"Alo? Là điện thoại của c Đường phải không?" Trong điện thoại vang lên giọng nam trầm thấp mang theo giọng mũi quen thuộc, nhưng Đường Mật nhất thời vẫn không cách nào nhận ra là giọng nói của ai.
"Đúng vậy, xin hỏi anh là?"
"Tôi là Schumann. Cô ổn chứ? Vừa rồi tôi gọi mấy lần cũng không thấy cô nhận điện." Giọng nói Schumann có chút lo lắng.
Đường Mật có thể tưởng tượng ra người đàn ông phía bên kia điện thoại đang nhíu chặt lông mày, lông mày của anh ta rất giống Arthur, cũng dày rộng hướng lên như vậy, ngực thắt lại một chút, cô cầm điện thoại trả lời: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang tắm. Có chuyện gì không?"
Schumann trầm mặc một lát mới nói: "Hai ngày nữa là ngày giỗ của Arthur, tôi hi vọng cô có thể tới trấn nhỏ, đến thăm mộ nó một chuyến."
"Tôi...", Đường Mật do dự, hai chữ "ngày giỗ" này tựa như hai mũi khoan khoan vào huyệt Thái Dương của cô, dưới da truyền đến từng trận run rẩy.
"Tang lễ nó cô không tới, bây giờ ngay cả ngày giỗ của nó cô cũng không muốn xuất hiện. Cô thật sự đã quên nó rồi hay là căn bản chưa từng yêu nó?!" Giọng nói của Schumann nâng cao hơn chút, tức giận theo sóng điện vô hình đánh thẳng vào màng nhĩ cô, cùng với đau nhức bên trán xoắn thành một sợi dây thép kéo qua lại trong đầu cô.
Schumann nho nhã ôn hòa khi nóng giận có sự uy nghiêm khiến người ta run rẩy, điểm này cũng rất giống Arthur, Đường Mật hít một hơi thật dài, lắc đầu, cố gắng bình ổn giọng nói của mình: "Không. Tôi sẽ tới, anh Schumann." Cô có thể cự tuyệt yêu cầu của bất cứ ai trên thế giới, nhưng chỉ riêng Schumann là không thể cự tuyệt. Đây là cô nợ anh ta, cô nghĩ.
"Chiều mai máy bay tư nhân của tôi sẽ tới đón cô, cô chuẩn bị sẵn sàng đi." Schumann cúp điện thoại.
Tiếng "Tút tút" sau khi kết thúc cuộc gọi như là tiếng vọng kỳ dị nào đó truyền đến từ ống nghe, vờn quanh trong đầu Đường Mật không ra âm thanh gì. Ngày giỗ của Arthur? Thì ra anh đã biến mất trong sinh mệnh cô thấm thoát đã 363 ngày, cuộc sống trôi qua rất nhanh lại rất chậm. Thời gian này đoàn tàu vẫn theo tốc độ cùng tiết tấu trước giờ không thay đổi của nó hú còi đi về phía trước, cô bị trói trên đường ray không thể động đậy, mặc cho bánh xe thời gian nghiền nát trên người mình mà qua, trong đau đớn mỗi phút mỗi giây đều bị kéo dài như một kiếp luân hồi vậy, mà luân hồi thì thay đổi liên tục không ngừng.
Tang lễ Arthur vào một năm trước Đường Mật không tham gia. Đội Tìm Kiếm Cứu Hộ Trên Biển cùng người của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu nói với cô rằng lúc ấy sóng gió quá lớn, nước chảy quá xiết, cho nên bọn họ không tìm thấy thi thể Arthur. Không có thi thể làm sao có thể nhận định một người đã chết, tang lễ không có di thể sao có thể gọi là tang lễ chứ? Cô tuyệt đối sẽ không đọc điếu văn tê tâm liệt phế với một cái quan tài trống rỗng, bởi vì không thể nào tin nổi anh đã biến mất khỏi thế giới này, cho dù mỗi người bên cạnh đều nói với cô nhất định phải chấp nhận hiện thực đi nữa.
"Một người không có áo cứu sinh cùng dụng cụ nổi cứu sống ở trong biển thì xác suất thoát hiểm chỉ là 0.06%, huống chi anh ta còn bị súng bắn. Chưa nói đến những việc ấy, không một ai có thể ngâm quá 1 tiếng đồng hồ trong nước biển dưới 4 độ C cả, mà đội cứu hộ đã tìm 3 tiếng đồng hồ rồi." Lúc ấy đội trưởng đội Tìm Kiếm Cứu Hộ đã nói với Đường Mật như vậy.
Giọng nói của đội trưởng đội Tìm Kiếm Cứu Hộ bình tĩnh mà thâm trầm, tốc độ nói không nhanh nhưng vô cùng rõ ràng, đó là giọng điệu đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp để nói với gia đình người gặp nạn. Nhưng từng chữ Đường Mật nghe vào trong tai lại như từng cây đinh, mỗi âm tiết, mỗi từ đơn đều đóng cô vào trên thánh giá hiện thực tàn khốc không thể động đậy, lồng ngực đau đến giống như hình nhân vải bị xe tải nghiền qua, xương thịt vẫn còn nhưng ruột gan sớm đã đứt từng khúc.
