Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH
Chương 15: Không qua khỏi...
-----------------------------------------
Chiếc xe thể thao đắt tiền đỗ trước biệt thự, Triệu Gia An ngước nhìn lên cửa sổ..
Không thấy bóng hình nhỏ nhắn của cô ngồi ở đó..
Bên trong phòng khách, anh mệt mỏi tựa người ngồi xuống sofa, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt..
Trên tivi đang phát chương trình thời sự, 5 giờ chiều nay.. một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy trên đường cao tốc..
Trong tầm mắt của anh, cô gái nằm trên cán đang được y tá cầm máu kia có cảm giác rất quen mắt..
Chỉ tới khi nhìn thấy chiếc vòng tay tinh xảo nhuốm đầy máu kia..
Chiếc điều khiển tivi rơi xuống đất..
" Cố Khả Hân đang ở đâu.. "..
" Lúc trưa.. Cố tiểu thư dùng cơm xong.. Thì lên phòng nghỉ ngơi "
Triệu Gia An cảm thấy trong lòng tràn ngập nỗi bất an mãnh liệt, bước chân không vững tiến lên tầng trên..
Bên trong phòng trống rỗng..
Cố Khả Hân không có ở đây!!
Dưới lầu vang lên tiếng bước chân ồn ào, quản gia Lí sắc mặt tái nhợt, nói năng không còn được mạch lạc..
" Triệu.. Triệu thiếu gia.. Bệnh viện gọi tới báo.. Khả Hân tiểu thư.. xảy ra chuyện rồi.. "
Lúc Triệu Gia An có mặt tại bệnh viện, bên trong phòng cấp cứu, Cố Khả Hân nằm trên giường bệnh.. khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc..
Anh đưa tay chạm nhẹ vào cô qua lớp kính dày cợm, cảm nhận rõ sự run rẩy của từng ngón tay..
Khả Hân cô ấy nhất định sẽ không sao..
Triệu Gia An đấm mạnh vào cửa..
Trong lòng anh cảm nhận được nỗi đau đớn tận xương tủy.. Năm xưa, khi Hiểu Dao đột ngột qua đời, trong lòng anh cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi, đau đớn như lúc này..
Anh sợ mất đi cô..
Sợ mỗi sáng không còn thấy nụ cười trẻ con của cô..
Trong lòng anh bây giờ chỉ có một người..
Chính là Khả Hân..
Anh không thể để mất cô..
Không thể..
Thì ra một người đàn ông kiên định như anh.. Cũng có lúc suy sụp, yếu ớt như thế này..
Phòng cấp cứu tắt đèn, một vị bác sĩ lớn tuổi bước ra ngoài...
" Vợ tôi.. Cô ấy như thế nào rồi.. "... Triệu Gia An hướng đến vị bác sĩ mà quát lên..
Giọng nói anh lạnh như băng, làm vị bác sĩ không khỏi run lên..
" Tiểu thư mất máu quá nhiều.. Cộng với di chứng tai nạn lần trước.. E là không qua khỏi.. "...
( Còn tiếp)
Chương 15: Không qua khỏi...
-----------------------------------------
Chiếc xe thể thao đắt tiền đỗ trước biệt thự, Triệu Gia An ngước nhìn lên cửa sổ..
Không thấy bóng hình nhỏ nhắn của cô ngồi ở đó..
Bên trong phòng khách, anh mệt mỏi tựa người ngồi xuống sofa, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt..
Trên tivi đang phát chương trình thời sự, 5 giờ chiều nay.. một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy trên đường cao tốc..
Trong tầm mắt của anh, cô gái nằm trên cán đang được y tá cầm máu kia có cảm giác rất quen mắt..
Chỉ tới khi nhìn thấy chiếc vòng tay tinh xảo nhuốm đầy máu kia..
Chiếc điều khiển tivi rơi xuống đất..
" Cố Khả Hân đang ở đâu.. "..
" Lúc trưa.. Cố tiểu thư dùng cơm xong.. Thì lên phòng nghỉ ngơi "
Triệu Gia An cảm thấy trong lòng tràn ngập nỗi bất an mãnh liệt, bước chân không vững tiến lên tầng trên..
Bên trong phòng trống rỗng..
Cố Khả Hân không có ở đây!!
Dưới lầu vang lên tiếng bước chân ồn ào, quản gia Lí sắc mặt tái nhợt, nói năng không còn được mạch lạc..
" Triệu.. Triệu thiếu gia.. Bệnh viện gọi tới báo.. Khả Hân tiểu thư.. xảy ra chuyện rồi.. "
Lúc Triệu Gia An có mặt tại bệnh viện, bên trong phòng cấp cứu, Cố Khả Hân nằm trên giường bệnh.. khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc..
Anh đưa tay chạm nhẹ vào cô qua lớp kính dày cợm, cảm nhận rõ sự run rẩy của từng ngón tay..
Khả Hân cô ấy nhất định sẽ không sao..
Triệu Gia An đấm mạnh vào cửa..
Trong lòng anh cảm nhận được nỗi đau đớn tận xương tủy.. Năm xưa, khi Hiểu Dao đột ngột qua đời, trong lòng anh cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi, đau đớn như lúc này..
Anh sợ mất đi cô..
Sợ mỗi sáng không còn thấy nụ cười trẻ con của cô..
Trong lòng anh bây giờ chỉ có một người..
Chính là Khả Hân..
Anh không thể để mất cô..
Không thể..
Thì ra một người đàn ông kiên định như anh.. Cũng có lúc suy sụp, yếu ớt như thế này..
Phòng cấp cứu tắt đèn, một vị bác sĩ lớn tuổi bước ra ngoài...
" Vợ tôi.. Cô ấy như thế nào rồi.. "... Triệu Gia An hướng đến vị bác sĩ mà quát lên..
Giọng nói anh lạnh như băng, làm vị bác sĩ không khỏi run lên..
" Tiểu thư mất máu quá nhiều.. Cộng với di chứng tai nạn lần trước.. E là không qua khỏi.. "...
( Còn tiếp)