Rốt cuộc thì cuộc họp thường niên cũng đến.
Tôi cảm thấy hơi buồn bã, vì khi họp xong, Bùi Vĩnh Diễm lại phải bay về tổng công ty ở Hồng Kông.
Cuộc họp thường niên do nhân viên chuyên môn phòng quan hệ công chúng phụ trách, tất cả đều hoàn mỹ không hề thiếu sót.
Công ty bao một phòng hội nghị của khách sạn, cấp dưới chúng tôi ngồi ở phía dưới nghe lãnh đạo phát biểu. Bùi Vĩnh Diễm ngồi chính giữa, hai bên là giám đốc chi nhánh Thanh Đảo và Bắc Kinh. Hai vị giám đốc này đều hơn tuổi, lớn hơn Bùi Vĩnh Diễm, cho nên Bùi Vĩnh Diễm ở giữa là người thu hút nhất.
Giám đốc đại diện chi nhánh Bắc Kinh nói xong, ông ta mời Bùi Vĩnh Diễm phát biểu, tất cả chúng tôi đều nhìn anh ta, nghĩ xem anh ta sẽ nói cái gì.
Bùi Vĩnh Diễm ôn hòa nói: “Hôm nay tôi thấy các vị đang ngồi ở đây, tất cả mọi người đều ngoài đôi mươi, vừa trẻ vừa có sức sống, tôi thật sự rất thích mọi người.”
Ai nấy đều cười ha ha, vị tổng giám đốc này thật sự là tuổi trẻ tài cao, lại mang khí chất ngang tàng của con cháu nhà giàu sang, thật đáng để cho tất cả các cô gái ưu ái.
Bùi Vĩnh Diễm phát biểu thật ngắn gọn, cũng không dài dòng hay khuôn sáo cũ rích, lời nói của anh ta xuôi tai hơn những lời tâng bốc xã giao của hai vị giám đốc kia.
Sau đó anh ta đứng lên cùng hai vị giám đốc mời rượu mọi người, mọi người ngồi phía dưới đều đứng lên, cùng nhau nâng ly.
Kính rượu xong, âm nhạc vang lên, tiệc tối bắt đầu, mọi người vui vẻ dùng cơm, tán gẫu với nhau.
Trong tiệc tối khi anh ta cùng hai vị giám đốc bắt đầu đi mời rượu từng bàn, tôi lại thấy Trần Vĩnh Đạt, giống như thái giám cầm bình rượu khúm núm đi theo phía sau cho chủ tử, đi từng bàn rót rượu rồi kính rượu, trong lòng tôi thấy người đàn ông hèn mọn này mà buồn nôn.
Trong lúc dùng cơm, lại có đồng nghiệp lấy micro ca hát, không khí rất tuyệt. Chính là vào những lúc náo nhiệt như thế này thì tôi lại cảm thấy cô đơn.
Tôi cũng uống chút rượu, lúc kính rượu, cảm giác hơi buồn nôn, vì thế tôi lặng lẽ lui ra ngoài.
Tôi đẩy cửa phòng tiệc, đi ngang qua hành lang, có một sảnh nghỉ ngơi ở dằng kia, bên trong không có đèn, bên kia còn có một hàng bình phong ngăn cách với sự huyên náo bên này, như hai thế giới. Trong bóng đêm, tôi ngồi xuống ghế dài.
Những tưởng đến Bắc Kinh thì có thể tránh được những người quan tâm tôi, không có họ lải nhải bên tai, tôi có thế thoải mái một chút. Thì ra là không phải, tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ em gái đáng yêu, nhớ Chu Vi hay lôi thôi và cay nghiệt, đương nhiên tôi cũng nhớ Gia Tuấn.
Thật ra là người tôi nhớ nhất vẫn là Gia Tuấn.
Gia Tuấn, tôi cảm thấy khó quá. Sau khi chia tay mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn là không ngừng quan tâm và rối rắm, nói không rõ cũng không biết nói thế nào. Cứ vài ngày, tôi lại gửi cho anh một email, anh ấy cũng thường xuyên trả lời tôi, sự ngại ngùng trước đó giữa chúng tôi dần tiêu tan, tất cả hiểu lầm được sáng tỏ, nhưng vẫn có một bức tường không thể vượt qua. Tóm lại là thứ tình cảm này vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu tôi, không thể hoàn toàn buông xuống được.
Gia Tuấn gửi email cho tôi, tôi đọc được, anh viết rất buồn, rất đáng thương.
“Đinh Đinh, anh nhớ em rất nhiều, cứ hễ nghĩ đến em, trong lòng anh giống như có cỏ dại bén rễ, khiến anh lo âu bất an, rất là mờ mịt, em có biết hiện tại anh nghĩ về cái gì nhiều nhất không? Điều anh nghĩ đến nhiều nhất chính là, vì sao chúng ta lại đi đến bước này?
Lúc em tức giận mắng anh là một tên đê tiện, em nói đúng, trong sự nghiệp anh là một người đàn ông lý trí, nhưng trong tình cảm anh chính là một kẻ nhu nhược không hơn không kém.