"Không phải vẫn còn 0.06% cơ hội sao?" Trong nỗi đau như lăng trì cô nghe thấy giọng nói suy yếu của chính mình.
"Đó chỉ là con số trên xác suất." Đội trưởng đội Tìm Kiếm Cứu Hộ nhíu mày, gõ xuống một búa phán quyết cuối cùng.
Một búa này nặng nề đập vào trái tim Đường Mật, cô ngất đi, lại vào trước khi mất đi ý thức vững vàng nhớ kỹ con số 0.06% này. Từ bi thương lúc đầu cho đến sau khi trở về, cô tiếp tục cuộc sống chụp ảnh lúc trước. Càng không ngừng chọn đề tài, chụp ảnh, sắp xếp hành lý, gửi vận chuyển dụng cụ, bước chân vội vã gần như đi vòng quanh Địa Cầu, càng không ngừng đuổi đến từng điểm một, sau đó lại càng không ngừng đi tiếp. Cô cố chấp vây chính mình trong hi vọng 0.06% nhỏ nhoi kia.
Cô để điện thoại xuống, dựa vào thành bồn tắm, nhìn thấy nước bên trong có chút lặng yên liền duỗi tay xuống, giống như muốn mò lên thứ gì đó, rồi lại chẳng bắt được thứ gì, ngoại trừ từng đợt lạnh lẽo bi thương.
24 tiếng đồng hồ sau, Đường Mật đã ngồi máy bay của Schumann bay tới trấn nhỏ ven Địa Trung Hải kia.
Trái ngược với băng tuyết ngập trời của Bắc Âu, mùa đông ở Địa Trung Hải ấm áp giống như mùa hè. Ánh mặt trời lười biếng chiếu vào khu dân cư màu trắng của trấn nhỏ, ngõ nhỏ sâu thẳm rất độc đáo, đóa hoa diễm lệ lốm đốm rơi lả tả trên mái hiên và bệ cửa sổ, mấy con mèo nằm trên bậc thang híp mắt phơi nắng, đỉnh nhọn của giáo đường xa xa lấp lánh ánh vàng êm dịu.
Mọi thứ vẫn như lúc trước, năm tháng tĩnh lặng đẹp đẽ.
Đường Mật đi lên giáo đường sau sườn núi nhỏ, xuyên qua mấy cây thấp, rốt cục cũng thấy mộ bia bằng khối đá cẩm thạch màu đen kia. Không có nhiều vật trang trí, chỉ chạm trổ hình một cái mỏ neo của thuyền đơn giản, yên tĩnh nằm dưới một gốc cây nguyệt quế, ngắm nhìn biển rộng dưới sườn núi. Cô khom lưng đặt một bó hoa cát cánh xuống, sau đó ngồi xổm lẳng lặng nhìn mộ bia.
Bên trên ngoại trừ tên cùng ngày sinh và ngày mất của Arthur ra thì còn khắc một hàng chữ viết: "Chú ấy đi mệt rồi, cho nên về nhà nghỉ ngơi. Em trai tôi tính tình không tốt, xin vui lòng lúc đi ngang qua cố gắng nhẹ chân một chút." Đường Mật nhìn hàng chữ kia không nhịn được bật cười, người phương Tây khác với người phương Đông, so với những chữ trang nghiêm ca ngợi khắc lên bia mộ thì họ càng muốn khắc lên bia mộ lời trêu đùa cuối cùng cho mình hoặc người thân của mình, dùng một thái độ hài hước nhẹ nhõm để đối mặt với tử vong.
Không cần phải nói cũng biết đoạn chữ khắc lên bia mộ này nhất định là do Schumann sáng tác, cô có thể tưởng tượng được người anh uy nghiêm kia đã sáng tác từng chữ từng câu lời bình cuối cùng cho cậu em trai cố chấp lại tùy hứng của mình như thế nào, giọng nói sinh động mà độ lượng, làm cho người ta không cảm giác được bi thương, chỉ có nhàn nhạt ấm áp cùng chiều chuộng. Đường Mật mỉm cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chữ viết trên tấm bia, nước mắt lại rơi xuống.
Gió phất qua ngọn cây, vang lên xào xạc, sóng biển bên dưới đang ngâm nga khẽ hát. Arthur sinh ở ven biển, mất lại quy về biển cả, cả đời đều ở nước ngoài lang bạt. Thời thơ ấu long đong, học viện quân sự nghiêm khắc lại còn nghề nghiệp tối tăm nguy hiểm đều khiến anh khó có thể an ổn và bình yên, bây giờ có lẽ là lúc anh hài lòng nhất, cuối cùng cũng có thể lẳng lặng nằm xuống nghỉ ngơi.
"Anh yêu, có lẽ anh đã được giải thoát, nhưng không có anh em phải làm sao bây giờ?" Đường Mật áp trán vào đá cẩm thạch, xúc cảm lạnh lẽo nhẵn bóng tựa như đang áp vào khuôn mặt không chút sinh khí của Arthur, cảm giác lạnh từng chút xâm nhập vào lỗ chân lông, giống như cái muỗng nhỏ từ từ đào rỗng cơ thể cô. Cô biết rõ dưới mộ cũng không có di thể của anh, thậm chí bướng bỉnh cho rằng anh vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới, hi vọng 0. 06% gần như bằng không kia cô chưa bao giờ từ bỏ. Nhưng mà, thế giới hiện thực vẫn rất tàn khốc, cô vòng quanh Địa Cầu tìm khắp vô số nơi, nhưng vẫn không cách nào tìm thấy bóng dáng anh.
