Triệu Gia An nhanh chóng sải bước tới trước mặt cô, đem Khả Hân ôm thẳng lên giường lớn.
Chiều nay sau khi ăn ít canh xương gà, dạ dày cô lại phát bệnh cộng thêm việc ngâm nước nóng quá lâu, đầu cô càng đau hơn.
Trong tầm mắt cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà cô hằng đêm mong nhớ.
Vài sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Gia An, chiếc mũi cao thẳng tắp, khóe môi kiên nghị lạnh lùng. Tròng mắt màu hổ phách ánh lên tia lo lắng.
Đã bao lâu rồi, anh không nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu như vậy rồi..
" An.. Em thật sự rất nhớ anh ".. Khả Hân hư ảo chớp mắt nói khẽ.
Tay trắng nõn nà chủ động vòng qua cổ anh, đôi môi anh đào khẽ lướt nhẹ qua đôi môi thơm mát của anh.
" Hân Nhi.. ".. Gia An khẽ nhíu mày, thống khổ gọi tên cô.
Giọng nói trầm ấm rơi vào tai Khả Hân làm cô bừng tỉnh, lúc này mặt cô kê sát bên sườn mặt anh.
Cô có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh đang phả vào tai mình.
Trên người anh có mùi rượu rất nhẹ, sắc mặt cô từ hồng hồng chuyển sang đỏ ửng.
Tay Khả Hân đặt trên vai anh, muốn đẩy anh ra lại thấy toàn thân không có chút sức lực.
Gia An cuối cùng không nhịn nổi mà cúi người hôn lên môi cô, lưỡi chạm nhẹ lưỡi cứ thế dây dưa triền miên không dứt.
Gió khẽ lay động rèm cửa, trong căn phòng mờ tối, anh cứ thế đem cô ăn sạch sẽ!!
**
Bóng tối rời đi phía chân trời bừng sáng, từng tia nắng chiếu rọi xuống người con gái đang ngủ say trên giường lớn.
Trên da thịt nõn nã của Cố Khả Hân lộ ra nhàn nhạt vết hôn chói mắt, ga trải giường lộn xộn, vừa nhìn qua đã biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện kịch tính gì.
Khả Hân xoa xoa mi tâm cố nhớ những chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng không tài nào nhớ ra nổi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khả Hân lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, đem chiếc chăn che vết máu khô đầy ám muội trên ga giường đi.
Cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh giường ngủ.. trống không!! Trong lòng cô có chút mất mát.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập, Khả Hân vội vã vén chăn bước xuống giường, hai chân cô vừa mới chạm xuống đất cơn đau giữa hai chân lại truyền đến làm cô bước đi cũng không vững.
Cô mặc vội áo sơmi của Gia An lên người, cánh cửa phòng vừa mở ra, Cố Khả Hân liền thấy hình dáng người đứng trước cửa phòng là Hiểu Dao.
" Cố Khả Hân con hồ ly tinh này.. ".. Hiểu Dao trong mắt tràn ngập lửa giận.
" Hiểu Dao, tôi.. tôi ".. Khả Hân bối rối, giải thích..
" Đê tiện.. Dám lén lút trèo lên giường của Gia An.. Con khốn này hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày ".. Hiểu Dao đưa tay túm lấy tóc Khả Hân đẩy cô sát vào khung cửa.
Cánh tay ả dùng lực siết chặt cổ Cố Khả Hân, trong đáy mắt ả tựa như muốn giết chết người.
"Cố Khả Hân là do mày không yên phận.. Xuống âm phủ cũng đừng có trách tao "
( Còn tiếp)
* Thứ thuốc Hiểu Dao hàng ngày bỏ vào thức ăn của Khả Hân làm cho cô nảy sinh ảo giác, trí nhớ giảm sút, sức khỏe suy yếu, nên đừng ai thắc mắc vì sao Khả Hân dễ bị Hiểu Dao đánh đập nhé <3
Chiều nay sau khi ăn ít canh xương gà, dạ dày cô lại phát bệnh cộng thêm việc ngâm nước nóng quá lâu, đầu cô càng đau hơn.
Trong tầm mắt cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà cô hằng đêm mong nhớ.
Vài sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Gia An, chiếc mũi cao thẳng tắp, khóe môi kiên nghị lạnh lùng. Tròng mắt màu hổ phách ánh lên tia lo lắng.
Đã bao lâu rồi, anh không nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu như vậy rồi..
" An.. Em thật sự rất nhớ anh ".. Khả Hân hư ảo chớp mắt nói khẽ.
Tay trắng nõn nà chủ động vòng qua cổ anh, đôi môi anh đào khẽ lướt nhẹ qua đôi môi thơm mát của anh.
" Hân Nhi.. ".. Gia An khẽ nhíu mày, thống khổ gọi tên cô.
Giọng nói trầm ấm rơi vào tai Khả Hân làm cô bừng tỉnh, lúc này mặt cô kê sát bên sườn mặt anh.
Cô có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh đang phả vào tai mình.
Trên người anh có mùi rượu rất nhẹ, sắc mặt cô từ hồng hồng chuyển sang đỏ ửng.
Tay Khả Hân đặt trên vai anh, muốn đẩy anh ra lại thấy toàn thân không có chút sức lực.
Gia An cuối cùng không nhịn nổi mà cúi người hôn lên môi cô, lưỡi chạm nhẹ lưỡi cứ thế dây dưa triền miên không dứt.
Gió khẽ lay động rèm cửa, trong căn phòng mờ tối, anh cứ thế đem cô ăn sạch sẽ!!
**
Bóng tối rời đi phía chân trời bừng sáng, từng tia nắng chiếu rọi xuống người con gái đang ngủ say trên giường lớn.
Trên da thịt nõn nã của Cố Khả Hân lộ ra nhàn nhạt vết hôn chói mắt, ga trải giường lộn xộn, vừa nhìn qua đã biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện kịch tính gì.
Khả Hân xoa xoa mi tâm cố nhớ những chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng không tài nào nhớ ra nổi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khả Hân lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, đem chiếc chăn che vết máu khô đầy ám muội trên ga giường đi.
Cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh giường ngủ.. trống không!! Trong lòng cô có chút mất mát.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập, Khả Hân vội vã vén chăn bước xuống giường, hai chân cô vừa mới chạm xuống đất cơn đau giữa hai chân lại truyền đến làm cô bước đi cũng không vững.
Cô mặc vội áo sơmi của Gia An lên người, cánh cửa phòng vừa mở ra, Cố Khả Hân liền thấy hình dáng người đứng trước cửa phòng là Hiểu Dao.
" Cố Khả Hân con hồ ly tinh này.. ".. Hiểu Dao trong mắt tràn ngập lửa giận.
" Hiểu Dao, tôi.. tôi ".. Khả Hân bối rối, giải thích..
" Đê tiện.. Dám lén lút trèo lên giường của Gia An.. Con khốn này hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày ".. Hiểu Dao đưa tay túm lấy tóc Khả Hân đẩy cô sát vào khung cửa.
Cánh tay ả dùng lực siết chặt cổ Cố Khả Hân, trong đáy mắt ả tựa như muốn giết chết người.
"Cố Khả Hân là do mày không yên phận.. Xuống âm phủ cũng đừng có trách tao "
( Còn tiếp)
* Thứ thuốc Hiểu Dao hàng ngày bỏ vào thức ăn của Khả Hân làm cho cô nảy sinh ảo giác, trí nhớ giảm sút, sức khỏe suy yếu, nên đừng ai thắc mắc vì sao Khả Hân dễ bị Hiểu Dao đánh đập nhé <3