Edit: everlue
Buổi sáng hôm sau, tôi đến công ty mà trong lòng cứ không yên, lúc đi đến phòng nghỉ để uống cà phê, tôi gặp hai đồng nghiệp trong tổ thiết kế, một người đang uống thuốc tăng lực, thấy tôi, cô ấy tức giận kéo dài giọng: “Thật tốt quá nhỉ, cô thì chẳng phải làm gì, còn chúng tôi thì cực khổ cả một đêm.”
Tôi thấp giọng nói: “Thật lòng xin lỗi.”
Đồng nghiệp kia hòa giải: “Quên đi, cũng không phải là cô ấy cố ý.”
Tôi cũng không ngờ bên trong nội bộ lại có thể nói những lời lạnh nhạt như vậy, nhưng thật ra thì, mọi người đi làm, ai cũng muốn nhận lương mà, bây giờ chỉ vì sai lầm của tôi, mà làm hại mọi người phải cực khổ. Buổi đấu thầu ngày hôm nay còn chưa biết có qua được hay không, nếu như không thành công, thì toàn bộ những vất vả của mọi người đều uổng phí cả, tiếp theo chính là tiền thưởng cuối năm sẽ bị cắt, chuyện này có liên quan đến lợi ích của mỗi người, vậy thì ai còn có thể vui vẻ cơ chứ?
Tôi yên lặng trở về chỗ ngồi của mình, chờ đợi kết quả đấu thầu.
Vừa mới đến trưa, thật sự là rất lo lắng sợ hãi, mà mỗi khi tôi căng thẳng thì sẽ uống nước không ngừng, kết quả là tôi cứ uống hết ly này đến ly khác, cũng đi WC liên tục, đi tới đi lui hết mấy lần, đâu đâu cũng toàn là dấu chân của tôi.
Cuối cùng thì cũng đến thời gian giữa trưa, tôi nhìn đồng hồ, ước chừng buổi đấu thầu có lẽ đã xong, lúc này tôi mới thử gọi điện thoại cho Quản lí Cao hỏi thăm tình hình.
Giọng của Quản lí Cao ở bên kia đầu dây nghe cũng rất mệt mỏi, anh ta hỏi tôi: “Chuyện gì?”
Tôi khó nhọc hỏi: “Quản lí Cao, xin hỏi buổi đấu thầu lần này?”
Bên kia anh ta dừng lại một chút, sau đó nói: “Chúng ta không qua.”
Trong lòng tôi lập tức chùng xuống, vài giây sau, tôi lại hỏi: “Xin hỏi, nguyên nhân có phải là vì đề án bị lộ hay không?”
“Đinh Đinh, hiện tại chuyện này cũng rất khó nói, dù sao thì quả thật là chúng ta gặp phải đối thủ rất mạnh. Bản thiết kế của bên kia còn hoàn hảo hơn của chúng ta, lần này chúng ta bại trận vô cùng thê thảm.”
Tôi vô cùng khổ sở: “Thật xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
Gác điện thoại xong, tôi thấy ánh mắt của các đồng nghiệp xung quanh đều rất phức tạp, có hả hê, có kinh ngạc, còn có Jacqueline, vừa nhìn thấy tôi, cô ta trừng mắt liếc tôi một cái, chẳng buồn nói với tôi dù chỉ một lời.
Tôi không biết rốt cuộc là tôi đã đắc tội với ai, tôi thật sự chỉ muốn làm một người bình thường, vì sao lại gặp phải những chuyện khó khăn này chứ.
Liên tiếp hai ngày, tôi đều ở trong cảm giác lo sợ, bởi vì đấu thầu không thành công, tâm tình của nhân viên lớn nhỏ trong công ty cũng không tốt lắm, vẻ mặt ai cũng đều có phần nghiêm trọng, cả công ty chẳng một ai nói tiếng nào.
Nhưng không ngờ, lại xảy ra một chuyện khiến tôi bất ngờ.
