“Nói xấu?” Văn Ngọc Đang cười lạnh, “Lời này công chúa hỏi La Di Ca đi, xem xem có phải ta nói dối không?”
Bọn hạ nhân trong lòng thở dài, Văn tiểu thư người cũng quá ác, La công tử không thừa nhận, chẳng phải nói người khi quân, nhưng thừa nhận, sau này còn có mặt mũi gặp Tây Lũng quốc công chúa sao? Cao minh a cao minh! Như vậy, nàng sẽ tiếp tục da mặt dày ngượng ngùng gả cho La công tử.
Nam Dương rũ mắt, buồn bã nói: “Người khác đều nói công chúa là thân vàng ngọc, phàm phu tục tử không thể sánh bằng, tương lai tự có quý tế xứng đôi, nhưng Nam Dương lại rất hâm mộ nữ nhân dân gian, các nàng tuy không phải một thân vinh hoa, nhưng có phu quân thiệt tình đối đãi, chung quy vẫn hơn cuộc sống khá giả mà hư tình giả ý cho có lệ, Văn tiểu thư nói công chúa là kim chi ngọc diệp thế nhưng đừng quên nàng cũng là một nữ nhân, Nam Dương chỉ là nữ tử bình thường, cũng có lòng cảm mến, thầm nghĩ muốn gả cho phu quân mình ngưỡng mộ chẳng lẽ cũng sai sao? Nếu Nam Dương gả vào nhà bình dân, tất cởi hoa phục thay thô y, tuyệt không ỷ vào thân phận mà kiêu, hầu hạ phu quân vốn là bổn phận của thê thiếp, cho dù vì chàng giặt quần áo nấu cơm cũng cũng thấy vui vẻ.”
Nam Dương so với Bắc Tiêm có tâm cơ hơn, nàng phen này nói điềm đạm dịu dàng, khiến một nửa số người cảm thấy đồng cảm.
“Ta biết bỏ đi thân phận công chúa, ta ngay cả so với thiên kim bình thường cũng không bằng, so với Văn tiểu thư lại càng kém,” Văn Ngọc Đang nhíu mày, đây là tâng bốc nàng hay tổn hại nàng? “Có châu ngọc ở phía trước La công tử tất nhiên là không đem ta để vào trong mắt, ta đây cũng hiểu, chẳng qua là lòng người khó đoán, La công tử nhân phẩm cao thượng làm cho Nam Dương rất nhớ, cái gọi là tình nan tự khống, Nam Dương hôm nay lúc này cũng bất chấp thân phận nữ nhi, cho dù nói ta không có mặt mũi cũng được, không biết thẹn cũng không sao, nếu có thể gả vào La gia ngay cả làm nô tỳ cũng là cam tâm tình nguyện.” (khó khăn trong tình cảm phải tự mình vượt qua)
Nàng nói đến đây phần lớn đã là phá phủ trầm châu, lời này nếu truyền ra ngoài, nàng nếu thành công gả cho La Di Ca nhất định là một đoạn giao thoại, nếu không thành sau này nhân duyên của nàng có thể như vậy bị hủy, tuy nói nàng là công chúa nhưng có mấy người nam nhân hi vọng nữ nhân của mình ái mộ một nam nhân khác? Cho dù nàng xuất giá nhân duyên về sau cũng có thể thế nào. Nhưng từ mặt khác mà nói nàng cũng đang ép bức La Di Ca. Bởi vì tất cả mọi người nghe được lời nói này, hắn nếu biết thương tiếc, vì tương lai của nàng thế nào cũng phải nhận nàng. Cho nên La Di Ca trả lời sẽ cân nhắc kỹ càng. (đập nồi dìm thuyền, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Nếu không phải cùng Văn Ngọc Đang nàng tranh đoạt nam nhân, nàng nghe xong cũng cảm thấy Nam Dương đáng thương, nhưng là phu quân chỉ có một nói cái gì cũng không thể nhường, La Di Ca hắn nếu thực dám đáp ứng, như vậy bọn họ xong rồi, đời này đừng mơ tưởng gặp lại Văn Ngọc Đang nàng một lần nào nữa.
Nam Dương một đôi mắt long lanh đáng thương cứ thế nhìn La Di Ca, mọi người cũng chờ La Di Ca trả lời.