Sóng biển đánh vào mỏm đá bên bờ, thủy triều đến rồi đi, âm thanh đơn điệu giống như một ca khúc luyện tập khô khan khiến lòng người nghe nguội lạnh. Đường Mật vịn mộ bia, mệt mỏi không thể diễn tả bằng lời giống như con rắn nhỏ, từ lòng bàn chân bò lên sống lưng, sau đó hóa thành dây thừng tuyệt vọng thắt chặt lấy cổ cô. Cô ngã ngồi dưới đất, cảm giác cả người đều theo âm thanh thủy triều nhấp nhô rồi dần dần chìm xuống đáy biển, không muốn suy nghĩ, không muốn rơi lệ, chỉ muốn dựa vào tảng đá trong lòng từ đó ngủ mãi mãi.
"Arthur, hãy cho em gặp anh một lần nữa, dù chỉ là một ánh nhìn cũng được." Trong sương mù cô nói thầm trong lòng. Vô số lần bừng tỉnh trong đêm tối, khi cô vùi mặt sâu vào khuỷu tay mặc cho nhớ nhung của mình bị nước mắt tuyệt vọng bao phủ cũng sẽ không kiềm được ảo tưởng, có lẽ anh sẽ đứng ở phía sau cách đó không xa chậm rãi đi về phía mình, sau đó dùng lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nói một câu: "Hi!, Mật Đường yêu dấu của tôi."
Có lẽ chấp niệm thật sự sẽ hóa thành kỳ tích, giống như là có tâm linh tương thông, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, có người đang đi về phía cô. Tim Đường Mật lập tức đập thình thịch, cô bỗng dưng bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng ở phía sau cô, vì ngược chiều sáng nên không thấy rõ khuôn mặt người đó, chỉ thấy một đôi mắt xanh lục đang nhìn mình chằm chằm.
"Arthur?" Cô hoảng hốt hỏi.
Người nọ tiến lên trước một bước, ánh sáng đã rọi vào trên mặt ông ta, ánh ra đôi mắt ổn trọng mà lạnh lùng, chòm râu gọn gàng cùng đôi môi mí chặt.
"Y Tắc?" Đường Mật vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm người phía sau, không phải Arthur, mà là người đã từng làm đồng đội kiêm huấn luyện viên của anh ấy – Y Tắc. Y Tắc khẽ gật đầu với cô, sau đó đi đến trước mộ đặt bó hoa trong tay xuống.
"Vừa rồi vẻ mặt cô nhìn tôi giống như cho rằng người tới là một người khác thì phải." Y Tắc xoay người nhìn cô, giọng điệu của ông ta hiển nhiên là có ẩn ý.
"Đó chẳng qua chỉ là si tâm vọng tưởng của tôi thôi, không phải sao?", Đường Mật khẽ quay mặt đi, không muốn để Y Tắc nhìn thấy nước mắt của mình. Cô không thích Y Tắc, mặc dù lúc ở biển Bering là ông ta cùng Simon và JR cứu cô lên, nhưng cô không thể quên được lúc trước người đuổi bắt Arthur cũng chính là ông ta -- cái người âm trầm mà không có chút tình cảm nào này.
"Quả thực là vọng tưởng, bất quá có đôi khi ý niệm cũng sẽ có sức mạnh khó tin." Y Tắc nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không biết là trào phúng hay an ủi.
Tâm tình Đường Mật hiện giờ rất tệ, không có tâm tư nói chuyện nhiều, nhất là đối mặt với người mình ghét, cô khẽ gật đầu, nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, tạm biệt." Rồi lập tức muốn xoay người rời đi.
"Nghe nói, cô đang tìm trợ lý nhiếp ảnh?" Y Tắc đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, ngăn trở bước chân cô rời đi.
"Đúng vậy." Đường Mật hơi chút ngừng bước, quay đầu lại đáp.
"Đúng lúc ở chỗ tôi có một người thích hợp để lựa chọn." Y Tắc nhìn cô chằm chằm, ánh mặt trời chiếu trên mặt ông ta, lại không chiếu ra một chút ấm áp nào.
Đường Mật cảm thấy rất kỳ lạ, với con người của ông ta sao lại đột nhiên quan tâm đến việc của cô vậy? Lại còn nhiệt tình giới thiệu công việc giúp người khác? Cô do dự một chút, sau đó đáp có phần qua loa: "Cũng được, ông có thể gửi sơ yếu lý lịch của người đó vào email của tôi."
"Không, người ấy không có sơ yếu lý lịch. Anh ta mới vừa gặp phải một đoạn sự cố rất lớn, chẳng những bị mất công việc mà ngay cả mạng cũng suýt bị mất. Mặc dù không có kinh nghiệm gì, đầu óc cũng không đủ thông minh nhưng thân thủ vẫn rất khá, tôi nghĩ anh ta chính là người cô cần." Y Tắc không để ý đến sự lạnh nhạt của cô mà vẫn tiếp tục bình tĩnh nói.
