Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH
Chương 26: Ép điên cô..
****
Khả Hân trở về phòng ngủ chốt chặt cửa bên trong lại, một mình cuộn người ngồi trên sàn nhà.
Cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong khuỷu tay, cảm nhận rõ nỗi đau đớn từ từ lan ra khắp trái tim.
Nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống..
***
Một tuần lễ trôi qua, ngoài trừ lúc ăn cơm, cô không hề rời khỏi phòng, thuốc cũng không uống.
Từ lúc Gia An đưa Hiểu Dao về chung sống, anh gần như quên mất sự tồn tại của cô..
Khả Hân dựa người sát vào cửa sổ, nhìn thấy xe của anh đi vào..
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đều đặn, cùng âm thanh ái muội của người phụ nữ..
Trong lòng cô khẽ run lên, đôi tay run run vặn nắm cửa mở ra..
Cảnh tượng đang diễn ra trước cửa phòng ngủ đập ngay vào mắt cô.
Hiểu Dao đang mặc trên người chiếc váy dài bằng lụa màu trắng, hai dây áo tuột xuống để lộ đôi gò bồng căng tròn đang dựa vào tường thở gấp gáp..
Gia An cúi người hôn lên xương quai xanh của cô ta, đem thân hình uyển chuyển của cô ta ôm chặt vào lòng..
Tiếng đẩy cửa của Khả Hân làm động tác của cả hai dừng lại, đôi mắt Gia An lướt qua tia khó xử.
" An.. ".. Hiểu Dao khẽ kêu lên một tiếng, mỉm cười giảo hoạt.
Con mắt sắc bén như chim ưng của Triệu Gia An chăm chú liếc nhìn Khả Hân một cái. Khóe môi mỏng cong lên, cúi người nói khẽ vào tai Hiểu Dao..
" Bảo bối đừng lên tiếng.. Cô ấy căn bản không nhìn thấy được "
Tiếng anh rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Khả Hân, cô im lặng một lúc lâu rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn mò mẫm lên tường.
Anh cho rằng cô mù... Được cô chính là không nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn trước mặt..
Cô lặng lẽ lướt qua hai người, bất giác nhìn thấy trên môi Hiểu Dao nở nụ cười giễu cợt.
***
Càng ngày cô càng ít nói, tự giam mình vào bốn bức tường. Thần trí có vẻ không được ổn định..
Bác Lí thấy tình trạng của cô ngày càng tệ, lần nào tìm thiếu gia cũng đều bị Hiểu Dao tiểu thư ngăn cản..
Bà nhìn thân hình gầy gò chỉ còn da bọc xương của cô mà đau xót, đành phải tìm Lục Thiên Hạo giúp đỡ.
" Tình trạng của cô ấy kéo dài bao lâu rồi ".. Thiên Hạo nhíu mày nhìn thân thể gầy gò của cô đang nằm trên giường lớn.
Chỉ trong vòng một tháng không gặp, điều vì đã khiến cô tự hành hạ bản thân trở nên như thế này.
" Gần mười hôm nay, cô ấy không ăn uống, cũng không uống thuốc.. ".. Bác Lí không nhịn được, khóe mắt cũng cay cay.
" Gia An cậu ấy đâu? Tại sao lại để cô ấy thành ra nông nỗi này "
" Thiếu gia đưa Hiểu Dao tiểu thư đi ra nước ngoài mấy hôm trước "..
Khả Hân nghe tiếng động ồn ào nên tỉnh lại, đầu hơi nhức, mắt cũng sưng đỏ.
" Bác Lí.. Gia An đâu rồi? Anh ấy không cần cháu nữa, có phải anh ấy muốn đem cháu trở về bệnh viện tâm thần không.. Cháu không đi.. Cháu không đi ".. Giọng cô đầy lo lắng cùng hoảng hốt, khuôn mặt gầy gò ướt đẫm nước mắt.
" Đừng sợ.. Có tôi ở đây, nhất định không để cậu ấy đưa cô đi ".. Lục Thiên Hạo đưa tay ôm chặt Khả Hân vào lòng, giúp cô bớt kích động.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, cùng giọng nói đầy khinh miệt.
" Trước mặt tôi thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng lại câu dẫn bạn thân của tôi.. Khả Hân cô đúng thật là rất giỏi đóng kịch "
( Còn tiếp)
Chương 26: Ép điên cô..