Đáng tiếc nàng dự đoán sai rồi, La Di Ca chưa từng giống như bên ngoài của hắn là hạng người nhân từ nương tay, có thể nói tim của hắn cứng rắn giống tảng đá.
La Di Ca hít một hơi nói: “Di ca ngày đó uống rượu.”
Gián tiếp thừa nhận lời Văn Ngọc Đang.
Nam Dương nhất thời sắc mặt trắng bệch, nhưng là nàng không cam lòng nói: “Công tử đã uống rượu, sao có thể nhớ rõ chính mình nói cái gì?”
La Di Ca đi tới giữa đại sảnh, sau đó trịnh trọng hướng Nam Dương khom người: “Chính bởi vì uống rượu, cho nên mới có thể nói ra những lời hồ đồ, công chúa đối với Di Ca một mảnh tâm ý, Di Ca tâm lĩnh, nhưng là Di Ca trong lúc khó khăn lại gặp được Văn tiểu thư, cùng nàng ước hẹn trăm năm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, trong lòng Di Ca lúc đó đã hạ quyết tâm, tương lai bất luận mây xanh hay ao bùn cũng không rời không bỏ, toàn bộ tình nghĩa chỉ dành cho một người là Văn tiểu thư, ta hiện giờ nếu lại thú thiếp, nếu thú về mà lại không để ý chẳng phải là hại nàng, cho nên Di Ca chỉ có thể cô phụ ý tốt của công chúa.”
Nam Dương vừa giận vừa buồn, giận chính mình đã nói đến tầm thường như vậy hắn thế nhưng cũng không thương tiếc nửa phần, buồn chính là mình sao không gặp được một phu quân như vậy, bao cỏ Văn Ngọc Đang kia lại thật may mắn, tâm tư phu quân đều đặt trên người nàng, cả đời chỉ cần vậy cũng đủ rồi. Nàng ở trong cung thấy toàn giả nhân giả nghĩa, cho nên không tin thế gian còn có nam tử không ham phú quý mà trọng tình. Khuyết điểm chung của con người: càng khuyết thiếu càng khát vọng. Cho nên trong lòng nàng hạ quyết tâm đối với La Di Ca tuyệt không buông tay.
Hai mắt nàng rơi lệ, buồn bã thê lương: “La công tử quả là người nặng tình nặng nghĩa, cũng vì như thế Nam Dương càng thêm không thể quên, tâm Nam Dương đã định, chỉ cần có thể gả cho công tử làm vợ, cho dù không chiếm được nửa phần thương yêu của công cử cũng tuyệt không hối hận.”
Nàng cũng không tin, đến lúc đó thủ đoạn dịu dàng, mềm mại của nàng chẳng lẽ lại kém hơn so với nữ nhân không hiểu phong tình Văn Ngọc Đang kia sao?
Bởi vì mới bắt đầu trông thấy Bắc Tiêm mặt mũi ngạo mạn, cho nên bọn hạ nhân liên đới đến Nam Dương điềm đạm, dịu dàng có phần muốn giữ lại, mọi người chỉ là thờ ơ lạnh nhạt từ chối cho ý kiến.
Một người không nguyện thú, một người nhất định phải gả, cục diện này thật khó? Cái này so với thuyết thư trong trà lâu còn đặc sắc hơn, hạ nhân xem náo nhiệt, trong lòng âm thầm phỏng đoán kết cục cuối cùng.
Văn Ngọc Đang cũng bị tình hình trước mắt làm cho ngơ ngẩn, nàng không lỗ mãng tiến lên, nàng thật muốn nhìn một cái La Di Ca xử lý cục diện trước mắt như thế nào.
La Di Ca im lặng thật lâu, chờ tiếng khóc của Nam Dương yếu dần, mới nói: “Di ca còn chưa nói xong, trên đời này phu quân thú thiếp, nương tử mang vẻ mặt vui mừng mà chống đỡ có thể có mấy người? Cái gì thay phu quân vui vẻ cũng là lời nói cho dễ nghe, chỉ sợ đều là trước mặt thì cười sau lưng rơi lệ. A Đang là bảo bối trong lòng ta, ta thật vất vả mới cưới được nương tử, nàng có nửa điểm ủy khuất ta cũng đau lòng, ta sao nhẫn tâm khiến nàng rơi lệ, cho nên tình cảm của công chúa Di Ca thật khó mà tuân theo.”