"Không có kinh nghiệm chụp ảnh? Sợ rằng hơi khó rồi." Đường Mật không tập trung nhìn bụi cỏ bên chân, cô không muốn nhận bất cứ ai Y Tắc đề cử, chỉ muốn sớm kết thúc đoạn đối thoại không chút ý nghĩa nào này.
"Vậy nếu như, người ấy từng tìm được đường sống trong chỗ chết ở biển Bering, vậy có lẽ sẽ đủ bù vào kinh nghiệm còn thiếu của anh ta chứ?"
Giọng nói Y Tắc tựa như một quả bom, "ầm" một tiếng nổ khiến đầu óc Đường Mật trống rỗng, chỉ còn trái tim đang lơ lửng, tầm nhìn xung quanh có chút mơ hồ, âm thanh xung quanh giống như là từ chỗ rất xa bay tới, cảm giác giống như trong mơ vậy.
"Ông... ông đang nói gì?" Giọng nói của cô rất nhỏ, rất nhẹ, sợ một chút không cẩn thận sẽ chạm vỡ hiện thực giống như trong mơ này.
"Ý anh là, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu đã sa thải anh rồi, em có bằng lòng nhận một đặc công thất nghiệp làm trợ lý nhiếp ảnh không?" Chỉ thấy Y Tắc đột nhiên dùng ngón tay xé chòm râu trên môi, sau đó dọc theo cằm từ từ lột lớp da trên mặt ra, giống như phụ nữ đang lột lớp mặt nạ dưỡng da ra vậy.
Đường Mật hoảng sợ nhìn động tác của "Y Tắc", da ông ta ban đầu là xỉn màu mang theo nếp nhăn giờ đang từng chút từng chút biến mất, bên dưới lộ ra hai má trắng trẻo láng mịn, cằm nhọn, môi hơi mỏng cùng mũi cao thẳng hiện ra trước mắt cô như ảo thuật. Mãi đến khi một đôi mắt màu lục thâm thúy phấn khởi tràn ngập ý cười nhìn mình, Đường Mật bỗng chốc che miệng, giọng nói nghẹn ngào cùng nước mắt trào ra: "Ar... Arthur!"
"Em yêu, em cảm thấy anh đủ tư cách làm phụ tá của em không?" Sau khi bỏ đi lớp ngụy trang,Arthur yên lặng nhìn Đường Mật, ánh mắt nóng rực mà chuyên chú như cái lưới chắc chắn vững vàng chụp cô lại, giống như sợ rằng chỉ cần nháy mắt một cái thì cô sẽ từ trước mắt biến mất.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Đường Mật lau đi nước mặt lấp đầy trên mặt, đột nhiên "xì" cười một tiếng, cô từng bước một đi về phía Arthur hoá trang thành Y Tắc, giống như đi về phía ngày mai đẹp đẽ lại xán lạn kia vậy. Đi đến trước mặt anh, khi còn cách nửa cánh tay, cô dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt anh nhẹ giọng cười nói: "Để em xem đã, anh còn phải huấn luyện nhiều lắm, liền bắt đầu học từ khiêng giá ba chân..."
Còn chưa nói hết, thân thể đã bị anh đột nhiên siết chặt, bờ ngực ấm áp mà rắn chắc kia ép tới cô gần như không thở nổi. "Đừng rời xa anh nữa nhé!" anh vùi khuôn mặt vào cổ cô, vội vàng hít lấy mỗi tác hơi thở trên người cô giống như người khó thở đã lâu tham lam hấp thụ lấy không khí vậy.
"Vâng, mãi mãi cũng không!" Đường Mật dùng sức ôm chặt Arthur, đáp lời.
Mặt trời chiều ở phía chân trời như lửa chiếu rọi mặt biển mênh mông, chiếu rọi ra những bông hoa diễm lệ chói mắt nhất, giống như cánh chim khổng lồ nhưng lại mềm mại vờn quanh hai người đang ôm nhau thật chặt. Gió biển vẫn mãnh liệt đến thấu xương, nhưng Đường Mật và Arthur đang ôm chặt lấy nhau biết rõ: trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, mùa đông sẽ không còn lạnh lẽo nữa.
Toàn văn hoàn.
-------------------------------------
Qua thời gian dài và đã hoàn thành 35 Milimet Yêu, mình rất thích truyện này, có hồi hộp gây cấn, độc đáo và tình yêu của hai nhân vật chính cũng vô cùng đẹp. Về mối tình của họ không thiếu những phút giây cảm động và đọng lại trong lòng người đọc, cảm ơn tác giả đã sáng tác ra một truyện hay như vậy.
Đây cũng là truyện mình chia tay với việc edit ở Nguyệt Vân Các, vì lý do không có nhiều thời gian rảnh nữa nên có lẽ sắp tới đây mình sẽ chuyển sang blog mà mình đã mở cùng các bạn mình để tiếp tục edit, sang đó mình chỉ chuyên về edit nên có thời gian để làm việc riêng của mình. Tuy nhiên thời gian này mình vẫn ở lại NVC beta hoàn tất những dự án còn dang dở cho đến lúc hoàn. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua, mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ những truyện của NVC làm sau này cũng như những truyện mới mình sắp làm bên nhà mới.
