cởi mở như ánh sáng rực rỡ lướt qua trong đầu cô, giống như vô số đèn flash bỗng nhiên sáng lên, bình nước khoáng trong tay lơ đãng rơi xuống. Cô và người nào đó cũng từng vô tư vô lự chụp nụ cười ngọt ngào nhất của mình giống như bọn họ, chẳng qua giờ đây tất cả đã trở thành cuộn phim hồi ức, cô đọng lại trong 35 millimet, bình yên nằm trong túi áo cô, cùng cô yên lặng đối diện với năm tháng dài dằng dặc mà gian khổ trong tương lai.
Đường Mật đặt tay lên bức ảnh trong túi áo, cảm thấy sau ót lại bắt đầu co rút đau đớn, lúc này trong loa phát thanh vang lên lời nhắc nhở lên bờ, cô cầm túi hành lý bên chân vội vã rời khỏi khoang tàu.
Bước lên bến tàu, mặt đất đọng đầy tuyết, gió rét bọc bông tuyết lùa vào cổ áo và ống tay áo, thổi vào người phát run cầm cập, Đường Mật vội vàng bịt kín cổ áo của áo khoác ngoài. Di động cất lên tiếng kêu thanh thúy, đó là âm báo có tin nhắn mới, cô lấy ra xem, màn hình báo có hai tin nhắn mới. Tin thứ nhất là MMS, vừa mở ra liền xuất hiện ảnh chụp của Lý Kỳ và Jenny còn cả bảo bối vừa mới sinh của bọn họ, hai vợ chồng cười tươi như hoa, mà cục cưng ở giữa đang oa oa khóc lớn, phía dưới còn đính kèm dòng chữ: "Jessica, Thượng Đế ban cho tôi một cô công chúa nhỏ! Tháng sau là lễ rửa tội của Jessica, tôi và Jenny muốn mời cô làm mẹ đỡ đầu của con bé, làm ơn nhất định phải đến đấy."
Đường Mật không tự chủ được lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy tháng qua, không thể tin được tên Lý Kỳ suốt ngày ngao du như cơn gió vậy mà giờ đã có con rồi, dĩ nhiên còn có vợ cùng gia đình của mình. Cô nhanh chóng nhắn lại: "Vậy thì tuyệt quá rồi! Tôi nhất định sẽ đến, thay tôi gửi lời hỏi thăm Jenny và Jessica nhé." Mùa đông lạnh đến phát run cuối cũng cũng có một tia ấm áp.
Ngón tay lướt qua màn hình, mở ra tin nhắn thứ hai, là tổng biên tập của tạp chí gửi tới: "Đã nhận được ảnh chụp Gấu Bắc Cực, rất đẹp! Mau trở về tòa soạn để bàn bạc công việc biên tập hình ảnh, còn nữa, có trợ lý nhiếp ảnh chờ cô phỏng vấn." Đường Mật cất di động lại vào trong túi, thở nhẹ một hơi, từ sau khi Lý Kỳ và Jenny kết hôn, cô liền mất đi trợ lý nhiếp ảnh tốt nhất trên đời ấy, không phải chưa từng đi tìm người thay thế, nhưng không một ai có thể khiến cô hài lòng. Nếu không phải cô gái cá tính quá mạnh mẽ thì là những người chỉ vì cái lợi trước mắt, so với hiệu quả của ảnh chụp thì các cô ấy càng quan tâm đến vị trí đặt tên mình trên tạp chí hơn, thậm chí còn có người năn nỉ cô giới thiệu họ với bậc thầy nhiếp ảnh nhân thể(cơ thể người); Còn không thì là những cậu trai trẻ bồng bột phù phiếm, ánh mắt cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm đảo quanh khuôn mặt cùng dáng người xinh đẹp của cô, nhưng chỉ cần bảo bọn họ hơi đến gần những động vật hoang dại kia một chút là bọn họ liền lùi bước kêu to Thượng Đế.
Muốn tìm một trợ lý tốt chỉ sợ còn khó hơn tìm một người chồng tốt, Đường Mật cười khổ một cái, đi về phía xe taxi đang bật sáng đèn màu đỏ đón khách ở đằng trước. Tuyết trên mặt đất bao la lưu lại dấu chân nhạt nhòa của cô, cô đơn mà tiêu điều, tựa như bầy hải âu bên kia bờ, phát ra một hai tiếng gào thét "cao, cao", sau đó lại bị gió tuyết bao phủ.
Đêm đến, tại khách sạn ở bến cảng. Trong bồn tắm lớn đổ đầy nước, tinh dầu hoa dành dành nhuộm nước không màu thành màu xanh nhạt, sau đó khẽ dập dờn, tựa như một biển cả nho nhỏ, thơm ngát.