Lần đầu tiên chúng ta xa cách, sau khi chia tay em, anh nhớ em, không chỉ có áy náy, cho nên anh trộm nhìn em, nhìn thấy em ngày càng trưởng thành hơn, anh lại không thể ngăn được khát vọng tình yêu đang lan tràn trong lòng với em, anh hy vọng em quay về bên anh. Có thể khi em thật sự về bên anh, anh lại bắt đầu hoài nghi em, anh là một kẻ bỉ ổi không có can đảm à? Bùi Vĩnh Diễm đến tìm anh, anh ta muốn anh buông tay em để anh ta đến với em, thế mà anh lại có thể ngu ngốc muốn giải thoát cho em, không muốn liên lụy em, sẽ để em có một hạnh phúc khác, kết quả trong một lần tùy hứng, anh đẩy em ra, mà lúc này đây em thật sự đã rời khỏi anh.
Thật lòng xin lỗi, Đinh Đinh, thật sự xin lỗi, anh đã làm tổn thương em, hiện giờ anh đã không còn tư cách muốn em trở lại bên anh nữa. Anh chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho tổn thương mà anh đã gây ra cho em.
Bác sĩ không cho anh uống rượu, nhưng anh vẫn uống. Hôm nay, thời gian như quay lại lúc xưa, anh nghĩ đến những ngày trước kia của chúng ta, giản đơn vui vẻ mà thong dong tự tại, em xinh đẹp đơn thuần, còn anh? Nghe em lải nhải dài dòng, anh không hề cảm thấy phiền… Trong trí nhớ của anh, em thay đổi từng ngày, mỗi ngày một trưởng thành hơn, mà ký ức ngày đó sẽ theo anh cả đời...”
Tôi khép điện thoại lại, thở dài, nhắm mắt lại, bên này tối tăm.
Có người ngồi xuống sô pha bên cạnh, tôi mở mắt, Bùi Vĩnh Diễm?
Tôi nhanh chóng đứng lên, vội vã nói: “Tổng giám đốc Bùi.”
Anh ta hỏi tôi: “Tổ chức cuộc họp thường niên, sao em lại tự chuồn trước vậy?”
“Mọi người náo nhiệt quá, bất giác uống hơi nhiều, cho nên ra ngoài hít thở không khí.”
Anh ta ngồi bên cạnh tôi, dựa vào lưng ghế, sau đó anh ta đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nghịch tóc tôi.
Theo bản năng, cơ thể tôi thoáng run lên, tôi thẳng lưng muốn tránh sang bên cạnh.
Bùi Vĩnh Diễm lại giữ chặt tôi, anh ta hỏi tôi: “Anh khiến em sợ sao?”
Tôi tò mò nói: “Không phải, tôi đâu có sợ.”
“Đinh Đinh, tại sao lúc nào em cũng xa cách với anh vậy chứ?”
Tôi chỉ cười áy náy, giải thích, “Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Nào có xa cách gì đâu?”
Anh ta không tiếp tục truy hỏi tôi về vấn đề này nữa, chúng tôi ngồi đó một lát, anh ta lại hỏi: “Anh thích nghe em nói chuyện lúc nhỏ, kể anh nghe thêm một chút được không?”
Tôi cười: “Lúc nhỏ à?” Tôi có chút hoài niệm, “Lúc nhỏ rất vui, lúc nghỉ hè, ở nông thôn có một con sông, mùa hè tôi cùng em gái ra bờ sông bắt cá, anh biết bắt cá thế nào không? Tìm một cái chậu nhôm, bên trong để vài miếng bánh mì, trên mặt chụp một cái túi nhựa, chừa cái lỗ để cá chui vào, sau đó dìm xuống nước, đợi một lúc, chắc chắn sẽ có một vài con cá tham ăn đi vào, lúc này là anh có thể lấy cái chậu lên.”
Anh ta rất hứng thú lắng nghe.
Tôi tưởng tượng: “Đến buổi tối, ở nông thôn không ô nhiễm nhiều như vậy, không khí ẩm ướt, hít vào rất thoải mái. Rừng cây buổi đêm cũng giống như khi chúng ta đi xem triển lãm tranh, cảnh tượng muông thú dưới ngòi bút của các bậc thầy, màu xanh biếc đậm nhạt không đồng nhất che khuất ánh trăng, trên bầu trời khói trắng mênh mông, ánh trăng giống như quả trứng vịt lớn. Tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang, ngay cả con thằn lằn leo lên màn cửa bằng lụa mỏng, vừa đi tiểu vừa phát ra âm thanh tê tê. Nói cho anh biết, Vĩnh Diễm, cuộc sống nông thôn chân chính mặc dù có vẻ hơi quê mùa, nhưng mà rất thuần khiết, ai cũng phải say mê.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, hơi ấm truyền đến ngón tay tôi, tay tôi giống như bị vật nặng đè lên, bắt đầu tê dại.