Chúc các bạn ngày vui vẻ! Thủy Nguyệt Vân.
"Đúng vậy, xin hỏi anh là?"
"Tôi là Schumann. Cô ổn chứ? Vừa rồi tôi gọi mấy lần cũng không thấy cô nhận điện." Giọng nói Schumann có chút lo lắng.
Đường Mật có thể tưởng tượng ra người đàn ông phía bên kia điện thoại đang nhíu chặt lông mày, lông mày của anh ta rất giống Arthur, cũng dày rộng hướng lên như vậy, ngực thắt lại một chút, cô cầm điện thoại trả lời: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang tắm. Có chuyện gì không?"
Schumann trầm mặc một lát mới nói: "Hai ngày nữa là ngày giỗ của Arthur, tôi hi vọng cô có thể tới trấn nhỏ, đến thăm mộ nó một chuyến."
"Tôi...", Đường Mật do dự, hai chữ "ngày giỗ" này tựa như hai mũi khoan khoan vào huyệt Thái Dương của cô, dưới da truyền đến từng trận run rẩy.
"Tang lễ nó cô không tới, bây giờ ngay cả ngày giỗ của nó cô cũng không muốn xuất hiện. Cô thật sự đã quên nó rồi hay là căn bản chưa từng yêu nó?!" Giọng nói của Schumann nâng cao hơn chút, tức giận theo sóng điện vô hình đánh thẳng vào màng nhĩ cô, cùng với đau nhức bên trán xoắn thành một sợi dây thép kéo qua lại trong đầu cô.
Schumann nho nhã ôn hòa khi nóng giận có sự uy nghiêm khiến người ta run rẩy, điểm này cũng rất giống Arthur, Đường Mật hít một hơi thật dài, lắc đầu, cố gắng bình ổn giọng nói của mình: "Không. Tôi sẽ tới, anh Schumann." Cô có thể cự tuyệt yêu cầu của bất cứ ai trên thế giới, nhưng chỉ riêng Schumann là không thể cự tuyệt. Đây là cô nợ anh ta, cô nghĩ.
"Chiều mai máy bay tư nhân của tôi sẽ tới đón cô, cô chuẩn bị sẵn sàng đi." Schumann cúp điện thoại.
Tiếng "Tút tút" sau khi kết thúc cuộc gọi như là tiếng vọng kỳ dị nào đó truyền đến từ ống nghe, vờn quanh trong đầu Đường Mật không ra âm thanh gì. Ngày giỗ của Arthur? Thì ra anh đã biến mất trong sinh mệnh cô thấm thoát đã 363 ngày, cuộc sống trôi qua rất nhanh lại rất chậm. Thời gian này đoàn tàu vẫn theo tốc độ cùng tiết tấu trước giờ không thay đổi của nó hú còi đi về phía trước, cô bị trói trên đường ray không thể động đậy, mặc cho bánh xe thời gian nghiền nát trên người mình mà qua, trong đau đớn mỗi phút mỗi giây đều bị kéo dài như một kiếp luân hồi vậy, mà luân hồi thì thay đổi liên tục không ngừng.
Tang lễ Arthur vào một năm trước Đường Mật không tham gia. Đội Tìm Kiếm Cứu Hộ Trên Biển cùng người của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu nói với cô rằng lúc ấy sóng gió quá lớn, nước chảy quá xiết, cho nên bọn họ không tìm thấy thi thể Arthur. Không có thi thể làm sao có thể nhận định một người đã chết, tang lễ không có di thể sao có thể gọi là tang lễ chứ? Cô tuyệt đối sẽ không đọc điếu văn tê tâm liệt phế với một cái quan tài trống rỗng, bởi vì không thể nào tin nổi anh đã biến mất khỏi thế giới này, cho dù mỗi người bên cạnh đều nói với cô nhất định phải chấp nhận hiện thực đi nữa.
"Một người không có áo cứu sinh cùng dụng cụ nổi cứu sống ở trong biển thì xác suất thoát hiểm chỉ là 0.06%, huống chi anh ta còn bị súng bắn. Chưa nói đến những việc ấy, không một ai có thể ngâm quá 1 tiếng đồng hồ trong nước biển dưới 4 độ C cả, mà đội cứu hộ đã tìm 3 tiếng đồng hồ rồi." Lúc ấy đội trưởng đội Tìm Kiếm Cứu Hộ đã nói với Đường Mật như vậy.
Giọng nói của đội trưởng đội Tìm Kiếm Cứu Hộ bình tĩnh mà thâm trầm, tốc độ nói không nhanh nhưng vô cùng rõ ràng, đó là giọng điệu đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp để nói với gia đình người gặp nạn. Nhưng từng chữ Đường Mật nghe vào trong tai lại như từng cây đinh, mỗi âm tiết, mỗi từ đơn đều đóng cô vào trên thánh giá hiện thực tàn khốc không thể động đậy, lồng ngực đau đến giống như hình nhân vải bị xe tải nghiền qua, xương thịt vẫn còn nhưng ruột gan sớm đã đứt từng khúc.
"Không phải vẫn còn 0.06% cơ hội sao?" Trong nỗi đau như lăng trì cô nghe thấy giọng nói suy yếu của chính mình.