Lời này có thể nói đủ rõ, nói đơn giản chính là người ta là vì không để cho vị hôn thê bảo bối của mình thương tâm mới không muốn thú ngươi, cũng không phải là bởi vì sợ cô phụ ngươi!
Dù cho hoàng đế trước mặt, mọi người cũng nhịn không được ồ lên. Thổ lộ không che đậy như vậy, ngay cả người tùy tiện như Văn Ngọc Đang cũng nhịn không được mặt đỏ.
Này này này, nàng chỉ là muốn hắn tỏ rõ thái độ, cũng không có bảo hắn thổ lộ tiếng lòng, nga, nói thực ra nàng vẫn rất vui mừng bởi vì trên Bách Hoa Yến ca ca thổ lộ với Thất Nương khiến cho nàng hâm mộ không thôi......
Bắc Tiêm đột ngột đứng lên, nổi giận đùng đùng: “La Di Ca ngươi dám miệt thị công chúa?”
La Di Ca lạnh nhạt nói: “Không dám, chẳng qua là Di Ca tùy theo lòng mình mà làm thôi, chẳng lẽ công chúa muốn cưỡng ép sao?”
Nam Dương càng thêm không chịu nổi, trong giấy lát lao đến đập đầu vào cột, hạ nhân Lưu phủ ở bên nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nàng rơi lệ đầy mặt nói: “Ta còn có mặt mũi nào mà sống đây? Để cho ta chết cho xong!”
Tỳ nữ của nàng thanh âm hồn phi phách tán, một phen ôm nàng khóc ròng nói: “Công chúa sao có thể tìm chết, xảy ra chuyện nô tỳ biết làm sao bây giờ?” Nàng đang muốn quỳ xuống cầu La Di Ca, nào biết La Di Ca nhanh hơn nàng quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Nếu các nàng nháo thêm nữa, chỉ sợ hoàng đế cũng khó thu thập cục diện. La Di Ca oang oang mà nói: “Thần La Di Ca lúc này hướng trời xanh thề, kiếp này La Di Ca chỉ thú một mình Văn Ngọc Đang làm thê, từ này về sau tuyệt không thú thiếp, do các vị ở đây làm chứng, nếu làm trái lời thề sẽ bị ngũ lôi đánh chết, bầm thây vạn đoạn.”
Thế này vừa lúc mượn cơ hội xóa bỏ phiền não, đỡ phải tương lai còn có nữ tử quấn quýt si mê.
Mọi người tất cả đều ngây ra như phỗng.
Thanh âm vang vọng giữa không gian, Bắc Tiêm môi anh đào khẽ nhếch sắc mặt ngạc nhiên, Nam Dương đang muốn chết muốn sống thân mình liền trong nháy mắt đứng im, Văn Ngọc Hổ miệng cười thật to, Lưu Trường Khanh thầm mỉm cười, chỉ có Văn Ngọc Đang nhảy ba thước, té, nga, sai lầm rồi, không màng gì chạy đến trước mặt hắn: “Huynh huynh huynh...... Nói cũng không thể đổi ý!”
La Di Ca chăm chú nhìn nàng nói: “Nếu ta muốn thú người khác, nàng đồng ý sao?”
Văn Ngọc Đang mắt vừa đảo: “Huynh dám?!”
La Di Ca nhún nhún vai nói: “Vậy không phải thành.”
Văn Ngọc Đang nhất thời hiểu được tâm tư của hắn, hắn sớm biết nàng không có khả năng đồng ý hắn lấy thêm thiếp, lần này nói bất quá là để cho thế nhân hiểu được mà thôi.
Văn Ngọc Đang vung tay hô: “A — Văn Ngọc Đang ta rốt cục phải xuất giá!”
Nàng phải viết thư về nhà, để cha mẹ chuẩn bị tốt đồ cưới, nàng Văn Ngọc Đang phải xuất giá...... Nàng cuống quít hướng hoàng thượng hành lễ xin lui, sau khi được cho phép liền chạy về phòng mình.
Hoàng đế buồn cười nhìn Văn Ngọc Đang cùng tay cùng chân càng chạy càng xa, quay đầu thương tiếc nói với Nam Dương: “Long Giao ta còn có rất nhiều chàng trai trẻ tài mạo song toàn, so với chi La Di Ca càng thêm thích hợp với công chúa......”
