Triệu Gia An sau khi thỏa mãn cũng buông cô ra, đưa tay chỉnh sửa lại áo sơmi trên người.
Hắn không vội tiếp tục lái xe mà liếc mắt nhìn Cố Khả Hân hai gò má mịn màng ửng hồng, tâm tình lại có chút thoải mái.
Cô là nữ nhân của hắn... Dù có một ngày hắn thật sự không cần cô nữa.. Nam nhân khác cũng đừng hòng động được đến.
" Tự nhiên lại tức giận!! "... Cố Khả Hân thanh âm mềm mại lên tiếng trước.
Triệu Gia An nâng khóe môi mỏng lạnh lùng, cơn tức trong lòng hắn rõ ràng chưa được tiêu hết.
Cứ nghĩ tới việc cô cùng nam nhân khác lén lút sau lưng hắn ôm ấp.. Trong lồng ngực lại dâng lên cảm giác buồn bực như bị đá đè.
Triệu Gia An không trả lời câu hỏi của cô, khuôn mặt khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, trực tiếp lái xe trở về biệt thự..
****
Cố Khả Hân do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì đã gần sáu giờ tối.
Triệu Gia An lúc này chắc cũng đã đến công ty, đang miên man suy nghĩ thì bụng của cô liền đánh trống biểu tình.
Cô lục trong tủ lạnh chỉ tìm được vài quả cà chua với một con cá chép thật to.
Nhưng mà.. Con cá phải làm như thế nào đây ><.. Cô trước giờ chưa từng vào bếp.
Thôi thì nấu đại, cơ bản cô cũng không kén ăn cho lắm.
Thế là cá không đánh vảy, không moi ruột, trực tiếp bị cô đem chiên thành một màu đen.
****
Triệu Gia An vừa về đến nhà mở cửa, thì nghe thấy mùi khét xộc vào mũi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Khả Hân trên người mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, tay cầm muỗng khuấy thức ăn.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô trên trán, hai bên gò má đều dính đầy vết nhọ. Triệu Gia An cố nín cười, chậm rãi bước tới bên cạnh cô.
Sản phẩm ở trong dĩa thật là đặc sắc, vừa khét vừa sống...
" An... Muốn ăn thử một miếng không "... Cố Khả Hân hai mắt long lanh chỉ vào dĩa cá chiên.
" Em có thể bảo đảm thứ này có thể ăn được? "
" Anh không ăn thì thôi.. "... Cố Khả Hân để muỗng xuống, ỉu xìu nói.
" Không ăn cá.. Ăn em có được không? "
( Còn tiếp)
Hắn không vội tiếp tục lái xe mà liếc mắt nhìn Cố Khả Hân hai gò má mịn màng ửng hồng, tâm tình lại có chút thoải mái.
Cô là nữ nhân của hắn... Dù có một ngày hắn thật sự không cần cô nữa.. Nam nhân khác cũng đừng hòng động được đến.
" Tự nhiên lại tức giận!! "... Cố Khả Hân thanh âm mềm mại lên tiếng trước.
Triệu Gia An nâng khóe môi mỏng lạnh lùng, cơn tức trong lòng hắn rõ ràng chưa được tiêu hết.
Cứ nghĩ tới việc cô cùng nam nhân khác lén lút sau lưng hắn ôm ấp.. Trong lồng ngực lại dâng lên cảm giác buồn bực như bị đá đè.
Triệu Gia An không trả lời câu hỏi của cô, khuôn mặt khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, trực tiếp lái xe trở về biệt thự..
****
Cố Khả Hân do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì đã gần sáu giờ tối.
Triệu Gia An lúc này chắc cũng đã đến công ty, đang miên man suy nghĩ thì bụng của cô liền đánh trống biểu tình.
Cô lục trong tủ lạnh chỉ tìm được vài quả cà chua với một con cá chép thật to.
Nhưng mà.. Con cá phải làm như thế nào đây ><.. Cô trước giờ chưa từng vào bếp.
Thôi thì nấu đại, cơ bản cô cũng không kén ăn cho lắm.
Thế là cá không đánh vảy, không moi ruột, trực tiếp bị cô đem chiên thành một màu đen.
****
Triệu Gia An vừa về đến nhà mở cửa, thì nghe thấy mùi khét xộc vào mũi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Khả Hân trên người mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, tay cầm muỗng khuấy thức ăn.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô trên trán, hai bên gò má đều dính đầy vết nhọ. Triệu Gia An cố nín cười, chậm rãi bước tới bên cạnh cô.
Sản phẩm ở trong dĩa thật là đặc sắc, vừa khét vừa sống...
" An... Muốn ăn thử một miếng không "... Cố Khả Hân hai mắt long lanh chỉ vào dĩa cá chiên.
" Em có thể bảo đảm thứ này có thể ăn được? "
" Anh không ăn thì thôi.. "... Cố Khả Hân để muỗng xuống, ỉu xìu nói.
" Không ăn cá.. Ăn em có được không? "
( Còn tiếp)