"Đó chỉ là con số trên xác suất." Đội trưởng đội Tìm Kiếm Cứu Hộ nhíu mày, gõ xuống một búa phán quyết cuối cùng.
Một búa này nặng nề đập vào trái tim Đường Mật, cô ngất đi, lại vào trước khi mất đi ý thức vững vàng nhớ kỹ con số 0.06% này. Từ bi thương lúc đầu cho đến sau khi trở về, cô tiếp tục cuộc sống chụp ảnh lúc trước. Càng không ngừng chọn đề tài, chụp ảnh, sắp xếp hành lý, gửi vận chuyển dụng cụ, bước chân vội vã gần như đi vòng quanh Địa Cầu, càng không ngừng đuổi đến từng điểm một, sau đó lại càng không ngừng đi tiếp. Cô cố chấp vây chính mình trong hi vọng 0.06% nhỏ nhoi kia.
Cô để điện thoại xuống, dựa vào thành bồn tắm, nhìn thấy nước bên trong có chút lặng yên liền duỗi tay xuống, giống như muốn mò lên thứ gì đó, rồi lại chẳng bắt được thứ gì, ngoại trừ từng đợt lạnh lẽo bi thương.
24 tiếng đồng hồ sau, Đường Mật đã ngồi máy bay của Schumann bay tới trấn nhỏ ven Địa Trung Hải kia.
Trái ngược với băng tuyết ngập trời của Bắc Âu, mùa đông ở Địa Trung Hải ấm áp giống như mùa hè. Ánh mặt trời lười biếng chiếu vào khu dân cư màu trắng của trấn nhỏ, ngõ nhỏ sâu thẳm rất độc đáo, đóa hoa diễm lệ lốm đốm rơi lả tả trên mái hiên và bệ cửa sổ, mấy con mèo nằm trên bậc thang híp mắt phơi nắng, đỉnh nhọn của giáo đường xa xa lấp lánh ánh vàng êm dịu.
Mọi thứ vẫn như lúc trước, năm tháng tĩnh lặng đẹp đẽ.
Đường Mật đi lên giáo đường sau sườn núi nhỏ, xuyên qua mấy cây thấp, rốt cục cũng thấy mộ bia bằng khối đá cẩm thạch màu đen kia. Không có nhiều vật trang trí, chỉ chạm trổ hình một cái mỏ neo của thuyền đơn giản, yên tĩnh nằm dưới một gốc cây nguyệt quế, ngắm nhìn biển rộng dưới sườn núi. Cô khom lưng đặt một bó hoa cát cánh xuống, sau đó ngồi xổm lẳng lặng nhìn mộ bia.
Bên trên ngoại trừ tên cùng ngày sinh và ngày mất của Arthur ra thì còn khắc một hàng chữ viết: "Chú ấy đi mệt rồi, cho nên về nhà nghỉ ngơi. Em trai tôi tính tình không tốt, xin vui lòng lúc đi ngang qua cố gắng nhẹ chân một chút." Đường Mật nhìn hàng chữ kia không nhịn được bật cười, người phương Tây khác với người phương Đông, so với những chữ trang nghiêm ca ngợi khắc lên bia mộ thì họ càng muốn khắc lên bia mộ lời trêu đùa cuối cùng cho mình hoặc người thân của mình, dùng một thái độ hài hước nhẹ nhõm để đối mặt với tử vong.
Không cần phải nói cũng biết đoạn chữ khắc lên bia mộ này nhất định là do Schumann sáng tác, cô có thể tưởng tượng được người anh uy nghiêm kia đã sáng tác từng chữ từng câu lời bình cuối cùng cho cậu em trai cố chấp lại tùy hứng của mình như thế nào, giọng nói sinh động mà độ lượng, làm cho người ta không cảm giác được bi thương, chỉ có nhàn nhạt ấm áp cùng chiều chuộng. Đường Mật mỉm cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chữ viết trên tấm bia, nước mắt lại rơi xuống.
Gió phất qua ngọn cây, vang lên xào xạc, sóng biển bên dưới đang ngâm nga khẽ hát. Arthur sinh ở ven biển, mất lại quy về biển cả, cả đời đều ở nước ngoài lang bạt. Thời thơ ấu long đong, học viện quân sự nghiêm khắc lại còn nghề nghiệp tối tăm nguy hiểm đều khiến anh khó có thể an ổn và bình yên, bây giờ có lẽ là lúc anh hài lòng nhất, cuối cùng cũng có thể lẳng lặng nằm xuống nghỉ ngơi.
"Anh yêu, có lẽ anh đã được giải thoát, nhưng không có anh em phải làm sao bây giờ?" Đường Mật áp trán vào đá cẩm thạch, xúc cảm lạnh lẽo nhẵn bóng tựa như đang áp vào khuôn mặt không chút sinh khí của Arthur, cảm giác lạnh từng chút xâm nhập vào lỗ chân lông, giống như cái muỗng nhỏ từ từ đào rỗng cơ thể cô. Cô biết rõ dưới mộ cũng không có di thể của anh, thậm chí bướng bỉnh cho rằng anh vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới, hi vọng 0. 06% gần như bằng không kia cô chưa bao giờ từ bỏ. Nhưng mà, thế giới hiện thực vẫn rất tàn khốc, cô vòng quanh Địa Cầu tìm khắp vô số nơi, nhưng vẫn không cách nào tìm thấy bóng dáng anh.
