Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH
Chương 8: Hiểu Hy trở về...!!
------------------------------------------------
Giây phút tìm thấy cô đứng bên kia đường.. Rồi nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô ngã xuống...
Trái tim anh như muốn ngừng đập..
Bên trong phòng ngủ của nhà họ Triệu..
Bác sĩ Lí sau khi tiêm cho cô một mũi thuốc, liền bảo anh để cho cô nghỉ ngơi..
Cơ thể cô rất yếu, lại phơi nắng cả buổi trưa nên kiệt sức ngất xĩu..
Ngủ một giấc sẽ khỏi..
Thế mà sắc mặt anh cứ như cô đang lâm trọng bệnh không bằng..
Anh tự tay xuống bếp nấu cháo tôm cho cô, rồi túc trực bên cạnh cô cả đêm..
Lỗi là do anh..
Anh không nên để cô ở một mình..
Từ ngày Hiểu Dao rời xa anh..
Anh chưa bao giờ có cảm giác muốn chăm sóc, che chở cho bất kì ai..
Cho tới khi anh gặp cô.. Anh mới hiểu cảm giác sợ mất đi một người là như thế nào..
Anh không biết thứ cảm giác này có phải là tình yêu hay không!!
Hay anh chỉ đang cố dùng cô làm thế thân cho Hiểu Dao..
Sáng hôm sau.. Khi những tia nắng tràn vào cửa sổ.. Cố Khả Hân từ từ tỉnh lại..
Cô dụi dụi mắt, nhìn bàn tay phải của mình đang được anh nắm chặt..
Anh mở mắt ra.. Nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của cô lại không nỡ trách móc..
" Anh.. Em xin lỗi... Anh đừng ghét em nhé.. "
Triệu Gia An không nói gì.. Đưa tay lên mơn trớn gò má ửng hồng của cô mắng nhỏ..
" Ngốc.. "
Đúng lúc này phía bên ngoài hành lang, có tiếng trách móc của phụ nữ cùng tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch..
" Tại sao thiếu gia không ra sân bay đón tôi.. Cả tối hôm qua tôi gọi anh ấy cũng không nghe máy.. "
" Hiểu Hy tiểu thư.. Phiền cô ngồi ở phòng khách chờ.. Thiếu gia đang nghỉ ngơi.. Cô ở đây đợi, tôi lên thông báo cho thiếu gia một tiếng "
Tiếng bác quản gia mềm mỏng năn nỉ..
" Không cần.. Tôi tự mình lên tìm anh ấy "....
Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra..
Hiểu Hy sững sốt suýt chút không đứng vững..
Vài giây sau khi lấy lại bình tĩnh..
Cô ta nổi trận lôi đình bước tới giằng lấy tay của Gia An ra..
" Cô ta là ai? Tại sao cô ta lại ở trong phòng ngủ của anh ".. Ngón tay của Hiểu Hy chỉ thẳng vào mặt Khả Hân quát lớn..
" Hiểu Hy.. Từ khi nào em lại không biết phép tắc như vậy!?
" Gia An.. Anh quên rồi sao... Trước lúc chị hai tôi mất, anh đã hứa với chị ấy như thế nào.. Giờ anh vì cái con nhỏ này mà mắng tôi... Anh được lắm "
Dứt lời đôi mắt của cô ta ửng đỏ như sắp khóc, rồi chạy vội ra ngoài cửa..
Trước khi xoay người đi không quên lãnh đạm liếc nhìn Cố Khả Hân..
( Còn tiếp)
Chương 8: Hiểu Hy trở về...!!
------------------------------------------------
Giây phút tìm thấy cô đứng bên kia đường.. Rồi nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô ngã xuống...
Trái tim anh như muốn ngừng đập..
Bên trong phòng ngủ của nhà họ Triệu..
Bác sĩ Lí sau khi tiêm cho cô một mũi thuốc, liền bảo anh để cho cô nghỉ ngơi..
Cơ thể cô rất yếu, lại phơi nắng cả buổi trưa nên kiệt sức ngất xĩu..
Ngủ một giấc sẽ khỏi..
Thế mà sắc mặt anh cứ như cô đang lâm trọng bệnh không bằng..
Anh tự tay xuống bếp nấu cháo tôm cho cô, rồi túc trực bên cạnh cô cả đêm..
Lỗi là do anh..
Anh không nên để cô ở một mình..
Từ ngày Hiểu Dao rời xa anh..
Anh chưa bao giờ có cảm giác muốn chăm sóc, che chở cho bất kì ai..
Cho tới khi anh gặp cô.. Anh mới hiểu cảm giác sợ mất đi một người là như thế nào..
Anh không biết thứ cảm giác này có phải là tình yêu hay không!!
Hay anh chỉ đang cố dùng cô làm thế thân cho Hiểu Dao..
Sáng hôm sau.. Khi những tia nắng tràn vào cửa sổ.. Cố Khả Hân từ từ tỉnh lại..
Cô dụi dụi mắt, nhìn bàn tay phải của mình đang được anh nắm chặt..
Anh mở mắt ra.. Nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của cô lại không nỡ trách móc..
" Anh.. Em xin lỗi... Anh đừng ghét em nhé.. "
Triệu Gia An không nói gì.. Đưa tay lên mơn trớn gò má ửng hồng của cô mắng nhỏ..
" Ngốc.. "
Đúng lúc này phía bên ngoài hành lang, có tiếng trách móc của phụ nữ cùng tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch..
" Tại sao thiếu gia không ra sân bay đón tôi.. Cả tối hôm qua tôi gọi anh ấy cũng không nghe máy.. "
" Hiểu Hy tiểu thư.. Phiền cô ngồi ở phòng khách chờ.. Thiếu gia đang nghỉ ngơi.. Cô ở đây đợi, tôi lên thông báo cho thiếu gia một tiếng "
Tiếng bác quản gia mềm mỏng năn nỉ..
" Không cần.. Tôi tự mình lên tìm anh ấy "....
Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra..
Hiểu Hy sững sốt suýt chút không đứng vững..
Vài giây sau khi lấy lại bình tĩnh..
Cô ta nổi trận lôi đình bước tới giằng lấy tay của Gia An ra..
" Cô ta là ai? Tại sao cô ta lại ở trong phòng ngủ của anh ".. Ngón tay của Hiểu Hy chỉ thẳng vào mặt Khả Hân quát lớn..
" Hiểu Hy.. Từ khi nào em lại không biết phép tắc như vậy!?
" Gia An.. Anh quên rồi sao... Trước lúc chị hai tôi mất, anh đã hứa với chị ấy như thế nào.. Giờ anh vì cái con nhỏ này mà mắng tôi... Anh được lắm "
Dứt lời đôi mắt của cô ta ửng đỏ như sắp khóc, rồi chạy vội ra ngoài cửa..
Trước khi xoay người đi không quên lãnh đạm liếc nhìn Cố Khả Hân..
( Còn tiếp)