“Nói xấu?” Văn Ngọc Đang cười lạnh, “Lời này công chúa hỏi La Di Ca đi, xem xem có phải ta nói dối không?”
Bọn hạ nhân trong lòng thở dài, Văn tiểu thư người cũng quá ác, La công tử không thừa nhận, chẳng phải nói người khi quân, nhưng thừa nhận, sau này còn có mặt mũi gặp Tây Lũng quốc công chúa sao? Cao minh a cao minh! Như vậy, nàng sẽ tiếp tục da mặt dày ngượng ngùng gả cho La công tử.
Nam Dương rũ mắt, buồn bã nói: “Người khác đều nói công chúa là thân vàng ngọc, phàm phu tục tử không thể sánh bằng, tương lai tự có quý tế xứng đôi, nhưng Nam Dương lại rất hâm mộ nữ nhân dân gian, các nàng tuy không phải một thân vinh hoa, nhưng có phu quân thiệt tình đối đãi, chung quy vẫn hơn cuộc sống khá giả mà hư tình giả ý cho có lệ, Văn tiểu thư nói công chúa là kim chi ngọc diệp thế nhưng đừng quên nàng cũng là một nữ nhân, Nam Dương chỉ là nữ tử bình thường, cũng có lòng cảm mến, thầm nghĩ muốn gả cho phu quân mình ngưỡng mộ chẳng lẽ cũng sai sao? Nếu Nam Dương gả vào nhà bình dân, tất cởi hoa phục thay thô y, tuyệt không ỷ vào thân phận mà kiêu, hầu hạ phu quân vốn là bổn phận của thê thiếp, cho dù vì chàng giặt quần áo nấu cơm cũng cũng thấy vui vẻ.”
Nam Dương so với Bắc Tiêm có tâm cơ hơn, nàng phen này nói điềm đạm dịu dàng, khiến một nửa số người cảm thấy đồng cảm.
“Ta biết bỏ đi thân phận công chúa, ta ngay cả so với thiên kim bình thường cũng không bằng, so với Văn tiểu thư lại càng kém,” Văn Ngọc Đang nhíu mày, đây là tâng bốc nàng hay tổn hại nàng? “Có châu ngọc ở phía trước La công tử tất nhiên là không đem ta để vào trong mắt, ta đây cũng hiểu, chẳng qua là lòng người khó đoán, La công tử nhân phẩm cao thượng làm cho Nam Dương rất nhớ, cái gọi là tình nan tự khống, Nam Dương hôm nay lúc này cũng bất chấp thân phận nữ nhi, cho dù nói ta không có mặt mũi cũng được, không biết thẹn cũng không sao, nếu có thể gả vào La gia ngay cả làm nô tỳ cũng là cam tâm tình nguyện.” (khó khăn trong tình cảm phải tự mình vượt qua)
Nàng nói đến đây phần lớn đã là phá phủ trầm châu, lời này nếu truyền ra ngoài, nàng nếu thành công gả cho La Di Ca nhất định là một đoạn giao thoại, nếu không thành sau này nhân duyên của nàng có thể như vậy bị hủy, tuy nói nàng là công chúa nhưng có mấy người nam nhân hi vọng nữ nhân của mình ái mộ một nam nhân khác? Cho dù nàng xuất giá nhân duyên về sau cũng có thể thế nào. Nhưng từ mặt khác mà nói nàng cũng đang ép bức La Di Ca. Bởi vì tất cả mọi người nghe được lời nói này, hắn nếu biết thương tiếc, vì tương lai của nàng thế nào cũng phải nhận nàng. Cho nên La Di Ca trả lời sẽ cân nhắc kỹ càng. (đập nồi dìm thuyền, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Nếu không phải cùng Văn Ngọc Đang nàng tranh đoạt nam nhân, nàng nghe xong cũng cảm thấy Nam Dương đáng thương, nhưng là phu quân chỉ có một nói cái gì cũng không thể nhường, La Di Ca hắn nếu thực dám đáp ứng, như vậy bọn họ xong rồi, đời này đừng mơ tưởng gặp lại Văn Ngọc Đang nàng một lần nào nữa.
Nam Dương một đôi mắt long lanh đáng thương cứ thế nhìn La Di Ca, mọi người cũng chờ La Di Ca trả lời.
