Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH
Chương 18: Có phải em mù rồi không?
--------------------------------
Hai tháng kể từ lúc Cố Khả Hân gặp tai nạn hôn mê ~
Triệu Gia An ngày càng trở nên lạnh lùng, ít nói.. Xong việc ở công ty liền vội vã vào bệnh viện túc trực bên cạnh cô..
Anh sợ.. Sợ khi cô tỉnh dậy..
Không có anh bên cạnh..
...
Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng.. Vừa đến cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Hiểu Hy bên trong, trên tay còn cầm theo vật gì rất kì lạ..
" Hiểu Hy.. Tại sao em lại tới đây?? ".. Gia An đẩy cửa bước vào trong, nhíu mày hỏi..
Hiểu Hy giật mình nhanh tay nhét ống tiêm vào túi xách.. Giả bộ đáng thương trả lời..
" Em nghe nói Khả Hân cô ấy gặp tai nạn.. Sau khi xuống máy bay liền lập tức tới thăm cô ấy một chút.. Em xin lỗi.. Nếu anh không thích em sẽ đi.. "
Triệu Gia An không nói gì, chỉ trực tiếp đi thẳng tới bên cạnh Khả Hân..
Hiểu Hy thấy Gia An không nhận ra ý đồ của mình thì mới thở phào nhẹ nhõm..
Cô ta liếc nhìn Cố Khả Hân, trong lòng hừ lạnh..
Con khốn Cố Khả Hân coi như lần này mày may mắn..
Chỉ cần mày vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này..
Gia An trước sau gì cũng sẽ thuộc về tao...
Đêm xuống không khí trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng..
Triệu Gia An mặc dù đang ngủ say vẫn nắm chặt tay cô không buông..
Cố Khả Hân sau bao ngày hôn mê, cuối cùng cũng chậm chạp mở mắt..
Xung quanh cô toàn là bóng tối..
Một chút ánh sáng cũng không có..
Bàn tay cô cựa quậy làm anh giật mình tỉnh giấc..
" An..?? "
Cố Khả Hân cảm thấy bàn tay anh siết chặt tay mình, hơi ấm từ bàn tay anh làm cô cảm thấy yên tâm..
" Mèo lười.. Cuối cùng em cũng chịu tỉnh dậy rồi sao "
" An.. Anh đang ở đâu.. "
Cô đưa tay quơ trong không khí..
Gia An cầm tay cô chạm nhẹ vào gương mặt của mình..
" Anh ở đây "
" An.. Mắt của em?? Tại sao em không nhìn thấy được gì hết "
" Hân Nhi.. Nghe lời anh.. Chỉ cần em tỉnh lại.. Mắt nhìn được hay không cũng không quan trọng.. "
Cô cảm nhận được hơi thở của anh.. Tay không tự giác sờ lên sống mũi cao, đôi gò má của anh...
" An.. Có phải em mù rồi không.. "
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh càng thêm đau đớn...
" Hân Nhi.. đợi khi em khỏe lại.. Anh lập tức đưa em ra nước ngoài chữa mắt.. Tin anh.. "
Giọt nước mắt từ hốc mắt của anh rơi xuống mu bàn tay cô nóng hổi..
Cố Khả Hân cảm nhận được.. Đau lòng đưa tay mò mẫm lau nước mắt trên mặt anh..
" An.. Đừng khóc.. Cho dù sau này em vĩnh viễn không thể nhìn thấy nữa.. Cũng xin anh đừng khóc.. Hơn nữa.. Sau này chỉ cần là lời anh nói.. Em nhất định sẽ tin.. "
( Còn tiếp)
Chương 18: Có phải em mù rồi không?
--------------------------------
Hai tháng kể từ lúc Cố Khả Hân gặp tai nạn hôn mê ~
Triệu Gia An ngày càng trở nên lạnh lùng, ít nói.. Xong việc ở công ty liền vội vã vào bệnh viện túc trực bên cạnh cô..
Anh sợ.. Sợ khi cô tỉnh dậy..
Không có anh bên cạnh..
...
Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng.. Vừa đến cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Hiểu Hy bên trong, trên tay còn cầm theo vật gì rất kì lạ..
" Hiểu Hy.. Tại sao em lại tới đây?? ".. Gia An đẩy cửa bước vào trong, nhíu mày hỏi..
Hiểu Hy giật mình nhanh tay nhét ống tiêm vào túi xách.. Giả bộ đáng thương trả lời..
" Em nghe nói Khả Hân cô ấy gặp tai nạn.. Sau khi xuống máy bay liền lập tức tới thăm cô ấy một chút.. Em xin lỗi.. Nếu anh không thích em sẽ đi.. "
Triệu Gia An không nói gì, chỉ trực tiếp đi thẳng tới bên cạnh Khả Hân..
Hiểu Hy thấy Gia An không nhận ra ý đồ của mình thì mới thở phào nhẹ nhõm..
Cô ta liếc nhìn Cố Khả Hân, trong lòng hừ lạnh..
Con khốn Cố Khả Hân coi như lần này mày may mắn..
Chỉ cần mày vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này..
Gia An trước sau gì cũng sẽ thuộc về tao...
Đêm xuống không khí trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng..
Triệu Gia An mặc dù đang ngủ say vẫn nắm chặt tay cô không buông..
Cố Khả Hân sau bao ngày hôn mê, cuối cùng cũng chậm chạp mở mắt..
Xung quanh cô toàn là bóng tối..
Một chút ánh sáng cũng không có..
Bàn tay cô cựa quậy làm anh giật mình tỉnh giấc..
" An..?? "
Cố Khả Hân cảm thấy bàn tay anh siết chặt tay mình, hơi ấm từ bàn tay anh làm cô cảm thấy yên tâm..
" Mèo lười.. Cuối cùng em cũng chịu tỉnh dậy rồi sao "
" An.. Anh đang ở đâu.. "
Cô đưa tay quơ trong không khí..
Gia An cầm tay cô chạm nhẹ vào gương mặt của mình..
" Anh ở đây "
" An.. Mắt của em?? Tại sao em không nhìn thấy được gì hết "
" Hân Nhi.. Nghe lời anh.. Chỉ cần em tỉnh lại.. Mắt nhìn được hay không cũng không quan trọng.. "
Cô cảm nhận được hơi thở của anh.. Tay không tự giác sờ lên sống mũi cao, đôi gò má của anh...
" An.. Có phải em mù rồi không.. "
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh càng thêm đau đớn...
" Hân Nhi.. đợi khi em khỏe lại.. Anh lập tức đưa em ra nước ngoài chữa mắt.. Tin anh.. "
Giọt nước mắt từ hốc mắt của anh rơi xuống mu bàn tay cô nóng hổi..
Cố Khả Hân cảm nhận được.. Đau lòng đưa tay mò mẫm lau nước mắt trên mặt anh..
" An.. Đừng khóc.. Cho dù sau này em vĩnh viễn không thể nhìn thấy nữa.. Cũng xin anh đừng khóc.. Hơn nữa.. Sau này chỉ cần là lời anh nói.. Em nhất định sẽ tin.. "
( Còn tiếp)