Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Thủy Tinh tối nay không giống bình thường.
Toàn bộ khách mời đều xuất thân từ tầng lớp thương nhân, quý tộc trong giới kinh doanh.
Triệu Gia An khoác tay Cố Khả Hân tiến vào đại sảnh khiến không khí náo nhiệt nhất thời trở nên yên ắng.
Bên phía tay phải chừng mười thước, một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu đen cúp ngực để lộ lưng trần gợi cảm đang uyển chuyển tiến về phía hai người đang đứng.
" Triệu thiếu thật hân hạnh "... Giọng cô ta mềm mại như nước vang lên.
" Lương phu nhân khách khí rồi.. Lương tổng thắng hạng mục đấu thầu lần này. Triệu mỗ nhất định phải đến chúc mừng "...
Trên mặt Triệu Gia An lộ ra chút ý cười, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang nấp sau lưng mình.
" Không thoải mái sao? "
" Tôi.. Tôi muốn vào tolet một chút "
Triệu Gia An nhìn thấy sắc mặt cô tái mét, vừa định đuổi theo lại bị thống đốc cho gọi đi.
Cố Khả Hân cả buổi sáng chưa có gì bỏ bụng, vừa nãy lại nhấp chút rượu nên dạ dày lại phát bệnh.
Cô chạy vội tìm nhà vệ sinh, nào ngờ ở khúc quanh lại đụng phải một người đàn ông.
****
" Xin lỗi.. Tôi vô ý quá.. "... Cố Khả Hân cúi đầu xin lỗi, rồi lại hấp tấp rời đi.
" Cô không sao chứ? "
Trên đỉnh đầu cô truyền đến thanh âm trầm thấp của một người đàn ông.
" Tôi không sao.. ".. Cô yếu ớt trả lời.
" Nhìn sắc mặt cô thật không tốt.. Có cần tôi đưa cô tới bệnh viện không? "
Cố Khả Hân vừa ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt liền ngẩn cả người. Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Khuôn mặt tuấn tú thoáng qua vẻ sửng sốt, người con gái trước mặt đúng là cô ấy rồi... Diện mạo ấy cho dù hóa thành tro anh cũng nhận ra được.
" Cám ơn anh ".. Cố Khả Hân bị bộ dạng của anh ta dọa cho sợ, ấp úng nói.
Giọng nói ngọt ngào này đúng là người con gái anh nhớ nhung hằng đêm, Cố Khả Hân ba năm trước lại đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh, ngay cả một chút tin tức cũng không để lại.
Bây giờ cô lại đang đứng trước mặt anh, tại sao cô lại gầy như vậy.
" Khả Hân... Là em... Đúng là em rồi "
" Tiên sinh.. Tôi với anh có quen nhau sau "
" Em không nhớ anh sao.. Anh là Lương Long Vũ.. Hân Nhi, ba năm qua anh tìm em khắp nơi.. "
Lương Long Vũ không kìm được xúc động ôm chầm lấy cô vào lòng.
" Tách "
Hiểu Dao đưa điện thoại lên ấn phím chụp ảnh, xong lại nhàn nhã bỏ điện thoại trở vào túi xách.
Khuôn mặt ả ta bị che bởi chiếc mặt nạ hóa trang chỉ để lộ đôi môi tô son đỏ chót.
Vốn dĩ ả ta muốn tới đây hại Cố Khả Hân mất mặt. Không ngờ ông trời cũng muốn cô ta sống không được tốt.
Liền ở đây để ả nhìn thấy cô ta cùng người đàn ông khác ôm ấp.
*****
[ Lương Long Vũ là ai? Vui lòng đọc lại chương 1 giúp Miu nhé ]
( Còn tiếp)
Toàn bộ khách mời đều xuất thân từ tầng lớp thương nhân, quý tộc trong giới kinh doanh.
Triệu Gia An khoác tay Cố Khả Hân tiến vào đại sảnh khiến không khí náo nhiệt nhất thời trở nên yên ắng.
Bên phía tay phải chừng mười thước, một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu đen cúp ngực để lộ lưng trần gợi cảm đang uyển chuyển tiến về phía hai người đang đứng.
" Triệu thiếu thật hân hạnh "... Giọng cô ta mềm mại như nước vang lên.
" Lương phu nhân khách khí rồi.. Lương tổng thắng hạng mục đấu thầu lần này. Triệu mỗ nhất định phải đến chúc mừng "...
Trên mặt Triệu Gia An lộ ra chút ý cười, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang nấp sau lưng mình.
" Không thoải mái sao? "
" Tôi.. Tôi muốn vào tolet một chút "
Triệu Gia An nhìn thấy sắc mặt cô tái mét, vừa định đuổi theo lại bị thống đốc cho gọi đi.
Cố Khả Hân cả buổi sáng chưa có gì bỏ bụng, vừa nãy lại nhấp chút rượu nên dạ dày lại phát bệnh.
Cô chạy vội tìm nhà vệ sinh, nào ngờ ở khúc quanh lại đụng phải một người đàn ông.
****
" Xin lỗi.. Tôi vô ý quá.. "... Cố Khả Hân cúi đầu xin lỗi, rồi lại hấp tấp rời đi.
" Cô không sao chứ? "
Trên đỉnh đầu cô truyền đến thanh âm trầm thấp của một người đàn ông.
" Tôi không sao.. ".. Cô yếu ớt trả lời.
" Nhìn sắc mặt cô thật không tốt.. Có cần tôi đưa cô tới bệnh viện không? "
Cố Khả Hân vừa ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt liền ngẩn cả người. Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Khuôn mặt tuấn tú thoáng qua vẻ sửng sốt, người con gái trước mặt đúng là cô ấy rồi... Diện mạo ấy cho dù hóa thành tro anh cũng nhận ra được.
" Cám ơn anh ".. Cố Khả Hân bị bộ dạng của anh ta dọa cho sợ, ấp úng nói.
Giọng nói ngọt ngào này đúng là người con gái anh nhớ nhung hằng đêm, Cố Khả Hân ba năm trước lại đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh, ngay cả một chút tin tức cũng không để lại.
Bây giờ cô lại đang đứng trước mặt anh, tại sao cô lại gầy như vậy.
" Khả Hân... Là em... Đúng là em rồi "
" Tiên sinh.. Tôi với anh có quen nhau sau "
" Em không nhớ anh sao.. Anh là Lương Long Vũ.. Hân Nhi, ba năm qua anh tìm em khắp nơi.. "
Lương Long Vũ không kìm được xúc động ôm chầm lấy cô vào lòng.
" Tách "
Hiểu Dao đưa điện thoại lên ấn phím chụp ảnh, xong lại nhàn nhã bỏ điện thoại trở vào túi xách.
Khuôn mặt ả ta bị che bởi chiếc mặt nạ hóa trang chỉ để lộ đôi môi tô son đỏ chót.
Vốn dĩ ả ta muốn tới đây hại Cố Khả Hân mất mặt. Không ngờ ông trời cũng muốn cô ta sống không được tốt.
Liền ở đây để ả nhìn thấy cô ta cùng người đàn ông khác ôm ấp.
*****
[ Lương Long Vũ là ai? Vui lòng đọc lại chương 1 giúp Miu nhé ]
( Còn tiếp)