****
Khả Hân trở về phòng ngủ chốt chặt cửa bên trong lại, một mình cuộn người ngồi trên sàn nhà.
Cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong khuỷu tay, cảm nhận rõ nỗi đau đớn từ từ lan ra khắp trái tim.
Nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống..
***
Một tuần lễ trôi qua, ngoài trừ lúc ăn cơm, cô không hề rời khỏi phòng, thuốc cũng không uống.
Từ lúc Gia An đưa Hiểu Dao về chung sống, anh gần như quên mất sự tồn tại của cô..
Khả Hân dựa người sát vào cửa sổ, nhìn thấy xe của anh đi vào..
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đều đặn, cùng âm thanh ái muội của người phụ nữ..
Trong lòng cô khẽ run lên, đôi tay run run vặn nắm cửa mở ra..
Cảnh tượng đang diễn ra trước cửa phòng ngủ đập ngay vào mắt cô.
Hiểu Dao đang mặc trên người chiếc váy dài bằng lụa màu trắng, hai dây áo tuột xuống để lộ đôi gò bồng căng tròn đang dựa vào tường thở gấp gáp..
Gia An cúi người hôn lên xương quai xanh của cô ta, đem thân hình uyển chuyển của cô ta ôm chặt vào lòng..
Tiếng đẩy cửa của Khả Hân làm động tác của cả hai dừng lại, đôi mắt Gia An lướt qua tia khó xử.
" An.. ".. Hiểu Dao khẽ kêu lên một tiếng, mỉm cười giảo hoạt.
Con mắt sắc bén như chim ưng của Triệu Gia An chăm chú liếc nhìn Khả Hân một cái. Khóe môi mỏng cong lên, cúi người nói khẽ vào tai Hiểu Dao..
" Bảo bối đừng lên tiếng.. Cô ấy căn bản không nhìn thấy được "
Tiếng anh rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Khả Hân, cô im lặng một lúc lâu rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn mò mẫm lên tường.
Anh cho rằng cô mù... Được cô chính là không nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn trước mặt..
Cô lặng lẽ lướt qua hai người, bất giác nhìn thấy trên môi Hiểu Dao nở nụ cười giễu cợt.
***
Càng ngày cô càng ít nói, tự giam mình vào bốn bức tường. Thần trí có vẻ không được ổn định..
Bác Lí thấy tình trạng của cô ngày càng tệ, lần nào tìm thiếu gia cũng đều bị Hiểu Dao tiểu thư ngăn cản..
Bà nhìn thân hình gầy gò chỉ còn da bọc xương của cô mà đau xót, đành phải tìm Lục Thiên Hạo giúp đỡ.
" Tình trạng của cô ấy kéo dài bao lâu rồi ".. Thiên Hạo nhíu mày nhìn thân thể gầy gò của cô đang nằm trên giường lớn.
Chỉ trong vòng một tháng không gặp, điều vì đã khiến cô tự hành hạ bản thân trở nên như thế này.
" Gần mười hôm nay, cô ấy không ăn uống, cũng không uống thuốc.. ".. Bác Lí không nhịn được, khóe mắt cũng cay cay.
" Gia An cậu ấy đâu? Tại sao lại để cô ấy thành ra nông nỗi này "
" Thiếu gia đưa Hiểu Dao tiểu thư đi ra nước ngoài mấy hôm trước "..
Khả Hân nghe tiếng động ồn ào nên tỉnh lại, đầu hơi nhức, mắt cũng sưng đỏ.
" Bác Lí.. Gia An đâu rồi? Anh ấy không cần cháu nữa, có phải anh ấy muốn đem cháu trở về bệnh viện tâm thần không.. Cháu không đi.. Cháu không đi ".. Giọng cô đầy lo lắng cùng hoảng hốt, khuôn mặt gầy gò ướt đẫm nước mắt.
" Đừng sợ.. Có tôi ở đây, nhất định không để cậu ấy đưa cô đi ".. Lục Thiên Hạo đưa tay ôm chặt Khả Hân vào lòng, giúp cô bớt kích động.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, cùng giọng nói đầy khinh miệt.
" Trước mặt tôi thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng lại câu dẫn bạn thân của tôi.. Khả Hân cô đúng thật là rất giỏi đóng kịch "
( Còn tiếp)