Buổi chiều, khi tôi đang làm việc, Phó tổng giám đốc Lương bảo tôi: “Đinh Đinh, cô đến văn phòng tôi một chuyến, Chủ tịch đã đến đây rồi.”
Chủ tịch? Trong lòng tôi cả kinh, là cha của Bùi Vĩnh Diễm?
Tôi bất an không yên đứng trước cửa văn phòng Phó tổng giám đốc Lương, một lúc lâu sau lấy hết can đảm, tôi mới gõ cửa.
Sau khi vào trong, cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy vị Chủ tịch uy nghiêm, còn có cả gương mặt biến sắc của Phó tổng giám đốc Lương.
Vừa thấy tôi đi vào, Phó tổng giám đốc Lương lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi căng thẳng đứng phía trước bàn làm việc của Phó tổng giám đốc Lương, hai tay tôi xoắn cả lại, không dám nhìn Chủ tịch.
Rốt cuộc, Chủ tịch Bùi mở miệng trước: “Cô chính là Đinh Đinh?”
Giọng nói ông ta trầm thấp lại ẩn chứa sự uy nghiêm, tôi giống như bị ai đó vỗ thật mạnh vào vai một cái, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, thưa Chủ tịch.”
“Người cứu con trai ta cũng là cô?”
Tôi không lên tiếng.
Đột nhiên ông ta cao giọng quát: “Nếu đã cầm tiền, vì sao còn ở lại công ty? Là chê tiền quá ít sao?”
Tôi ngẩng mạnh đầu: “Chủ tịch, ông cảm thấy mạng sống của con trai mình là có thể dùng tiền để mua về sao?”
Ông ta lạnh lùng nhìn tôi, để lộ ra biểu cảm không hề có chút nào ôn hòa. Trước kia, tôi từng nhìn thấy ảnh của Chủ tịch trên tạp chí, tôi rất ấn tượng với vẻ mặt hòa ái hiền lành, tướng mạo đĩnh đạc, Bùi Vĩnh Diễm cũng có di truyền không ít từ ông ta. Nhưng mà bây giờ thật sự gặp được ông ta, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Ông ta lạnh lùng nói: “Cô là loại phụ nữ này.”
Tôi hiểu được ý của ông ta, ngay tức khắc tôi cảm thấy tức giận, tôi không hề khách khí nhìn ông ta, tôi muốn nghe xem ông ta sẽ nói cái gì.
Chủ tịch Bùi hừ một tiếng: “Chẳng qua cô chỉ là một người phụ nữ gặp lợi quên nghĩa, bây giờ đã ly hôn với chồng rồi nên muốn đến quấn lấy Vĩnh Diễm, đúng không?”
Tôi tức giận cắn răng, không ngại ngùng gì mà nói: “Chủ tịch, ông có quyền gì mà phán xét tôi? Tôi đến là vì chuyện công việc, không phải đến đây nghe ông răn dạy và chế nhạo. Chuyện tôi ly hôn hay không là việc cá nhân của tôi, không cần ông soi mói. Về việc tôi có quấn lấy Tổng giám đốc Bùi hay không thì chính anh ta hiểu rõ nhất. Công ty cho tôi cơ hội được làm việc, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, cho nên tôi mới quay về công ty, còn chi phiếu kia, nếu ông cảm thấy hứng thú thì có thể đến phòng tài vụ kiểm tra, tôi đã mang chi phiếu trả lại cho thư kí Trần rồi. Thứ nhất, tôi không ham chút tiền ấy. Thứ hai, tôi cũng không cho rằng tôi làm việc kia là vì tiền. Tôi tôn trọng Tổng giám đốc Bùi, tôi cũng chỉ là muốn làm một nhân viên bình thường, làm một người bạn tốt với anh ta.”
Ông ta ngắt lời tôi: “Chỉ đơn giản là bạn bè tốt? Một nhân viên bình thường sao? Đây là suy nghĩ của cô à? Tùy tiện để lộ tư liệu bí mật của công ty cho người ngoài cũng là suy nghĩ của cô?”
