Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH
Chương 10: Anh có tin em không..??
-----------------------------
Sáng hôm sau anh đi làm từ rất sớm... Từ ngày Hiểu Hy dọn tới sống cùng cô buộc phải ngủ ở phòng riêng..
Không có hơi anh.. Cô trằn trọc cả đêm không ngủ được..
Vừa mới chợp mắt thì đã nghe tiếng gọi của bác quản gia..
" Khả Hân.. Hiểu Hy tiểu thư muốn gặp cháu... "
Dạo gần đây cô năn nỉ mãi bác quản gia mới chịu thay đổi cách xưng hô, không gọi cô là tiểu thư nữa..
" Cô ấy đang ở đâu... "
" Cô ấy đang ở phòng ngủ cũ của Hiểu Dao tiểu thư.. Có cần bác nói dối với Hiểu Hy là cháu không được khỏe không?? "
" Không sao đâu.. Bác ra ngoài trước.. Chút nữa cháu sang ngay "
Bên trong phòng, Hiểu Hy đang nằm ở trên ghế sofa, chiếc váy ngủ mỏng tang của cô ta cực kì gợi cảm..
Cô ta liếc nhìn Khả Hân một cái rồi cất giọng ra lệnh..
" Tối qua phải " CHĂM SÓC " Gia An cả đêm.. Tay chân tôi chỗ nào cũng nhứt mỏi.. Cô lại gần đây xoa bóp chân cho tôi "
Cố Khả Hân cúi thấp người, nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân trắng nõn của Hiểu Hy matxa..
" Đau "
Chẳng biết vô tình hay cố ý.. Hiểu Hy bỗng hét lên đau!
Hiểu Hy cầm lấy cốc trà nóng trên bàn, không chút nghỉ ngợi đem toàn bộ nước nóng hất về phía Khả Hân..
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng.. Nước nóng bắn vào da sưng tấy...
Chỗ bỏng rát lắm, mắt cô cay xè ửng đỏ..
" Cái đồ vô dụng.. Chẳng hiểu tại sao Gia An lại giữ cái thứ vô tích sự như cô ở lại trong nhà "
Cố Khả Hân cúi đầu im lặng, mặc kệ cô ta chì chiết...
Ở phía dưới nhà có tiếng đỗ xe rất nhỏ nên Khả Hân không để ý..
Hiểu Hy bỗng dưng ngừng mắng cô, kéo tay cô về phía chiếc bàn trang điểm màu hồng phấn, trên đó có một khung hình..
Là Gia An đang ôm một cô gái có gương mặt giống cô như đúc..
Hiểu Hy nghe tiếng bước chân lên cầu thang ngày càng gần.. Cô ta cầm khung ảnh ném mạnh xuống đất..
" Khả Hân.. Tại sao cô lại làm vậy... "
" Tôi.. Tôi.. "
" Đây là kỉ vật cuối cùng của chị tôi.. Tại sao cô lại ném vỡ nó.. Cô quá đáng lắm.. "
Triệu Gia An nghe tiếng thủy tinh vỡ lập tức mở cửa phòng tiến vào bên trong..
Trước mặt anh là tấm ảnh mà anh và Hiểu Dao đã chụp lúc cô ấy tốt nghiệp đại học..
Khung ảnh vỡ tan những mảnh kiếng vụn văng tung tóe khắp nơi..
" An.. Em đã ngăn Khả Hân lại nhưng cô ấy nói.. Anh nhất định sẽ không dám trách cô ấy.. "
Anh quay sang nhìn cô chằm chằm, cô run rẩy cả người không biết nên giải thích thế nào..
" Em.. Em.. "
" Tại sao em lại làm vậy?? "
Anh cất giọng lạnh lùng hỏi cô..
Trong lòng anh bây giờ là một mớ hỗn độn..
Là do anh cưng chiều nên cô sinh hư rồi sao!!
" An.. Nếu em nói em không có làm.. Anh có tin em không.. "
( Còn tiếp)
Chương 10: Anh có tin em không..??
