" Triệu lão phu nhân ~ Triệu thiếu gia không xong rồi "... Vị bác sĩ thở dài một hơi tiếc nuối nói.
Cố Khả Hân hai hốc mắt nóng dần, lồm cồm ngồi dậy từng bước men theo bức tường lạnh ngắt vào phòng cấp cứu.
Triệu Lão phu nhân hai chân không còn chút sức lực ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc ngất lên.
Bên trong phòng cấp cứu, Triệu Gia An nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, đôi môi khô nức nẻ. Cố Khả Hân đưa bàn tay mảnh mai lên bịt kín miệng, ngăn không cho tiếng nấc lọt ra ngoài.
" Gia An.. Anh được làm ba rồi.. ".. Nước mắt Cố Khả Hân rơi xuống từng giọt, nghẹn ngào nói.
Cô cầm bàn tay vô lực của anh đặt lên chiếc bụng hơi nhô lên của mình.
" Anh mà không tỉnh dậy em và cục cưng phải làm sao "
Từng giọt nước mắt bi thương của cô nhỏ từng giọt ở trên gò má anh, nếu anh xảy ra chuyện làm sao cô có thể chấp nhận nổi.
" Hân Nhi "... Triệu Gia An khó nhọc mở miệng gọi tên cô.
Trái tim đang thiếu hụt của cô phút chốc đã được giọng nói ấm áp lấp đầy.
" Gia An.. Anh tỉnh rồi sao.. Dọa em sợ muốn chết.. ".. Cố Khả Hân như quên mất bờ vai đang bị thương của anh, không kiêng kỵ mà vùi mặt vào khóc nức nở.
" Anh xin lỗi.. Nhưng mà Hân Nhi "
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt còn đọng lại nước vô cùng đáng yêu..
" Gia An.. Đau sao? ".. Cô gấp gáp hỏi.
" Em có thể cách xa anh ra một chút được không "...
Cố Khả Hân lúc này mới ý thức bàn tay cô vô tình chạm đến một vùng cứng rắn. Bên tai truyền tới hơi thở thơm mát của anh làm mặt cô đỏ bừng bừng.
" Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được ".. Khóe môi Triệu Gia An cong lên, gương mặt tuấn nhã dịu dàng như nước.
" Sắc lang "
*****
Bốn năm sau ~ Biệt thự nhà họ Triệu.
" Nhi Nhi.. Con đừng nói chuyện hôm nay cho mámi biết nhé.. Tối nay papa sẽ không giành mámi với con nữa "
" Được.. Ngoéo tay "
Triệu Yên Nhi đưa bàn tay mũm mĩm lên nở nụ cười đắc ý. Cuối cùng trong cuộc chiến giành mámi cô bé cũng đã thắng.
Triệu Gia An thở phào nhẹ nhõm, con nhóc nhà anh quả thật tuổi trẻ tài cao thật giỏi uy hiếp người khác mà. Ngay cả người làm bố như anh cũng phải cúi đầu chào thua.
" Hai bố con anh có bí mật gì giấu em sao?! ".. Cố Khả Hân sắc mặt đen sì, đằng đằng sát khí tra hỏi.
" Bà xã.. Sao không ngủ thêm chút nữa.. Hay là tối qua anh chưa đủ mãnh liệt... "
" Tiểu Nhi Nhi con bước qua đây.. Rốt cuộc papa muốn giấu mámi chuyện gì "
Triệu Gia An lo lắng nhìn về phía Tiểu Nhi Nhi lắc đầu, ra hiệu giữ bí mật.
" Thưa mámi.. Hôm nay lúc papa tới trường rước Nhi Nhi trở về nhà, papa đã cùng cô chủ nhiệm của Nhi Nhi đi ăn cơm ".. Tiểu Nhi Nhi bi ba bi bô kể lại.
Triệu Gia An ở bên cạnh nghe Tiểu Nhi Nhi tạo phản, toàn bộ hi vọng đã sụp đổ.
" Bà xã ~ Em đừng hiểu lầm.. Anh chỉ là muốn biết kết quả học tập của Nhi Nhi thôi.. "
" Được... Nhi Nhi tối nay mámi ngủ cùng con "
Tiểu Nhi Nhi nở nụ cười ranh mãnh.. Papa yêu dấu.. Mámi cuối cùng cũng thuộc về con!!
