Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH
Chương 14: Chấm dứt...
-----------------------------
Đáy lòng của Cố Khả Hân trống rỗng.. Cả tâm trí chỉ nghĩ đến anh..
Mặc kệ bên ngoài mưa gió tầm tã chạy vụt ra ngoài..
Trên đường, một người con gái cực kì xinh đẹp đang chạy dưới màn mưa..
Người đi đường cứ ngỡ là ở đây đang quay fim..
Cuối cùng Khả Hân cũng bắt được xe, cô lảo đảo ngồi ở ghế sau taxi..
Cùng lúc đó Triệu Gia An lái xe trở về biệt thự.. Hai chiếc xe lướt qua nhau..
Khoảng cách của hai người.. Càng ngày càng xa..
" Tiểu thư đi đâu.. ".. Tài xế taxi nhìn bộ dạng thảm hại của cô nhẹ nhàng hỏi..
" Bác cho cháu tới đường cao tốc.. Nhanh lên bác ơi ".. Cô lau bùn bẩn trên mặt, gấp gáp nói..
Khả Hân đưa tay đan những ngón tay lạnh như băng của mình lại..
Ánh mắt thoáng nhìn qua chiếc vòng trên cổ tay...
Gia An.. Chờ em..
" Ầmmmmm "
Đột nhiên xung quanh vang lên những âm thanh va chạm khủng khiếp..
Cô ngẩng đầu lên, nhận ra chiếc xe đang mất tay lái với tốc độ cực nhanh trên đường cao tốc..
" Rầmmm "
Chiếc xe va vào hàng rào chắn bảo hiểm ven đường..
Bầu trời sau cơn mưa thật đẹp, giống hệt khoảnh khắc lần đầu tiên cô gặp anh..
Cố Khả Hân hít thở khó khăn, máu từ trên trán cô rịn ra, chảy xuống ướt đẫm cả cổ áo..
Đột nhiên trong mắt cô thấy từng cánh hoa đào màu hồng nhạt..
Từng cánh hoa bay bay xoay xoay trong không trung..
Thời gian quay ngược lại, thời khắc cô nhìn thấy ánh mắt cao ngạo của anh, giọng nói trầm ấm sẽ bảo vệ cô rời khỏi đây ..
Lúc ấy dường như cả thế giới chỉ thuộc về anh và cô..
Thật ra ngay từ lúc đó cô đã thích anh rồi..
Cô từng quyết liệt bảo rằng sẽ tập sống không cần anh.. Nhưng sự thật bây giờ chứng minh cho cô thấy rằng cô không bao giờ rời khỏi anh được..
Gia An..
Em đã từng nghĩ nếu bản thân mình không thể đủ mạnh mẽ để vứt bỏ thứ tình cảm đơn phương ngu ngốc này..
Em sẽ chọn cách lặng lẽ rời xa anh..
Chỉ tiếc là.. Tất cả kết thúc rồi..
Đã bao lâu rồi, từ ngày anh bỏ mặc cô..
Cô nhớ anh.. Nỗi nhớ mãnh liệt hơn cả nổi đau trên cơ thể..
Có khi đây lại là kết thúc tốt đẹp nhất..
Chỉ cần sự sống trong cô chấm dứt.. Sẽ không phải đau đớn nữa..
Tí tách.. Nước mắt rơi ướt bờ má..
Đau...
Trước mắt cô là gương mặt của anh.. Nụ cười dịu dàng, ấm áp..
Cố Khả Hân khẽ cười, đôi môi cô mấp máy..
" Gia An.. Em yêu anh "
Giá như anh biết rằng cô yêu anh biết nhường nào..
Tất cả mọi thứ chìm dần vào trong bóng tối..
Nỗi nhớ anh điên cuồng trong cô cuối cùng cũng dừng lại..
Gia An..
Chiếc xe thể thao đỗ trước biệt thự, trái tim Triệu Gia An nhói lên một cái..
Cảm giác dường như có thứ gì đó quan trọng sắp mất đi vĩnh viễn..
