" Dao Dao đủ rồi... " - Phía sau lưng vang lên giọng nói băng lạnh.
Hiểu Dao nghe thấy giọng nói của Gia An cả người run lên, lập tức buông Khả Hân ra, gấp gáp giải thích:
" An.. Là cô ta.. cô ta gây sự trước..anh phải tin em "
Triệu Gia An cau đôi mày kiếm, bởi vì không cần Hiểu Dao lên tiếng, dưới tầm mắt của hắn cũng đã thấy cần cổ trắng nõn của Khả Hân hằn dấu tay sưng đỏ.
Ả hiểu rõ tính cách của hắn, bình thường hắn đối với Cố Khả Hân vô cùng chán ghét, nhưng ánh mắt hắn nhìn ả ban nãy rõ ràng là không hài lòng.
" Lần sau đừng hành động ngu ngốc như vậy nữa "... Triệu Gia An tức giận.
Cố Khả Hân tại sao lần nào bị ức hiếp cũng im lặng, tại sao không một lần giống như những nữ nhân khác cầu xin hắn.
Cô càng quật cường hắn càng muốn đập tan bộ mặt giả dối của cô.
" An.. Tại sao tối qua không đến đón người ta.. Người ta chờ anh muốn chết luôn ".. Hiểu Dao nhìn thấy khuôn mặt không vui của Gia An liền ung dung vòng hai tay ôm lấy hắn.
" Không phải tối qua em có hẹn với Hiểu Hy sao? "... Hắn không đẩy ả ra, ngược lại thờ ơ hỏi một câu, nhưng ánh mắt lại đặt lên người cô gái nhỏ bên kia.
" Người ta thật sự nhớ anh mà.. An.. Em nghe nói sắp tới có một bữa tiệc thương gia rất lớn.. ".. Hiểu Dao dùng ngón tay thon dài, di chuyển trên đùi hắn cố ý đề xuất ý tứ..
" Đúng rồi.. Cố Khả Hân chuẩn bị một chút ngày mai theo tôi dự tiệc ".. Gia An thản nhiên nói.
" An? Anh nói cái gì? Tại sao đưa cô ta theo ".. Hiểu Dao kinh hãi, tại sao lại mang theo con hồ ly tinh đó đi cùng.
Ả đã tính toán kĩ lưỡng tất cả, chỉ cần Gia An đưa ả tham gia bữa tiệc, ả sẽ sắp xếp phóng viên đưa tin tức này lên trang nhất.
Rồi ả sẽ đường đường chính chính trở thành thiếu phu nhân của Triệu gia.
Không ngờ, Gia An lại đem con khốn hạ tiện đó theo.
***
" Dao Dao.. Em ra ngoài trước đi, anh muốn nghỉ ngơi. "
" An.. Anh không cần người ta nữa sao ".. Hiểu Dao ủy khuất nói.
" Dao Dao.. Càng ngày em càng không hiểu chuyện! ".. Gia An giọng điệu không hài lòng nói.
" An.. Em chỉ muốn.. "
" Ra ngoài. "..
Khuôn mặt của ả tái nhợt, nhìn thấy hắn đưa tay đóng sập cửa, trong lòng ả càng thêm căm tức âm thầm nắn chặt tay lại.
***
" Khả Hân em là đang giở chứng cứng đầu với tôi sao? ".. Bên trong phòng ngủ, Gia An ngồi xuống ghế sofa đôi mắt hẹp dài sắc bén như chim ưng quét lên người cô.
Cố Khả Hân im lặng không phát ra tiếng, đột nhiên trong lòng là một mảnh buồn bã.
Mặc kệ vài tháng nay cô cố gắng giả tạo, dù bị Hiểu Dao đánh đập, coi thường vẫn làm bộ chính mình không đau, sẽ không bi thương, sẽ chịu đựng được nhưng kết quả thì sao?
Điều là giả... Cô chính là đau tới mức sắp không chịu đựng được thêm một chút tổn thương nào nữa.
Nghĩ đến đây, đáy mắt mờ mịt hơi nước rốt cuộc không kìm chế được từng giọt nước mắt rơi ướt đẫm gò má.
Triệu Gia An nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy nước của cô trong dâng lên một cảm giác xót xa, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt màu hổ phách càng trở nên thâm thúy không thấy đáy.
" Rất đau sao? ".. Một lúc sau, Gia An mới nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn chậm rãi đưa ngón tay sờ nhẹ luôn vết sưng đỏ trên cổ của cô.
Cố Khả Hân đối với sự dịu dàng của hắn có chút không quen, định đẩy hắn ra.. Chỉ là mới động đã bị hắn ôm chặt, cả người cô rơi vào lồng ngực ngập mùi hương quen thuộc.