Sóng biển đánh vào mỏm đá bên bờ, thủy triều đến rồi đi, âm thanh đơn điệu giống như một ca khúc luyện tập khô khan khiến lòng người nghe nguội lạnh. Đường Mật vịn mộ bia, mệt mỏi không thể diễn tả bằng lời giống như con rắn nhỏ, từ lòng bàn chân bò lên sống lưng, sau đó hóa thành dây thừng tuyệt vọng thắt chặt lấy cổ cô. Cô ngã ngồi dưới đất, cảm giác cả người đều theo âm thanh thủy triều nhấp nhô rồi dần dần chìm xuống đáy biển, không muốn suy nghĩ, không muốn rơi lệ, chỉ muốn dựa vào tảng đá trong lòng từ đó ngủ mãi mãi.
"Arthur, hãy cho em gặp anh một lần nữa, dù chỉ là một ánh nhìn cũng được." Trong sương mù cô nói thầm trong lòng. Vô số lần bừng tỉnh trong đêm tối, khi cô vùi mặt sâu vào khuỷu tay mặc cho nhớ nhung của mình bị nước mắt tuyệt vọng bao phủ cũng sẽ không kiềm được ảo tưởng, có lẽ anh sẽ đứng ở phía sau cách đó không xa chậm rãi đi về phía mình, sau đó dùng lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nói một câu: "Hi!, Mật Đường yêu dấu của tôi."
Có lẽ chấp niệm thật sự sẽ hóa thành kỳ tích, giống như là có tâm linh tương thông, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, có người đang đi về phía cô. Tim Đường Mật lập tức đập thình thịch, cô bỗng dưng bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng ở phía sau cô, vì ngược chiều sáng nên không thấy rõ khuôn mặt người đó, chỉ thấy một đôi mắt xanh lục đang nhìn mình chằm chằm.
"Arthur?" Cô hoảng hốt hỏi.
Người nọ tiến lên trước một bước, ánh sáng đã rọi vào trên mặt ông ta, ánh ra đôi mắt ổn trọng mà lạnh lùng, chòm râu gọn gàng cùng đôi môi mí chặt.
"Y Tắc?" Đường Mật vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm người phía sau, không phải Arthur, mà là người đã từng làm đồng đội kiêm huấn luyện viên của anh ấy – Y Tắc. Y Tắc khẽ gật đầu với cô, sau đó đi đến trước mộ đặt bó hoa trong tay xuống.
"Vừa rồi vẻ mặt cô nhìn tôi giống như cho rằng người tới là một người khác thì phải." Y Tắc xoay người nhìn cô, giọng điệu của ông ta hiển nhiên là có ẩn ý.
"Đó chẳng qua chỉ là si tâm vọng tưởng của tôi thôi, không phải sao?", Đường Mật khẽ quay mặt đi, không muốn để Y Tắc nhìn thấy nước mắt của mình. Cô không thích Y Tắc, mặc dù lúc ở biển Bering là ông ta cùng Simon và JR cứu cô lên, nhưng cô không thể quên được lúc trước người đuổi bắt Arthur cũng chính là ông ta -- cái người âm trầm mà không có chút tình cảm nào này.
"Quả thực là vọng tưởng, bất quá có đôi khi ý niệm cũng sẽ có sức mạnh khó tin." Y Tắc nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không biết là trào phúng hay an ủi.
Tâm tình Đường Mật hiện giờ rất tệ, không có tâm tư nói chuyện nhiều, nhất là đối mặt với người mình ghét, cô khẽ gật đầu, nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, tạm biệt." Rồi lập tức muốn xoay người rời đi.
"Nghe nói, cô đang tìm trợ lý nhiếp ảnh?" Y Tắc đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, ngăn trở bước chân cô rời đi.
"Đúng vậy." Đường Mật hơi chút ngừng bước, quay đầu lại đáp.
"Đúng lúc ở chỗ tôi có một người thích hợp để lựa chọn." Y Tắc nhìn cô chằm chằm, ánh mặt trời chiếu trên mặt ông ta, lại không chiếu ra một chút ấm áp nào.
Đường Mật cảm thấy rất kỳ lạ, với con người của ông ta sao lại đột nhiên quan tâm đến việc của cô vậy? Lại còn nhiệt tình giới thiệu công việc giúp người khác? Cô do dự một chút, sau đó đáp có phần qua loa: "Cũng được, ông có thể gửi sơ yếu lý lịch của người đó vào email của tôi."
"Không, người ấy không có sơ yếu lý lịch. Anh ta mới vừa gặp phải một đoạn sự cố rất lớn, chẳng những bị mất công việc mà ngay cả mạng cũng suýt bị mất. Mặc dù không có kinh nghiệm gì, đầu óc cũng không đủ thông minh nhưng thân thủ vẫn rất khá, tôi nghĩ anh ta chính là người cô cần." Y Tắc không để ý đến sự lạnh nhạt của cô mà vẫn tiếp tục bình tĩnh nói.