( Còn tiếp)
Chương 14: Chấm dứt...
-----------------------------
Đáy lòng của Cố Khả Hân trống rỗng.. Cả tâm trí chỉ nghĩ đến anh..
Mặc kệ bên ngoài mưa gió tầm tã chạy vụt ra ngoài..
Trên đường, một người con gái cực kì xinh đẹp đang chạy dưới màn mưa..
Người đi đường cứ ngỡ là ở đây đang quay fim..
Cuối cùng Khả Hân cũng bắt được xe, cô lảo đảo ngồi ở ghế sau taxi..
Cùng lúc đó Triệu Gia An lái xe trở về biệt thự.. Hai chiếc xe lướt qua nhau..
Khoảng cách của hai người.. Càng ngày càng xa..
" Tiểu thư đi đâu.. ".. Tài xế taxi nhìn bộ dạng thảm hại của cô nhẹ nhàng hỏi..
" Bác cho cháu tới đường cao tốc.. Nhanh lên bác ơi ".. Cô lau bùn bẩn trên mặt, gấp gáp nói..
Khả Hân đưa tay đan những ngón tay lạnh như băng của mình lại..
Ánh mắt thoáng nhìn qua chiếc vòng trên cổ tay...
Gia An.. Chờ em..
" Ầmmmmm "
Đột nhiên xung quanh vang lên những âm thanh va chạm khủng khiếp..
Cô ngẩng đầu lên, nhận ra chiếc xe đang mất tay lái với tốc độ cực nhanh trên đường cao tốc..
" Rầmmm "
Chiếc xe va vào hàng rào chắn bảo hiểm ven đường..
Bầu trời sau cơn mưa thật đẹp, giống hệt khoảnh khắc lần đầu tiên cô gặp anh..
Cố Khả Hân hít thở khó khăn, máu từ trên trán cô rịn ra, chảy xuống ướt đẫm cả cổ áo..
Đột nhiên trong mắt cô thấy từng cánh hoa đào màu hồng nhạt..
Từng cánh hoa bay bay xoay xoay trong không trung..
Thời gian quay ngược lại, thời khắc cô nhìn thấy ánh mắt cao ngạo của anh, giọng nói trầm ấm sẽ bảo vệ cô rời khỏi đây ..
Lúc ấy dường như cả thế giới chỉ thuộc về anh và cô..
Thật ra ngay từ lúc đó cô đã thích anh rồi..
Cô từng quyết liệt bảo rằng sẽ tập sống không cần anh.. Nhưng sự thật bây giờ chứng minh cho cô thấy rằng cô không bao giờ rời khỏi anh được..
Gia An..
Em đã từng nghĩ nếu bản thân mình không thể đủ mạnh mẽ để vứt bỏ thứ tình cảm đơn phương ngu ngốc này..
Em sẽ chọn cách lặng lẽ rời xa anh..
Chỉ tiếc là.. Tất cả kết thúc rồi..
Đã bao lâu rồi, từ ngày anh bỏ mặc cô..
Cô nhớ anh.. Nỗi nhớ mãnh liệt hơn cả nổi đau trên cơ thể..
Có khi đây lại là kết thúc tốt đẹp nhất..
Chỉ cần sự sống trong cô chấm dứt.. Sẽ không phải đau đớn nữa..
Tí tách.. Nước mắt rơi ướt bờ má..
Đau...
Trước mắt cô là gương mặt của anh.. Nụ cười dịu dàng, ấm áp..
Cố Khả Hân khẽ cười, đôi môi cô mấp máy..
" Gia An.. Em yêu anh "
Giá như anh biết rằng cô yêu anh biết nhường nào..
Tất cả mọi thứ chìm dần vào trong bóng tối..
Nỗi nhớ anh điên cuồng trong cô cuối cùng cũng dừng lại..
Gia An..
Chiếc xe thể thao đỗ trước biệt thự, trái tim Triệu Gia An nhói lên một cái..
Cảm giác dường như có thứ gì đó quan trọng sắp mất đi vĩnh viễn..
( Còn tiếp)