Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH
Chương 16: Nguyện mãi mãi bên em..
------------------------------------------
- " Tiểu thư mất máu quá nhiều.. Cộng với di chứng tai nạn lúc trước.. E là không qua khỏi.. "
Triệu Gia An giữ chặt lấy cổ áo của vị bác sĩ, nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt màu hổ phách ngưng tụ thành một giọt nước..
" Không qua khỏi?? Ông là bác sĩ tại sao lại không cứu cô ấy?? Hay là ông không cần cái mạng của mình nữa "
" Triệu tổng.. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.. Tiểu thư được đưa tới bệnh viện quá muộn.. Sợ rằng.. "
Bác sĩ nhìn vẻ mặt u ám của Triệu Gia An nuốt sợ hãi vào trong, run rẩy nói tiếp..
" Sợ rằng.. Tiểu thư.. Không qua khỏi đêm nay.. "
Bác sĩ vừa dứt lời, Triệu Gia An bước nhanh tới phòng cấp cứu kéo mạnh cửa ra..
Nằm trên giường, toàn thân Khả Hân được cắm đầy ống truyền to nhỏ, gương mặt cô trắng bệch không còn chút sinh khí..
Triệu Gia An bước tới bên cạnh cô, quỳ một gối xuống đất, bàn tay to lớn của anh bao phủ bàn tay nhỏ nhắn của cô..
" Póc "
Giọt nước mắt rơi xuống..
" Khả Hân.. Anh xin lỗi.. "
" Triệu tổng.. Xin ngài hãy bình tĩnh ".. Vị bác sĩ tiến tới an ủi..
" Cút ra ngoài.. Tất cả cút hết ra ngoài "..
Tất cả y tá, bác sĩ đứng phía ngoài không khỏi rét run.. Nếu vị tiểu thư này thật sự không qua khỏi.. Bệnh viện của họ chắc chắn sẽ bị san bằng..
Mà tính mạng của những người tham gia cứu chữa ngày hôm nay.. Cũng khó mà giữ được..
Bắt đầu từ giây phút em bước vào cuộc sống của tôi..Em đã bắt đầu thay đổi thế giới của tôi và bước vào trái tim tôi...
Thế nên.. Khả Hân hy vọng em sẽ tha thứ cho tôi.. Tha thứ vì tôi đã nói ra điều này quá muộn..
" Cố Khả Hân.. Anh yêu em.. "
Đúng lúc, sự hi vọng trong anh sắp tắt ngấm, cánh cửa phòng lại một lần nữa được mở ra..
" Tôi đã nói không ai được vào đây.. Cút ra "
" Triệu Gia An.. Ngay cả mình cậu cũng không muốn gặp sao??"
Anh ngẩng mặt lên, phía cửa phòng cấp cứu một người đàn ông mái tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt đẹp đẽ như tạc tượng..
" Thiên Hạo.. "
" Cô ta là Cố Khả Hân?? ".. Thiên Hạo không trả lời hỏi ngược lại..
Triệu Gia An siết chặt tay cô, gật đầu..
Lục Thiên Hạo bác sĩ cao cấp của lực lượng không quân, người được mệnh danh là thần y, chỉ cần còn có 1% hi vọng sống.. Anh ta liền có thể cứu sống được..
" Thiên Hạo.. Cứu cô ấy.. "
Hai đầu chân mày Thiên Hạo nhíu lại, cự tuyệt..
" Không được.. "
" Tại sao?? ".. Thần sắc trên mặt Triệu Gia An đông lại..
" Theo như kết quả chuẩn đoán, bên não trái của cô ta có một khối máu bầm nằm chèn lên dây thần kinh giác mạc , nếu phẫu thuật cắt bỏ.. Có khả năng cô ta sẽ bị mù vĩnh viễn.. "
( Còn tiếp)
Chương 16: Nguyện mãi mãi bên em..
------------------------------------------
- " Tiểu thư mất máu quá nhiều.. Cộng với di chứng tai nạn lúc trước.. E là không qua khỏi.. "
Triệu Gia An giữ chặt lấy cổ áo của vị bác sĩ, nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt màu hổ phách ngưng tụ thành một giọt nước..
" Không qua khỏi?? Ông là bác sĩ tại sao lại không cứu cô ấy?? Hay là ông không cần cái mạng của mình nữa "
" Triệu tổng.. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.. Tiểu thư được đưa tới bệnh viện quá muộn.. Sợ rằng.. "
Bác sĩ nhìn vẻ mặt u ám của Triệu Gia An nuốt sợ hãi vào trong, run rẩy nói tiếp..
" Sợ rằng.. Tiểu thư.. Không qua khỏi đêm nay.. "
Bác sĩ vừa dứt lời, Triệu Gia An bước nhanh tới phòng cấp cứu kéo mạnh cửa ra..
Nằm trên giường, toàn thân Khả Hân được cắm đầy ống truyền to nhỏ, gương mặt cô trắng bệch không còn chút sinh khí..
Triệu Gia An bước tới bên cạnh cô, quỳ một gối xuống đất, bàn tay to lớn của anh bao phủ bàn tay nhỏ nhắn của cô..
" Póc "
Giọt nước mắt rơi xuống..
" Khả Hân.. Anh xin lỗi.. "
" Triệu tổng.. Xin ngài hãy bình tĩnh ".. Vị bác sĩ tiến tới an ủi..
" Cút ra ngoài.. Tất cả cút hết ra ngoài "..
Tất cả y tá, bác sĩ đứng phía ngoài không khỏi rét run.. Nếu vị tiểu thư này thật sự không qua khỏi.. Bệnh viện của họ chắc chắn sẽ bị san bằng..
Mà tính mạng của những người tham gia cứu chữa ngày hôm nay.. Cũng khó mà giữ được..
Bắt đầu từ giây phút em bước vào cuộc sống của tôi..Em đã bắt đầu thay đổi thế giới của tôi và bước vào trái tim tôi...
Thế nên.. Khả Hân hy vọng em sẽ tha thứ cho tôi.. Tha thứ vì tôi đã nói ra điều này quá muộn..
" Cố Khả Hân.. Anh yêu em.. "
Đúng lúc, sự hi vọng trong anh sắp tắt ngấm, cánh cửa phòng lại một lần nữa được mở ra..
" Tôi đã nói không ai được vào đây.. Cút ra "
" Triệu Gia An.. Ngay cả mình cậu cũng không muốn gặp sao??"
Anh ngẩng mặt lên, phía cửa phòng cấp cứu một người đàn ông mái tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt đẹp đẽ như tạc tượng..
" Thiên Hạo.. "
" Cô ta là Cố Khả Hân?? ".. Thiên Hạo không trả lời hỏi ngược lại..
Triệu Gia An siết chặt tay cô, gật đầu..
Lục Thiên Hạo bác sĩ cao cấp của lực lượng không quân, người được mệnh danh là thần y, chỉ cần còn có 1% hi vọng sống.. Anh ta liền có thể cứu sống được..
" Thiên Hạo.. Cứu cô ấy.. "
Hai đầu chân mày Thiên Hạo nhíu lại, cự tuyệt..
" Không được.. "
" Tại sao?? ".. Thần sắc trên mặt Triệu Gia An đông lại..
" Theo như kết quả chuẩn đoán, bên não trái của cô ta có một khối máu bầm nằm chèn lên dây thần kinh giác mạc , nếu phẫu thuật cắt bỏ.. Có khả năng cô ta sẽ bị mù vĩnh viễn.. "
( Còn tiếp)