Tôi tức giận nghiến răng: “Chủ tịch, ông nói chuyện phải có lý lẽ, ông có bằng chứng gì mà nói là tôi cố tình để lộ bí mật?”
Chủ tịch Bùi rõ ràng là người đứng trên hàng triệu nhân viên, thế nhưng lúc này lại hoàn toàn không có phong độ, ông ta lại còn gầm lên với tôi: “Cô câm miệng cho tôi, lập tức rời khỏi Phiếm Hoa ngay.”
Tôi cười ha hả: “Người ta nói con trai giống như cha, thật không ngờ rằng một thanh niên có tài như Bùi Vĩnh Diễm lại có thể có một người cha không khôn khéo như thế.”
Ông ta bị tôi làm cho tức giận.
Tôi thong dong xoay người, đi thì đi, tôi đây không cần.
Tôi vừa định đi, ông ta lại bảo: “Đứng lại.”
Tôi chẳng thèm để ý, bây giờ tôi đã không còn là cấp dưới của ông ta, tôi chẳng có lý do gì phải nghe lời ông ta nói cả.”
“Cô đứng lại đó cho tôi, cô lại muốn đi khóc lóc kể lể với Vĩnh Diễm à? Lại muốn làm cho nó mềm lòng, muốn chia rẽ cha con chúng tôi sao?”
Tôi không nhịn được nữa, quay đầu lại: “Ông Bùi, ông cùng tuổi với cha tôi, tôi cũng rất tôn trọng ông, cho nên tôi mới lịch sự nói chuyện với ông, nhưng tôi cũng không thể đứng yên ở đây cho ông sỉ nhục, ông sợ tôi quyến rũ con trai ông sao? Tôi cũng không ngại nói cho ông biết, con trai ông còn kém xa so với chồng trước của tôi. Chưa nói đến việc anh ta chẳng đáng để tôi phải quyến rũ, cho dù anh ta có đáng giá đi chăng nữa thì tôi cũng không thèm. Tôi cũng nhắc cho ông một việc, ông Bùi, nếu con trai ông thích cô gái nào đó, thì ông nên tùy ý anh ta đi, dù sao đi chăng nữa thì sau này, người đầu ấp tay gối với con trai ông là vợ anh ta chứ không phải ông, ông định tranh con cùng vợ anh ta hay sao? Ông sống lâu được bao nhiêu năm để tranh giành chứ?”
Lời nói này của tôi là vô cùng ác độc, tôi biết như vậy là không hay, không có giáo dục, thế nhưng tôi thật sự không quan tâm.
Lúc tôi trở lại chỗ ngồi, đang sắp xếp đồ đạc thì Quản lí Cao gọi tôi lên văn phòng anh ta.
Quản lí Cao có phần không vui: “Đinh Đinh, thật lòng xin lỗi. Tôi biết là cô bị oan, nhưng tôi bất lực.”
Trong việc này, tôi không thể trách ai được cả, sai phạm thì ắt có người phải gánh tội, rất không may đó là tôi, thế nên tôi nên ung dung mà chấp nhận thôi.
Anh ta đưa một tập tài liệu cho tôi, tôi nhận lấy. Thì ra là kết quả xứ lý của sự việc lần này, thật sự là rất nhanh chóng a, trong lòng tôi khen ngợi, buổi đấu thầu vừa kết thúc thì ở đây ý kiến về cách xử lý rắc rối lần này cũng được quyết định. Tôi đọc trên tài liệu, viết rất đơn giản, ‘Bởi vì tài liệu bị mất, để lộ bí mật của công ty, nhân viên Đinh Đinh có liên quan trực tiếp lập tức bị sa thải, những người khác thì….’.
Tôi cười khổ: “Thật lòng xin lỗi quản lí Cao, đã khiến anh cũng phải chịu phạt rồi.”
Anh ta nói: “Phạt tội liên đới là dĩ nhiên, không quan trọng, Đinh Đinh, cô ra khỏi Phiếm Hoa rồi, hãy cố gắng nhé, có thời gian thì hãy liên lạc.”