Đáng tiếc nàng dự đoán sai rồi, La Di Ca chưa từng giống như bên ngoài của hắn là hạng người nhân từ nương tay, có thể nói tim của hắn cứng rắn giống tảng đá.
La Di Ca hít một hơi nói: “Di ca ngày đó uống rượu.”
Gián tiếp thừa nhận lời Văn Ngọc Đang.
Nam Dương nhất thời sắc mặt trắng bệch, nhưng là nàng không cam lòng nói: “Công tử đã uống rượu, sao có thể nhớ rõ chính mình nói cái gì?”
La Di Ca đi tới giữa đại sảnh, sau đó trịnh trọng hướng Nam Dương khom người: “Chính bởi vì uống rượu, cho nên mới có thể nói ra những lời hồ đồ, công chúa đối với Di Ca một mảnh tâm ý, Di Ca tâm lĩnh, nhưng là Di Ca trong lúc khó khăn lại gặp được Văn tiểu thư, cùng nàng ước hẹn trăm năm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, trong lòng Di Ca lúc đó đã hạ quyết tâm, tương lai bất luận mây xanh hay ao bùn cũng không rời không bỏ, toàn bộ tình nghĩa chỉ dành cho một người là Văn tiểu thư, ta hiện giờ nếu lại thú thiếp, nếu thú về mà lại không để ý chẳng phải là hại nàng, cho nên Di Ca chỉ có thể cô phụ ý tốt của công chúa.”
Nam Dương vừa giận vừa buồn, giận chính mình đã nói đến tầm thường như vậy hắn thế nhưng cũng không thương tiếc nửa phần, buồn chính là mình sao không gặp được một phu quân như vậy, bao cỏ Văn Ngọc Đang kia lại thật may mắn, tâm tư phu quân đều đặt trên người nàng, cả đời chỉ cần vậy cũng đủ rồi. Nàng ở trong cung thấy toàn giả nhân giả nghĩa, cho nên không tin thế gian còn có nam tử không ham phú quý mà trọng tình. Khuyết điểm chung của con người: càng khuyết thiếu càng khát vọng. Cho nên trong lòng nàng hạ quyết tâm đối với La Di Ca tuyệt không buông tay.
Hai mắt nàng rơi lệ, buồn bã thê lương: “La công tử quả là người nặng tình nặng nghĩa, cũng vì như thế Nam Dương càng thêm không thể quên, tâm Nam Dương đã định, chỉ cần có thể gả cho công tử làm vợ, cho dù không chiếm được nửa phần thương yêu của công cử cũng tuyệt không hối hận.”
Nàng cũng không tin, đến lúc đó thủ đoạn dịu dàng, mềm mại của nàng chẳng lẽ lại kém hơn so với nữ nhân không hiểu phong tình Văn Ngọc Đang kia sao?
Bởi vì mới bắt đầu trông thấy Bắc Tiêm mặt mũi ngạo mạn, cho nên bọn hạ nhân liên đới đến Nam Dương điềm đạm, dịu dàng có phần muốn giữ lại, mọi người chỉ là thờ ơ lạnh nhạt từ chối cho ý kiến.
Một người không nguyện thú, một người nhất định phải gả, cục diện này thật khó? Cái này so với thuyết thư trong trà lâu còn đặc sắc hơn, hạ nhân xem náo nhiệt, trong lòng âm thầm phỏng đoán kết cục cuối cùng.
Văn Ngọc Đang cũng bị tình hình trước mắt làm cho ngơ ngẩn, nàng không lỗ mãng tiến lên, nàng thật muốn nhìn một cái La Di Ca xử lý cục diện trước mắt như thế nào.
La Di Ca im lặng thật lâu, chờ tiếng khóc của Nam Dương yếu dần, mới nói: “Di ca còn chưa nói xong, trên đời này phu quân thú thiếp, nương tử mang vẻ mặt vui mừng mà chống đỡ có thể có mấy người? Cái gì thay phu quân vui vẻ cũng là lời nói cho dễ nghe, chỉ sợ đều là trước mặt thì cười sau lưng rơi lệ. A Đang là bảo bối trong lòng ta, ta thật vất vả mới cưới được nương tử, nàng có nửa điểm ủy khuất ta cũng đau lòng, ta sao nhẫn tâm khiến nàng rơi lệ, cho nên tình cảm của công chúa Di Ca thật khó mà tuân theo.”