Đường Mật nhắm mắt lại, trầm mình xuống đáy nước. Dòng nước chập chờn chậm rãi mơn trớn thân thể mệt mỏi, xung quanh yên lặng mà tĩnh mịch, cả người như đứa trẻ bồng bềnh trong tử cung, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, thế giới bị ngăn cách bởi không gian mấy thước vuông này với bên ngoài.
Người chìm xuống đáy biển có phải sẽ có loại cảm giác kỳ diệu này không? Cô nghĩ, hẳn là sẽ không. Đáy nước biển Bering lạnh đến thấu xương, ánh sáng vĩnh viễn cũng không thể chiếu đến, áp lực cực lớn sẽ ép nát từng nội tạng của con người... Đương nhiên người bị chết sẽ không cảm thấy đau, nhưng sẽ rất cô quạnh, một thân một mình nằm dưới đáy biển lạnh lẽo đen ngòm, ngoại trừ những sinh vật biển hình thù kỳ quái cùng rong biển âm u xinh đẹp ra thì không có ai sẽ cho anh những nụ hôn cùng vòng ôm ấm áp - mà anh có khi nào sẽ nhớ cô không?
"Arthur", cô lặng yên gọi lên cái tên này, mở mắt. Không khí từ phổi đang dần dần rút đi, những bọt nước nho nhỏ nổi lên bên môi khẽ nhếch, mang theo màu lục nhạt trong suốt trôi nổi, xinh đẹp giống như đôi mắt anh vậy. Khuôn mặt anh dần dần hiện lên trước mắt, như là có một cây bút thần bí vô hình đang từng chút vẽ ra đôi lông mày rậm, đuôi lông mày hướng lên, đôi mắt sâu mà duyên dáng, cùng với cái mũi thon cao, môi mỏng nhạt màu cong lên đang mỉm cười với cô. Trong vằn nước dập dềnh, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong chân thật đến có chút hư ảo.
"Đường", cô hoảng hốt nghe thấy được tiếng gọi mình, cơ thể như được cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt, vô cùng ấm áp. Anh ôm rất chặt, cô cảm thấy phổi có chút đau, nhưng không sao, vòng ôm của anh tựa như thuốc độc không thể dừng khát khao, làm cho trái tim vắng vẻ khô cạn của cô ngọt ngào.
Phổi càng lúc càng thiếu khí, cả khoang mũi cùng cổ họng như là bị hòn đá chặn lại, đau đến dường như sắp rách ra, nhưng Đường Mật vẫn cố chấp nghĩ: "Thêm một lát, hãy cho tôi ôm anh ấy thêm một lát." Cô không muốn trở lại hiện thực, thế giới ấy an toàn nhưng không có anh, không muốn mỗi đêm đều trầm luân giãy giụa trong hồi ức với anh, cuối cùng phải dựa vào thuốc để ngủ, rồi lại từ trong cơn ác mộng mất đi anh mà bừng tỉnh, để mặc không khí lạnh lẽo tràn ngập hô hấp, sau đó hóa thành từng giọt nước mắt ấm áp chảy xuống.
"Thêm một lát nữa là được rồi...", ý thức của cô bắt đầu rời rạc. Đột nhiên, một tiếng hô to đâm rách hỗn độn: "Mau nắm lấy dây thừng!" Đây là lời cuối cùng anh nói với cô.
Đột nhiên bừng tỉnh, tay Đường Mật theo bản năng cử động."Ào" một tiếng, cô từ trong bồn tắm lớn ló đầu lên, không khí lại lần nữa trở về, nước từ mũi và cổ họng trào ra, cô tựa sấp bên thành bồn tắm ho khan kịch liệt, thở từng ngụm từng ngụm, trong lồng ngực giống như bị bịt bởi một tảng đá lớn. Một lát sau, Đường Mật mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô suýt nữa đã dìm chết mình trong bồn tắm lớn của khách sạn. Cái ót lại bắt đầu đau, cô cầm lấy lọ thuốc nhỏ trên bàn, run rẩy đổ ra lượng thuốc nhiều gấp đôi so với bình thường cho vào trong miệng, sau đó cầm lấy chai rượu mạnh ra sức uống.
Cồn nóng ran kích thích cổ họng, trong lòng trống rỗng giống như bị bịt bởi một ngọn lửa lại làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thở dốc một hồi, cô rời khỏi bồn tắm, dùng khăn lông che kín thân thể. Một tiếng nhạc vui vẻ đột nhiên vang lên làm cô giật mình, xiêu vẹo lấy di động của mình ra, nhấn nút trò chuyện