( Còn tiếp)
Hiểu Dao nghe thấy giọng nói của Gia An cả người run lên, lập tức buông Khả Hân ra, gấp gáp giải thích:
" An.. Là cô ta.. cô ta gây sự trước..anh phải tin em "
Triệu Gia An cau đôi mày kiếm, bởi vì không cần Hiểu Dao lên tiếng, dưới tầm mắt của hắn cũng đã thấy cần cổ trắng nõn của Khả Hân hằn dấu tay sưng đỏ.
Ả hiểu rõ tính cách của hắn, bình thường hắn đối với Cố Khả Hân vô cùng chán ghét, nhưng ánh mắt hắn nhìn ả ban nãy rõ ràng là không hài lòng.
" Lần sau đừng hành động ngu ngốc như vậy nữa "... Triệu Gia An tức giận.
Cố Khả Hân tại sao lần nào bị ức hiếp cũng im lặng, tại sao không một lần giống như những nữ nhân khác cầu xin hắn.
Cô càng quật cường hắn càng muốn đập tan bộ mặt giả dối của cô.
" An.. Tại sao tối qua không đến đón người ta.. Người ta chờ anh muốn chết luôn ".. Hiểu Dao nhìn thấy khuôn mặt không vui của Gia An liền ung dung vòng hai tay ôm lấy hắn.
" Không phải tối qua em có hẹn với Hiểu Hy sao? "... Hắn không đẩy ả ra, ngược lại thờ ơ hỏi một câu, nhưng ánh mắt lại đặt lên người cô gái nhỏ bên kia.
" Người ta thật sự nhớ anh mà.. An.. Em nghe nói sắp tới có một bữa tiệc thương gia rất lớn.. ".. Hiểu Dao dùng ngón tay thon dài, di chuyển trên đùi hắn cố ý đề xuất ý tứ..
" Đúng rồi.. Cố Khả Hân chuẩn bị một chút ngày mai theo tôi dự tiệc ".. Gia An thản nhiên nói.
" An? Anh nói cái gì? Tại sao đưa cô ta theo ".. Hiểu Dao kinh hãi, tại sao lại mang theo con hồ ly tinh đó đi cùng.
Ả đã tính toán kĩ lưỡng tất cả, chỉ cần Gia An đưa ả tham gia bữa tiệc, ả sẽ sắp xếp phóng viên đưa tin tức này lên trang nhất.
Rồi ả sẽ đường đường chính chính trở thành thiếu phu nhân của Triệu gia.
Không ngờ, Gia An lại đem con khốn hạ tiện đó theo.
***
" Dao Dao.. Em ra ngoài trước đi, anh muốn nghỉ ngơi. "
" An.. Anh không cần người ta nữa sao ".. Hiểu Dao ủy khuất nói.
" Dao Dao.. Càng ngày em càng không hiểu chuyện! ".. Gia An giọng điệu không hài lòng nói.
" An.. Em chỉ muốn.. "
" Ra ngoài. "..
Khuôn mặt của ả tái nhợt, nhìn thấy hắn đưa tay đóng sập cửa, trong lòng ả càng thêm căm tức âm thầm nắn chặt tay lại.
***
" Khả Hân em là đang giở chứng cứng đầu với tôi sao? ".. Bên trong phòng ngủ, Gia An ngồi xuống ghế sofa đôi mắt hẹp dài sắc bén như chim ưng quét lên người cô.
Cố Khả Hân im lặng không phát ra tiếng, đột nhiên trong lòng là một mảnh buồn bã.
Mặc kệ vài tháng nay cô cố gắng giả tạo, dù bị Hiểu Dao đánh đập, coi thường vẫn làm bộ chính mình không đau, sẽ không bi thương, sẽ chịu đựng được nhưng kết quả thì sao?
Điều là giả... Cô chính là đau tới mức sắp không chịu đựng được thêm một chút tổn thương nào nữa.
Nghĩ đến đây, đáy mắt mờ mịt hơi nước rốt cuộc không kìm chế được từng giọt nước mắt rơi ướt đẫm gò má.
Triệu Gia An nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy nước của cô trong dâng lên một cảm giác xót xa, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt màu hổ phách càng trở nên thâm thúy không thấy đáy.
" Rất đau sao? ".. Một lúc sau, Gia An mới nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn chậm rãi đưa ngón tay sờ nhẹ luôn vết sưng đỏ trên cổ của cô.
Cố Khả Hân đối với sự dịu dàng của hắn có chút không quen, định đẩy hắn ra.. Chỉ là mới động đã bị hắn ôm chặt, cả người cô rơi vào lồng ngực ngập mùi hương quen thuộc.
( Còn tiếp)