Tôi gật đầu, bắt tay anh ta.
Tôi bình tĩnh đóng cửa văn phòng anh ta lại. Sau khi trở lại, tôi mới nhận ra ánh mắt mọi người nhìn tôi đều thay đổi, tất cả đều là đồng tình, có thể là mọi người đang nghĩ ‘quên đi, cô ấy cũng đã bị trừng phạt thích đáng rồi, không nên tiếp tục nói móc nữa.’
Những đồng nghiệp mà bình thường tôi không hay gặp cũng ra vẻ ôn hòa với tôi. Tôi bình tĩnh quay về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc.
Tôi bỏ đồ dùng cá nhân vào thùng, dùng khăn lau sạch sẽ mặt bàn, tôi mở máy tính lên, muốn thu dọn tư liệu này nọ trong máy tính như ảnh chụp hay những bộ tiểu thuyết hoặc bài hát tôi lưu vào trong lúc rảnh rỗi, có một đồng nghiệp nói với tôi: “Đinh Đinh, xin lỗi, hiện máy tính của cô không thể dùng được, những thứ bên trong này phải để công ty đến xử lý.”
Tôi hiểu: “Được.”
Trên mặt bàn cũng có một đống ảnh chụp của tôi, tôi hỏi anh ta: “Cái này tôi cũng không thể mang đi sao?”
“Xin lỗi, cũng không được.”
Tôi đành chịu vậy, chỉ có thể tiếp tục thu dọn đồ vậy này nọ rồi dùng băng keo dán thùng lại. Tôi cười cười nhìn mọi người, sau đó mang thùng đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước, tôi ngừng lại, bởi vì tôi phát hiện ra có hai bảo vệ đi theo tôi.
Tôi quay đầu lại, tò mò hỏi anh ta: “Vì sao phải đi theo tôi? Lúc tôi thu dọn đồ đạc, anh cũng thấy rồi mà, tôi chỉ mang theo đồ vật cá nhân của mình thôi.”
Anh ta trả lời gượng gạo: “Thật xin lỗi, công ty có quy định, phải giám sát nhân viên bị sa thải, sau đó mới được đi.”
Lập tức tôi có cảm giác bị sỉ nhục nặng nề.
Trong lúc giận dữ, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Vĩnh Diễm.
Không biết là anh ta đang ở Hồng Kông hay là vẫn còn ở Malaysia. Không biết là anh ta có biết chuyện này hay không. Tôi không nhịn được nữa, thà chết chứ không chịu nhục, bây giờ tôi muốn hỏi anh ra, rốt cuộc Phiếm Hoa có lý lẽ gì không.
Điện thoại không liên lạc được, đúng lúc này, ở phía sau truyền đến một giọng nói uy nghiêm, là Chủ tịch Bùi, ông ta đang đứng cùng Loris ở hành lang.
“Bảo vệ dẫn cô ta ra ngoài, Phiếm Hoa tuyệt đối không chứa chấp loại phụ nữ tiết lộ bí mật công ty này dù chỉ một phút, lập tức dẫn cô ta ra ngoài.”
Tôi nhìn ánh mắt mọi người, tất cả mọi người đều luống cuống ngồi vào vị trí của mình tiếp tục làm việc, Chủ tịch đã tự mình lên tiếng, còn có ai dám hé năng nói lời nào.
Tôi hiểu ra, lần này cha của Bùi Vĩnh Diễm đến Bắc Kinh, cũng không phải chỉ là vì chuyện sa thải một nhân viên quèn như tôi, ông ta chính là muốn tôi phải đi, vĩnh viễn không được quấn lấy con trai ông ta. Ông ta còn muốn tôi mất hết mặt mũi, nhận đủ mọi lời phỉ báng của người khác.
Tôi cắn năng, nhịn không để nước mắt rơi, ôm lấy thùng nhanh chóng đi khỏi.