"Không có kinh nghiệm chụp ảnh? Sợ rằng hơi khó rồi." Đường Mật không tập trung nhìn bụi cỏ bên chân, cô không muốn nhận bất cứ ai Y Tắc đề cử, chỉ muốn sớm kết thúc đoạn đối thoại không chút ý nghĩa nào này.
"Vậy nếu như, người ấy từng tìm được đường sống trong chỗ chết ở biển Bering, vậy có lẽ sẽ đủ bù vào kinh nghiệm còn thiếu của anh ta chứ?"
Giọng nói Y Tắc tựa như một quả bom, "ầm" một tiếng nổ khiến đầu óc Đường Mật trống rỗng, chỉ còn trái tim đang lơ lửng, tầm nhìn xung quanh có chút mơ hồ, âm thanh xung quanh giống như là từ chỗ rất xa bay tới, cảm giác giống như trong mơ vậy.
"Ông... ông đang nói gì?" Giọng nói của cô rất nhỏ, rất nhẹ, sợ một chút không cẩn thận sẽ chạm vỡ hiện thực giống như trong mơ này.
"Ý anh là, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu đã sa thải anh rồi, em có bằng lòng nhận một đặc công thất nghiệp làm trợ lý nhiếp ảnh không?" Chỉ thấy Y Tắc đột nhiên dùng ngón tay xé chòm râu trên môi, sau đó dọc theo cằm từ từ lột lớp da trên mặt ra, giống như phụ nữ đang lột lớp mặt nạ dưỡng da ra vậy.
Đường Mật hoảng sợ nhìn động tác của "Y Tắc", da ông ta ban đầu là xỉn màu mang theo nếp nhăn giờ đang từng chút từng chút biến mất, bên dưới lộ ra hai má trắng trẻo láng mịn, cằm nhọn, môi hơi mỏng cùng mũi cao thẳng hiện ra trước mắt cô như ảo thuật. Mãi đến khi một đôi mắt màu lục thâm thúy phấn khởi tràn ngập ý cười nhìn mình, Đường Mật bỗng chốc che miệng, giọng nói nghẹn ngào cùng nước mắt trào ra: "Ar... Arthur!"
"Em yêu, em cảm thấy anh đủ tư cách làm phụ tá của em không?" Sau khi bỏ đi lớp ngụy trang,Arthur yên lặng nhìn Đường Mật, ánh mắt nóng rực mà chuyên chú như cái lưới chắc chắn vững vàng chụp cô lại, giống như sợ rằng chỉ cần nháy mắt một cái thì cô sẽ từ trước mắt biến mất.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Đường Mật lau đi nước mặt lấp đầy trên mặt, đột nhiên "xì" cười một tiếng, cô từng bước một đi về phía Arthur hoá trang thành Y Tắc, giống như đi về phía ngày mai đẹp đẽ lại xán lạn kia vậy. Đi đến trước mặt anh, khi còn cách nửa cánh tay, cô dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt anh nhẹ giọng cười nói: "Để em xem đã, anh còn phải huấn luyện nhiều lắm, liền bắt đầu học từ khiêng giá ba chân..."
Còn chưa nói hết, thân thể đã bị anh đột nhiên siết chặt, bờ ngực ấm áp mà rắn chắc kia ép tới cô gần như không thở nổi. "Đừng rời xa anh nữa nhé!" anh vùi khuôn mặt vào cổ cô, vội vàng hít lấy mỗi tác hơi thở trên người cô giống như người khó thở đã lâu tham lam hấp thụ lấy không khí vậy.
"Vâng, mãi mãi cũng không!" Đường Mật dùng sức ôm chặt Arthur, đáp lời.
Mặt trời chiều ở phía chân trời như lửa chiếu rọi mặt biển mênh mông, chiếu rọi ra những bông hoa diễm lệ chói mắt nhất, giống như cánh chim khổng lồ nhưng lại mềm mại vờn quanh hai người đang ôm nhau thật chặt. Gió biển vẫn mãnh liệt đến thấu xương, nhưng Đường Mật và Arthur đang ôm chặt lấy nhau biết rõ: trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, mùa đông sẽ không còn lạnh lẽo nữa.
Toàn văn hoàn.
-------------------------------------
Qua thời gian dài và đã hoàn thành 35 Milimet Yêu, mình rất thích truyện này, có hồi hộp gây cấn, độc đáo và tình yêu của hai nhân vật chính cũng vô cùng đẹp. Về mối tình của họ không thiếu những phút giây cảm động và đọng lại trong lòng người đọc, cảm ơn tác giả đã sáng tác ra một truyện hay như vậy.
Đây cũng là truyện mình chia tay với việc edit ở Nguyệt Vân Các, vì lý do không có nhiều thời gian rảnh nữa nên có lẽ sắp tới đây mình sẽ chuyển sang blog mà mình đã mở cùng các bạn mình để tiếp tục edit, sang đó mình chỉ chuyên về edit nên có thời gian để làm việc riêng của mình. Tuy nhiên thời gian này mình vẫn ở lại NVC beta hoàn tất những dự án còn dang dở cho đến lúc hoàn. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua, mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ những truyện của NVC làm sau này cũng như những truyện mới mình sắp làm bên nhà mới.
Chúc các bạn ngày vui vẻ! Thủy Nguyệt Vân.