-----------------------------
Sáng hôm sau anh đi làm từ rất sớm... Từ ngày Hiểu Hy dọn tới sống cùng cô buộc phải ngủ ở phòng riêng..
Không có hơi anh.. Cô trằn trọc cả đêm không ngủ được..
Vừa mới chợp mắt thì đã nghe tiếng gọi của bác quản gia..
" Khả Hân.. Hiểu Hy tiểu thư muốn gặp cháu... "
Dạo gần đây cô năn nỉ mãi bác quản gia mới chịu thay đổi cách xưng hô, không gọi cô là tiểu thư nữa..
" Cô ấy đang ở đâu... "
" Cô ấy đang ở phòng ngủ cũ của Hiểu Dao tiểu thư.. Có cần bác nói dối với Hiểu Hy là cháu không được khỏe không?? "
" Không sao đâu.. Bác ra ngoài trước.. Chút nữa cháu sang ngay "
Bên trong phòng, Hiểu Hy đang nằm ở trên ghế sofa, chiếc váy ngủ mỏng tang của cô ta cực kì gợi cảm..
Cô ta liếc nhìn Khả Hân một cái rồi cất giọng ra lệnh..
" Tối qua phải " CHĂM SÓC " Gia An cả đêm.. Tay chân tôi chỗ nào cũng nhứt mỏi.. Cô lại gần đây xoa bóp chân cho tôi "
Cố Khả Hân cúi thấp người, nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân trắng nõn của Hiểu Hy matxa..
" Đau "
Chẳng biết vô tình hay cố ý.. Hiểu Hy bỗng hét lên đau!
Hiểu Hy cầm lấy cốc trà nóng trên bàn, không chút nghỉ ngợi đem toàn bộ nước nóng hất về phía Khả Hân..
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng.. Nước nóng bắn vào da sưng tấy...
Chỗ bỏng rát lắm, mắt cô cay xè ửng đỏ..
" Cái đồ vô dụng.. Chẳng hiểu tại sao Gia An lại giữ cái thứ vô tích sự như cô ở lại trong nhà "
Cố Khả Hân cúi đầu im lặng, mặc kệ cô ta chì chiết...
Ở phía dưới nhà có tiếng đỗ xe rất nhỏ nên Khả Hân không để ý..
Hiểu Hy bỗng dưng ngừng mắng cô, kéo tay cô về phía chiếc bàn trang điểm màu hồng phấn, trên đó có một khung hình..
Là Gia An đang ôm một cô gái có gương mặt giống cô như đúc..
Hiểu Hy nghe tiếng bước chân lên cầu thang ngày càng gần.. Cô ta cầm khung ảnh ném mạnh xuống đất..
" Khả Hân.. Tại sao cô lại làm vậy... "
" Tôi.. Tôi.. "
" Đây là kỉ vật cuối cùng của chị tôi.. Tại sao cô lại ném vỡ nó.. Cô quá đáng lắm.. "
Triệu Gia An nghe tiếng thủy tinh vỡ lập tức mở cửa phòng tiến vào bên trong..
Trước mặt anh là tấm ảnh mà anh và Hiểu Dao đã chụp lúc cô ấy tốt nghiệp đại học..
Khung ảnh vỡ tan những mảnh kiếng vụn văng tung tóe khắp nơi..
" An.. Em đã ngăn Khả Hân lại nhưng cô ấy nói.. Anh nhất định sẽ không dám trách cô ấy.. "
Anh quay sang nhìn cô chằm chằm, cô run rẩy cả người không biết nên giải thích thế nào..
" Em.. Em.. "
" Tại sao em lại làm vậy?? "
Anh cất giọng lạnh lùng hỏi cô..
Trong lòng anh bây giờ là một mớ hỗn độn..
Là do anh cưng chiều nên cô sinh hư rồi sao!!
" An.. Nếu em nói em không có làm.. Anh có tin em không.. "
( Còn tiếp)