( End)
Cố Khả Hân hai hốc mắt nóng dần, lồm cồm ngồi dậy từng bước men theo bức tường lạnh ngắt vào phòng cấp cứu.
Triệu Lão phu nhân hai chân không còn chút sức lực ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc ngất lên.
Bên trong phòng cấp cứu, Triệu Gia An nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, đôi môi khô nức nẻ. Cố Khả Hân đưa bàn tay mảnh mai lên bịt kín miệng, ngăn không cho tiếng nấc lọt ra ngoài.
" Gia An.. Anh được làm ba rồi.. ".. Nước mắt Cố Khả Hân rơi xuống từng giọt, nghẹn ngào nói.
Cô cầm bàn tay vô lực của anh đặt lên chiếc bụng hơi nhô lên của mình.
" Anh mà không tỉnh dậy em và cục cưng phải làm sao "
Từng giọt nước mắt bi thương của cô nhỏ từng giọt ở trên gò má anh, nếu anh xảy ra chuyện làm sao cô có thể chấp nhận nổi.
" Hân Nhi "... Triệu Gia An khó nhọc mở miệng gọi tên cô.
Trái tim đang thiếu hụt của cô phút chốc đã được giọng nói ấm áp lấp đầy.
" Gia An.. Anh tỉnh rồi sao.. Dọa em sợ muốn chết.. ".. Cố Khả Hân như quên mất bờ vai đang bị thương của anh, không kiêng kỵ mà vùi mặt vào khóc nức nở.
" Anh xin lỗi.. Nhưng mà Hân Nhi "
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt còn đọng lại nước vô cùng đáng yêu..
" Gia An.. Đau sao? ".. Cô gấp gáp hỏi.
" Em có thể cách xa anh ra một chút được không "...
Cố Khả Hân lúc này mới ý thức bàn tay cô vô tình chạm đến một vùng cứng rắn. Bên tai truyền tới hơi thở thơm mát của anh làm mặt cô đỏ bừng bừng.
" Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được ".. Khóe môi Triệu Gia An cong lên, gương mặt tuấn nhã dịu dàng như nước.
" Sắc lang "
*****
Bốn năm sau ~ Biệt thự nhà họ Triệu.
" Nhi Nhi.. Con đừng nói chuyện hôm nay cho mámi biết nhé.. Tối nay papa sẽ không giành mámi với con nữa "
" Được.. Ngoéo tay "
Triệu Yên Nhi đưa bàn tay mũm mĩm lên nở nụ cười đắc ý. Cuối cùng trong cuộc chiến giành mámi cô bé cũng đã thắng.
Triệu Gia An thở phào nhẹ nhõm, con nhóc nhà anh quả thật tuổi trẻ tài cao thật giỏi uy hiếp người khác mà. Ngay cả người làm bố như anh cũng phải cúi đầu chào thua.
" Hai bố con anh có bí mật gì giấu em sao?! ".. Cố Khả Hân sắc mặt đen sì, đằng đằng sát khí tra hỏi.
" Bà xã.. Sao không ngủ thêm chút nữa.. Hay là tối qua anh chưa đủ mãnh liệt... "
" Tiểu Nhi Nhi con bước qua đây.. Rốt cuộc papa muốn giấu mámi chuyện gì "
Triệu Gia An lo lắng nhìn về phía Tiểu Nhi Nhi lắc đầu, ra hiệu giữ bí mật.
" Thưa mámi.. Hôm nay lúc papa tới trường rước Nhi Nhi trở về nhà, papa đã cùng cô chủ nhiệm của Nhi Nhi đi ăn cơm ".. Tiểu Nhi Nhi bi ba bi bô kể lại.
Triệu Gia An ở bên cạnh nghe Tiểu Nhi Nhi tạo phản, toàn bộ hi vọng đã sụp đổ.
" Bà xã ~ Em đừng hiểu lầm.. Anh chỉ là muốn biết kết quả học tập của Nhi Nhi thôi.. "
" Được... Nhi Nhi tối nay mámi ngủ cùng con "
Tiểu Nhi Nhi nở nụ cười ranh mãnh.. Papa yêu dấu.. Mámi cuối cùng cũng thuộc về con!!
( End)