“Đinh Đinh.” Trong bóng tối anh ta thấp giọng gọi tôi.
Tôi dạ một tiếng, không rút tay về, hai chúng tôi cứ lẳng lặng ngồi trong bóng tối.
Bên tai truyền đến tiếng hát trong buổi tiệc, là một đồng nghiệp đang hát ca khúc “Quá Yêu” của Trần Sở Sinh.
Hai người chúng tôi im lặng lắng nghe, phòng tiệc bên kia không đóng cửa, tuy rằng hơi xa một chút, nhưng đây là ban đêm nên âm thanh vẫn truyền tới rõ ràng.
Tiếng hát thật dễ nghe, hai chúng tôi cũng không nói gì, tiếp tục lắng nghe, dường như chìm đắm vào nơi này.
Trong đó có một câu: Yêu, có muốn một lời hứa hẹn không, người đó có thể là ai chứ? Khi tình cảm đến, không còn chỉ thuộc vào trái tim mà còn phụ thuộc vào những thứ khác.
Đột nhiên tôi khóc.
Anh ta như đã nhận ra gì đó, vì thế nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng. Tôi dựa vào bả vai rộng lớn của anh ta, lòng tôi lập tức cảm thấy khổ sở, rồi lại sinh ra một loại cảm giác muốn ỷ lại, vô thức vươn tay ra ôm lấy thắt lưng, vùi đầu vào vai anh ta.
Anh ta hỏi tôi: “Em vẫn không vui.”
Tôi không lên tiếng.
Anh ta cẩn thận ôm tôi, một lúc sau, bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, đầu tiên là nhìn tôi, sau đó anh ta giơ tay lên, dùng ngón cái chạm vào hai má tôi, lau nước mắt trên mặt tôi, nước mắt của tôi được anh ta cẩn thận lau đi.
Hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên, anh ta cúi đầu xuống, tựa vào trán tôi, sau đó bờ môi anh ta hạ xuống, khẽ hôn lên má tôi.
Tôi không đẩy anh ta ra, hiện tại tôi cảm thấy mệt chết đi, sự dịu dàng này giống như dưỡng khí, trong không gian chật hẹp của mình, tôi rất cần dưỡng khí.
Bùi Vĩnh Diễm cẩn thận hôn môi tôi, anh ta rất nhẹ nhàng, giống như sợ tôi đột nhiên bay đi mất.
Đêm tối như vậy, tôi nghe được hô hấp nhịp tim loạn xạ của chúng tôi. Đột nhiên anh ta đứng lên, kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi ngạc nhiên, anh ta muốn làm gì?
Anh ta lôi kéo tôi, xuyên qua màn đêm, nắm chặt tay tôi.
Tim tôi đập loạn, mờ mịt bất lực đi theo, không ngờ anh ta không trở lại phòng tiệc mà trực tiếp lên lầu, đi nhanh qua hành lang, đến một căn phòng. Tim tôi giật thót, cả người nóng lên, tôi có cảm giác dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Rất nhanh anh ta mở cửa phòng, ôm lấy tôi, kéo tôi vào.
Trong phòng cũng không bật đèn, sau khi vào trong, cánh cửa đóng lại ở sau lưng chúng tôi, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tôi hơi sợ hãi: “Bùi Vĩnh Diễm?”
Anh ta xoay người lại, hơi thở phả lên mặt tôi, sau đó anh ta lôi tôi ôm vào trong lòng, tôi không đứng vững, bị anh ta kéo vào lòng, còn bị anh ta kéo đến lối đi nhỏ bên cạnh tử quần áo, anh ta ấn mạnh hai tay tôi lên vách tường, áp tôi thật chặt trên mặt tủ bằng gỗ, đầu anh ta đặt lên trán tôi, cả hai hít thở nặng nề.
Ở trong bóng tối, tôi mở to mắt, nắm chặt tay, nhưng tôi không phải muốn đánh anh ta, mà vì tôi sợ hãi, căng thẳng, hoảng hốt đến độ chân tay luống cuống.
Qủa nhiên, đôi môi anh ta đưa tới, đầu tiên là tiếp xúc nhẹ nhàng, sau khi chạm đến môi tôi, giữ nguyên đó không chịu rời đi. Tiếp đó, đầu lưỡi anh ta cẩn thận thăm dò, liều hơn một chút, anh ta cạy mở cánh môi tôi, cắn đầu lưỡi tôi, mà từ đầu lưỡi của anh ta truyền đến còn có vị rượu, đầu tôi ong lên một tiếng, không biết là do tác dụng của rượu hay là gì khác, tôi hơi mơ màng.
Chúng tôi hôn môi ngay lối đi nhỏ, tôi cũng không đáp lại anh ta, là anh ta chủ động chiếm lấy, anh ta hôn đầu lưỡi tôi, cánh môi tôi, mềm mại tinh tế từng chút một.
Rượu cũng không tệ, có một chút tinh khiết và thơm, còn hơi cay nồng, nhưng mà tất cả hòa hợp lại, cùng kích thích tâm trạng con người.