Lời này có thể nói đủ rõ, nói đơn giản chính là người ta là vì không để cho vị hôn thê bảo bối của mình thương tâm mới không muốn thú ngươi, cũng không phải là bởi vì sợ cô phụ ngươi!
Dù cho hoàng đế trước mặt, mọi người cũng nhịn không được ồ lên. Thổ lộ không che đậy như vậy, ngay cả người tùy tiện như Văn Ngọc Đang cũng nhịn không được mặt đỏ.
Này này này, nàng chỉ là muốn hắn tỏ rõ thái độ, cũng không có bảo hắn thổ lộ tiếng lòng, nga, nói thực ra nàng vẫn rất vui mừng bởi vì trên Bách Hoa Yến ca ca thổ lộ với Thất Nương khiến cho nàng hâm mộ không thôi......
Bắc Tiêm đột ngột đứng lên, nổi giận đùng đùng: “La Di Ca ngươi dám miệt thị công chúa?”
La Di Ca lạnh nhạt nói: “Không dám, chẳng qua là Di Ca tùy theo lòng mình mà làm thôi, chẳng lẽ công chúa muốn cưỡng ép sao?”
Nam Dương càng thêm không chịu nổi, trong giấy lát lao đến đập đầu vào cột, hạ nhân Lưu phủ ở bên nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nàng rơi lệ đầy mặt nói: “Ta còn có mặt mũi nào mà sống đây? Để cho ta chết cho xong!”
Tỳ nữ của nàng thanh âm hồn phi phách tán, một phen ôm nàng khóc ròng nói: “Công chúa sao có thể tìm chết, xảy ra chuyện nô tỳ biết làm sao bây giờ?” Nàng đang muốn quỳ xuống cầu La Di Ca, nào biết La Di Ca nhanh hơn nàng quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Nếu các nàng nháo thêm nữa, chỉ sợ hoàng đế cũng khó thu thập cục diện. La Di Ca oang oang mà nói: “Thần La Di Ca lúc này hướng trời xanh thề, kiếp này La Di Ca chỉ thú một mình Văn Ngọc Đang làm thê, từ này về sau tuyệt không thú thiếp, do các vị ở đây làm chứng, nếu làm trái lời thề sẽ bị ngũ lôi đánh chết, bầm thây vạn đoạn.”
Thế này vừa lúc mượn cơ hội xóa bỏ phiền não, đỡ phải tương lai còn có nữ tử quấn quýt si mê.
Mọi người tất cả đều ngây ra như phỗng.
Thanh âm vang vọng giữa không gian, Bắc Tiêm môi anh đào khẽ nhếch sắc mặt ngạc nhiên, Nam Dương đang muốn chết muốn sống thân mình liền trong nháy mắt đứng im, Văn Ngọc Hổ miệng cười thật to, Lưu Trường Khanh thầm mỉm cười, chỉ có Văn Ngọc Đang nhảy ba thước, té, nga, sai lầm rồi, không màng gì chạy đến trước mặt hắn: “Huynh huynh huynh...... Nói cũng không thể đổi ý!”
La Di Ca chăm chú nhìn nàng nói: “Nếu ta muốn thú người khác, nàng đồng ý sao?”
Văn Ngọc Đang mắt vừa đảo: “Huynh dám?!”
La Di Ca nhún nhún vai nói: “Vậy không phải thành.”
Văn Ngọc Đang nhất thời hiểu được tâm tư của hắn, hắn sớm biết nàng không có khả năng đồng ý hắn lấy thêm thiếp, lần này nói bất quá là để cho thế nhân hiểu được mà thôi.
Văn Ngọc Đang vung tay hô: “A — Văn Ngọc Đang ta rốt cục phải xuất giá!”
Nàng phải viết thư về nhà, để cha mẹ chuẩn bị tốt đồ cưới, nàng Văn Ngọc Đang phải xuất giá...... Nàng cuống quít hướng hoàng thượng hành lễ xin lui, sau khi được cho phép liền chạy về phòng mình.
Hoàng đế buồn cười nhìn Văn Ngọc Đang cùng tay cùng chân càng chạy càng xa, quay đầu thương tiếc nói với Nam Dương: “Long Giao ta còn có rất nhiều chàng trai trẻ tài mạo song toàn, so với chi La Di Ca càng thêm thích hợp với công chúa......”